“Triển Tiểu Miêu…” Bạch Ngọc Đường dùng cùi chỏ huých nhẹ Triển Du Huy một cái, nhỏ giọng, “… Xem ra cái thứ ma quỷ này muốn khiêu chiến với chúng ta đây… Cậu nhìn đi.”
Triển Du Huy vừa ngẩng đầu lên trông thấy cảnh mộ đạo biến mất thì cũng thấy sống lưng lạnh toát. Vội vàng gọi Từ Văn Thụy đang ngồi quay lưng về phía mộ đạo không hay biết gì, ba người chậm rãi đi đến cửa mộ đạo, dùng đèn pin huơ huơ để thăm dò.
“Tôi… tôi từng đi qua đây rồi.” Đột nhiên, Từ Văn Thụy nãy giờ im lặng lại sợ hãi thốt lên, quan sát mộ đạo trước mắt, ngữ khí cũng biến thành khẳng định, “… Không sai, tôi đã từng qua đây! Sau khi thoát khỏi những con cương thi kia thì tôi đã đi vào chính con đường này!”
“Nói thế thì, con đường này dẫn thẳng đến mộ thất chủ ư?” Bạch Ngọc Đường khẽ chau mày, quơ đèn pin, mở miệng hỏi.
“Híc… Ừm.” Tựa hồ như bị giọng điệu lạnh lùng của hắn dọa sợ, Từ Văn Thụy liếc mắt sang nhìn Triển Du Huy, vừa lo lắng bất an vừa khẳng định một tiếng. Ngập ngừng một chút, không nhịn được bèn hỏi, “… Đội trưởng… Anh ta là…”
“Hãm Không Bạch Ngũ gia, chính là Cẩm Mao Thử mà người ta vẫn hay nhắc đến.” Triển Du Huy đưa tay về phía Bạch Ngọc Đường mà giới thiệu, thấy Văn Thụy vẫn có vẻ bất an, bèn tiếp tục dịu dàng bảo, “Đừng sợ, mặt mũi hắn ta lúc nào cũng vậy đó.”
Bạch Ngọc Đường hầm hừ lườm một cái, nói một cách thiếu kiên nhẫn, “Tôi nói Triển Tiểu Miêu, chúng ta rốt cuộc là đi tiếp hay mở đường quay về đây? Nếu như mở đường, trong balo của gia gia có thuốc nổ, có điều tuyệt đối không nổ được tới cái cửa động chúng ta đào để đi vào ban nãy đâu.”
“A… Ngọc Đường hỏi vậy, lẽ nào không có chút hứng thú gì với đồ vật ở trong đây sao?” Triển Du Huy lém lỉnh mở to mắt nhìn, chỉ vào con đường sâu hoắm không lường đằng trước mặt, “Người ta đã mời chúng ta vào như thế, Bạch Ngũ gia lại nỡ nén hiếu kỳ mà bỏ đi thẳng một mạch ư?”
“… Xem như con mèo cậu thông minh.” Bạch Ngọc Đường phẫn nộ, nhấc chân bước vào mộ đạo, trở tay kéo Triển Du Huy, “… Có đi hay không? Không đi thì Bạch gia gia đi một mình.”
Triển Du Huy khẽ cười cười, kéo Từ Văn Thụy còn đang ngạc nhiên trước đoạn đối thoại của hai người họ, “… Văn Thụy, dù sao cũng không thể bỏ lại mình cậu được, cùng đi với chúng tôi đi.”
“Hả? À, được.” Từ Văn Thụy lấy lại tinh thần, vội vội vàng vàng đuổi theo, sợ bị vứt lại một mình ở một nơi quỷ dị như thế này.
“… Hình như không đúng rồi, Ngọc Đường.”
Đi được một lúc, Triển Du Huy đột nhiên đứng lại, dùng đèn pin chiếu lên ký hiệu phát sáng khắc trên tường, “… Cái này là vừa nãy tôi đánh dấu. Hình như chúng ta lại quay về chỗ cũ rồi.”
“… Lại vòng về à?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày nhìn cái ký hiệu kia đầy vẻ nghi ngờ, kết quả bất lực phát hiện ra quả nhiên là hình người que có đôi tai mèo quen thuộc.
Cúi đầu im lặng suy nghĩ một lúc, khi ngẩng đầu thì đã thấy cặp mắt Bạch Ngọc Đường lóe lên ánh sáng, quan sát chung quanh, xác định vị trí, rồi tắt đèn pin chiếu lên trần lối đi, quả nhiên phát hiện trên đỉnh đầu mơ hồ hiện ra những tia sáng âm u màu xanh lục, hắn nở nụ cười thỏa mãn nói với Triển Du Huy và Từ Văn Thụy, “… Triển Tiểu Miêu, Văn Thụy tiểu tử, mau tắt đèn pin đi!”
