Hạ Tiến Thông từ phòng Sở Dự đi ra, bên ngoài gió lạnh lẽo thổi qua, làm cái giật mình. Hắn cả người đều là mồ hôi lạnh, mới vừa rồi mạo hiểm giờ vẫn còn sợ hãi.
Hắn nhận ra Sở Dự cũng là Cảnh Vương gia, kỳ thật cũng không phải dựa vào bộ dạng sơ hở, mà là một mảnh thâm tình của Cảnh vương gia.
Lúc trước Lăng Thư Minh dưỡng bệnh, hắn ngày ngày đi theo bọn họ tả hữu hầu hạ,Ccảnh Vương gia như thế nào cẩn thận chăm sóc, hắn nhìn đến từng chi tiết. Những việc đó từng tạo nhiều áp lực, một chút chi tiết hắn cũng ghi tạc trong lòng.
Hôm nay, lúc Lăng Thư Minh té xỉu, đến khi Sở Dụ khinh thủ khinh cước rời khỏi phòng, hắn thấy rõ, sao lại có thể không nhận ra?
Trên đường trên lưng ngựa là ai chặt chẽ đem người cố định vào trong ngực không để một chút xóc nảy?
Biết được bệnh của hắn tái phát, là ai mặt co mày cáu, hối hận không thôi?
Lại càng không nói đến sau khi Lăng Thư Minh tỉnh lại, ánh mắt đó cho dù nhìn đi nơi khác, nhưng dư quang vẫn là vẫn như cũ chặt chẽ khóa ở trên người nào đó.
Lại còn có ai lại để Vương gia chịu mệt nhọc thay người ấn huyệt?
Chính là [trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường].
Cảnh Vương gia giật mình bất giác biết ánh mắt chính mình có bao nhiêu nóng, mà Lăng đại tướng quân cũng nghĩ không ra Cảnh vương gia vốn nên ở kinh thành hô phong uống vũ thế nhưng lại xông vào bên trong đám người biến thành tướng quân Sở Dự.
Hắn từng bước một đi thong thả đến phòng mình, cẩn thận ghi lại mạch án của Lăng Thư Minh.
Chuyện khác không nói, chăm sóc phải hảo a.
Sở Dự qua một ngày cũng mệt mỏi, rửa mặt xong liền muốn lên giường ngủ,“Phanh” một tiếng, một hòn đá nhỏ xuyên qua cửa sổ giấy lọt vào trong phòng.
Hắn hơi hơi sửng sốt, không thể nề hà lắc lắc đầu, chỉ phải đem quần áo vừa cởi ra một lần nữa mặc hảo, cũng không mở cửa, xoay người nhảy ra của sổ mượn lực một bước đi lên nóc nhà.
Một vòng xoay người liền biến mất, người nọ đang nhìn trời, nghe tiếng quay đầu, chiết phiến trong tay đã thành hai mảnh, còn không đợi hắn mở miệng, Sở Dự liền tức giận nói,“Học người phong nhã cần phải nhìn giờ a, lúc này nửa đêm, hàn khí thấu xương, sương lạnh, ngươi cầm cây quạt như vậy là muốn hấp thụ hàn khí sao?”.
“Hừ, mộc hiệp hương ta còn chưa tính sổ với ngươi…….” Người này đúng là Đừng Hác, trên gương mặt hắn còn một đạo dấu vết đỏ sẫm khi hắn trừng mắt hung tợn lại càng trở nên sắc bén.
“Chính mình ngốc thì đừng trách người khác lừa ngươi.” Sở Dự lơ đễnh, ngồi xuống cạnh hắn, cầm lấy bầu rượu hắn để một bên, uống một ngụm,“Không sai, hảo tửu, đủ ấm, hảo hơn cây quạt lạnh của ngươi.”.
Đừng Hác liền đoạt lấy rượu, giọng căm hận nói “Ta không phải đến uống rượu với ngươi.”.
Sở Dự nở nụ cười “ Vậy ngươi là đến tính sổ với ta chuyện mộc hiệp hương.”.
Đừng Hác há miệng thở dốc, lại không nói tiếp, tự uống thêm một ngụm rượu. Một lát sau, hắn hỏi,“Sở Dự, hiện nay ta là gọi ngươi Sở Dự hay gọi Tiêu Lâm?”.
“Sở Dự đi, tại đây là Ngạc Ngươi hồ, ta chính là Sở Dự.”.
“Ngươi trở về làm gì a?”.
Thanh âm Đừng Hác nghe có một chút mơ hồ, Sở Dự nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mắt hắn đang lăng lăng nhìn về phía trước, không biết suy nghĩ cái gì.
Sở Dự trong lòng bỗng dưng khó chịu.
