Ước chừng khi hoàng hôn, Sở Dự một mình ngồi trước bàn. Điểm nhẹ ngón tay, hơi hơi nhíu mày hiển nhiên trong lòng hắn đang rối loạn. Thật lâu sau, hắn lộ ra một nụ cười khổ, đem quyển kinh thư cẩn thận đặt lên bàn mặt áo choàng vào, hắn phủi vạt áo, hướng đến chỗ của Hạ Tiến Thông.
Lăng Thư Minh đang ở dưới đèn nghiên cứu bản đồ địa hình Sở Dự cho hắn, chỉ thấy bản đồ có nhiều dạng địa phương, hà, đàm, mặt cỏ, doanh trại, đô thành trải rộng, thập phần tường tận, có thể thấy được người vẽ gian nan vất vã mất nhiều thời gian cùng tài năng mới hoàn thành. Hắn chậm rãi nhìn, trong lòng càng ngày càng khâm phục vài phần.
Khó trách Sở Dự này có thể có thành tựu! Cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
“Báo!” Một gã tiểu tướng chạy vào bẩm báo.
Lăng Thư Minh tiếp nhận chiến báo, xua tay nói,“Đi xuống!”.
Chiến báo nói đến đột quyết khơi mào chiến sự, đều là một đám tiểu nháo, quấy rầy vì chủ. Bất quá, gặp Lăng Thư Minh không hề có động tĩnh, thế là bọn họ thủ đoạn kiêu ngạo, ép buộc hắn ra tay.
Lăng Thư Minh cười lạnh, dùng tay vẽ lên bàn một vòng tròn, đấm một quyền thật mạnh xuống.
“Mạt tướng Sở Dự cầu kiến đại tướng quân!” Ngoài cửa truyền đến thanh âm Sở Dự, Lăng Thư Minh nghe vậy đáp,“Tiến vào!”.
Sở Dự mang theo một trận gió đêm lạnh lẽo bên ngoài tiến vào cửa, trong tay mang theo một vò rượu nhỏ, còn cầm theo một thực hạp.
“Hỏi phòng bếp, tướng quân còn chưa ăn cơm chiều, ta liền tự chủ, mang đến cho tướng quân.”.
“Ha ha, là ta chiếm tiện nghi của ngươi, cơm canh rượu cũng được ngươi mang đến cho ta, thật sự là tiện nghi lớn a.”.
Sở Dự cúi đầu cũng không nhìn hắn, khóe miệng mang theo ý cười nhợt nhạt, yên lặng lấy thức ăn từ thực hạp ra. Lăng Thư Minh nhìn thấy, thế nhưng lại cảm thấy hắn giống như muốn khóc, thấy kì quái, liền cúi sát hơn để nhìn cho rõ ràng, không ngờ Sở Dự ngẩng đầu, nhếch miệng cười to kéo hắn mau ngồi xuống, hắn sờ sờ cằm, ngầm nghĩ đại khái chính là mình hoa mắt.
Hai người ngồi đối diện, Sở Dự rót cho hắn cùng mình hai chén rượu đầy, cầm lấy chủy thủ đem con vịt xả ra.
“Người Đột Quyết chiến pháp hỗn độn, thích nhất đột kích, nói vậy đã nhiều ngày, đại tướng quân cũng vì chiến báo mà phiền nhiễu không chịu nổi đi?”.
Lăng Thư Minh cầm chén rượu, nhấp một ngụm rượu nói,“Sở Dự một chữ cũng đại tướng quân, nghe không quen, gọi ta Lăng Xa đi.”.
Sở Dự chỉ cười không nói, trong lòng thầm nghĩ, ngươi không phải gọi Lăng Xa, huống hồ ta thích gọi ngươi đại tướng quân. Không biết vì sao, hắn thích kêu Thư Minh đại tướng quân, ba chữ đại tướng quân nói ra, trong lòng mình cũng có tự hào nói không nên lời.
