Người khác nhìn thấy vết bớt này chỉ cảm thấy nó đặc biệt.
Nhưng người nhà họ Lục nhìn vết bớt, lại cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Tiểu thiếu gia Lục Thần của nhà họ Lục đã mất tích năm đó, có một vết bớt y hệt ở trên eo, vị trí, hình dạng và đặc điểm không khác một chút nào.
Sao trên thế giới có thể có hai người có vết bớt ở cùng một vị trí?
Lại còn trùng hợp như vậy.
Sao lại thế này?
Lục Minh Phong siết chặt tay, toàn thân như rơi vào hố băng, chăm chú nhìn chằm chằm vào vết bớt trên eo Tô Dĩ Trần. Sau một lúc lâu, ánh mắt đỏ hoe của anh ta từ từ di chuyển từ vết bớt lên khuôn mặt của Tô Dĩ Trần.
Lúc này, Tô Dĩ Trần đã khá hơn, anh dùng khăn giấy lau m.á.u ở khóe miệng và mũi, sắc mặt tái nhợt, để bác sĩ xoa bóp cho mình. May mắn là nội tạng không bị tổn thương nghiêm trọng. Sau một lúc lâu, anh mới dần lấy lại được cảm giác: “Cảm ơn bác sĩ…”
Bác sĩ Từ nhíu mày, tập trung nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng: “Dạ dày bị va đập mạnh, tôi khuyên cậu vẫn nên đến bệnh viện chụp phim để quan sát, đừng vì không đau mà không đi. Nếu có bệnh ẩn gì, kéo dài đến cuối sẽ rất khó chữa trị.”
Bác sĩ Từ buông anh ra.
“Được, tôi biết rồi.” Tô Dĩ Trần xoa dạ dày của mình, áo anh vừa vặn che đi vết bớt màu đỏ có hình dạng đặc biệt.
Lục Minh Phong bước lên một bước, còn muốn nhìn kỹ hơn.
Tô Dĩ Trần ngẩng đầu lên, cảnh giác nhìn đối phương, như chim sợ cành cong, vừa thấy anh ta liền nổi da gà. Anh không có ấn tượng tốt với người cầm quyền hiện tại của nhà họ Lục, hai cú đ.ấ.m đó khiến anh hoàn toàn cảm thấy ghê sợ Lục Minh Phong: “Anh còn muốn làm gì nữa?”
Lục Minh Phong đứng yên tại chỗ, toàn thân cứng đờ, không nói một lời, đôi mắt anh ta đỏ ngầu, chăm chăm nhìn vào khuôn mặt Tô Dĩ Trần. Đầu óc anh ta hoàn toàn trống rỗng, mất hết khả năng suy nghĩ.
Lục Bá Đình là người đầu tiên phản ứng.
Ông bước nhanh đến trước mặt Lục Minh Phong, nắm c.h.ặ.t t.a.y anh ta, khuôn mặt sắc bén xưa nay không biểu hiện buồn vui, bây giờ lại không thể che giấu cảm xúc phức tạp trong lòng, ông thấp giọng mắng: “Lục Minh Phong! Đủ rồi, vừa nãy đã đánh cậu ấy, giờ còn muốn đánh nữa sao?”
Lục Minh Phong ngơ ngác nhìn ba mình, anh ta nhận thấy khuôn mặt của ba còn kích động hơn cả mình. Người ba xưa nay vẫn luôn ôn hòa, đôi mắt bắt đầu hiện lên tia máu, giống như anh ta, đều xuất hiện cảm xúc kích động mạnh mẽ không thể kiểm soát.
Ba... cũng đã nhìn thấy phải không?
Ba... cũng đã để ý đến vết bớt đỏ đó, nếu không sẽ không có cảm xúc mãnh liệt như vậy.
Không phải anh ta nhìn nhầm, đúng không?
Đôi mắt Lục Minh Phong đỏ bừng, ánh mắt hoang mang nhìn về phía ba.
Mắt Lục Bá Đình cũng ửng đỏ, lắc đầu.
Phản ứng của hai ba con đã như thế, càng không phải nói đến Hoắc Nam Diên.
Hoắc Nam Diên ngơ ngác tiến về phía trước một bước.
Lục Minh Thần đã ngồi dậy, giọng nói pha lẫn với tiếng khóc chói tai, cậu ta nói: “Anh! Anh phải giúp em! Anh nhất định phải giúp em! Tô Dĩ Trần muốn g.i.ế.c em, em đau lắm, anh ơi!”
