“Ngươi không phát hiện sao, ngươi không hề gọi tên của ta. Mà Hạng Bàn luôn gọi ta là Vĩnh Niên. Chỉ khi cực kỳ thân thiết với ai mới có thể gọi tên của người đó mà thôi. Ngươi không có, bởi vì trong lòng ngươi ta vẫn là Hạnh.”
Mày Hồ Sinh cuối cùng đều nhăn chặt lại.
“Là thế sao?”
Y bắt đầu cắn ngón tay mình khiến nó loang lổ máu. Vĩnh Niên có chút không đành lòng, liền ra tay ngăn y đừng tự thương tổn mình.
Hồ Sinh ôm lấy cánh tay của Vĩnh Niên, nắm chặt bàn tay lại kéo về đặt lên mặt mình, tham lam hít thật sâu hơi ấm kia.
“Ta cố gắng lâu như vậy… Nhẫn nại lâu như vậy… Chỉ vì chút sai lầm ngươi lại nhẫn tâm vứt bỏ ta?”
Tai nghe được Hồ Sinh đang nghẹn ngào, lòng bàn tay cũng ẩm ướt, khiến Vĩnh Niên cảm thấy mình thật tàn nhẫn.
Nhưng có vài việc không thể không nói, càng không thể không hỏi.
“Cố gắng của ngươi là hại chết cả nhà ta sao?”
Hồ Sinh như trẻ nhỏ điên cuồng lắc đầu.
“Không, không, ta không muốn mà. Ai bảo các nàng ấy cứ muốn chiếm lấy ngươi? Chết tiệt, ông già kia lại không nghe lời cứ một mực khuyên ngươi cưới vợ sinh con. Ta biết ngươi muốn thuận theo thiên mệnh trải qua kiếp sống của phàm nhân trong 35 năm. Ta cũng rất kiên nhẫn đợi chờ. Nhưng chuyện kia ta nhẫn không được. Ta không thể chịu được bất cứ kẻ nào chiếm lấy lòng ngươi! Biết thế là không tốt, nên ta đã giảm thương tổn đến mức thấp nhất. Mưu toan như vậy, không ngờ vẫn có nhiều người thích ngươi thế kia. Tất cả… đều do ông già kia không tốt. Nếu lão không kiên quyết cưới vợ cho ngươi sẽ không chết nhiều người như vậy. Đều do lão không tốt, không chịu nghe lời răn đe của ta.”
Hồ Sinh như nắm được sợi dây cứu mạng, liều mình giải thích.
Hồ Sinh đã tự miệng thừa nhận, chân tướng cũng hiểu được chín mười, lòng Vĩnh Niên thật thê lương, cảm giác giận dữ lần thứ hai trỗi dậy. Hắn muốn rút tay mình ra, nhưng Hồ Sinh nắm rất chặt, hoàn toàn không cho hắn cơ hội. Vĩnh Niên giãy đến cổ tay sưng đỏ, thở hổn hển, cuối cùng đành bỏ cuộc, chỉ vào hồ sinh tức giận mắng: “Con người ngươi thật nhu nhược, dám làm mà không dám nhận sao. Ta sao có thể đem kẻ thù diệt môn mà kết thành bằng hữu!”
“Hạnh, không, Vĩnh Niên…” Hồ Sinh cản lấy bàn tay không ngừng giãy giụa của Vĩnh Niên, cố vỗ về: “Trước kia, chúng ta không phải rất vui vẻ sao? Ngày qua ngày dưới trăng thưởng rượu ngắm hoa….” Hồ Sinh cố ý nhắc Vĩnh Niên nhớ lại.
Y không đề cập đến những chuyện bất hảo khác, tránh cho Vĩnh Niên nổi trận lôi đình. Chỉ cần lòng đối phương còn có mình, hẳn sẽ bỏ qua cho lý do hại chết cả nhà hắn.
“Khi đó ta thật sự muốn cả đời đều như vậy…. Ta đã nghĩ như vậy thật cũng tốt….” Hồ Sinh dường như có chút hoảng sợ. “Nhưng tại sao ngươi cứ khăng khăng gạt ta phải lấy máu của Thái Tuế.” Giọng nói của Vĩnh Niên chùng xuống hẳn.
Hồ Sinh khẽ cười, như kể với Vĩnh Niên một chuyện thú vị.
“Thái Tuế là chí bảo a, chỉ cần một phần nho nhỏ, phàm nhân ăn vào có thể trường sinh bất lão. Đệ không nhận thấy sau khi sinh Mẫn nhi đệ dường như trẻ hơn rất nhiều sao?” Hồ Sinh cười phá lên, lông tóc của Vĩnh Niên đều dựng ngược. “Bởi vì ngày nào ta cũng để vào thức ăn của đệ một phần thân thể của Mẫn nhi.”
Mặt Vĩnh Niên lập tức tái nhợt. Hồ Sinh nhìn thấy dáng vẽ sợ hãi kia, thì cười xòa xoa xoa đầu hắn như thể vỗ về.
“Yên tâm, chỉ là chút tóc và da chết thôi. Ta cũng luyến tiếc khi tổn thương bảo bối của đệ lắm. Nó chính là lều thuốc vô cùng bổ đấy.”
Lòng Vĩnh Niên vừa dao động thì Hồ Sinh như rất hứng thú nắm luôn lấy tay kia của Vĩnh Niên tiếp tục nói.
