“Chủ tịch, đã điều tra là, là Oulton thu mua 15% cổ phần của Bạch thị.” Người đàn ông vốn dưới quyền của An Như Nguyệt cầm trong tay văn kiện giao cho Bạch Vĩ Minh. Thời gian rất gấp, ông ta còn không kịp thưởng thức vẻ mặt của Bạch Vĩ Minh, “Công ty chứng khoán Oulton này vẫn lặng lẽ thu mua cổ phần công ty trong năm nay, đến bây giờ họ đã nắm giữ 15% cổ phần.”
“Oulton” Trong đầu Bạch Vĩ Minh tràn đầy nghi vấn, “Bạch thị không hề có quan hệ nào với Oulton, vì sao Oulton muốn thu mua cổ phần của Bạch thị?”
Thần sắc Phó giám đốc vô cùng khó xử, thật chẳng dễ gì có thể mở miệng, bởi vì ông biết một khi đã nói ra, nhất định bão táp sẽ nổi lên.
“Vì sao không nói lời nào? Tôi đang hỏi, tại sao Oulton muốn thu mua cổ phần của công ty Bạch thị!!!” Bạch Vĩ Minh đã bắt đầu nổi nóng, tên Phó giám này cứ quanh co khiến cơn giận của ông không thể át.
Phó giám đốc nơm nớp lo sợ nhìn Bạch Vĩ Minh một cái, rồi nhanh chóng cúi đầu, “Là công tử của ngài, Bạch Tổng của Hoàng Đình.” Ông run run báo cáo, đã không muốn tưởng tượng đến cơn thịnh nộ kia có thể đạt đến trình độ nào. Những năm gần đây, Bạch thị cùng Hoàng Đình vẫn đánh nhau, Hoàng Đình chặt đứt sự hợp tác với Bạch thị, mà Bạch thị cũng không ngăn trở sự việc này. Hai cha con nhà họ Bạch đúng là đang xác thực cho câu nói, “thương trường như chiến trường”, mà chiến trường thì không có cha con.
Bạch Vĩ Minh nheo mắt, tia nhìn đầy ác độc bắt đầu lóe lên, “Lặp lại lần nữa.” Giọng nói thế nhưng lại bình thản, khiến người khác không rét mà run.
Phó giám đốc vội vã lau lau mồ hội lạnh trên trán. Mùa đông khủng khiếp thế này thì chỉ có thể dung “hỏa diệm sơn” đang ngồi ở kia mới có thể khiến ông toát mồ hôi được, “Vâng, là công tử của ngài, Bạch Nhật Tiêu hợp tác với ngài Tổng của Oulton, âm thầm…âm thầm thu mua cổ phần của Bạch thị.”
Mạc Thịnh vui vẻ đem giá cổ phiếu đang có xu thế tụt xuống giao tận tay Bạch Nhật Tiêu, “Tổng giám đốc, từ khi tin tức được rung ra, cổ phiếu của Bạch thị đã tụt xuống ba phần, mỗi cổ phiếu không đến mười dollar.”
Bạch Nhật Tiêu cười đặt báo biểu ở trên bàn, “Làm tốt lắm, sau khi sàn giao dịch mở vào ngày mai, tiếp tục đè giá cổ phiếu của Bạch thị, tôi muốn dùng chính tài lực của Hoàng Đình để thu mua tập đoàn Tài chính Bạch thị!” Anh trấn định đưa ra chỉ thị, khóe miệng lại kéo lên nụ cười kiêu ngạo. Tất cả, bởi vì Bạch Nhật Tiêu đã dự đoán được, Bạch thị hứng lấy chuyện như vậy, những kẻ nắm giữ cổ phiếu của Bạch thị nhất định sẽ bán tống bán tháo. Hiện giờ, anh đang có trong tay 15% cổ phần, hơn nữa, An Như Nguyệt là 8%. Anh tin chắc, không bao lâu nữa, anh có thể chiến thắng Bạch Vĩ Minh. Mọi thứ sẽ như mong muốn, Hoàng Đình dễ dàng thu Bạch thị vào trong túi.
