Cù Lũng cũng đang thất thần, ông ta đang ở trong trạng thái không thể tin nổi. Nghe Kiên Thành hỏi vài ba câu mới sực tỉnh.
Vũ Minh thì trong tay vẫn cầm chặt khẩu súng, ánh mắt như bắn ra lửa, khiến bọn đàn em Kiên Thành thậm chí còn sợ ánh mắt hắn hơn là khẩu súng trong tay hắn. Cù Lũng thì trong lòng càng kinh hô, hành động của Vũ Minh biểu lộ cứ như hắn đã từng trải qua vô vàn chém giết, bọn xã hội đen cỡ ông ta chỉ thuộc hạng tép riu.
Thấy Cù Lũng mãi không nói gì mà chỉ lặng người, Kiên Thành mồ hôi càng chảy đặc. Hắn tuyệt đối nghĩ rằng Vũ Minh là đàn em của Cù Lũng, mà thái độ của Cù Lũng bây giờ là im lặng, thậm chí hắn hỏi cũng không trả lời, chẳng khác nào ý của Cù Lũng là tuyên án tử đối với hắn ta.
Khoảng cách của hắn với Cù Lũng là quá gần, mà lại càng hợp lý hơn đối với tầm ngắm của Vũ Minh. Khẩu súng trong đêm đen bóng loáng, mùi thuốc súng từ phát súng chỉ thiên vừa nãy vẫn còn thoang thoảng, cộng thêm mùi mồ hôi càng làm không khí trở nên ngột ngạt.
- Anh Lũng, tôi biết trước nay chúng ta có nhiều thứ hiểu nhầm dẫn đến tranh chấp. Nhưng cũng không đến mức phải lấy mạng thằng Kiên này thế chứ!
- Cái rắm! mày nghĩ lại vụ hai năm trước nói cho tao nghe?
Cù Lũng mặc dù đang trầm mặc nhưng nghe Kiên Thành nói cũng bất chợt nổi xung.
Hai năm trước, trong một trận chiến có thể mang tính sống còn đến phân chia thế lực. Lũng bang lúc này có thể nói là suy yếu, nhưng cũng mạnh hơn hiện tại gấp mấy lần. Trong khi đó thế lực của Kiên Thành chỉ mới khởi sắc.
Kiên Thành tính bỉ ổi ngấm vào máu, ngay cả từ khi hắn sinh ra sợ rằng tính cách này đã tồn tại. Trong một đêm hai mươi anh em của Cù Lũng bị bang Kiên Thành huyết tẩy chợ Đổ. Có thể nói không đến mức giết người, nhưng cũng hoàn toàn làm tàn phế. Khiến Cù Lũng xa sút lực lượng xuống chỉ còn cỡ sáu bảy anh em trong bang, không thể đứng dậy nổi.
Bản thân Cù Lũng trong trận này cũng thương tích đầy mình, cũng nhờ mấy thằng đàn em ruột trung thành liều mạng đỡ rút về địa bàn. Nguyên nhân cũng đều là do Kiên Thành đã bày kế. Hắn giả vờ muốn đầu nhập bang Cù Lũng để trả thù trong vụ Hà Hổ, muốn hệ thống cửa hàng của hắn nôn ra năm mươi phần trăm lãi.
Cù Lũng ban đầu cũng không tin, bởi vì tính cách xưa nay của Hà Hổ ông ta có thể nẳm rõ vài phần. Nhưng vì muốn mở rộng thế lực một lần nữa tranh chấp với Hà Hổ nên ông ta đã lựa chọn làm liều. Kéo anh em toàn bộ trong bang đến địa bàn Kiên Thành làm một vụ giao dịch, uống máu ăn thề.
Lúc này thế lực Kiên Thành không có đông như hiện tại, chúng chỉ có gần hai mươi người. Cù Lũng một phần muốn làm liều, một phần tự tin vào lực lượng của mình mang tính chất áp đảo, cộng thêm xông pha bao nhiêu năm nên cũng có máu mặt và kĩ năng. Còn Kiên Thành chỉ mới nổi, tay chân toàn là bọn làm công ăn lương, trả tiền mà bán máu. Dĩ nhiên so ra với anh em thân thiết thống nhất một thể như Lũng Bang sao có thể so sánh.
