Khi bước vào phòng làm việc của Cố Hàn Chu, Tô Dĩ Trần thấy thư ký của hắn vô cảm gật đầu, sau đó ra ngoài, đóng cửa lại.
Trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người.
Bầu không khí trong phòng làm việc chứa đựng cảm giác áp lực, giống như bầu trời trước cơn bão.
“Cậu đến muộn ba phút.” Cố Hàn Chu nhìn vào chiếc đồng hồ trên cổ tay, hắn ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tô Dĩ Trần.
Tô Dĩ Trần cúi đầu, không dám đối diện với Cố Hàn Chu, trái tim trong lồng n.g.ự.c đập mạnh, thấp giọng nói: "Xin lỗi anh."
Cố Hàn Chu cười nhạo, vẫy vẫy tay.
Tô Dĩ Trần hơi do dự.
"Lại đây." Cố Hàn Chu lạnh lùng ra lệnh.
Tô Dĩ Trần chậm rãi bước đến.
Cố Hàn Chu kéo Tô Dĩ Trần lại gần, đẩy anh lên bàn làm việc, hắn nắm chặt cằm Tô Dĩ Trần, không hề quan tâm đến việc eo anh va vào bàn, từ trên cao nhìn xuống tra hỏi: “Cậu đã nhận ra lỗi của mình chưa?”
Eo Tô Dĩ Trần đau muốn chết, cả người anh ngã xuống bàn, cơn giận dữ của Cố Hàn Chu khiến anh không thể thở nổi. Mắt anh đỏ lên vì đau đớn: “Em biết lỗi rồi.”
"Lỗi ở đâu?" Cố Hàn Chu liên tục chất vấn, gạt tàn trên bàn rơi xuống đất, phát ra tiếng vang lớn.
"Không nên đánh Bùi Túc Nguyệt."
"Không nên tự ý rời khỏi nhà họ Cố."
"Không nên cãi lại anh."
Tô Dĩ Trần biết rất rõ mình cần nói những gì để làm vừa lòng Cố Hàn Chu.
"Nếu đã biết lỗi thì không nên tự ý rời đi." Đôi mắt Cố Hàn Chu tối sầm lại, vẫn chưa nguôi giận: "Tôi nằm viện, tại sao cậu không đến chăm sóc?"
"Xin lỗi, em bị ốm." Tô Dĩ Trần nắm lấy bàn tay đang siết chặt mình, eo nhói lên cảm giác đau đớn.
"Đó không phải là lý do, Tô Dĩ Trần, cậu nên biết giá trị của mình là gì. Nếu không phải vì cậu giống Túc Túc, nếu không phải vì cậu đủ ngoan ngoãn, tôi đã đuổi cậu ra khỏi nhà họ Cố từ lâu rồi." Cố Hàn Chu không kiểm soát được sức lực của mình, hắn nhận ra mình không thể bình tĩnh mỗi khi đối mặt với Tô Dĩ Trần.
Sắc mặt Tô Dĩ Trần tái nhợt: "Vậy… anh có thể để em rời khỏi nhà họ Cố không?"
Cố Hàn Chu nheo mắt: "Cậu nói gì cơ?"
"Dù sao người anh muốn đã về nước, cũng không cần em nữa, chỉ cần anh nói em rời đi, em… có thể thu dọn đồ đạc và đi ngay bây giờ."
Mặt Tô Dĩ Trần tái nhợt, lần đầu tiên anh đưa ra điều kiện với Cố Hàn Chu.
Anh không muốn ở lại nhà họ Cố, nhưng vì những lý do bắt buộc, anh không thể đề nghị hủy hợp đồng, chỉ có thể để Cố Hàn Chu tự mình đề xuất.
“Haha! Tô Dĩ Trần, cậu muốn đi?”
Cố Hàn Chu buông cổ Tô Dĩ Trần ra, nắm lấy tóc anh, kéo anh cúi xuống nhìn những tập tài liệu trên bàn.
"Tô Dĩ Trần, thỏa thuận giữa chúng ta chưa hết hạn, cậu phải ở lại nhà họ Cố." Cố Hàn Chu nắm lấy gáy anh, ép anh xem tài liệu, chỉ vào chúng và nói: "Đây là luật sư tôi thuê cho ba cậu, có thể đảm bảo ông ta không bị kết án tử hình, giúp cậu điều tra sự thật về việc Tô thị bị vu khống năm xưa. Còn mẹ cậu cũng đang được điều trị tại bệnh viện tư nhân của nhà họ Cố. Và cậu nữa, đừng bao giờ có ý định phản bội tôi."
