Những chuyện xảy ra tại tiệc sinh nhật của nhà họ Lục không được lan truyền ra ngoài, những người tham dự tiệc đều là ngôi sao nổi tiếng, và bọn họ sẽ không mạo hiểm đắc tội với nhà họ Lục bằng cách lan truyền những lời đồn không hay.
Buổi tiệc sinh nhật hôm đó kết thúc vào lúc bốn giờ chiều.
Nhân vật chính của vở kịch là Tô Dĩ Trần cũng không xuất hiện.
Điều kỳ lạ là chỉ có Lục Bá Đình ra mặt để gặp khách.
Hoắc Nam Diên và Lục Minh Phong từ chiều đã không thấy đâu nữa.
Vài người đã đưa Tô Dĩ Trần vào bệnh viện để điều trị.
Chẳng bao lâu sau, người nhà họ Lục cũng lần lượt rời đi.
Bùi Túc Nguyệt và Cố Hàn Chu ở lại suốt cả ngày.
Cố Hàn Chu nói với Bùi Túc Nguyệt: “Cậu ta đã ổn rồi. Túc Túc, em về nghỉ ngơi trước đi, đợi cậu ta tỉnh lại, anh sẽ bảo cậu ta ký vào giấy kết thúc hợp đồng.”
Bùi Túc Nguyệt ngẩn ra một lúc, không yên tâm nhìn Tô Dĩ Trần, cậu muốn chăm sóc cho anh. Nhưng nghĩ đến việc Cố Hàn Chu và Tô Tô kết thúc hợp đồng, cậu lại không muốn đợi nữa.
Cậu gật đầu.
Bùi Túc Nguyệt không rời đi, mà đi dò hỏi tình hình từ chỗ bác sĩ, sau khi xác nhận Tô Dĩ Trần không sao, cậu đứng chờ ở góc không xa phòng bệnh.
Tô Dĩ Trần nằm trong bệnh viện khoảng hai ngày mới dần dần tỉnh lại.
Bas
Anh mở mắt ra, nhìn thấy Cố Hàn Chu đang đứng bên cửa sổ hút thuốc.
Tô Dĩ Trần khó khăn ngồi dậy, phát hiện mu bàn tay của mình đang bị kim tiêm cắm vào, có hơi đau nhói.
“Anh…” Tô Dĩ Trần gọi.
Cố Hàn Chu quay người lại, dập tắt đầu thuốc, ánh mắt lạnh lùng đến rợn người nhìn thẳng vào Tô Dĩ Trần: “Cậu và Lục Minh Phong có quan hệ gì?”
Tô Dĩ Trần không hiểu hắn nói gì: “Em và anh ta không có quan hệ gì cả.”
Cố Hàn Chu hừ lạnh một tiếng, nếu không có quan hệ, thì tại sao lúc Lục Minh Phong cùng hắn đưa Tô Dĩ Trần vào bệnh viện, Lục Minh Phong lại lo lắng như thể người nằm trên giường bệnh là em ruột của mình. Biểu cảm hoảng hốt đó, hắn nhìn mà cũng phải cảm thán. Cố Hàn Chu không khỏi nghi ngờ rằng trong thời gian hai người có hợp đồng, Tô Dĩ Trần đã phản bội hắn.
Nghĩ đến đây, Cố Hàn Chu cảm thấy vô cùng tức giận.
Nhưng nghĩ lại, hợp đồng giữa hắn và Tô Dĩ Trần sắp kết thúc, hà cớ gì hắn phải tức giận?
Tô Dĩ Trần qua lại với ai, lên giường với ai, hay tìm một người phụ nữ để kết hôn... tất cả đều không liên quan gì đến hắn.
Bóng dáng cao lớn mạnh mẽ của Cố Hàn Chu gần như bao trùm Tô Dĩ Trần, hắn cúi xuống nhìn anh, anh ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt vẫn trong sáng như ngày nào, đong đầy tình yêu, như một chú mèo nhỏ phụ thuộc và yêu thương hắn.
Cố Hàn Chu lạnh lùng nói: “Tiệc sinh nhật của Lục Minh Thần đã qua hai ngày. Hợp đồng giữa tôi và cậu cũng nên kết thúc. Tô Dĩ Trần, ký tên xong, cậu và tôi không còn bất cứ quan hệ gì.”
“Anh…” Mắt Tô Dĩ Trần lập tức đỏ lên, đôi mắt đẫm lệ. Anh nắm chặt lấy chăn, dường như không thể tin được mình thật sự bị bỏ rơi một cách tuyệt tình như vậy.
