Cố Khinh Chu siết chặt tay, tức giận đến mức hai mắt đỏ bừng, tay cậu ta run rẩy cầm lấy điện thoại, muốn gọi cho Bùi Túc Nguyệt.
Do dự thật lâu, cuối cùng cậu ta vẫn gọi đi.
"Alo? Khinh Chu, sao vậy?"
Giọng nói Bùi Túc Nguyệt dịu dàng trong trẻo, giống như gió xuân lướt qua tai.
Cố Khinh Chu cảm thấy giọng của mình hơi cứng đờ: “Túc Túc, em... Em có chuyện muốn nói với anh.”
“Làm sao vậy?”
“Em... Muốn nói cho anh biết.”
Cố Khinh Chu ngẩng đầu nhìn trần nhà, chậm rãi nói: "Trợ lý Tô Dĩ Trần bên cạnh anh trai em, thật ra không phải là trợ lý của anh ấy, đó là một tình nhân nhỏ anh ấy nuôi bên người, hơn nữa, Tô Dĩ Trần là người thay thế cho anh."
Một lúc sau, đầu bên kia điện thoại mới phát ra một tiếng cười khẽ:
“Khinh Chu, những thứ cậu nói, tôi đều biết.”
Cố Khinh Chu ngẩn người.
Lại nghe thấy đầu dây bên kia nói: "Khinh Chu, thật ra tôi cũng rất buồn, tôi về nước chính là muốn có kết quả với anh Hàn Chu. Nhưng hình như anh ấy chỉ muốn đeo bám lấy tôi, tôi không chắc chắn anh ấy còn có loại cảm giác này với tôi không..."
“Khinh Chu, cậu có thể giúp tôi không?”
Hô hấp Cố Khinh Chu cứng lại, trong lòng càng cảm thấy anh trai mình không phải là người! Cậu ta cảm thấy Túc Túc cũng là một người đáng thương bị anh trai bỏ rơi, cậu ta cắn chặt răng, nói: "Túc Túc, người anh trai em thích chính là anh mới đúng, em nhất định sẽ giúp anh!"
"Khinh Chu, cảm ơn cậu." Bùi Túc Nguyệt nói xong, lại tiếp tục nói: "Có thể nói cho tôi biết, bây giờ anh Hàn Chu đang làm gì không?"
“Anh ấy…”
Cố Khinh Chu cắn răng nói: "Anh ấy kéo Tô Tô vào phòng, em không biết bọn họ muốn làm gì!"
Bùi Túc Nguyệt: "Khinh Chu, cậu giúp tôi đi quan sát tình hình một chút được không? Bây giờ tôi đang đi đến, nếu cần thiết giúp tôi ngăn cản bọn họ..."
Cố Khinh Chu gật đầu: “Được! Túc Túc, em sẽ giúp anh!”
“Cảm ơn cậu.” Bùi Túc Nguyệt thật lòng nói.
"Không cần cảm ơn..." Cố Khinh Chu gian nan nói: "Dù sao, em cũng không muốn Tô Tô tiếp tục như vậy nữa... Em..."
Những lời sau đó, cậu ta không nói tiếp.
Bùi Túc Nguyệt mơ hồ nhận ra ý của Cố Khinh Chu, cậu khẽ cười, thiếu niên Cố Khinh Chu này thích Tô Tô, cậu cũng không cảm thấy kỳ lạ, trước mắt đã gặp phải rất nhiều tình địch, nhưng không ai có thể cho cậu cảm giác nguy cơ bằng Cố Hàn Chu.
Cố Hàn Chu là cái đinh trong mắt cậu, là cái gai mà Bùi Túc Nguyệt muốn nhổ ra nhất.
…
Tô Dĩ Trần bị Cố Hàn Chu kéo lên giường.
“Buông tôi ra!”
Cố Hàn Chu xé rách quần áo Tô Dĩ Trần, cơ thể chàng trai toàn là vết bầm tím, vết đỏ, cùng với vết cắn, đủ để có thể thấy được đêm qua Tô Dĩ Trần bị chơi ác đến mức nào, hai mắt Cố Hàn Chu đỏ bừng, mất đi lý trí, hắn nắm lấy tóc Tô Dĩ Trần, giọng điệu nham hiểm: “Tô Tô, nói, bọn họ h.i.ế.p cậu như thế nào? Hửm? Nói đi!”
