Thân thể không ngừng rơi xuống, càng lúc càng rời xa ánh sáng, rời xa đám đông. Xung quanh tối đen không một tiếng động, sâu không thấy đáy. Gió ù ù rít gào bên tai, quần áo bị cuốn mạnh vang lên tiếng phần phật. Vĩnh Niên biết hắn vẫn không ngừng rơi. Hắn nhắm mắt, bịt tai, cuộn người lại, cái gì cũng không dám nhìn, không dám nghe. Thân thể dần đông cứng chết lặng. Đã không còn khái niệm thời gian, chỉ biết mình vẫn không ngừng rơi, chẳng biết sẽ đến khi nào và nơi nào.
“Vĩnh Niên, Vĩnh Niên! Mau trấn định lại!” Âm thanh quen thuộc bỗng văng vẳng bên tai. Vĩnh Niên vốn chẳng có tâm để ý, hắn chỉ biết mình không ngừng rơi xuống. Phía trước có gì đang chờ đón mình, hắn chẳng dám nghĩ đến nữa.
“Trấn định, ngươi muốn ta phải trấn định thế nào ah…” Gió quất vào mặt đau rát. Hắn cố ngẩng đầu trong cuồng phong đang gào thét, mắt vẫn như trước không dám mở ra.
“Hít sâu, bình ổn, hít sâu!” Thanh âm cũng nóng nảy theo.
“Ta đã chết rồi nên không còn thở nữa.”
“xxx, ngươi câm miệng cho ta! Bảo ngươi trấn định thì trấn định còn dài dòng lảm nhảm làm gì!”
Sự ngoan cố của Vĩnh Niên cuối cùng đã chọc giận chủ nhân của giọng nói. Y lớn tiếng rống lên khiến Vĩnh Niên cảm thấy chấn động, nhất thời quên mất sợ hãi. Kỳ lạ, hắn không rơi xuống nữa mà chầm chậm bay lượn vòng quanh con hẻm hẹp.
“Thật là, nếu biết hét lên có hiệu lực như thế, thì làm sớm một chút vẫn hơn không.” Giọng nói lằn nhằn nén giận.
Chân đặt trên đất, lòng cũng bình tĩnh hơn nhiều. Vĩnh Niên định thần lại, mới phát hiện giọng nói kia được phát ra từ chiếc nhẫn đang đeo trên tay.
Bất kể xảy ra chuyện gì cũng không cho vứt nó đi!
Lời dặn dò của thái tuế tái hiện lại bên tai.
Vĩnh Niên theo bản năng sờ sờ ngón giữa. Cuối cùng hắn cũng biết giọng nói kia là của ai rồi.
“Thái tuế…?” Đối phương hừ vang 1 tiếng làm Vĩnh Niên sợ hãi sửa lại ngay: “Là Hạng Bàn….”
“Phải gọi là tướng công.” Đối phương vẫn không hài lòng. Vĩnh Niên đáng thương bị hai chữ này làm nghẹn ngay cổ họng, chẳng cách nào mở miệng được.
“Bỏ đi.” Hạng Bàn thấy thế nhưng lại rất mau quên, dù sao vẫn còn nhiều thời gian mà.
Viên ngọc trên chiếc nhẫn lại lóe lên thu hút ánh mắt của Vĩnh Niên. Hào quang tản bớt liền thấy một thái tuế nhỏ xíu xuất hiện trước mắt.
Thân mình nho nhỏ, xiêm y nho nhỏ. Đến phương thiên họa kích không ai bì kịp kia cũng biến thành 1 cây kim thiêu. Tất cả đều nho nhỏ.
Đáng yêu quá….
Vĩnh Niên kiềm không được bật lên tiếng cười vang. Mặt Hạng Bàn nhất thời đen hết một nửa.
“Ngươi nghĩ ta vì người ngu ngốc nào mà biến thành cái dạng này. Đây là phân thân, phân thân!”
Tiểu thái tuế thân hình tuy nhỏ nhưng giọng nói lại thập phần hữu lực. Y gầm lên giận dữ khiến lỗ tai của Vĩnh Niên cũng ong ong cộng hưởng theo.”
“Này….. Thật xin lỗi….” Vĩnh Niên thật không biết tìm được câu nào để thể hiện thành ý. Miệng vẫn run rẩy như cũ hướng về phía trước mấp máy. Thái tuế quen ngang ngược kia giờ chỉ còn có 5 tấc thôi, nhìn vào thật sự rất đáng yêu.
Tiểu thái tuế trừng mắt, liếc Vĩnh Niên một cái, bĩu môi nhảy ào vào vạt áo của hắn.
“Đi thôi, trên đường có ta cùng ngươi.” Y chỉ con đường hẹp quanh co, xa xăm phía trước.
Cuối đường tối đen như mực, lác đác vài tia sáng. Vĩnh Niên khập khiễng, đưa tay ngang mắt nhìn ra xa hồi lâu. Vẫn như cũ chẳng thấy gì cả. Gió lạnh bỗng nổi lên, hắn rùn mình một cái nhìn về nơi mờ mịt phía trước, lòng đầy bất an.
“Rất… Hạng Bàn….”
Hắn nhịn không được muốn hỏi.
“Hở?” Hạng Bàn thật nhàn nhã thư thái chuẩn bị ngủ trong lòng hắn. Y lười biếng mở miệng đáp lại.
“Ta thật đã chết rồi sao?”
“Chết?” Hạng Bàn chớp mắt, cười giả tạo không thua gì Mẫn Nhi.
“Ngươi, ngươi làm cái gì, mau dừng tay! A….”
Vĩnh Niên cả kinh nhảy dựng lên, tiểu thái tuế như chuột con không an phận trong vạt áo cứ chạy lung tung. Tay y cũng không khách khí, thừa dịp sỗ sàng, sờ chỗ này chạm chỗ nọ.
“Nếu ngươi chết, nơi này, nơi đó còn có cảm giác sao?” Hạng Bàn tiến vào áo trong, mắt nhìn điểm nho nhỏ màu đỏ sẫm đầy xấu xa, nhớ lại cảnh mây mưa lúc nãy thì nuốt nước miếng. Y há miệng đem quả anh đào hút vào.
“Ngươi…”
Bầu ngực truyền đến cảm giác khác thường. Đại não nhanh chóng sinh ra một nguồn điện chạy sâu vào xương tủy. Mặt Vĩnh Niên gần như xuất huyết, không nói thêm gì nữa, tay chân luốn cuốn kéo Hạng Bàn nhỏ kia ra.
“Uy, đừng bắt ta như chuột vậy!” Hạng Bàn cũng không vừa bất mãn.
Không biết là giận hay thẹn mà mặt của Vĩnh Niên đỏ ửng cả lên, bắt đầu từ tai rồi lan dần xuống cổ. Hắn dùng hai ngón tay kéo Hạng Bàn ra khỏi vạt áo, tay kia chỉ chỉ y, đến nữa ngày cũng chưa nói thành một câu.