Cố Hàn Chu bảo trợ lý vào, đưa cho anh mấy tờ giấy đã chuẩn bị sẵn, ném chúng cho Tô Dĩ Trần.
Tô Dĩ Trần cầm lấy giấy thỏa thuận kết thúc hợp đồng, vừa khóc vừa nhìn vào thỏa thuận, anh đau đớn nói: “Anh à, hơn một năm qua, em thật sự rất yêu anh, em đã dành hết tất cả tình yêu của mình cho anh…”
Những lời nói nghẹn ngào đầy tình cảm thoát ra từ miệng anh.
Thực tế, Tô Dĩ Trần đang cẩn thận xem từng điều khoản trong thỏa thuận, kiểm tra kỹ lưỡng để tránh bị lừa tiền.
Lừa tình cảm của tôi, thì có thể.
Còn lừa tiền của tôi, tuyệt đối không thể.
Cố Hàn Chu thấy anh đau đớn đến mức không thể rời xa mình, không khỏi cảm thấy chán ghét từ tận đáy lòng, nhưng hắn không thể nói rõ lý do chán ghét là gì.
Hắn chỉ có thể quy kết điều đó là do hắn ghét Tô Dĩ Trần.
Hắn rút thêm một điếu thuốc, cười nhạt: “Tô Dĩ Trần, cậu biết điểm khác biệt lớn nhất giữa cậu và Túc Túc là gì không?”
“Trong mắt cậu, ngoài việc chỉ biết yêu đương thì hoàn toàn không có lòng tự trọng, rẻ mạt và thấp hèn.”
“Túc Túc thì khác, Túc Túc là người thừa kế của nhà họ Bùi, là con cưng của trời, trẻ tuổi tài cao, tương lai tươi sáng. Cậu mãi mãi không thể sánh được với em ấy.”
“Cậu nói cậu yêu tôi? Nhưng tình yêu của cậu hoàn toàn không xứng với tôi.”
Đôi tay Tô Dĩ Trần run rẩy, anh nắm chặt bút, che tai lại, nghẹn ngào: “Đừng nói nữa, anh... Đừng nói nữa, xin anh đừng xúc phạm em như vậy nữa.”
Anh nhanh chóng xem xét nội dung thỏa thuận.
Sau khi xác nhận thỏa thuận không có điều khoản nào vô lý, Tô Dĩ Trần mới nâng đôi mắt đầy nước mắt lên, anh khóc nấc: “Anh... thật sự... vì Bùi Túc Nguyệt, anh không cần em nữa sao?”
Cố Hàn Chu cười lạnh: “Tô Dĩ Trần, cậu nhìn lại mình bây giờ xem, có điểm nào đáng để tôi cần cậu không?”
Tô Dĩ Trần nắm chặt bút, mũi đỏ lên: “Em... nhưng tình yêu của em dành cho anh là thật. Em không thua kém Bùi Túc Nguyệt, em yêu anh, em yêu anh nhiều hơn cậu ấy.”
Yêu ư?
Cố Hàn Chu cười khẩy: “Đủ rồi, Tô Dĩ Trần, cậu không có tư cách nói yêu tôi.”
Tô Dĩ Trần ngừng thở, ngơ ngác nhìn hắn: “Vậy nên tình yêu của em đối với anh, chẳng đáng giá chút nào, đúng không?”
“Đúng vậy.” Cố Hàn Chu thản nhiên đáp.
Nhìn thấy Tô Dĩ Trần buồn bã đến cực điểm, trong lòng hắn cảm thấy đau nhói, tay cầm điếu thuốc cũng run rẩy nhè nhẹ.
Cố Hàn Chu không hiểu mình bị làm sao, tại sao lại cảm thấy buồn khi Tô Dĩ Trần sắp rời đi?
Những giọt nước mắt trong veo lăn dài trên má Tô Dĩ Trần, anh nói: “Anh... em ký rồi... anh thật sự sẽ không hối hận chứ?”
Cố Hàn Chu lạnh lùng nói: “Không hối hận.”
“Vậy thì... chúc anh hạnh phúc…” Tô Dĩ Trần cười nhạt.
Anh nhận được câu trả lời này, cúi đầu, ký tên mình lên bản thỏa thuận.
Cố Hàn Chu quay đầu đi, ngay khi Tô Dĩ Trần ký tên, hắn thất thần, buột miệng thốt ra một câu: “Nếu cậu đồng ý xóa bỏ mối quan hệ giao dịch, giao tiếp bình thường với tôi…”
Chưa nói hết câu.