“Chúng ta nói tiếp nha. Vì biết chuyện này rất nguy hiểm nên ta đã chuẩn bị kỹ càng. Thái Tuế đã trưởng thành không dễ dàng tiếp cận đâu. Trên thế gian này, người có thể đến gần Thái Tuế kia chỉ….” Khi nói đến hai chữ Thái Tuế, Hồ Sinh như nghiến chặt răng vậy.
“Đáng tiếc, ta đã tính sai. Ta giấu tốt như thế, vẫn bị y phát hiện. Nhưng chẳng sao cả, cái thôn kia có kết giới, ta có thể tiếp tục giấu kín đệ. Ta còn thường lân la bên cạnh khi Thái Tuế tuần tra nhằm đánh lạc hướng. Nhưng lại sót ra một tiểu Thái Tuế không nghe lời. Lúc trước thật sai lầm khi mềm lòng giữ lại nó mà….” Hồ Sinh lắc đầu tiếc rẽ.
Vĩnh Niên cuối cùng chịu không được mà hét lớn: “Đừng nói nữa….” Hắn đau đớn nắm lấy tóc mình. “Van xin huynh buông tha ta có được không?” Ngữ điệu thật hèn mọn cầu xin.
“Buông tha đệ…” Hồ Sinh nức nở, mặt bắt đầu vặn vẹo.
“Đệ có tha cho ta sao? Ta làm cho đệ nhiều như vậy, đệ vẫn muốn vứt bỏ ta để chung sống cùng gã ngu ngốc kia.”
Hồ Sinh nhấn giọng lên án, hung tợn lay động thân mình của Vĩnh Niên, sau đó như nổi điên xé ra y phục của hắn.
Vĩnh Niên đầu óc quay cuồn, toàn thân run động, ngực tưởng chừng không thể hít thở được, qua một lúc lâu mới bình ổn lại.
Tay Hồ Sinh lúc này đã luồn vào hạ thân của hắn.
“Đừng!” Vĩnh Niên hoảng sợ kêu lên, cố giãy giụa nhưng lại chạm vào vết thương ở chân mình, đau đến chảy cả nước mắt.
“Chỉ khi đệ có hài tử của ta thì sẽ không thể rời khỏi ta nữa. Thái Tuế cũng làm như vậy…. Đệ vì con mình phải không. Ta cho đệ đứa con.”
Hồ Sinh nói năng lộn xộn, tiết khố của Vĩnh Niên đã bị vò nát dưới tay y.
“Ta không!”
Vĩnh Niên trợn trừng mắt, cố dùng hết sức lực đẩy nam nhân trên người hắn ra.
Hồ Sinh chẳng hề hấn gì, chỉ nhe răng cắn lên người Vĩnh Niên tạo thành hai điểm đỏ. Hai tay hắn chà xát hạ thể mềm nhuyễn, sau một lúc xoa nắn cũng không thấy phản ứng gì cả. Giận nát lòng, liền thẳng thừng cho ngay một ngón tay vào mật huyện hãy còn đang đóng chặt.
Vĩnh Niên thoáng chốc sợ xanh cả mặt, thân thể liền trở nên cứng ngắt.
“Cho ta! Sinh bảo bối cho ta.” Hồ Sinh dồn dập hạ lệnh.
Vĩnh Niên dấy lên ghê tởm, ngón tay cắm vào mật huyệt thật tởm lợm như rận rệp. Bản năng hắn rất ghét, dạ dày vì thế mà tắc nghẽn không phản ứng, một lượng nước bôi trơn bị nghẽn lại, toàn bộ đêu trào thẳng ra miệng.
Nôn… Vĩnh Niên nghiên đầu, một lượng nước chua ào ạt tuôn ra.
Hồ Sinh chau mày, ngừng lại. Tay hắn sờ vào mạch của Vĩnh Niên, thật không thể tin mà trợn tròn hai mắt.
“Ngươi… lúc ly hồn đã uống Ngưng Thần đan!”
Vĩnh Niên hơi do dự gật đầu. Lại một cơn tởm lợm xông lên, hắn chỉ có thể nằm sắp xuống tiếp tục nôn cho đến khi chẳng thể cho ra được thứ gì nữa.
Hồ Sinh ngây dại nhìn hắn, chẳng biết đang nghĩ gì.
“Ngưng Thần đan, phản cảm với nhân khí… Ta thế mà lại chậm một bước….” Hồ Sinh bỗng cười thành tiếng: “Ta làm tất cả cũng chỉ thành bàn đạp cho y?” Hắn cười điên dại, thê lương lắc đầu, khiến người khác phải ớn lạnh.
Vĩnh Niên lòng đầy run sợ mà nhìn, lui từ từ đến giường, xong liền dùng chăn quấn chặt thân mình lại.
“Không được, không được! Kiếp này không tính, không tính!” Hồ Sinh điên cuồn múa máy hai tay, tựa như muốn thay đổi thứ gì thêm lần nữa. Bỗng mắt giăng đầy tơ máu, giận dữ nhìn về hướng của Vĩnh Niên, “Làm lại lần nữa, lại thêm lần nữa. Kiếp tiếp theo ta sẽ đối với ngươi thật tốt! Ta sẽ không phạm sai lầm gì cả!”
Hồ Sinh sờ soạng, hai tay bóp chặt lấy cổ của Vĩnh Niên, mắt không ngừng tuôn trào lệ nóng, miệng cứ lặp đi lặp lại lời xin lỗi, càng lúc càng xiết chặt.
Vĩnh Niên xương cốt rã rời, không khí trong ngực loãng dần. Mặt cũng đỏ gay, miệng há thật to những mong hít được chút không khí. Sinh mệnh như chậm rãi tan biến.
