Hôm sau, trời chưa sáng rõ, mưa to đã rơi xuống. . Lúc ấy Bạch Chỉ còn chưa tỉnh hẳn, chỉ cảm thấy bản thân di động trên không, bên trái ấm áp hơn so với phía bên phải, ngẫu nhiên sẽ có nước rơi vào khuôn mặt. Chờ nàng thấy rõ ràng, mới phát hiện bản thân bị Mộ Đồ Tô ôm ngang, chạy tới một gốc cây đại thụ. Đó là một gốc cây chết, ở giữa có một động lớn, chỉ có thể vừa một người. Mộ Đồ Tô đem Bạch Chỉ bỏ vào bên trong đại thụ, bản thân ngồi xổm bên ngoài, nháy mắt hóa thành cọc gỗ, không nhúc nhích.
Bạch Chỉ đứng dậy, đẩy Mộ Đồ Tô đi vào, “Ngươi làm gì? trên tay ngươi có thương tích, không thể bị dính mưa , ngươi đi vào.”
Mộ Đồ Tô bất động.
Bạch Chỉ còn không hiểu Mộ Đồ Tô hay sao? Chỉ cần là chuyện mà hắn quyết tâm, mười con trâu kéo cũng không nhúc nhích, cố chấp mười phần. Nhưng miệng vết thương trên cánh tay hắn không phải vết thương nhỏ, vừa rồi hắn ôm nàng, miệng vết thương đã nứt ra, nếu như bị nước mưa làm ướt, càng thêm chuyển biến xấu, đến lúc đó sẽ không phải là ngoại thương đơn giản.
Bạch Chỉ đành liều mạng đẩy hắn đi vào. Nàng còn chưa kịp dùng sức mạnh, Mộ Đồ Tô đã giống như túm con gà con, đem nàng túm trở về trong động. Bạch Chỉ biết bản thân đang làm chuyện dư thừa, nhưng trong lòng lại sốt ruột, không thể để Mộ Đồ Tô khư khư cố chấp. Luận về sức lực nàng không bằng hắn, luận về cố chấp, nàng cũng cam bái hạ phong . Nàng nhìn Mộ Đồ Tô, không hiểu sao đỏ mặt, nàng ngập ngừng nói: “Ngươi đơn giản không muốn cho ta bị mưa. Nhưng trên tay ngươi có thương tích, cũng không thể bị mưa, ta có một biện pháp, đôi ta đều không bị mưa.”
Cọc gỗ Mộ Đồ Tô lấy mắt liếc nàng một cái, Bạch Chỉ hơi xấu hổ nói: “Chúng ta cùng nhau vào động tránh mưa.”
Mộ Đồ Tô nhìn độ rộng trong động, “Chỉ có thể vừa một người.”
“Chúng ta… Chúng ta có thể chồng lên nhau.” Bạch Chỉ cảm thấy gáy mình đang sung huyết.
Vì thế…
Hai người tiến vào trong động , Bạch Chỉ ngồi trên người Mộ Đồ Tô.
Cả người Bạch Chỉ cứng ngắc nhìn mưa càng ngày càng lớn, từ sau lưng truyền đến nhiệt độ cơ thể người, làm cho nàng muốn tới gần lại không dám tới gần, chỉ có thể thẳng thân mình, cứng ngắc ngồi, nhìn ra không trung, ngóng trông mưa sớm dừng lại.
Bỗng nhiên, Mộ Đồ Tô đem thân mình dựa vào, bàn tay không an phận ôm lấy eo nhỏ của nàng, đầu để ở cổ nàng. Bạch Chỉ kinh hãi, “Làm gì? Tướng quân, ngươi cũng không thể nhân cơ hội chiếm tiện nghi của ta a?” Bạch Chỉ bắt đầu giãy dụa, sau đó giật mình, Mộ Đồ Tô ăn đau hô một tiếng, “Đau” .
Bạch Chỉ cho rằng bản thân làm đau hắn, không dám tiếp tục động , chỉ có thể run run bị Mộ Đồ Tô ỷ ôi . Nàng đành phải ủy khuất nói: “Tướng quân…”
“Rất lạnh, ôm ngươi ấm áp một chút.” Cũng không biết là cố ý hay vô tình , khi nói chuyện, hô hấp của hắn phun vào vành tai Bạch Chỉ, ngứa .
Bạch Chỉ lui thân mình, càng thêm run rẩy lợi hại. .
Bàn tay Mộ Đồ Tô ôm bên hông Bạch Chỉ càng thêm chặt, dường như đem sức nặng trên thân toàn bộ tựa vào trên lưng Bạch Chỉ. Bạch Chỉ đỏ mặt lui thân mình ngẩng đầu nhìn trời, chờ đợi trời nhanh dừng mưa một chút, sớm đi ra ngoài. Gây ra hậu quả như vậy, kì thực cũng do mình tự tìm . Ai bảo nàng mềm lòng, sợ miệng vết thương của Mộ Đồ Tô chuyển biến xấu? Ai bảo nàng nghĩ ra chủ ý này?
Mưa rốt cục ngừng lại, hai người ra khỏi động, sau cơn mưa, không khí trong rừng tràn ngập hương cỏ ẩm ướt. Bạch Chỉ chưa hết đỏ mặt, không dám nhìn Mộ Đồ Tô, đưa lưng về phía hắn nói: “Chúng ta sớm trở về đi.”
Bạch Chỉ nhấc chân liền hướng trong rừng đi đến, Mộ Đồ Tô thấy bộ dạng này của nàng, thất thanh cười cười, sau đó theo đuôi.
Nhưng Bạch Chỉ đi được một nửa lại ngừng, quay qua quay lại, nguyên bản khuôn mặt bởi vì ngượng ngùng mà đỏ trở nên tái nhợt, nàng cúi đầu xoay loạn. Mộ Đồ Tô hỏi: “Sao thế?”
“Không thấy vết máu của ngươi .”