Tô Dĩ Trần đã nhạy bén nắm bắt được ý nghĩa phía sau lời nói của hắn.
Gì cơ? Xóa bỏ mối quan hệ giao dịch? Điều đó không được, tuyệt đối không được!
Sợ đến mức anh vội vàng ký tên.
Ký xong, Tô Dĩ Trần khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Đôi mắt anh ngấn lệ, tuyệt vọng nhìn Cố Hàn Chu: “Anh vừa nói gì cơ?”
Cố Hàn Chu nhả ra một vòng khói, bực bội đáp: “Không có gì.”
Hắn thầm trách bản thân tại sao lại nói ra những lời đổi ý như vậy.
Tô Dĩ Trần đưa một bản thỏa thuận khác cho Cố Hàn Chu. Anh ngẩng đầu lên, hỏi: “Anh…còn mẹ của em…”
Cố Hàn Chu chỉnh lại cách gọi của anh: “Mối quan hệ đã kết thúc, cậu không cần gọi tôi là ‘anh’ nữa. Gọi tôi là tổng giám đốc Cố.”
Tô Dĩ Trần giống như càng thêm buồn bã, anh cúi đầu, giọng nói yếu ớt: “Tổng giám đốc Cố, em có thể tự mình đón mẹ về nhà không?”
Cố Hàn Chu nhận lấy thỏa thuận, thản nhiên nói: “Cậu có thể đón mẹ về bất cứ lúc nào.”
Hắn quan sát chữ ký trên thỏa thuận, chữ Tô Dĩ Trần viết rất đẹp và ngay ngắn.
Cố Hàn Chu nói: “Tôi có thể cho cậu một căn nhà và ba ngàn vạn, sau khi thỏa thuận kết thúc, chúng ta sẽ không còn bất kỳ mối quan hệ nào. Từ nay về sau, cậu cũng đừng làm phiền tôi nữa.”
Ba ngàn vạn và một căn nhà.
Tô Dĩ Trần muốn nói rồi lại thôi, trong mối quan hệ này, anh không hiến dâng thân xác, anh chỉ dành tinh thần và công sức, gương mặt giống với ánh trăng sáng, bị Cố Hàn Chu bắt nạt cũng không phản kháng, cùng với tình yêu sâu đậm dành cho Cố Hàn Chu.
Giữa bọn họ đã kết thúc, Cố Hàn Chu còn muốn cho anh phí chia tay, số tiền này càng khiến anh không yên tâm.
Buổi tiệc sinh nhật hôm đó kết thúc vào lúc bốn giờ chiều.
Nhân vật chính của vở kịch là Tô Dĩ Trần cũng không xuất hiện.
Điều kỳ lạ là chỉ có Lục Bá Đình ra mặt để gặp khách.
Hoắc Nam Diên và Lục Minh Phong từ chiều đã không thấy đâu nữa.
Vài người đã đưa Tô Dĩ Trần vào bệnh viện để điều trị.
Chẳng bao lâu sau, người nhà họ Lục cũng lần lượt rời đi.
Bùi Túc Nguyệt và Cố Hàn Chu ở lại suốt cả ngày.
Cố Hàn Chu nói với Bùi Túc Nguyệt: “Cậu ta đã ổn rồi. Túc Túc, em về nghỉ ngơi trước đi, đợi cậu ta tỉnh lại, anh sẽ bảo cậu ta ký vào giấy kết thúc hợp đồng.”
Bùi Túc Nguyệt ngẩn ra một lúc, không yên tâm nhìn Tô Dĩ Trần, cậu muốn chăm sóc cho anh. Nhưng nghĩ đến việc Cố Hàn Chu và Tô Tô kết thúc hợp đồng, cậu lại không muốn đợi nữa.
Cậu gật đầu.
Bùi Túc Nguyệt không rời đi, mà đi dò hỏi tình hình từ chỗ bác sĩ, sau khi xác nhận Tô Dĩ Trần không sao, cậu đứng chờ ở góc không xa phòng bệnh.
Tô Dĩ Trần nằm trong bệnh viện khoảng hai ngày mới dần dần tỉnh lại.
Bas
Anh mở mắt ra, nhìn thấy Cố Hàn Chu đang đứng bên cửa sổ hút thuốc.
Tô Dĩ Trần khó khăn ngồi dậy, phát hiện mu bàn tay của mình đang bị kim tiêm cắm vào, có hơi đau nhói.
“Anh…” Tô Dĩ Trần gọi.