Hắn cùng với Đừng Hác này, là có quen biết.
Một năm kia, hoàng huynh tìm người giả trang hắn ở kinh thành làm Vương gia rượu thịt, ngầm cho hắn dùng tên giả Sở Dự đến biên quan. Nghé mới sinh không sợ hổ, Sở Dự gan lớn, một mình cải trang đến Đột Quyết thăm dò địa hình, thăm dò địch. Gặp được Tả hiền vương Đừng Hác cải trang ra ngoài du ngoạn. Hai người tuổi tương đương, võ công tương đương, đánh mấy cái, uống mấy ngụm rượu, biến thành bạn tốt. Bất quá Đừng Hác ngay cả khi đó thiên chân rực rỡ, bị Sở Dự hồ lộng xoay vòng, mang hắn đến đô thành, cuối cùng còn bị mang lên giường. Sở Dự chiếm hết tiện nghi, hai tháng sau chuồn mất. Đừng Hác đến lúc đó mới bừng tỉnh, suy nghĩ, biết chính mình bị thượng. Sau đó, hai quân đối chọi, Đừng Hác cùng Sở Dự ứng chiến, vài năm sau, Đừng Hác cũng không còn là thiếu niên ngây thơ, thẳng đến khi Sở Dự hồi kinh, lúc gần đi mới báo cho Đừng Hác biết thân phận chân chính của mình.
Nguyên tưởng rằng sẽ không gặp lại……..
Tiêu Lâm hắn, chưa từng thiệt tình đối đãi, không biết tình yêu là gì. Nay, trong lòng hắn đã yêu thương một người, tình cảm càng thêm sâu nặng, thế là, nhìn người này cùng mình từng có tình duyên, chính mình đã lừa gạt, đùa giỡn người này, trong lòng thế nhưng lại dần dần dâng lên một cỗ hối ý.
Đừng Hác từ đầu đến cuối không hề chất vấn hắn một câu.
Nhưng hắn biết, Đừng Hác chưa bao giờ quên chuyện cũ.
“Đừng Hác, ta Sở Dự, muốn nói với ngươi thực xin lỗi.”.
Đừng Hác đứng lên, không có quay đầu. Tay áo khẽ nhúc nhích, Sở Dự chỉ nhìn thấy lưng hắn thẳng tắp.
“Nay, ta có người yêu, Đừng Hác, ngươi là bằng hữu thâm giao của ta.”.
Một câu, nhìn như hữu tình, kì thực nhẫn tâm.
Ý tứ của Sở Dự là người yêu của ta, ngươi không thể động, mà chúng ta, chỉ có thể là bằng hữu. Hắn khẳng định Đừng Hác đã đem mọi chi tiết về Lăng Thư Minh thăm dò, hắn không thể không đề phòng.
“Ha ha,” Đừng Hác cúi đầu cười một phen,“Thực xin lỗi là ngươi hối hận sao? Ta cũng có chút hối hận!”.
Đúng, hối hận, Sở Dự này, chung quy không phải chính nhân, đến nay, hắn thế nhưng còn không rõ ràng chính mình thực ra là đang làm gì.
Đừng Hác cả người như mất đi gánh nặng,“Ngươi không đáng giá làm bằng hữu thâm giao.”.
Lưu lại một câu này, Đừng Hác liền nhào người vào trong bóng đêm, trong tay Sở Dự, chỉ còn lại một bầu rượu. Hắn đưa lên còn muốn uống một ngụm, đột nhiên phát hiện, bầu rượu này nhìn cực quen mắt.
Mượn ánh trăng nhìn thử, trên bình có một vòng chữ nhỏ ──“Thả vi thả túy”.
Đây là vật cũ mình dùng lúc trước, nguyên tưởng rằng đã mất ở nơi nào, nguyên lai là bị hắn lấy đi.
Sở Dự cười khổ,“Ta thực không đáng giá làm bằng hữu thâm giao của ngươi.”.
“Ta là cái hỗn đản,” Hắn một ngụm uống cạn bình rượu,“Ta là đến hôm nay mới biết được. Hại người hại mình, trước hại ngươi, hại ngươi nhiều năm qua không thể tiêu tan, sau lại hại đến Thư Minh, hại hắn thương tâm thương thân, hiện tại hại chính mình, tình lộ gian nan, không biết khi nào là bờ.”.
Say rượu đứng dậy, Sở Dự liền có chút mệt mỏi. thời điểm rửa mặt, thoáng nhìn đôi tay mình, nghĩ nghĩ, cầm lọ dược cao, thoáng điều chỉnh, thẳng đến lại nhìn không ra nguyên dạng, thế này mới lấy bội kiếm, hướng giáo trường đi.