“…”
Chắc là đã bị mưa to cọ rửa. Có điều nàng tới được nơi này, đều dựa vào vết máu… Thật sự là trời không bao giờ không có mây, biến hóa nhanh hơn so với kế hoạch của nàng. Bạch Chỉ uể oải khổ sở, Vô Hồi Lâm chẳng lẽ là một nguyền rủa sao? Bọn họ không ra được .
Mộ Đồ Tô đi tới bên cạnh an ủi nàng, “Không có việc gì, chúng ta chậm rãi tìm đường ra.”
Bạch Chỉ bất đắc dĩ gật đầu.
Hai người đi dựa vào cảm giác, trong lòng Bạch Chỉ hi vọng có thể ở trên một thân cây thấy chữ số của bản thân, nhưng nàng rốt cuộc chưa nhìn thấy. Bạch Chỉ ở trong tình trạng kiệt sức, lại đói bụng, đầu váng mắt hoa, trực tiếp té xỉu.
Chờ Bạch Chỉ tỉnh lại, là ở trong một căn nhà cũ nát, đồ gia dụng bên trong đơn sơ, chỉ có một chiếc giường, một cái bàn, hai ghế dựa. Trên tường có một cung tên, còn treo một tấm da hổ. Nhìn cái dạng này, giống như nhà của thợ săn.
“Cô nương tỉnh?” Từ ngoài cửa đi tới một hán tử, trong tay hắn cầm một con thỏ bị mũi tên bắn chết, dáng điệu khi cười rộ lên rất thơ ngây.
Đầu tiên Bạch Chỉ sợ run một chút, nhìn khắp mọi nơi. Không thấy Mộ Đồ Tô, vội vàng hỏi: “Tại sao ta ở nơi này ? Có thấy một vị nam tử đồng hành cùng ta không?”
Người thợ săn ngẩn ra, nhất thời không trả lời được. Bạch Chỉ thấy hắn trầm mặc, kinh hãi, điên cuồng giữ chặt hắn, “Hắn xảy ra chuyện gì? Bị dã thú ăn thịt? Hay là ngươi chưa từng nhìn thấy hắn?” Bộ dáng Bạch Chỉ như muốn ăn thịt người, thợ săn liên tục lắc đầu, “Không, không…”
“Tiểu thư.” Thanh Hà đi vào từ ngoài cửa.
Bạch Chỉ kinh ngạc nói: “Thanh Hà?” Ánh mắt khóa hướng chiếc bụng nhô cao của Thanh Hà, lại nhìn vị thợ săn kia đi tới bên người Thanh Hà, ngẩng đầu giơ lên con thỏ, cười ngây ngô với nàng, “Nha.” Thanh Hà hướng hắn cười cười, “Hôm nay ngươi nướng thỏ được không? Ta muốn tâm sự cùng cố nhân.”
Thợ săn nhìn Bạch Chỉ, gật đầu rời đi.
Bạch Chỉ bỗng chốc không tiếp nhận được, chỉ vào bóng lưng thợ săn, dùng ánh mắt tìm kiếm nhìn về phía Thanh Hà. Thanh Hà cười nói: “Hắn là tướng công của em.”
“Vậy hắn biết hài tử của ngươi…”
“Đây là đứa nhỏ của hắn.”
Bạch Chỉ không hiểu.
Hai người ngồi xuống, Thanh Hà liền đem những việc đã phát sinh nói cho Bạch Chỉ. Lúc trước nàng muốn đi Đồng gặp Liễu Kế, ai ngờ, ở trên đường gặp quân Nam Chiếu, thấy nàng là một nữ tử, nổi lên ý xấu. Nàng bỏ chạy, cuối cùng chạy vào Vô Hồi Lâm, bụng nàng đói kêu vang, té xỉu. Tỉnh lại cũng ở trong này, gặp tướng công hiện tại của nàng, A Phúc. A Phúc có chỉ số thông minh thấp, qua tuổi ba mươi, nữ nhân trong thôn đều không đồng ý gả cho hắn. Hắn dốt đặc cán mai, chỉ biết săn thú, dùng con mồi đổi lấy đồ dùng hàng ngày. Khi đó, thân mình nàng rất yếu, A Phúc liền đem tất cả tiền trong nhà cho nàng chữa bệnh, tại đoạn thời gian kia, chăm sóc nàng cẩn thận. Cũng liền như vậy, Thanh Hà tâm sinh cảm kích, thân mình khỏe lên, liền giúp hắn chia sẻ việc nhà. Tam cô lục bà trong thôn tác hợp nàng cùng A Phúc, ban đầu Thanh Hà không đồng ý, cảm tình cùng ân tình nàng vẫn phân biệt rõ ràng. Sau này, nàng muốn ra đi, nhưng thôn của A Phúc có quy định, thôn dân không được phép ra khỏi Vô Hồi Lâm. A Phúc liền đem nàng đưa đến lối ra. Sau khi Thanh Hà đi ra ngoài, không chỗ có thể đi, muốn trở về tìm Bạch Chỉ, lại cảm thấy không có mặt mũi, bồi hồi thật lâu, vẫn là mặt dày mày dạn đi tìm Liễu Kế. Có điều Liễu Kế không muốn giữ lại nàng, đưa một số tiền lớn bảo nàng đi. Những việc đó còn không đủ làm cho nàng thương tâm, nàng vạn vạn không ngờ Liễu Kế sẽ hạ thuốc phá thai trong nước trà.
Nói tới đây, Thanh Hà than thở khóc lóc.
Bạch Chỉ ngẩn ra, ” Biểu ca ta sao có thể là người như vậy?” Bạch Chỉ mặc dù không hiểu Liễu Kế nhiều lắm, nhưng người này, cũng không giống người như vậy. Nàng hỏi Thanh Hà, “Tại sao ngươi lại cùng biểu ca ta có quan hệ?”
Thanh Hà dường như cũng đã hiểu ra, không tiếp tục che che lấp lấp, “Việc này phải nói từ chuyện của người cùng thế tử. Kế thiếu gia nhìn ra người cùng thế tử có quan hệ, đêm đó, người đến chỗ hẹn, Kế thiếu gia uống rượu. Chạy đến biệt viện của người, đi nhầm phòng, cứ như vậy…”
“Cái gì? Cường ngươi?” Bạch Chỉ đứng lên, không thể tin được nhìn Thanh Hà. Thanh Hà lắc đầu lại gật đầu, “Lúc đó Thanh Hà cũng ỡm ờ… Thanh Hà lúc đó tâm địa không thuần khiết, cho rằng có thể từ đây bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng, rốt cuộc chỉ là làm trò cười . Tự làm tự chịu, không trách bất luận kẻ nào.”