Lục Minh Phong cảm thấy tai mình ù đi, hoàn toàn không nghe thấy tiếng kêu cứu của Lục Minh Thần, hoặc có thể, là không muốn nghe thấy tiếng của cậu ta.
Người nhà họ Lục lúc này mới hoàn hồn.
Lục Minh Thần ngầm ra hiệu cho một người trong đám đông, ánh mắt cậu ta khóa chặt vào một người, nắm c.h.ặ.t t.a.y bác sĩ của nhà mình, làm một ám hiệu chỉ có hai người họ hiểu.
Cậu ta đã nghe theo lời bạn bè, lợi dụng ba nuôi của Tô Dĩ Trần là Trần Cường để đối phó với anh.
Trong hoàn cảnh này, lời buộc tội của Trần Cường là phù hợp nhất.
Tô Dĩ Trần xoa bụng, cảm thấy đỡ hơn nhiều, dưới sự giúp đỡ của Bùi Túc Nguyệt, anh từ từ đứng dậy.
Anh chỉ tát Lục Minh Thần, không đẩy cậu ta xuống nước, Lục Minh Thần tự tin rằng những người xung quanh sẽ cứu cậu ta mới dám để mình rơi xuống như vậy. Tô Dĩ Trần khó hiểu, tại sao ba mẹ của Lục Minh Thần thông minh như vậy, nhưng Lục Minh Thần lại ngu ngốc đến thế?
Anh không có cảnh quay từ camera giám sát.
Nhưng anh đã ghi âm lại, tất cả những lời sỉ nhục và chửi bới của đám con nhà giàu kia đều được ghi lại trong điện thoại của anh.
Anh tin rằng nhà họ Lục cũng có camera giám sát, Lục Minh Thần không ngu đến mức phá hỏng tất cả camera của nhà mình, lặp lại sai lầm ngớ ngẩn lần thứ hai.
Nếu Lục Minh Thần tiếp tục hãm hại anh…
Tô Dĩ Trần đã tính toán.
Chỉ là…
Khi thấy một người mặc đồng phục giúp việc của nhà họ Lục xông ra từ trong đám đông, Tô Dĩ Trần cảm thấy đau đầu, không khỏi tức giận đến bật cười.
Anh không ngờ Lục Minh Thần lại dùng chính ba nuôi của anh để đối phó với anh.
Trần Cường…
Nhưng người nhà họ Lục nhìn vết bớt, lại cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Tiểu thiếu gia Lục Thần của nhà họ Lục đã mất tích năm đó, có một vết bớt y hệt ở trên eo, vị trí, hình dạng và đặc điểm không khác một chút nào.
Sao trên thế giới có thể có hai người có vết bớt ở cùng một vị trí?
Lại còn trùng hợp như vậy.
Sao lại thế này?
Lục Minh Phong siết chặt tay, toàn thân như rơi vào hố băng, chăm chú nhìn chằm chằm vào vết bớt trên eo Tô Dĩ Trần. Sau một lúc lâu, ánh mắt đỏ hoe của anh ta từ từ di chuyển từ vết bớt lên khuôn mặt của Tô Dĩ Trần.
Lúc này, Tô Dĩ Trần đã khá hơn, anh dùng khăn giấy lau m.á.u ở khóe miệng và mũi, sắc mặt tái nhợt, để bác sĩ xoa bóp cho mình. May mắn là nội tạng không bị tổn thương nghiêm trọng. Sau một lúc lâu, anh mới dần lấy lại được cảm giác: “Cảm ơn bác sĩ…”
Bác sĩ Từ nhíu mày, tập trung nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng: “Dạ dày bị va đập mạnh, tôi khuyên cậu vẫn nên đến bệnh viện chụp phim để quan sát, đừng vì không đau mà không đi. Nếu có bệnh ẩn gì, kéo dài đến cuối sẽ rất khó chữa trị.”
Bác sĩ Từ buông anh ra.
“Được, tôi biết rồi.” Tô Dĩ Trần xoa dạ dày của mình, áo anh vừa vặn che đi vết bớt màu đỏ có hình dạng đặc biệt.
Lục Minh Phong bước lên một bước, còn muốn nhìn kỹ hơn.
Tô Dĩ Trần ngẩng đầu lên, cảnh giác nhìn đối phương, như chim sợ cành cong, vừa thấy anh ta liền nổi da gà. Anh không có ấn tượng tốt với người cầm quyền hiện tại của nhà họ Lục, hai cú đ.ấ.m đó khiến anh hoàn toàn cảm thấy ghê sợ Lục Minh Phong: “Anh còn muốn làm gì nữa?”
