Sau khi cúp điện thoại, trong ánh mắt Bùi Túc Nguyệt hiện lên vẻ đau lòng, cậu nắm lấy tay Tô Dĩ Trần: "Tô Tô, anh đừng thích Cố Hàn Chu nữa, anh ta đối xử không tốt với anh."
Tô Dĩ Trần nhìn điện thoại, đáp lại vài câu cho có lệ.
Bùi Túc Nguyệt thấy anh như vậy, cậu biết anh không nghe lọt tai câu nào, không biết nghĩ đến cái gì, cậu cụp mắt, thẫn thờ nhìn tay Tô Dĩ Trần, giọng điệu cẩn thận: "Tô Tô, em muốn hỏi anh một chuyện."
"Hỏi đi." Tô Dĩ Trần mở khung chat với Thẩm Nguyên.
Thẩm Nguyên gửi qua mấy tài liệu.
Bùi Túc Nguyệt căng thẳng nắm c.h.ặ.t t.a.y trái anh, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mặt Tô Dĩ Trần, chậm rãi nói: "Tô Tô, anh... đã từng ngủ với anh ta chưa?"
Tô Dĩ Trần chăm chú nhìn điện thoại, đột nhiên nghe thấy câu hỏi này, anh chậm rãi ngẩng đầu, hỏi lại: "Nếu tôi từng ngủ với anh ta, có phải cậu sẽ chê tôi bẩn không? Cậu có tư tưởng cổ hủ không?"
“Đương nhiên là em không chê Tô Tô dơ.” Bùi Túc Nguyệt vội vàng phủ nhận, đuôi mắt phượng đỏ hoe, gấp gáp nói: “Em chỉ muốn biết thôi... nếu Tô Tô không muốn nói, vậy thì không nói.”
Tô Dĩ Trần đương nhiên chưa từng làm chuyện đó với Cố Hàn Chu, lần đó trong phòng làm việc, nếu không phải Bùi Túc Nguyệt gọi điện đến, Cố Hàn Chu có lẽ vẫn tiếp tục. Cũng chính vì lần đó, mà anh càng đẩy nhanh các kế hoạch của mình, có thể tăng thêm lợi thế khi rời khỏi nhà họ Cố.
Đến lúc đó, cho dù Cố Hàn Chu có quyền thế ngút trời, cũng không thể làm gì được anh.
Lúc này, Thẩm Nguyên lại gửi thêm vài tin nhắn tới.
Thẩm Nguyên: [Theo thông tin trong tài liệu, Bùi Túc Nguyệt học tại Đại học Mạc Lan Tư ở nước ngoài. Không điều tra được gì trong thời gian học đại học, nhà họ Bùi một năm trước đã xảy ra nhiều biến động, ông chủ hiện tại của nhà họ Bùi bị người ta tiêm thuốc, hiện đang bị nhốt trong bệnh viện tâm thần.]
[Vợ của ông chủ nhà họ Bùi, trước kia từng là người thứ ba, hiện đang ở nước ngoài với con trai riêng, tình hình không rõ, sống c.h.ế.t chưa biết.]
[Hiện nay, toàn bộ sản nghiệp Bùi thị đều bị Bùi Túc Nguyệt dùng thủ đoạn cực đoan kiểm soát. Một gia tộc lớn bị cậu ta nắm trong tay, có thể làm ra được thủ đoạn như vậy, cậu ta là một người không đơn giản.]
Tô Dĩ Trần đọc xong tài liệu, ngẩng đầu nhìn Bùi Túc Nguyệt trước mặt.
Bùi Túc Nguyệt vẫn đang thất thần vì nghĩ đến chuyện liệu Tô Dĩ Trần đã từng làm gì đó với Cố Hàn Chu hay chưa.
Thấy Tô Dĩ Trần đang nhìn mình, đôi mắt phượng hiền lành vô hại, lại vô cùng xinh đẹp và cao quý của cậu lập tức sáng lên, chiếc đuôi nhỏ vui vẻ vẫy vẫy giống như đang hướng đến phía chủ nhân.
"Tô Tô..." Bùi Túc Nguyệt không dám hỏi chuyện liên quan đến Cố Hàn Chu nữa, sợ làm hỏng cơ hội ở bên cạnh Tô Tô khó khăn lắm mới có được.