Giọng nói lạnh lẽo của Cố Hàn Chu khiến lòng Tô Dĩ Trần ngày càng chìm xuống.
"Tôi sẽ khiến ba cậu thân bại danh liệt, rút hết tài nguyên chữa bệnh của mẹ cậu, và cậu... tôi sẽ khiến cậu không thể sống nổi ở thành phố J này."
Tô Dĩ Trần cúi đầu, nắm chặt tập tài liệu, đầu ngón tay trắng bệch.
Một giọt nước mắt rơi xuống trang giấy.
“Em biết rồi ạ.” Sắc mặt Tô Dĩ Trần tái nhợt, vẫn muốn hỏi: "Sau khi thỏa thuận kết thúc, em và người nhà của em có thể thuận lợi rời khỏi nhà họ Cố không?"
"Chỉ cần cậu nghe lời."
Ngón tay của Cố Hàn Chu vuốt ve sau gáy Tô Dĩ Trần.
Ánh mắt hắn lúc sáng lúc tối.
Mặc dù Tô Dĩ Trần đã ở nhà họ Cố hơn một năm, nhưng vì chờ đợi Túc Túc, Cố Hàn Chu vẫn chưa chạm vào người tình nhỏ này. Hắn bao nuôi nhiều người trông giống Túc Túc ở bên ngoài, nhưng không chạm vào họ, cũng vì muốn chờ đợi người nào đó.
Chỉ có khi đối diện với Tô Dĩ Trần, hắn mới có một dục vọng khao khát ngược đãi mạnh mẽ.
Ví dụ như bây giờ, nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Tô Dĩ Trần, bắt nạt anh đến mức bật khóc, thậm chí còn không dám phản kháng, vừa nhìn bộ dạng này, Cố Hàn Chu đã cảm thấy kích thích.
Nên thủ thân như ngọc vì bạch nguyệt quang, hay là làm theo ham muốn của mình, biến Tô Dĩ Trần thành người của riêng mình?
Cố Hàn Chu đã do dự và đấu tranh rất lâu.
“Anh ơi, em, có thể ra ngoài được không?” Tô Dĩ Trần không dám thở mạnh, anh cảm nhận được ánh mắt của Cố Hàn Chu ngày càng trở nên đáng sợ, hơi thở dần trở nên gấp gáp hơn. Anh biết điều đó có nghĩa là gì, nắm chặt tập tài liệu trong tay, không dám động đậy.
“Tô Tô, quay lại đây.”
Cố Hàn Chu ra lệnh.
Tô Dĩ Trần cứng nhắc quay đầu lại, trong mắt đầy sợ hãi.
“Cậu sẽ nghe lời tôi chứ?” Cố Hàn Chu vô thức vuốt ve sau gáy và tai của Tô Dĩ Trần.
"Vâng..." Tô Dĩ Trần không nhìn vào mắt Cố Hàn Chu, anh biết Cố Hàn Chu ghét nhất vẻ nhẫn nhịn yếu đuối của anh. Anh đang cố gắng biểu hiện để Cố Hàn Chu cảm thấy chán ghét.
Cố Hàn Chu cười nhạo: “Tô Tô, biết làm không?" Hắn từ từ đứng dậy, vừa lúc hôm nay hắn có hứng thú, dùng ngón tay chỉ vào phần thân dưới: "Dùng miệng."
Tô Dĩ Trần lập tức ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt, cố gắng giữ bình tĩnh: “Không phải anh chán ghét em sao? Còn nữa… không phải anh chỉ thích Túc Túc thôi sao?”
“Chỉ cần cậu không nói, Túc Túc sẽ mãi mãi không biết.” Cố Hàn Chu thừa nhận mình có tâm tư: “Tôi có thể làm bất cứ chuyện gì với cậu.”
Tô Dĩ Trần toát mồ hôi lạnh, không biết phải đối phó thế nào với tình huống này: “Anh muốn em làm người tình bí mật, ngoài mặt lại muốn theo đuổi Túc Túc, như vậy... chẳng phải là phản bội tình cảm chờ đợi Túc Túc bao năm qua sao?”
"Tôi thừa nhận, trái tim tôi ở chỗ Túc Túc." Cố Hàn Chu nói, tay giữ gáy Tô Dĩ Trần đè xuống gần quần tây của mình: "Nhưng mà, tôi có thể đặt dục vọng của mình lên người cậu."
Bas
Trong lúc Tô Dĩ Trần không biết phải làm sao.
