Tô Dĩ Trần không định chờ cậu trả lời, anh nói: “Cậu thích tôi, muốn gần gũi tôi, không muốn tôi bỏ rơi cậu. Vậy thì phải tuân theo quy tắc của tôi, nghe lời tôi, không được giấu giếm bất cứ điều gì, trước tiên cậu dọn sạch camera đi.”
“Được, được, em nghe theo Tô Tô hết.” Bùi Túc Nguyệt vẫn nắm chặt cổ tay anh, sợ anh rời đi.
Tô Dĩ Trần nói: “Cậu trở lại giường bệnh trước đi.”
Thấy Bùi Túc Nguyệt vẫn cố chấp quỳ trước mặt mình, Tô Dĩ Trần mím môi nói: “Tôi không đi đâu.”
Bùi Túc Nguyệt lập tức đứng dậy, kéo tay Tô Dĩ Trần.
Tô Dĩ Trần gọi y tá đến.
Vẻ mặt y tá hốt hoảng: “Bệnh nhân này bị sao vậy? Kim tiêm đã cắm xong rồi, sao lại rút ra?!”
Y tá tức giận sắp chết, cắm lại kim truyền dịch cho Bùi Túc Nguyệt, vừa làm vừa mắng: “Phải truyền hết bình nước này, uống thuốc đúng giờ, phản ứng dị ứng của cậu nghiêm trọng, cần phải ở lại bệnh viện vài ngày để theo dõi, không được xuất viện.”
Cả hai ngoan ngoãn nghe y tá dạy dỗ, gật đầu lia lịa. Đến khi y tá đi khỏi, Bùi Túc Nguyệt lập tức nắm lấy tay Tô Dĩ Trần, ánh mắt sáng lên: “Tô Tô, anh thật sự không đi sao?”
Tô Dĩ Trần nói: “Tôi chỉ ở lại với cậu một đêm thôi.” Ánh mắt anh hơi trầm xuống: “Nếu ở lâu quá, Cố Hàn Chu sẽ nổi giận.”
Nghe Tô Dĩ Trần nhắc đến tên người đàn ông khác, ánh mắt Bùi Túc Nguyệt lập tức tối lại, một lúc sau, cậu lại nở nụ cười: “Tô Tô, em có một tin tốt muốn nói với anh.”
“Tin gì?”
Bas
“Chuyện của ba Tô Tô, vụ án đã có tiến triển mới. Điều tra cho thấy ba Tô Tô bị oan, bên đó đã có thông tin chính xác báo cho em, ba ngày nữa bác sẽ được ra ngoài.” Bùi Túc Nguyệt vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Tô Dĩ Trần, đồng thời đưa điện thoại có tài liệu cho anh xem.
Tô Dĩ Trần xem xong công văn có đóng dấu, ánh mắt d.a.o động, viền mắt ửng đỏ.
Ba…
Bùi Túc Nguyệt thấy rõ niềm vui trong mắt anh. Đây là thời cơ thích hợp, giọng cậu nghẹn ngào, cẩn thận đưa ra một yêu cầu: “Tô Tô, em muốn phần thưởng…”
“Cậu muốn gì? Được yêu cầu ba điều.” Tô Dĩ Trần trả lại điện thoại cho cậu.
Bùi Túc Nguyệt cười nói: “Em muốn mỗi đêm đều có thể ngủ cùng giường với Tô Tô.”
“Được.” Tô Dĩ Trần bổ sung: “Nhưng không được động tay động chân với tôi.”
“Điều thứ hai… em muốn hôn môi anh, Tô Tô.”
Bùi Túc Nguyệt trông chờ nhìn anh.
Tô Dĩ Trần ngồi bên mép giường.
Ánh đèn ấm áp chiếu lên gương mặt hai người, tạo nên một bầu không khí mập mờ khó tả.
Tô Dĩ Trần chủ động ghé môi tới, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng l.i.ế.m láp. Ánh mắt Bùi Túc Nguyệt ngay lập tức trở nên cuồng nhiệt, cậu dùng tay kia giữ chặt sau gáy Tô Dĩ Trần, cắn xé, chiến lấy mọi ngóc ngách trong khoang miệng anh.
“Ưm.”
Đuôi mắt Tô Dĩ Trần đỏ lên, hoảng loạn nắm lấy cà vạt Bùi Túc Nguyệt, ngón tay trắng trẻo thon dài siết chặt cà vạt.
Rõ ràng là Tô Dĩ Trần chủ động hôn, nhưng lại đảo khách thành chủ, bị con ch.ó điên này l.i.ế.m láp gặm cắn không chừa chỗ nào.
Môi Tô Dĩ Trần bị hôn đến sưng đỏ, trong miệng có vị m.á.u nhàn nhạt, cảm giác tê dại điên cuồng xâm chiếm tâm trí, như làn sóng khiến người ta say đắm.
