Khách mời đã ra về hết.
Khi Cố Hàn Chu trở về, Cố Khinh Chu đã dọn đồ xong, hắn không khỏi đau đầu: “Em lại muốn làm gì nữa?”
Cố Khinh Chu nghiến răng nghiến lợi nói: “Sinh nhật mười tám thổi của em lại bị anh làm hỏng như vậy, em còn mặt mũi để gặp người khác nữa sao? Em sẽ đi khỏi nhà.”
Sắc mặt Cố Hàn Chu lạnh đi: “Em đổ hết trách nhiệm lên đầu anh à?”
Cố Khinh Chu không dám nổi giận với anh trai, sự nóng nảy trong lòng lập tức giảm xuống, cậu ta sợ mình nói không lựa lời sẽ khiến anh trai tức giận, cậu ta ngồi trên vali, ủ rũ không nói gì.
Cố Hàn Chu nhìn thấy vòng tay màu đỏ trên cổ tay Cố Khinh Chu, nhíu mày nói: “Cái này mua lúc nào?”
Cố Khinh Chu che cổ tay của mình lại: “Không cần anh quan tâm.”
Cố phu nhân ngồi bên cạnh không nói gì, lắc đầu thở dài: “Tô Tô tức giận bỏ đi rồi, con không đi dỗ thằng bé một chút sao?”
Cố Hàn Chu thay đổi sắc mặt, trong lòng bỗng nảy sinh một cảm xúc khó tả, hắn lạnh lùng nói: “Việc nhỏ như con kiến, khi nào cậu ta hết giận sẽ tự biết đường về, cùng lắm thì con sẽ dành ra chút thời gian rảnh dẫn cậu ta ra ngoài chơi. Chẳng lẽ cậu ta thật sự dám rời khỏi con?”
Nói xong, Cố Hàn Chu liền đi lên lầu.
Cố phu nhân dặn dò: “Khinh Chu, cái tính tình cứng đầu của anh trai con sớm muộn cũng sẽ làm người ta buồn, con không được học theo anh đâu đó, biết chưa?”
Cố Khinh Chu cười nhạo nói: “Anh ấy nhanh chóng đuổi Tô Dĩ Trần đi càng tốt. Đỡ phải…”
Đỡ phải gì, Cố Khinh Chu không nói tiếp.
…
Tô Dĩ Trần đi dạo bên ngoài nhận được rất nhiều tin nhắn.
Cố Hàn Chu: [Mau hết giận rồi về đi.]
Cố Hàn Chu: [Cậu rốt cuộc đã chạy đi đâu?]
Tô Dĩ Trần không trả lời, nhìn vào dòng tin nhắn của người thứ hai.
Cố Khinh Chu: [Tô Dĩ Trần anh là đồ ngốc.]
Tô Dĩ Trần: [Cậu mới ngốc.]
Anh lại lướt xuống dưới.
Thẩm Nguyên: [Tô Tô... Vẫn còn giận sao? Có muốn tới uống một ly với tôi không?]
Tô Dĩ Trần: [Không cần đâu.]
...
Lướt xuống một chút nữa.
Bùi Túc Nguyệt: [Tô Tô]
Bùi Túc Nguyệt: [🥺🥺]
Bùi Túc Nguyệt: [Hình ảnh]
Bùi Túc Nguyệt: [Hình ảnh]
Tô Dĩ Trần bấm vào ảnh đầu tiên, trong ảnh là cánh tay trắng trẻo nhưng săn chắc, trên da nổi rất nhiều mẩn đỏ, trông vô cùng đáng sợ.
Ảnh thứ hai chụp từ phía cổ, cũng nổi nhiều mẩn đỏ.
Khung cảnh phía sau không phải là bệnh viện.
Tô Dĩ Trần: [?]
Tô Dĩ Trần: [Cậu bị dị ứng à?!]
Bùi Túc Nguyệt: [Vâng... Thuốc không có tác dụng, em sắp ngất rồi, Tô Tô anh đang ở đâu, em muốn tới gặp anh.]
Tô Dĩ Trần: [Cậu đang ở đâu? Gửi định vị cho tôi, tôi đến chỗ cậu.]
Tô Dĩ Trần: [Định vị]
Tô Dĩ Trần lập tức đến đó.
Khi gặp được Bùi Túc Nguyệt, cậu ấy đang ngồi bên cầu.
Bùi Túc Nguyệt sắc mặt tái nhợt, thấy Tô Dĩ Trần đến, cậu lập tức ôm chặt lấy anh, khuôn mặt dán sát vào mặt Tô Dĩ Trần, hai mắt nhắm lại, nhẹ nhàng nói: “Tô Tô…”
Tô Dĩ Trần kéo tay áo của cậu lên, đồng tử co rút lại, một vùng nổi mẩn đỏ hiện ra trước mắt. Anh ngẩng đầu hỏi: "Cậu vốn dĩ không uống thuốc dị ứng. Tại sao còn ăn hai miếng bánh kem xoài?"
