Tiếng chửi bới thô lỗ khó nghe của ông ta vang lên, khiến mọi người xung quanh phải bịt tai lại.
Bảo vệ giữ chặt Trần Cường, nhưng ông ta vùng vẫy quá dữ dội, họ phải mất rất nhiều sức mới có thể lôi ông ta ra ngoài.
Khi ông ta bị lôi ra ngoài, có một thứ gì đó rơi xuống thảm cỏ.
Chỉ có Hoắc Nam Diên tinh mắt nhìn thấy.
Hoắc Nam Diên chậm rãi bước về phía trước, nhặt chiếc vòng cổ hình ổ khóa bằng vàng lên.
Bà dùng đôi tay mảnh mai nhẹ nhàng chà xát trên bề mặt chiếc vòng cổ.
Chiếc vòng cổ đã cũ kỹ, bẩn thỉu, thậm chí có vết xước, rõ ràng đã qua rất nhiều năm, không được cất giữ cẩn thận.
Bà lau sạch sẽ, nhìn thấy chữ “Thần” trên chiếc vòng cổ.
Bà sững sờ nhìn vào khóa vàng.
Hoắc Nam Diên là một chuyên gia về trang sức.
Chỉ trong năm giây ngắn ngủi, bà đã nhận ra chiếc vòng cổ rơi ra từ người Trần Cường, chính là chiếc vòng cổ được gia đình bà đặt làm riêng cho Thần Thần nhiều năm trước.
Chữ "Thần" là do chính tay bà khắc.
Đôi mắt Hoắc Nam Diên ngấn lệ, bà nhìn chằm chằm vào chiếc vòng cổ, lâu đến mức bà cảm thấy mình đứng không vững.
Vòng cổ đã mất tích nhiều năm, giờ đã trở về tay bà.
Rơi ra từ người Trần Cường…
Hoắc Nam Diên nắm chặt chiếc vòng, đôi mắt đỏ hoe, thấp giọng ra lệnh: “Bác Giang, hãy điều tra nơi ở và thân thế của người đó.”
Bác Giang vô cùng khôn khéo, nhìn thấy chiếc vòng cổ, ông ấy lập tức hiểu ra điều gì đó, gật đầu nói: “Vâng, thưa phu nhân.”
Hoắc Nam Diên nắm chặt vòng cổ trong tay, tim đập nhanh, trong miệng nhẹ nhàng thì thầm: “Thần Thần.”
Sau đó, bà quay lại, nhìn thấy cảnh tượng đám đông vây quanh Tô Dĩ Trần.
Lục Minh Thần đang khóc lóc nói: “Anh, anh ta vừa đẩy em xuống nước, em suýt c.h.ế.t đuối, anh nhất định phải đòi lại công bằng cho em.”
Tô Dĩ Trần lấy điện thoại ra, bật ghi âm cho Lục Bá Đình nghe, anh tin rằng chủ nhân nhà họ Lục ít nhất là người hiểu lý lẽ. Trong bản ghi âm, những lời lăng mạ và sỉ nhục của đám thiếu gia nhà giàu do Lục Minh Thần cầm đầu phát ra rõ ràng từng chữ một.
Đôi mắt Lục Bá Đình đỏ ngầu, ngây người nhìn chằm chằm Tô Dĩ Trần. Ông nghe những lời lăng mạ trong điện thoại, nắm chặt tay, trầm giọng yêu cầu đưa ra video giám sát.
Chứng cứ có trong video.
Mặt Lục Minh Thần hơi trầm xuống, cậu ta khẽ nhướng mày, không sợ bị phát hiện.
Mặc dù Tô Dĩ Trần không đẩy cậu ta, nhưng cậu ta đã chủ động nhảy xuống hồ, video giám sát cũng không thể xác định được gì. Cho dù có xác định được, cậu ta vẫn có anh trai bảo vệ, sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Ngược lại, người gặp rắc rối sẽ là Tô Dĩ Trần…
Hừ!
Có một người ba như vậy, Tô Dĩ Trần sau này chắc chắn sẽ không ngẩng đầu lên mà sống được!
Lục Minh Thần mím môi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Lục Bá Đình nhẹ nhàng nhíu mày nhìn vào màn hình giám sát, cuối cùng, ông nhìn về phía Tô Dĩ Trần, nói: “Chuyện này, nói cho cùng là lỗi của Tiểu Thần, cậu Tô, tôi thay mặt Tiểu Thần xin lỗi cậu, và chuyện của Minh Phong, tôi cũng thay mặt thằng bé xin lỗi cậu. Hy vọng cậu có thể tha thứ.”
Tô Dĩ Trần lau vết m.á.u trên mũi, anh nhẹ nhàng cười rộ lên: “Tha thứ?”
Chàng trai trước mặt Lục Bá Đình ngẩng đầu lên, đôi mắt trong trẻo như hồ nước, phẩy không có một chút gợn sóng nào, không hề d.a.o động.
Tô Dĩ Trần nhẹ giọng nói: “Tôi có tha thứ hay không quan trọng với mấy người sao?”
“Cái gọi là xin lỗi của mấy người, chẳng qua là ép buộc tôi phải tha thứ thôi.”