Binh lính đều đang thao luyện, vài tướng quân sớm đã dẫn người đi tuần tra, chỉ còn một mình Lăng Thư Minh.
Hắn đi qua, hành lễ nói,“Mạt tướng đến chậm.”.
Lăng Thư Minh nói,“Không ngại, đêm qua ngươi trực, ta thế nhưng còn làm phiền ngươi.”.
Sở Dự vừa nghe liền hiểu, đây là chính mình đến chậm, có người thay mình nói dối. Hắn nhìn binh lính đang thao luyện, hỏi,“Đại tướng quân có hứng thú luyện hay không?”.
Lăng Thư Minh vẻ mặt kinh hỉ,“Cầu còn không được.”.
Sở Dự võ công bất phàm, hắn còn không biết làm sao có thể mở miệng lãnh giáo.
“Ta cùng với tướng quân luyện mấy chiêu, chỉ so chiêu thức, không so nội lực.” Sở Dự rút ra bội kiếm, lo lắng lại dặn một lần,“Tướng quân phải tránh không thể ảnh hưởng nội lực.”.
Lăng Thư Minh vui vẻ đáp ứng, Hạ Tiến Thông từng trợn mắt vô số lần nói với hắn thời gian này không thể dùng nội lực.
“Tốt lắm, đại tướng quân xin thất lễ.” Dứt lời, Sở Dự thân hình đã động.
Lăng Thư Minh rút kiếm che ở trước người, dưới chân sai khai từng bước, xoay người đến phía sau Sở Dự. Sở Dự xoay người, miệng quát,“Người Đột Quyết chiêu thức khó lường, lấy kiếm chỉ đao, phách, khảm, tước…..” Hắn chiêu thức biến đổn, lại đánh tới trước mặt Thư Minh. Lăng Thư Minh nhất nhất tránh đi, hiểu được hắn đây là đang cho chính mình xem võ công của người Đột Quyết, liền né mà không đánh. Hắn lúc trước lập chiến công, bất quá cũng chỉ là nội chiến, cũng chưa từng cùng ngoại tộc giao chiến, mọi điểm của Sở Dự hắn điều nhìn kĩ. Hắn nhìn thật kĩ, trong lòng nhất nhất nghĩ ra đối sách.
Sở Dự đem ba chiêu phách, khảm, tước biến ảo này nhất nhất luyện, hắn sợ Lăng Thư Minh nhìn không rõ, lại từ đầu tới đuôi luyện lại một phen.
Lăng Thư Minh hô,“Đa tạ Sở Dự, ta đã hiểu.”.
Dứt lời, hắn cũng không tránh né, huy kiếm đón nhận, hai người có qua có lại, như nước chảy mây trôi, từng chiêu từng chiêu đánh tới, thập phần ăn ý. Lăng Thư Minh gân cốt cả người đều thư sướng cùng cực, khuôn mặt ửng hồng, đuôi lông mày khóe mắt cư nhiên đều mang theo ý cười.
Bao lâu rồi hắn không thấy nụ cười tự nhiên như vậy?
Sở Dự lập tức đứng lại, Lăng Thư Minh vốn một kiếm đưa tới, nghĩ đến hắn sẽ tránh đi, ai ngờ người nọ giống như bị đểm huyệt bình thường không nhúc nhích, chờ hắn thu thế lại vẫn là không kịp, kham kham xẹt qua vai trái hắn, may mà có khôi giáp trên người, chưa từng bị thương.
“Sở tướng quân?”.
Lăng Thư Minh vẻ mặt khó hiểu, lại mang theo chút buồn bực hỏi.
Sở Dự chỉ thấy Lăng Thư Minh đột nhiên thay đổi sắc mặt, lại không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, vội vàng hỏi,“Ngươi xảy ra chuyện gì?”, sao vừa rồi còn tươi cười, hiện tại liền nhíu mày?
Lăng Thư Minh buồn cười,“Ta là hỏi ngươi xảy ra chuyện gì, sao lại đột nhiên dừng lại, cũng không tránh đi, ta thiếu chút nữa liền làm ngươi bị thương.”.
Sở Dự lúc này mới cảm thấy vai trái đau đớn, tuy rằng kiếm không có đâm qua da, nhưng mà lực dùng rất nặng.
“Lăng tướng quân, ta gần đây trong nhà có việc, khó tránh khỏi hoảng hốt, mới vừa rồi nhớ tới đến một chuyện, cho nên…….” Hắn sợ Lăng Thư Minh hoài nghi cái gì, nửa giả nửa thật đưa ra lí do.
“May mắn không phải ở chiến trường, đao kiếm không có mắt a.”.