Bạch Chỉ không còn lời nào để nói, chỉ hỏi: “Sau này thì sao?”
“Em thật sự không có chỗ nào để đi, đành phải quay lại Vô Hồi Lâm, đi đến cửa vào, lại phát hiện A Phúc đứng ở chỗ kia.”
“Hắn…”
Thanh Hà thất thanh nở nụ cười, “Hắn cho rằng em sẽ trở về, mỗi ngày đi săn xong, liền đứng ở cửa khẩu chờ em. Cho đến khi mặt trời lặn mới về.”
“Thật sự là ngốc tử.” Bạch Chỉ cũng nở nụ cười.
“Em cảm thấy thế tử cũng là ngốc tử.” Thanh Hà xì nở nụ cười hai tiếng. Bạch Chỉ lúc này mới nghĩ đến Mộ Đồ Tô, vội vàng hỏi: “Đúng rồi, hắn ra sao?”
“Tiểu thư đói choáng váng ?”
Bạch Chỉ gật đầu.
“Người té xỉu không ăn được thứ gì, chỉ có thể uống sữa dương, thức ăn lỏng cùng nước, nhưng lại không thể tự ăn, chỉ có thể dùng miệng đút vào.” Thanh Hà ái muội nhìn Bạch Chỉ. Trong lòng Bạch Chỉ lộp bộp một chút, dự cảm không tốt thổi quét toàn thân.
“Vốn việc này Thanh Hà không e ngại, nhưng thế tử sống chết không thuận theo, muốn tự thân tự lực, người nói xem, việc mệt mỏi như vậy, cứ muốn cướp làm làm chi? Không phải ngốc tử thì là gì?” Thanh Hà cười càng thêm vui vẻ, Bạch Chỉ càng muốn vỗ ngực liên tục.
Này làm sao là ngốc tử? Rõ ràng là hắn nhân cơ hội khinh bạc nàng, lại chiếm tiện nghi của nàng, ăn đậu hũ của nàng.
“Tiểu thư đừng lo lắng bị người ta đồn đãi, thôn dân cho rằng tiểu thư là nương tử của thế tử. Thôn dân đều không biết thân phận chân thật của thế tử, thế tử chỉ nói là một gã tiểu tướng của Quang Huy vương triều.”
“Thôn dân nơi này tại sao lại ở bên trong nơi thâm sơn rừng già như vậy? Còn có quy củ kỳ quái kia.”
“Nghe nói, thôn dân là dân chúng Nam Chiếu bị Bùi tướng quân bắt làm tù binh từ thời Cổ Thuận. Vốn bị tiên hoàng xử tử, Lâm tướng quân không đành lòng, liền đem bọn họ trục xuất vào Vô Hồi Lâm tự sinh tự diệt, hơn nữa nếu có thể còn sống, không cho bước ra Vô Hồi Lâm. Bọn họ tâm sinh cảm kích, hết lòng tuân thủ hứa hẹn, hơn ba mươi năm, không có một vị bước ra.”
Thời Cổ Thuận… thời kỳ Tiên hoàng còn tại vị. Vị Bùi tướng quân này không phải Bùi lão tướng quân, khi đó Bùi lão tướng quân chỉ là một vị thiếu tướng, có lẽ là phụ thân của Bùi lão tướng quân, gia gia của Bùi Cửu. Nghe nói Bùi gia là thế gia, chưa từng dự đoán được, thật sự là một gia tộc có phẩm chất vô cùng tốt, nhưng đến lúc này, Bùi gia sẽ suy bại… thật đáng tiếc.
Vừa nghĩ đến Bùi Cửu, trong lòng Bạch Chỉ lại bồn chồn, cũng không biết hắn sống hay chết.
Hôm sau, trời chưa sáng rõ, mưa to đã rơi xuống. . Lúc ấy Bạch Chỉ còn chưa tỉnh hẳn, chỉ cảm thấy bản thân di động trên không, bên trái ấm áp hơn so với phía bên phải, ngẫu nhiên sẽ có nước rơi vào khuôn mặt. Chờ nàng thấy rõ ràng, mới phát hiện bản thân bị Mộ Đồ Tô ôm ngang, chạy tới một gốc cây đại thụ. Đó là một gốc cây chết, ở giữa có một động lớn, chỉ có thể vừa một người. Mộ Đồ Tô đem Bạch Chỉ bỏ vào bên trong đại thụ, bản thân ngồi xổm bên ngoài, nháy mắt hóa thành cọc gỗ, không nhúc nhích.
Bạch Chỉ đứng dậy, đẩy Mộ Đồ Tô đi vào, “Ngươi làm gì? trên tay ngươi có thương tích, không thể bị dính mưa , ngươi đi vào.”
Mộ Đồ Tô bất động.
Bạch Chỉ còn không hiểu Mộ Đồ Tô hay sao? Chỉ cần là chuyện mà hắn quyết tâm, mười con trâu kéo cũng không nhúc nhích, cố chấp mười phần. Nhưng miệng vết thương trên cánh tay hắn không phải vết thương nhỏ, vừa rồi hắn ôm nàng, miệng vết thương đã nứt ra, nếu như bị nước mưa làm ướt, càng thêm chuyển biến xấu, đến lúc đó sẽ không phải là ngoại thương đơn giản.
Bạch Chỉ đành liều mạng đẩy hắn đi vào. Nàng còn chưa kịp dùng sức mạnh, Mộ Đồ Tô đã giống như túm con gà con, đem nàng túm trở về trong động. Bạch Chỉ biết bản thân đang làm chuyện dư thừa, nhưng trong lòng lại sốt ruột, không thể để Mộ Đồ Tô khư khư cố chấp. Luận về sức lực nàng không bằng hắn, luận về cố chấp, nàng cũng cam bái hạ phong . Nàng nhìn Mộ Đồ Tô, không hiểu sao đỏ mặt, nàng ngập ngừng nói: “Ngươi đơn giản không muốn cho ta bị mưa. Nhưng trên tay ngươi có thương tích, cũng không thể bị mưa, ta có một biện pháp, đôi ta đều không bị mưa.”