“Đủ rồi.”
Tô Dĩ Trần gần như không thở nổi.
Anh hoảng hốt đẩy Bùi Túc Nguyệt ra, lau vết thương trên môi, ánh mắt mất đi tiêu cự dần lấy lại tầm nhìn, hơi thở Tô Dĩ Trần dần ổn định, anh thẹn quá hóa giận, nói: “Không được hôn lâu như vậy.”
Ánh mắt Bùi Túc Nguyệt lưu luyến nhìn vào môi anh, nuốt nước miếng, trông như một kẻ tham ăn, thèm thuồng, nhưng lại không dám tiếp tục làm quá mức: "Tô Tô, môi của anh hồng quá, đẹp thật đấy."
Tô Dĩ Trần nhìn mình trong gương, môi của anh bị cắn đến rách da, thậm chí còn sưng đỏ lên. Nếu Cố Hàn Chu nhìn thấy dấu vết này, chắc hắn sẽ nghi ngờ đến nhảy dựng.
Không khỏi cảm thấy đau đầu.
Vừa nghĩ đến đây, điện thoại của Tô Dĩ Trần liền vang lên, là cuộc gọi từ Cố Hàn Chu.
Giọng điệu Cố Hàn Chu vô cùng u ám: “Cậu rốt cuộc đã đi đâu? Khuya thế này mà không biết đường về à? Chuyện hôm nay làm cậu tức giận đến vậy sao? Chẳng qua chỉ là hiểu lầm cậu trộm đồ thôi mà? Xin lỗi được chưa?!”
Tô Dĩ Trần không khỏi cười lạnh.
Nghe giống như là xin lỗi, nhưng thực tế, giọng điệu của hắn giống như người khác nợ hắn tám triệu vậy. Đám người quyền quý giàu có này mãi mãi không bao giờ cúi đầu thừa nhận lỗi lầm của mình, cho dù có sai, thì lỗi sai đó cũng luôn là của người khác.
Giọng anh hơi nghẹn ngào: "Tối nay em không về."
Đầu dây bên kia im lặng một giây.
"Tô Dĩ Trần, có phải cậu đang ve vãn ông chủ mới nào ở bên ngoài không? Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu dám phản bội tôi, cậu nhất định phải chết! Nếu tôi phát hiện cậu lăng nhăng lăn lộn với người khác bên ngoài, hoặc bị ai đó “làm”, tôi có rất nhiều cách để khiến cậu không ngóc đầu lên được."
Tô Dĩ Trần lập tức cúp máy.
“Được, được, em nghe theo Tô Tô hết.” Bùi Túc Nguyệt vẫn nắm chặt cổ tay anh, sợ anh rời đi.
Tô Dĩ Trần nói: “Cậu trở lại giường bệnh trước đi.”
Thấy Bùi Túc Nguyệt vẫn cố chấp quỳ trước mặt mình, Tô Dĩ Trần mím môi nói: “Tôi không đi đâu.”
Bùi Túc Nguyệt lập tức đứng dậy, kéo tay Tô Dĩ Trần.
Tô Dĩ Trần gọi y tá đến.
Vẻ mặt y tá hốt hoảng: “Bệnh nhân này bị sao vậy? Kim tiêm đã cắm xong rồi, sao lại rút ra?!”
Y tá tức giận sắp chết, cắm lại kim truyền dịch cho Bùi Túc Nguyệt, vừa làm vừa mắng: “Phải truyền hết bình nước này, uống thuốc đúng giờ, phản ứng dị ứng của cậu nghiêm trọng, cần phải ở lại bệnh viện vài ngày để theo dõi, không được xuất viện.”
Cả hai ngoan ngoãn nghe y tá dạy dỗ, gật đầu lia lịa. Đến khi y tá đi khỏi, Bùi Túc Nguyệt lập tức nắm lấy tay Tô Dĩ Trần, ánh mắt sáng lên: “Tô Tô, anh thật sự không đi sao?”
Tô Dĩ Trần nói: “Tôi chỉ ở lại với cậu một đêm thôi.” Ánh mắt anh hơi trầm xuống: “Nếu ở lâu quá, Cố Hàn Chu sẽ nổi giận.”
Nghe Tô Dĩ Trần nhắc đến tên người đàn ông khác, ánh mắt Bùi Túc Nguyệt lập tức tối lại, một lúc sau, cậu lại nở nụ cười: “Tô Tô, em có một tin tốt muốn nói với anh.”
“Tin gì?”
Bas
“Chuyện của ba Tô Tô, vụ án đã có tiến triển mới. Điều tra cho thấy ba Tô Tô bị oan, bên đó đã có thông tin chính xác báo cho em, ba ngày nữa bác sẽ được ra ngoài.” Bùi Túc Nguyệt vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Tô Dĩ Trần, đồng thời đưa điện thoại có tài liệu cho anh xem.