Sở Dự vội hỏi,“Dạ, tướng quân giáo huấn phải.”.
Lăng Thư Minh vỗ vỗ bả vai hắn nói,“Hôm nay đa tạ ngươi chỉ điểm. Đi, ta còn có nhiều chuyện của người Đột Quyết cần phải lãnh giáo ngươi!”.
Sở Dự so với hắn cao hơn, lúc này bị hắn vỗ lên vai, hai má còn có thể cảm nhận được khuôn mặt hắn đỏ bừng truyền đến từng trận nhiệt khí, nhìn như thế, khuôn mặt cuối xuống, lông mi thật dài, động lòng người nói không nên lời.
Ban đêm, trăng thanh gió mát. Gió nhẹ nhàng làm cho Ngạc Ngươi hồ tầng tầng gợn sóng, dưới ánh trăng ẩn hiện. Ven hồ một người, cô đơn chiếc bóng, chỉ nhìn bóng dáng, rất nặng nề, bầu không khí chung quanh tựa hồ cũng trở nên nặng nề,.
Cũng không biết trải qua bao lâu, chỉ nghe một tiếng thở dài thật mạnh.
Người nọ xoay người, mũi chân vừa động, đá một hòn đá nhỏ vào nước. Hòn đá ở trên nước nhấp nhô vài lần, sau đó rơi xuống đáy hồ.
“Sở tướng quân, Lăng tướng quân tỉnh.”.
Sở Dự hơi hơi vuốt cằm, hướng doanh trại đi đến.
Lăng Xa chính là đang uống chúc, trong phòng nồng đậm dược hương, Hạ Tiếng Thông đứng ở đầu giường hầu hạ.
“Đại tướng quân, hiện tại cảm thấy như thế nào?”.
Lăng Xa cười nói,“Còn muốn đa tạ Sở tướng quân, Sở tướng quân chê cười.”.
Sở Dự khoát tay, cũng không thấy ngại, chính mình đến cái ghế gần giường ngồi xuống.
“Đại tướng quân gọi ta Sở Dự. Tướng quân bệnh nặng mới khỏi, không nên dùng sức, thân thể còn hảo hảo điều trị, còn nhiều thời gian, còn sợ không có cơ hội giáo huấn đám mọi rợ này?”.
Lời nói này cũng là Sở Dự sợ Lăng Xa xấu hổ cố ý nói ra trấn an hắn.
Lăng Xa làm sao lại không biết, lại cười nói,“Sở Dự nói phải, lần sau sẽ không phiền.” Hắn một hơi uống dược cùng với chúc, táp lưỡi nói “Mấy ngày này, uống thuốc đến sợ, nguyên tưởng rằng không cần uống, hiện tại lại, Tiến Thông lại nói cần phải tiếp tục, hơn nữa trong chúc cũng có dược.”.
Hắn một bộ ủy khuất, ngữ khí ẩn ẩn mang chút đáng thương hề hề cầu xin tha thứ, Sở Dự trong lòng nóng lên, khẽ nghiêng đầu, hỏi Hạ Tiến Thông nói “Sao lại bỏ dược vào chúc?”.
Hạ Tiến Thông tiếp nhận bát không, trả lời,“Tướng quân, Lăng tướng quân thân thể suy yếu, dược chúc tối có thể dưỡng nhân, dưỡng thân dưỡng thần.”.
Sở Dự bất đắc dĩ, hai tay phất lên,“Nói như chưa nói, được rồi, đại tướng quân hiện tại chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, chúng ta ai cũng không bằng y quan a!”.
Lăng Xa cùng Hạ Tiến Thông cùng nhau nở nụ cười, Hạ Tiến Thông hành lễ,“Thuộc hạ trước cáo từ.”.
Chỉ còn lại có hai người, Lăng Xa cũng không câu nệ, cầm cái gối đầu gối lên thắt lưng tựa người vào tường,“Sở Dự không lấy làm phiền lòng, ta trên người mệt mỏi, ta phải dựa vào. Ta sớm nghe nói về đại danh của ngươi, biết ngươi ở bên cạnh quan uy như gió lớn, đêm nay ta hướng ngươi hảo hảo học hỏi kinh nghiệm.”.
Sở Dự tựa hồ không có nghe câu sau của hắn, chỉ nghe câu đầu liền hỏi,“Tướng quân trên người chỗ nào đau nhức? Ta đi kêu Hạ đại phu lại đây.”.
Lăng Xa đưa tay đè hắn lại,“Không cần không cần, là do ta cả ngày mệt mỏi tạo thành. Chờ ngày mai ta ở giáo trường luyện võ, cả người liền thư sướng.”.
