Không thấy Bạch Tuyết Linh trả lời, Hàn Thiên Phong bước đến gần nàng, cười gọi nàng :
- Nương tử.
Nghe hắn gọi mình 'nương tử' nàng bỗng nhiên có cảm giác nổi da gà.
- Tiểu tử, không được gọi ta 'nương tử'.
- Nàng là nương tử của ta, ta đương nhiên phải gọi nàng là nương tử rồi, với lại ta là phu quân nàng, không phải tiểu tử.
- Hử, ngươi bao nhiêu tuổi ?
- Vừa tròn 24 tuổi.
Nghe hắn nói, nàng nhướn mắt, 24 tuổi, chết tiệt ngọc đế hắn dám gả ta cho một tên đáng tuổi cháu nàng. Cố gắng áp chế mong muốn muốn giết người nào đấy, nàng hỏi hắn.
- Ngươi tên gì ?
- Hàn Thiên Phong, vậy còn nàng ?
Nàng hít một ngụm khí, tên này không biết nàng là ai, vậy mà dám lấy nàng, thật chỉ muốn bổ đầu hắn ra xem bên trong chứa thứ gì ?
- Ngươi không biết ta, tại sao còn lấy ta ?
Thấy Bạch Tuyết Linh không trả lời hắn mà còn hỏi lại, hắn cũng không giận mà ôn nhu trả lời nàng.
- Lúc đầu sư phụ bắt ta lấy vợ, ta không đồng ý nhưng khi thấy bức họa của nàng, ta đã nghĩ có khi nào là định mệnh, vì nương tử là người đầu tiên khiến ta động tâm.
- Ngươi đã từng gặp ta ?
- Lần đầu tiên ta gặp nàng là lúc ta bay qua một ngọn núi, ta thấy nàng đang ngắm cảnh, từ lúc đó trong tim ta không biết từ lúc nào đã có hình bóng của nàng.
Tình yêu sét đánh, đây là suy nghĩ lúc này của Bạch Tuyết Linh, nhưng nàng chưa từng nghĩ là có người yêu mình từ ánh mắt đầu tiên . Nên bây giờ nghe hắn nói, nàng cảm thấy có gì đó chợt lóe nhưng rất nhanh vụt tắt, mà thay vào đó là có cảm giác da gà toàn thân nổi hơi bị nhiều , làm nàng muốn đánh người. Cố gắng áp chế cảm xúc muốn đánh người nàng hỏi :
- Sư phụ ngươi là ai ?
- Long Vô Song, nương tử, nàng quen biết với sư phụ ta.
Không phải câu hỏi mà là khẳng định, theo hắn đoán nương tử của hắn cũng không phải người thường, nhưng thật kì lạ, Hàn Thiên Phong không cảm nhận được tiên khí từ người nàng. Mà điều đó không quan trọng, quan trọng là nàng là nương tử của hắn, người đầu tiên mà hắn không cảm thấy phiền phức, nhiều hơn nữa là hắn cảm thấy được hắn thích nàng, nghĩ vậy bất giác hắn cười thật tươi nhìn nàng.
Không thấy Bạch Tuyết Linh trả lời, Hàn Thiên Phong bước đến gần nàng, cười gọi nàng :
- Nương tử.
Nghe hắn gọi mình 'nương tử' nàng bỗng nhiên có cảm giác nổi da gà.
- Tiểu tử, không được gọi ta 'nương tử'.
- Nàng là nương tử của ta, ta đương nhiên phải gọi nàng là nương tử rồi, với lại ta là phu quân nàng, không phải tiểu tử.
- Hử, ngươi bao nhiêu tuổi ?
- Vừa tròn tuổi.
Nghe hắn nói, nàng nhướn mắt, tuổi, chết tiệt ngọc đế hắn dám gả ta cho một tên đáng tuổi cháu nàng. Cố gắng áp chế mong muốn muốn giết người nào đấy, nàng hỏi hắn.
- Ngươi tên gì ?
- Hàn Thiên Phong, vậy còn nàng ?
Nàng hít một ngụm khí, tên này không biết nàng là ai, vậy mà dám lấy nàng, thật chỉ muốn bổ đầu hắn ra xem bên trong chứa thứ gì ?
- Ngươi không biết ta, tại sao còn lấy ta ?
Thấy Bạch Tuyết Linh không trả lời hắn mà còn hỏi lại, hắn cũng không giận mà ôn nhu trả lời nàng.
- Lúc đầu sư phụ bắt ta lấy vợ, ta không đồng ý nhưng khi thấy bức họa của nàng, ta đã nghĩ có khi nào là định mệnh, vì nương tử là người đầu tiên khiến ta động tâm.
- Ngươi đã từng gặp ta ?
- Lần đầu tiên ta gặp nàng là lúc ta bay qua một ngọn núi, ta thấy nàng đang ngắm cảnh, từ lúc đó trong tim ta không biết từ lúc nào đã có hình bóng của nàng.
Tình yêu sét đánh, đây là suy nghĩ lúc này của Bạch Tuyết Linh, nhưng nàng chưa từng nghĩ là có người yêu mình từ ánh mắt đầu tiên . Nên bây giờ nghe hắn nói, nàng cảm thấy có gì đó chợt lóe nhưng rất nhanh vụt tắt, mà thay vào đó là có cảm giác da gà toàn thân nổi hơi bị nhiều , làm nàng muốn đánh người. Cố gắng áp chế cảm xúc muốn đánh người nàng hỏi :
- Sư phụ ngươi là ai ?
- Long Vô Song, nương tử, nàng quen biết với sư phụ ta.
Không phải câu hỏi mà là khẳng định, theo hắn đoán nương tử của hắn cũng không phải người thường, nhưng thật kì lạ, Hàn Thiên Phong không cảm nhận được tiên khí từ người nàng. Mà điều đó không quan trọng, quan trọng là nàng là nương tử của hắn, người đầu tiên mà hắn không cảm thấy phiền phức, nhiều hơn nữa là hắn cảm thấy được hắn thích nàng, nghĩ vậy bất giác hắn cười thật tươi nhìn nàng.