Trên Thanh Phong sơn, mọi người các tấp nập chuẩn bị cho cái đại hội gì đó mà nàng chẳng biết. Nhìn họ bận như vậy chắc chẳng có thời gian để chú ý đến nàng đâu, cho nên nàng một đường bay thẳng đến nơi ở của trưởng môn.
Nơi ở của trưởng môn Thanh Phong sơn là một ngôi nhà trên đỉnh núi Thanh Phong, nơi này ngoài những người đứng đầu có thể tới thì không một ai được phép đặt chân vào.
Ra lệnh cho bạch hạc dừng trước cửa nhà, hình như không có ai thì phải. Mở cửa bước vào trong, trên đầu nàng xuất hiện mấy vạch đen.
Cái cảnh này...sao quen vậy? Trên bàn, dưới sàn la liệt đầy những cuốn sổ con, trong đống sổ con dưới sàn, nàng thấy có cái vạt áo lòi ra...
Khóe miệng giật giật, nàng tiến lại gần, dùng chân đá mấy cuốn sổ con đó ra, người nằm dưới cũng xuất hiện. Một nam nhân tuấn tú đang nằm gục dưới đất, vẻ mặt vặn vẹo khổ không thể tả, trên tay vẫn cầm cuốn sổ con.
Chậc, cái này có nên gọi là tai nạn lao động không? Đá đá tên nam nhân nằm đó, giọng nàng có chút thông cảm gọi.
- Này, này, tiểu Song Song, tỉnh dậy coi.
Tên nam nhân nào đó mặt càng nhăn, miệng lầm bầm:
- Khốn khiếp, để lão tử ngủ.
Khóe miệng nàng giật giật, cái tên này..."Bốp" nàng một cước đá thẳng vào bụng hắn.
- Ngươi ngủ chết luôn đi.
"Khụ khụ...tên chết tiệt nào...dám..." hắn ôm bụng, khó khăn mở miệng.
- Dám thế nào, còn không tỉnh, muốn ta cho thêm một cước không? - Nàng lạnh nhạt nói.
Nghe thanh âm phát ra Long Vô Song rùng mình, hắn nghe lầm đi, hắn thật sự nghe lầm. Đúng, nghe lầm, đây là hắn ngủ mơ thôi ngủ mơ thôi...
- Còn không dậy. - Nàng đẩy mấy cuốn sổ trên ghế xuống, nhàn nhã ngồi đó nhìn hắn.
Nghe vậy, hắn lập tức tỉnh hẳn, đứng bật dậy nhìn thiếu nữ trước mặt.
- Ha ha...ha, vinh hạnh vinh hạnh, không ngờ ngài lại tới đây, Vô Song thất lễ rồi. - Hắn cố giữ bình tĩnh nói.
Má ơi, ôn thần tới, à không, quỷ tới, đang yên đang lành lão tổ tông này tới đây làm gì? Không phải đang ở với tiểu Phong sao, chẳng lẽ...
Mồ hôi hắn rơi như mưa, chắc không phải đâu, nghe nói tiểu Phong rất biết nịnh nọt nàng ta mà, đâu thể có chuyện đó nhỉ? Đúng, đúng là do hắn nghĩ nhiều thôi.
Nhìn biểu hiện phong phú của hắn, Bạch Tuyết Linh xem thường nhìn hắn, đừng tưởng nàng không biết hắn đang nghĩ cái gì chứ.
- Ta sẽ ở đây một thời gian.
- Vâng...vâng...Cái gì? Ngài...ngài ở đây...
- Sao vậy? Ngươi có ý kiến? - Nàng nheo mắt nhìn hắn, thử ý kiến xem...
- Không...không, ta bảo đệ tử sắp xếp chỗ ở cho ngài ngay.
Hắn khóc không ra nước mắt, tiểu Phong...mau đến rước nàng ta về đi...
Lúc này, Hàn Thiên Phong đang lửa giận ngùn ngụt bay về Thanh Phong sơn.
- Linh nhi, nàng chờ đó cho ta.
