Minh Tử mua một túi chườm đá rồi chạy khắp nơi tìm Từ Noãn nhưng không thấy cô đâu.
Cuối cùng lại phát hiện Từ Noãn đã trở lại văn phòng làm việc.
Trên mặt còn hằn dấu đỏ nhưng cô lại tỏ ra không hề hay hấn gì cứ an nhiên mà làm việc.
Thấy cô bình tĩnh như vậy.
Minh Tử càng thêm xót, không kêu la hay khóc lóc chỉ âm thầm chịu đựng.
Tại sao lại uỷ khuất mình như vậy.
“Em chườm vào đi” Minh Tử đặt túi chườm lên bàn cho Từ Noãn.
Lúc này cô mới ngước nhìn anh.
“Anh nghĩ em yếu vậy sao? Bị đánh cũng chỉ một cái không thể huỷ đi dung nhan này được.
Dù gì cũng cảm ơn anh nhé” Từ Noãn nhận túi cười nói với Minh Tử như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
“Anh làm sao vậy? Nhìn chằm chằm em như vậy là ý gì” thấy mặt Minh Tử chứ chau mày Từ Noãn hỏi.
Ban nãy cũng đã gặp thấy anh chạy tới chắc cũng sẽ nghe được câu chuyện đó.
Nhưng Từ Noãn cô không muốn giải thích.
Minh Tử cũng có thể nói là người bạn ‘vào sinh ra tử’ với cô.
Ít nhiều gì cô cũng hiểu anh có rất nhiều điều muốn nói muốn hỏi cô lắm
“Không có.
Chỉ nhìn mặt em đã bớt sưng chưa hay thôi”
“Không có vấn đề gì đâu.
Anh trở lại làm việc đi.
Phổng chừng đi lâu sếp tìm bây giờ”
“Em có cần gì nữa không?”
“Không cần đâu.
Em mới không yếu đuối như vậy.
Cảm ơn anh quan tâm nhé.
Mau trở về làm đi không sếp la bây giờ”
“Con nhỏ này.
Vậy anh về nhé.
Cần gì thì nói anh”
“Cảm ơn anh”
Từ Noãn vẫn nở nụ cười tươi nhất, che dấu hết mọi muộn phiền.
......
Bạch Nhiếp Thần đang nghiên cứu ít tài liệu.
Khi đến trưa anh chuẩn bị lái xe đón Từ Noãn đi ăn nhưng lại nhận được tin nhắn ‘Tôi bận rồi, không cần tới.
Tối nay công ty có tiệc tôi tự về được’.
Đọc tin nhắn xong Nhiếp Thần không khỏi nhíu mày.
Từ Noãn bận nhiều vậy sao? Anh vòng lại vào bếp
“Thím Mai chuẩn bị cho Từ Noãn đồ ăn nhé”
Trong lúc chờ lấy đồ ăn cho cô, Nhiếp Thần ngồi lướt mạng đọc tin tức.
“Khốn khiếp.
Đúng là chán sống mà” anh lướt xem tin tức chỉ toàn thấy người ta bêu xấu Từ Noãn.
Hơn nữa thông tin của cô bị người ta truyền tin nhau nhanh chóng.
Đã có nhóm bắt đầu công kích cô.
Bạch Nhiếp Thần bực mình liền bấm số gọi điện cho người nào đó.
Đầu dây bên kia liền nhấc máy Nhiếp Thần liền hét lên
“Con mẹ nhà nó.
Mau gỡ hết tất cả bài viết về bà xã tôi xuống mau nếu ông còn muốn giữ cái chức vụ đó.
Còn nữa là ai viết bài đó hả? Là ai?”
Đầu dây bên kia giật mình, xém té ghế.
“Bạch thiếu, tôi tôi không hiểu anh đang nói gì cả? Bà bà xã anh là ai?” đầu dây bên kia giọng run run nói năng liền đến lắp bắp.
“Là người đang trên hotsearch đó.
Bà xã tôi là Quách Từ Noãn đó.
phút nữa nếu tôi còn thấy bất kì tin tức nào thì ông liệu hồn với tôi” nói xong anh liền cúp máy, không đợi người bên kia trả lời.
Cái ngày gì mà người Bạch gia lần lượt đã khủng bố ông mấy lần.
Giám đốc truyền thông ông ta thật muốn truỵ tim.