Lòng nặng nề, y muốn phá hủy tất cả. Bắt đầu thêm lần nữa…. Thật khờ quá, nếu ta kiếp sau lại không yêu huynh, huynh chẳng lẽ sẽ giết ta thêm lần nữa? Huynh định giết ta thêm mấy lần nữa đây?”
Vĩnh Niên miên man suy nghĩ, đầu óc hỗn độn, ngực co thắt như sắp nổ tung.
Bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa cứu mạng thật mạnh và dồn dập.
“Tộc trưởng, tộc trưởng! Thái Tuế! Thiên binh! Đánh tới, tộc trưởng!”
Hồ Sinh bừng tỉnh, buông cổ Vĩnh Niên ra, ngỡ ngàng nhìn hai tay mình. Y thật không biết tại sao bản thân lại làm như thế.
Một lượng không khí mạnh mẽ truyền vào, Vĩnh Niên cứ hít lấy hít để từng hơi một. Hắn ho tưởng chừng muốn làm hỏng cả phổi, tự đáy lòng cảm thấy sinh mệnh thật đáng quý.
“Tộc trưởng, tộc trưởng!” Giọng nói ngoài cửa nóng lòng thúc giục.
Lý trí của Hồ Sinh như vừa trở lại, mày y nhăn chặt, thì thào: “Không thể nào….” Bỗng mắt chuyển đến Vĩnh Niên. Hắn thoáng chốc sợ đến mức lùi lại, cố cách y xa thêm một chút.
“Ngươi không vứt cái nhẫn!” Hồ Sinh nghiến răng khẳng định. Hắn nhảy phắt xuống giường, quả nhiên trong đống xiêm y rách vụn kia tìm thấy nó.
Chiếc nhẫn ngọc trong tay Hồ Sinh phản xạ ánh sáng, như đang cười nhạo y.
“Ta vẫn thua một bậc. Thái Tuế, giỏi lắm!”
Tay hung tợn nắm lại, bột của chiếc nhẫn từ từ theo khẽ tay mà chảy xuống.
Vĩnh Niên kêu lên một tiếng. Chiếc nhẫn bị hủy đã khiến tức giận thay cho sợ hãi.
“Ngươi!” Hắn giận đến độ sắc mặt trắng bệch.
Hồ Sinh chỉ thản nhiên nhìn.
“Ta đã nói rồi. Ta và y chỉ có thể chọn một.” Hắn nghiến răng, gằn từng tiếng nói, tay nắm chặt đến độ móng tay cắm sâu vào da thịt. “Ta không còn là tiểu hồ yếu ớt như trước. Có được máu của Thái Tuế, ta sẽ không thua y.”
Vĩnh Niên cả người chấn động, nhất thời không biết nói gì.
“Tuy ta không thích thói côn đồ chuyên dùng vũ lực giải quyết vấn đề, nhưng chuyện như bây giờ vốn không phải tại ta. Ngươi cứ ở yên đây, chờ y hoặc ta bước vào.”
Hồ Sinh lạnh lùng cười, để lại 1 tiểu yêu chăm sóc cho Vĩnh Niên rồi xoay người rời đi.
Yêu quái và thần tiên vốn là kẻ thù không đội trời chung. Chẳng bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng nổ lớn, tiếng binh khí va vào nhau, tiếng bị thương rên rỉ, tiếng hấp hối điên cuồn giao nhau, khiến người nghe phải điên đảo thần hồn. Vĩnh Niên dưới sự giúp đỡ của tiểu yêu lúng túng mặc lại xiêm y. Lòng trĩu nặng, lo lắng cùng bất an cứ thấp thỏm khuếch tán từ tim xuống tận ngón đầu ngón chân. Nhưng chân trái đã bị thương, cùng đôi mắt sắc bén của tiểu yêu canh giử đã hạn chế hắn. Vĩnh Niên chỉ có thể chờ, rướn cổ trông ra ngạch cửa.
Thời gian lướt dần qua tay, Vĩnh Niên tưởng chừng như đã qua không biết bao nhiêu năm tháng rồi vậy. Cửa ngoài truyền đến tiếng đá mạnh, tiếng lanh lảnh của áo giáp va chạm vào nhau hợp cùng tiếng bước chân rung động. Đến cửa bỗng dừng, cánh cửa gỗ hiện tại nặng đến không tưởng.
Vĩnh Niên mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào cửa. Tiểu yêu bên cạnh cũng đứng lên, nhanh chóng rút kiếm từ trong lòng ngực ra.
Thời gian chậm chạp từng khắc trôi qua, sau cửa không có động tĩnh tựa như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra. Đúng lúc tiểu yêu bực mình buông lỏng thanh kiếm, bỗng nhiên, ván cửa tan thành bột phấn, một áp lực cực mạnh phóng tới, đánh thẳng vào ngực tiểu yêu. Nó chẳng kịp kêu lên tiếng nào, cả người bay lên trời, đánh mạnh vào tường rồi mềm oặt ngã ra mặt đất, run run vài cái liền trở về bản thể là hồ ly, đã chết.
Bụi mù tiêu tán, Vĩnh Niên giật mình nhìn người trước mặt.
“Ân Giác đại ca!”
Ân Giác mở miệng cười ha ha.
“Kha kha, em dâu, cuối cùng cũng tìm được đệ.” Hắn đánh giá sơ qua Vĩnh Niên, vui mừng gật gật đầu: “Xem ra không có trở ngại gì.”
“Bên ngoài đã sao rồi? Đệ nghe được nhiều tiếng kêu thảm thiết.”
Vĩnh Niên nóng lòng như lửa đốt, rốt cuộc ngoài kia đã thế nào, Hạng Bàn đâu? Hồ sinh đâu?