Lăng Thư Minh tiếp tục nói,“Đột Quyết mấy ngày nay xác thực quấy rối không ngừng, bất quá ta nghĩ họ sắp có hành động.” Vừa nhấc mắt, nhìn thấy Sở Dự đang mỉm cười, hai má hắn như có lửa thiêu nóng, cuống quít cúi đầu nhìn chén rượu trong tay, ngửa đầu, uống cạn.
Sở Dự là cao hứng nhìn Lăng Thư Minh, hắn đều đã quên người ta cũng là danh tướng tiếng tăm lẫy lừng. Nhưng thấy Lăng Thư Minh khuôn mặt ửng đỏ, không đầu không đuôi khen rượu ngon, hắn lại lóe lên một ý niệm trong đầu, liền rót thêm chén nữa.
“Bước tiếp theo, bọn họ nhất định cướp lương thảo.”.
“Nga? Sở Dự như thế nào biết được?”.
“Đại tướng quân, thời gian qua, ngươi liền cũng biết bô tôc Đột Quyết kia vài phần a, liền có thể hiểu được.”.
Đôi mắt của Sở Dự, như hồ nước lóe sáng, khảm trên khuôn mặt nam tử khí khái, mười phần quái dị, Lăng Thư Minh bất tri bất giác nói ra một câu,“Sở Dự, ánh mắt ngươi thế nhưng lại giống một người.”.
Sở Dự cả kinh, thùy mâu che lấp, cố gắng trấn định, ách thanh hỏi “Giống ai?”.
Thật lâu chỉ nghe một tiếng thở dài, Lăng Thư Minh cũng không trả lời, chỉ nói,“Tuy nói người Đột Quyết chiến thuật cứng nhắc, nhưng cũng không thể nào biết bọn họ muốn làm gì đi, ngươi cùng Đừng Hác kia hẳn là có quen biết đi?”.
Sở Dự vẻ mặt nghiêm túc, đáp “Đúng vậy, ta cùng với đừng hác có quen biết, bất quá khác chủ, sau này gặp lại trên chiến trường, đánh đến không còn ra dạng gì, mới liền bỏ qua không đánh.”.
Lăng Thư Minh cười nói,“Sở Dự sao lại không đánh?”.
Sở Dự nói “Về nhà có đại tang.” Hắn lời này cũng không giả, nhũ mẫu của hắn cùng hoàng huynh qua đời, hắn liền có lý do rời chức. Hiện tại trở về, có thể nói như quay lại. Hắn nhớ tới một chuyện, liền nói,“Tướng quân Đột Quyết đổi người, Tả hiền vương Đừng Hác đã rời đi, đổi lấy Mục Tát Đức. Ta đối hắn biết rất ít, bất quá nếu ra trận chiến liền có thể biết chút ít.”.
Nói tới đây, Lăng Thư Minh nghiêm mặt nói,“Đốc quân thay đổi ta vừa sáng mới biết, Sở Dự ngươi có biết Mục Tát Đức là người phương nào?”.
Sở Dự trả lời,“ Không biết. Bất quá ta lại biết hắn là một người tàn độc. mùa đông năm trước, trận chiến Mạc Hà……..”.
Hai người lặng im một lát, một trận chiến Mạc Hà thảm thiết đến nghe liền cảm thấy mao cốt tủng nhiên. Mục Tác Đức kia như có trợ lực của quỷ thần, không nói đến việc hắn như thế nào thắng, sau khi hắn thắng hắn liền đem binh lính giết không còn một người, lại tuyên bố diệt cỏ phải trừ tận gốc.
Người này không thể lưu.
Sở Dự cùng Lăng Thư Minh trong lòng đều tồn tại ý niệm này trong đầu, Lăng Thư Minh muốn lấy vò rượu châm rượu, cầm lên không ngờ chỉ còn một chút, chỉ còn đủ một ly cho một người,“Rượu không còn.”.
