Sáng sớm, khu rừng ngoại thành phủ một lớp sương mỏng, Kính Ninh xoa xoa mi tâm rồi ngồi dậy. Đống lửa không biết đã tắt lụi từ lúc nào, hắn nhìn Mạt Họa đang ngủ ngon lành bên cạnh rồi nhẹ giọng gọi: “Dậy đi.”
Mạt Họa che miệng thỏ thẻ: “Sư phụ.” Giọng nói của nàng mềm mại giống như muốn khiến người nghe nhập ma.
Kính Ninh mặt không biến sắc chỉnh trang y phục, Mạt Họa nằm trên đất nhìn hắn một lúc, thấy hắn không có ý kéo mình dậy, nàng bất mãn đứng lên: “Sư phụ chẳng thương yêu đệ tử chút nào.” Nàng đảo mắt cười khéo léo: “Sư phụ, tóc sư phụ dính vào y phục rồi, để Mạt Họa sửa lại cho người.”
Kính Ninh sửa tay áo, chờ Mạt Họa đến gần hắn, đôi tay trắng mịn còn chưa chạm đến vạt áo thì Kính Ninh hỏi: “Mạt Họa đâu rồi?” Ánh mắt hắn không đặt trên người nàng, hỏi nhẹ nhàng giống như đang hỏi thời tiết thế nào.
Mạt Họa nghe xong toàn thân run rẩy, cố nặn ra một nụ cười, trong đáy mắt nàng dần dần lóe lên mấy tia sáng xanh: “Sư phụ đang nói gì vậy, Hồ yêu ở đâu đến … Á!” Nàng kêu thảm một tiếng, toàn thân vô lực ngã ra đất, nàng quay đầu lại nhìn thấy đuôi của mình bị một thanh kiếm không biết từ đâu ra chém đứt.
Thanh kiếm trong suốt, linh khí bao quanh, rõ ràng là một thanh kiếm trấn ma hiếm có. Đòn bất ngờ này khiến Mạt Họa đau đến mức mặt mũi vặn vẹo, nhất thời lộ nguyên hình, nàng chính là Tam vĩ hồ yêu Kính Ninh đang truy bắt!
Kính Ninh huơ tay, thanh kiếm liền biến mất như một làn sương trong không khí.
Hồ yêu bị chặt đuôi kinh hãi nhìn Kính Ninh: “Ngươi… ngươi là ai, đạo sĩ đuổi giết ta hôm trước rõ ràng không lợi hại thế này.”
Kính Ninh móc trong tay áo ra một lá bùa, khác với lá bùa hắn dùng thường ngày, lá bùa này giấy vàng chữ đỏ, sát khí trùng trùng, Hồ yêu chỉ nhìn thôi đã rụt người về phía sau. Kính Ninh điềm đạm nói: “Nào, kể hết đầu đuôi câu chuyện cho rõ ràng đi.”
Hồ yêu thấy mình trốn không thoát, lạnh giọng cười: “Dây dưa với ta ở đây thì chi bằng tức tốc đến nhà họ Liễu cứu Họa yêu đồ đệ của ngươi đi, nếu chậm một bước thì chỉ e nàng ta đã bị Oán quỷ trong tranh ăn hết ba hồn bảy phách rồi.”
Kính Nính nhíu mày, hắn trầm ngâm một hồi, nắm lấy cổ áo Hồ yêu kéo lê trên mặt đất: “Nếu vậy thì vừa đi vừa nói cho rõ.”
Hồ yêu đứt đuôi bị kéo lê trên đất, đau đớn kêu la không ngừng, khuôn mặt tuyệt mỹ giờ đây chỉ có biểu hiện co rút vì đau: “Tiên trưởng, tiểu yêu sai rồi! Tiểu yêu sai rồi! Tiểu yêu không dám cười lạnh với ngài nữa!”