Bạch Nhật Huyên khiếp sợ nhìn chăm chăm vào Bạch Vĩ Minh, tây trang giày da gọn gàng bị cảnh sát áp giải, né tránh phóng viên rồi lên xe cảnh sát. Bạch Nhật Tiêu không hề nói trước đưa cô đến New York, nhưng mà hôm đó, buổi chiều liền tung ra tin tức chủ tịch Bạch thị thao túng thị trường chứng khoán, mà lúc đó cũng không thấy bóng dáng Bạch Nhật Tiêu đâu. Cô liên hệ những điều này cùng vứi nhau, và thực không thể ngờ được Bạch Nhật Tiêu lại tuyệt tình đến như thế. Nhưng sự thật rành rành ra đó, cô không thể không nghĩ như vậy.
Nói như thế nào thì Bạch Vĩ Minh cũng là cha của hai người. Bạch Nhật Tiêu làm như vậy, rõ ràng là đẩy Bạch Vĩ Minh đến chỗ chết. Anh sao có thể nhẫn tâm đến thế, cho dù Bạch Vĩ Minh từng trăm phương nghìn kế chia rẽ cả hai, nhưng bọn họ cũng không tổn thương. Bạch Nhật Tiêu, có chăng hơi quá đáng?
Anh biết cô tức giận, cũng biết cô có thể đoán được chuyện này lien quan tới mình. Bạch Nhật Tiêu anh không sợ mưa bom bão đạn trên thường trường, chỉ sợ cô không để ý tới anh nữa. Vừa mới đẩy cửa phòng khách sạn ra, Bạch Nhật Huyên liền đứng dậy vào thẳng phòng ngủ, không để ý tới anh. Anh nhíu nhíu mày tới gần cô, đêm qua mới thân mật như vậy, hôm nay liền trở mặt, thật sự là khiến trái tim anh băng giá.
Ôm chặt cô nhỏ từ phía sau, mặc kệ cô giãy như thế nào anh cũng không buông ra, “Huyên Huyên, không cho phép em tức giận với anh. Nhìn anh.” Anh cọ cọ mặt cô, xoay người cô lại, “Anh biết em trách anh nhẫn tâm, nhưng tin anh, anh không phải muốn cho ông ta thân bại danh liệt.” Bạch Nhật Tiêu kiên nhẫn khuyên.
Cô cứng đầu xoay mặt sang hướng khác một lẫn nữa, giọng nói đầy vẻ tức giận, “Anh khiến ông ấy bị cảnh sát bắt đi, thế còn không phải thân bại danh liệt thì là cái gì nữa?!” Âm lượng của cô không lớn, bởi vì cô không muốn cãi nhau với anh. Bây giờ, thực sự là Bạch Vĩ Minh gieo gió gặt bão, nhưng là cô không có cách nào đứng nhìn Bạch Vĩ Minh như vậy, cứ coi như ông bị cảnh sát bắt đi mà chẳng liên quan gì tới mình.
Bạch Nhật Tiêu đau lòng nhìn cô nhỏ, sự tình căn bản không có nghiêm trọng như cô nghĩ. Viết tiểu thuyết nhiều sẽ có ngày bị loạn tưởng! “Anh cam đoan là ông ta sẽ không có việc gì. Đừng tức giận, Huyên Huyên ngoan.” Nói xong, anh hôn lên môi cô một cái. Cả chiều không nhìn thấy cô thì trong lúc công việc tất bật cũng đỡ nhớ, nhưng là lúc về khách sạn, trong đầu anh tất cả cũng chỉ là đôi môi ngòn ngọt này. Nghĩ đến lúc về nhà còn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận khó đối phó này, trong lòng anh như bị dày vò cả trăm lần.
“Có đói bụng không?” Anh dịu dàng dựa vào đầu cô, mở miệng nói câu hỏi dang dở sau nụ hôn rút sạch sức lực kia.
Cô không nói lời nào, có lẽ bởi vì chưa nguôi giận, cũng có thể khó chịu vì anh áp sát vào.