Hoắc Nam Diên bảo bác Giang đưa các vị khách ra tiền sảnh, dù bọn họ muốn ở lại xem kịch, nhưng cũng không dám làm mất mặt nhà họ Lục, trong chốc lát, sân sau chỉ còn lại vài người.
Bà bước lên phía trước, nắm chặt chiếc khóa vàng, nhìn chàng trai chỉ mới hơn hai mươi tuổi, bà hỏi: “Tôi muốn hỏi, người vừa nãy là ba của cậu phải không?”
Tô Dĩ Trần lạnh lùng nói: “Không phải.”
Hoắc Nam Diên còn muốn hỏi gì đó.
Tô Dĩ Trần đã mở miệng trước: “Nhà họ Lục mời tôi đến đây, là vì Lục Minh Thần muốn xin lỗi tôi về chuyện lần trước cậu ta vu oan cho tôi, con trai của bà không những không xin lỗi, mà còn để bạn bè cậu ta sỉ nhục tôi, chính cậu ta còn giận dữ muốn đánh tôi. Đây là thái độ xin lỗi của con trai bà sao?”
Sắc mặt anh tái nhợt, cảm thấy dạ dày rất đau, không muốn ở lại nhà họ Lục nữa.
Đôi mắt Tô Dĩ Trần đẫm lệ, nhìn xa xăm về phía Cố Hàn Chu, ánh mắt giống như tràn đầy tình yêu thương.
Lúc này, đôi mắt anh dường như chứa đầy ánh sáng.
Tô Dĩ Trần nói: “Anh à, em muốn về, được không?”
Cố Hàn Chu bị ánh mắt đó nhìn đến mức cả người run lên, một cảm giác tê dại không rõ nguồn cơn tràn đến từ phía sau, hắn nhẹ nhàng lắc ly rượu, gật đầu.
Tô Dĩ Trần ôm lấy bụng, mặt tái nhợt bước đi, thực ra hai cú đ.ấ.m đó không quá nặng cũng không quá nhẹ, nhưng anh vẫn cảm thấy toàn thân không thoải mái.
Chưa đi được mấy bước, trước mắt anh tối sầm lại, lập tức ngất xỉu.
“Tô Tô!”
Là giọng của Bùi Túc Nguyệt.
“Tô Tô!”
Là giọng của Cố Hàn Chu.
“Tô Dĩ Trần!”
Đây là giọng của ai?
Trước khi ngất đi, Tô Dĩ Trần loáng thoáng nhìn thấy Lục Minh Phong cũng chạy tới, theo sau còn có Hoắc Nam Diên và Lục Bá Đình.
Bảo vệ giữ chặt Trần Cường, nhưng ông ta vùng vẫy quá dữ dội, họ phải mất rất nhiều sức mới có thể lôi ông ta ra ngoài.
Khi ông ta bị lôi ra ngoài, có một thứ gì đó rơi xuống thảm cỏ.
Chỉ có Hoắc Nam Diên tinh mắt nhìn thấy.
Hoắc Nam Diên chậm rãi bước về phía trước, nhặt chiếc vòng cổ hình ổ khóa bằng vàng lên.
Bà dùng đôi tay mảnh mai nhẹ nhàng chà xát trên bề mặt chiếc vòng cổ.
Chiếc vòng cổ đã cũ kỹ, bẩn thỉu, thậm chí có vết xước, rõ ràng đã qua rất nhiều năm, không được cất giữ cẩn thận.
Bà lau sạch sẽ, nhìn thấy chữ “Thần” trên chiếc vòng cổ.
Bà sững sờ nhìn vào khóa vàng.
Hoắc Nam Diên là một chuyên gia về trang sức.
Chỉ trong năm giây ngắn ngủi, bà đã nhận ra chiếc vòng cổ rơi ra từ người Trần Cường, chính là chiếc vòng cổ được gia đình bà đặt làm riêng cho Thần Thần nhiều năm trước.
Chữ "Thần" là do chính tay bà khắc.
Đôi mắt Hoắc Nam Diên ngấn lệ, bà nhìn chằm chằm vào chiếc vòng cổ, lâu đến mức bà cảm thấy mình đứng không vững.
Vòng cổ đã mất tích nhiều năm, giờ đã trở về tay bà.
Rơi ra từ người Trần Cường…
Hoắc Nam Diên nắm chặt chiếc vòng, đôi mắt đỏ hoe, thấp giọng ra lệnh: “Bác Giang, hãy điều tra nơi ở và thân thế của người đó.”
Bác Giang vô cùng khôn khéo, nhìn thấy chiếc vòng cổ, ông ấy lập tức hiểu ra điều gì đó, gật đầu nói: “Vâng, thưa phu nhân.”
Hoắc Nam Diên nắm chặt vòng cổ trong tay, tim đập nhanh, trong miệng nhẹ nhàng thì thầm: “Thần Thần.”
Sau đó, bà quay lại, nhìn thấy cảnh tượng đám đông vây quanh Tô Dĩ Trần.
