Một đêm trôi qua.
Tô Dĩ Trần dậy sớm, mặc quần áo và rời giường, anh dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về nhà họ Cố. Anh vừa dọn dẹp vừa nói: "Bác sĩ bảo cậu nên ở lại viện quan sát vài ngày, trong khoảng thời gian này không nên ra ngoài. Tôi về nhà họ Cố trước."
Bùi Túc Nguyệt đợi Tô Dĩ Trần dọn đồ xong, ôm lấy eo anh, cúi đầu nhìn anh: “Tô Tô, chỉ cần anh muốn rời khỏi nhà họ Cố, em lúc nào cũng sẵn sàng liều mình đến bên cạnh anh.”
Mặt Tô Dĩ Trần đen lại: “Đừng nói như kiểu muốn đi c.h.ế.t cùng nhau.”
Ánh mắt Bùi Túc Nguyệt sáng lên: "Có thể c.h.ế.t cùng Tô Tô cũng không tồi."
“Biến đi.” Tô Dĩ Trần đẩy cậu ra: “Tôi còn muốn hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp đến 99 tuổi, đừng nói mấy lời đó với tôi.”
Bùi Túc Nguyệt lại trở thành một chú chó đáng thương: "Vậy thì em sẽ sống cùng Tô Tô đến 99 tuổi."
Tô Dĩ Trần liếc nhìn cậu: "Tôi đi đây."
Để Bùi Túc Nguyệt ở đây một mình, anh thật sự không yên tâm.
Bùi Túc Nguyệt lại dính sát vào, cười khẽ: "Muốn hôn chào tạm biệt."
“Khoan đã!” Tô Dĩ Trần vươn ngón trỏ, nhẹ nhàng chạm vào môi Bùi Túc Nguyệt, anh nhìn vào nốt ruồi son mê người dưới đuôi mắt cậu, nói: "Bác sĩ không cho phép xuất viện thì cậu không được xuất viện. Phải nghe lời, khi đó tôi mới cho phép cậu hôn tôi."
Đây là lệnh của chủ nhân.
Hơi thở Bùi Túc Nguyệt rối loạn, đồng tử đen láy càng thêm sâu thẳm, vào thời điểm này, dù lòng cậu cảm thấy ngứa ngáy khi đối mặt với mệnh lệnh của Tô Dĩ Trần, cậu vẫn ngoan ngoãn nghe lời, cười khẽ: "Được ạ, em sẽ nghe lời, nằm trong bệnh viện chữa bệnh, lần gặp tiếp theo, Tô Tô phải cho em hôn nha."
Tô Dĩ Trần lùi lại nửa bước, ngẩng đầu nhìn cậu: "Nhưng mà, còn phải xem tâm trạng của tôi."
Bas
Ai là người kiểm soát, ai là người phục tùng… rõ như ban ngày.
Bùi Túc Nguyệt không than vãn lời nào, đôi mắt đen láy đẹp mê hồn nhìn theo bóng dáng Tô Tô rời đi.
Điện thoại đổ chuông.
Giọng nữ lạnh lùng như máy móc của trợ lý Kim vang lên: “Đã tra ra được nội dung cụ thể của thỏa thuận giữa anh Tô và người đàn ông họ Cố kia. Tài liệu đã gửi vào email của anh, hãy chú ý kiểm tra.”
"Được." Bùi Túc Nguyệt vẫn nở nụ cười, cậu mở tài liệu ra, nhìn vào nội dung bên trong, nét mặt trở nên sâu thẳm khó đoán, đuôi mắt nhẹ nhàng cong lên, sự hưng phấn chiếm lấy toàn bộ tâm trí: “Thỏa thuận… hai năm?”
…
“Đm cậu lăn lộn chỗ nào mà suốt đêm không về nhà vậy?!” Cố Hàn Chu thấy Tô Dĩ Trần xuất hiện ở cửa lớn nhà họ Cố, cơn giận không rõ từ đâu tới bao trùm cơ thể, lạnh lùng chất vấn.
“Không đi đâu cả.” Tô Dĩ Trần đeo balo bước vào trong.
"Tô Dĩ Trần, thái độ của cậu kiểu gì vậy?" Cố Hàn Chu nắm chặt cổ tay anh, kéo lại đến trước mặt mình, lạnh giọng mắng.
“Không có gì.” Tô Dĩ Trần cúi đầu, giống như đang nổi giận, nói: “Dù sao trong mắt anh, em cũng chỉ là một tên trộm mà thôi.”
Cố Hàn Chu nghẹn họng, cũng biết mình đã trách oan anh, nhưng hắn sao có thể để một tình nhân nhỏ đè đầu cưỡi cổ?