Chính vì tất cả những điều đó mà Cù Lũng đã là một con sói ngu ngốc mắc bẫy một con thỏ đúng chất. Mà sau này chính cái con thỏ ông ta coi thường lại thành chúa sơn lâm, muốn giết ông ta lúc nào thì giết.
Kiên Thành ngoài mặt hồ hởi, bên trong ngấm ngầm sai đàn em chuẩn bị dao phớ, mã tấu giấu kĩ. Trong khi Lũng bang không một người nào mang vũ khí, vì đều tự tin vào nắm đấm cộng không sợ chết. Và cuối cùng kết quả tất yếu cũng đến, khi cao trào nhất của buổi tiệc, cũng là lúc Lũng bang phải đổ máu. Tay không tấc sắt, lực lượng hùng mạnh còn sót lại của Lũng Bang cũng dễ dàng bị bẻ gãy. Kiên Thành một tay thu thế lực, kiểm soát bảy mươi phần trăm địa bàn của Cù Lũng vào tay, thu tiền bảo kê.
Các hệ thống cửa hàng còn lại một là vẫn trong tầm ảnh hưởng của Lũng bang, hai là vụ huyết sát xảy ra chưa lâu nên vẫn chưa dám quay đầu với Cù Lũng. Chính vì vậy mới khiến Lũng bang còn chút hơi tàn mà thoi thóp, còn không chỉ sợ ngay cả Cù Lũng cũng phải bỏ đất mà đi.
Kiên Thành lim dim nhớ lại, lúc này nghe Cù Lũng càng hỏi dồn thì lại thêm sợ hãi.
- Anh Lũng, vụ việc hai năm trước tất cả đều là do thằng Hà Hổ xúi giục! Tất cả chuyện này tôi cũng chỉ nghe theo hắn sắp xếp!
Kiên Thành mồ hôi nhễ nhại nói.
- Thế sao mày không cho nó cả địa bàn của mày luôn đi, mày nói thế có chó nó nghe à?
Cù Lũng như kích động hơn cong môi tỏ ý miệt nói.
Kiên Thành lúc này sợ hãi không biết nói gì, cuống quá làm cuồng.
- Tao giết mày!
Hắn lao lên chộp lấy Cù Lũng như một con sói bị điên, hơn hai mươi người bang Kiên Thành lúc thân thể cũng chợt động. Nhưng chũng vẫn dõi thấy ánh mắt của Vũ Minh đang quét đến, nên bàn chân chỉ cất được nửa bước đã phải đặt lại chỗ cũ. Dù sao Kiên Thành nói là đại ca của chúng, nhưng ai cũng biết trong bang của Kiên Thành chả thằng nào là biết đến chữ trung thành cả, chúng chỉ biết đến tiền. Bảo chúng liều mạng mà cứu Kiên Thành lúc này dĩ nhiên chẳng thằng nào làm. Tiền nhiều cũng tốt, chỉ có điều có mạng mà hưởng thụ hay không.
Mặc dù trong tay Vũ Minh chỉ có duy nhất một khẩu súng, cứ cho dù Vũ Minh có bắn được đi. Nhưng nếu cả thảy gần hai mươi người bọn chúng lao lên đảm bảo hấp diêm tập thể cả hai người. Tất nhiên, đi kèm với điều đó là có thằng phải chết trước, mà trong bọn chúng chẳng có thằng nào nguyện ý làm vậy. Vì vậy lực bất tòng tâm, chúng đành để cho Kiên Thành quần nhau với Cù Lũng mà không hề động đến một ngón tay.
Cù Lũng trong nháy mắt cũng phát hiện ra hành động của Kiên Thành. Với kinh nghiệm lăn lộn giang hồ sừng sỏ, lẽ dĩ nhiên ông ta nào chịu để yên. Kiên Thành mặc dù là đại ca một băng, thế nhưng so ra kinh nghiệm đánh nhau còn lâu mới bì được Cù Lũng. Một kẻ chỉ biết dùng tiền giật dây, còn một kẻ là dùng máu mà xông pha, ưu điểm tất nhiên lộ rõ.