Hạng Bàn bất mãn vì mình cứ phải lơ lững giữa không trung trông thật buồn cười. Liền biến một cái, trượt ra khỏi hai ngón tay của Vĩnh Niên, bay lên vai hắn chơi đùa mái tóc đen mượt như gấm.
“Nhớ trong rừng đêm đó không?”
Vĩnh Niên đang định giở tay để bắt thứ đang làm loạn kia xuống, nghe vậy thì sửng sốt, ngạc nhiên đến quên cả hành động. Kia thật ác mộng mà, yêu ma quỷ quái nhiều lắm, hiện tại trí nhớ của hắn cũng chỉ mơ mơ màng màng mường tượng thế mà thôi. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, mặt hắn bỗng chốc xanh mét.
Là khi đó hắn đã quên thứ gì quan trọng lắm rồi.
Đó là…
Hạng Bàn thở dài, xoa xoa đầu hắn vỗ về.
“Lúc ta đuổi đến nơi thì ngươi đã bị dọa cho hồn phách ly tán. Chuyện tiếp theo thì ngươi cũng đã biết.”
“Ý ngươi là ta đã vứt bỏ thân thể? Tại sao ngươi không nhắc nhở ta.”
Lòng Vĩnh Niên có hơi khó chịu, thì ra bọn họ vẫn hay nói về chuyện này. Tại sao không trực tiếp nói cho hắn biết, cứ úp úp mở mở thật kỳ lạ.
“Hồn phách vốn vô cùng yếu ớt, nếu nói thẳng với ngươi. E rằng sẽ sợ đến hồn phi phách tán.” Hạng Bàn chẳng màng đến có hơi giễu cợt nhìn Vĩnh Niên. Miệng hắn hơi rúm ró, có chút không cam lòng. Nhưng biết chuyện thì tâm tình cũng tốt lên nhiều.
“Bất quá…” Hạng Bàn tạm dừng một chút, tiếp tục nói: “Khi ngươi phát hiện, thì không thể ở được cõi tiên hay nhân nữa. Linh khí của địa phủ sẽ tự động tác động đến ngươi ngay, hút ngươi đến nơi này.” Nói đến đây, Hạng Bàn lại nhớ đến tên hồ ly đáng giân kia. Y dám ngang nhiên dùng thủ đoạn hạ lưu vô sỉ khiến Vĩnh Niên phát hiện được, hồn phách đều bị rút đi hết.
Mặt Hạng Bàn lạnh hẳn, cũng may mình đã sớm chuẩn bị, để lại đầu mối dẫn đường. Nếu không thật sợ như lời hồ ly kia nói, e rằng y đang nấp ở chỗ nào đó của Minh phủ chờ Vĩnh Niên đến….
Hơi híp mắt lại, trong lòng Hạng Bàn đã có kế hoạch.
“Vị nha hoàn kia có phải….”
Vĩnh Niên còn muốn hỏi cho rõ. Nhưng mặt của Hạng Bàn đã đen hẳn lại, giận dỗi nói chuyện thật kỳ quái cắt ngang lời Vĩnh Niên.
“Sao hả, còn nhớ ả lắm à, coi trọng ả! Kia giống hồ ly nên cũng đẹp lắm nha.”
Mùi dấm chua bay xa đến vạn dặm, Vĩnh Niên dù có ngu độn thì nghe cũng hiểu được, vội liếc người nhỏ xíu trên vai mình một cái. Vừa mở miệng định giải thích thì thái tuế đã hừ một tiếng nghiêng đầu sang chỗ khác. Vĩnh Niên đành phải im lặng, tránh cho càng nói càng sai.
Thật quái lạ, ta giờ dùng một ngón tay cũng có thể bóp chết y, sao còn sợ y hờn dỗi? Toàn đầu của Vĩnh Niên đều là dấu chấm hỏi.
“Ta dùng Ngưng Thần đan để tăng thêm sức mạnh cho hồn phách của ngươi, khiến nó có thể liên hệ với thân thể. Giờ đây hồn chắc đã cảm nhận được xác rồi. Nói cách khác linh hồn giờ đây chẳng khác nào thực thể.”
Trừ chuyện đó ra, thì Ngưng Thần đan cũng có tác dụng khác. Hạng Bàn cười thật đê tiện.
“Thân thể kia của ta giờ ở nơi nào?”
“Ở nơi nào đó mà ta không biết.” Hạng Bàn thực không cam lòng hừ một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói thầm: “Hồ ly chết tiệt kia đã dấu đi.” Ngày đó, lúc y đuổi đến nơi, chỉ thấy tử hồ ly đang đoạt lấy mấu tử của Vĩnh Niên từ tay yêu quái. Kia vừa thấy y liền bỏ chạy ngay. Hạng Bàn nhìn Vĩnh Niên đầy phức tạp. Ai cũng không ngờ rằng hắn ta bình thường yếu đuối thế kia lại có thể vì con mình mà bùng phát năng lực lớn lao như vậy. Hồn dám tách khỏi xác theo bản năng tìm hài tử, từ âm dương mà trốn thoát được….
Linh hồn trước sau đều không đổi….
Mình ấy thế mà lại kém xa con?
“Ta cứ đi mãi như vậy, Mẫn Nhi biết làm sao đây? Đi trong lo sợ.”
Một nhát chùy to tướng đập mạnh vào lòng Hạng Bàn. Y mày kiếm dựng ngược, hừ một tiếng thật to. Vĩnh Niên hãy còn chưa biết mình đắc tội gì với hắn, nghi nghi hoặc hoặc.
“Nhiều anh em chú bác như vậy, có ai đối tệ với nó nào.” Hạng Bàn cất giọng thật ác liệt, trừng Vĩnh Niên một cái: “Vẫn là, ngươi sao cứ khư khư ôm chặt lấy con mình thế. Vẻ vang lắm à?”
“Ta không có ý này, ta chỉ lo lắng….”
“Ngươi còn nhớ rõ ai là trượng phu của ngươi không!” Hạng Bàn cuối cùng cũng nhịn không được mà gào lên!
Vĩnh Niên giờ đang căng thẳng, hờn giận trong lòng càng lúc càng nhiều, cuối cùng thì bộc phát.
“Ngươi, ngươi cho rằng ta đồng ý gả cho nam nhân giống nữ nhân sao. Ta….” Nói được một nữa thì Vĩnh Niên ngưng lại hắn. Hắn lo lắng nhìn thái tuế đang ở trên vai mình.
Mái tóc thật dài đã che đi thái độ của Hạng Bàn, nhưng ngực vẫn đang kịch liệt phập phồng tiết lộ tâm tình của đối phương.
Lòng Vĩnh Niên buồn bực đến tột đỉnh, bỗng tự nhiên sinh ra cảm giác tội lỗi.
“Thì ra ngươi nghĩ như vậy.” Hạng Bàn cười lạnh, nhảy từ vai Vĩnh Niên xuống.
