Trong đại điện Quân Hiên vừa về đã chọc tức năm người làm bọn họ tức giận nổi đầy sát ý.
Thấy vậy, Long Vô Sog mới can thiệp giang hòa. Haiz, làm trưởng môn cũng không dễ, đúng là làm tinh thần của hắn như muốn vỡ tung.
Cuối cùng cũng giải quyết song, tạm thời mọi chuyện để đó đợi đại hội kết thúc thì giải quyết sau. Tuy bên phía Long Vô Song chịu thiệt nhưng cũng không thể lấy mạng đền mạng ngay lập tức.
Sau khi mọi người giải tán, Hàn Thiên Phong đi theo Long Vô Song và Quân Hiên về nơi ở của hắn.
- Sư phụ, Linh nhi đang ở đâu?
- Đừng lo, nương tử của con đang ở viện của con giờ chúng ta cùng tới đó, dù sao mọi việc cũng phải thông báo cho nàng ấy biết một tiếng.
- Có việc gì sư phụ cần gặp Linh nhi sao, nếu không để con chuyển lời cũng được.
- Không không vẫn để ta tới thì hơn.
- Sư phụ con nói đúng đó, dù sao có một số chuyện con cũng cần phải biết.
Nghe vậy, hắn không nói thêm gì nữa, tuy hắn biết nàng có nhiều chuyện không nói cho hắn, nhưng hắn muốn nàng tự nói cho hắn hơn là ép buộc.
Bước vào nơi hắn đã ở một thời gian dài, tuy không có gì thay đổi nhưng bây giờ hắn phải ngây ngẩn cả người.
Giữa hồ hoa sen nở rộ, nàng đứng giữa hồ, bạch y bay phấp phới hóa quyện vào những bông sen làm cho nàng như tiên tử mới bước ra từ trong hoa sen.
Hai mắt khép hờ nàng cũng không nhìn bọn hắn, nàng ngửa mặt nhìn bầu trời xanh thẳm, hưởng thụ ánh nắng ấm áp chiếu vào khiến nàng càng thêm thanh cao thoát tục như có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Nghĩ vậy, hắn đột nhiên hoảng hốt bước nhanh đến gọi nàng:
- Linh nhi!
Đôi mắt khép hờ nhìn về phía hắn, rồi nhìn hai người phía sau. Nàng tung mình bay ra khỏi hồ, bóng dáng nàng tựa tiên tử như đang dạo chơi, không, nàng còn đẹp hơn tất cả tiên tử mà hắn thấy.
Bỗng nhiên hắn có cảm giác hắn không xứng với nàng, vừa nghĩ vậy, hắn hoảng hốt vứt suy nghĩ này ngay lập tức. Dù thế nào, nàng cũng là nương tử của hắn, hắn là phu quân của nàng.
Nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt hắn, nàng nhẹ giọng:
- Ngươi đến rồi!
- Ừ, ta tới rồi.
Trước lúc tới, hắn còn đang nghĩ phải trừng phạt nàng thế nào, nhưng khi gặp mặt hắn chẳng nghĩ được gì, chỉ muốn cứ thế nhìn nàng, ở bên nàng.
Nghĩ thế, hắn lắc đầu cười khổ, từ lúc nào mà hắn lại trở thành như vậy rồi, nhưng cảm giác này hắn không ghét, còn rất thích.
- Vào trog rồi nói.
Nàng nói rồi xoay người dẫn đầu đi vào, thấy vậy hắn vội vàng đi theo, hai người phía sau cũng đi theo.
Nàng ngồi xuống chiếc chủ vị, thấy vậy, Hàn Thiên Phong định gọi nàng thì bị sư thúc hắn ngăn lại. Thấy vậy hắn hơi nhíu mày nhưng cũng không nói gì, Hàn Thiên Phong rót cho sư phụ hắn một ly trà, thấy ly trà trước tiên đưa hắn, Hàn Thiên Phong có chút hoảng đưa ly trà cho nàng.
Sau đó Quân Hiên lấy bình trà trong tay hắn rót cho Long Vô Song một ly, rồi rót cho mình một ly, định rót cho Hàn Thiên Phong nhưng hắn lấy bình trà trong tay Quân Hiên tự mình rót một ly.