Hắn vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Sở Dự, Sở Dự chỉ lo cúi đầu, miệng lẩm bẩm nói,“Nếu đau nhức, dù sao cũng phải chữa, ta cấp tướng quân ấn huyệt.”.
“Cái gì?” Lăng Xa không có nghe rõ.
“Ta thay tướng quân ấn huyệt.” Hắn nói lại một lần, lúc này Lăng Xa nghe rõ rồi, bất quá có điểm giật mình.
Nói Sở Dự này là người nịnh nọt, cũng không giống, Lăng Xa muốn cự tuyệt, không ngờ đối diện ánh mắt Sở Dự, ma xui quỷ khiến thế nhưng lạ gật đầu đáp ứng.
Sở Dự đỡ hắn nằm hảo trên giường, hắn mở thắt lung Thư Minh, hai tay từ đầu vai một đường vừa ấn vừa niết thẳng đến phần eo, tiện đà lại theo phần eo xoa bóp ấn đến đầu vai. Một đôi tay bạch ngọc hiện rõ dưới ánh đèn, tốt đẹp nói không nên lời. Không nghĩ nam tử mười phần này, lại có một đôi diệu thủ như thế.
Vốn ngay từ đầu, Lăng Xa còn cảm thấy được có chút xấu hổ không khoẻ, nhưng được một lát, cơ thể hắn bủn rủn thoải mái nói không nên lời, liền dần dần thả lỏng thân mình, tùy Sở Dự thi triển.
Ước chừng qua một khắc, Sở Dự cái trán đã thấm ra một tần mồ hôi, hắn dùng mu bàn tay lau một chút, liền mặc kệ, tiếp tục thay Lăng Xa mát xa, vẻ mặt chuyên chú mà còn thật sự, mày rậm nhăn lại tạo thành một càm giác bướng bĩnh.
Lăng Xa vốn đang chống đỡ thần muốn tìm chuyện gì để nói, ai biết sau khi thả lỏng, trong kinh mạch khi Sở Dự chạm đến tựa hồ như có dòng nước ấm chậm rãi chảy qua, mí mắt hắn càng ngày càng nặng, cuối cùng cuối cùng hợp cùng một chỗ, bình yên đi vào giấc ngủ.
Hô hấp dày đặc đều đều vang lên ở trong phòng, Sở Dự thấy hắn ngủ say, liền ngừng tay, kéo chăn, thay hắn dịch chăn, lại tái đắp thêm cho hắn một tầng chăn trên người.
Hắn cẩn thận xem xét một phen, nhìn đến thỏa mãn, liền dập tắt ánh nến, khinh thủ khinh cước thật cẩn thận rời khỏi phòng Lăng Xa.
Hạ Tiến Thông còn chờ ở bên ngoài, Sở Dự vẫy tay, cho hắn cùng chính mình trở về phòng.
Sở Dự châm ánh nến, Hạ Tiến Thông đầu gối hạ xuống, quỳ trên mặt đất,“Thuộc hạ thỉnh an Vương gia.”.
Sở Dự thản nhiên nói,“Ngươi làm sao nhận ra ta?”.
Hạ Tiến Thông không nói, Sở Dự cũng không truy vấn, nói,“Đừng cho hắn biết rõ. Thân mình hắn ngươi hảo hảo điều trị, những gì lúc chiều ngươi nói, ta sẽ nghĩ biện pháp mang tới.”.
Hạ Tiếng Thông dập đầu, nói “Thuộc hạ có câu muốn nói cho Vương gia, còn thỉnh Vương gia cân nhắc. Vương gia thật sự không cần tận lực, Vương gia vạn kim thân thể, thật sự không cần……..”.
“Hừ!” Sở Dự hừ lạnh một tiếng, đánh gãy lời nói của hắn, quát,“Bổn vương muốn sao làm vậy, ta dịch dung sao có thể cho ngươi nghi ngờ?”.
Hạ Tiến Thông không dám nói, Vương gia đã thật sự đa tình.
Sở Dự nói,“Ngươi chỉ cần làm hảo bổn phận của ngươi! Nếu như phá hư đại sự của ta, ta nhất định phạt nặng!”.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hạ Tiến Thông từ phòng Sở Dự đi ra, bên ngoài gió lạnh lẽo thổi qua, làm cái giật mình. Hắn cả người đều là mồ hôi lạnh, mới vừa rồi mạo hiểm giờ vẫn còn sợ hãi.
Hắn nhận ra Sở Dự cũng là Cảnh Vương gia, kỳ thật cũng không phải dựa vào bộ dạng sơ hở, mà là một mảnh thâm tình của Cảnh vương gia.