“Hạng…” Vĩnh Niên muốn nói lại thôi, lòng nặng trĩu. Hắn cảm thấy mình không sai, nhưng khi thốt lên những lời kia, lòng không hiểu sao lại như có tội, đến độ hít thở không thông?
“Đi thôi.” Hạng Bàn không quay đầu lại, dương dương tự đắc chỉ tay: “Địa phủ này có một cái giếng hoàn dương, chỉ cần soi 1 cái, liền có thể xác định vị trí của thân thể. Ta và quan viên dưới này rất thân thiết, sẽ không gặp khó khăn gì đâu.”
Y không tức giận?
Vĩnh Niên hoảng sợ theo sát phía sau tiểu thái tuế. Tuy đối phương đã thu nhỏ lại còn không quá năm tất nhưng chân cứ lướt đi như bay, tựa gió lốc cuồn phong vậy. Vĩnh Niên phải chạy gấp theo mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp. Dù như thế, thì khoảng cách của cả hai càng lúc càng lớn. Vĩnh Niên phải vài lần mở miệng gọi, y mới chậm lại đôi chút.
Lại đi được một lúc, Vĩnh Niên bỗng….không….chú ý vấp ngay tảng đá dưới chân, thế là mất đi ít thời gian, khi ngẩng đầu nhìn lên đã không thấy bóng dáng thái tuế đâu cả. Vĩnh Niên sửng sờ, trước mắt mờ mịt không rõ phương hướng. Hắn chỉ đơn giản ngồi xuống, không bước tiếp nữa.
Thì ra y vẫn giận thôi….
Có gì không thể nói sao?
Nhưng giờ phải tính gì đây….
Uất ức khiến khóe mắt hắn cay cay. Lau mặt đi, cố bức nước mắt chảy ngược vào trong, Vĩnh Niên khắc khoải nhìn về phía trước.
Để thử xem đến khi nào ngươi mới phát hiện ra ta không còn ở sau?
Hắn vừa thở vừa nghĩ.
Trong bóng đêm không có khái niệm thời gian. Dưới mông truyền đến khí lạnh nhè nhẹ. Đường của Minh giới bắt đầu xoay chuyển vòng quanh, trong mắt của Vĩnh Niên bỗng biến đổi ngoằn nghèo như một đai lưng mơ mơ hồ hồ. Chờ một chút, chờ chút, Vĩnh Niên trước giờ chưa bao giờ tưởng tượng được cảnh tượng như vậy, cảm giác bị vứt bỏ dần dần bao phủ.
Đường dài thế kia, chỉ mình Vĩnh Niên ngồi ở giữa, tựa như một chấm nhỏ trên một dãi thắt lưng dài miên man.
Thật sự không người….
Tuyệt vọng cô liêu ngầm hóa thành lệ ứa ra nơi hốc mắt.
Đáng giận…
Vĩnh Niên bắt đầu không ngừng nghĩ đến….
Lòng đầy bất mãn đối với việc hôn nhân hoang đường…. Có lẽ không chỉ mình …. hắn bất mãn. Nếu không có hài tử, thần linh cao cao tại thượng kia, cùng một phàm nhân chân chất bình thường tuyệt không liên quan. Huống chi cả hai là đồng giới.
Nhưng tất cả mọi việc, đều do mình khởi xướng….
Thật hối hận….
Một nỗi nghẹn ngào chặn ngay cổ họng. Chán nản vô cùng khiến Vĩnh Niên không thở nổi. Hắn thút thít vài tiếng, cuối cùng cũng không nén được mà rơi lệ.
Buông tha cho ta đi, buông tha cho ta đi….
Ta còn sống để làm gì?
Dù sao Mẫn nhi cũng sẽ có nhiều người chăm lo. Mình không tồn tại hẳn là tốt cho nó đi.
Ngươi không nghĩ đến ta, ta còn lo cho ngươi làm gì! Thần linh tôn quý như vậy tốt nhất vẫn không nên trèo cao.
Nghĩ hoài nghĩ mãi, Vĩnh Niên cắn răng đứng lên, xoay người tiến về hướng ngược lại. Mới đi được vài bước, hắn bỗng choáng ngợp, con đường bỗng sáng choang lên rồi biến mất không còn gì cả. Âm khí đột nhiên phả vào mặt hắn, giá buốt đến xương, cả tóc đều kết dính đầy băng sương.
Vĩnh Niên rùng mình một cái. Do dự không biết nên gỡ ra hay bước tiếp. Chân tay cứ lúng túng đứng mãi một chỗ. Lòng run sợ một lúc lâu, ngoại trừ lạnh, ngoại trừ không có đường, tất cả đều không có biến hóa. Vĩnh Niên cân nhắc hồi lâu, mắt nhìn thẳng dưới chân, cuối cùng quyết định nhấc lên, cẩn thận hạ xuống một bước.
Trong nháy mắt, tượng băng bỗng sụp đỗ ào ạt như ngói. Lấy Vĩnh Niên làm trung tâm, thì xung quanh xuất hiện không biết cơ man nào là hài với rất nhiều kiểu dáng bất đồng.
Vô số u hồn quây quanh Vĩnh Niên. Bọn họ đều đầu bù tóc rối, mặt không chút thay đổi, người dính đầy máu, kẽ móng tay bê bếch bùn đất. Rất nhiều đôi mắt ảm đạm không chút ánh sáng nhìn trừng trừng vào hắn.
Daa….
Bọn u hồn không hề hò hét, miệng mở ra rộng hết hai phần ba mặt. Hơi thối khủng khiếp từ thực quản bị tàn phá từ đó mà phả ra.
“Ngươi, các ngươi…. Có chuyện gì không….” Mặt Vĩnh Niên ngệch ra, cơ thể cứng đờ, cằm đánh vào nhau, toàn thân run rẩy như lá trước gió thu.
Giòi bọ từ trong nội tạng hư thối lúc nhúc chui ra. Vài con trắng hếu còn chạm đến cả giày của Vĩnh Niên, lác đác như những chấm bẩn. Da gà liền nhanh chóng tranh nhau nổi lên trên toàn thân của hắn.
Cứu mạng a, đừng đến gần đây a….
Bọn u hồn chẳng thèm nghe lời khẩn cần của Vĩnh Niên, cứ chầm chậm lắc lư thân thể, từng bước từng bước đến gần. Vĩnh Niên chỉ có thể lắc đầu liên tục, kêu lên thảm thiết. Hắn ngồi bó gối thu lu trên mặt đất, tựa như đang cố tránh né sự tiến công của bọn u hồn.
Bỗng nhiên, phía sau bọn u hồn vang lên một trận xôn xao. Thanh âm chấn động không biết từ đâu truyền đến. Chúng liền chầm chậm nhường đường cho nơi phát ra tiếng nói đó.
“Uy! Hắn không giống các ngươi đâu, mau tránh ra!”
Hạng Bàn cao năm tấc kia không hề sợ hãi bọn u hồn đang sắp hàng hai bên. Ngược lại chúng đều hoảng hốt lui ra, có vài tên do tránh chậm phải chịu một kích, liền nhanh chóng hóa thành tro bụi.