Cố Hàn Chu quay người lại, dập tắt đầu thuốc, ánh mắt lạnh lùng đến rợn người nhìn thẳng vào Tô Dĩ Trần: “Cậu và Lục Minh Phong có quan hệ gì?”
Tô Dĩ Trần không hiểu hắn nói gì: “Em và anh ta không có quan hệ gì cả.”
Cố Hàn Chu hừ lạnh một tiếng, nếu không có quan hệ, thì tại sao lúc Lục Minh Phong cùng hắn đưa Tô Dĩ Trần vào bệnh viện, Lục Minh Phong lại lo lắng như thể người nằm trên giường bệnh là em ruột của mình. Biểu cảm hoảng hốt đó, hắn nhìn mà cũng phải cảm thán. Cố Hàn Chu không khỏi nghi ngờ rằng trong thời gian hai người có hợp đồng, Tô Dĩ Trần đã phản bội hắn.
Nghĩ đến đây, Cố Hàn Chu cảm thấy vô cùng tức giận.
Nhưng nghĩ lại, hợp đồng giữa hắn và Tô Dĩ Trần sắp kết thúc, hà cớ gì hắn phải tức giận?
Tô Dĩ Trần qua lại với ai, lên giường với ai, hay tìm một người phụ nữ để kết hôn... tất cả đều không liên quan gì đến hắn.
Bóng dáng cao lớn mạnh mẽ của Cố Hàn Chu gần như bao trùm Tô Dĩ Trần, hắn cúi xuống nhìn anh, anh ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt vẫn trong sáng như ngày nào, đong đầy tình yêu, như một chú mèo nhỏ phụ thuộc và yêu thương hắn.
Cố Hàn Chu lạnh lùng nói: “Tiệc sinh nhật của Lục Minh Thần đã qua hai ngày. Hợp đồng giữa tôi và cậu cũng nên kết thúc. Tô Dĩ Trần, ký tên xong, cậu và tôi không còn bất cứ quan hệ gì.”
“Anh…” Mắt Tô Dĩ Trần lập tức đỏ lên, đôi mắt đẫm lệ. Anh nắm chặt lấy chăn, dường như không thể tin được mình thật sự bị bỏ rơi một cách tuyệt tình như vậy.
Cố Hàn Chu bảo trợ lý vào, đưa cho anh mấy tờ giấy đã chuẩn bị sẵn, ném chúng cho Tô Dĩ Trần.
Tô Dĩ Trần cầm lấy giấy thỏa thuận kết thúc hợp đồng, vừa khóc vừa nhìn vào thỏa thuận, anh đau đớn nói: “Anh à, hơn một năm qua, em thật sự rất yêu anh, em đã dành hết tất cả tình yêu của mình cho anh…”
Những lời nói nghẹn ngào đầy tình cảm thoát ra từ miệng anh.
Thực tế, Tô Dĩ Trần đang cẩn thận xem từng điều khoản trong thỏa thuận, kiểm tra kỹ lưỡng để tránh bị lừa tiền.
Lừa tình cảm của tôi, thì có thể.
Còn lừa tiền của tôi, tuyệt đối không thể.
Cố Hàn Chu thấy anh đau đớn đến mức không thể rời xa mình, không khỏi cảm thấy chán ghét từ tận đáy lòng, nhưng hắn không thể nói rõ lý do chán ghét là gì.
Hắn chỉ có thể quy kết điều đó là do hắn ghét Tô Dĩ Trần.
Hắn rút thêm một điếu thuốc, cười nhạt: “Tô Dĩ Trần, cậu biết điểm khác biệt lớn nhất giữa cậu và Túc Túc là gì không?”
“Trong mắt cậu, ngoài việc chỉ biết yêu đương thì hoàn toàn không có lòng tự trọng, rẻ mạt và thấp hèn.”
“Túc Túc thì khác, Túc Túc là người thừa kế của nhà họ Bùi, là con cưng của trời, trẻ tuổi tài cao, tương lai tươi sáng. Cậu mãi mãi không thể sánh được với em ấy.”
“Cậu nói cậu yêu tôi? Nhưng tình yêu của cậu hoàn toàn không xứng với tôi.”
Đôi tay Tô Dĩ Trần run rẩy, anh nắm chặt bút, che tai lại, nghẹn ngào: “Đừng nói nữa, anh... Đừng nói nữa, xin anh đừng xúc phạm em như vậy nữa.”
Anh nhanh chóng xem xét nội dung thỏa thuận.
Sau khi xác nhận thỏa thuận không có điều khoản nào vô lý, Tô Dĩ Trần mới nâng đôi mắt đầy nước mắt lên, anh khóc nấc: “Anh... thật sự... vì Bùi Túc Nguyệt, anh không cần em nữa sao?”