Lúc trước Lăng Thư Minh dưỡng bệnh, hắn ngày ngày đi theo bọn họ tả hữu hầu hạ,Ccảnh Vương gia như thế nào cẩn thận chăm sóc, hắn nhìn đến từng chi tiết. Những việc đó từng tạo nhiều áp lực, một chút chi tiết hắn cũng ghi tạc trong lòng.
Hôm nay, lúc Lăng Thư Minh té xỉu, đến khi Sở Dụ khinh thủ khinh cước rời khỏi phòng, hắn thấy rõ, sao lại có thể không nhận ra?
Trên đường trên lưng ngựa là ai chặt chẽ đem người cố định vào trong ngực không để một chút xóc nảy?
Biết được bệnh của hắn tái phát, là ai mặt co mày cáu, hối hận không thôi?
Lại càng không nói đến sau khi Lăng Thư Minh tỉnh lại, ánh mắt đó cho dù nhìn đi nơi khác, nhưng dư quang vẫn là vẫn như cũ chặt chẽ khóa ở trên người nào đó.
Lại còn có ai lại để Vương gia chịu mệt nhọc thay người ấn huyệt?
Chính là [trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường].
Cảnh Vương gia giật mình bất giác biết ánh mắt chính mình có bao nhiêu nóng, mà Lăng đại tướng quân cũng nghĩ không ra Cảnh vương gia vốn nên ở kinh thành hô phong uống vũ thế nhưng lại xông vào bên trong đám người biến thành tướng quân Sở Dự.
Hắn từng bước một đi thong thả đến phòng mình, cẩn thận ghi lại mạch án của Lăng Thư Minh.
Chuyện khác không nói, chăm sóc phải hảo a.
Sở Dự qua một ngày cũng mệt mỏi, rửa mặt xong liền muốn lên giường ngủ,“Phanh” một tiếng, một hòn đá nhỏ xuyên qua cửa sổ giấy lọt vào trong phòng.
Hắn hơi hơi sửng sốt, không thể nề hà lắc lắc đầu, chỉ phải đem quần áo vừa cởi ra một lần nữa mặc hảo, cũng không mở cửa, xoay người nhảy ra của sổ mượn lực một bước đi lên nóc nhà.
Một vòng xoay người liền biến mất, người nọ đang nhìn trời, nghe tiếng quay đầu, chiết phiến trong tay đã thành hai mảnh, còn không đợi hắn mở miệng, Sở Dự liền tức giận nói,“Học người phong nhã cần phải nhìn giờ a, lúc này nửa đêm, hàn khí thấu xương, sương lạnh, ngươi cầm cây quạt như vậy là muốn hấp thụ hàn khí sao?”.
“Hừ, mộc hiệp hương ta còn chưa tính sổ với ngươi…….” Người này đúng là Đừng Hác, trên gương mặt hắn còn một đạo dấu vết đỏ sẫm khi hắn trừng mắt hung tợn lại càng trở nên sắc bén.
“Chính mình ngốc thì đừng trách người khác lừa ngươi.” Sở Dự lơ đễnh, ngồi xuống cạnh hắn, cầm lấy bầu rượu hắn để một bên, uống một ngụm,“Không sai, hảo tửu, đủ ấm, hảo hơn cây quạt lạnh của ngươi.”.
Đừng Hác liền đoạt lấy rượu, giọng căm hận nói “Ta không phải đến uống rượu với ngươi.”.
Sở Dự nở nụ cười “ Vậy ngươi là đến tính sổ với ta chuyện mộc hiệp hương.”.
Đừng Hác há miệng thở dốc, lại không nói tiếp, tự uống thêm một ngụm rượu. Một lát sau, hắn hỏi,“Sở Dự, hiện nay ta là gọi ngươi Sở Dự hay gọi Tiêu Lâm?”.
“Sở Dự đi, tại đây là Ngạc Ngươi hồ, ta chính là Sở Dự.”.
“Ngươi trở về làm gì a?”.
Thanh âm Đừng Hác nghe có một chút mơ hồ, Sở Dự nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mắt hắn đang lăng lăng nhìn về phía trước, không biết suy nghĩ cái gì.
Sở Dự trong lòng bỗng dưng khó chịu.
Hắn cùng với Đừng Hác này, là có quen biết.