Tô Dĩ Trần không khỏi nhớ đến chú chó Golden lớn của nhà hàng xóm khi anh còn nhỏ, nó chạy đến bên chủ nhân, đôi mắt đen nhánh đáng thương trông mong chủ nhân yêu chiều nó, chủ động đưa đầu cho chủ vuốt ve, cái đuôi lớn vui vẻ đung đưa, lè lưỡi mỉm cười.
Tình yêu của chó luôn trung thành, duy nhất và tuyệt đối.
“Bình nước này sắp hết rồi, gọi y tá đến rút kim đi.” Tô Dĩ Trần nhấn chuông, chẳng bao lâu sau, y tá lập tức đến.
Tô Dĩ Trần tiếp tục đọc tài liệu Thẩm Nguyên đã gửi cho mình.
Anh nhận được tổng cộng ba tài liệu.
Một cái là thông tin điều tra về Bùi Túc Nguyệt.
Cái thứ hai là điều tra về vụ án của ba anh - La Khánh Phong.
Cái còn lại là bảng kế hoạch hợp tác đầu tư của công ty Vân Thịnh cho quý tiếp theo, anh đã chỉnh sửa vài chỗ và gửi lại cho Thẩm Nguyên.
Cùng lúc đó, tiếng chuông điện thoại liên tục vang lên.
Cố Hàn Chu và Cố Khinh Chu, hai người này thay phiên nhau gọi điện tới.
Khuôn mặt Tô Dĩ Trần đen lại, anh trực tiếp để điện thoại sang chế độ im lặng.
Bas
Bây giờ đã là mười giờ tối.
"Tô Tô, đến giờ ngủ rồi." Bùi Túc Nguyệt kéo chăn ra, đôi mắt trông mong nhìn anh, nhiệt tình mời: “Ngủ chung với em đi.”
Tô Dĩ Trần đặt điện thoại xuống, cởi giày ra, chen chúc lên giường bệnh cùng Bùi Túc Nguyệt. Anh quay lưng về phía cậu, nằm nghiêng người, gối đầu lên gối, nhắm hai mắt lại.
Bùi Túc Nguyệt vô cùng hài lòng, cậu nghiêng người về phía Tô Dĩ Trần, thử vòng tay ôm lấy eo đối phương, thấy anh không có phản ứng gì, Bùi Túc Nguyệt càng ôm chặt hơn, một tay ôm eo, tay kia đặt trên đỉnh đầu Tô Dĩ Trần.
“Tô Tô, eo của anh thật nhỏ.”
Tô Dĩ Trần nhắm mắt lại, cảm giác ấm áp từ phía sau truyền đến lưng anh, vô cùng nóng bỏng. Đặc biệt là vật cứng nào đó chọc vào mông, khiến anh cảm thấy không thoải mái.
"Tránh xa tôi ra một chút." Tô Dĩ Trần đá chân của cậu.
“Em không thể kiềm chế được mà.” Bùi Túc Nguyệt tự giác di chuyển thân thể ra xa một tí.
Nhưng cậu vẫn muốn làm quá hơn một xíu.
“Tô Tô, anh có tự mình làm không?”
Tô Dĩ Trần đột nhiên mở to mắt, cậu em chưa từng bị ai chạm vào, lúc này lại bị Bùi Túc Nguyệt nắm chặt trong tay, cơ thể anh nóng bừng, tay siết chặt chăn, kéo chăn thành một mớ lộn xộn.
"Bùi Túc Nguyệt, cậu, buông tôi ra, đừng có quá đáng." Tô Dĩ Trần nhỏ giọng nói.
Màn đêm bao trùm.
Ánh mắt Bùi Túc Nguyệt sáng lên, cậu nửa dụ dỗ nửa làm nũng, nói: "Tô Tô, en đảm bảo sẽ làm anh thoải mái..."
Ban đầu Tô Dĩ Trần cũng chống cự, nhưng anh không chống lại được sự cương quyết của Bùi Túc Nguyệt. Hơn nữa, tay Bùi Túc Nguyệt vô cùng ấm áp, cuối cùng, hai tròng mắt anh hơi dại ra, thả mình vào tay của Bùi Túc Nguyệt.
Bùi Túc Nguyệt quỳ trước mặt Tô Dĩ Trần.
Tô Dĩ Trần nắm chặt chăn, hơi thở rối loạn ngẩng đầu lên nhìn cậu.
"Tô Tô, anh thật ngọt ngào."
Nốt ruồi đỏ dưới đuôi mắt Bùi Túc Nguyệt làm tăng thêm phần mê hoặc. Giờ phút này, cậu không phải là chú chó ngoan ngoãn, mà là một con hồ ly tinh hóa thành người, khuôn mặt đầy dục vọng có thể hút cạn hồn phách và tinh khí của người khác.
