- Có chuyện gì? - Bạch Tuyết Linh nửa nằm nửa ngồi lười biếng nói.
Ngay khi vào phòng, nàng liền lười biếng dựa vào ghế. Những người khác cũng ngồi xuống, chỉ riêng Hàn Thiên Phong vẫn đứng bên cạnh nàng, thấy vậy nàng nhướn mày.
- Ngồi xuống.
- Nhưng là...
- Ta bảo ngồi thì ngồi. - Bạch Tuyết Linh lạnh giọng, người của nàng thì cần gì phải xem sắc mặt người khác.
Nghe thế những người khác một bộ im lặng ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, chúng ta không biết gì hết.
Hàn Thiên Phong ngồi xuống cạnh nàng, sau đó nàng nhìn một vòng những người ở đây.
Long Vô Song và Quân Hiên thì nàng quen thuộc, nhưng những người kia nhìn quen nhưng thực sự nàng chẳng nhớ ai là ai.
Thấy ánh mắt nghi ngờ của nàng, bọn họ bỗng có chút khẩn chương thấp thỏm.
- Có việc gì tìm ta?
Nói thật nàng cũng lười quản xem mấy người đó là ai vì dù sao nàng cũng chẳng nhớ thì tất nhiên không cần hỏi.
- Ngày mai sẽ tiến hành trung kết của đại hội hoa tiên. Nhưng là...-Long Vô Song nói.
- Ta đã biết.
- Vậy...- Một trong số những người cùng tới nói.
- Ta tự có quyết định. Không còn gì thì các ngươi đi đi.
Nghe thê mọi người cũng không làm phiền nàng nữa đều đứng dậy cao từ.
Long vô Song và Quân Hiên đi sau cùng bị nàng phán cho một câu:
- Không có nhân phẩm thì chẳng khác gì rác rưởi.
Nghe thế hai người run lên một cái, chỉ tại đứa đệ tử kia. Ngày thường có phải hay không bọn họ rất dung túng.
- Tự xử lý cho tốt.
Sau đó nàng vô phòng trong leo lên giường muốn ngủ, nhưng Hàn Thiên Phong nhìn nàng ấp úng muốn nói làm nàng bực bội.
- Có gì nói đi, ấp a ấp úng như nữ nhân vậy.
- Ta...
- Nói!
- Ta nghe nói bọn chúng nhắm vào nàng.
- Thì sao?
- Ta...
- Không cần ngươi lo, ta tự có quyết định.
- Nhưng là...
- Với sức của ngươi giúp được sao?
Nghe thế hắn ngẩn ra, đúng vậy, so với chúng đệ tử hắn rất mạnh, nhưng với nàng và sư phụ, hắn chỉ là một người không đáng nhắc tới.
Hắn không so được với nàng, nàng giống đóa tuyết liên cao cao tại thượng chỉ có thể ngắm nhìn từ xa.
Nghĩ vậy, hắn không khỏi ảo não, hắn lấy gì mà giúp nàng, lấy gì xứng mà đứng cạnh nàng?
Thấy hắn ảo não thất vọng, nàng biết mình quá lời rồi. Nhưng nàng cũng không biết cách dỗ ngọt người khác nên chịu.
Lấy từ nhẫn trữ vật một viên ngọc màu xanh dương ném cho hắn. Hàn Thiên Phong chụp được rồi nhìn viên ngọc trong tay.
- Nuốt đi! - Bạch Tuyết Linh ra lệnh.
Hắn nuốt xuống không chút nghi ngờ, chỉ thấy có một dòng khí mát lạnh dần lan khắp người hắn.
- Nó là cái gì?
- Không biết, ngươi đi tu luyện đi, ta muốn ngủ.
Bạch Tuyết Linh nằm xuống nhắm mắt lại.
- Được rồi, nàng ngủ đi, mai ta sẽ đi cùng nàng.
- Ừ!
Nói xong hắn qua phòng bắt đầu tu luyện, lại không biết rằng lần tu luyện này kéo dài đến tận ba năm. Làm hắn vừa hận vừa yêu nàng hơn, càng nhiều hơn là tự trách.