Cọc gỗ Mộ Đồ Tô lấy mắt liếc nàng một cái, Bạch Chỉ hơi xấu hổ nói: “Chúng ta cùng nhau vào động tránh mưa.”
Mộ Đồ Tô nhìn độ rộng trong động, “Chỉ có thể vừa một người.”
“Chúng ta… Chúng ta có thể chồng lên nhau.” Bạch Chỉ cảm thấy gáy mình đang sung huyết.
Vì thế…
Hai người tiến vào trong động , Bạch Chỉ ngồi trên người Mộ Đồ Tô.
Cả người Bạch Chỉ cứng ngắc nhìn mưa càng ngày càng lớn, từ sau lưng truyền đến nhiệt độ cơ thể người, làm cho nàng muốn tới gần lại không dám tới gần, chỉ có thể thẳng thân mình, cứng ngắc ngồi, nhìn ra không trung, ngóng trông mưa sớm dừng lại.
Bỗng nhiên, Mộ Đồ Tô đem thân mình dựa vào, bàn tay không an phận ôm lấy eo nhỏ của nàng, đầu để ở cổ nàng. Bạch Chỉ kinh hãi, “Làm gì? Tướng quân, ngươi cũng không thể nhân cơ hội chiếm tiện nghi của ta a?” Bạch Chỉ bắt đầu giãy dụa, sau đó giật mình, Mộ Đồ Tô ăn đau hô một tiếng, “Đau” .
Bạch Chỉ cho rằng bản thân làm đau hắn, không dám tiếp tục động , chỉ có thể run run bị Mộ Đồ Tô ỷ ôi . Nàng đành phải ủy khuất nói: “Tướng quân…”
“Rất lạnh, ôm ngươi ấm áp một chút.” Cũng không biết là cố ý hay vô tình , khi nói chuyện, hô hấp của hắn phun vào vành tai Bạch Chỉ, ngứa .
Bạch Chỉ lui thân mình, càng thêm run rẩy lợi hại. .
Bàn tay Mộ Đồ Tô ôm bên hông Bạch Chỉ càng thêm chặt, dường như đem sức nặng trên thân toàn bộ tựa vào trên lưng Bạch Chỉ. Bạch Chỉ đỏ mặt lui thân mình ngẩng đầu nhìn trời, chờ đợi trời nhanh dừng mưa một chút, sớm đi ra ngoài. Gây ra hậu quả như vậy, kì thực cũng do mình tự tìm . Ai bảo nàng mềm lòng, sợ miệng vết thương của Mộ Đồ Tô chuyển biến xấu? Ai bảo nàng nghĩ ra chủ ý này?
Mưa rốt cục ngừng lại, hai người ra khỏi động, sau cơn mưa, không khí trong rừng tràn ngập hương cỏ ẩm ướt. Bạch Chỉ chưa hết đỏ mặt, không dám nhìn Mộ Đồ Tô, đưa lưng về phía hắn nói: “Chúng ta sớm trở về đi.”
Bạch Chỉ nhấc chân liền hướng trong rừng đi đến, Mộ Đồ Tô thấy bộ dạng này của nàng, thất thanh cười cười, sau đó theo đuôi.
Nhưng Bạch Chỉ đi được một nửa lại ngừng, quay qua quay lại, nguyên bản khuôn mặt bởi vì ngượng ngùng mà đỏ trở nên tái nhợt, nàng cúi đầu xoay loạn. Mộ Đồ Tô hỏi: “Sao thế?”
“Không thấy vết máu của ngươi .”
“…”
Chắc là đã bị mưa to cọ rửa. Có điều nàng tới được nơi này, đều dựa vào vết máu… Thật sự là trời không bao giờ không có mây, biến hóa nhanh hơn so với kế hoạch của nàng. Bạch Chỉ uể oải khổ sở, Vô Hồi Lâm chẳng lẽ là một nguyền rủa sao? Bọn họ không ra được .
Mộ Đồ Tô đi tới bên cạnh an ủi nàng, “Không có việc gì, chúng ta chậm rãi tìm đường ra.”
Bạch Chỉ bất đắc dĩ gật đầu.
Hai người đi dựa vào cảm giác, trong lòng Bạch Chỉ hi vọng có thể ở trên một thân cây thấy chữ số của bản thân, nhưng nàng rốt cuộc chưa nhìn thấy. Bạch Chỉ ở trong tình trạng kiệt sức, lại đói bụng, đầu váng mắt hoa, trực tiếp té xỉu.
Chờ Bạch Chỉ tỉnh lại, là ở trong một căn nhà cũ nát, đồ gia dụng bên trong đơn sơ, chỉ có một chiếc giường, một cái bàn, hai ghế dựa. Trên tường có một cung tên, còn treo một tấm da hổ. Nhìn cái dạng này, giống như nhà của thợ săn.
“Cô nương tỉnh?” Từ ngoài cửa đi tới một hán tử, trong tay hắn cầm một con thỏ bị mũi tên bắn chết, dáng điệu khi cười rộ lên rất thơ ngây.
Đầu tiên Bạch Chỉ sợ run một chút, nhìn khắp mọi nơi. Không thấy Mộ Đồ Tô, vội vàng hỏi: “Tại sao ta ở nơi này ? Có thấy một vị nam tử đồng hành cùng ta không?”
Người thợ săn ngẩn ra, nhất thời không trả lời được. Bạch Chỉ thấy hắn trầm mặc, kinh hãi, điên cuồng giữ chặt hắn, “Hắn xảy ra chuyện gì? Bị dã thú ăn thịt? Hay là ngươi chưa từng nhìn thấy hắn?” Bộ dáng Bạch Chỉ như muốn ăn thịt người, thợ săn liên tục lắc đầu, “Không, không…”
“Tiểu thư.” Thanh Hà đi vào từ ngoài cửa.
