Trong phòng VIP của quán bar Vân Gian.
Các ông trùm của thành phố Giang tụ tập lại, nhìn Cố Hàn Chu không ngừng uống rượu, ai nấy đều ngơ ngác.
“Tổng giám đốc Cố… đây là... thất tình rồi sao? Uống nhiều thế này.”
“Tổng giám đốc Cố sắp đính hôn với Túc Túc rồi, tình cảm của hai người rất tốt. Sao có thể thất tình được!”
“Tôi đoán tổng giám đốc Cố đang vui quá thôi, cuối cùng cũng có thể kết hôn với người trong lòng mà anh ấy chờ đợi bao lâu nay. Đúng là nên ăn mừng một bữa.”
Một giám đốc đeo kính đẩy nhẹ Cố Hàn Chu, nâng ly rượu, cười nói: “Tổng giám đốc Cố, chúc mừng cậu sắp đính hôn với Túc Túc!”
Cố Hàn Chu đã uống rất say, mặt hắn đỏ bừng, dù mặc vest chỉnh tề cũng không che giấu được vẻ mệt mỏi. Hắn không ngừng uống rượu, sau đó ôm lấy một người, thì thầm: “Tô Tô…”
Giám đốc đeo kính kia cười ha hả nói: “Tổng giám đốc Cố uống say cũng không quên gọi tên Túc Túc.”
“Đúng là si tình thật!”
“Nhưng sao tôi lại nghe thấy giống như gọi tên Tô Tô, là Tô Dĩ Trần ấy.”
“Ồ?” Vị tổng giám đốc đeo kính thấy có chút thú vị.
Cuộc đối thoại này đều lọt vào tai Lục Minh Phong ngồi ở bên cạnh.
Lục Minh Phong đến quán bar Vân Gian để điều tra về những gì xảy ra với Tô Dĩ Trần sau khi bị bốn người mang đi ngày hôm đó. Nhưng do hệ thống camera của quán đang sửa chữa nên không thể xem được, anh ta đành nghe ông chủ quán kể lại.
Bas
Ông chủ nói hôm đó Tô Dĩ Trần vào phòng bao, nửa giờ sau đã ra ngoài. Anh bị bỏ thuốc kích thích, áo quần xộc xệch, sau đó lại bị một người đàn ông khác mang đi, không rõ tung tích.
Lục Minh Phong càng nghe càng hận bản thân vì ngày hôm đó đã bỏ mặc không cứu em trai, trái tim anh ta ngày càng chìm sâu vào đáy vực.
Nửa tiếng đó đủ để bốn kẻ thú tính kia làm điều tồi tệ. Sau đó, giữa đêm khuya, em trai lại bị người khác kéo đi không rõ tung tích… Lục Minh Phong hoàn toàn không dám tưởng tượng em trai mình đã phải trải qua những gì.
Trong vực thẳm địa ngục đó, người em đáng thương cần được bảo vệ của anh ta đã phải chịu đựng những bất công như thế nào. Những điều đó lẽ ra không phải là thứ Tô Dĩ Trần phải gánh chịu.
Điều khiến Lục Minh Phong tuyệt vọng nhất, chính là trong số những người đã đày đọa em trai anh ta, có cả chính mình - kẻ từng ép em trai quỳ gối, giẫm đạp lên lòng tự trọng của anh.
Lục Minh Phong siết chặt tập tài liệu, mắt đỏ hoe, nghe những lời từ bàn bên cạnh, tiếng xương kêu răng rắc.
Cố Hàn Chu say rượu, hắn nổi giận đùng đùng, tay đập mạnh xuống bàn, mắt đỏ ngầu giận dữ: “Tôi khinh! Tô Dĩ Trần, cậu ta là cái thá gì?! Chỉ là một con đĩ hèn hạ tôi nuôi thôi! Cậu ta thích tôi! Ha ha! Cậu ta xứng đáng sao? Người tôi thích, là Túc Túc! Là... là Bùi Túc Nguyệt! Không phải Tô Dĩ Trần!”
“Cậu ta là thứ rác rưởi gì? Cậu ta có xứng so với Túc Túc không? Không tự nhìn lại mình đi, suốt ngày ở trước mặt tôi lắc đuôi xin xỏ, suốt ngày lấy lòng tôi! Không có tôi, cậu ta chẳng là gì cả.”
“Được rồi, được rồi.” Người bên cạnh kéo hắn xuống, dỗ dành một lúc, sau đó cười cợt nói: “Vậy anh đã thử qua mùi vị của Tô Dĩ Trần chưa? Cậu ta thế nào? Có thơm không?”