“Ha ha em dâu, đừng nóng vội.” Ân Giác vỗ vỗ đầu của Vĩnh Niên: “Yên tâm, tiểu đệ tốt lắm, chỉ là đang khổ chiến thôi.”
“Dẫn đệ đi!”
Vĩnh Niên lập tức van nài. Hắn chẳng thể phân được mình đang lo lắng cho ai. Lòng như có tiếng gì đó không ngừng kêu gào, dù thế nào cũng phải đi, nếu không sẽ chậm mất.
Yêu cầu này, Ân Giác không chút do dự mà đồng ý ngay. Y trượng nghĩa không màng tiểu tiết ôm Vĩnh Niên nhảy lên ngựa bay vút đi. Thiên mã hí vang, thuận đà vọt tới cứ lướt bay giữa những đám mây đang lơ lửng trắng như tuyết.
Cảnh vật dưới đất càng lúc càng nhỏ, cuối cùng Vĩnh Niên cũng chẳng thấy hình dạng gì cả.
Tu La địa ngục! Đầu Vĩnh Niên chỉ còn có từ này. Mặt đất máu chảy thành sông, hàng ngàn xác hồ ly ngã rạp dưới đất với đủ cả tư thế. Một thế ngoại đào viên khi nào giờ trở thành mồ chôn đầy quỷ dị. Mùi máu bay tứ tán trong không trung, xông thẳng lên tận trời.
Cảm giác ghê tởm như phá cổ họng mà ra. Vĩnh Niên bất chấp cứ nôn mãi không ngừng. Ân Giác lo lắng vỗ vỗ lưng hắn.
“Tàn nhẫn quá….”
“Đây là hậu quả cho việc động thủ trên đầu Thái Tuế. Đừng quên chúng ta là hung thần.” Ân Giác lẳng lặng nhìn Vĩnh Niên: “Chúng ta chỉ đối xử đặc biệt với một người duy nhất. Mà đệ chính là người đặc biệt duy nhất của Hạng Bàn. Hy vọng đệ có thể hiểu được.”
Vĩnh Niên sửng sốt, lòng quay cuồn chuyển đổi.
“Cha, nương, hai người đang làm gì thế?”
Một đôi mắt to trong suốt đang ngập tràn tò mò. Mẫn nhi ngủ ở bên cạnh không biết đã thức từ khi nào.
Khoái cảm của Vĩnh Niên đang trên tận trời cao bỗng rơi thẳng xuống. Ý thức trong phút chốc liền trở về.
Không phải nói thái tuế bị thương sẽ rơi vào thời kỳ ngủ đông sao! Tại sao lại mau tỉnh như thế!
Hắn cảm thấy mình đã bị lừa. Thân thể cứng đờ, thầm kêu thảm một tiếng. Mặt xấu hổ vùi vào giữa chăn, dù chết cũng không muốn ra. Đáng thương cho Hạng Bàn, một giây trước còn trong dũng đạo trừu sáp, giây tiếp theo thì bị kẹp mạnh cái, bao nhiêu tinh lực đều không tự chủ được mà tiết ra.
Sắc mặt hắn giờ đây thật cực kỳ khó coi.
“Mẫn Nhi, tỉnh rồi àh?”
Bảo bối ngoan ngoãn gật đầu.
“Tự đứng lên được không?”
Gật đầu.
“Đói bụng chưa?”
Gật đầu.
“Vậy đi ra ngoài, bảo nha hoàn làm cho con ít đồ ăn đi.”
Đáng tiếc, Mẫn Nhi vốn rất hiếu động lại thêm nhớ dai, nên hành động khi nãy của cha mẹ mình đã được bé khắc sâu vào đầu mất rồi.
“Cha nương, hai người đang làm gì thế?” Bé vẫn cố hỏi cho được.
Hạng Bàn thở dài, nếu đây là bảo bối của kẻ khác, đã bị y đánh cho răng rụng đầy đất. Nhưng kia là con mình mà, dù gì cũng phải nhẫn nại từ từ dạy bảo.
“Chúng ta đang tạo ra đệ đệ, con muốn có đệ đệ không?”
“Muốn ạh!” Đôi mắt trong suốt của Mẫn Nhi lấp lánh.
Vĩnh Niên quả thực vô cùng xấu hổ, ước gì trên mặt đất có một cái lỗ để hắn chui vào luôn đi.
Hạng Bàn cười đầy dục tình.
“Này, Mẫn nhi, con ngoan ngoãn ra ngoài tìm thứ gì ăn đi, không cần ở lại trong này. Lỡ như dọa đệ đệ con hoảng sợ, nó sẽ ở mãi trong bụng nương của con không chịu ra đâu.”
Nghe xong, Mẫn Nhi không dám ngồi đó nữa, bé chầm chậm gật đầu, nhón chân, nhẹ nhàng bò xuống giường, đi ra cửa.
“Ngươi, ngươi không biết xấu hổ.” Nghe tiếng bước chân khẽ khàng của Mẫn Nhi từ từ biến mất. Vĩnh Niên lúc này mặt mũi đỏ gay, tay run run chỉ Hạng Bàn, mãi thật lâu sau mới phun ra những lời này.
Hạng Bàn cười to, niết niết chớp mũi của Vĩnh Niên, trêu chọc: “Phu nhân thẹn àh?” Phân thân cực đại từ từ rời khỏi huyệt động, mang theo chút dịch trắng. Một trận hư không bỗng tràn vào trong lòng. Thân thể của Vĩnh Niên theo bản năng liền nẩy lên, níu kéo lại.