“Huyên Huyên?” Nâng mặt cô lên, Bạch Nhật Tiêu hôn khắp, thân thể cũng bắt đầu có chút phản ứng, bàn tay bắt đầu di chuyển trân người Bạch Nhật Huyên, chui vào váy cô.
Giống như điện giật đẩy anh ra, vội vàng che miệng mình lại, hoảng sợ nhìn Bạch Nhật Tiêu, cảm giác nhộn nhạo khiến cho cô không dám dựa sát vào anh.
Nghĩ đến sự kháng cự của cô, trên mặt Bạch Nhật Tiêu đã dâng lên cơn tức giận nhè nhẹ, cau mày nhìn Bạch Nhật Huyên, kéo cô đối diện mình, tiếp tục hôn. Nụ hôn càng them mạnh mẽ nóng rẫy, bàn tay bắt đầu cởi áo cô ra, lộ phần áo ngực trắng tinh. Cánh tay còn lại giữ lấy thắt lưng Bạch Nhật Huyên, không cho phép cô phản kháng. Thực tình, Bạch Nhật Huyên cũng rất muốn phối hợp, vì cô biết rằng kháng cự lúc nãy khiến anh không vui. Nhưng là cổ họng thực sự rất khó chịu, cô không thể chuyên tâm được, chỉ còn cách đẩy anh ra lần nữa.
“Huyên Huyên!” Bạch Nhật Tiêu hơi tức giận, giọng điệu đôi ba phần cảnh cáo. Đừng kháng cự nữa, nếu không anh sẽ mạnh mẽ mà muốn cô.
Ánh mắt Bạch Nhật Huyên lập tức tràn ra một tầng nước mỏng, vô tội nhìn hắn, “Em không thoải mái, hôm nay không cần, được không?” Cô cảm thấy đầu hơi choáng váng, lại có cảm giác buồn nôn, lại bị anh thế này, thân thể Bạch Nhật Huyên thực sự không chịu nổi.
Trong mắt anh đầy đau lòng, nhưng còn chưa kịp lau nước mắt trên mặt Bạch Nhật Huyên, cô đã đẩy anh ra chạy thẳng vào toilet. Bên trong lập tức truyền tới một âm thanh nôn mửa. Bạch Nhật Tiêu cuống quít đứng lên, đỡ lấy cô gái nhỏ, “Huyên Huyên?”
Cô mệt mỏi rút khăn tay lau miệng, thuận thế ngã vào ngực anh, cảm giác mệt mỏi của một ngày đã được giải tỏa, thân thể chợt thoải mái hơn trước. “Em không sao.” Dựa vào lồng ngực trần của anh, yếu ớt nói.
Bạch Nhật Tiêu ôm lấy cô thật chặt. Lúc nãy thực khiến anh sợ hãi. Mỗi lúc Huyên Huyên sinh bệnh, nặng lắm là mê man ở trên giường, bệnh trạng như vậy thực sự rất ít gặp, trong nhất thời khiến Bạch Nhật Tiêu hoảng tay hoàng chân. “Anh đưa em đi bệnh viện kiểm tra một chút.” Anh bất an nói, lo sợ thân thể bảo bối nhỏ của anh có gì đó không ổn.
“Không sao cả, chắc là em ăn thứ gì đó thôi.” Kỳ thực cô không nói cho anh biết, cả mấy ngày nay cô luôn cảm thấy thân thể mệt mỏi uể oải, buối tối cùng anh thân mật một chút thôi cũng không còn sức lực nào, cũng không muốn ăn gì, nhưng chuyện nôn mửa thế này thì bây giờ mới xuất hiện.