Lần thứ hai nghe lại âm thanh kêu ngạo kia, Vĩnh Niên tưởng chừng đã trải qua mấy đời rồi.
“Ngươi đi đâu vậy?!”
Còn trơ mặt ra hỏi, Vĩnh Niên quả thật muốn bóp chết cái người tí hon đáng giận này.
“Làm gì có người ngu như vậy chứ, đường dưới Minh phủ là không thể quay đầu lại.
Hạng Bàn giận tím tái mặt, nắm lấy quần của Vĩnh Niên, đi qua đám u hồn dày đặc. Đường dưới chân trong nháy mắt sáng ngời, trải dài thẳng tắp xa xăm.
“Đến giờ ngươi mới nói, làm sao ta biết.”
“Vậy sao ngươi đến được đây, hay giỡn chơi quá đấy!”
“Là ngươi hay giỡn chơi ah! Bỏ lại ta một mình.”
Ồn ào, ồn ào, nước mắt của Vĩnh Niên lần thứ hai ánh lên loang loáng. Mặt Hạng Bàn cũng đỏ bừng từ tai lan dần xuống cổ.
Vĩnh Niên càng nghĩ càng giận, càng giận càng nghẹn ngào, hất mạnh tay Hạng Bàn ra.
“… Cùng là nam nhân nên thẳng thắn đối mặt đi. Nếu không phải có Mẫn nhi, chúng ta vốn dĩ sẽ không ở cùng một chỗ.” Vĩnh Niên nghẹn ngào nức nở, môi cắn chặt lại trắng dã. Có lẽ lúc nãy bị hoảng sợ, có lẽ uất nghẹn đã được tích lũy nhiều năm, hắn đột nhiên đem toàn bộ cảm xúc trong lòng nói ra, không hề để ý đến hậu quả, mặt kệ kết cục, miệng cứ không ngừng mở rội lại hợp, toàn bộ suy nghĩ đều theo đó vọt ra ngoài.
“Thật ủy khuất mà, bỗng nhiên bị một phàm nhân trói buộc…. chính là, chính là ta cũng không muốn a…. Ta thừa nhận đó là lỗi của ta….”
“Ngươi thấy Mẫn nhi là một sai lầm?” Giọng nói của Hạng Bàn cũng cố nén giận dữ.
“Không!” Vĩnh Niên sợ hãi kêu lên, như đối phương đang nói những lời không thể tha thứ được: “Mẫn nhi là bảo bối của ta…. Nhưng thật ra ngươi, ngươi vẫn cảm thấy Mẫn Nhi phiền phức đi.”
Bị Vĩnh Niên chỉ trích, Hạng Bàn mặt đầy kinh ngạc, sau chuyển sang dở khóc dở cười.
“Ngươi dựa vào đâu mà kết luận như thế?!”
“Ta nhắc đến Mẫn Nhi ngươi liền giận dữ, chẳng lẽ không đúng sao….” Vĩnh Niên cảm thấy thân thể ngày càng mệt mỏi, tim cũng đau thắt lại. Hắn nhắm mắt cố buộc nước mắt đang tràn ra vành mắt phải chảy vào.
“Ngươi ngốc quá đi!” Hạng Bàn thoáng cái xem thường, mắng 1 câu. “Ta chỉ là…. Chỉ là….” Hắn quanh co nửa ngày, cưới cùng bức ra một câu: “Cảm thấy ngươi không quan tâm ta….” Thanh âm nhỏ tựa tiếng muỗi kêu. Nếu Vĩnh Niên không vểnh tai tập trung, e rằng chẳng thể nghe thấy.
Vĩnh Niên tưởng mình đang tự huyễn hoặc, mở to hai mắt nhìn. Môi đối phương hãy còn mấp máy, thông tin nho nhỏ truyền đến khiến người ta khiếp sợ.
“Ta…..rất lâu trước kia đã….”
Ba chữ cuối khuất lắp sau môi, lưỡi chuyển động mãi cũng không nghe được gì.
“Ngươi…. nói gì….”
Không hiểu sao trực giác của Vĩnh Niên luôn muốn biết rõ ba chữ cuối cùng kia. Nhưng lời vừa nói ra đã hối hận, hắn cảm thấy bất an lo sợ sẽ làm vỡ nát thứ gì đó. Mặt cũng không ngừng đỏ lên vì xấu hổ.
Cũng may đối phương không có hứng thú lập lại lần nữa. Hạng Bàn ngậm chặt miệng, quyết nghiêng đầu sang hướng khác, không nói thêm gì nữa.
Vĩnh Niên thở nhẹ ra, đồng thời lòng cũng dâng lên mất mác.
“Hiền đệ…” Hồ sinh quay đầu, mắt ánh lên sáng ngời: “Giao Mẫn nhi cho ta.”
Một đôi bàn tay to lớn liền chộp tới. Vĩnh Niên đương nhiên kiên quyết không chịu buông tay, mắt tràn ngập khó hiểu: “Hồ huynh, huynh làm gì thế?!”
“Hiền đệ, mau buông tay! Nếu ko chúng ta ai cũng ko thể – rời khỏi chỗ này được!” Hồ sinh mắt thấy ác thú đang đến gần thì nóng nảy. Y tức tối dậm mạnh lên mặt đất, rồi lao đến, hung hăn muốn đem phụ tử của Vĩnh Niên mà tách ra. Vĩnh Niên nhìn thấy người huynh đệ luôn nho nhã của mình từ trước giờ bỗng hiện lên bộ dáng như lang như hổ, thì bắt đầu sửng sốt, sau đó liền theo bản năng mà phản kháng. Tay vẫn cứ ko ngừng ôm chặt lấy Mẫn nhi.
Mẫn nhi thật đáng thương cứ bị hai người giằng co kéo qua kéo lại. Nó đã đau đến độ chảy cả nước mắt, khoa tay múa chân như đang muốn đá cả cha mình và sư phụ văng ra xa.
Ba người ko ngừng tranh chấp trong quan tài. Thao Thiết bên ngoài đã hành động. Nó phun ra luồn hơi tanh tưởi, khói đen xung quanh dầy đặc mịt mù hơn nữa. Tầng tầng lớp lớp như đang hướng trung tâm mà áp đảo. Hồ sinh như gặp phải đại địch, lập tức ko giằng co với phụ tử của Vĩnh Niên nữa. Hai tay y kết thành ấn, môi mấp máy tụng một niên đại cửu viễn chú văn.
Thao Thiết gào rú tru lên, miệng đỏ tươi mở to hết cỡ, tưởng chừng như có thể nuốt được cả dãy nhà cũng nên. Bộ mặt xanh thẫm chợt sáng lên, cái miệng lớn kia đớp xuống, rồi cả thân hình như mũi tên rời cung hướng phụ tử Vĩnh Niên mà lao tới.
Vĩnh Niên đầu đầy mơ hồ, hắn chỉ có thể ngơ ngác nhìn cái miệng đẫm máu cùng răng nanh đang càng lúc càng gần mình.