Ngay sau đó, chỉ với một cú huých bắp tay, Cù Lũng đã khiến Kiên Thành ngã dụi. Không dừng lại ở đó…
Bộp!
Một âm thanh va đập của thịt và xương. Kiên Thành mồm miệng rỉ máu, có thể thấy Cù Lũng đã tung ra một cú đánh không hề nhẹ. Mặt mũi Kiên Thành đang mượt mà, không lâu sau cũng bắt đầu nổi phồng.
Trước quán phở lúc này đều im ắng, hai đại ca giang hồ đánh nhau bất cứ ai cũng không dám xen vào. Thậm chí chỉ dám nhìn dấm dúi, ngay cả nhìn trực diện cũng sợ bọn chúng phát hiện, ngứa mắt mà cho ăn đòn. Không khí tĩnh lặng không có duy trì được lâu, Cù Lũng đang thỏa thuê với màn hành xác Kiên Thành cũng phải dừng tay.
Hàng loạt người mặc quân phục dân phòng đang từ xa lao đến. Không nói không rằng, cả chục người ấy trong tay đều chỉ có gậy an ninh tuần tra và những chiếc còng số tám, can đảm mà lao đến. Trong những cuộc thanh trừng bang hội như thế này, lực lượng an ninh can thiệp luôn ở số lượng áp chót nhưng đều khống chế được cục diện.
Không phải dân phòng đánh nhau giỏi hơn nhóm người băng đảng, mà là bọn xã hội đen như thế liệu có dám đắc tội với lực lượng này hay không, trừ phi chúng muốn bị cắt cơm. Còn không tốt nhất thấy dân phòng hay công an thì tự liệu giữ mạng mà chạy cho xa. Đám đàn em Kiên Thành thấy dân phòng đến thì đều tỏ ra mừng rỡ, chúng nghĩ rằng chúng đã được cứu rồi. Chẳng có thằng điên nào dám cầm súng nã vào dân phòng, còn không thì thằng cha ấy phải chạy đầu nước chứ không phải chúng.
Trong tay Vũ Minh có súng, nhưng mà khẩu súng lúc này đối với bọn chúng chỉ là vô dụng, bởi gặp dân phòng thì súng ống cũng chỉ là hàng phế thải. Bắn dân phòng tương đương nhận lệnh truy nã cấp tỉnh, chưa bước ra khỏi cái chợ Đổ này thì đã bị gô cổ vào ngục rồi.
Cù Lũng hành động dừng lại, mặc kệ hiện tại Kiên Thành ra sao, giơ thẳng một chân đạp vào mặt Kiên Thành, nhanh chân phi ra khỏi quán phở, lấy một tay giơ lên hiệu Vũ Minh chạy theo cùng. Đám đàn em Kiên Thành thấy Cù Lũng lao đến phía mình tẩu thoát thì đều tản rạp. Không phải là chúng sợ Cù Lũng, mà là chúng e ngại nhất thằng có gan cầm súng phía sau là Vũ Minh cũng đang theo sau.
Hiện tại trong mắt chúng thì chính Vũ Minh mới là kẻ cầm trịch chứ không phải là bang chủ Lũng bang kia.
Cù Lũng hấp tấp vội vã, vừa chạy vừa thở dốc. Vũ Minh bám sát theo phía sau, tuy nhiên dựa vào thượng thế võ công nên cước bộ của hắn trông không có vẻ mệt mỏi, mà ngược lại rất khoan thai nhẹ nhàng.
- Nhanh!
Cù Lũng thấy Vũ Minh vẫn bình tĩnh như vậy thì cố ngoái lại nhắc nhở. Nhưng kì lạ thay ông ta đã chạy rất nhanh mà Vũ Minh vẫn theo kịp, mặc dù mỗi lần ngoảnh đầu lại ông ta đều thấy cước bộ của Vũ Minh rất chậm rãi, thậm chí ông ta còn cảm nhận mình bước được ba bước Vũ Minh mới từ từ mà nhấn một bước. Với tốc độ như vậy không thể nào có thể đuổi kịp ông ta.
Đến tận vài lần như vậy, dù không tin nổi vào mắt mình, thế nhưng ông ta cũng tạm chấp nhận là Vũ Minh luôn theo sát, bèn không bận tâm mà lao theo lộ trình đã định sẵn trong đầu.