“Nghe lời, đừng khiến anh phải lo lắng, đi bệnh viện.” Bạch Nhật Tiêu nói, không biết mọi suy nghĩ của anh đã bị phần ngực căng mịn của cô dụ dỗ hơn phân nữa. Đang cởi được một nửa thì cô chạy vào toilet, tuy rằng áo có thể che khuất da thịt một chút, nhưng sắc hồng đầy mê hoặc kia lại đập thẳng vào mắt Bạch Nhật Tiêu. Anh nâng mặt cô lên, cúi đầu hôn một chút, bàn tay dịu dàng phủ lên nơi đầy đặn kia…
“Oulton” Trong đầu Bạch Vĩ Minh tràn đầy nghi vấn, “Bạch thị không hề có quan hệ nào với Oulton, vì sao Oulton muốn thu mua cổ phần của Bạch thị?”
Thần sắc Phó giám đốc vô cùng khó xử, thật chẳng dễ gì có thể mở miệng, bởi vì ông biết một khi đã nói ra, nhất định bão táp sẽ nổi lên.
“Vì sao không nói lời nào? Tôi đang hỏi, tại sao Oulton muốn thu mua cổ phần của công ty Bạch thị!!!” Bạch Vĩ Minh đã bắt đầu nổi nóng, tên Phó giám này cứ quanh co khiến cơn giận của ông không thể át.
Phó giám đốc nơm nớp lo sợ nhìn Bạch Vĩ Minh một cái, rồi nhanh chóng cúi đầu, “Là công tử của ngài, Bạch Tổng của Hoàng Đình.” Ông run run báo cáo, đã không muốn tưởng tượng đến cơn thịnh nộ kia có thể đạt đến trình độ nào. Những năm gần đây, Bạch thị cùng Hoàng Đình vẫn đánh nhau, Hoàng Đình chặt đứt sự hợp tác với Bạch thị, mà Bạch thị cũng không ngăn trở sự việc này. Hai cha con nhà họ Bạch đúng là đang xác thực cho câu nói, “thương trường như chiến trường”, mà chiến trường thì không có cha con.
Bạch Vĩ Minh nheo mắt, tia nhìn đầy ác độc bắt đầu lóe lên, “Lặp lại lần nữa.” Giọng nói thế nhưng lại bình thản, khiến người khác không rét mà run.
Phó giám đốc vội vã lau lau mồ hội lạnh trên trán. Mùa đông khủng khiếp thế này thì chỉ có thể dung “hỏa diệm sơn” đang ngồi ở kia mới có thể khiến ông toát mồ hôi được, “Vâng, là công tử của ngài, Bạch Nhật Tiêu hợp tác với ngài Tổng của Oulton, âm thầm…âm thầm thu mua cổ phần của Bạch thị.”
Mạc Thịnh vui vẻ đem giá cổ phiếu đang có xu thế tụt xuống giao tận tay Bạch Nhật Tiêu, “Tổng giám đốc, từ khi tin tức được rung ra, cổ phiếu của Bạch thị đã tụt xuống ba phần, mỗi cổ phiếu không đến mười dollar.”
Bạch Nhật Tiêu cười đặt báo biểu ở trên bàn, “Làm tốt lắm, sau khi sàn giao dịch mở vào ngày mai, tiếp tục đè giá cổ phiếu của Bạch thị, tôi muốn dùng chính tài lực của Hoàng Đình để thu mua tập đoàn Tài chính Bạch thị!” Anh trấn định đưa ra chỉ thị, khóe miệng lại kéo lên nụ cười kiêu ngạo. Tất cả, bởi vì Bạch Nhật Tiêu đã dự đoán được, Bạch thị hứng lấy chuyện như vậy, những kẻ nắm giữ cổ phiếu của Bạch thị nhất định sẽ bán tống bán tháo. Hiện giờ, anh đang có trong tay 15% cổ phần, hơn nữa, An Như Nguyệt là 8%. Anh tin chắc, không bao lâu nữa, anh có thể chiến thắng Bạch Vĩ Minh. Mọi thứ sẽ như mong muốn, Hoàng Đình dễ dàng thu Bạch thị vào trong túi.