Một năm kia, hoàng huynh tìm người giả trang hắn ở kinh thành làm Vương gia rượu thịt, ngầm cho hắn dùng tên giả Sở Dự đến biên quan. Nghé mới sinh không sợ hổ, Sở Dự gan lớn, một mình cải trang đến Đột Quyết thăm dò địa hình, thăm dò địch. Gặp được Tả hiền vương Đừng Hác cải trang ra ngoài du ngoạn. Hai người tuổi tương đương, võ công tương đương, đánh mấy cái, uống mấy ngụm rượu, biến thành bạn tốt. Bất quá Đừng Hác ngay cả khi đó thiên chân rực rỡ, bị Sở Dự hồ lộng xoay vòng, mang hắn đến đô thành, cuối cùng còn bị mang lên giường. Sở Dự chiếm hết tiện nghi, hai tháng sau chuồn mất. Đừng Hác đến lúc đó mới bừng tỉnh, suy nghĩ, biết chính mình bị thượng. Sau đó, hai quân đối chọi, Đừng Hác cùng Sở Dự ứng chiến, vài năm sau, Đừng Hác cũng không còn là thiếu niên ngây thơ, thẳng đến khi Sở Dự hồi kinh, lúc gần đi mới báo cho Đừng Hác biết thân phận chân chính của mình.
Nguyên tưởng rằng sẽ không gặp lại……..
Tiêu Lâm hắn, chưa từng thiệt tình đối đãi, không biết tình yêu là gì. Nay, trong lòng hắn đã yêu thương một người, tình cảm càng thêm sâu nặng, thế là, nhìn người này cùng mình từng có tình duyên, chính mình đã lừa gạt, đùa giỡn người này, trong lòng thế nhưng lại dần dần dâng lên một cỗ hối ý.
Đừng Hác từ đầu đến cuối không hề chất vấn hắn một câu.
Nhưng hắn biết, Đừng Hác chưa bao giờ quên chuyện cũ.
“Đừng Hác, ta Sở Dự, muốn nói với ngươi thực xin lỗi.”.
Đừng Hác đứng lên, không có quay đầu. Tay áo khẽ nhúc nhích, Sở Dự chỉ nhìn thấy lưng hắn thẳng tắp.
“Nay, ta có người yêu, Đừng Hác, ngươi là bằng hữu thâm giao của ta.”.
Một câu, nhìn như hữu tình, kì thực nhẫn tâm.
Ý tứ của Sở Dự là người yêu của ta, ngươi không thể động, mà chúng ta, chỉ có thể là bằng hữu. Hắn khẳng định Đừng Hác đã đem mọi chi tiết về Lăng Thư Minh thăm dò, hắn không thể không đề phòng.
“Ha ha,” Đừng Hác cúi đầu cười một phen,“Thực xin lỗi là ngươi hối hận sao? Ta cũng có chút hối hận!”.
Đúng, hối hận, Sở Dự này, chung quy không phải chính nhân, đến nay, hắn thế nhưng còn không rõ ràng chính mình thực ra là đang làm gì.
Đừng Hác cả người như mất đi gánh nặng,“Ngươi không đáng giá làm bằng hữu thâm giao.”.
Lưu lại một câu này, Đừng Hác liền nhào người vào trong bóng đêm, trong tay Sở Dự, chỉ còn lại một bầu rượu. Hắn đưa lên còn muốn uống một ngụm, đột nhiên phát hiện, bầu rượu này nhìn cực quen mắt.
Mượn ánh trăng nhìn thử, trên bình có một vòng chữ nhỏ ──“Thả vi thả túy”.
Đây là vật cũ mình dùng lúc trước, nguyên tưởng rằng đã mất ở nơi nào, nguyên lai là bị hắn lấy đi.
Sở Dự cười khổ,“Ta thực không đáng giá làm bằng hữu thâm giao của ngươi.”.
“Ta là cái hỗn đản,” Hắn một ngụm uống cạn bình rượu,“Ta là đến hôm nay mới biết được. Hại người hại mình, trước hại ngươi, hại ngươi nhiều năm qua không thể tiêu tan, sau lại hại đến Thư Minh, hại hắn thương tâm thương thân, hiện tại hại chính mình, tình lộ gian nan, không biết khi nào là bờ.”.
Say rượu đứng dậy, Sở Dự liền có chút mệt mỏi. thời điểm rửa mặt, thoáng nhìn đôi tay mình, nghĩ nghĩ, cầm lọ dược cao, thoáng điều chỉnh, thẳng đến lại nhìn không ra nguyên dạng, thế này mới lấy bội kiếm, hướng giáo trường đi.
Binh lính đều đang thao luyện, vài tướng quân sớm đã dẫn người đi tuần tra, chỉ còn một mình Lăng Thư Minh.
Hắn đi qua, hành lễ nói,“Mạt tướng đến chậm.”.
Lăng Thư Minh nói,“Không ngại, đêm qua ngươi trực, ta thế nhưng còn làm phiền ngươi.”.
Sở Dự vừa nghe liền hiểu, đây là chính mình đến chậm, có người thay mình nói dối. Hắn nhìn binh lính đang thao luyện, hỏi,“Đại tướng quân có hứng thú luyện hay không?”.