Trên Thanh Phong sơn, mọi người các tấp nập chuẩn bị cho cái đại hội gì đó mà nàng chẳng biết. Nhìn họ bận như vậy chắc chẳng có thời gian để chú ý đến nàng đâu, cho nên nàng một đường bay thẳng đến nơi ở của trưởng môn.
Nơi ở của trưởng môn Thanh Phong sơn là một ngôi nhà trên đỉnh núi Thanh Phong, nơi này ngoài những người đứng đầu có thể tới thì không một ai được phép đặt chân vào.
Ra lệnh cho bạch hạc dừng trước cửa nhà, hình như không có ai thì phải. Mở cửa bước vào trong, trên đầu nàng xuất hiện mấy vạch đen.
Cái cảnh này...sao quen vậy? Trên bàn, dưới sàn la liệt đầy những cuốn sổ con, trong đống sổ con dưới sàn, nàng thấy có cái vạt áo lòi ra...
Khóe miệng giật giật, nàng tiến lại gần, dùng chân đá mấy cuốn sổ con đó ra, người nằm dưới cũng xuất hiện. Một nam nhân tuấn tú đang nằm gục dưới đất, vẻ mặt vặn vẹo khổ không thể tả, trên tay vẫn cầm cuốn sổ con.
Chậc, cái này có nên gọi là tai nạn lao động không? Đá đá tên nam nhân nằm đó, giọng nàng có chút thông cảm gọi.
- Này, này, tiểu Song Song, tỉnh dậy coi.
Tên nam nhân nào đó mặt càng nhăn, miệng lầm bầm:
- Khốn khiếp, để lão tử ngủ.
Khóe miệng nàng giật giật, cái tên này..."Bốp" nàng một cước đá thẳng vào bụng hắn.
- Ngươi ngủ chết luôn đi.
"Khụ khụ...tên chết tiệt nào...dám..." hắn ôm bụng, khó khăn mở miệng.
- Dám thế nào, còn không tỉnh, muốn ta cho thêm một cước không? - Nàng lạnh nhạt nói.
Nghe thanh âm phát ra Long Vô Song rùng mình, hắn nghe lầm đi, hắn thật sự nghe lầm. Đúng, nghe lầm, đây là hắn ngủ mơ thôi ngủ mơ thôi...
- Còn không dậy. - Nàng đẩy mấy cuốn sổ trên ghế xuống, nhàn nhã ngồi đó nhìn hắn.
Nghe vậy, hắn lập tức tỉnh hẳn, đứng bật dậy nhìn thiếu nữ trước mặt.
- Ha ha...ha, vinh hạnh vinh hạnh, không ngờ ngài lại tới đây, Vô Song thất lễ rồi. - Hắn cố giữ bình tĩnh nói.
Má ơi, ôn thần tới, à không, quỷ tới, đang yên đang lành lão tổ tông này tới đây làm gì? Không phải đang ở với tiểu Phong sao, chẳng lẽ...
Mồ hôi hắn rơi như mưa, chắc không phải đâu, nghe nói tiểu Phong rất biết nịnh nọt nàng ta mà, đâu thể có chuyện đó nhỉ? Đúng, đúng là do hắn nghĩ nhiều thôi.
Nhìn biểu hiện phong phú của hắn, Bạch Tuyết Linh xem thường nhìn hắn, đừng tưởng nàng không biết hắn đang nghĩ cái gì chứ.
- Ta sẽ ở đây một thời gian.
- Vâng...vâng...Cái gì? Ngài...ngài ở đây...
- Sao vậy? Ngươi có ý kiến? - Nàng nheo mắt nhìn hắn, thử ý kiến xem...
- Không...không, ta bảo đệ tử sắp xếp chỗ ở cho ngài ngay.
Hắn khóc không ra nước mắt, tiểu Phong...mau đến rước nàng ta về đi...
Lúc này, Hàn Thiên Phong đang lửa giận ngùn ngụt bay về Thanh Phong sơn.
- Linh nhi, nàng chờ đó cho ta.