Tô Dĩ Trần xem xong công văn có đóng dấu, ánh mắt d.a.o động, viền mắt ửng đỏ.
Ba…
Bùi Túc Nguyệt thấy rõ niềm vui trong mắt anh. Đây là thời cơ thích hợp, giọng cậu nghẹn ngào, cẩn thận đưa ra một yêu cầu: “Tô Tô, em muốn phần thưởng…”
“Cậu muốn gì? Được yêu cầu ba điều.” Tô Dĩ Trần trả lại điện thoại cho cậu.
Bùi Túc Nguyệt cười nói: “Em muốn mỗi đêm đều có thể ngủ cùng giường với Tô Tô.”
“Được.” Tô Dĩ Trần bổ sung: “Nhưng không được động tay động chân với tôi.”
“Điều thứ hai… em muốn hôn môi anh, Tô Tô.”
Bùi Túc Nguyệt trông chờ nhìn anh.
Tô Dĩ Trần ngồi bên mép giường.
Ánh đèn ấm áp chiếu lên gương mặt hai người, tạo nên một bầu không khí mập mờ khó tả.
Tô Dĩ Trần chủ động ghé môi tới, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng l.i.ế.m láp. Ánh mắt Bùi Túc Nguyệt ngay lập tức trở nên cuồng nhiệt, cậu dùng tay kia giữ chặt sau gáy Tô Dĩ Trần, cắn xé, chiến lấy mọi ngóc ngách trong khoang miệng anh.
“Ưm.”
Đuôi mắt Tô Dĩ Trần đỏ lên, hoảng loạn nắm lấy cà vạt Bùi Túc Nguyệt, ngón tay trắng trẻo thon dài siết chặt cà vạt.
Rõ ràng là Tô Dĩ Trần chủ động hôn, nhưng lại đảo khách thành chủ, bị con ch.ó điên này l.i.ế.m láp gặm cắn không chừa chỗ nào.
Môi Tô Dĩ Trần bị hôn đến sưng đỏ, trong miệng có vị m.á.u nhàn nhạt, cảm giác tê dại điên cuồng xâm chiếm tâm trí, như làn sóng khiến người ta say đắm.
“Đủ rồi.”
Tô Dĩ Trần gần như không thở nổi.
Anh hoảng hốt đẩy Bùi Túc Nguyệt ra, lau vết thương trên môi, ánh mắt mất đi tiêu cự dần lấy lại tầm nhìn, hơi thở Tô Dĩ Trần dần ổn định, anh thẹn quá hóa giận, nói: “Không được hôn lâu như vậy.”
Ánh mắt Bùi Túc Nguyệt lưu luyến nhìn vào môi anh, nuốt nước miếng, trông như một kẻ tham ăn, thèm thuồng, nhưng lại không dám tiếp tục làm quá mức: "Tô Tô, môi của anh hồng quá, đẹp thật đấy."
Tô Dĩ Trần nhìn mình trong gương, môi của anh bị cắn đến rách da, thậm chí còn sưng đỏ lên. Nếu Cố Hàn Chu nhìn thấy dấu vết này, chắc hắn sẽ nghi ngờ đến nhảy dựng.
Không khỏi cảm thấy đau đầu.
Vừa nghĩ đến đây, điện thoại của Tô Dĩ Trần liền vang lên, là cuộc gọi từ Cố Hàn Chu.
Giọng điệu Cố Hàn Chu vô cùng u ám: “Cậu rốt cuộc đã đi đâu? Khuya thế này mà không biết đường về à? Chuyện hôm nay làm cậu tức giận đến vậy sao? Chẳng qua chỉ là hiểu lầm cậu trộm đồ thôi mà? Xin lỗi được chưa?!”
Tô Dĩ Trần không khỏi cười lạnh.
Nghe giống như là xin lỗi, nhưng thực tế, giọng điệu của hắn giống như người khác nợ hắn tám triệu vậy. Đám người quyền quý giàu có này mãi mãi không bao giờ cúi đầu thừa nhận lỗi lầm của mình, cho dù có sai, thì lỗi sai đó cũng luôn là của người khác.
Giọng anh hơi nghẹn ngào: "Tối nay em không về."
Đầu dây bên kia im lặng một giây.
"Tô Dĩ Trần, có phải cậu đang ve vãn ông chủ mới nào ở bên ngoài không? Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu dám phản bội tôi, cậu nhất định phải chết! Nếu tôi phát hiện cậu lăng nhăng lăn lộn với người khác bên ngoài, hoặc bị ai đó “làm”, tôi có rất nhiều cách để khiến cậu không ngóc đầu lên được."
Tô Dĩ Trần lập tức cúp máy.