Lúc này Kính Ninh mới thả nàng ta ra rồi ra lệnh: “Ngoan ngoãn đi theo, ta sẽ không quay đầu, nhưng nếu không nghe thấy giọng ngươi thì Khuynh Dương kiếm sẽ không khách sáo đâu.” Giống như minh chứng cho lời nói của hắn, thanh kiếm trong suốt lại thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt Hồ yêu.
Hồ yêu toát mồ hôi lạnh: “Gần đây Cẩm thành có quá nhiều đạo sĩ trừ yêu, tiểu yêu tìm thức ăn ngày càng khó khăn, mấy tháng trước đã ra tay với một thư sinh, ta không nỡ hút hết tinh hồn của hắn một lần nên đã tạm thời giam hồn phách còn lại của hắn trong bức họa. Nào ngờ bức họa của hắn chỉ trong thời gian ngắn đã sinh ra linh thức, biến thành Họa yêu. Họa yêu không nhẫn tâm nhìn thấy chủ nhân của nàng ta bị giam cầm không cách nào đầu thai nên muốn giết ta… nhưng yêu lực còn non, sau khi bị ta đánh trọng thương thì cùng giam luôn trong bức họa.”
“Mấy ngày trước ở Liễu phủ có quỷ cũng là do hồn phách của thư sinh đó sinh ra oán khí hóa thành lệ quỷ.”
Bước chân của Kính Ninh càng nhanh thêm, hắn nghĩ lúc trước Mạt Họa ngày ngày ở chung với Oán quỷ trong bức họa chắc rất gian khổ.
“Sau khi tiên trưởng cứu Mạt Họa, nàng ta làm đồ đệ của tiên trưởng lẽ ra là muốn mượn tay tiên trưởng trừ đi tiểu yêu.” Hồ yêu đảo mắt, “Tiên trưởng, Mạt Họa kia lẽ nào thật lòng đối với ngài…”
Kính Ninh thần sắc không đổi, nhẹ giọng đáp: “Ngươi nghĩ ta cũng ngu xuẩn như yêu vật ngươi nên không nhìn ra khúc mắc bên trong sao?”
Hồ yêu lại kinh hoàng: “Vậy nên ngài… tiên trưởng che giấu thực lực, thậm chí bị tiểu yêu cào bị thương là vì muốn thăm dò Mạt Họa sao?” Hồ yêu thầm nghĩ đạo sĩ này thật nham hiểm, nhưng sắc mặt lại có chút đáng thương nói: “Tiên trưởng đã biết ý đồ của Mạt Họa vậy tại sao bây giờ vẫn muốn đi cứu nàng ta?”
Kính Ninh không đáp mà hỏi lại: “Sao không nói xem tại sao ngươi lại ở đây?”
Hồ yêu sợ hãi, che miệng không muốn đáp, nhưng nghĩ đến lời hắn dặn vừa nãy nên miễn cưỡng đáp: “Là… tối qua Mạt Họa dùng trủy thủ tẩm máu của ngài đến ám toán tiểu yêu, tiểu yêu đã nhốt nàng ta vào lại bức họa trong Liễu phủ, tiểu yêu nhất thời lầm đường lạc bước, nghĩ là Mạt Họa kia có thể lấy được máu của tiên trưởng thì không chừng tiểu yêu cũng có thể, có thể… vậy nên đã đường đột tìm đến, mạo phạm tiên trưởng thật là tội lỗi.”
Nói đến cùng vẫn là Họa yêu kia không nhẫn tâm để Kính Ninh gặp phải Hồ yêu, sợ hắn bị thương, không nỡ để hắn rơi vào hiểm cảnh lần nữa, Mạt Họa thật sự đã thích nam nhân này rồi.
Hồ yêu nghĩ đến đây liền lắc đầu: “Yêu quái lương thiện đa phần không có kết cuộc tốt, ái mộ người phàm đâu có ai không chết thảm, huống hồ còn là một…” đạo sĩ.
Một đạo sĩ nham hiểm gian trá!
Kính Ninh nghe xong khẽ cụp mắt.