“Reng reng reng”
Tiếng chuông điện thoại của Cố Hàn Chu bỗng vang lên.
Tô Dĩ Trần thở phào nhẹ nhõm, nghĩ cách đối phó.
“Ai vậy?” Cố Hàn Chu không kiên nhẫn cầm lấy điện thoại trên bàn, thấy tên "Túc Túc", ánh mắt hắn dịu lại, sau khi bắt máy, hắn cười nhẹ, trở lại dáng vẻ lịch lãm.
"Túc Túc, sao em lại nhớ gọi cho anh? Công việc thế nào rồi?"
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười nhẹ, Bùi Túc Nguyệt nói: "Công việc bên này đã xong ạ, em đang trên xe, mười phút nữa sẽ về đến nhà."
Cố Hàn Chu hơi giật mình, sau đó nhíu mày: "Mười phút?" Hắn liếc nhìn Tô Dĩ Trần đang ngồi quỳ bên cạnh bàn, giấu đi những suy nghĩ trong lòng, cười nói: "Được, anh sẽ ra đón em ngay."
Sau khi cúp máy, Cố Hàn Chu quay đầu nhìn Tô Dĩ Trần: "Túc Túc sắp về rồi, cậu về phòng đi."
Tô Dĩ Trần lập tức đứng dậy, rời khỏi phòng làm việc.
Giọng nói chậm rãi của Cố Hàn Chu vang lên: “Tô Tô, nhớ rõ đừng để Túc Túc biết chuyện này, nếu không…”
Ý đồ đe dọa rõ ràng.
“Vâng.” Tô Dĩ Trần ngoan ngoãn gật đầu.
Anh trở về phòng của mình, lúc này mới nhận ra cả người đều đổ mồ hôi lạnh.
Điện thoại có tin nhắn đến.
Bùi Túc Nguyệt: [Em muốn g.i.ế.c anh ta!]
Tô Dĩ Trần ngây người, lập tức trả lời: [?]
Bùi Túc Nguyệt: [Nếu anh ta chết, Tô Tô sẽ vui chứ?]
Tô Dĩ Trần hít một hơi lạnh, với tiền sử cố tình đẩy người ngã cầu thang của Bùi Túc Nguyệt, anh không chút nghi ngờ Bùi Túc Nguyệt nhất định sẽ làm như vậy.
Anh vội vàng nhắn lại: [Đừng nóng vội, không được làm thế.]
Trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người.
Bầu không khí trong phòng làm việc chứa đựng cảm giác áp lực, giống như bầu trời trước cơn bão.
“Cậu đến muộn ba phút.” Cố Hàn Chu nhìn vào chiếc đồng hồ trên cổ tay, hắn ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tô Dĩ Trần.
Tô Dĩ Trần cúi đầu, không dám đối diện với Cố Hàn Chu, trái tim trong lồng n.g.ự.c đập mạnh, thấp giọng nói: "Xin lỗi anh."
Cố Hàn Chu cười nhạo, vẫy vẫy tay.
Tô Dĩ Trần hơi do dự.
"Lại đây." Cố Hàn Chu lạnh lùng ra lệnh.
Tô Dĩ Trần chậm rãi bước đến.
Cố Hàn Chu kéo Tô Dĩ Trần lại gần, đẩy anh lên bàn làm việc, hắn nắm chặt cằm Tô Dĩ Trần, không hề quan tâm đến việc eo anh va vào bàn, từ trên cao nhìn xuống tra hỏi: “Cậu đã nhận ra lỗi của mình chưa?”
Eo Tô Dĩ Trần đau muốn chết, cả người anh ngã xuống bàn, cơn giận dữ của Cố Hàn Chu khiến anh không thể thở nổi. Mắt anh đỏ lên vì đau đớn: “Em biết lỗi rồi.”
"Lỗi ở đâu?" Cố Hàn Chu liên tục chất vấn, gạt tàn trên bàn rơi xuống đất, phát ra tiếng vang lớn.
"Không nên đánh Bùi Túc Nguyệt."
"Không nên tự ý rời khỏi nhà họ Cố."
"Không nên cãi lại anh."
Tô Dĩ Trần biết rất rõ mình cần nói những gì để làm vừa lòng Cố Hàn Chu.
"Nếu đã biết lỗi thì không nên tự ý rời đi." Đôi mắt Cố Hàn Chu tối sầm lại, vẫn chưa nguôi giận: "Tôi nằm viện, tại sao cậu không đến chăm sóc?"
"Xin lỗi, em bị ốm." Tô Dĩ Trần nắm lấy bàn tay đang siết chặt mình, eo nhói lên cảm giác đau đớn.