Hắn có chút không hiểu vì sao sư phụ và sư thúc làm vậy, nhưng không ai lên tiếng, hắn cũng không nói, chỉ ngồi một chỗ.
Hắn biết, chỉ lát nữa thôi hắn sẽ biết rất nhiều việc mà hắn chưa bao giờ nghĩ tới.
Thấy không ai nói gì, chỉ duy trì im lặng, Bạch Tuyết Linh uống một ngụm trà rồi nhìn bọn họ, nhàn nhạt mở miệng:
- Hồn phách vẫn trong cơ thể bọn họ, lấy hồi sinh đan cho họ ăn.
Nghe thế, mọi người đều giật mình.
- Hồn chưa rời khỏi cơ thể? - Long Vô Song kích động.
- Chỉ còn duy trì được một nén nhang, cho họ ăn đi.
Nghe vậy, Quân Hiên kích động đứng bật dậy.
- Cám ơn thượng tiên, cám ơn thượng tiên...
Liên tục nói cám ơn xog rồi liền phi thân ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại ba người, Long Vô Song muốn nói lại thôi, Hàn Thiên Phong chưa hết bàng hoàng, vừa rồi sư thúc gọi nàng là "thượng tiên" nàng...
Nhìn thấy dáng vẻ Long Vô Song, nàng không khỏi thở dài, dù sao họa cũng từ nàng mà ra.
- Mọi chuyện ta sẽ giải quyết, ngươi về đi.
- Nhưng...
- Đi đi, ta còn chuyễn cần nói với hắn. - Nàng nhìn về phía hắn.
Thấy vậy, Long Vô Song đứng dậy cáo từ. Trong phòng chỉ còn lại nàng và hắn, thấy hắn muốn nói nhưng lại không nói, nàng thở nhẹ một hơi.
- Ta là Bạch Quỷ, thần tộc là tới tìm ta.
Nói xong cũng không đợi hắn có phản ứng, nàng đứng dậy vào phòng trong bắt đầu tu luyện, nàng phải mau chóng phá vỡ phong ấn.
Còn Hàn Thiên Phong ngồi ở đó trong đầu không ngừng lặp lại câu nói của nàng, nàng là Bạch Quỷ, thần tộc là tới tìm nàng.
Trong đại điện Quân Hiên vừa về đã chọc tức năm người làm bọn họ tức giận nổi đầy sát ý.
Thấy vậy, Long Vô Sog mới can thiệp giang hòa. Haiz, làm trưởng môn cũng không dễ, đúng là làm tinh thần của hắn như muốn vỡ tung.
Cuối cùng cũng giải quyết song, tạm thời mọi chuyện để đó đợi đại hội kết thúc thì giải quyết sau. Tuy bên phía Long Vô Song chịu thiệt nhưng cũng không thể lấy mạng đền mạng ngay lập tức.
Sau khi mọi người giải tán, Hàn Thiên Phong đi theo Long Vô Song và Quân Hiên về nơi ở của hắn.
- Sư phụ, Linh nhi đang ở đâu?
- Đừng lo, nương tử của con đang ở viện của con giờ chúng ta cùng tới đó, dù sao mọi việc cũng phải thông báo cho nàng ấy biết một tiếng.
- Có việc gì sư phụ cần gặp Linh nhi sao, nếu không để con chuyển lời cũng được.
- Không không vẫn để ta tới thì hơn.
- Sư phụ con nói đúng đó, dù sao có một số chuyện con cũng cần phải biết.
Nghe vậy, hắn không nói thêm gì nữa, tuy hắn biết nàng có nhiều chuyện không nói cho hắn, nhưng hắn muốn nàng tự nói cho hắn hơn là ép buộc.
Bước vào nơi hắn đã ở một thời gian dài, tuy không có gì thay đổi nhưng bây giờ hắn phải ngây ngẩn cả người.
Giữa hồ hoa sen nở rộ, nàng đứng giữa hồ, bạch y bay phấp phới hóa quyện vào những bông sen làm cho nàng như tiên tử mới bước ra từ trong hoa sen.
Hai mắt khép hờ nàng cũng không nhìn bọn hắn, nàng ngửa mặt nhìn bầu trời xanh thẳm, hưởng thụ ánh nắng ấm áp chiếu vào khiến nàng càng thêm thanh cao thoát tục như có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Nghĩ vậy, hắn đột nhiên hoảng hốt bước nhanh đến gọi nàng:
- Linh nhi!