Tô Dĩ Trần bị kéo mạnh, gáy anh đau nhức.
Hai mắt anh rưng rưng, hốc mắt phiếm hồng, quay đầu tát Cố Hàn Chu một cái thật mạnh.
“Chát” một tiếng.
Cố Hàn Chu bị đánh mạnh đến mức quay đầu sang chỗ khác, trên mặt xuất hiện năm ngón tay.
Bas
Thậm chí khóe miệng còn chảy máu.
Cố Hàn Chu nổi điên, rút thắt lưng bên hông ra, trói hai tay Tô Dĩ Trần lại, xé quần áo của anh, nhìn anh từ trên cao, lạnh lùng nói: "Cậu muốn đánh tôi thì cứ việc đánh, nhưng tôi muốn thịt cậu, Tô Tô, cậu là của tôi, cậu chỉ có thể thuận theo tôi, cậu không có lựa chọn nào khác."
Trong lúc Tô Dĩ Trần giãy dụa, cổ tay anh bị trầy da, anh ngước mắt lên, con ngươi đen nhánh chứa đầy nước mắt: "Cố Hàn Chu, anh căn bản không hề yêu tôi. Người anh yêu là Bùi Túc Nguyệt, vì sao anh không buông tha cho tôi? Nó đều tốt đối với anh, đối với tôi và cả Bùi Túc Nguyệt!"
Cố Hàn Chu nắm chặt cằm Tô Dĩ Trần, hắn cười lạnh: “Đúng, người tôi yêu là Túc Túc, cậu không có gia thế như Túc Túc, không bằng một phần ngàn của Túc Túc, chỉ có Túc Túc mới xứng đôi với tôi! Nói trắng ra, cậu chỉ có thể dựa vào tôi, rời khỏi tôi, căn bản cậu không sống nổi ở thành phố Giang! Cậu chỉ là đồ chơi để tôi vui vẻ mà thôi.”
“Cậu cũng xứng so với Túc Túc sao?”
“Nhưng cậu cầm tiền của tôi, tôi muốn cậu làm cái gì thì cậu phải làm cái đó!”
Cố Hàn Chu lạnh giọng nói xong, lập tức hôn lên môi Tô Dĩ Trần.
Tô Dĩ Trần quay đầu đi, lạnh lùng nói: “Tôi có thể bồi thường tiền vi phạm hợp đồng.”
Cố Hàn Chu kinh ngạc, sau đó cười nhạo, khinh thường nhìn anh: "Chỉ với cậu? Năm ngàn vạn tiền vi phạm hợp đồng, cậu với tới không?"
“Tô Dĩ Trần, cậu đánh giá mình quá cao rồi.”
"Còn nữa, mẹ cậu đang ở bệnh viện tư nhân của tôi, được bác sĩ tư nhân của nhà họ Cố chữa trị. Chỉ cần tôi ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ làm gì với mẹ cậu đây? Nói không chừng, ngày mai mẹ cậu sẽ qua đời."
"Tô Dĩ Trần, cậu nghĩ cậu có thể lấy gì để chống lại tôi?"
"Sau khi tôi và Túc Túc kết hôn, cậu chỉ cần ngoan ngoãn l.à.m t.ì.n.h nhân của tôi, không tốt sao?"
Từng câu từng chữ của Cố Hàn Chu làm sắc mặt Tô Dĩ Trần lập tức tái nhợt.
Anh không sợ Cố Hàn Chu uy hiếp.
Chỉ là anh không ngờ, Cố Hàn Chu vô liêm sỉ đến mức không có giới hạn.
Không ngờ Cố Hàn Chu dám dùng tính mạng của mẹ để uy h.i.ế.p anh!
"Anh không sợ... Bùi Túc Nguyệt phát hiện ra chuyện này? Anh muốn giải thích với cậu ấy như thế nào?" Tô Dĩ Trần nói.
“Vậy chờ em ấy phát hiện rồi tính sau.”
Cố Hàn Chu cười lạnh.
Sau đó.
Cửa phòng ngủ mở ra, tiếng khóa cửa "cạch cạch" vang lên, một giọng nói vừa dịu dàng vừa lưu luyến phát ra.
“Anh Hàn Chu.”