Sở Dự cười nói,“Bất tri bất giác…….” Bỗng dưng, sắc mặt hắn khẽ biến, một vò này đều uống xong rồi? Như vậy…… Hắn lén nhìn Lăng Thư Minh, thấy Thư Minh quả nhiên có chút mơ mơ hồ hồ, thần sắc trên mặt cũng mang theo một tầng sương mù.
“Chúng ta đều đã uống rượu nói chuyện, lúc này hẳn đã đói bụng, đến dùng bữa.” Sở Dự dùng đũa gắp đồ ăn vào trong bát Thư Minh, vẫn là không dám nhìn hắn.
Lăng Thư Minh tiếp nhận đồ ăn, ăn một ngụm vào miệng, chỉ cảm thấy mệt mỏi càng sâu, tay chân cũng dần dần vô lực.
“!” Một tiếng, bát cơm trong tay hắn rơi xuống đất, vỡ nát.
Sở Dự chậm rãi đứng lên, hai tay đặt ra sau người, mặt không chút thay đổi.
Lăng Thư Minh cuối cùng nhắm mắt lại, thì thào nói ra một câu, rốt cuộc không có tiếng vang.
Hạ Tiến Thông từ phòng Sở Dự đi ra, bên ngoài gió lạnh lẽo thổi qua, làm cái giật mình. Hắn cả người đều là mồ hôi lạnh, mới vừa rồi mạo hiểm giờ vẫn còn sợ hãi.
Hắn nhận ra Sở Dự cũng là Cảnh Vương gia, kỳ thật cũng không phải dựa vào bộ dạng sơ hở, mà là một mảnh thâm tình của Cảnh vương gia.
Lúc trước Lăng Thư Minh dưỡng bệnh, hắn ngày ngày đi theo bọn họ tả hữu hầu hạ,Ccảnh Vương gia như thế nào cẩn thận chăm sóc, hắn nhìn đến từng chi tiết. Những việc đó từng tạo nhiều áp lực, một chút chi tiết hắn cũng ghi tạc trong lòng.
Hôm nay, lúc Lăng Thư Minh té xỉu, đến khi Sở Dụ khinh thủ khinh cước rời khỏi phòng, hắn thấy rõ, sao lại có thể không nhận ra?
Trên đường trên lưng ngựa là ai chặt chẽ đem người cố định vào trong ngực không để một chút xóc nảy?
Biết được bệnh của hắn tái phát, là ai mặt co mày cáu, hối hận không thôi?
Lại càng không nói đến sau khi Lăng Thư Minh tỉnh lại, ánh mắt đó cho dù nhìn đi nơi khác, nhưng dư quang vẫn là vẫn như cũ chặt chẽ khóa ở trên người nào đó.
Lại còn có ai lại để Vương gia chịu mệt nhọc thay người ấn huyệt?
Chính là [trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường].
Cảnh Vương gia giật mình bất giác biết ánh mắt chính mình có bao nhiêu nóng, mà Lăng đại tướng quân cũng nghĩ không ra Cảnh vương gia vốn nên ở kinh thành hô phong uống vũ thế nhưng lại xông vào bên trong đám người biến thành tướng quân Sở Dự.
Hắn từng bước một đi thong thả đến phòng mình, cẩn thận ghi lại mạch án của Lăng Thư Minh.
Chuyện khác không nói, chăm sóc phải hảo a.
Sở Dự qua một ngày cũng mệt mỏi, rửa mặt xong liền muốn lên giường ngủ,“Phanh” một tiếng, một hòn đá nhỏ xuyên qua cửa sổ giấy lọt vào trong phòng.
Hắn hơi hơi sửng sốt, không thể nề hà lắc lắc đầu, chỉ phải đem quần áo vừa cởi ra một lần nữa mặc hảo, cũng không mở cửa, xoay người nhảy ra của sổ mượn lực một bước đi lên nóc nhà.