[Tách!]
Thanh âm của Hồ sinh vang lên bên tai, tựa như vọng lại từ chỗ xa xăm nào đó.
Một màng trong suốt trong nháy mắt chắn trước người Vĩnh Niên. Đầu Thao Thiết liền bị đập mạnh vào. Nó bay lên phẫn nộ gầm rú vang trời. Sau đó lại lao xuống, ranh nanh bén nhọn cà vào kết giới phát ra âm thanh cực kỳ chói tai. Bọn quái vật xung quanh cùng hè với chủ nhân bắt đầu công kích kết giới. Lá chắn yếu ớt càng bị va chạm dữ dội.
Không bao lâu sau, Vĩnh Niên liền lo lắng khi phát hiện ra trên kết giới bắt đầu xuất hiện vết nứt như mạng nhện.
“Hồ…” Hắn định gọi Hồ sinh, bỗng phát hiện khóe miệng của y đang chầm chậm chảy ra máu tươi, mặt tái nhợt lộ vẽ rất đau đớn và thống khổ. Vĩnh Niên thở gấp ra vài ngụm. Mẫn nhi lúc này cũng thấy rất thương sư phụ mình. Nó hoàn toàn quên mất vừa rồi y còn định chia cắt phụ tử bọn họ.
“Sư phụ…”
“Đừng nói chuyện với ta.” Hồ đau đớn nhắm mắt lại. Hồ hôi như mưa chảy đầy cả trán.
Vết nứt càng lúc càng lớn, kết giới lung lay sắp đổ. Thao thiết phát ra giọng cười đầy nhao báng. Nó ngẩng cao đầu, vô số hắc khí bay lên lượn lờ giữa không trung. Sau đó, nó cúi xuống phát động đợt công kích cuối cùng.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa, giữa rừng bỗng lóe sáng. Mây đen nơi chân trời cũng chấn động mà lộ ra chút kẽ hỡ, phát ra chút ánh sáng màu lam.
Máu đỏ tươi từ miệng Hồ sinh ào ạt phun ra. Kết giới trước mặt Vĩnh Niên tựa như thủy tin mà vỡ nát ra.
Trời!
Vĩnh Niên thầm kêu trong lòng.
Gương mặt xấu xí cực điểm kia càng lúc càng đến gần, giống như đang dựa sát vào hắn vậy. Vĩnh Niên thậm chí có thể cảm thấy cả lông tóc trên đầu ác thú, cái lưỡi đầy máu tươi đang giương dài ra, ranh nanh bén nhọn như đang thèm thuồng thịt tươi. Hắn ngửi được mùi tanh hôi trong cái miệng kia. Hơi thở chết chóc đang đến gần.
Thật sự phải chết ở đây?
Mẫn nhi phải làm sao bây giờ? Ai sẽ cứu nó?
Vĩnh Niên theo bản năng dùng toàn thân bảo vệ đứa con độc nhất.
Ngoài trời bỗng xoẹt qua ánh chớp. Mắt Hồ sinh bỗng sáng lên, giây tiếp theo, sấm chớp điên đảo, trời đất rung chuyển. Một loạt tia chớp như khe núi, tiếng sấm hùng hỗ như dời non lấp bể càng lúc càng vang vọng. Thao Thiết đảo mắt nhìn xanh, cặp mắt màu lục khó giấu được sự sợ hãi.
Ánh sét màu vàng kim như xé màng sương mờ mịt thành lỗ to. Một thân ảnh cao lớn, rực rỡ xuất hiện giữa ko trung.
“Giỏi cho Thao Thiết nhà ngươi. Dám mạo danh ta đón dâu, còn cả gan đánh cả thê nhi ta!”
Người đến đầu đội kim quan màu tím thẫm, toàn thân nhung trang màu đen, tay cầm phương thiên họa kích. Kia đích thực là Bính Tuất thái tuế Hạng Bàn.
Toàn bộ lực chú ý của Thao Thiết đều bị vị hung thần này dẫn dắt. Nó thật cẩn thận lui ra sau. Nữa sợ hãi, nữa tham lam nhìn chằm chằm vào tư thế oai hùng của đối phương. Thái tuế trưởng thành thần lực quả là ko ai bì được, nhưng thái tuế nhỏ tuổi lại bổ hơn rất nhiều, chỉ cần cắn cái, cắn cái thôi, liền có thể tăng thêm đến cả ngàn năm công lực.
Thao Thiết nhìn chằm chằm vào Hạng Bàn, nước miếng háo ăn chảy ròng ròng.
Muốn ăn quá….ăn, ăn, ăn, ăn….
Dục vọng đói khát đã chiếm trọn con quái thú khổng lồ. Nó hướng Hạng Bàn, răng nanh ánh lên màu sáng trắng nhỡn. Vô số khói đen hóa thành lốc xoáy cuồn cuồn táp lên người Hạng Bàn.
Thái tuế hừ lạnh một tiếng, không dám khinh địch, bắt đầu dùng phương thiên họa kích vẽ vòng tròn trước ngực. Mặt đất dưới chân như có sinh mệnh liền nhanh chóng dân lên phía trước, hóa thành tường đồng vách sắt, che chắn toàn bộ khói đen. Trên trời bỗng vang lên tiếng sét, chiếu sáng cả lớp sương mù quanh Thao Thiết. Thân kích bằng gỗ trong tay Hạng Bàn chuyển động, mũi kích bằng kim loại nhắm ngay mặt quái thú. Nó như xé lấy ko gian hướng Thao Thiết mà giáng xuống. Nó liền gào rú kêu thét lên, há miệng, nhe răng gậm lấy mũi kích thật chặt.
Mắt nó vẫn nhìn chằm chằm vào Vĩnh Niên lúc này đang kịch liệt hít thở. Tim hắn co thắt dữ dội đến đau đớn. Mỗi tế bào trên người tựa hồ như đang hoảng hốt lên theo.
Nhất thời không thèm để ý đến chuyện Thao Thiết đang cắn chặt lấy vũ khí của mình. Hạng Bàn thoáng bực mình, gương mặt lạnh lùng bỗng đỏ lên vài phần. Phương thiên họa kích trong miệng Thao Thiết ko hề có chút sức mẻ nào. Y cảm thấy có chút ko kìm lòng được, nhìn thoáng qua vẫn thấy Vĩnh Niên ko hề nhúc nhích nhìn lấy y cái nào cả. Lòng cảm thấy dị thường bẽ mặt, tiếp theo là thẹn quá hóa giận rồi.
Yn mày kiếm dựng thật thẳng, nổi giận gầm lên một tiếng, đại phát thần uy. Hai tay buông luôn binh khí, quyền đấm ngay vào giữa mặt quái thú xấu xí. Thao Thiết ko đoán được là Hạng Bàn lại có chiêu này, Cái miệng cực đại bị đánh cho lệch hẳn sang bên, phương thiên họa kích lộn tròn trên ko trung mấy vòng, rồi trở lại tay của Hạng Bàn. Y cầm lại binh khí, đắc ý quay đầu muốn trêu Vĩnh Niên cười cái.