Bạch Chỉ kinh ngạc nói: “Thanh Hà?” Ánh mắt khóa hướng chiếc bụng nhô cao của Thanh Hà, lại nhìn vị thợ săn kia đi tới bên người Thanh Hà, ngẩng đầu giơ lên con thỏ, cười ngây ngô với nàng, “Nha.” Thanh Hà hướng hắn cười cười, “Hôm nay ngươi nướng thỏ được không? Ta muốn tâm sự cùng cố nhân.”
Thợ săn nhìn Bạch Chỉ, gật đầu rời đi.
Bạch Chỉ bỗng chốc không tiếp nhận được, chỉ vào bóng lưng thợ săn, dùng ánh mắt tìm kiếm nhìn về phía Thanh Hà. Thanh Hà cười nói: “Hắn là tướng công của em.”
“Vậy hắn biết hài tử của ngươi…”
“Đây là đứa nhỏ của hắn.”
Bạch Chỉ không hiểu.
Hai người ngồi xuống, Thanh Hà liền đem những việc đã phát sinh nói cho Bạch Chỉ. Lúc trước nàng muốn đi Đồng gặp Liễu Kế, ai ngờ, ở trên đường gặp quân Nam Chiếu, thấy nàng là một nữ tử, nổi lên ý xấu. Nàng bỏ chạy, cuối cùng chạy vào Vô Hồi Lâm, bụng nàng đói kêu vang, té xỉu. Tỉnh lại cũng ở trong này, gặp tướng công hiện tại của nàng, A Phúc. A Phúc có chỉ số thông minh thấp, qua tuổi ba mươi, nữ nhân trong thôn đều không đồng ý gả cho hắn. Hắn dốt đặc cán mai, chỉ biết săn thú, dùng con mồi đổi lấy đồ dùng hàng ngày. Khi đó, thân mình nàng rất yếu, A Phúc liền đem tất cả tiền trong nhà cho nàng chữa bệnh, tại đoạn thời gian kia, chăm sóc nàng cẩn thận. Cũng liền như vậy, Thanh Hà tâm sinh cảm kích, thân mình khỏe lên, liền giúp hắn chia sẻ việc nhà. Tam cô lục bà trong thôn tác hợp nàng cùng A Phúc, ban đầu Thanh Hà không đồng ý, cảm tình cùng ân tình nàng vẫn phân biệt rõ ràng. Sau này, nàng muốn ra đi, nhưng thôn của A Phúc có quy định, thôn dân không được phép ra khỏi Vô Hồi Lâm. A Phúc liền đem nàng đưa đến lối ra. Sau khi Thanh Hà đi ra ngoài, không chỗ có thể đi, muốn trở về tìm Bạch Chỉ, lại cảm thấy không có mặt mũi, bồi hồi thật lâu, vẫn là mặt dày mày dạn đi tìm Liễu Kế. Có điều Liễu Kế không muốn giữ lại nàng, đưa một số tiền lớn bảo nàng đi. Những việc đó còn không đủ làm cho nàng thương tâm, nàng vạn vạn không ngờ Liễu Kế sẽ hạ thuốc phá thai trong nước trà.
Nói tới đây, Thanh Hà than thở khóc lóc.
Bạch Chỉ ngẩn ra, ” Biểu ca ta sao có thể là người như vậy?” Bạch Chỉ mặc dù không hiểu Liễu Kế nhiều lắm, nhưng người này, cũng không giống người như vậy. Nàng hỏi Thanh Hà, “Tại sao ngươi lại cùng biểu ca ta có quan hệ?”
Thanh Hà dường như cũng đã hiểu ra, không tiếp tục che che lấp lấp, “Việc này phải nói từ chuyện của người cùng thế tử. Kế thiếu gia nhìn ra người cùng thế tử có quan hệ, đêm đó, người đến chỗ hẹn, Kế thiếu gia uống rượu. Chạy đến biệt viện của người, đi nhầm phòng, cứ như vậy…”
“Cái gì? Cường ngươi?” Bạch Chỉ đứng lên, không thể tin được nhìn Thanh Hà. Thanh Hà lắc đầu lại gật đầu, “Lúc đó Thanh Hà cũng ỡm ờ… Thanh Hà lúc đó tâm địa không thuần khiết, cho rằng có thể từ đây bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng, rốt cuộc chỉ là làm trò cười . Tự làm tự chịu, không trách bất luận kẻ nào.”
Bạch Chỉ không còn lời nào để nói, chỉ hỏi: “Sau này thì sao?”
“Em thật sự không có chỗ nào để đi, đành phải quay lại Vô Hồi Lâm, đi đến cửa vào, lại phát hiện A Phúc đứng ở chỗ kia.”
“Hắn…”
Thanh Hà thất thanh nở nụ cười, “Hắn cho rằng em sẽ trở về, mỗi ngày đi săn xong, liền đứng ở cửa khẩu chờ em. Cho đến khi mặt trời lặn mới về.”
“Thật sự là ngốc tử.” Bạch Chỉ cũng nở nụ cười.
“Em cảm thấy thế tử cũng là ngốc tử.” Thanh Hà xì nở nụ cười hai tiếng. Bạch Chỉ lúc này mới nghĩ đến Mộ Đồ Tô, vội vàng hỏi: “Đúng rồi, hắn ra sao?”
“Tiểu thư đói choáng váng ?”
Bạch Chỉ gật đầu.
“Người té xỉu không ăn được thứ gì, chỉ có thể uống sữa dương, thức ăn lỏng cùng nước, nhưng lại không thể tự ăn, chỉ có thể dùng miệng đút vào.” Thanh Hà ái muội nhìn Bạch Chỉ. Trong lòng Bạch Chỉ lộp bộp một chút, dự cảm không tốt thổi quét toàn thân.
“Vốn việc này Thanh Hà không e ngại, nhưng thế tử sống chết không thuận theo, muốn tự thân tự lực, người nói xem, việc mệt mỏi như vậy, cứ muốn cướp làm làm chi? Không phải ngốc tử thì là gì?” Thanh Hà cười càng thêm vui vẻ, Bạch Chỉ càng muốn vỗ ngực liên tục.