“Đừng động đậy….” giọng nói của Hạng Bàn khàn khàn, mắt lóe lên dục vọng quen thuộc nhìn chằm chằm vào Vĩnh Niên: “Nếu cử động, ta sẽ không thể nhịn được.”
Mặt của Vĩnh Niên đã không thể đỏ hơn. Lặng lẽ cầm lấy xiêm y mà Hạng Bàn đưa cho. Mặc đến nữa ngày mới phát hiện có đều không đúng. Y phục này đỏ thắm như lửa. Người từng có tam thê tứ thiếp như Vĩnh Niên đối với thứ này tuyệt không xa lạ.
Đây là hỷ phục bái đường.
Vĩnh Niên ngu ngơ nhìn Hạng Bàn, không hiểu y có ý gì.
“Mặc vào đi, chúng ta còn phải ra ngoài bái đường. Giờ giấc cũng không sai biệt cho lắm.”
Gương mặt dày của Hạng Bàn hơi ửng đỏ. Nhìn thoáng qua có chút đáng yêu. Vĩnh Niên nhếch mép, nhìn y như thế thật không kiềm được mà quay đi cười đến ngọt ngào.
“Này cho ngươi.” Hạng Bàn càng ngượng ngùng, đưa cho Vĩnh Niên thứ gì đó lấp lánh. Hắn cầm lấy, thì ra là một chiếc nhẫn rất đẹp. Không biết làm gì, nên đưa lên ngắm thử, thấy nó đang ánh lên loang loáng như ánh trăng, ở giữa còn có viên ngọc trên được khắc hình hoa hạnh. Xung quanh ấn ký phù chú gì đó.
Vĩnh Niên vừa nhìn đã thấy hân hoan, cứ im lặng cầm nó trong tay. Hạng Bàn ngược lại rất nóng nảy, liền nắm lấy tay trái của Vĩnh Niên đeo ngay vào ngón giữa.
“Dù xảy ra chuyện gì cũng không cho vứt nó đi.” Hạng Bàn nói thật dứt khoát. Y đeo nhẫn cho hắn xong còn xoay xoay, thưởng thức thêm lần nữa. Sau đó liền bế thốc Vĩnh Niên lên, không để cho hắn phản kháng, nhấc chân bước nhanh ra ngoài.
“Được rồi, chúng ta đi thôi, không sẽ trễ giờ lành đấy.”
Vừa ra được một bước, Vĩnh Niên liền choáng váng, bị động trương chiếc miệng đỏ tươi để Hạng Bàn hôn trộm thêm vài cái nữa.
Vĩnh Niên trước giờ chưa từng thấy qua cảnh tượng huyền ảo giống như vậy. Chỗ bọn họ ở là một cung điện, bốn bên đều phủ bởi một tầng khói nhẹ phiêu lãng, sắc màu rực rỡ. Trước mặt có một con sông quanh co, uốn lượn triền miên không biết đầu cuối. Vài chục chiếc thuyền bằng gỗ lim kim sắc đang trôi nhẹ theo dòng nước từ từ bờ. Thuyền dừng hẳn lại, cửa của khoang trong lập tức mở ra. Một nhóm thần linh tung bay theo gió nhẹ nhàng hạ xuống bậc thềm của cung điện. Người nào người nấy đều bừng bừng khí thế, mặt như đang ẩn chứa sát khí uy hiếp vạn vật.
Thừa dịp Vĩnh Niên còn tò mò nhìn khắp xung quanh, một vị có làn da ngâm đen. Là nam tử mặt có một chòm râu chân không chạm đến lướt đến, kéo thái tuế sang một bên, ghé vào tai thì thầm: “Có hồ yêu muốn gặp người.”
“Không gặp.” Hạng Bàn từ chối rất rõ ràng, còn hừ lạnh một tiếng: “Nói cho hắn biết, hôm nay là ngày lành của bổn thần, không màng đến hắn.”
Nam nhân có chòm râu kia dường như hơi lo lắng nhìn Hạng Bàn.
“Nhưng hắn nói, trong tay của hắn có thứ gì đó của người nào đó bỏ quên.”
Hạng Bàn do dự một chút, song vẫn cắn nhẹ môi từ chối.
“Hừ, ta không có hứng thú cùng hồ ly giao dịch.”
Thấy vậy nam nhân kia cũng không nói gì. Đúng lúc thấy Vĩnh Niên nhìn về phía này, Hạng Bàn đẩy gã một cái, liền bay đến bên cạnh Vĩnh Niên.
“Chúc mừng chúc mừng.” Nam nhân có chòm râu kia nhìn nhìn Vĩnh Niên, đánh giá sơ qua. Xong liền quay đầu nhìn Hạng Bàn thật vui vẻ nói:
“Tiểu tử ngươi cũng có hôm nay, con của các ngươi đâu? Mau bảo đến đây cho nhìn chút xem nào….”
Vĩnh Niên lại đỏ mặt, thân thể cứng ngắt ngượng ngùng, lặng im nghe người khác trêu đùa. Hắn không biết những người này vì sao nhìn mình vui vẻ như thế. Rõ ràng bọn họ là nam nhân kết hôn, lại không cho là nhảm. Hay do là thần tiên nên có suy nghĩ không giống người thường.
Nhân lúc không để ý, hắn phân vân lặng lẽ nhìn nam tử có chòm râu kia. Thấy đối phương không hề lộ ra vẻ khinh khi. Mới biết bọn họ thật không cố kỵ chuyện đó, nên dần an tâm lại.