Lục Minh Thần đang khóc lóc nói: “Anh, anh ta vừa đẩy em xuống nước, em suýt c.h.ế.t đuối, anh nhất định phải đòi lại công bằng cho em.”
Tô Dĩ Trần lấy điện thoại ra, bật ghi âm cho Lục Bá Đình nghe, anh tin rằng chủ nhân nhà họ Lục ít nhất là người hiểu lý lẽ. Trong bản ghi âm, những lời lăng mạ và sỉ nhục của đám thiếu gia nhà giàu do Lục Minh Thần cầm đầu phát ra rõ ràng từng chữ một.
Đôi mắt Lục Bá Đình đỏ ngầu, ngây người nhìn chằm chằm Tô Dĩ Trần. Ông nghe những lời lăng mạ trong điện thoại, nắm chặt tay, trầm giọng yêu cầu đưa ra video giám sát.
Chứng cứ có trong video.
Mặt Lục Minh Thần hơi trầm xuống, cậu ta khẽ nhướng mày, không sợ bị phát hiện.
Mặc dù Tô Dĩ Trần không đẩy cậu ta, nhưng cậu ta đã chủ động nhảy xuống hồ, video giám sát cũng không thể xác định được gì. Cho dù có xác định được, cậu ta vẫn có anh trai bảo vệ, sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Ngược lại, người gặp rắc rối sẽ là Tô Dĩ Trần…
Hừ!
Có một người ba như vậy, Tô Dĩ Trần sau này chắc chắn sẽ không ngẩng đầu lên mà sống được!
Lục Minh Thần mím môi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Lục Bá Đình nhẹ nhàng nhíu mày nhìn vào màn hình giám sát, cuối cùng, ông nhìn về phía Tô Dĩ Trần, nói: “Chuyện này, nói cho cùng là lỗi của Tiểu Thần, cậu Tô, tôi thay mặt Tiểu Thần xin lỗi cậu, và chuyện của Minh Phong, tôi cũng thay mặt thằng bé xin lỗi cậu. Hy vọng cậu có thể tha thứ.”
Tô Dĩ Trần lau vết m.á.u trên mũi, anh nhẹ nhàng cười rộ lên: “Tha thứ?”
Chàng trai trước mặt Lục Bá Đình ngẩng đầu lên, đôi mắt trong trẻo như hồ nước, phẩy không có một chút gợn sóng nào, không hề d.a.o động.
Tô Dĩ Trần nhẹ giọng nói: “Tôi có tha thứ hay không quan trọng với mấy người sao?”
“Cái gọi là xin lỗi của mấy người, chẳng qua là ép buộc tôi phải tha thứ thôi.”
Hoắc Nam Diên bảo bác Giang đưa các vị khách ra tiền sảnh, dù bọn họ muốn ở lại xem kịch, nhưng cũng không dám làm mất mặt nhà họ Lục, trong chốc lát, sân sau chỉ còn lại vài người.
Bà bước lên phía trước, nắm chặt chiếc khóa vàng, nhìn chàng trai chỉ mới hơn hai mươi tuổi, bà hỏi: “Tôi muốn hỏi, người vừa nãy là ba của cậu phải không?”
Tô Dĩ Trần lạnh lùng nói: “Không phải.”
Hoắc Nam Diên còn muốn hỏi gì đó.
Tô Dĩ Trần đã mở miệng trước: “Nhà họ Lục mời tôi đến đây, là vì Lục Minh Thần muốn xin lỗi tôi về chuyện lần trước cậu ta vu oan cho tôi, con trai của bà không những không xin lỗi, mà còn để bạn bè cậu ta sỉ nhục tôi, chính cậu ta còn giận dữ muốn đánh tôi. Đây là thái độ xin lỗi của con trai bà sao?”
Sắc mặt anh tái nhợt, cảm thấy dạ dày rất đau, không muốn ở lại nhà họ Lục nữa.
Đôi mắt Tô Dĩ Trần đẫm lệ, nhìn xa xăm về phía Cố Hàn Chu, ánh mắt giống như tràn đầy tình yêu thương.
Lúc này, đôi mắt anh dường như chứa đầy ánh sáng.
Tô Dĩ Trần nói: “Anh à, em muốn về, được không?”
Cố Hàn Chu bị ánh mắt đó nhìn đến mức cả người run lên, một cảm giác tê dại không rõ nguồn cơn tràn đến từ phía sau, hắn nhẹ nhàng lắc ly rượu, gật đầu.
Tô Dĩ Trần ôm lấy bụng, mặt tái nhợt bước đi, thực ra hai cú đ.ấ.m đó không quá nặng cũng không quá nhẹ, nhưng anh vẫn cảm thấy toàn thân không thoải mái.
Chưa đi được mấy bước, trước mắt anh tối sầm lại, lập tức ngất xỉu.
“Tô Tô!”
Là giọng của Bùi Túc Nguyệt.
“Tô Tô!”
Là giọng của Cố Hàn Chu.
“Tô Dĩ Trần!”
Đây là giọng của ai?
Trước khi ngất đi, Tô Dĩ Trần loáng thoáng nhìn thấy Lục Minh Phong cũng chạy tới, theo sau còn có Hoắc Nam Diên và Lục Bá Đình.