Cố Hàn Chu cười lạnh: “Tô Dĩ Trần, cậu nhìn lại mình bây giờ xem, có điểm nào đáng để tôi cần cậu không?”
Tô Dĩ Trần nắm chặt bút, mũi đỏ lên: “Em... nhưng tình yêu của em dành cho anh là thật. Em không thua kém Bùi Túc Nguyệt, em yêu anh, em yêu anh nhiều hơn cậu ấy.”
Yêu ư?
Cố Hàn Chu cười khẩy: “Đủ rồi, Tô Dĩ Trần, cậu không có tư cách nói yêu tôi.”
Tô Dĩ Trần ngừng thở, ngơ ngác nhìn hắn: “Vậy nên tình yêu của em đối với anh, chẳng đáng giá chút nào, đúng không?”
“Đúng vậy.” Cố Hàn Chu thản nhiên đáp.
Nhìn thấy Tô Dĩ Trần buồn bã đến cực điểm, trong lòng hắn cảm thấy đau nhói, tay cầm điếu thuốc cũng run rẩy nhè nhẹ.
Cố Hàn Chu không hiểu mình bị làm sao, tại sao lại cảm thấy buồn khi Tô Dĩ Trần sắp rời đi?
Những giọt nước mắt trong veo lăn dài trên má Tô Dĩ Trần, anh nói: “Anh... em ký rồi... anh thật sự sẽ không hối hận chứ?”
Cố Hàn Chu lạnh lùng nói: “Không hối hận.”
“Vậy thì... chúc anh hạnh phúc…” Tô Dĩ Trần cười nhạt.
Anh nhận được câu trả lời này, cúi đầu, ký tên mình lên bản thỏa thuận.
Cố Hàn Chu quay đầu đi, ngay khi Tô Dĩ Trần ký tên, hắn thất thần, buột miệng thốt ra một câu: “Nếu cậu đồng ý xóa bỏ mối quan hệ giao dịch, giao tiếp bình thường với tôi…”
Chưa nói hết câu.
Tô Dĩ Trần đã nhạy bén nắm bắt được ý nghĩa phía sau lời nói của hắn.
Gì cơ? Xóa bỏ mối quan hệ giao dịch? Điều đó không được, tuyệt đối không được!
Sợ đến mức anh vội vàng ký tên.
Ký xong, Tô Dĩ Trần khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Đôi mắt anh ngấn lệ, tuyệt vọng nhìn Cố Hàn Chu: “Anh vừa nói gì cơ?”
Cố Hàn Chu nhả ra một vòng khói, bực bội đáp: “Không có gì.”
Hắn thầm trách bản thân tại sao lại nói ra những lời đổi ý như vậy.
Tô Dĩ Trần đưa một bản thỏa thuận khác cho Cố Hàn Chu. Anh ngẩng đầu lên, hỏi: “Anh…còn mẹ của em…”
Cố Hàn Chu chỉnh lại cách gọi của anh: “Mối quan hệ đã kết thúc, cậu không cần gọi tôi là ‘anh’ nữa. Gọi tôi là tổng giám đốc Cố.”
Tô Dĩ Trần giống như càng thêm buồn bã, anh cúi đầu, giọng nói yếu ớt: “Tổng giám đốc Cố, em có thể tự mình đón mẹ về nhà không?”
Cố Hàn Chu nhận lấy thỏa thuận, thản nhiên nói: “Cậu có thể đón mẹ về bất cứ lúc nào.”
Hắn quan sát chữ ký trên thỏa thuận, chữ Tô Dĩ Trần viết rất đẹp và ngay ngắn.
Cố Hàn Chu nói: “Tôi có thể cho cậu một căn nhà và ba ngàn vạn, sau khi thỏa thuận kết thúc, chúng ta sẽ không còn bất kỳ mối quan hệ nào. Từ nay về sau, cậu cũng đừng làm phiền tôi nữa.”
Ba ngàn vạn và một căn nhà.
Tô Dĩ Trần muốn nói rồi lại thôi, trong mối quan hệ này, anh không hiến dâng thân xác, anh chỉ dành tinh thần và công sức, gương mặt giống với ánh trăng sáng, bị Cố Hàn Chu bắt nạt cũng không phản kháng, cùng với tình yêu sâu đậm dành cho Cố Hàn Chu.
Giữa bọn họ đã kết thúc, Cố Hàn Chu còn muốn cho anh phí chia tay, số tiền này càng khiến anh không yên tâm.