"Tôi đã xin lỗi cậu rồi, cậu còn muốn thế nào nữa? Hơn nữa, chuyện đó không phải là do tôi gây ra."
"Nhưng anh hoàn toàn không tin em." Đôi mắt Tô Dĩ Trần nhanh chóng đỏ lên.
Anh ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt đầy vẻ ấm ức, tuyệt vọng vì bị người thương hiểu lầm.
Đôi mắt của Tô Tô cực kỳ đẹp.
Đôi mắt trong suốt như chứa cả một bầu trời sao, đặc biệt là khi nhìn thấy anh khóc, xinh đẹp đến mức làm hắn xao xuyến.
Cố Hàn Chu không khỏi ngẩn người, hắn vươn tay ra, dùng ngón tay cái lau đi giọt lệ vương trên đuôi mắt Tô Dĩ Trần, đôi mắt này không giống với mắt của Túc Túc, trông như biển sao trên trời, hắn rất thích nó rơi lệ vì mình, cũng rất thích ánh mắt mang theo tình yêu thương chăm chú nhìn hắn.
Tình cảm như vậy, làm hắn muốn chiếm hữu.
Dục vọng điên cuồng và bẩn thỉu đối với Tô Dĩ Trần lấp đầy tâm trí hắn.
Cố Hàn Chu ổn định lại tinh thần, mạnh mẽ kéo Tô Dĩ Trần vào lòng, ngồi trên ghế sofa.
Tô Dĩ Trần không thể không ngồi trên đùi Cố Hàn Chu, trong lòng khó hiểu, Cố Hàn Chu lại định làm gì nữa?
“Tô Tô, chuyện ngày hôm qua là lỗi của tôi. Để bù đắp cho cậu, tôi đã đặt vé máy bay, đi đến Thung lũng Hoa Hồng ở Los Angeles, ngắm hoa hồng mà cậu thích nhất.” Cố Hàn Chu nói xong, còn nhéo nhéo má Tô Dĩ Trần.
Nếu Tô Tô biết hắn có lòng dẫn anh đi chơi, chắc chắn sẽ rất vui mừng.
Tô Dĩ Trần: “...”
Anh cúi đầu, mím môi không nói lời nào.
Đầu óc Cố Hàn Chu có vấn đề gì không vậy?
Việc chính không làm, đưa anh ra ngoài tận hưởng thế giới của hai người sao?
Không phải coi thường anh chỉ là một thế thân sao?
“Tô Tô, như vậy vẫn không vui sao?”
Tô Dĩ Trần ngẩng đầu lên, làm ra vẻ vô cùng vui sướng, lau lau nước mắt: “Anh Cố, em rất vui.”
Anh lại dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía Cố Hàn Chu, thì thầm: “Nhưng mà… có thể cậu Bùi sẽ không vui…”
Động tác tay của Cố Hàn Chu hơi khựng lại, nhớ đến Túc Túc, khẽ cau mày: “Em ấy sẽ không biết đâu. Lần này, coi như là tôi đền bù cho cậu, chỉ có hai chúng ta thôi, tôi sẽ dành thời gian chơi cùng cậu hai ngày.”
“Được!” Tô Dĩ Trần ngoài mặt mỉm cười, nhưng trong thì đang thầm mắng chửi.
Lúc này, Cố Khinh Chu vẻ mặt u ám đi xuống lầu, giận dữ đá vào chân bàn, quay đầu nhìn về phía Tô Dĩ Trần và Cố Hàn Chu đang vui vẻ dựa sát vào nhau trên ghế sofa. Tay cầm ly nước của cậu ta căng ra, khuôn mặt lạnh lùng muốn cắt đứt hình ảnh tình chàng ý thiếp này.
Cố Khinh Chu mỉa mai: “Anh trai, anh đang làm gì thế? Không phải người anh thích là Túc Túc sao? Anh mang theo một thế thân ra ngoài chơi, anh đặt Túc Túc ở đâu vậy?”
“Nếu em dám nói với Túc Túc, anh sẽ không tha cho em đâu.” Cố Hàn Chu nhìn em trai mình với ánh mắt cảnh cáo.
Cố Khinh Chu tức sôi máu.
Cậu ta lại nhìn về phía Tô Dĩ Trần.
Người kia vẫn luôn nhìn anh trai bằng ánh mắt dịu dàng, hoàn toàn làm lơ lời châm chọc của cậu ta.
Bộ dạng nhẫn nhục chịu đựng, cam tâm tình nguyện hạ thấp mình này của Tô Dĩ Trần, khiến Cố Khinh Chu tức giận đến mức tóc tai dựng đứng, ánh mắt cậu ta tràn đầy căm hận.