Hạng Bàn cười đến đắc ý, nắm lấy tay của Vĩnh Niên. Vĩnh Niên đương nhiên không chịu, thật xấu hổ muốn giãy ra, nhưng chẳng có cách nào, đành phải để y kéo đi.
“Vĩnh Niên, đến, ta giới thiệu một chút. Đây là đại ca ta Địa Ty thái tuế Ân Giác. Là người đứng đầu thái tuế của chúng ta.”
Vĩnh Niên đỏ mặt gật gật đầu, nói vài câu kính trọng gì đó, xong lại vội vội vàng vàng ngượng ngùng nhìn sang hướng khác. Ân Giác cũng không để ý, cười ha ha vài tiếng, vỗ vỗ vai Hạng Bàn, cảm khái: “Hảo tiểu tử, cuối cùng cũng đợi được ngày này rồi.”
Hạng Bàn gật gật đầu, chăm chăm nhìn vào gương mặt đang đỏ lựng lên của Vĩnh Niên, miệng ừhm một tiếng thật nhỏ, xong nắm chặt lấy tay hắn. Vĩnh Niên lại liếc trộm Hạng Bàn, mặt đỏ lan đến cổ, lúng ta lúng túng.
“Ngươi…” Nắm đau ta, định nói nhưng lại thôi, người ta đang chăm chú nhìn mình, nói mấy lời đó thật phá không khí.
Ân Giác nhìn bọn họ thì vui tận đáy lòng. Sau đó liền nhanh chóng phát hiện ra chuyện trọng yếu. Mày vì thế mà cong lên, miệng bắt đầu bật ra.
“Tiểu đệ, ngươi chăm sóc người ta thế nào, tại sao lại thành như thế?”
Vĩnh Niên kinh ngạc nhìn hắn một cái, Hạng Bàn hơi giật mình nhưng vẫn thản nhiên trả lời: “Ta đã cho hắn ăn Ngưng Thần đan.”
“Đã quên thứ đó rồi à?” Ân Giác chỉ vào Vĩnh Niên lo lắng hỏi, đồng thời cũng thở hắc ra. Hạng Bàn gật đầu, Ân Giác nhún nhún vai, hạ giọng thì thầm, nói loáng thoáng cái gì mà: Thì ra là thế, còn tưởng chuyện gì tệ hại lắm, khiến hắn lo lắng linh tinh. Khiến Vĩnh Niên không biết thế nào cả.
Ân Giác ngẩn đầu nhìn thoáng qua hắn như đang suy nghĩ gì đó.
“Nhưng mà đánh rơi thì cũng phải tìm về chứ. Thế có hơn không.”
“Cái gì?”
Vĩnh Niên càng lúc càng không rõ, hắn cuối cùng đã quên thứ gì? Tại sao bọn họ lại nói chuyện kỳ quái như thế?
“Ngươi chắc vẫn không biết được đi, vẫn y như xưa ah!” Ân Giác chậc chậc cám cảnh.
“Như xưa?” Vĩnh Niên như rơi vào giữa vòng sương mù. Chuyện càng lúc càng mờ mịt như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn. Ân Giác không trả lời hắn, chỉ quay đầu a lên một tiếng.
“Cho ta nhìn con của các ngươi xem. Nhìn chút nào.”
Nha hoàn dẫn Mẫn Nhi vào đại sảnh như một nhân vật trung tâm. Từ đó kéo theo một trận xôn xao. Ân Giác hai mắt sáng ngời cũng chạy đến giúp vui. Các thái tuế khác thấy lão đại đến liền vội vàng tránh ra. Mẫn Nhi được quây quanh bởi rất nhiều đồng loại cũng không sợ hãi hay câu nệ gì cả. Đôi mắt thông minh cứ mở to đảo quanh, miệng ngọt ngào trả lời đủ thứ chuyện từ các thái tuế khác. Bé khiến cho mọi người thật hưng phấn, miệng không ngừng suýt xoa muốn có một đứa con thông minh lanh lợi như thế.
“Chúng ta cũng đến đó đi.”
Hạng Bàn nhẹ nhàng lắc lắc tay của Vĩnh Niên. Hắn đang lo Mẫn Nhi khó có thể chống đỡ được, liền dằn mọi nghi vấn trong lòng xuống, gật đầu nghe theo lời Hạng Bàn mà đi.
Mọi người nhìn thấy Mẫn Nhi thì vô cùng hưng phấn cùng thích thú. Đại tiệc này cơ hồ chỉ mình bé là trung tâm. Lão đại Hạng Bàn đương nhiên mất hứng, cứ dày mặt ra ho khan vài tiếng. Chúng thái tuế sau khi nghe được cũng đã vô tình phát hiện ra tân lang và tân nương lúc này còn chưa bái đường. Mẫn nhi liền vui cười trở về chỗ của mình. Ân Giác đương nhiên ngồi ở vị trí cao đường là chủ tọa cho hôn lễ này rồi.
Người dẫn chương trình lúc này mới nhớ đến bổn phận của mình, vội vàng lấy giọng hét toáng lên:
“Nhất bái thiên địa!”
Hạng Bàn túm lấy Vĩnh Niên, hồ đồ đẩy hắn đập đầu xuống đất.
“Nhị bái cao đường!”
Ân Giác mặt mày rạng rỡ nhìn hai người bọn họ cúi đầu. Vĩnh Niên bỗng nhiên tỉnh hẳn ra, hắn, hắn, hắn đang cùng một nam nhân bái đường!!! Thân là nam tử thế mà phải gả đi làm vợ cho người cùng giới! Này, thật là sai lầm hoang đường nhất thiên hạ mà.”