Lục Minh Phong đứng yên tại chỗ, toàn thân cứng đờ, không nói một lời, đôi mắt anh ta đỏ ngầu, chăm chăm nhìn vào khuôn mặt Tô Dĩ Trần. Đầu óc anh ta hoàn toàn trống rỗng, mất hết khả năng suy nghĩ.
Lục Bá Đình là người đầu tiên phản ứng.
Ông bước nhanh đến trước mặt Lục Minh Phong, nắm c.h.ặ.t t.a.y anh ta, khuôn mặt sắc bén xưa nay không biểu hiện buồn vui, bây giờ lại không thể che giấu cảm xúc phức tạp trong lòng, ông thấp giọng mắng: “Lục Minh Phong! Đủ rồi, vừa nãy đã đánh cậu ấy, giờ còn muốn đánh nữa sao?”
Lục Minh Phong ngơ ngác nhìn ba mình, anh ta nhận thấy khuôn mặt của ba còn kích động hơn cả mình. Người ba xưa nay vẫn luôn ôn hòa, đôi mắt bắt đầu hiện lên tia máu, giống như anh ta, đều xuất hiện cảm xúc kích động mạnh mẽ không thể kiểm soát.
Ba... cũng đã nhìn thấy phải không?
Ba... cũng đã để ý đến vết bớt đỏ đó, nếu không sẽ không có cảm xúc mãnh liệt như vậy.
Không phải anh ta nhìn nhầm, đúng không?
Đôi mắt Lục Minh Phong đỏ bừng, ánh mắt hoang mang nhìn về phía ba.
Mắt Lục Bá Đình cũng ửng đỏ, lắc đầu.
Phản ứng của hai ba con đã như thế, càng không phải nói đến Hoắc Nam Diên.
Hoắc Nam Diên ngơ ngác tiến về phía trước một bước.
Lục Minh Thần đã ngồi dậy, giọng nói pha lẫn với tiếng khóc chói tai, cậu ta nói: “Anh! Anh phải giúp em! Anh nhất định phải giúp em! Tô Dĩ Trần muốn g.i.ế.c em, em đau lắm, anh ơi!”
Lục Minh Phong cảm thấy tai mình ù đi, hoàn toàn không nghe thấy tiếng kêu cứu của Lục Minh Thần, hoặc có thể, là không muốn nghe thấy tiếng của cậu ta.
Người nhà họ Lục lúc này mới hoàn hồn.
Lục Minh Thần ngầm ra hiệu cho một người trong đám đông, ánh mắt cậu ta khóa chặt vào một người, nắm c.h.ặ.t t.a.y bác sĩ của nhà mình, làm một ám hiệu chỉ có hai người họ hiểu.
Cậu ta đã nghe theo lời bạn bè, lợi dụng ba nuôi của Tô Dĩ Trần là Trần Cường để đối phó với anh.
Trong hoàn cảnh này, lời buộc tội của Trần Cường là phù hợp nhất.
Tô Dĩ Trần xoa bụng, cảm thấy đỡ hơn nhiều, dưới sự giúp đỡ của Bùi Túc Nguyệt, anh từ từ đứng dậy.
Anh chỉ tát Lục Minh Thần, không đẩy cậu ta xuống nước, Lục Minh Thần tự tin rằng những người xung quanh sẽ cứu cậu ta mới dám để mình rơi xuống như vậy. Tô Dĩ Trần khó hiểu, tại sao ba mẹ của Lục Minh Thần thông minh như vậy, nhưng Lục Minh Thần lại ngu ngốc đến thế?
Anh không có cảnh quay từ camera giám sát.
Nhưng anh đã ghi âm lại, tất cả những lời sỉ nhục và chửi bới của đám con nhà giàu kia đều được ghi lại trong điện thoại của anh.
Anh tin rằng nhà họ Lục cũng có camera giám sát, Lục Minh Thần không ngu đến mức phá hỏng tất cả camera của nhà mình, lặp lại sai lầm ngớ ngẩn lần thứ hai.
Nếu Lục Minh Thần tiếp tục hãm hại anh…
Tô Dĩ Trần đã tính toán.
Chỉ là…
Khi thấy một người mặc đồng phục giúp việc của nhà họ Lục xông ra từ trong đám đông, Tô Dĩ Trần cảm thấy đau đầu, không khỏi tức giận đến bật cười.
Anh không ngờ Lục Minh Thần lại dùng chính ba nuôi của anh để đối phó với anh.
Trần Cường…