Bạch Nhật Huyên khiếp sợ nhìn chăm chăm vào Bạch Vĩ Minh, tây trang giày da gọn gàng bị cảnh sát áp giải, né tránh phóng viên rồi lên xe cảnh sát. Bạch Nhật Tiêu không hề nói trước đưa cô đến New York, nhưng mà hôm đó, buổi chiều liền tung ra tin tức chủ tịch Bạch thị thao túng thị trường chứng khoán, mà lúc đó cũng không thấy bóng dáng Bạch Nhật Tiêu đâu. Cô liên hệ những điều này cùng vứi nhau, và thực không thể ngờ được Bạch Nhật Tiêu lại tuyệt tình đến như thế. Nhưng sự thật rành rành ra đó, cô không thể không nghĩ như vậy.
Nói như thế nào thì Bạch Vĩ Minh cũng là cha của hai người. Bạch Nhật Tiêu làm như vậy, rõ ràng là đẩy Bạch Vĩ Minh đến chỗ chết. Anh sao có thể nhẫn tâm đến thế, cho dù Bạch Vĩ Minh từng trăm phương nghìn kế chia rẽ cả hai, nhưng bọn họ cũng không tổn thương. Bạch Nhật Tiêu, có chăng hơi quá đáng?
Anh biết cô tức giận, cũng biết cô có thể đoán được chuyện này lien quan tới mình. Bạch Nhật Tiêu anh không sợ mưa bom bão đạn trên thường trường, chỉ sợ cô không để ý tới anh nữa. Vừa mới đẩy cửa phòng khách sạn ra, Bạch Nhật Huyên liền đứng dậy vào thẳng phòng ngủ, không để ý tới anh. Anh nhíu nhíu mày tới gần cô, đêm qua mới thân mật như vậy, hôm nay liền trở mặt, thật sự là khiến trái tim anh băng giá.
Ôm chặt cô nhỏ từ phía sau, mặc kệ cô giãy như thế nào anh cũng không buông ra, “Huyên Huyên, không cho phép em tức giận với anh. Nhìn anh.” Anh cọ cọ mặt cô, xoay người cô lại, “Anh biết em trách anh nhẫn tâm, nhưng tin anh, anh không phải muốn cho ông ta thân bại danh liệt.” Bạch Nhật Tiêu kiên nhẫn khuyên.
Cô cứng đầu xoay mặt sang hướng khác một lẫn nữa, giọng nói đầy vẻ tức giận, “Anh khiến ông ấy bị cảnh sát bắt đi, thế còn không phải thân bại danh liệt thì là cái gì nữa?!” Âm lượng của cô không lớn, bởi vì cô không muốn cãi nhau với anh. Bây giờ, thực sự là Bạch Vĩ Minh gieo gió gặt bão, nhưng là cô không có cách nào đứng nhìn Bạch Vĩ Minh như vậy, cứ coi như ông bị cảnh sát bắt đi mà chẳng liên quan gì tới mình.
Bạch Nhật Tiêu đau lòng nhìn cô nhỏ, sự tình căn bản không có nghiêm trọng như cô nghĩ. Viết tiểu thuyết nhiều sẽ có ngày bị loạn tưởng! “Anh cam đoan là ông ta sẽ không có việc gì. Đừng tức giận, Huyên Huyên ngoan.” Nói xong, anh hôn lên môi cô một cái. Cả chiều không nhìn thấy cô thì trong lúc công việc tất bật cũng đỡ nhớ, nhưng là lúc về khách sạn, trong đầu anh tất cả cũng chỉ là đôi môi ngòn ngọt này. Nghĩ đến lúc về nhà còn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận khó đối phó này, trong lòng anh như bị dày vò cả trăm lần.
“Có đói bụng không?” Anh dịu dàng dựa vào đầu cô, mở miệng nói câu hỏi dang dở sau nụ hôn rút sạch sức lực kia.
Cô không nói lời nào, có lẽ bởi vì chưa nguôi giận, cũng có thể khó chịu vì anh áp sát vào.
“Huyên Huyên?” Nâng mặt cô lên, Bạch Nhật Tiêu hôn khắp, thân thể cũng bắt đầu có chút phản ứng, bàn tay bắt đầu di chuyển trân người Bạch Nhật Huyên, chui vào váy cô.