Bùi Túc Nguyệt xuất hiện ở cửa phòng ngủ, đang nhìn bọn họ.
Do dự thật lâu, cuối cùng cậu ta vẫn gọi đi.
"Alo? Khinh Chu, sao vậy?"
Giọng nói Bùi Túc Nguyệt dịu dàng trong trẻo, giống như gió xuân lướt qua tai.
Cố Khinh Chu cảm thấy giọng của mình hơi cứng đờ: “Túc Túc, em... Em có chuyện muốn nói với anh.”
“Làm sao vậy?”
“Em... Muốn nói cho anh biết.”
Cố Khinh Chu ngẩng đầu nhìn trần nhà, chậm rãi nói: "Trợ lý Tô Dĩ Trần bên cạnh anh trai em, thật ra không phải là trợ lý của anh ấy, đó là một tình nhân nhỏ anh ấy nuôi bên người, hơn nữa, Tô Dĩ Trần là người thay thế cho anh."
Một lúc sau, đầu bên kia điện thoại mới phát ra một tiếng cười khẽ:
“Khinh Chu, những thứ cậu nói, tôi đều biết.”
Cố Khinh Chu ngẩn người.
Lại nghe thấy đầu dây bên kia nói: "Khinh Chu, thật ra tôi cũng rất buồn, tôi về nước chính là muốn có kết quả với anh Hàn Chu. Nhưng hình như anh ấy chỉ muốn đeo bám lấy tôi, tôi không chắc chắn anh ấy còn có loại cảm giác này với tôi không..."
“Khinh Chu, cậu có thể giúp tôi không?”
Hô hấp Cố Khinh Chu cứng lại, trong lòng càng cảm thấy anh trai mình không phải là người! Cậu ta cảm thấy Túc Túc cũng là một người đáng thương bị anh trai bỏ rơi, cậu ta cắn chặt răng, nói: "Túc Túc, người anh trai em thích chính là anh mới đúng, em nhất định sẽ giúp anh!"
"Khinh Chu, cảm ơn cậu." Bùi Túc Nguyệt nói xong, lại tiếp tục nói: "Có thể nói cho tôi biết, bây giờ anh Hàn Chu đang làm gì không?"
“Anh ấy…”
Cố Khinh Chu cắn răng nói: "Anh ấy kéo Tô Tô vào phòng, em không biết bọn họ muốn làm gì!"
Bùi Túc Nguyệt: "Khinh Chu, cậu giúp tôi đi quan sát tình hình một chút được không? Bây giờ tôi đang đi đến, nếu cần thiết giúp tôi ngăn cản bọn họ..."
Cố Khinh Chu gật đầu: “Được! Túc Túc, em sẽ giúp anh!”
“Cảm ơn cậu.” Bùi Túc Nguyệt thật lòng nói.
"Không cần cảm ơn..." Cố Khinh Chu gian nan nói: "Dù sao, em cũng không muốn Tô Tô tiếp tục như vậy nữa... Em..."
Những lời sau đó, cậu ta không nói tiếp.
Bùi Túc Nguyệt mơ hồ nhận ra ý của Cố Khinh Chu, cậu khẽ cười, thiếu niên Cố Khinh Chu này thích Tô Tô, cậu cũng không cảm thấy kỳ lạ, trước mắt đã gặp phải rất nhiều tình địch, nhưng không ai có thể cho cậu cảm giác nguy cơ bằng Cố Hàn Chu.
Cố Hàn Chu là cái đinh trong mắt cậu, là cái gai mà Bùi Túc Nguyệt muốn nhổ ra nhất.
…
Tô Dĩ Trần bị Cố Hàn Chu kéo lên giường.
“Buông tôi ra!”
Cố Hàn Chu xé rách quần áo Tô Dĩ Trần, cơ thể chàng trai toàn là vết bầm tím, vết đỏ, cùng với vết cắn, đủ để có thể thấy được đêm qua Tô Dĩ Trần bị chơi ác đến mức nào, hai mắt Cố Hàn Chu đỏ bừng, mất đi lý trí, hắn nắm lấy tóc Tô Dĩ Trần, giọng điệu nham hiểm: “Tô Tô, nói, bọn họ h.i.ế.p cậu như thế nào? Hửm? Nói đi!”