Cái chợ Đổ này ông ta nắm rõ trong lòng bàn tay, dân phòng mặc dù cũng là thổ ở đây nhưng thật ra đường chui ngõ hẻm của cả cái chợ này chúng đâu thể biết hết. Muốn đuổi theo Cù Lũng là điều không thể, một vài tên dân phòng cố đấm ăn xôi chạy theo qua vài con ngõ cũng bị Cù Lũng cắt đuôi mất dạng.
Tận mười phút sau, lúc này Cù Lũng mới dừng lại, trước mặt là toàn bộ gian bán thịt của chợ đổ. Quang cảnh ở đây trống vắng vì chợ chiều đã tan từ lâu, chỉ còn lại những cái sạp gỗ trống không, và mùi thịt ôi thi thoảng bốc lên ở một góc nào đó.
Cù Lũng bình tĩnh thò tay vào túi áo trong, rút ra mấy viên kíp đỏ. Ông ta chậm rãi bước đến trước một sạp thịt cách đó không xa, Cù Lũng chợt quay lại nhìn Vũ Minh nói:
- Lần sau cậu đến đây chỉ cần nhớ sạp số năm tư và hàng mười hai là được. Ban ngày nếu muốn vào cũng chỉ cần đến trước sạp nói rằng: "Cho tôi một viên lớn!", sẽ có người dẫn cậu đến nơi!
Mặc kệ Vũ Minh có hiểu mình đang nói gì hay không, Cù Lũng vẫn tiếp tục, ông nhẹ đặt ba viên kíp lần lượt thẳng hàng lên sạp.
- Cho tôi mượn khẩu súng!
Cù Lũng giọng khẩn trương nói, Vũ Minh hơi ngạc nhiên, nhưng mặc kệ, hắn cũng không lo Cù Lũng có thể làm gì được mình, vì cho dù Cù Lũng có súng trong tay, hắn cũng tin chắc với khả năng của mình có thể khống chế ông ta, huống chi mình vừa giải nguy cho ông ta một keo.
Xoay khẩu súng một vòng, Vũ Minh nhanh tay quăng nó về phía Cù Lũng.
Tiếp nhận khẩu súng trong tay, Cù Lũng lại càng không chậm trễ, ông ta giơ cao khẩu súng lên, lấy lực mạnh hết cỡ, điều chỉnh báng súng đập lần lượt vào ba viên kíp.
- ĐOÀNG! ĐOÀNG! ĐOÀNG!
Ba phát nổ nhỏ liên tiếp phát ra, đều là tiếng nổ, tuy không to và đanh như tiếng súng của Vũ Minh nổ, nhưng cũng gần giống. Tiếng nổ phát ra, nhất định sẽ kích động dân phòng mau chóng về hướng này. Cù Lũng biết điều đó, và ông ta cũng đã suy tính được việc làm tiếp theo.
Kẽo kẹt!!!
Lúc này, cái sạp gỗ trống không bấy lâu nay bỗng động đậy, tiếng cọ xát của gỗ khiến người ta ghê tai, một ánh sáng hắt ra từ đó. Hóa ra phía trong sạp lại là một cái cửa hầm, sạp bán thịt này cũng không phải chỉ bán thịt mà nó còn dùng để ngụy trang.
- Anh Lũng, có việc gì mà lại phát ra tín hiệu khẩn như vậy?
Một âm thanh trẻ trung từ cửa hầm dưới sạp vọng lên, Cù Lũng chẳng nói chẳng rằng nhảy thẳng vào miệng cửa hầm, không quên vọng theo tiếng gọi, ngắn đến gọn lỏn.
- Vào!!
Vũ Minh thì trong tay vẫn cầm chặt khẩu súng, ánh mắt như bắn ra lửa, khiến bọn đàn em Kiên Thành thậm chí còn sợ ánh mắt hắn hơn là khẩu súng trong tay hắn. Cù Lũng thì trong lòng càng kinh hô, hành động của Vũ Minh biểu lộ cứ như hắn đã từng trải qua vô vàn chém giết, bọn xã hội đen cỡ ông ta chỉ thuộc hạng tép riu.