Ông ta liền phóng ra khỏi văn phòng riêng mồ hôi mồ kê đã chảy ròng ròng.
“Là ai viết tin về cô phóng viên Quách Từ Noãn?”
“Thưa giám đốc là em ạ?” Cậu thanh niên trẻ dơ tay dứt khoác.
Hiện tại bài viết của anh đang rất hot.
Anh nghĩ sẽ được khen thưởng.
Trong lúc đang thầm khen tin tức từ Hà Ngọc Tuyết độc quyền thì cậu ta đã bị hiện thực vả cho mấy bật tai.
“Cậu chán sống rồi hả.
Dám động đến người của Bạch gia ngay cả tôi còn sợ phải cuốn gói ra đi.
Mau gỡ xuống hết.
Nhanh lên.
Còn mọi người nữa hãy đẩy tin tức khác lên hotsearch.
Còn cậu xong việc thì đến phòng kế toán nhận lương đi.”
Trong vòng buổi sáng tin tức về Từ Noãn nổ ra nhưng cũng được dập tắt ngay sau vài giờ.
Chỉ còn một số trang báo đài không chính thống đăng đi đăng lại để kéo lượt xem.
Nhưng hầu như mọi người đều biết chuyện và vẫn đang truyền tai về Từ Noãn.
Có người nói giúp cô có người thì chửi bới nói những lời lẽ khó nghe
Bạch Nhiếp Thần lái xe đến công ty cô gọi rất nhiều cuộc nhưng Từ Noãn không hề nghe cuộc gọi nào cả.
Anh ngồi chờ ở đại sảnh để đưa cơm nhưng nhắn tin hay gọi điện cũng không thấy bóng dáng cô xuống toà nhà.
Cho đến chiều mới nhận được phản hồi của Từ Noãn ‘không cần đợi, công ty có tiệc tôi sẽ về sau’.
Nhiếp Thần lặng lẽ ra xe ngồi chờ Từ Noãn.
......
h tối Từ Noãn mới chịu tan làm ra thang máy lại gặp Minh Tử, hình như là anh đang đợi cô.
Cả hai cũng vào thang máy xuống tầng
“Bây giờ mới chịu tan làm sao?”
“Không phải anh cũng bây giờ mới tan làm sao?” Từ Noãn cười nhẹ nhàng đáp
“Là anh chờ em.
Anh mời em ăn tối có được không? Buổi trưa em đã chưa ăn gì rồi”
“Cảm ơn anh.
Nhưng mà em đã ăn rồi, bây giờ thật sự chưa đói.”
“Vậy Từ Noãn anh đưa em về nhé?”
“Không cần đâu.
Em không sao cả anh đừng lo.
Em muốn tự về.
Anh về thong thả, nhớ lái xe cẩn thận” thang máy xuống tầng trệt Từ Noãn liền chào hỏi đi ra không đợi cho Minh Tử hỏi thêm.
Bước ra khỏi cửa lớn công ty Từ Noãn liền thở dài một hơi.
Cô băng qua đường đi dọc khắp con sông đối diện công ty.
Bây giờ đang là mùa thu nên lá rụng rơi rất nhiều.
Từ Noãn vừa đi vừa đá nhẹ những tán lá dưới chân mình.
Trong vô thức nước mắt của cô đã chảy dài ròng ròng rơi xuống thấm ướt chiếc khăn quàng cổ mỏng đang đeo.
Đi được một đoạn khá dài Từ Noãn mới dừng lại đưa hai tay sờ lên mặt mình mà sững sờ.
Mình đã khóc hồi nào không hay.
Từ Noãn đã từng dặn lòng mình không được khóc.
Khóc lóc sẽ không giải quyết được chuyện gì cả.
Cho nên từ khi bước chân vào nhà họ Hà, có bị đánh hay ức hiếp thậm tệ rồi nhốt vào phòng kho ẩm thấp cô vẫn chưa bao giờ rơi một giọt nước mắt.
Cô không muốn người xấu thấy mình yếu đuối.
Bao nhiêu ấm ức bấy lâu nay hoà cùng nước mắt tuôn chảy như mưa không ngừng rơi.
Từ Noãn ngồi gục mặt trên băng ghế, khóc lóc thảm thiết.
Cả thân thể đều đã run bần bật.
Lúc này lại có một chiếc áo to lớn phủ lên người cô, Từ Noãn được người đó ôm chặt vào trong lòng, còn không ngừng vỗ về cô..