“Ngủ ngon ~”
Tô Dĩ Trần nhìn điện thoại, đáp lại vài câu cho có lệ.
Bùi Túc Nguyệt thấy anh như vậy, cậu biết anh không nghe lọt tai câu nào, không biết nghĩ đến cái gì, cậu cụp mắt, thẫn thờ nhìn tay Tô Dĩ Trần, giọng điệu cẩn thận: "Tô Tô, em muốn hỏi anh một chuyện."
"Hỏi đi." Tô Dĩ Trần mở khung chat với Thẩm Nguyên.
Thẩm Nguyên gửi qua mấy tài liệu.
Bùi Túc Nguyệt căng thẳng nắm c.h.ặ.t t.a.y trái anh, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mặt Tô Dĩ Trần, chậm rãi nói: "Tô Tô, anh... đã từng ngủ với anh ta chưa?"
Tô Dĩ Trần chăm chú nhìn điện thoại, đột nhiên nghe thấy câu hỏi này, anh chậm rãi ngẩng đầu, hỏi lại: "Nếu tôi từng ngủ với anh ta, có phải cậu sẽ chê tôi bẩn không? Cậu có tư tưởng cổ hủ không?"
“Đương nhiên là em không chê Tô Tô dơ.” Bùi Túc Nguyệt vội vàng phủ nhận, đuôi mắt phượng đỏ hoe, gấp gáp nói: “Em chỉ muốn biết thôi... nếu Tô Tô không muốn nói, vậy thì không nói.”
Tô Dĩ Trần đương nhiên chưa từng làm chuyện đó với Cố Hàn Chu, lần đó trong phòng làm việc, nếu không phải Bùi Túc Nguyệt gọi điện đến, Cố Hàn Chu có lẽ vẫn tiếp tục. Cũng chính vì lần đó, mà anh càng đẩy nhanh các kế hoạch của mình, có thể tăng thêm lợi thế khi rời khỏi nhà họ Cố.
Đến lúc đó, cho dù Cố Hàn Chu có quyền thế ngút trời, cũng không thể làm gì được anh.
Lúc này, Thẩm Nguyên lại gửi thêm vài tin nhắn tới.
Thẩm Nguyên: [Theo thông tin trong tài liệu, Bùi Túc Nguyệt học tại Đại học Mạc Lan Tư ở nước ngoài. Không điều tra được gì trong thời gian học đại học, nhà họ Bùi một năm trước đã xảy ra nhiều biến động, ông chủ hiện tại của nhà họ Bùi bị người ta tiêm thuốc, hiện đang bị nhốt trong bệnh viện tâm thần.]
[Vợ của ông chủ nhà họ Bùi, trước kia từng là người thứ ba, hiện đang ở nước ngoài với con trai riêng, tình hình không rõ, sống c.h.ế.t chưa biết.]
[Hiện nay, toàn bộ sản nghiệp Bùi thị đều bị Bùi Túc Nguyệt dùng thủ đoạn cực đoan kiểm soát. Một gia tộc lớn bị cậu ta nắm trong tay, có thể làm ra được thủ đoạn như vậy, cậu ta là một người không đơn giản.]
Tô Dĩ Trần đọc xong tài liệu, ngẩng đầu nhìn Bùi Túc Nguyệt trước mặt.
Bùi Túc Nguyệt vẫn đang thất thần vì nghĩ đến chuyện liệu Tô Dĩ Trần đã từng làm gì đó với Cố Hàn Chu hay chưa.
Thấy Tô Dĩ Trần đang nhìn mình, đôi mắt phượng hiền lành vô hại, lại vô cùng xinh đẹp và cao quý của cậu lập tức sáng lên, chiếc đuôi nhỏ vui vẻ vẫy vẫy giống như đang hướng đến phía chủ nhân.
"Tô Tô..." Bùi Túc Nguyệt không dám hỏi chuyện liên quan đến Cố Hàn Chu nữa, sợ làm hỏng cơ hội ở bên cạnh Tô Tô khó khăn lắm mới có được.
Tô Dĩ Trần không khỏi nhớ đến chú chó Golden lớn của nhà hàng xóm khi anh còn nhỏ, nó chạy đến bên chủ nhân, đôi mắt đen nhánh đáng thương trông mong chủ nhân yêu chiều nó, chủ động đưa đầu cho chủ vuốt ve, cái đuôi lớn vui vẻ đung đưa, lè lưỡi mỉm cười.