Lăng Thư Minh vẻ mặt kinh hỉ,“Cầu còn không được.”.
Sở Dự võ công bất phàm, hắn còn không biết làm sao có thể mở miệng lãnh giáo.
“Ta cùng với tướng quân luyện mấy chiêu, chỉ so chiêu thức, không so nội lực.” Sở Dự rút ra bội kiếm, lo lắng lại dặn một lần,“Tướng quân phải tránh không thể ảnh hưởng nội lực.”.
Lăng Thư Minh vui vẻ đáp ứng, Hạ Tiến Thông từng trợn mắt vô số lần nói với hắn thời gian này không thể dùng nội lực.
“Tốt lắm, đại tướng quân xin thất lễ.” Dứt lời, Sở Dự thân hình đã động.
Lăng Thư Minh rút kiếm che ở trước người, dưới chân sai khai từng bước, xoay người đến phía sau Sở Dự. Sở Dự xoay người, miệng quát,“Người Đột Quyết chiêu thức khó lường, lấy kiếm chỉ đao, phách, khảm, tước…..” Hắn chiêu thức biến đổn, lại đánh tới trước mặt Thư Minh. Lăng Thư Minh nhất nhất tránh đi, hiểu được hắn đây là đang cho chính mình xem võ công của người Đột Quyết, liền né mà không đánh. Hắn lúc trước lập chiến công, bất quá cũng chỉ là nội chiến, cũng chưa từng cùng ngoại tộc giao chiến, mọi điểm của Sở Dự hắn điều nhìn kĩ. Hắn nhìn thật kĩ, trong lòng nhất nhất nghĩ ra đối sách.
Sở Dự đem ba chiêu phách, khảm, tước biến ảo này nhất nhất luyện, hắn sợ Lăng Thư Minh nhìn không rõ, lại từ đầu tới đuôi luyện lại một phen.
Lăng Thư Minh hô,“Đa tạ Sở Dự, ta đã hiểu.”.
Dứt lời, hắn cũng không tránh né, huy kiếm đón nhận, hai người có qua có lại, như nước chảy mây trôi, từng chiêu từng chiêu đánh tới, thập phần ăn ý. Lăng Thư Minh gân cốt cả người đều thư sướng cùng cực, khuôn mặt ửng hồng, đuôi lông mày khóe mắt cư nhiên đều mang theo ý cười.
Bao lâu rồi hắn không thấy nụ cười tự nhiên như vậy?
Sở Dự lập tức đứng lại, Lăng Thư Minh vốn một kiếm đưa tới, nghĩ đến hắn sẽ tránh đi, ai ngờ người nọ giống như bị đểm huyệt bình thường không nhúc nhích, chờ hắn thu thế lại vẫn là không kịp, kham kham xẹt qua vai trái hắn, may mà có khôi giáp trên người, chưa từng bị thương.
“Sở tướng quân?”.
Lăng Thư Minh vẻ mặt khó hiểu, lại mang theo chút buồn bực hỏi.
Sở Dự chỉ thấy Lăng Thư Minh đột nhiên thay đổi sắc mặt, lại không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, vội vàng hỏi,“Ngươi xảy ra chuyện gì?”, sao vừa rồi còn tươi cười, hiện tại liền nhíu mày?
Lăng Thư Minh buồn cười,“Ta là hỏi ngươi xảy ra chuyện gì, sao lại đột nhiên dừng lại, cũng không tránh đi, ta thiếu chút nữa liền làm ngươi bị thương.”.
Sở Dự lúc này mới cảm thấy vai trái đau đớn, tuy rằng kiếm không có đâm qua da, nhưng mà lực dùng rất nặng.
“Lăng tướng quân, ta gần đây trong nhà có việc, khó tránh khỏi hoảng hốt, mới vừa rồi nhớ tới đến một chuyện, cho nên…….” Hắn sợ Lăng Thư Minh hoài nghi cái gì, nửa giả nửa thật đưa ra lí do.
“May mắn không phải ở chiến trường, đao kiếm không có mắt a.”.
Sở Dự vội hỏi,“Dạ, tướng quân giáo huấn phải.”.
Lăng Thư Minh vỗ vỗ bả vai hắn nói,“Hôm nay đa tạ ngươi chỉ điểm. Đi, ta còn có nhiều chuyện của người Đột Quyết cần phải lãnh giáo ngươi!”.
Sở Dự so với hắn cao hơn, lúc này bị hắn vỗ lên vai, hai má còn có thể cảm nhận được khuôn mặt hắn đỏ bừng truyền đến từng trận nhiệt khí, nhìn như thế, khuôn mặt cuối xuống, lông mi thật dài, động lòng người nói không nên lời.