“Tô Tô đang quan tâm em sao?” Bùi Túc Nguyệt nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Tô Dĩ Trần, cậu ấy mừng rỡ nở nụ cười, trong mắt lóe lên một tia sáng.
Tô Dĩ Trần nhíu mày nói: "Đi bệnh viện."
Vừa nói xong, Tô Dĩ Trần liền gọi một chiếc xe taxi, đưa Bùi Túc Nguyệt đến bệnh viện trung tâm thành phố, giúp cậu đăng ký khám bệnh. Triệu chứng dị ứng của Bùi Túc Nguyệt khá nghiêm trọng, Tô Dĩ Trần chỉ đành chịu đau ví, chi tiền cho cậu nằm giường bệnh VIP, sau đó nhìn y tá truyền dịch cho cậu.
Tô Dĩ Trần đứng dậy định rời đi.
Bùi Túc Nguyệt kinh động, vội vàng đứng lên, đôi mắt đỏ hoe muốn chạy theo anh. Tô Dĩ Trần sợ hãi: "Tôi chỉ đi vào nhà vệ sinh thôi."
“À…”
Bùi Túc Nguyệt ngồi truyền dịch trên giường, ánh mắt mong ngóng chăm chú nhìn ra ngoài phòng bệnh, chờ Tô Dĩ Trần quay lại.
Tô Dĩ Trần tiện thể ra ngoài mua ít cháo.
Bùi Túc Nguyệt thấy anh đã trở về, đôi mắt sáng lên.
Tô Dĩ Trần đặt cháo lên chiếc bàn bên cạnh, anh ngồi ở mép giường, nói: "Cậu biết mình dị ứng, sau này đừng ăn xoài nữa. Dùng cách tự làm tổn thương mình để nhận được sự đồng cảm của người khác, như vậy chỉ làm cho người thân buồn bã, kẻ thù hớn hở."
“Tô Tô sẽ đau lòng vì em sao?” Bùi Túc Nguyệt hỏi.
"Không đâu." Tô Dĩ Trần lạnh nhạt nói.
Bas
Ánh sáng trong mắt Bùi Túc Nguyệt lập tức tối lại.
“Nói về chuyện camera mini trước đi.” Đôi mắt đen nhánh của Tô Dĩ Trần nhìn chằm chằm vào cậu, có hơi khó hiểu: “Camera ngày hôm nay cũng không phải là trùng hợp, vậy nên, suốt thời gian cậu ở nhà họ Cố, cậu vẫn luôn giám sát tôi?”
Khi Cố Hàn Chu trở về, Cố Khinh Chu đã dọn đồ xong, hắn không khỏi đau đầu: “Em lại muốn làm gì nữa?”
Cố Khinh Chu nghiến răng nghiến lợi nói: “Sinh nhật mười tám thổi của em lại bị anh làm hỏng như vậy, em còn mặt mũi để gặp người khác nữa sao? Em sẽ đi khỏi nhà.”
Sắc mặt Cố Hàn Chu lạnh đi: “Em đổ hết trách nhiệm lên đầu anh à?”
Cố Khinh Chu không dám nổi giận với anh trai, sự nóng nảy trong lòng lập tức giảm xuống, cậu ta sợ mình nói không lựa lời sẽ khiến anh trai tức giận, cậu ta ngồi trên vali, ủ rũ không nói gì.
Cố Hàn Chu nhìn thấy vòng tay màu đỏ trên cổ tay Cố Khinh Chu, nhíu mày nói: “Cái này mua lúc nào?”
Cố Khinh Chu che cổ tay của mình lại: “Không cần anh quan tâm.”
Cố phu nhân ngồi bên cạnh không nói gì, lắc đầu thở dài: “Tô Tô tức giận bỏ đi rồi, con không đi dỗ thằng bé một chút sao?”
Cố Hàn Chu thay đổi sắc mặt, trong lòng bỗng nảy sinh một cảm xúc khó tả, hắn lạnh lùng nói: “Việc nhỏ như con kiến, khi nào cậu ta hết giận sẽ tự biết đường về, cùng lắm thì con sẽ dành ra chút thời gian rảnh dẫn cậu ta ra ngoài chơi. Chẳng lẽ cậu ta thật sự dám rời khỏi con?”
Nói xong, Cố Hàn Chu liền đi lên lầu.
Cố phu nhân dặn dò: “Khinh Chu, cái tính tình cứng đầu của anh trai con sớm muộn cũng sẽ làm người ta buồn, con không được học theo anh đâu đó, biết chưa?”
Cố Khinh Chu cười nhạo nói: “Anh ấy nhanh chóng đuổi Tô Dĩ Trần đi càng tốt. Đỡ phải…”
Đỡ phải gì, Cố Khinh Chu không nói tiếp.
…
Tô Dĩ Trần đi dạo bên ngoài nhận được rất nhiều tin nhắn.
Cố Hàn Chu: [Mau hết giận rồi về đi.]