“… Sao vậy?” Nghe lời hắn tắt đèn pin, nhất thời xung quanh trở nên đen kịt. Trong bóng tối Triển Du Huy nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Ngọc Đường, lấy làm kỳ lạ, “Chẳng nhìn thấy gì hết.”
“Ngẩng đầu lên nhìn đi.”
Hai người ngẩng đầu nhìn, Từ Văn Thụy nhất thời thốt lên một tiếng kinh ngạc:
—— Trên đỉnh đầu bọn họ ấy vậy mà xuất hiện hình vẽ Bắc Đẩu thất tinh! Không biết là dùng thứ gì khảm nạm nên mà thản nhiên tỏa ra thứ ánh sáng màu lục xanh thăm thẳm giữa không gian u tối!
“Đi theo quỹ đạo của ngôi sao kia.” Bạch Ngọc Đường vừa nói ra khỏi miệng mới phát hiện đối phương không nhìn thấy hướng mình chỉ, bèn bỏ thêm một câu, “Nhìn thấy ngôi sao đơn nằm cạnh sao Văn Khúc kia không? Cái ngôi sao màu xanh lam duy nhất ấy.”
“Có.” Triển Du Huy khẽ đáp, chợt cảm thấy Bạch Ngọc Đường nắm lấy tay cậu kéo đi, không khỏi đỏ bừng mặt, nhỏ giọng mắng, “Làm cái gì đấy?! Mau buông ra!”
“Tránh cho ba người chúng ta bị phân tán. Cậu nắm tay tiểu tử kia đi.” Trong giọng nói của Bạch Ngọc Đường có vẻ đắc ý, hắn cố tình nắm thật chặt tay cậu, “Triển Tiểu Miêu, tôi chỉ có ý tốt thôi mà.”
Cảm nhận được hành vi lưu manh của đối phương, Triển Du Huy bất đắc dĩ lắc đầu, đành mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.
“… À mà nhắc tới mới nhớ, Triển Tiểu Miêu, người nhà cậu đối xử với cậu cũng không tệ nhỉ, còn chịu đem món đồ quan trọng như Hồn Dẫn cho cậu nữa.” Đi một đoạn, dường như thấy bầu không khí quá nặng nề, Bạch Ngọc Đường bèn cố gợi đề tài nói chuyện.
“Đúng vậy, ông nội và các bác các chú đều rất tốt với tôi.” Âm thanh Triển Du Huy có mấy phần hoài niệm, cậu khẽ thở dài tựa như nhớ đến điều gì đó, “Thực ra họ đều có con riêng của mình cả, nhưng lại chẳng hề ghẻ lạnh tôi chút nào, thậm chí còn đối xử với tôi tốt hơn cả con đẻ của mình, khiến cho tôi cảm thấy rất ái ngại.”
“Tốt hơn cả với con đẻ của mình á?” Bạch Ngọc Đường rõ ràng là có hứng thú, “Tại sao?”
“… Tôi sinh ra đã không đủ khí huyết, nói theo lời của thế hệ trước thì chính là hồn phách không vẹn toàn.” Giọng điệu của Triển Du Huy chứa ý cười hoài niệm, cậu chậm rãi kể, “Họ đều nói là do kiếp trước quá mức chấp nhất với thứ gì đó, khiến cho hồn phách không thể luân hồi hoàn chỉnh… nhưng mà tôi không tin. Gia đình tôi từ xưa tới nay đều làm nghề này, ông nội và các bác các chú sợ hồn phách của tôi không đủ, xuống lòng đất dễ bị tổn hại, cho nên có món đồ gì tốt thì đều nghĩ tới tôi trước tiên là vì vậy đó.”
“Ra là thế.” Bạch Ngọc Đường hình như còn nghe chưa đã, đang định hỏi thêm gì thì lại thấy Từ Văn Thụy khẽ run rẩy lên tiếng, “… Đội trưởng, anh vỗ vai tôi làm cái gì thế?”
“Tôi có động gì đâu.” Triển Du Huy ngạc nhiên trả lời, nhéo nhéo tay Bạch Ngọc Đường vẻ bất mãn, “Anh hù dọa cậu ấy làm gì?!”
“Gia gia làm sao vòng tay qua cậu để vỗ cậu ta mà còn không để cậu phát hiện ra được, cậu tưởng Bạch gia gia tôi là vượn tay dài chắc?” Bạch Ngọc Đường bực mình phản bác lại, thế rồi như bất chợt nghĩ đến cái gì mà cứng ngắc cả người.
Đương lúc này, Từ Văn Thụy lại mở miệng, lần này thì rõ ràng đã run như cầy sấy, “… Nó lại động nữa!”