Người Cố Hàn Chu đầy mùi rượu, là đàn ông, ở bên ngoài phải giữ thể diện, hắn sẽ không thừa nhận việc mình chưa từng quan hệ với Tô Dĩ Trần. Vì thế hắn cười lạnh, không ngừng nói những lời dâm đãng: “Thơm, không chỉ thơm mà còn rất dâm, chịu chơi, rất hèn hạ, kỹ nữ còn không dâm bằng cậu ta. Cho tiền, bảo làm gì cũng làm.”
“Nghe nói hôm đó mọi người chơi lớn, ném cậu ta cho bốn gã đàn ông chơi, thế nào? Thế nào? Tôi có thể chơi thử không? Cái mặt cái m.ô.n.g đó thật đẹp, làm tôi cũng muốn sướng một chút.” Một tổng giám đốc lắc ly rượu vang, nheo mắt cười.
“Hừ! Cậu ta bị nhiều người đụng chạm như vậy, bẩn c.h.ế.t đi được.” Giám đốc đeo kính nhăn mặt tỏ vẻ ghê tởm.
“Như thế mới vui chứ! Mấy anh em lâu rồi không chơi đứa nào dâm như vậy, mấy ngày trước có một đứa nhưng không nghe lời! Haha! Bị tôi đánh gần chết, còn Tô Dĩ Trần tính cách nhu nhược, bảo cậu ta quỳ trước mặt tôi, cậu ta cũng không dám cãi lời!”
Cố Hàn Chu không ngừng uống rượu, cười lạnh nói: “Tô Dĩ Trần đúng là tình nhân nhỏ thú vị nhất, chỉ là…” Chỉ là gì đây? Hắn không biết, hắn cũng không biết tại sao mình lại đến đây mua say, càng không hiểu tại sao khi nhắc đến Tô Dĩ Trần thì cảm xúc lại kích động không thể kiểm soát, cũng không hiểu tại sao nói xong những lời này, trong lòng lại càng thêm u uất.
Khi hắn và đám bạn đang nói chuyện thô tục, từng ly rượu liên tục trôi vào bụng.
Chiếc ly trong tay Cố Hàn Chu bị ai đó giật lấy, rượu chảy xuống từ đầu đến chân hắn.
Cố Hàn Chu chưa kịp phản ứng, mặt hắn đã bị người ta đ.ấ.m một cú thật mạnh, mắt nổ đom đóm, đầu óc quay cuồng, hắn nôn ra hết rượu vì cảm giác buồn nôn. Hắn bị người ta túm cổ áo, bị đ.ấ.m thêm ba cú vào mặt.
Mọi người xung quanh đều sững sờ nhìn cảnh tượng đột ngột diễn ra.
Các ông trùm của thành phố Giang tụ tập lại, nhìn Cố Hàn Chu không ngừng uống rượu, ai nấy đều ngơ ngác.
“Tổng giám đốc Cố… đây là... thất tình rồi sao? Uống nhiều thế này.”
“Tổng giám đốc Cố sắp đính hôn với Túc Túc rồi, tình cảm của hai người rất tốt. Sao có thể thất tình được!”
“Tôi đoán tổng giám đốc Cố đang vui quá thôi, cuối cùng cũng có thể kết hôn với người trong lòng mà anh ấy chờ đợi bao lâu nay. Đúng là nên ăn mừng một bữa.”
Một giám đốc đeo kính đẩy nhẹ Cố Hàn Chu, nâng ly rượu, cười nói: “Tổng giám đốc Cố, chúc mừng cậu sắp đính hôn với Túc Túc!”
Cố Hàn Chu đã uống rất say, mặt hắn đỏ bừng, dù mặc vest chỉnh tề cũng không che giấu được vẻ mệt mỏi. Hắn không ngừng uống rượu, sau đó ôm lấy một người, thì thầm: “Tô Tô…”
Giám đốc đeo kính kia cười ha hả nói: “Tổng giám đốc Cố uống say cũng không quên gọi tên Túc Túc.”
“Đúng là si tình thật!”
“Nhưng sao tôi lại nghe thấy giống như gọi tên Tô Tô, là Tô Dĩ Trần ấy.”
“Ồ?” Vị tổng giám đốc đeo kính thấy có chút thú vị.
Cuộc đối thoại này đều lọt vào tai Lục Minh Phong ngồi ở bên cạnh.
Lục Minh Phong đến quán bar Vân Gian để điều tra về những gì xảy ra với Tô Dĩ Trần sau khi bị bốn người mang đi ngày hôm đó. Nhưng do hệ thống camera của quán đang sửa chữa nên không thể xem được, anh ta đành nghe ông chủ quán kể lại.
Bas
Ông chủ nói hôm đó Tô Dĩ Trần vào phòng bao, nửa giờ sau đã ra ngoài. Anh bị bỏ thuốc kích thích, áo quần xộc xệch, sau đó lại bị một người đàn ông khác mang đi, không rõ tung tích.
Lục Minh Phong càng nghe càng hận bản thân vì ngày hôm đó đã bỏ mặc không cứu em trai, trái tim anh ta ngày càng chìm sâu vào đáy vực.