Cố Hàn Chu: [Cậu rốt cuộc đã chạy đi đâu?]
Tô Dĩ Trần không trả lời, nhìn vào dòng tin nhắn của người thứ hai.
Cố Khinh Chu: [Tô Dĩ Trần anh là đồ ngốc.]
Tô Dĩ Trần: [Cậu mới ngốc.]
Anh lại lướt xuống dưới.
Thẩm Nguyên: [Tô Tô... Vẫn còn giận sao? Có muốn tới uống một ly với tôi không?]
Tô Dĩ Trần: [Không cần đâu.]
...
Lướt xuống một chút nữa.
Bùi Túc Nguyệt: [Tô Tô]
Bùi Túc Nguyệt: [🥺🥺]
Bùi Túc Nguyệt: [Hình ảnh]
Bùi Túc Nguyệt: [Hình ảnh]
Tô Dĩ Trần bấm vào ảnh đầu tiên, trong ảnh là cánh tay trắng trẻo nhưng săn chắc, trên da nổi rất nhiều mẩn đỏ, trông vô cùng đáng sợ.
Ảnh thứ hai chụp từ phía cổ, cũng nổi nhiều mẩn đỏ.
Khung cảnh phía sau không phải là bệnh viện.
Tô Dĩ Trần: [?]
Tô Dĩ Trần: [Cậu bị dị ứng à?!]
Bùi Túc Nguyệt: [Vâng... Thuốc không có tác dụng, em sắp ngất rồi, Tô Tô anh đang ở đâu, em muốn tới gặp anh.]
Tô Dĩ Trần: [Cậu đang ở đâu? Gửi định vị cho tôi, tôi đến chỗ cậu.]
Tô Dĩ Trần: [Định vị]
Tô Dĩ Trần lập tức đến đó.
Khi gặp được Bùi Túc Nguyệt, cậu ấy đang ngồi bên cầu.
Bùi Túc Nguyệt sắc mặt tái nhợt, thấy Tô Dĩ Trần đến, cậu lập tức ôm chặt lấy anh, khuôn mặt dán sát vào mặt Tô Dĩ Trần, hai mắt nhắm lại, nhẹ nhàng nói: “Tô Tô…”
Tô Dĩ Trần kéo tay áo của cậu lên, đồng tử co rút lại, một vùng nổi mẩn đỏ hiện ra trước mắt. Anh ngẩng đầu hỏi: "Cậu vốn dĩ không uống thuốc dị ứng. Tại sao còn ăn hai miếng bánh kem xoài?"
“Tô Tô đang quan tâm em sao?” Bùi Túc Nguyệt nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Tô Dĩ Trần, cậu ấy mừng rỡ nở nụ cười, trong mắt lóe lên một tia sáng.
Tô Dĩ Trần nhíu mày nói: "Đi bệnh viện."
Vừa nói xong, Tô Dĩ Trần liền gọi một chiếc xe taxi, đưa Bùi Túc Nguyệt đến bệnh viện trung tâm thành phố, giúp cậu đăng ký khám bệnh. Triệu chứng dị ứng của Bùi Túc Nguyệt khá nghiêm trọng, Tô Dĩ Trần chỉ đành chịu đau ví, chi tiền cho cậu nằm giường bệnh VIP, sau đó nhìn y tá truyền dịch cho cậu.
Tô Dĩ Trần đứng dậy định rời đi.
Bùi Túc Nguyệt kinh động, vội vàng đứng lên, đôi mắt đỏ hoe muốn chạy theo anh. Tô Dĩ Trần sợ hãi: "Tôi chỉ đi vào nhà vệ sinh thôi."
“À…”
Bùi Túc Nguyệt ngồi truyền dịch trên giường, ánh mắt mong ngóng chăm chú nhìn ra ngoài phòng bệnh, chờ Tô Dĩ Trần quay lại.
Tô Dĩ Trần tiện thể ra ngoài mua ít cháo.
Bùi Túc Nguyệt thấy anh đã trở về, đôi mắt sáng lên.
Tô Dĩ Trần đặt cháo lên chiếc bàn bên cạnh, anh ngồi ở mép giường, nói: "Cậu biết mình dị ứng, sau này đừng ăn xoài nữa. Dùng cách tự làm tổn thương mình để nhận được sự đồng cảm của người khác, như vậy chỉ làm cho người thân buồn bã, kẻ thù hớn hở."
“Tô Tô sẽ đau lòng vì em sao?” Bùi Túc Nguyệt hỏi.
"Không đâu." Tô Dĩ Trần lạnh nhạt nói.
Bas
Ánh sáng trong mắt Bùi Túc Nguyệt lập tức tối lại.
“Nói về chuyện camera mini trước đi.” Đôi mắt đen nhánh của Tô Dĩ Trần nhìn chằm chằm vào cậu, có hơi khó hiểu: “Camera ngày hôm nay cũng không phải là trùng hợp, vậy nên, suốt thời gian cậu ở nhà họ Cố, cậu vẫn luôn giám sát tôi?”