Một vòng xoay người liền biến mất, người nọ đang nhìn trời, nghe tiếng quay đầu, chiết phiến trong tay đã thành hai mảnh, còn không đợi hắn mở miệng, Sở Dự liền tức giận nói,“Học người phong nhã cần phải nhìn giờ a, lúc này nửa đêm, hàn khí thấu xương, sương lạnh, ngươi cầm cây quạt như vậy là muốn hấp thụ hàn khí sao?”.
“Hừ, mộc hiệp hương ta còn chưa tính sổ với ngươi…….” Người này đúng là Đừng Hác, trên gương mặt hắn còn một đạo dấu vết đỏ sẫm khi hắn trừng mắt hung tợn lại càng trở nên sắc bén.
“Chính mình ngốc thì đừng trách người khác lừa ngươi.” Sở Dự lơ đễnh, ngồi xuống cạnh hắn, cầm lấy bầu rượu hắn để một bên, uống một ngụm,“Không sai, hảo tửu, đủ ấm, hảo hơn cây quạt lạnh của ngươi.”.
Đừng Hác liền đoạt lấy rượu, giọng căm hận nói “Ta không phải đến uống rượu với ngươi.”.
Sở Dự nở nụ cười “ Vậy ngươi là đến tính sổ với ta chuyện mộc hiệp hương.”.
Đừng Hác há miệng thở dốc, lại không nói tiếp, tự uống thêm một ngụm rượu. Một lát sau, hắn hỏi,“Sở Dự, hiện nay ta là gọi ngươi Sở Dự hay gọi Tiêu Lâm?”.
“Sở Dự đi, tại đây là Ngạc Ngươi hồ, ta chính là Sở Dự.”.
“Ngươi trở về làm gì a?”.
Thanh âm Đừng Hác nghe có một chút mơ hồ, Sở Dự nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mắt hắn đang lăng lăng nhìn về phía trước, không biết suy nghĩ cái gì.
Sở Dự trong lòng bỗng dưng khó chịu.
Hắn cùng với Đừng Hác này, là có quen biết.
Một năm kia, hoàng huynh tìm người giả trang hắn ở kinh thành làm Vương gia rượu thịt, ngầm cho hắn dùng tên giả Sở Dự đến biên quan. Nghé mới sinh không sợ hổ, Sở Dự gan lớn, một mình cải trang đến Đột Quyết thăm dò địa hình, thăm dò địch. Gặp được Tả hiền vương Đừng Hác cải trang ra ngoài du ngoạn. Hai người tuổi tương đương, võ công tương đương, đánh mấy cái, uống mấy ngụm rượu, biến thành bạn tốt. Bất quá Đừng Hác ngay cả khi đó thiên chân rực rỡ, bị Sở Dự hồ lộng xoay vòng, mang hắn đến đô thành, cuối cùng còn bị mang lên giường. Sở Dự chiếm hết tiện nghi, hai tháng sau chuồn mất. Đừng Hác đến lúc đó mới bừng tỉnh, suy nghĩ, biết chính mình bị thượng. Sau đó, hai quân đối chọi, Đừng Hác cùng Sở Dự ứng chiến, vài năm sau, Đừng Hác cũng không còn là thiếu niên ngây thơ, thẳng đến khi Sở Dự hồi kinh, lúc gần đi mới báo cho Đừng Hác biết thân phận chân chính của mình.
Nguyên tưởng rằng sẽ không gặp lại……..
Tiêu Lâm hắn, chưa từng thiệt tình đối đãi, không biết tình yêu là gì. Nay, trong lòng hắn đã yêu thương một người, tình cảm càng thêm sâu nặng, thế là, nhìn người này cùng mình từng có tình duyên, chính mình đã lừa gạt, đùa giỡn người này, trong lòng thế nhưng lại dần dần dâng lên một cỗ hối ý.
Đừng Hác từ đầu đến cuối không hề chất vấn hắn một câu.
Nhưng hắn biết, Đừng Hác chưa bao giờ quên chuyện cũ.
“Đừng Hác, ta Sở Dự, muốn nói với ngươi thực xin lỗi.”.