Một cơn giận dữ bỗng trỗi dậy trong lòng. Đang muốn phất tay bỏ đi thì mắt chợt nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của Mẫn Nhi, đầu lại nhớ đến những lời sáng nay của Hạng Bàn. Lòng Vĩnh Niên liền chùng hẳn xuống.
Ngẩng đầu nhìn Hạng Bàn cười thật dịu dàng, khí giận lại giảm đi vài phần.
Bỏ đi, là ta vô dụng. Không thể dựa vào sức mình để bảo vệ con thơ. Lòng Vĩnh Niên thầm thở dài, nghĩ lại cũng dễ chịu một chút.
Người dẫn chương trình cất giọng cao vút:
“Phu thê giao bái!”
Như vậy, mình đã thật sự gả cho nam tử. Vĩnh Niên lòng đầy phức tạp cùng gút mắc cúi người thực hiện nghi thức cuối cùng.
Hạng Bàn cười lớn, bỗng nhiên ôm chặt lấy Vĩnh Niên. Mọi người lại hưng phấn xôn xao, nói cười vui vẻ đến tận trời.
“Lễ thành!”
Thanh âm lanh lảnh như đặt dấu chấm tròn trỉnh kết thúc bức tranh hôn lễ hoàn mỹ. Vĩnh Niên bị ôm chặt trong lòng, nhắm hai mắt lại. Tương lai sau này của mình là sẽ gắn kết cùng hung thần này. Vĩnh viễn….
Sau khi nghi thức kết thúc, khách và chủ nâng cốc cười nói hân hoan. Một đôi nến đỏ sáng bừng cũng hưng phấn mà cháy thật đậm nồng. Khách khứa mời rượu trêu đùa ầm ĩ vây lấy đôi vợ chồng mới cưới. Đến Mẫn Nhi cũng bị vây bởi những lão thái tuế râu tóc bạc phơ.
Ngay lúc này, trong phòng âm thanh thật giòn giã, nói cười xôn xao, thật giống như nước sôi trên bếp. Bọn nha hoàn cũng làm việc liên tay mệt đến rã rời. Các nàng không ngừng rót rượu, chuyện vui của thái tuế sao có thể thiếu được rượu. Đây là mệnh lệnh của chủ nhân. Chuốc say hết cả, tránh cho có người nào còn tỉnh chạy đến tân phòng làm phiền đôi vợ chồng son. Còn phải vội vội vàng vàng giục hạ nhân giúp bọn hán tử say không biết trời nam đất bắc ra phòng ngoài. Công việc bận rộn vô cùng, gắp đến độ phải ba đầu sáu tay mới xong được.
Bỗng bên ngoài có một thiếu nữ khoảng tuổi vén rèm bước vào phòng. Nàng ta phục sức theo kiểu nha hoàn, dung mạo thanh tú, thần sắc thật đoan trang, vội vàng chào nha hoàn hoàn đứng đầu vài câu, xong lại nhanh tay đón lấy bầu rượu, lanh lẹ làm việc, còn xoay người giúp nhóm khác đưa các thái tuế uống say ra ngoài.
Thiếu nữ thoáng ngập ngừng, sau lại rót rượu thêm vài lần nữa. Truyện trò sôi nổi, người cứ thay nhau chuốc say các thái tuế khác, tới tới lui lui.
Vĩnh Niên cứ bị mời rượu hết ly này đến ly khác. Hắn không uống thật không được. Tửu lượng của hắn không phải không cao, nhưng rượu ào ạt như thác đổ thế kia thì lần đầu tiên hắn mới được thấy qua. Cũng may hầu hết rượu đều rơi vào bụng của thái tuế, Vĩnh Niên tuy rất cảm kích, nhưng thấy mắt y càng lúc càng cháy bỏng lên thì vô cùng xấu hổ. Nhóm thái tuế rượu vào lời ra, liền hướng đôi tân nhân mà trêu đùa. Mặt Vĩnh Niên không ngừng đỏ lên. Cuối cùng chịu không nổi sự nồng nhiệt kia mà thừa cơ chạy mất.
“Ha ha, lão bà của ngươi chạy rồi….”
“Tân nương thẹn thùng…”
Tiếng nói như gió cứ đuổi theo sau lưng. Vĩnh Niên xấu hổ cúi đầu càng chạy nhanh hơn nữa. Được vài bước bỗng đụng phải nha hoàn rót rượu.
[Rốp!] Tiếng rơi rớt giòn tan của đồ sứ vang lên, nhưng nó nhanh chóng bị sự lao xao phía đại sảnh bao phủ.
“Ayda!” Thiếu nữ giật mình nhảy dựng lên, đôi mắt xinh đẹp nhanh chóng ngân ngấn nước.
“Thực xin lỗi.” Vĩnh Niên như trẻ nhỏ làm sai, nhất thời cảm thấy xấu hổ, vội vàng xoay người bắt đầu thu dọn mảnh vỡ. Đối phương trầm mặc hồi lâu, cũng ngồi xổm xuống, lấy ra khăn tay để những mảnh vỡ vào trong. Ánh nến sáng soi, bóng của thiếu nữ đen ngòm đè nặng lên đôi tay đang đong đưa như nghịch ngợm vài thứ linh tinh. Thoáng chốc, Vĩnh Niên mơ mơ màng màng loáng thoáng nhớ được gì đó, nhưng lại không rõ ràng lắm. Hắn lắc lắc đầu, loại cảm giác kỳ quái này như bóng với hình.
Thiếu nữ mỉm cười, cầm lấy mảnh vỡ từ tay Vĩnh Niên.
