Đột nhiên không khí có chút căn thẳng.
Nhiếp Thần lái xe tấp vào bên lề, anh lập tức lo lắng có phải cô muốn nói chuyện ly hôn.
“Làm sao mà mặt anh căn thẳng vậy?”
“Không phải em định nói chuyện kia đó chứ?”
“Không phải.
Dù gì cũng chưa đến thời gian đó mà.
Em sẽ xem xét biểu hiện của anh.
Nếu anh làm tốt việc gì phải lo phải không nè” Quách Từ Noãn ân cần nhẹ nhàng nói cười với Nhiếp Thần.
“Sắp tới công ty điều em đi công tác ở khu vực phía tây.
Cho nên tuần sau em phải đi rồi”
“Sao lại đi gấp như vậy? Từ Noãn lần này em định đi bao lâu? Em sẽ quay lại chứ?” Nghe công tác Nhiếp Thần lại hoang mang, tiểu tổ tông nhà mình lần đó đi lại là hai năm.
“Anh sợ em sẽ đi luôn sao?” Từ Noãn thấy khuôn mặt Nhiếp Thần hoang mang cô thật sự vừa thấy anh buồn cười vừa thấy anh đáng thương.
Có lẽ lần đó cô cũng đã hù anh rồi.
“Đúng vậy.
Em đi một lần hai năm.
Thì làm sao anh còn cơ hội?”
Nhiếp Thần lần đó thật sự muốn qua bắt cô về.
Nhưng vì vài lý do anh không thể xuất ngoại.
Cô gái nhỏ này quả không sợ chết, đi công tác lại toàn đi những nước bom rơi đạn lạc.
“Em chưa nói xong mà.
Em chỉ đi khoảng nửa tháng cho đến gần noel em sẽ quay lại.
Lúc đó anh hãy biểu hiện cho tốt nhé, nếu không em sẽ đi luôn”
“Bà xã.
Sao đi gấp vậy?” Nhiếp Thần chúi đầu vào người cô mà lắc lắc
“Tổ em đã bị điều đi hết.
Chỉ còn mình em thôi.
Không phải anh nói sẽ luôn ủng hộ em sao? Bây giờ sao lại nhõng nhẽo mè nheo với em như vậy?”
“Em vừa về chưa bao lâu lại đi”
“Nhưng chỉ đi tuần thôi mà”
“Nhưng….nhưng…” anh cũng hết biết viện lý do gì để giữ cô lại.
Dù sao cũng đã hứa với người ta sẽ luôn ủng hộ.
Bây giờ lại đang đôi co
“Thôi được rồi.
Giữa tuần sau em mới phải đi.
Hay là chúng mình đi dã ngoại vài ngày được không?” Từ Noãn thấy anh ủ rũ cô bèn tung chiêu dụ trẻ.
Cái tên này thật khiến người ta mềm lòng mà.
Nghe cô chủ động đi chơi.
Khuôn mặt đang chán nản của Nhiếp Thần lập tức phấn khởi.
Đầu của anh gật lia lịa.
“Được chứ bà xã.
Em muốn đi đâu?”
“Coi anh kìa.
Có phải con nít đâu mà nghe đi chơi mặt mũi hớn hở vậy?”
“Em phải đù đắp cho anh.
Ai biểu em đi công tác bỏ anh ở nhà cơ chứ?”
“Được rồi đừng nhõng nhẽo nữa.
Chỉ chơi được vài ngày.
Hay là cắm trại gần đây thôi nhé?”
“Được vậy để anh sắp xếp.
Ngày mai ta lên đường”
“Về nhà thôi.
Em đói rồi”
“Tuần lệnh bà xã”
......
Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng Nhiếp Thần đã tỉnh.
Anh nhẹ nhàng kiểm tra lại đồ cho cả hai.
Để cho Từ Noãn ngủ thêm dù sao đêm nào cô ấy cũng vất vả.
“Bà xã, dậy thôi.
Chúng ta đi chơi nào”
Bạch Nhiếp Thần hết nghịch tóc cô lại nghịch má.
Cứ chọt chọt rồi bóp bóp, tay còn lại cũng không yên phận mà mân mê ngực của Từ Noãn.
“Um…đừng nghịch nữa mấy giờ rồi?” Từ Noãn lờ mờ tỉnh dậy
“h sáng rồi.