Ngừng một chút, lại tiếp tục run rẩy bồi thêm một câu ——
“… Đội trưởng, không phải anh cũng không phải Bạch Ngũ gia… Thế thì… rốt cuộc là cái gì vỗ vai tôi?”
Triển Du Huy vừa ngẩng đầu lên trông thấy cảnh mộ đạo biến mất thì cũng thấy sống lưng lạnh toát. Vội vàng gọi Từ Văn Thụy đang ngồi quay lưng về phía mộ đạo không hay biết gì, ba người chậm rãi đi đến cửa mộ đạo, dùng đèn pin huơ huơ để thăm dò.
“Tôi… tôi từng đi qua đây rồi.” Đột nhiên, Từ Văn Thụy nãy giờ im lặng lại sợ hãi thốt lên, quan sát mộ đạo trước mắt, ngữ khí cũng biến thành khẳng định, “… Không sai, tôi đã từng qua đây! Sau khi thoát khỏi những con cương thi kia thì tôi đã đi vào chính con đường này!”
“Nói thế thì, con đường này dẫn thẳng đến mộ thất chủ ư?” Bạch Ngọc Đường khẽ chau mày, quơ đèn pin, mở miệng hỏi.
“Híc… Ừm.” Tựa hồ như bị giọng điệu lạnh lùng của hắn dọa sợ, Từ Văn Thụy liếc mắt sang nhìn Triển Du Huy, vừa lo lắng bất an vừa khẳng định một tiếng. Ngập ngừng một chút, không nhịn được bèn hỏi, “… Đội trưởng… Anh ta là…”
“Hãm Không Bạch Ngũ gia, chính là Cẩm Mao Thử mà người ta vẫn hay nhắc đến.” Triển Du Huy đưa tay về phía Bạch Ngọc Đường mà giới thiệu, thấy Văn Thụy vẫn có vẻ bất an, bèn tiếp tục dịu dàng bảo, “Đừng sợ, mặt mũi hắn ta lúc nào cũng vậy đó.”
Bạch Ngọc Đường hầm hừ lườm một cái, nói một cách thiếu kiên nhẫn, “Tôi nói Triển Tiểu Miêu, chúng ta rốt cuộc là đi tiếp hay mở đường quay về đây? Nếu như mở đường, trong balo của gia gia có thuốc nổ, có điều tuyệt đối không nổ được tới cái cửa động chúng ta đào để đi vào ban nãy đâu.”
“A… Ngọc Đường hỏi vậy, lẽ nào không có chút hứng thú gì với đồ vật ở trong đây sao?” Triển Du Huy lém lỉnh mở to mắt nhìn, chỉ vào con đường sâu hoắm không lường đằng trước mặt, “Người ta đã mời chúng ta vào như thế, Bạch Ngũ gia lại nỡ nén hiếu kỳ mà bỏ đi thẳng một mạch ư?”
“… Xem như con mèo cậu thông minh.” Bạch Ngọc Đường phẫn nộ, nhấc chân bước vào mộ đạo, trở tay kéo Triển Du Huy, “… Có đi hay không? Không đi thì Bạch gia gia đi một mình.”
Triển Du Huy khẽ cười cười, kéo Từ Văn Thụy còn đang ngạc nhiên trước đoạn đối thoại của hai người họ, “… Văn Thụy, dù sao cũng không thể bỏ lại mình cậu được, cùng đi với chúng tôi đi.”
“Hả? À, được.” Từ Văn Thụy lấy lại tinh thần, vội vội vàng vàng đuổi theo, sợ bị vứt lại một mình ở một nơi quỷ dị như thế này.
“… Hình như không đúng rồi, Ngọc Đường.”
Đi được một lúc, Triển Du Huy đột nhiên đứng lại, dùng đèn pin chiếu lên ký hiệu phát sáng khắc trên tường, “… Cái này là vừa nãy tôi đánh dấu. Hình như chúng ta lại quay về chỗ cũ rồi.”
“… Lại vòng về à?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày nhìn cái ký hiệu kia đầy vẻ nghi ngờ, kết quả bất lực phát hiện ra quả nhiên là hình người que có đôi tai mèo quen thuộc.
Cúi đầu im lặng suy nghĩ một lúc, khi ngẩng đầu thì đã thấy cặp mắt Bạch Ngọc Đường lóe lên ánh sáng, quan sát chung quanh, xác định vị trí, rồi tắt đèn pin chiếu lên trần lối đi, quả nhiên phát hiện trên đỉnh đầu mơ hồ hiện ra những tia sáng âm u màu xanh lục, hắn nở nụ cười thỏa mãn nói với Triển Du Huy và Từ Văn Thụy, “… Triển Tiểu Miêu, Văn Thụy tiểu tử, mau tắt đèn pin đi!”