Vĩnh Niên bị gương mặt đang tươi cười của y làm cho giật mình thon thót mà lui lại vài bước. Hắn ôm lấy bầu ngực đang hít thở khó khăn của mình, cố dùng hết sức mà dằn xuống. Hung thần kia rốt cuộc là muốn làm gì? Muốn cướp Mẫn nhi sao?
Nghĩ vậy Vĩnh Niên lập tức như mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức ôm Mẫn nhi càng chặt hơn. Hắn còn ko quên trừng cho Hạng Bàn cái.
Cảm nhận được địch ý của Vĩnh Niên. Hạng Bàn hơi híp mắt, y đang muốn phát tác. Bọn quái vật sau lưng đang tập trung lại, lần thứ hai gầm gừ vang dội.
Thao Thiết vốn dĩ là chúa tể tham lam, giờ lại đang phấn khích tận trời. Hai mắt xanh lục giờ biến thành đỏ đậm như máu. Nó há to miệng, lao đến muốn nuốt chửng cả Hạng Bàn, tốc độ thật nhanh đến bất ngờ. Trước khí thế rào rạt của đối phương, Hạng Bàn không dám đối đầu trực tiếp mà lách mình sang trái. Hai bên bắt đầu đánh nhau trên ko trung.
Vĩnh Niên lặng yên nhìn hung thần kia như thiên binh thiên tướng. Lòng hắn bỗng có cảm giác an tâm lạ lùng. Hắn quá chăm chú đến độ ko để ý đến nguy hiểm đang cạnh bên người.
“Cha!”
“Hiền đệ!”
Mẫn nhi trong lòng và Hồ sinh cạnh bên đều lên tiếng cảnh báo. Thì ra, Thao Thiết đánh nhau lúc lâu thì lại nghĩ theo hướng khác, cá lớn ko ăn được thì tép riêu cũng tạm giắt kẽ răng đi. Thế là vừa đấu với Thái Tuế trên trời vừa ngầm dùng tinh thần chỉ đạo bọn quái vật đột phá vòng vây của Hồ sinh đang bị thương kia, để bắt lấy phụ tử của Vĩnh Niên.
Tiếng hét vang vọng bên tai, Vĩnh Niên lúc này hãy còn ngơ ngác ôm lấy Mẫn nhi nên ko kịp phản ứng. Hồ sinh đã nhanh chóng tiến lên túm lấy áo của hắn. Ba người té lăn vài vòng trên đất rồi mới dừng lại.
Cát bụi trên đất nhanh chóng tràn vào miệng. Vĩnh Niên ho khan vài tiếng xong phun ra một bãi nước bọt hòa lẫn cát đất. Bọn quái vật gần đó lại kêu vang, giương nanh múa vuốt lại lần nữa tiến lên. Chúng hoàn toàn ko để cho bọn họ có cơ hội thở lấy hơi nào cả.
Hồ sinh bực mình, độc ác hừ tiếng, sau đó đá văng quái vật đi đầu. Nó bị sức mạnh của Hồ sinh tác động ko tự chủ được mà bay thẳng ra té lên bọn quái vật ở sau lưng. Vừa động khí, Hồ sinh lần thứ hai bị trọng thương. Miệng y lại hộc ra ngụm máu tươi. Phải cố gắng thật nhiều mới có thể miễn cưỡng đứng thẳng thân mình được. Thấy vậy, Vĩnh Niên liền lo lắng chạy đến đỡ lấy thân hình đang ngã nghiêng như sắp đổ ụp xuống của y.
Đôi mắt xinh đẹp của Hồ sinh hơi khép lại, run rẩy vài cái, bỗng nhiên mở ra thật tinh tường.
“Vĩnh Niên! Mau giao Mẫn nhi cho ta.”
“Không được, huynh rốt cuộc là muốn làm gì!” Ko ngờ đối phương vẫn chưa bỏ ý định. Vĩnh Niên giật mình cả kinh, trực giác của hắn cảm thấy nguy hiểm.
Lúc này, Hồ sinh rõ ràng ko màng đến Vĩnh Niên nữa. Y nhìn thẳng vào Mẫn nhi nói: “Mẫn nhi, đến đây. Nếu ko thì cha ngươi phải chết chắc!”
Mẫn nhi do dự liếc Vĩnh Niên cái, lại nhìn đến bọn quái vật đang dần tụ tập quanh mình. Miệng hơi mím lại, thừa dịp Vĩnh Niên ko chú ý, thì dùng hai tay đẩy ra, rời khỏi vòng tay bảo hộ của hắn.
“Mẫn nhi!”
Vĩnh Niên vội giơ tay kéo lại, nhưng ko bắt được. Mẫn nhi chỉ vài bước đã chạy đến cạnh bên sư phụ của nó. Nó cảm nhận được mình sắp trưởng thành rồi. Nam tử hán không thể chỉ ngoan ngoãn trốn trong lòng cha mẹ. Ngẩng đầu thấy ác thú đang hừng hực khí thế chiến đầu với cha mình, Mẫn nhi lòng trào dâng hào khí muôn trùng. Kia ko phải là gương sáng trước mắt sao. Nó muốn giống cha bảo hộ cho phụ thân, ko phải là mẫu thân mới đúng.
“Sư phụ, giờ phải làm thế nào?” Mẫn nhi hưng phấn vỗ vỗ ngực, mắt long lanh trợn to, nắm tay nhỏ bé xiết chặt lại như đã hạ quyết tâm rất lớn.
Hồ sinh mỉm cười, bàn tay đang nắm thành quyền mở ra một cách kỳ quá: “Bé ngoan.” Y cong lưng ôm chặt lấy thân hình nhỏ bé xinh xắn của Mẫn nhi. Rang nanh trắng như tuyết nhìn thoáng qua có hơi chói mắt, Vĩnh Niên vội vàng chạy lên, muốn cướp lại Mẫn nhi. Hồ sinh bỗng nhanh chóng né tránh Vĩnh Niên, đồng thời giơ tay đánh ngã được hai ba con quái vật vừa xông đến.
“Nương, con lớn rồi, người cho con cơ hội bảo vệ người đi!” Mẫn nhi trong lòng Hồ sinh đã sợ đến độ răng va vào nhau, nhưng cái miệng nhỏ nhắn vẫn ko ngừng cứng rắn. Vĩnh Niên suýt nữa bị chọc cho tức chết, giờ là tình huống nào còn chưa sửa được cái tật mạnh miệng! Thằng bé này thật làm cho người lớn khổ tâm mà.
“Hồ huynh…” Mẫn nhi không hiểu chuyện coi như ko tính đi, huynh là người lớn sao lại thích làm náo động lên như thế? Vĩnh Niên vốn định nói như vậy, nhưng giây tiếp theo, hắn ko thể tin được mà mở to mắt ra nhìn, miệng hét lên đầy sợ hãi.