Này làm sao là ngốc tử? Rõ ràng là hắn nhân cơ hội khinh bạc nàng, lại chiếm tiện nghi của nàng, ăn đậu hũ của nàng.
“Tiểu thư đừng lo lắng bị người ta đồn đãi, thôn dân cho rằng tiểu thư là nương tử của thế tử. Thôn dân đều không biết thân phận chân thật của thế tử, thế tử chỉ nói là một gã tiểu tướng của Quang Huy vương triều.”
“Thôn dân nơi này tại sao lại ở bên trong nơi thâm sơn rừng già như vậy? Còn có quy củ kỳ quái kia.”
“Nghe nói, thôn dân là dân chúng Nam Chiếu bị Bùi tướng quân bắt làm tù binh từ thời Cổ Thuận. Vốn bị tiên hoàng xử tử, Lâm tướng quân không đành lòng, liền đem bọn họ trục xuất vào Vô Hồi Lâm tự sinh tự diệt, hơn nữa nếu có thể còn sống, không cho bước ra Vô Hồi Lâm. Bọn họ tâm sinh cảm kích, hết lòng tuân thủ hứa hẹn, hơn ba mươi năm, không có một vị bước ra.”
Thời Cổ Thuận… thời kỳ Tiên hoàng còn tại vị. Vị Bùi tướng quân này không phải Bùi lão tướng quân, khi đó Bùi lão tướng quân chỉ là một vị thiếu tướng, có lẽ là phụ thân của Bùi lão tướng quân, gia gia của Bùi Cửu. Nghe nói Bùi gia là thế gia, chưa từng dự đoán được, thật sự là một gia tộc có phẩm chất vô cùng tốt, nhưng đến lúc này, Bùi gia sẽ suy bại… thật đáng tiếc.
Vừa nghĩ đến Bùi Cửu, trong lòng Bạch Chỉ lại bồn chồn, cũng không biết hắn sống hay chết.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hôm sau, trời chưa sáng rõ, mưa to đã rơi xuống. . Lúc ấy Bạch Chỉ còn chưa tỉnh hẳn, chỉ cảm thấy bản thân di động trên không, bên trái ấm áp hơn so với phía bên phải, ngẫu nhiên sẽ có nước rơi vào khuôn mặt. Chờ nàng thấy rõ ràng, mới phát hiện bản thân bị Mộ Đồ Tô ôm ngang, chạy tới một gốc cây đại thụ. Đó là một gốc cây chết, ở giữa có một động lớn, chỉ có thể vừa một người. Mộ Đồ Tô đem Bạch Chỉ bỏ vào bên trong đại thụ, bản thân ngồi xổm bên ngoài, nháy mắt hóa thành cọc gỗ, không nhúc nhích.
Bạch Chỉ đứng dậy, đẩy Mộ Đồ Tô đi vào, “Ngươi làm gì? trên tay ngươi có thương tích, không thể bị dính mưa , ngươi đi vào.”
Mộ Đồ Tô bất động.
Bạch Chỉ còn không hiểu Mộ Đồ Tô hay sao? Chỉ cần là chuyện mà hắn quyết tâm, mười con trâu kéo cũng không nhúc nhích, cố chấp mười phần. Nhưng miệng vết thương trên cánh tay hắn không phải vết thương nhỏ, vừa rồi hắn ôm nàng, miệng vết thương đã nứt ra, nếu như bị nước mưa làm ướt, càng thêm chuyển biến xấu, đến lúc đó sẽ không phải là ngoại thương đơn giản.
Bạch Chỉ đành liều mạng đẩy hắn đi vào. Nàng còn chưa kịp dùng sức mạnh, Mộ Đồ Tô đã giống như túm con gà con, đem nàng túm trở về trong động. Bạch Chỉ biết bản thân đang làm chuyện dư thừa, nhưng trong lòng lại sốt ruột, không thể để Mộ Đồ Tô khư khư cố chấp. Luận về sức lực nàng không bằng hắn, luận về cố chấp, nàng cũng cam bái hạ phong . Nàng nhìn Mộ Đồ Tô, không hiểu sao đỏ mặt, nàng ngập ngừng nói: “Ngươi đơn giản không muốn cho ta bị mưa. Nhưng trên tay ngươi có thương tích, cũng không thể bị mưa, ta có một biện pháp, đôi ta đều không bị mưa.”
Cọc gỗ Mộ Đồ Tô lấy mắt liếc nàng một cái, Bạch Chỉ hơi xấu hổ nói: “Chúng ta cùng nhau vào động tránh mưa.”
Mộ Đồ Tô nhìn độ rộng trong động, “Chỉ có thể vừa một người.”
“Chúng ta… Chúng ta có thể chồng lên nhau.” Bạch Chỉ cảm thấy gáy mình đang sung huyết.
Vì thế…
Hai người tiến vào trong động , Bạch Chỉ ngồi trên người Mộ Đồ Tô.
Cả người Bạch Chỉ cứng ngắc nhìn mưa càng ngày càng lớn, từ sau lưng truyền đến nhiệt độ cơ thể người, làm cho nàng muốn tới gần lại không dám tới gần, chỉ có thể thẳng thân mình, cứng ngắc ngồi, nhìn ra không trung, ngóng trông mưa sớm dừng lại.
Bỗng nhiên, Mộ Đồ Tô đem thân mình dựa vào, bàn tay không an phận ôm lấy eo nhỏ của nàng, đầu để ở cổ nàng. Bạch Chỉ kinh hãi, “Làm gì? Tướng quân, ngươi cũng không thể nhân cơ hội chiếm tiện nghi của ta a?” Bạch Chỉ bắt đầu giãy dụa, sau đó giật mình, Mộ Đồ Tô ăn đau hô một tiếng, “Đau” .