Khi hắn đi, Bạch Tuyết Linh liền mở mắt ngồi dậy, nàng thở dài một hơi. Nhìn theo bóng dáng đã đi mất nàng thầm nói trong lòng "xin lỗi".
Nàng biết hắn yêu nàng, nàng cũng rất muốn có một người mà mình có thể dựa vào.
Sau này hắn biết, hắn nói nàng ích kỷ cũng được, nói nàng độc ác cũng không sao vì nàng chỉ có thể cho hắn thứ đó. Thứ làm thay đổi số phận của hắn và nàng.
- Ngươi sẽ hận ta, đúng không? - Nàng thì thầm rồi rũ mắt xuống.
- Hàn Thiên Phong, lần sau gặp lại, nếu ngươi còn yêu ta và ta còn sống, ta nhất định sẽ bên ngươi trọn đời trọn kiếp.
Bạch Tuyết Linh nhắm mắt lại ổn định lại tâm tình đang xáo trộn lúc này. Nàng nhếch miệng, thứ mà các ngươi muốn ta khiến các ngươi không bao giờ có được.
Hôm sau, khi trời còn chưa sáng, Bạch Tuyết Linh ngồi trong phòng dùng toàn bộ sức mạnh và trận pháp nàng biết được dựng nên một kết giới kiên cố không ai có thể vào được.
Sau đó, nàng đứng dậy rời khỏi Hàn Thiên các, nhìn canh phòng đóng cửa bên cạnh, tâm tình nàng không khỏi xao động.
Thở dài một hơi, Bạch Tuyết Linh xoay người rời khỏi không chút do dự.
Có những thứ có thể thay đổi nhưng có thứ càng không thể thay đổi. Nếu không tất cả sẽ thành công cốc.
Hàn Thiên Phong, nắm bắt cơ hội mà ngươi muốn đi, ta sẽ không để ai phá vỡ cơ hội của ngươi.
- Có chuyện gì? - Bạch Tuyết Linh nửa nằm nửa ngồi lười biếng nói.
Ngay khi vào phòng, nàng liền lười biếng dựa vào ghế. Những người khác cũng ngồi xuống, chỉ riêng Hàn Thiên Phong vẫn đứng bên cạnh nàng, thấy vậy nàng nhướn mày.
- Ngồi xuống.
- Nhưng là...
- Ta bảo ngồi thì ngồi. - Bạch Tuyết Linh lạnh giọng, người của nàng thì cần gì phải xem sắc mặt người khác.
Nghe thế những người khác một bộ im lặng ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, chúng ta không biết gì hết.
Hàn Thiên Phong ngồi xuống cạnh nàng, sau đó nàng nhìn một vòng những người ở đây.
Long Vô Song và Quân Hiên thì nàng quen thuộc, nhưng những người kia nhìn quen nhưng thực sự nàng chẳng nhớ ai là ai.
Thấy ánh mắt nghi ngờ của nàng, bọn họ bỗng có chút khẩn chương thấp thỏm.
- Có việc gì tìm ta?
Nói thật nàng cũng lười quản xem mấy người đó là ai vì dù sao nàng cũng chẳng nhớ thì tất nhiên không cần hỏi.
- Ngày mai sẽ tiến hành trung kết của đại hội hoa tiên. Nhưng là...-Long Vô Song nói.
- Ta đã biết.
- Vậy...- Một trong số những người cùng tới nói.
- Ta tự có quyết định. Không còn gì thì các ngươi đi đi.
Nghe thê mọi người cũng không làm phiền nàng nữa đều đứng dậy cao từ.
Long vô Song và Quân Hiên đi sau cùng bị nàng phán cho một câu:
- Không có nhân phẩm thì chẳng khác gì rác rưởi.
Nghe thế hai người run lên một cái, chỉ tại đứa đệ tử kia. Ngày thường có phải hay không bọn họ rất dung túng.
- Tự xử lý cho tốt.