"Đó không phải là lý do, Tô Dĩ Trần, cậu nên biết giá trị của mình là gì. Nếu không phải vì cậu giống Túc Túc, nếu không phải vì cậu đủ ngoan ngoãn, tôi đã đuổi cậu ra khỏi nhà họ Cố từ lâu rồi." Cố Hàn Chu không kiểm soát được sức lực của mình, hắn nhận ra mình không thể bình tĩnh mỗi khi đối mặt với Tô Dĩ Trần.
Sắc mặt Tô Dĩ Trần tái nhợt: "Vậy… anh có thể để em rời khỏi nhà họ Cố không?"
Cố Hàn Chu nheo mắt: "Cậu nói gì cơ?"
"Dù sao người anh muốn đã về nước, cũng không cần em nữa, chỉ cần anh nói em rời đi, em… có thể thu dọn đồ đạc và đi ngay bây giờ."
Mặt Tô Dĩ Trần tái nhợt, lần đầu tiên anh đưa ra điều kiện với Cố Hàn Chu.
Anh không muốn ở lại nhà họ Cố, nhưng vì những lý do bắt buộc, anh không thể đề nghị hủy hợp đồng, chỉ có thể để Cố Hàn Chu tự mình đề xuất.
“Haha! Tô Dĩ Trần, cậu muốn đi?”
Cố Hàn Chu buông cổ Tô Dĩ Trần ra, nắm lấy tóc anh, kéo anh cúi xuống nhìn những tập tài liệu trên bàn.
"Tô Dĩ Trần, thỏa thuận giữa chúng ta chưa hết hạn, cậu phải ở lại nhà họ Cố." Cố Hàn Chu nắm lấy gáy anh, ép anh xem tài liệu, chỉ vào chúng và nói: "Đây là luật sư tôi thuê cho ba cậu, có thể đảm bảo ông ta không bị kết án tử hình, giúp cậu điều tra sự thật về việc Tô thị bị vu khống năm xưa. Còn mẹ cậu cũng đang được điều trị tại bệnh viện tư nhân của nhà họ Cố. Và cậu nữa, đừng bao giờ có ý định phản bội tôi."
Giọng nói lạnh lẽo của Cố Hàn Chu khiến lòng Tô Dĩ Trần ngày càng chìm xuống.
"Tôi sẽ khiến ba cậu thân bại danh liệt, rút hết tài nguyên chữa bệnh của mẹ cậu, và cậu... tôi sẽ khiến cậu không thể sống nổi ở thành phố J này."
Tô Dĩ Trần cúi đầu, nắm chặt tập tài liệu, đầu ngón tay trắng bệch.
Một giọt nước mắt rơi xuống trang giấy.
“Em biết rồi ạ.” Sắc mặt Tô Dĩ Trần tái nhợt, vẫn muốn hỏi: "Sau khi thỏa thuận kết thúc, em và người nhà của em có thể thuận lợi rời khỏi nhà họ Cố không?"
"Chỉ cần cậu nghe lời."
Ngón tay của Cố Hàn Chu vuốt ve sau gáy Tô Dĩ Trần.
Ánh mắt hắn lúc sáng lúc tối.
Mặc dù Tô Dĩ Trần đã ở nhà họ Cố hơn một năm, nhưng vì chờ đợi Túc Túc, Cố Hàn Chu vẫn chưa chạm vào người tình nhỏ này. Hắn bao nuôi nhiều người trông giống Túc Túc ở bên ngoài, nhưng không chạm vào họ, cũng vì muốn chờ đợi người nào đó.
Chỉ có khi đối diện với Tô Dĩ Trần, hắn mới có một dục vọng khao khát ngược đãi mạnh mẽ.
Ví dụ như bây giờ, nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Tô Dĩ Trần, bắt nạt anh đến mức bật khóc, thậm chí còn không dám phản kháng, vừa nhìn bộ dạng này, Cố Hàn Chu đã cảm thấy kích thích.
Nên thủ thân như ngọc vì bạch nguyệt quang, hay là làm theo ham muốn của mình, biến Tô Dĩ Trần thành người của riêng mình?
Cố Hàn Chu đã do dự và đấu tranh rất lâu.
“Anh ơi, em, có thể ra ngoài được không?” Tô Dĩ Trần không dám thở mạnh, anh cảm nhận được ánh mắt của Cố Hàn Chu ngày càng trở nên đáng sợ, hơi thở dần trở nên gấp gáp hơn. Anh biết điều đó có nghĩa là gì, nắm chặt tập tài liệu trong tay, không dám động đậy.