Bạch Chỉ cho rằng bản thân làm đau hắn, không dám tiếp tục động , chỉ có thể run run bị Mộ Đồ Tô ỷ ôi . Nàng đành phải ủy khuất nói: “Tướng quân…”
“Rất lạnh, ôm ngươi ấm áp một chút.” Cũng không biết là cố ý hay vô tình , khi nói chuyện, hô hấp của hắn phun vào vành tai Bạch Chỉ, ngứa .
Bạch Chỉ lui thân mình, càng thêm run rẩy lợi hại. .
Bàn tay Mộ Đồ Tô ôm bên hông Bạch Chỉ càng thêm chặt, dường như đem sức nặng trên thân toàn bộ tựa vào trên lưng Bạch Chỉ. Bạch Chỉ đỏ mặt lui thân mình ngẩng đầu nhìn trời, chờ đợi trời nhanh dừng mưa một chút, sớm đi ra ngoài. Gây ra hậu quả như vậy, kì thực cũng do mình tự tìm . Ai bảo nàng mềm lòng, sợ miệng vết thương của Mộ Đồ Tô chuyển biến xấu? Ai bảo nàng nghĩ ra chủ ý này?
Mưa rốt cục ngừng lại, hai người ra khỏi động, sau cơn mưa, không khí trong rừng tràn ngập hương cỏ ẩm ướt. Bạch Chỉ chưa hết đỏ mặt, không dám nhìn Mộ Đồ Tô, đưa lưng về phía hắn nói: “Chúng ta sớm trở về đi.”
Bạch Chỉ nhấc chân liền hướng trong rừng đi đến, Mộ Đồ Tô thấy bộ dạng này của nàng, thất thanh cười cười, sau đó theo đuôi.
Nhưng Bạch Chỉ đi được một nửa lại ngừng, quay qua quay lại, nguyên bản khuôn mặt bởi vì ngượng ngùng mà đỏ trở nên tái nhợt, nàng cúi đầu xoay loạn. Mộ Đồ Tô hỏi: “Sao thế?”
“Không thấy vết máu của ngươi .”
“…”
Chắc là đã bị mưa to cọ rửa. Có điều nàng tới được nơi này, đều dựa vào vết máu… Thật sự là trời không bao giờ không có mây, biến hóa nhanh hơn so với kế hoạch của nàng. Bạch Chỉ uể oải khổ sở, Vô Hồi Lâm chẳng lẽ là một nguyền rủa sao? Bọn họ không ra được .
Mộ Đồ Tô đi tới bên cạnh an ủi nàng, “Không có việc gì, chúng ta chậm rãi tìm đường ra.”
Bạch Chỉ bất đắc dĩ gật đầu.
Hai người đi dựa vào cảm giác, trong lòng Bạch Chỉ hi vọng có thể ở trên một thân cây thấy chữ số của bản thân, nhưng nàng rốt cuộc chưa nhìn thấy. Bạch Chỉ ở trong tình trạng kiệt sức, lại đói bụng, đầu váng mắt hoa, trực tiếp té xỉu.
Chờ Bạch Chỉ tỉnh lại, là ở trong một căn nhà cũ nát, đồ gia dụng bên trong đơn sơ, chỉ có một chiếc giường, một cái bàn, hai ghế dựa. Trên tường có một cung tên, còn treo một tấm da hổ. Nhìn cái dạng này, giống như nhà của thợ săn.
“Cô nương tỉnh?” Từ ngoài cửa đi tới một hán tử, trong tay hắn cầm một con thỏ bị mũi tên bắn chết, dáng điệu khi cười rộ lên rất thơ ngây.
Đầu tiên Bạch Chỉ sợ run một chút, nhìn khắp mọi nơi. Không thấy Mộ Đồ Tô, vội vàng hỏi: “Tại sao ta ở nơi này ? Có thấy một vị nam tử đồng hành cùng ta không?”
Người thợ săn ngẩn ra, nhất thời không trả lời được. Bạch Chỉ thấy hắn trầm mặc, kinh hãi, điên cuồng giữ chặt hắn, “Hắn xảy ra chuyện gì? Bị dã thú ăn thịt? Hay là ngươi chưa từng nhìn thấy hắn?” Bộ dáng Bạch Chỉ như muốn ăn thịt người, thợ săn liên tục lắc đầu, “Không, không…”
“Tiểu thư.” Thanh Hà đi vào từ ngoài cửa.
Bạch Chỉ kinh ngạc nói: “Thanh Hà?” Ánh mắt khóa hướng chiếc bụng nhô cao của Thanh Hà, lại nhìn vị thợ săn kia đi tới bên người Thanh Hà, ngẩng đầu giơ lên con thỏ, cười ngây ngô với nàng, “Nha.” Thanh Hà hướng hắn cười cười, “Hôm nay ngươi nướng thỏ được không? Ta muốn tâm sự cùng cố nhân.”
Thợ săn nhìn Bạch Chỉ, gật đầu rời đi.
Bạch Chỉ bỗng chốc không tiếp nhận được, chỉ vào bóng lưng thợ săn, dùng ánh mắt tìm kiếm nhìn về phía Thanh Hà. Thanh Hà cười nói: “Hắn là tướng công của em.”
“Vậy hắn biết hài tử của ngươi…”
“Đây là đứa nhỏ của hắn.”
Bạch Chỉ không hiểu.