Sau đó nàng vô phòng trong leo lên giường muốn ngủ, nhưng Hàn Thiên Phong nhìn nàng ấp úng muốn nói làm nàng bực bội.
- Có gì nói đi, ấp a ấp úng như nữ nhân vậy.
- Ta...
- Nói!
- Ta nghe nói bọn chúng nhắm vào nàng.
- Thì sao?
- Ta...
- Không cần ngươi lo, ta tự có quyết định.
- Nhưng là...
- Với sức của ngươi giúp được sao?
Nghe thế hắn ngẩn ra, đúng vậy, so với chúng đệ tử hắn rất mạnh, nhưng với nàng và sư phụ, hắn chỉ là một người không đáng nhắc tới.
Hắn không so được với nàng, nàng giống đóa tuyết liên cao cao tại thượng chỉ có thể ngắm nhìn từ xa.
Nghĩ vậy, hắn không khỏi ảo não, hắn lấy gì mà giúp nàng, lấy gì xứng mà đứng cạnh nàng?
Thấy hắn ảo não thất vọng, nàng biết mình quá lời rồi. Nhưng nàng cũng không biết cách dỗ ngọt người khác nên chịu.
Lấy từ nhẫn trữ vật một viên ngọc màu xanh dương ném cho hắn. Hàn Thiên Phong chụp được rồi nhìn viên ngọc trong tay.
- Nuốt đi! - Bạch Tuyết Linh ra lệnh.
Hắn nuốt xuống không chút nghi ngờ, chỉ thấy có một dòng khí mát lạnh dần lan khắp người hắn.
- Nó là cái gì?
- Không biết, ngươi đi tu luyện đi, ta muốn ngủ.
Bạch Tuyết Linh nằm xuống nhắm mắt lại.
- Được rồi, nàng ngủ đi, mai ta sẽ đi cùng nàng.
- Ừ!
Nói xong hắn qua phòng bắt đầu tu luyện, lại không biết rằng lần tu luyện này kéo dài đến tận ba năm. Làm hắn vừa hận vừa yêu nàng hơn, càng nhiều hơn là tự trách.
Khi hắn đi, Bạch Tuyết Linh liền mở mắt ngồi dậy, nàng thở dài một hơi. Nhìn theo bóng dáng đã đi mất nàng thầm nói trong lòng "xin lỗi".
Nàng biết hắn yêu nàng, nàng cũng rất muốn có một người mà mình có thể dựa vào.
Sau này hắn biết, hắn nói nàng ích kỷ cũng được, nói nàng độc ác cũng không sao vì nàng chỉ có thể cho hắn thứ đó. Thứ làm thay đổi số phận của hắn và nàng.
- Ngươi sẽ hận ta, đúng không? - Nàng thì thầm rồi rũ mắt xuống.
- Hàn Thiên Phong, lần sau gặp lại, nếu ngươi còn yêu ta và ta còn sống, ta nhất định sẽ bên ngươi trọn đời trọn kiếp.
Bạch Tuyết Linh nhắm mắt lại ổn định lại tâm tình đang xáo trộn lúc này. Nàng nhếch miệng, thứ mà các ngươi muốn ta khiến các ngươi không bao giờ có được.
Hôm sau, khi trời còn chưa sáng, Bạch Tuyết Linh ngồi trong phòng dùng toàn bộ sức mạnh và trận pháp nàng biết được dựng nên một kết giới kiên cố không ai có thể vào được.
Sau đó, nàng đứng dậy rời khỏi Hàn Thiên các, nhìn canh phòng đóng cửa bên cạnh, tâm tình nàng không khỏi xao động.
Thở dài một hơi, Bạch Tuyết Linh xoay người rời khỏi không chút do dự.
Có những thứ có thể thay đổi nhưng có thứ càng không thể thay đổi. Nếu không tất cả sẽ thành công cốc.
Hàn Thiên Phong, nắm bắt cơ hội mà ngươi muốn đi, ta sẽ không để ai phá vỡ cơ hội của ngươi.