Đừng Hác đứng lên, không có quay đầu. Tay áo khẽ nhúc nhích, Sở Dự chỉ nhìn thấy lưng hắn thẳng tắp.
“Nay, ta có người yêu, Đừng Hác, ngươi là bằng hữu thâm giao của ta.”.
Một câu, nhìn như hữu tình, kì thực nhẫn tâm.
Ý tứ của Sở Dự là người yêu của ta, ngươi không thể động, mà chúng ta, chỉ có thể là bằng hữu. Hắn khẳng định Đừng Hác đã đem mọi chi tiết về Lăng Thư Minh thăm dò, hắn không thể không đề phòng.
“Ha ha,” Đừng Hác cúi đầu cười một phen,“Thực xin lỗi là ngươi hối hận sao? Ta cũng có chút hối hận!”.
Đúng, hối hận, Sở Dự này, chung quy không phải chính nhân, đến nay, hắn thế nhưng còn không rõ ràng chính mình thực ra là đang làm gì.
Đừng Hác cả người như mất đi gánh nặng,“Ngươi không đáng giá làm bằng hữu thâm giao.”.
Lưu lại một câu này, Đừng Hác liền nhào người vào trong bóng đêm, trong tay Sở Dự, chỉ còn lại một bầu rượu. Hắn đưa lên còn muốn uống một ngụm, đột nhiên phát hiện, bầu rượu này nhìn cực quen mắt.
Mượn ánh trăng nhìn thử, trên bình có một vòng chữ nhỏ ──“Thả vi thả túy”.
Đây là vật cũ mình dùng lúc trước, nguyên tưởng rằng đã mất ở nơi nào, nguyên lai là bị hắn lấy đi.
Sở Dự cười khổ,“Ta thực không đáng giá làm bằng hữu thâm giao của ngươi.”.
“Ta là cái hỗn đản,” Hắn một ngụm uống cạn bình rượu,“Ta là đến hôm nay mới biết được. Hại người hại mình, trước hại ngươi, hại ngươi nhiều năm qua không thể tiêu tan, sau lại hại đến Thư Minh, hại hắn thương tâm thương thân, hiện tại hại chính mình, tình lộ gian nan, không biết khi nào là bờ.”.
Say rượu đứng dậy, Sở Dự liền có chút mệt mỏi. thời điểm rửa mặt, thoáng nhìn đôi tay mình, nghĩ nghĩ, cầm lọ dược cao, thoáng điều chỉnh, thẳng đến lại nhìn không ra nguyên dạng, thế này mới lấy bội kiếm, hướng giáo trường đi.
Binh lính đều đang thao luyện, vài tướng quân sớm đã dẫn người đi tuần tra, chỉ còn một mình Lăng Thư Minh.
Hắn đi qua, hành lễ nói,“Mạt tướng đến chậm.”.
Lăng Thư Minh nói,“Không ngại, đêm qua ngươi trực, ta thế nhưng còn làm phiền ngươi.”.
Sở Dự vừa nghe liền hiểu, đây là chính mình đến chậm, có người thay mình nói dối. Hắn nhìn binh lính đang thao luyện, hỏi,“Đại tướng quân có hứng thú luyện hay không?”.
Lăng Thư Minh vẻ mặt kinh hỉ,“Cầu còn không được.”.
Sở Dự võ công bất phàm, hắn còn không biết làm sao có thể mở miệng lãnh giáo.
“Ta cùng với tướng quân luyện mấy chiêu, chỉ so chiêu thức, không so nội lực.” Sở Dự rút ra bội kiếm, lo lắng lại dặn một lần,“Tướng quân phải tránh không thể ảnh hưởng nội lực.”.
Lăng Thư Minh vui vẻ đáp ứng, Hạ Tiến Thông từng trợn mắt vô số lần nói với hắn thời gian này không thể dùng nội lực.
“Tốt lắm, đại tướng quân xin thất lễ.” Dứt lời, Sở Dự thân hình đã động.