“Tô Tô, quay lại đây.”
Cố Hàn Chu ra lệnh.
Tô Dĩ Trần cứng nhắc quay đầu lại, trong mắt đầy sợ hãi.
“Cậu sẽ nghe lời tôi chứ?” Cố Hàn Chu vô thức vuốt ve sau gáy và tai của Tô Dĩ Trần.
"Vâng..." Tô Dĩ Trần không nhìn vào mắt Cố Hàn Chu, anh biết Cố Hàn Chu ghét nhất vẻ nhẫn nhịn yếu đuối của anh. Anh đang cố gắng biểu hiện để Cố Hàn Chu cảm thấy chán ghét.
Cố Hàn Chu cười nhạo: “Tô Tô, biết làm không?" Hắn từ từ đứng dậy, vừa lúc hôm nay hắn có hứng thú, dùng ngón tay chỉ vào phần thân dưới: "Dùng miệng."
Tô Dĩ Trần lập tức ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt, cố gắng giữ bình tĩnh: “Không phải anh chán ghét em sao? Còn nữa… không phải anh chỉ thích Túc Túc thôi sao?”
“Chỉ cần cậu không nói, Túc Túc sẽ mãi mãi không biết.” Cố Hàn Chu thừa nhận mình có tâm tư: “Tôi có thể làm bất cứ chuyện gì với cậu.”
Tô Dĩ Trần toát mồ hôi lạnh, không biết phải đối phó thế nào với tình huống này: “Anh muốn em làm người tình bí mật, ngoài mặt lại muốn theo đuổi Túc Túc, như vậy... chẳng phải là phản bội tình cảm chờ đợi Túc Túc bao năm qua sao?”
"Tôi thừa nhận, trái tim tôi ở chỗ Túc Túc." Cố Hàn Chu nói, tay giữ gáy Tô Dĩ Trần đè xuống gần quần tây của mình: "Nhưng mà, tôi có thể đặt dục vọng của mình lên người cậu."
Bas
Trong lúc Tô Dĩ Trần không biết phải làm sao.
“Reng reng reng”
Tiếng chuông điện thoại của Cố Hàn Chu bỗng vang lên.
Tô Dĩ Trần thở phào nhẹ nhõm, nghĩ cách đối phó.
“Ai vậy?” Cố Hàn Chu không kiên nhẫn cầm lấy điện thoại trên bàn, thấy tên "Túc Túc", ánh mắt hắn dịu lại, sau khi bắt máy, hắn cười nhẹ, trở lại dáng vẻ lịch lãm.
"Túc Túc, sao em lại nhớ gọi cho anh? Công việc thế nào rồi?"
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười nhẹ, Bùi Túc Nguyệt nói: "Công việc bên này đã xong ạ, em đang trên xe, mười phút nữa sẽ về đến nhà."
Cố Hàn Chu hơi giật mình, sau đó nhíu mày: "Mười phút?" Hắn liếc nhìn Tô Dĩ Trần đang ngồi quỳ bên cạnh bàn, giấu đi những suy nghĩ trong lòng, cười nói: "Được, anh sẽ ra đón em ngay."
Sau khi cúp máy, Cố Hàn Chu quay đầu nhìn Tô Dĩ Trần: "Túc Túc sắp về rồi, cậu về phòng đi."
Tô Dĩ Trần lập tức đứng dậy, rời khỏi phòng làm việc.
Giọng nói chậm rãi của Cố Hàn Chu vang lên: “Tô Tô, nhớ rõ đừng để Túc Túc biết chuyện này, nếu không…”
Ý đồ đe dọa rõ ràng.
“Vâng.” Tô Dĩ Trần ngoan ngoãn gật đầu.
Anh trở về phòng của mình, lúc này mới nhận ra cả người đều đổ mồ hôi lạnh.
Điện thoại có tin nhắn đến.
Bùi Túc Nguyệt: [Em muốn g.i.ế.c anh ta!]
Tô Dĩ Trần ngây người, lập tức trả lời: [?]
Bùi Túc Nguyệt: [Nếu anh ta chết, Tô Tô sẽ vui chứ?]
Tô Dĩ Trần hít một hơi lạnh, với tiền sử cố tình đẩy người ngã cầu thang của Bùi Túc Nguyệt, anh không chút nghi ngờ Bùi Túc Nguyệt nhất định sẽ làm như vậy.
Anh vội vàng nhắn lại: [Đừng nóng vội, không được làm thế.]