“Đại nhân thật rất tốt bụng. Ngài thuộc thần tộc nào thế? Khí tức thuần chân (~ thuần khiết, chân thật) như vậy, con là lần đầu tiên gặp qua.”
“Ta là người phàm, không phải thần gì đó.” Vĩnh Niên trả lời, nhìn thiếu nữ này bỗng nổi lên dự cảm khó hiểu. Hình như có liên quan đến hắn, liên quan vô cùng trọng yếu….
Nghe được câu trả lời của Vĩnh Niên, thiếu nữ liền giật mình, nâng ống tay áo che đi gương mặt đang mỉm cười.
“Đừng nói đùa mà phu nhân.”
“Ta không nói đùa, ta là người phàm thật mà.” Vĩnh Niên cười khổ.
Miệng sau ống tay áo của thiếu nữ càng mở rộng.
“Nhưng, nếu phu nhân là người phàm, thì bóng của người đâu?”
Vĩnh Niên nghe thế, cả người liền chấn động, vội vàng cúi đầu nhìn xuống.
Dưới chân đối phương có một chiếc bóng yểu điệu thước tha, còn mình…. Cái gì cũng không có.
Hắn run rẩy, lòng đầy hoang mang, sờ sờ nền đá cẩm thạch lạnh lẽo. Đầu ong ong lên đầy tạp âm, như sóng gầm mãnh liệt lại như cuồng phong than khóc.
Tay, Vĩnh Niên nhìn vào tay mình, màu vàng của da từ từ nhạt đi rất nhiều, cuối cùng là trở nên trong suốt. Cảnh vật xung quanh bắt đầy vặn vẹo biến hình. Tiếng ồn ào bỗng chốc biến thành những thanh âm hoang đường không rõ. Hắn như đang ở một thế giới khác.
Giọng ma nữ nũng nịu kề tai nói với hắn: “Phàm là người đều có bóng….”
Ta chết rồi?
“Vĩnh Niên ——!”
Không biết ai đang gọi, đau thấu tâm can. Ngón giữa tay trái đau đớn kịch liệt như bị bỏng.
Tiệc cưới tại đại sảnh, đã không còn thấy được thân ảnh của Vĩnh Niên. Thì ra nơi này giờ có thêm một cái động lớn đen thăm thẳm, đang mở rộng cửa nuốt lấy Vĩnh Niên rồi xoay tròn không ngừng thu nhỏ lại. Mấy đạo hàn quan hiện lên, Hạng Bàn cùng thiếu nữ kia đã qua hơn chiêu.
Song phương giao đấu trước hắc động, mắt ai nấy đều trợn trừng hung dữ, răng lộp cộp nghiến chặt lại.
Gương mặt tuấn tú của thái tuế vì phẫn nộ mà vặn vẹo. Phương thiên họa kích trong tay vì hưng phấn bừng bừng phát ra âm thanh. Toàn thân tỏa ra sát khí ngút trời khiến người khác phải kiêng dè. Giờ đây, bộ dáng này hoàn toàn phù hợp với hình ảnh hung thần trong truyền thuyết dân gian.
“Bính Tuất thái tuế, không ngờ phải không.” Cổ họng thiếu nữ phát ra giọng trầm trầm của nam nhân.
“Đường xuống Minh Giới đã mở, ngươi còn dự tính nào khác không?” Mặt mũi thiếu nữ bắt đầu chảy ra như bùn nhão rồi dần hợp lại thành dung mạo của Hồ Sinh: “Àh, ta quên mất, đại tiên các người muốn đến đó phải có giấy thông hành ah. Chậc chậc, đợi phê duyệt giấy thông hành mất bao lâu đây?”
Đôi mắt hoa đào của Hồ Sinh hướng về chiếc cầu phía trước, cố ý than vãn sợ hãi. Miệng lại cong lên biểu thị tâm tình y thật tốt.
Hạng Bàn cuối cùng cũng nhịn không được, nổi giận gầm lên một tiếng. Phương thiên họa kích liền lao thẳng tới. Hồ sinh chẳng thèm tránh né, cứ ngang nhiên đón nhận.
“Thật là cám ơn người nha, thái tuế.” Hồ Sinh cười vang, thân thể hóa thành một làn khói nhạt, trong đó lại có một tia sáng màu lục lao ra, nhanh chóng chui tọt vào cửa động đang khép kín.
“Chúng ta tranh đoạt lâu như vậy cuối cùng cũng có đáp án. Ngươi thua rồi. Tự dứt lòng đi!”
Sương khói tan đi, một hình nhân bằng giấy màu trắng giữa không trung chậm rãi bay xuống, giống như lời đùa cợt của nhóm thái tuế khi nãy.
Thế thân!
Chúng thái tuế xung quanh bắt đầu xôn xao. Chuyện này thật khinh người, bọn họ đương nhiên bị chọc giận.
Một yêu quái nho nhỏ, dám ngang nhiên không coi ai ra gì.
“Bàn, chúng ta lập tức đi nhờ minh thiên đế chủ trì….” Ân Giác vỗ vỗ bờ vai đã cứng ngắt của Hạng Bàn, mắt hiện lên tia hung ác.
Đã lâu thật lâu rồi, chưa từng có qua yêu quái dám khiêu chiến quyền uy của thái tuế.
“Không.” Thái độ của Hạng Bàn thật khác thường, miệng nhếch lên cười lạnh: “Huynh cho rằng ta cái gì cũng không chuẩn bị sao?”
Hồ ly kia, đến chến còn không biết tại sao.
Vĩnh Niên là của ta!