Lăng Thư Minh rút kiếm che ở trước người, dưới chân sai khai từng bước, xoay người đến phía sau Sở Dự. Sở Dự xoay người, miệng quát,“Người Đột Quyết chiêu thức khó lường, lấy kiếm chỉ đao, phách, khảm, tước…..” Hắn chiêu thức biến đổn, lại đánh tới trước mặt Thư Minh. Lăng Thư Minh nhất nhất tránh đi, hiểu được hắn đây là đang cho chính mình xem võ công của người Đột Quyết, liền né mà không đánh. Hắn lúc trước lập chiến công, bất quá cũng chỉ là nội chiến, cũng chưa từng cùng ngoại tộc giao chiến, mọi điểm của Sở Dự hắn điều nhìn kĩ. Hắn nhìn thật kĩ, trong lòng nhất nhất nghĩ ra đối sách.
Sở Dự đem ba chiêu phách, khảm, tước biến ảo này nhất nhất luyện, hắn sợ Lăng Thư Minh nhìn không rõ, lại từ đầu tới đuôi luyện lại một phen.
Lăng Thư Minh hô,“Đa tạ Sở Dự, ta đã hiểu.”.
Dứt lời, hắn cũng không tránh né, huy kiếm đón nhận, hai người có qua có lại, như nước chảy mây trôi, từng chiêu từng chiêu đánh tới, thập phần ăn ý. Lăng Thư Minh gân cốt cả người đều thư sướng cùng cực, khuôn mặt ửng hồng, đuôi lông mày khóe mắt cư nhiên đều mang theo ý cười.
Bao lâu rồi hắn không thấy nụ cười tự nhiên như vậy?
Sở Dự lập tức đứng lại, Lăng Thư Minh vốn một kiếm đưa tới, nghĩ đến hắn sẽ tránh đi, ai ngờ người nọ giống như bị đểm huyệt bình thường không nhúc nhích, chờ hắn thu thế lại vẫn là không kịp, kham kham xẹt qua vai trái hắn, may mà có khôi giáp trên người, chưa từng bị thương.
“Sở tướng quân?”.
Lăng Thư Minh vẻ mặt khó hiểu, lại mang theo chút buồn bực hỏi.
Sở Dự chỉ thấy Lăng Thư Minh đột nhiên thay đổi sắc mặt, lại không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, vội vàng hỏi,“Ngươi xảy ra chuyện gì?”, sao vừa rồi còn tươi cười, hiện tại liền nhíu mày?
Lăng Thư Minh buồn cười,“Ta là hỏi ngươi xảy ra chuyện gì, sao lại đột nhiên dừng lại, cũng không tránh đi, ta thiếu chút nữa liền làm ngươi bị thương.”.
Sở Dự lúc này mới cảm thấy vai trái đau đớn, tuy rằng kiếm không có đâm qua da, nhưng mà lực dùng rất nặng.
“Lăng tướng quân, ta gần đây trong nhà có việc, khó tránh khỏi hoảng hốt, mới vừa rồi nhớ tới đến một chuyện, cho nên…….” Hắn sợ Lăng Thư Minh hoài nghi cái gì, nửa giả nửa thật đưa ra lí do.
“May mắn không phải ở chiến trường, đao kiếm không có mắt a.”.
Sở Dự vội hỏi,“Dạ, tướng quân giáo huấn phải.”.
Lăng Thư Minh vỗ vỗ bả vai hắn nói,“Hôm nay đa tạ ngươi chỉ điểm. Đi, ta còn có nhiều chuyện của người Đột Quyết cần phải lãnh giáo ngươi!”.
Sở Dự so với hắn cao hơn, lúc này bị hắn vỗ lên vai, hai má còn có thể cảm nhận được khuôn mặt hắn đỏ bừng truyền đến từng trận nhiệt khí, nhìn như thế, khuôn mặt cuối xuống, lông mi thật dài, động lòng người nói không nên lời.