Tô Dĩ Trần bị kéo mạnh, gáy anh đau nhức.
Hai mắt anh rưng rưng, hốc mắt phiếm hồng, quay đầu tát Cố Hàn Chu một cái thật mạnh.
“Chát” một tiếng.
Cố Hàn Chu bị đánh mạnh đến mức quay đầu sang chỗ khác, trên mặt xuất hiện năm ngón tay.
Bas
Thậm chí khóe miệng còn chảy máu.
Cố Hàn Chu nổi điên, rút thắt lưng bên hông ra, trói hai tay Tô Dĩ Trần lại, xé quần áo của anh, nhìn anh từ trên cao, lạnh lùng nói: "Cậu muốn đánh tôi thì cứ việc đánh, nhưng tôi muốn thịt cậu, Tô Tô, cậu là của tôi, cậu chỉ có thể thuận theo tôi, cậu không có lựa chọn nào khác."
Trong lúc Tô Dĩ Trần giãy dụa, cổ tay anh bị trầy da, anh ngước mắt lên, con ngươi đen nhánh chứa đầy nước mắt: "Cố Hàn Chu, anh căn bản không hề yêu tôi. Người anh yêu là Bùi Túc Nguyệt, vì sao anh không buông tha cho tôi? Nó đều tốt đối với anh, đối với tôi và cả Bùi Túc Nguyệt!"
Cố Hàn Chu nắm chặt cằm Tô Dĩ Trần, hắn cười lạnh: “Đúng, người tôi yêu là Túc Túc, cậu không có gia thế như Túc Túc, không bằng một phần ngàn của Túc Túc, chỉ có Túc Túc mới xứng đôi với tôi! Nói trắng ra, cậu chỉ có thể dựa vào tôi, rời khỏi tôi, căn bản cậu không sống nổi ở thành phố Giang! Cậu chỉ là đồ chơi để tôi vui vẻ mà thôi.”
“Cậu cũng xứng so với Túc Túc sao?”
“Nhưng cậu cầm tiền của tôi, tôi muốn cậu làm cái gì thì cậu phải làm cái đó!”
Cố Hàn Chu lạnh giọng nói xong, lập tức hôn lên môi Tô Dĩ Trần.
Tô Dĩ Trần quay đầu đi, lạnh lùng nói: “Tôi có thể bồi thường tiền vi phạm hợp đồng.”
Cố Hàn Chu kinh ngạc, sau đó cười nhạo, khinh thường nhìn anh: "Chỉ với cậu? Năm ngàn vạn tiền vi phạm hợp đồng, cậu với tới không?"
“Tô Dĩ Trần, cậu đánh giá mình quá cao rồi.”
"Còn nữa, mẹ cậu đang ở bệnh viện tư nhân của tôi, được bác sĩ tư nhân của nhà họ Cố chữa trị. Chỉ cần tôi ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ làm gì với mẹ cậu đây? Nói không chừng, ngày mai mẹ cậu sẽ qua đời."
"Tô Dĩ Trần, cậu nghĩ cậu có thể lấy gì để chống lại tôi?"
"Sau khi tôi và Túc Túc kết hôn, cậu chỉ cần ngoan ngoãn l.à.m t.ì.n.h nhân của tôi, không tốt sao?"
Từng câu từng chữ của Cố Hàn Chu làm sắc mặt Tô Dĩ Trần lập tức tái nhợt.
Anh không sợ Cố Hàn Chu uy hiếp.
Chỉ là anh không ngờ, Cố Hàn Chu vô liêm sỉ đến mức không có giới hạn.
Không ngờ Cố Hàn Chu dám dùng tính mạng của mẹ để uy h.i.ế.p anh!
"Anh không sợ... Bùi Túc Nguyệt phát hiện ra chuyện này? Anh muốn giải thích với cậu ấy như thế nào?" Tô Dĩ Trần nói.
“Vậy chờ em ấy phát hiện rồi tính sau.”
Cố Hàn Chu cười lạnh.
Sau đó.
Cửa phòng ngủ mở ra, tiếng khóa cửa "cạch cạch" vang lên, một giọng nói vừa dịu dàng vừa lưu luyến phát ra.
“Anh Hàn Chu.”
Bùi Túc Nguyệt xuất hiện ở cửa phòng ngủ, đang nhìn bọn họ.