Đôi mắt khép hờ nhìn về phía hắn, rồi nhìn hai người phía sau. Nàng tung mình bay ra khỏi hồ, bóng dáng nàng tựa tiên tử như đang dạo chơi, không, nàng còn đẹp hơn tất cả tiên tử mà hắn thấy.
Bỗng nhiên hắn có cảm giác hắn không xứng với nàng, vừa nghĩ vậy, hắn hoảng hốt vứt suy nghĩ này ngay lập tức. Dù thế nào, nàng cũng là nương tử của hắn, hắn là phu quân của nàng.
Nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt hắn, nàng nhẹ giọng:
- Ngươi đến rồi!
- Ừ, ta tới rồi.
Trước lúc tới, hắn còn đang nghĩ phải trừng phạt nàng thế nào, nhưng khi gặp mặt hắn chẳng nghĩ được gì, chỉ muốn cứ thế nhìn nàng, ở bên nàng.
Nghĩ thế, hắn lắc đầu cười khổ, từ lúc nào mà hắn lại trở thành như vậy rồi, nhưng cảm giác này hắn không ghét, còn rất thích.
- Vào trog rồi nói.
Nàng nói rồi xoay người dẫn đầu đi vào, thấy vậy hắn vội vàng đi theo, hai người phía sau cũng đi theo.
Nàng ngồi xuống chiếc chủ vị, thấy vậy, Hàn Thiên Phong định gọi nàng thì bị sư thúc hắn ngăn lại. Thấy vậy hắn hơi nhíu mày nhưng cũng không nói gì, Hàn Thiên Phong rót cho sư phụ hắn một ly trà, thấy ly trà trước tiên đưa hắn, Hàn Thiên Phong có chút hoảng đưa ly trà cho nàng.
Sau đó Quân Hiên lấy bình trà trong tay hắn rót cho Long Vô Song một ly, rồi rót cho mình một ly, định rót cho Hàn Thiên Phong nhưng hắn lấy bình trà trong tay Quân Hiên tự mình rót một ly.
Hắn có chút không hiểu vì sao sư phụ và sư thúc làm vậy, nhưng không ai lên tiếng, hắn cũng không nói, chỉ ngồi một chỗ.
Hắn biết, chỉ lát nữa thôi hắn sẽ biết rất nhiều việc mà hắn chưa bao giờ nghĩ tới.
Thấy không ai nói gì, chỉ duy trì im lặng, Bạch Tuyết Linh uống một ngụm trà rồi nhìn bọn họ, nhàn nhạt mở miệng:
- Hồn phách vẫn trong cơ thể bọn họ, lấy hồi sinh đan cho họ ăn.
Nghe thế, mọi người đều giật mình.
- Hồn chưa rời khỏi cơ thể? - Long Vô Song kích động.
- Chỉ còn duy trì được một nén nhang, cho họ ăn đi.
Nghe vậy, Quân Hiên kích động đứng bật dậy.
- Cám ơn thượng tiên, cám ơn thượng tiên...
Liên tục nói cám ơn xog rồi liền phi thân ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại ba người, Long Vô Song muốn nói lại thôi, Hàn Thiên Phong chưa hết bàng hoàng, vừa rồi sư thúc gọi nàng là "thượng tiên" nàng...
Nhìn thấy dáng vẻ Long Vô Song, nàng không khỏi thở dài, dù sao họa cũng từ nàng mà ra.
- Mọi chuyện ta sẽ giải quyết, ngươi về đi.
- Nhưng...
- Đi đi, ta còn chuyễn cần nói với hắn. - Nàng nhìn về phía hắn.
Thấy vậy, Long Vô Song đứng dậy cáo từ. Trong phòng chỉ còn lại nàng và hắn, thấy hắn muốn nói nhưng lại không nói, nàng thở nhẹ một hơi.
- Ta là Bạch Quỷ, thần tộc là tới tìm ta.
Nói xong cũng không đợi hắn có phản ứng, nàng đứng dậy vào phòng trong bắt đầu tu luyện, nàng phải mau chóng phá vỡ phong ấn.
Còn Hàn Thiên Phong ngồi ở đó trong đầu không ngừng lặp lại câu nói của nàng, nàng là Bạch Quỷ, thần tộc là tới tìm nàng.