“… Sao vậy?” Nghe lời hắn tắt đèn pin, nhất thời xung quanh trở nên đen kịt. Trong bóng tối Triển Du Huy nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Ngọc Đường, lấy làm kỳ lạ, “Chẳng nhìn thấy gì hết.”
“Ngẩng đầu lên nhìn đi.”
Hai người ngẩng đầu nhìn, Từ Văn Thụy nhất thời thốt lên một tiếng kinh ngạc:
—— Trên đỉnh đầu bọn họ ấy vậy mà xuất hiện hình vẽ Bắc Đẩu thất tinh! Không biết là dùng thứ gì khảm nạm nên mà thản nhiên tỏa ra thứ ánh sáng màu lục xanh thăm thẳm giữa không gian u tối!
“Đi theo quỹ đạo của ngôi sao kia.” Bạch Ngọc Đường vừa nói ra khỏi miệng mới phát hiện đối phương không nhìn thấy hướng mình chỉ, bèn bỏ thêm một câu, “Nhìn thấy ngôi sao đơn nằm cạnh sao Văn Khúc kia không? Cái ngôi sao màu xanh lam duy nhất ấy.”
“Có.” Triển Du Huy khẽ đáp, chợt cảm thấy Bạch Ngọc Đường nắm lấy tay cậu kéo đi, không khỏi đỏ bừng mặt, nhỏ giọng mắng, “Làm cái gì đấy?! Mau buông ra!”
“Tránh cho ba người chúng ta bị phân tán. Cậu nắm tay tiểu tử kia đi.” Trong giọng nói của Bạch Ngọc Đường có vẻ đắc ý, hắn cố tình nắm thật chặt tay cậu, “Triển Tiểu Miêu, tôi chỉ có ý tốt thôi mà.”
Cảm nhận được hành vi lưu manh của đối phương, Triển Du Huy bất đắc dĩ lắc đầu, đành mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.
“… À mà nhắc tới mới nhớ, Triển Tiểu Miêu, người nhà cậu đối xử với cậu cũng không tệ nhỉ, còn chịu đem món đồ quan trọng như Hồn Dẫn cho cậu nữa.” Đi một đoạn, dường như thấy bầu không khí quá nặng nề, Bạch Ngọc Đường bèn cố gợi đề tài nói chuyện.
“Đúng vậy, ông nội và các bác các chú đều rất tốt với tôi.” Âm thanh Triển Du Huy có mấy phần hoài niệm, cậu khẽ thở dài tựa như nhớ đến điều gì đó, “Thực ra họ đều có con riêng của mình cả, nhưng lại chẳng hề ghẻ lạnh tôi chút nào, thậm chí còn đối xử với tôi tốt hơn cả con đẻ của mình, khiến cho tôi cảm thấy rất ái ngại.”
“Tốt hơn cả với con đẻ của mình á?” Bạch Ngọc Đường rõ ràng là có hứng thú, “Tại sao?”
“… Tôi sinh ra đã không đủ khí huyết, nói theo lời của thế hệ trước thì chính là hồn phách không vẹn toàn.” Giọng điệu của Triển Du Huy chứa ý cười hoài niệm, cậu chậm rãi kể, “Họ đều nói là do kiếp trước quá mức chấp nhất với thứ gì đó, khiến cho hồn phách không thể luân hồi hoàn chỉnh… nhưng mà tôi không tin. Gia đình tôi từ xưa tới nay đều làm nghề này, ông nội và các bác các chú sợ hồn phách của tôi không đủ, xuống lòng đất dễ bị tổn hại, cho nên có món đồ gì tốt thì đều nghĩ tới tôi trước tiên là vì vậy đó.”
“Ra là thế.” Bạch Ngọc Đường hình như còn nghe chưa đã, đang định hỏi thêm gì thì lại thấy Từ Văn Thụy khẽ run rẩy lên tiếng, “… Đội trưởng, anh vỗ vai tôi làm cái gì thế?”
“Tôi có động gì đâu.” Triển Du Huy ngạc nhiên trả lời, nhéo nhéo tay Bạch Ngọc Đường vẻ bất mãn, “Anh hù dọa cậu ấy làm gì?!”
“Gia gia làm sao vòng tay qua cậu để vỗ cậu ta mà còn không để cậu phát hiện ra được, cậu tưởng Bạch gia gia tôi là vượn tay dài chắc?” Bạch Ngọc Đường bực mình phản bác lại, thế rồi như bất chợt nghĩ đến cái gì mà cứng ngắc cả người.
Đương lúc này, Từ Văn Thụy lại mở miệng, lần này thì rõ ràng đã run như cầy sấy, “… Nó lại động nữa!”
Ngừng một chút, lại tiếp tục run rẩy bồi thêm một câu ——
“… Đội trưởng, không phải anh cũng không phải Bạch Ngũ gia… Thế thì… rốt cuộc là cái gì vỗ vai tôi?”