Sáng sớm, khu rừng ngoại thành phủ một lớp sương mỏng, Kính Ninh xoa xoa mi tâm rồi ngồi dậy. Đống lửa không biết đã tắt lụi từ lúc nào, hắn nhìn Mạt Họa đang ngủ ngon lành bên cạnh rồi nhẹ giọng gọi: “Dậy đi.”
Mạt Họa che miệng thỏ thẻ: “Sư phụ.” Giọng nói của nàng mềm mại giống như muốn khiến người nghe nhập ma.
Kính Ninh mặt không biến sắc chỉnh trang y phục, Mạt Họa nằm trên đất nhìn hắn một lúc, thấy hắn không có ý kéo mình dậy, nàng bất mãn đứng lên: “Sư phụ chẳng thương yêu đệ tử chút nào.” Nàng đảo mắt cười khéo léo: “Sư phụ, tóc sư phụ dính vào y phục rồi, để Mạt Họa sửa lại cho người.”
Kính Ninh sửa tay áo, chờ Mạt Họa đến gần hắn, đôi tay trắng mịn còn chưa chạm đến vạt áo thì Kính Ninh hỏi: “Mạt Họa đâu rồi?” Ánh mắt hắn không đặt trên người nàng, hỏi nhẹ nhàng giống như đang hỏi thời tiết thế nào.
Mạt Họa nghe xong toàn thân run rẩy, cố nặn ra một nụ cười, trong đáy mắt nàng dần dần lóe lên mấy tia sáng xanh: “Sư phụ đang nói gì vậy, Hồ yêu ở đâu đến … Á!” Nàng kêu thảm một tiếng, toàn thân vô lực ngã ra đất, nàng quay đầu lại nhìn thấy đuôi của mình bị một thanh kiếm không biết từ đâu ra chém đứt.
Thanh kiếm trong suốt, linh khí bao quanh, rõ ràng là một thanh kiếm trấn ma hiếm có. Đòn bất ngờ này khiến Mạt Họa đau đến mức mặt mũi vặn vẹo, nhất thời lộ nguyên hình, nàng chính là Tam vĩ hồ yêu Kính Ninh đang truy bắt!
Kính Ninh huơ tay, thanh kiếm liền biến mất như một làn sương trong không khí.
Hồ yêu bị chặt đuôi kinh hãi nhìn Kính Ninh: “Ngươi… ngươi là ai, đạo sĩ đuổi giết ta hôm trước rõ ràng không lợi hại thế này.”
Kính Ninh móc trong tay áo ra một lá bùa, khác với lá bùa hắn dùng thường ngày, lá bùa này giấy vàng chữ đỏ, sát khí trùng trùng, Hồ yêu chỉ nhìn thôi đã rụt người về phía sau. Kính Ninh điềm đạm nói: “Nào, kể hết đầu đuôi câu chuyện cho rõ ràng đi.”
Hồ yêu thấy mình trốn không thoát, lạnh giọng cười: “Dây dưa với ta ở đây thì chi bằng tức tốc đến nhà họ Liễu cứu Họa yêu đồ đệ của ngươi đi, nếu chậm một bước thì chỉ e nàng ta đã bị Oán quỷ trong tranh ăn hết ba hồn bảy phách rồi.”
Kính Nính nhíu mày, hắn trầm ngâm một hồi, nắm lấy cổ áo Hồ yêu kéo lê trên mặt đất: “Nếu vậy thì vừa đi vừa nói cho rõ.”
Hồ yêu đứt đuôi bị kéo lê trên đất, đau đớn kêu la không ngừng, khuôn mặt tuyệt mỹ giờ đây chỉ có biểu hiện co rút vì đau: “Tiên trưởng, tiểu yêu sai rồi! Tiểu yêu sai rồi! Tiểu yêu không dám cười lạnh với ngài nữa!”