Tô Dĩ Trần dậy sớm, mặc quần áo và rời giường, anh dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về nhà họ Cố. Anh vừa dọn dẹp vừa nói: "Bác sĩ bảo cậu nên ở lại viện quan sát vài ngày, trong khoảng thời gian này không nên ra ngoài. Tôi về nhà họ Cố trước."
Bùi Túc Nguyệt đợi Tô Dĩ Trần dọn đồ xong, ôm lấy eo anh, cúi đầu nhìn anh: “Tô Tô, chỉ cần anh muốn rời khỏi nhà họ Cố, em lúc nào cũng sẵn sàng liều mình đến bên cạnh anh.”
Mặt Tô Dĩ Trần đen lại: “Đừng nói như kiểu muốn đi c.h.ế.t cùng nhau.”
Ánh mắt Bùi Túc Nguyệt sáng lên: "Có thể c.h.ế.t cùng Tô Tô cũng không tồi."
“Biến đi.” Tô Dĩ Trần đẩy cậu ra: “Tôi còn muốn hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp đến 99 tuổi, đừng nói mấy lời đó với tôi.”
Bùi Túc Nguyệt lại trở thành một chú chó đáng thương: "Vậy thì em sẽ sống cùng Tô Tô đến 99 tuổi."
Tô Dĩ Trần liếc nhìn cậu: "Tôi đi đây."
Để Bùi Túc Nguyệt ở đây một mình, anh thật sự không yên tâm.
Bùi Túc Nguyệt lại dính sát vào, cười khẽ: "Muốn hôn chào tạm biệt."
“Khoan đã!” Tô Dĩ Trần vươn ngón trỏ, nhẹ nhàng chạm vào môi Bùi Túc Nguyệt, anh nhìn vào nốt ruồi son mê người dưới đuôi mắt cậu, nói: "Bác sĩ không cho phép xuất viện thì cậu không được xuất viện. Phải nghe lời, khi đó tôi mới cho phép cậu hôn tôi."
Đây là lệnh của chủ nhân.
Hơi thở Bùi Túc Nguyệt rối loạn, đồng tử đen láy càng thêm sâu thẳm, vào thời điểm này, dù lòng cậu cảm thấy ngứa ngáy khi đối mặt với mệnh lệnh của Tô Dĩ Trần, cậu vẫn ngoan ngoãn nghe lời, cười khẽ: "Được ạ, em sẽ nghe lời, nằm trong bệnh viện chữa bệnh, lần gặp tiếp theo, Tô Tô phải cho em hôn nha."
Tô Dĩ Trần lùi lại nửa bước, ngẩng đầu nhìn cậu: "Nhưng mà, còn phải xem tâm trạng của tôi."
Bas
Ai là người kiểm soát, ai là người phục tùng… rõ như ban ngày.
Bùi Túc Nguyệt không than vãn lời nào, đôi mắt đen láy đẹp mê hồn nhìn theo bóng dáng Tô Tô rời đi.
Điện thoại đổ chuông.
Giọng nữ lạnh lùng như máy móc của trợ lý Kim vang lên: “Đã tra ra được nội dung cụ thể của thỏa thuận giữa anh Tô và người đàn ông họ Cố kia. Tài liệu đã gửi vào email của anh, hãy chú ý kiểm tra.”
"Được." Bùi Túc Nguyệt vẫn nở nụ cười, cậu mở tài liệu ra, nhìn vào nội dung bên trong, nét mặt trở nên sâu thẳm khó đoán, đuôi mắt nhẹ nhàng cong lên, sự hưng phấn chiếm lấy toàn bộ tâm trí: “Thỏa thuận… hai năm?”
…
“Đm cậu lăn lộn chỗ nào mà suốt đêm không về nhà vậy?!” Cố Hàn Chu thấy Tô Dĩ Trần xuất hiện ở cửa lớn nhà họ Cố, cơn giận không rõ từ đâu tới bao trùm cơ thể, lạnh lùng chất vấn.
“Không đi đâu cả.” Tô Dĩ Trần đeo balo bước vào trong.
"Tô Dĩ Trần, thái độ của cậu kiểu gì vậy?" Cố Hàn Chu nắm chặt cổ tay anh, kéo lại đến trước mặt mình, lạnh giọng mắng.
“Không có gì.” Tô Dĩ Trần cúi đầu, giống như đang nổi giận, nói: “Dù sao trong mắt anh, em cũng chỉ là một tên trộm mà thôi.”
Cố Hàn Chu nghẹn họng, cũng biết mình đã trách oan anh, nhưng hắn sao có thể để một tình nhân nhỏ đè đầu cưỡi cổ?