Nửa tiếng đó đủ để bốn kẻ thú tính kia làm điều tồi tệ. Sau đó, giữa đêm khuya, em trai lại bị người khác kéo đi không rõ tung tích… Lục Minh Phong hoàn toàn không dám tưởng tượng em trai mình đã phải trải qua những gì.
Trong vực thẳm địa ngục đó, người em đáng thương cần được bảo vệ của anh ta đã phải chịu đựng những bất công như thế nào. Những điều đó lẽ ra không phải là thứ Tô Dĩ Trần phải gánh chịu.
Điều khiến Lục Minh Phong tuyệt vọng nhất, chính là trong số những người đã đày đọa em trai anh ta, có cả chính mình - kẻ từng ép em trai quỳ gối, giẫm đạp lên lòng tự trọng của anh.
Lục Minh Phong siết chặt tập tài liệu, mắt đỏ hoe, nghe những lời từ bàn bên cạnh, tiếng xương kêu răng rắc.
Cố Hàn Chu say rượu, hắn nổi giận đùng đùng, tay đập mạnh xuống bàn, mắt đỏ ngầu giận dữ: “Tôi khinh! Tô Dĩ Trần, cậu ta là cái thá gì?! Chỉ là một con đĩ hèn hạ tôi nuôi thôi! Cậu ta thích tôi! Ha ha! Cậu ta xứng đáng sao? Người tôi thích, là Túc Túc! Là... là Bùi Túc Nguyệt! Không phải Tô Dĩ Trần!”
“Cậu ta là thứ rác rưởi gì? Cậu ta có xứng so với Túc Túc không? Không tự nhìn lại mình đi, suốt ngày ở trước mặt tôi lắc đuôi xin xỏ, suốt ngày lấy lòng tôi! Không có tôi, cậu ta chẳng là gì cả.”
“Được rồi, được rồi.” Người bên cạnh kéo hắn xuống, dỗ dành một lúc, sau đó cười cợt nói: “Vậy anh đã thử qua mùi vị của Tô Dĩ Trần chưa? Cậu ta thế nào? Có thơm không?”
Người Cố Hàn Chu đầy mùi rượu, là đàn ông, ở bên ngoài phải giữ thể diện, hắn sẽ không thừa nhận việc mình chưa từng quan hệ với Tô Dĩ Trần. Vì thế hắn cười lạnh, không ngừng nói những lời dâm đãng: “Thơm, không chỉ thơm mà còn rất dâm, chịu chơi, rất hèn hạ, kỹ nữ còn không dâm bằng cậu ta. Cho tiền, bảo làm gì cũng làm.”
“Nghe nói hôm đó mọi người chơi lớn, ném cậu ta cho bốn gã đàn ông chơi, thế nào? Thế nào? Tôi có thể chơi thử không? Cái mặt cái m.ô.n.g đó thật đẹp, làm tôi cũng muốn sướng một chút.” Một tổng giám đốc lắc ly rượu vang, nheo mắt cười.
“Hừ! Cậu ta bị nhiều người đụng chạm như vậy, bẩn c.h.ế.t đi được.” Giám đốc đeo kính nhăn mặt tỏ vẻ ghê tởm.
“Như thế mới vui chứ! Mấy anh em lâu rồi không chơi đứa nào dâm như vậy, mấy ngày trước có một đứa nhưng không nghe lời! Haha! Bị tôi đánh gần chết, còn Tô Dĩ Trần tính cách nhu nhược, bảo cậu ta quỳ trước mặt tôi, cậu ta cũng không dám cãi lời!”
Cố Hàn Chu không ngừng uống rượu, cười lạnh nói: “Tô Dĩ Trần đúng là tình nhân nhỏ thú vị nhất, chỉ là…” Chỉ là gì đây? Hắn không biết, hắn cũng không biết tại sao mình lại đến đây mua say, càng không hiểu tại sao khi nhắc đến Tô Dĩ Trần thì cảm xúc lại kích động không thể kiểm soát, cũng không hiểu tại sao nói xong những lời này, trong lòng lại càng thêm u uất.
Khi hắn và đám bạn đang nói chuyện thô tục, từng ly rượu liên tục trôi vào bụng.
Chiếc ly trong tay Cố Hàn Chu bị ai đó giật lấy, rượu chảy xuống từ đầu đến chân hắn.
Cố Hàn Chu chưa kịp phản ứng, mặt hắn đã bị người ta đ.ấ.m một cú thật mạnh, mắt nổ đom đóm, đầu óc quay cuồng, hắn nôn ra hết rượu vì cảm giác buồn nôn. Hắn bị người ta túm cổ áo, bị đ.ấ.m thêm ba cú vào mặt.
Mọi người xung quanh đều sững sờ nhìn cảnh tượng đột ngột diễn ra.