Lúc này Kính Ninh mới thả nàng ta ra rồi ra lệnh: “Ngoan ngoãn đi theo, ta sẽ không quay đầu, nhưng nếu không nghe thấy giọng ngươi thì Khuynh Dương kiếm sẽ không khách sáo đâu.” Giống như minh chứng cho lời nói của hắn, thanh kiếm trong suốt lại thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt Hồ yêu.
Hồ yêu toát mồ hôi lạnh: “Gần đây Cẩm thành có quá nhiều đạo sĩ trừ yêu, tiểu yêu tìm thức ăn ngày càng khó khăn, mấy tháng trước đã ra tay với một thư sinh, ta không nỡ hút hết tinh hồn của hắn một lần nên đã tạm thời giam hồn phách còn lại của hắn trong bức họa. Nào ngờ bức họa của hắn chỉ trong thời gian ngắn đã sinh ra linh thức, biến thành Họa yêu. Họa yêu không nhẫn tâm nhìn thấy chủ nhân của nàng ta bị giam cầm không cách nào đầu thai nên muốn giết ta… nhưng yêu lực còn non, sau khi bị ta đánh trọng thương thì cùng giam luôn trong bức họa.”
“Mấy ngày trước ở Liễu phủ có quỷ cũng là do hồn phách của thư sinh đó sinh ra oán khí hóa thành lệ quỷ.”
Bước chân của Kính Ninh càng nhanh thêm, hắn nghĩ lúc trước Mạt Họa ngày ngày ở chung với Oán quỷ trong bức họa chắc rất gian khổ.
“Sau khi tiên trưởng cứu Mạt Họa, nàng ta làm đồ đệ của tiên trưởng lẽ ra là muốn mượn tay tiên trưởng trừ đi tiểu yêu.” Hồ yêu đảo mắt, “Tiên trưởng, Mạt Họa kia lẽ nào thật lòng đối với ngài…”
Kính Ninh thần sắc không đổi, nhẹ giọng đáp: “Ngươi nghĩ ta cũng ngu xuẩn như yêu vật ngươi nên không nhìn ra khúc mắc bên trong sao?”
Hồ yêu lại kinh hoàng: “Vậy nên ngài… tiên trưởng che giấu thực lực, thậm chí bị tiểu yêu cào bị thương là vì muốn thăm dò Mạt Họa sao?” Hồ yêu thầm nghĩ đạo sĩ này thật nham hiểm, nhưng sắc mặt lại có chút đáng thương nói: “Tiên trưởng đã biết ý đồ của Mạt Họa vậy tại sao bây giờ vẫn muốn đi cứu nàng ta?”
Kính Ninh không đáp mà hỏi lại: “Sao không nói xem tại sao ngươi lại ở đây?”
Hồ yêu sợ hãi, che miệng không muốn đáp, nhưng nghĩ đến lời hắn dặn vừa nãy nên miễn cưỡng đáp: “Là… tối qua Mạt Họa dùng trủy thủ tẩm máu của ngài đến ám toán tiểu yêu, tiểu yêu đã nhốt nàng ta vào lại bức họa trong Liễu phủ, tiểu yêu nhất thời lầm đường lạc bước, nghĩ là Mạt Họa kia có thể lấy được máu của tiên trưởng thì không chừng tiểu yêu cũng có thể, có thể… vậy nên đã đường đột tìm đến, mạo phạm tiên trưởng thật là tội lỗi.”
Nói đến cùng vẫn là Họa yêu kia không nhẫn tâm để Kính Ninh gặp phải Hồ yêu, sợ hắn bị thương, không nỡ để hắn rơi vào hiểm cảnh lần nữa, Mạt Họa thật sự đã thích nam nhân này rồi.
Hồ yêu nghĩ đến đây liền lắc đầu: “Yêu quái lương thiện đa phần không có kết cuộc tốt, ái mộ người phàm đâu có ai không chết thảm, huống hồ còn là một…” đạo sĩ.
Một đạo sĩ nham hiểm gian trá!
Kính Ninh nghe xong khẽ cụp mắt.