Không phải đêm qua em nói kêu em dậy sớm sao? Bây giờ còn không muốn tỉnh”
“Là ai hành hạ em cả đêm cơ chứ?”
“Được rồi.
Là lỗi anh, lát nữa lên xe anh cho em ngủ tiếp có được chứ?”
Sau khi Từ Noãn chuẩn bị xong hai người chuẩn bị xuống nhà.
“Anh lại mua xe?” Từ Noãn thấy trong sân đậu một chiếc xe dã ngoại cực kì to.
“Không có.
Bà xã bảo anh tiết kiệm mà.
Nên anh chỉ dám thuê nó thôi.
Đi nào chúng ta lên xe thôi”
Bên trong xe thật sự tiện nghi.
Nào có bếp núc, có nhà vệ sinh, bàn ghế trang bị đủ cả.
Thậm trí còn có chiếc giường xếp.
Đằng trước có hai ghế, một cho tài xế và cuối cùng là ghế phụ.
Đồ đạc hay thức ăn đều đã được lấp đầy xe
“Anh chuẩn bị hết sao?”
“Đúng vậy.
Là anh chuẩn bị hết đó.
Bà xã lát nữa anh lái xe, em cứ nằm đây ngủ nhé.
Đến nơi anh sẽ gọi em dậy.” Nhiếp Thần kéo chiếc chiếc giường ra chỉ cho Từ Noãn coi.
“Không được.
Em muốn ngồi cùng anh”
“Tới chỗ cắm trại mất giờ đi xe lận.
Em cứ ngủ thêm”
“Không muốn.
Em muốn ngắm cảnh nữa”
“Được được.
Em thích sao thì như vậy.
Chúng ta đi thôi nào”
“Chúc cô cậu chủ đi vui vẻ” Nhật Hạ cũng hóng hớt ra tiễn hai người đi
“Cô cậu chủ đi chơi vui vẻ” và đương nhiên thím Mai cũng hóng.
“Tạm biệt thím Mai, tạm biệt Nhật Hạ”
“Tạm biệt mọi người” Nhiếp Thần chào xong cũng chui vào xe khởi động đi.
Trên đường đến đó chỉ thấy tuyết rơi trắng xoá.
Cô nhỏ ban nãy còn đòi ngồi trước với anh sau khi lên xe được phút đã lăn ra ngủ mất tiêu.
Xem ra đêm qua thật vất vả cho Từ Noãn.
Nhiếp Thần nhẹ nhàng bế cô ra giường nằm sau đó mới quay lại khởi động lái xe đi.
Cho đến khi Từ Noãn tỉnh, cô đang nằm trong vòng tay ấm áp của anh.
Không gian rất khác, hình như lại yên bình hơn.
Tiếng chim hót vang vọng khắp mọi nơi, còn có vài tiếng cười.
“Bà xã, em tỉnh rồi sao?” Từ Noãn vừa cựa mình Nhiếp Thần liền mở mắt
“Tới rồi à? Sao không gọi em dậy?”
“Em ngủ ngon quá nên là anh cũng buồn ngủ theo em” anh vùi vào tóc Từ Noãn hít thở hương thơm của cô
“Chúng ta dậy ra ngoài đi”
“Em mặc thêm áo vào đi.
Bây giờ bên ngoài nhiệt độ đã xuống rất thấp” Nhiếp Thần với tay lấy cái áo phao dài cho cô.
Bản thân anh cũng chỉ mặc một chiếc áo khoác phao màu y chang nhưng ngắn hơn của cô.
Nhìn anh ân cần với mình như vậy.
Từ Noãn đột nhiên nghĩ tới sau này anh nhất định sẽ là ông bố bỉm sữa chăm con rất kĩ.
Quách Từ Noãn thật không biết Nhiếp Thần còn bao nhiêu điều mà mình chưa biết.
Nhưng , tháng vừa qua anh thật sự rất ôn nhu với cô.
Ngay cả trong ánh mắt đều đầy sự sủng nịnh.
Những lần cô cáu gắt vô cớ anh chưa bao giờ cãi lại cả.
Chỉ đợi qua một lát khi Từ Noãn hạ nhiệt anh lại gần xin lỗi cô.
Nhận tất cả về lỗi mình..