Hai người ngồi xuống, Thanh Hà liền đem những việc đã phát sinh nói cho Bạch Chỉ. Lúc trước nàng muốn đi Đồng gặp Liễu Kế, ai ngờ, ở trên đường gặp quân Nam Chiếu, thấy nàng là một nữ tử, nổi lên ý xấu. Nàng bỏ chạy, cuối cùng chạy vào Vô Hồi Lâm, bụng nàng đói kêu vang, té xỉu. Tỉnh lại cũng ở trong này, gặp tướng công hiện tại của nàng, A Phúc. A Phúc có chỉ số thông minh thấp, qua tuổi ba mươi, nữ nhân trong thôn đều không đồng ý gả cho hắn. Hắn dốt đặc cán mai, chỉ biết săn thú, dùng con mồi đổi lấy đồ dùng hàng ngày. Khi đó, thân mình nàng rất yếu, A Phúc liền đem tất cả tiền trong nhà cho nàng chữa bệnh, tại đoạn thời gian kia, chăm sóc nàng cẩn thận. Cũng liền như vậy, Thanh Hà tâm sinh cảm kích, thân mình khỏe lên, liền giúp hắn chia sẻ việc nhà. Tam cô lục bà trong thôn tác hợp nàng cùng A Phúc, ban đầu Thanh Hà không đồng ý, cảm tình cùng ân tình nàng vẫn phân biệt rõ ràng. Sau này, nàng muốn ra đi, nhưng thôn của A Phúc có quy định, thôn dân không được phép ra khỏi Vô Hồi Lâm. A Phúc liền đem nàng đưa đến lối ra. Sau khi Thanh Hà đi ra ngoài, không chỗ có thể đi, muốn trở về tìm Bạch Chỉ, lại cảm thấy không có mặt mũi, bồi hồi thật lâu, vẫn là mặt dày mày dạn đi tìm Liễu Kế. Có điều Liễu Kế không muốn giữ lại nàng, đưa một số tiền lớn bảo nàng đi. Những việc đó còn không đủ làm cho nàng thương tâm, nàng vạn vạn không ngờ Liễu Kế sẽ hạ thuốc phá thai trong nước trà.
Nói tới đây, Thanh Hà than thở khóc lóc.
Bạch Chỉ ngẩn ra, ” Biểu ca ta sao có thể là người như vậy?” Bạch Chỉ mặc dù không hiểu Liễu Kế nhiều lắm, nhưng người này, cũng không giống người như vậy. Nàng hỏi Thanh Hà, “Tại sao ngươi lại cùng biểu ca ta có quan hệ?”
Thanh Hà dường như cũng đã hiểu ra, không tiếp tục che che lấp lấp, “Việc này phải nói từ chuyện của người cùng thế tử. Kế thiếu gia nhìn ra người cùng thế tử có quan hệ, đêm đó, người đến chỗ hẹn, Kế thiếu gia uống rượu. Chạy đến biệt viện của người, đi nhầm phòng, cứ như vậy…”
“Cái gì? Cường ngươi?” Bạch Chỉ đứng lên, không thể tin được nhìn Thanh Hà. Thanh Hà lắc đầu lại gật đầu, “Lúc đó Thanh Hà cũng ỡm ờ… Thanh Hà lúc đó tâm địa không thuần khiết, cho rằng có thể từ đây bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng, rốt cuộc chỉ là làm trò cười . Tự làm tự chịu, không trách bất luận kẻ nào.”
Bạch Chỉ không còn lời nào để nói, chỉ hỏi: “Sau này thì sao?”
“Em thật sự không có chỗ nào để đi, đành phải quay lại Vô Hồi Lâm, đi đến cửa vào, lại phát hiện A Phúc đứng ở chỗ kia.”
“Hắn…”
Thanh Hà thất thanh nở nụ cười, “Hắn cho rằng em sẽ trở về, mỗi ngày đi săn xong, liền đứng ở cửa khẩu chờ em. Cho đến khi mặt trời lặn mới về.”
“Thật sự là ngốc tử.” Bạch Chỉ cũng nở nụ cười.
“Em cảm thấy thế tử cũng là ngốc tử.” Thanh Hà xì nở nụ cười hai tiếng. Bạch Chỉ lúc này mới nghĩ đến Mộ Đồ Tô, vội vàng hỏi: “Đúng rồi, hắn ra sao?”
“Tiểu thư đói choáng váng ?”
Bạch Chỉ gật đầu.
“Người té xỉu không ăn được thứ gì, chỉ có thể uống sữa dương, thức ăn lỏng cùng nước, nhưng lại không thể tự ăn, chỉ có thể dùng miệng đút vào.” Thanh Hà ái muội nhìn Bạch Chỉ. Trong lòng Bạch Chỉ lộp bộp một chút, dự cảm không tốt thổi quét toàn thân.
“Vốn việc này Thanh Hà không e ngại, nhưng thế tử sống chết không thuận theo, muốn tự thân tự lực, người nói xem, việc mệt mỏi như vậy, cứ muốn cướp làm làm chi? Không phải ngốc tử thì là gì?” Thanh Hà cười càng thêm vui vẻ, Bạch Chỉ càng muốn vỗ ngực liên tục.
Này làm sao là ngốc tử? Rõ ràng là hắn nhân cơ hội khinh bạc nàng, lại chiếm tiện nghi của nàng, ăn đậu hũ của nàng.
“Tiểu thư đừng lo lắng bị người ta đồn đãi, thôn dân cho rằng tiểu thư là nương tử của thế tử. Thôn dân đều không biết thân phận chân thật của thế tử, thế tử chỉ nói là một gã tiểu tướng của Quang Huy vương triều.”
“Thôn dân nơi này tại sao lại ở bên trong nơi thâm sơn rừng già như vậy? Còn có quy củ kỳ quái kia.”
“Nghe nói, thôn dân là dân chúng Nam Chiếu bị Bùi tướng quân bắt làm tù binh từ thời Cổ Thuận. Vốn bị tiên hoàng xử tử, Lâm tướng quân không đành lòng, liền đem bọn họ trục xuất vào Vô Hồi Lâm tự sinh tự diệt, hơn nữa nếu có thể còn sống, không cho bước ra Vô Hồi Lâm. Bọn họ tâm sinh cảm kích, hết lòng tuân thủ hứa hẹn, hơn ba mươi năm, không có một vị bước ra.”
Thời Cổ Thuận… thời kỳ Tiên hoàng còn tại vị. Vị Bùi tướng quân này không phải Bùi lão tướng quân, khi đó Bùi lão tướng quân chỉ là một vị thiếu tướng, có lẽ là phụ thân của Bùi lão tướng quân, gia gia của Bùi Cửu. Nghe nói Bùi gia là thế gia, chưa từng dự đoán được, thật sự là một gia tộc có phẩm chất vô cùng tốt, nhưng đến lúc này, Bùi gia sẽ suy bại… thật đáng tiếc.
Vừa nghĩ đến Bùi Cửu, trong lòng Bạch Chỉ lại bồn chồn, cũng không biết hắn sống hay chết.