"Tôi đã xin lỗi cậu rồi, cậu còn muốn thế nào nữa? Hơn nữa, chuyện đó không phải là do tôi gây ra."
"Nhưng anh hoàn toàn không tin em." Đôi mắt Tô Dĩ Trần nhanh chóng đỏ lên.
Anh ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt đầy vẻ ấm ức, tuyệt vọng vì bị người thương hiểu lầm.
Đôi mắt của Tô Tô cực kỳ đẹp.
Đôi mắt trong suốt như chứa cả một bầu trời sao, đặc biệt là khi nhìn thấy anh khóc, xinh đẹp đến mức làm hắn xao xuyến.
Cố Hàn Chu không khỏi ngẩn người, hắn vươn tay ra, dùng ngón tay cái lau đi giọt lệ vương trên đuôi mắt Tô Dĩ Trần, đôi mắt này không giống với mắt của Túc Túc, trông như biển sao trên trời, hắn rất thích nó rơi lệ vì mình, cũng rất thích ánh mắt mang theo tình yêu thương chăm chú nhìn hắn.
Tình cảm như vậy, làm hắn muốn chiếm hữu.
Dục vọng điên cuồng và bẩn thỉu đối với Tô Dĩ Trần lấp đầy tâm trí hắn.
Cố Hàn Chu ổn định lại tinh thần, mạnh mẽ kéo Tô Dĩ Trần vào lòng, ngồi trên ghế sofa.
Tô Dĩ Trần không thể không ngồi trên đùi Cố Hàn Chu, trong lòng khó hiểu, Cố Hàn Chu lại định làm gì nữa?
“Tô Tô, chuyện ngày hôm qua là lỗi của tôi. Để bù đắp cho cậu, tôi đã đặt vé máy bay, đi đến Thung lũng Hoa Hồng ở Los Angeles, ngắm hoa hồng mà cậu thích nhất.” Cố Hàn Chu nói xong, còn nhéo nhéo má Tô Dĩ Trần.
Nếu Tô Tô biết hắn có lòng dẫn anh đi chơi, chắc chắn sẽ rất vui mừng.
Tô Dĩ Trần: “...”
Anh cúi đầu, mím môi không nói lời nào.
Đầu óc Cố Hàn Chu có vấn đề gì không vậy?
Việc chính không làm, đưa anh ra ngoài tận hưởng thế giới của hai người sao?
Không phải coi thường anh chỉ là một thế thân sao?
“Tô Tô, như vậy vẫn không vui sao?”
Tô Dĩ Trần ngẩng đầu lên, làm ra vẻ vô cùng vui sướng, lau lau nước mắt: “Anh Cố, em rất vui.”
Anh lại dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía Cố Hàn Chu, thì thầm: “Nhưng mà… có thể cậu Bùi sẽ không vui…”
Động tác tay của Cố Hàn Chu hơi khựng lại, nhớ đến Túc Túc, khẽ cau mày: “Em ấy sẽ không biết đâu. Lần này, coi như là tôi đền bù cho cậu, chỉ có hai chúng ta thôi, tôi sẽ dành thời gian chơi cùng cậu hai ngày.”
“Được!” Tô Dĩ Trần ngoài mặt mỉm cười, nhưng trong thì đang thầm mắng chửi.
Lúc này, Cố Khinh Chu vẻ mặt u ám đi xuống lầu, giận dữ đá vào chân bàn, quay đầu nhìn về phía Tô Dĩ Trần và Cố Hàn Chu đang vui vẻ dựa sát vào nhau trên ghế sofa. Tay cầm ly nước của cậu ta căng ra, khuôn mặt lạnh lùng muốn cắt đứt hình ảnh tình chàng ý thiếp này.
Cố Khinh Chu mỉa mai: “Anh trai, anh đang làm gì thế? Không phải người anh thích là Túc Túc sao? Anh mang theo một thế thân ra ngoài chơi, anh đặt Túc Túc ở đâu vậy?”
“Nếu em dám nói với Túc Túc, anh sẽ không tha cho em đâu.” Cố Hàn Chu nhìn em trai mình với ánh mắt cảnh cáo.
Cố Khinh Chu tức sôi máu.
Cậu ta lại nhìn về phía Tô Dĩ Trần.
Người kia vẫn luôn nhìn anh trai bằng ánh mắt dịu dàng, hoàn toàn làm lơ lời châm chọc của cậu ta.
Bộ dạng nhẫn nhục chịu đựng, cam tâm tình nguyện hạ thấp mình này của Tô Dĩ Trần, khiến Cố Khinh Chu tức giận đến mức tóc tai dựng đứng, ánh mắt cậu ta tràn đầy căm hận.