“Không ——! Ngươi làm gì thế!”
Vĩnh Niên ôm lấy đầu, tiếng hét tựa như dao nhọn chọc thẳng lên trời.
Phương thiên họa kích đang giữa ko trung bỗng ngưng lại hẳn. Hạng Bàn vội vàng phân thần xuống xem. Vừa nhìn thấy, cơn giận đã bốc lên tận trời.
Trước mắt là mảnh hỗn loạn. Bọn quái vật ko ngừng sinh sôi đều bị Hồ sinh đánh bay ra thật xa. Mẫn nhi lúc này đang mềm oặt trong lòng y, ko ngừng nức nở. gương mặt hồng hào nhanh chóng trở nên xanh mét. Chẳng gì cả, chỉ đơn giản là người đang ôm hắn vào lòng đã nhằm động mạch ngay cổ mà cắn, điên cuồn hút lấy máu nó.
“Mau thả Mẫn nhi của ta ra! Buông nó ra!” Vĩnh Niên lo lắng phẫn nộ chạy lại đánh tới tấp vào thân thể Hồ sinh nhưng chẳng mảy may tác dụng gì. Y vẫn chuyên chú hút lấy từng ngụm máu của Mẫn nhi. Hai mắt y như tràn đầy khí lực, xiêm y ko gió mà bay. Hai lỗ tay với chỏm lông xù cùng cái đuôi thật dài đều lộ cả ra ngoái. Toàn thân y đều bắt đầu biến hóa, đường nét trên mặt càng thay đổi sâu sắc nhưng vẫn còn lại một đôi mắt hoa đào dụ hoặc bẩm sinh. Cái đuôi lơ lững giữa ko trung run rẩy rồi từ từ tách ra thành rồi cái.
Chớp mắt cái, Hồ sinh biến thành cữu vĩ hồ ly (cáo chín đuôi.)
Tiếng khóc của Mẫn nhi ngày càng nhỏ lại khiến Vĩnh Niên hoảng loạn. Hắn khóc rống lên, liều mạng cào vào mặt Hồ sinh, thậm chí còn nhặt hòn đá trên đất đập vào đầu y nữa. Tất cả nhằm cản lại ý đồ hung ác kia. Thấy gương mặt nhỏ nhắn của Mẫn nhi càng lúc càng tái nhợt. Hắn thấy mình sắp điên rồi, tim như bị xé ra làm hai nữa.
Hạng Bàn cuồng nộ!
[Ầm ầm!]
Một đạo sét đánh xuống, nhất thời tách ra sự dây dưa ko rõ của ba người bên dưới.
Vĩnh Niên lập tức nhân cơ hội này mà đoạt lại Mẫn nhi đang máu chảy đầm đìa. Hắn xoay người chạy như bay vào rừng cây.
“Hồ ly tinh, ngươi dám…”
Hạng Bàn mắt đỏ đậm, răng nghiến chặt, muốn lao xuống đem Hồ sinh thiên đao vạn quả. Ác thú ở cạnh bên liền chớp lấy thời cơ nhằm người Hạng bàn mà táp tới. Y khó khăn lắm mới tránh được đợt công kích thứ hai của nó.
“Ha ha, thái tuế đại thần. Giờ tự thân ngươi cũng khó bảo toàn ah.”
Hồ sinh trong mắt lóe lên tia ngoan độc, cất giọng cười to, xoay người đuổi theo phương hướng chạy trốn của Vĩnh Niên.
“Khốn kiếp, ngươi trở lại cho ta. Hồ ly tinh kia, ta sẽ ko bỏ qua cho ngươi!!!”
Vĩnh Niên ôm chặt Mẫn nhi trong lòng, cả người loạng choạng ko rõ phương hướng cứ cắm đầu cắm cổ mà chạy. Tim hắn nẩy lên dữ dội, mặt cũng ko còn chút máu nào. Một cảm giác sợ hãi bao trùm lấy hắn. Sợ có thứ gì đó đuổi theo, sợ Mẫn nhi trong lòng mình ko thể sống được nữa.
Vĩnh Niên sống qua nữa đời cũng chưa từng chật vật đến thế. Hắn tóc tai tán loạn, quần áo xốc xếch. Tiểu hài nhi đang ôm trong lòng máu chảy đầm đìa. Hắn giờ thật giống người điên, hít thở gấp gáp, chốc chốc lại nhìn đến miệng vết thương của Mẫn nhi, còn không quên nhìn lại phía sau xem có gì đuổi theo ko.
Chạy trốn được thời gian dài, chân bắt đầu đau nhứt, cuối cùng thành tê dại. Giầy cũng ko biết từ khi nào đã vuột mất chiếc. Đất đá chốn núi rừng khiến lòng bàn chân của Vĩnh Niên chảy máu và nhầy nhụa. Mũi nóng như thêu, cổ họng khô khốc tưởng chừng có thể chết đi được. Hắn chỉ hít vào hơi, xong lại tiếp tục đi tiếp. Cuộc chạy trốn này rất nhanh đã hóa thành đá tảng đè nặng ngực hắn, khiến cho hô hấp càng thêm khó khăn vô cùng.
Bất kể là bị ai tìm được thì đối với hắn cũng là tận cùng tai ươn. Hồ sinh kia đã kết giao nhiều năm như thế lại có thể làm ra chuyện này. Hắn còn có thể tin vào sự cứu vớt của ai nữa đây? Hắn chịu đủ rồi, hắn chỉ là nhân loại bình thường,thần tiên ma quái gì đó vốn dĩ ko nên nhiễu loạn cuộc sống của hắn. Hắn chỉ cần mỗi Mẫn nhi mà thôi, cần đứa con ngoan ngoãn lại thích đùa dai của hắn.
Vĩnh Niên đau lòng ôm chặt lấy Mẫn nhi đang tái nhợt đi. Bỗng nhiên, hắn phát hiện có chỗ ko đúng lắm. Mẫn nhi toàn thân bắt đầu chuyển màu, da thịt trắng noãn, dần trở nên sạm đi, giống như đóa hoa đang tươi sắc bỗng nhiên khô quắt lại. Ko có sinh khí.
“Mẫn nhi!”
Vĩnh Niên nôn nóng kêu lên, quên mất luôn cả đường dưới chân mình, liền bị vấp phải tảng đá đang nhô ra. Hắn vội vàng bảo vệ đứa con trong lòng mình, vì thế lưng hắn bị đập mạnh vào mặt đất. Chân trái hắn bị trật thành hình vòng cung thật quỷ dị, mặt, tay đều bị cát đá cắt cho ứa ra ít máu tươi.
Vĩnh Niên ko màng đến đau đớn của mình, vội vàng xem xét trạng thái của Mẫn nhi. Nó đã sớm ko còn ý thức, tứ chi co rút lại, chậm rãi biến lại nguyên hình, khôi phục lại hình thể khi vừa mới sinh là khối thịt đỏ thẫm.