Giống như điện giật đẩy anh ra, vội vàng che miệng mình lại, hoảng sợ nhìn Bạch Nhật Tiêu, cảm giác nhộn nhạo khiến cho cô không dám dựa sát vào anh.
Nghĩ đến sự kháng cự của cô, trên mặt Bạch Nhật Tiêu đã dâng lên cơn tức giận nhè nhẹ, cau mày nhìn Bạch Nhật Huyên, kéo cô đối diện mình, tiếp tục hôn. Nụ hôn càng them mạnh mẽ nóng rẫy, bàn tay bắt đầu cởi áo cô ra, lộ phần áo ngực trắng tinh. Cánh tay còn lại giữ lấy thắt lưng Bạch Nhật Huyên, không cho phép cô phản kháng. Thực tình, Bạch Nhật Huyên cũng rất muốn phối hợp, vì cô biết rằng kháng cự lúc nãy khiến anh không vui. Nhưng là cổ họng thực sự rất khó chịu, cô không thể chuyên tâm được, chỉ còn cách đẩy anh ra lần nữa.
“Huyên Huyên!” Bạch Nhật Tiêu hơi tức giận, giọng điệu đôi ba phần cảnh cáo. Đừng kháng cự nữa, nếu không anh sẽ mạnh mẽ mà muốn cô.
Ánh mắt Bạch Nhật Huyên lập tức tràn ra một tầng nước mỏng, vô tội nhìn hắn, “Em không thoải mái, hôm nay không cần, được không?” Cô cảm thấy đầu hơi choáng váng, lại có cảm giác buồn nôn, lại bị anh thế này, thân thể Bạch Nhật Huyên thực sự không chịu nổi.
Trong mắt anh đầy đau lòng, nhưng còn chưa kịp lau nước mắt trên mặt Bạch Nhật Huyên, cô đã đẩy anh ra chạy thẳng vào toilet. Bên trong lập tức truyền tới một âm thanh nôn mửa. Bạch Nhật Tiêu cuống quít đứng lên, đỡ lấy cô gái nhỏ, “Huyên Huyên?”
Cô mệt mỏi rút khăn tay lau miệng, thuận thế ngã vào ngực anh, cảm giác mệt mỏi của một ngày đã được giải tỏa, thân thể chợt thoải mái hơn trước. “Em không sao.” Dựa vào lồng ngực trần của anh, yếu ớt nói.
Bạch Nhật Tiêu ôm lấy cô thật chặt. Lúc nãy thực khiến anh sợ hãi. Mỗi lúc Huyên Huyên sinh bệnh, nặng lắm là mê man ở trên giường, bệnh trạng như vậy thực sự rất ít gặp, trong nhất thời khiến Bạch Nhật Tiêu hoảng tay hoàng chân. “Anh đưa em đi bệnh viện kiểm tra một chút.” Anh bất an nói, lo sợ thân thể bảo bối nhỏ của anh có gì đó không ổn.
“Không sao cả, chắc là em ăn thứ gì đó thôi.” Kỳ thực cô không nói cho anh biết, cả mấy ngày nay cô luôn cảm thấy thân thể mệt mỏi uể oải, buối tối cùng anh thân mật một chút thôi cũng không còn sức lực nào, cũng không muốn ăn gì, nhưng chuyện nôn mửa thế này thì bây giờ mới xuất hiện.
“Nghe lời, đừng khiến anh phải lo lắng, đi bệnh viện.” Bạch Nhật Tiêu nói, không biết mọi suy nghĩ của anh đã bị phần ngực căng mịn của cô dụ dỗ hơn phân nữa. Đang cởi được một nửa thì cô chạy vào toilet, tuy rằng áo có thể che khuất da thịt một chút, nhưng sắc hồng đầy mê hoặc kia lại đập thẳng vào mắt Bạch Nhật Tiêu. Anh nâng mặt cô lên, cúi đầu hôn một chút, bàn tay dịu dàng phủ lên nơi đầy đặn kia…