Tình yêu của chó luôn trung thành, duy nhất và tuyệt đối.
“Bình nước này sắp hết rồi, gọi y tá đến rút kim đi.” Tô Dĩ Trần nhấn chuông, chẳng bao lâu sau, y tá lập tức đến.
Tô Dĩ Trần tiếp tục đọc tài liệu Thẩm Nguyên đã gửi cho mình.
Anh nhận được tổng cộng ba tài liệu.
Một cái là thông tin điều tra về Bùi Túc Nguyệt.
Cái thứ hai là điều tra về vụ án của ba anh - La Khánh Phong.
Cái còn lại là bảng kế hoạch hợp tác đầu tư của công ty Vân Thịnh cho quý tiếp theo, anh đã chỉnh sửa vài chỗ và gửi lại cho Thẩm Nguyên.
Cùng lúc đó, tiếng chuông điện thoại liên tục vang lên.
Cố Hàn Chu và Cố Khinh Chu, hai người này thay phiên nhau gọi điện tới.
Khuôn mặt Tô Dĩ Trần đen lại, anh trực tiếp để điện thoại sang chế độ im lặng.
Bas
Bây giờ đã là mười giờ tối.
"Tô Tô, đến giờ ngủ rồi." Bùi Túc Nguyệt kéo chăn ra, đôi mắt trông mong nhìn anh, nhiệt tình mời: “Ngủ chung với em đi.”
Tô Dĩ Trần đặt điện thoại xuống, cởi giày ra, chen chúc lên giường bệnh cùng Bùi Túc Nguyệt. Anh quay lưng về phía cậu, nằm nghiêng người, gối đầu lên gối, nhắm hai mắt lại.
Bùi Túc Nguyệt vô cùng hài lòng, cậu nghiêng người về phía Tô Dĩ Trần, thử vòng tay ôm lấy eo đối phương, thấy anh không có phản ứng gì, Bùi Túc Nguyệt càng ôm chặt hơn, một tay ôm eo, tay kia đặt trên đỉnh đầu Tô Dĩ Trần.
“Tô Tô, eo của anh thật nhỏ.”
Tô Dĩ Trần nhắm mắt lại, cảm giác ấm áp từ phía sau truyền đến lưng anh, vô cùng nóng bỏng. Đặc biệt là vật cứng nào đó chọc vào mông, khiến anh cảm thấy không thoải mái.
"Tránh xa tôi ra một chút." Tô Dĩ Trần đá chân của cậu.
“Em không thể kiềm chế được mà.” Bùi Túc Nguyệt tự giác di chuyển thân thể ra xa một tí.
Nhưng cậu vẫn muốn làm quá hơn một xíu.
“Tô Tô, anh có tự mình làm không?”
Tô Dĩ Trần đột nhiên mở to mắt, cậu em chưa từng bị ai chạm vào, lúc này lại bị Bùi Túc Nguyệt nắm chặt trong tay, cơ thể anh nóng bừng, tay siết chặt chăn, kéo chăn thành một mớ lộn xộn.
"Bùi Túc Nguyệt, cậu, buông tôi ra, đừng có quá đáng." Tô Dĩ Trần nhỏ giọng nói.
Màn đêm bao trùm.
Ánh mắt Bùi Túc Nguyệt sáng lên, cậu nửa dụ dỗ nửa làm nũng, nói: "Tô Tô, en đảm bảo sẽ làm anh thoải mái..."
Ban đầu Tô Dĩ Trần cũng chống cự, nhưng anh không chống lại được sự cương quyết của Bùi Túc Nguyệt. Hơn nữa, tay Bùi Túc Nguyệt vô cùng ấm áp, cuối cùng, hai tròng mắt anh hơi dại ra, thả mình vào tay của Bùi Túc Nguyệt.
Bùi Túc Nguyệt quỳ trước mặt Tô Dĩ Trần.
Tô Dĩ Trần nắm chặt chăn, hơi thở rối loạn ngẩng đầu lên nhìn cậu.
"Tô Tô, anh thật ngọt ngào."
Nốt ruồi đỏ dưới đuôi mắt Bùi Túc Nguyệt làm tăng thêm phần mê hoặc. Giờ phút này, cậu không phải là chú chó ngoan ngoãn, mà là một con hồ ly tinh hóa thành người, khuôn mặt đầy dục vọng có thể hút cạn hồn phách và tinh khí của người khác.
“Ngủ ngon ~”