Vĩnh Niên cảm thấy lạnh run. Hắn hãy còn nhớ rõ nguyên hình của Mẫn nhi là khối thịt đỏ thẫm như san hô. Giờ màu đỏ kia nhìn thật ảm đạm chói mắt, nó chỉ yếu ớt phập phồng như minh chứng là mình còn sống. Hắn giờ chỉ có thể trơ mắt nhìn sự biến đỗi huyền hoặc này. Ngoại trừ ôm chặt lấy Mẫn nhi, hắn thật ko hề có cách nào cả. Hắn cứ ngây ngẫn nhìn khối thịt của con mình, đau lòng đến độ hít thở ko được.
Vĩnh Niên bỗng rùng mình một cái, vừa rồi chạy trốn ko nhận ra, giờ lại phát hiện núi rừng trong đêm đen như đang ẩn chứa gì đó. Ko biết là động vật gì đang thay phiên nhau kêu to lên, làm toàn thân hắn run sợ đến quỷ dị. Tóc gáy của Vĩnh Niên đều dựng ngược cả lên, nhưng hắn vẫn ôm lấy Mẫn nhi tiếp tục tiến về phía trước.
Đứng lên, vừa định bước đi, thì chân trái lại đau thấu tận tâm can, làm Vĩnh Niên lần thứ hai ngã nhào trên mặt đất. Mặt của hắn lại bị đập vào đất, khó khăn lắm mới khởi động được thân mình, lắc lắc đầu rồi chớp chớp mắt. Hắn rõ ràng phát hiện cách đó ko xa, có đôi hài ko phải của mình. Bên ngoài hài thêu màu lam, được làm theo kiểu cổ, dính đầy tro bụi. Căng theo hướng đi thì đối phương đang quay lưng lại với mình, gót giầy như hướng về phía Vĩnh Niên, cạnh bên còn có chấm đỏ đỏ đầy nghi hoặc.
Tim Vĩnh Niên đập dữ dội, không rét mà run. Lòng sợ hãi đứng lên, cả người run lẫy bẫy, cổ cứng đơ, máy móc quay đầu lại.
Trong bóng đêm, có bóng dáng đang lẵng lặng âm trầm quay lưng về phía Vĩnh Niên. Áo đỏ nhàu nhĩ, đôi hài xanh cũ nát, một đầu tóc đen như có sinh mệnh ko gió mà bay, tựa hồ con rắn đen đang động đậy.
Mớ tóc quỷ dị lơ lững kia như tát vào má Vĩnh Niên. Mặt hắn ngay lập tức trở nên lạnh lẽo. Vĩnh Niên lòng sợ vô cùng, liền kêu lên thảm thiết.
Áh!!!
Vĩnh Niên ôm chặt Mẫn nhi giờ đã hóa thành khối thịt, mặc kệ chân có đau đớn khó coi thế nào mà hoảng hốt chạy về hướng ngược lại.
Gió âm trầm thổi qua làm tán lá ru lên xào xạc. Trong rừng như có vô số ánh mắt, đang cười nhạo Vĩnh Niên chạy chậm ko kém rùa là bao nhiêu. Nhưng hắn vẫn cố khập khiễng tiến về phía trước, vẫn ôm chặt Mẫn nhi trước ngực mình, ko chịu buông tay.
Chạy lâu thật lâu, Vĩnh Niên rốt cục chịu ko nổi mà quay đầu lại nhìn xem. Sau lưng là mãnh trống ko. Có chiếc lá ngẫu nhiên rời khỏi cành, chao lượng. Chuyện vừa rồi thật giống như giấc mộng mà thôi.
Không đuổi theo? Hay là hắn vừa rồi bị hoa mắt?
Vĩnh Niên đang còn rất lo lắng nên ko nhìn phía trước. Kết quả là bị chạm vào bức tường trước mặt. Hắn kinh ngạc quay đầu lại thì phát hiện phía trước đang ngồi xổm khoảng hay đứa trẻ gì đó.
“Đau quá, đau quá đi! Đại ca ca, ngươi đụng vào ta nha.” Thanh âm nũng nịu như đang bị uất ức. Chắc là đụng phải đầu rồi. Nên đứa bé đáng thương kia mới vỗ vỗ trán thật tội nghiệp thế kia. Đến nỗi hai khối cầu rất lớn đang cầm trong tay cũng rơi luôn xuống đất.
“Thực xin lỗi, ta không phải cố ý đâu.” Vĩnh Niên theo phản xạ mà giải thích, cũng ko suy nghĩ thử xem nơi núi non hiểm trở này sao lại có nhiều trẻ con như thế. Hắn vừa ôm lấy Mẫn nhi vừa xoay người nhặt lên hai khối cầu đưa cho đứa bé kia. Cầu vừa cầm trong tay, liền truyền đến cảm giác kỳ quái, nên Vĩnh Niên không khỏi nhìn kỹ lại lần nữa.
Hai khối cầu mà đứa bé làm rơi ra rất mềm mại, trơn nhẵn, lại hơi ướt ướt chút. Hầu hết đều là màu trắng, ở giữa chỉ có chấm màu nâu đen, sáng lóe lên như sắc ngọc lưu ly.
Càng xem càng giống….
Vĩnh Niên lòng thầm run cái.
Khối cầu trong tay bỗng mạnh mẽ chuyển động vòng. Chỗ màu đen kia dù thế nào cũng nhìn thẳng vào Vĩnh Niên. Ngay sau đó, tay của đứa bé như gọng sắt kẹp chặt lấy Vĩnh Niên, khiến hắn ko thể động đậy được nữa.
“Ha ha, đại ca ca, ta bắt được ngươi rồi….”
Đứa bé ngẩng đầu, cười thật âm hiểm, khóe miệng hai bên kéo đến tận mang tai, hốc mắt to tròn nhưng ko hề có con ngươi.
Sợ hãi vỡ òa trong lòng, cặp đồng tử trong tay Vĩnh Niên bắt đầu tan ra. Một luồn khí nhẹ nhàng tỏa ra, chỉ cảm thấy thân mình rất thoải má. Cảm giác gì cũng ko có, đầu óc như bị sương mờ làm thành một đống hỗn độn….Mệt quá….Muốn nghĩ ngơi quá.
“Các ngươi làm quỷ quái gì thế….Buông ra…..”
“Hồ ly… Không thể… chiếm hết toàn bộ….”
“Các ngươi muốn chết rồi….. Hồn phi phách tán….”
“Hồ ly đáng chết….Buông tay!”
Âm thanh lao xao ko ngừng truyền đến bên tai. Tiếng ồn ào cứ ong ong nhồi vào trong não. Giống như lớp vải mỏng manh, hư hư ảo ảo, huyền huyễn hư ko, khiến người nghe thật buồn ngủ. Bao nhiêu lo lắng trong người đều biến mất, ấm áp khiến người run động. Vĩnh Niên an tâm nhắm mắt lại.
Nhưng mà, Mẫn nhi, Mẫn nhi thì sao bây gì. Ko thể ngủ ah….
Con của ta, mạng sống đang như chỉ mành treo chuông….