Thấy Cù Lũng mãi không nói gì mà chỉ lặng người, Kiên Thành mồ hôi càng chảy đặc. Hắn tuyệt đối nghĩ rằng Vũ Minh là đàn em của Cù Lũng, mà thái độ của Cù Lũng bây giờ là im lặng, thậm chí hắn hỏi cũng không trả lời, chẳng khác nào ý của Cù Lũng là tuyên án tử đối với hắn ta.
Khoảng cách của hắn với Cù Lũng là quá gần, mà lại càng hợp lý hơn đối với tầm ngắm của Vũ Minh. Khẩu súng trong đêm đen bóng loáng, mùi thuốc súng từ phát súng chỉ thiên vừa nãy vẫn còn thoang thoảng, cộng thêm mùi mồ hôi càng làm không khí trở nên ngột ngạt.
- Anh Lũng, tôi biết trước nay chúng ta có nhiều thứ hiểu nhầm dẫn đến tranh chấp. Nhưng cũng không đến mức phải lấy mạng thằng Kiên này thế chứ!
- Cái rắm! mày nghĩ lại vụ hai năm trước nói cho tao nghe?
Cù Lũng mặc dù đang trầm mặc nhưng nghe Kiên Thành nói cũng bất chợt nổi xung.
Hai năm trước, trong một trận chiến có thể mang tính sống còn đến phân chia thế lực. Lũng bang lúc này có thể nói là suy yếu, nhưng cũng mạnh hơn hiện tại gấp mấy lần. Trong khi đó thế lực của Kiên Thành chỉ mới khởi sắc.
Kiên Thành tính bỉ ổi ngấm vào máu, ngay cả từ khi hắn sinh ra sợ rằng tính cách này đã tồn tại. Trong một đêm hai mươi anh em của Cù Lũng bị bang Kiên Thành huyết tẩy chợ Đổ. Có thể nói không đến mức giết người, nhưng cũng hoàn toàn làm tàn phế. Khiến Cù Lũng xa sút lực lượng xuống chỉ còn cỡ sáu bảy anh em trong bang, không thể đứng dậy nổi.
Bản thân Cù Lũng trong trận này cũng thương tích đầy mình, cũng nhờ mấy thằng đàn em ruột trung thành liều mạng đỡ rút về địa bàn. Nguyên nhân cũng đều là do Kiên Thành đã bày kế. Hắn giả vờ muốn đầu nhập bang Cù Lũng để trả thù trong vụ Hà Hổ, muốn hệ thống cửa hàng của hắn nôn ra năm mươi phần trăm lãi.
Cù Lũng ban đầu cũng không tin, bởi vì tính cách xưa nay của Hà Hổ ông ta có thể nẳm rõ vài phần. Nhưng vì muốn mở rộng thế lực một lần nữa tranh chấp với Hà Hổ nên ông ta đã lựa chọn làm liều. Kéo anh em toàn bộ trong bang đến địa bàn Kiên Thành làm một vụ giao dịch, uống máu ăn thề.
Lúc này thế lực Kiên Thành không có đông như hiện tại, chúng chỉ có gần hai mươi người. Cù Lũng một phần muốn làm liều, một phần tự tin vào lực lượng của mình mang tính chất áp đảo, cộng thêm xông pha bao nhiêu năm nên cũng có máu mặt và kĩ năng. Còn Kiên Thành chỉ mới nổi, tay chân toàn là bọn làm công ăn lương, trả tiền mà bán máu. Dĩ nhiên so ra với anh em thân thiết thống nhất một thể như Lũng Bang sao có thể so sánh.
Chính vì tất cả những điều đó mà Cù Lũng đã là một con sói ngu ngốc mắc bẫy một con thỏ đúng chất. Mà sau này chính cái con thỏ ông ta coi thường lại thành chúa sơn lâm, muốn giết ông ta lúc nào thì giết.
Kiên Thành ngoài mặt hồ hởi, bên trong ngấm ngầm sai đàn em chuẩn bị dao phớ, mã tấu giấu kĩ. Trong khi Lũng bang không một người nào mang vũ khí, vì đều tự tin vào nắm đấm cộng không sợ chết. Và cuối cùng kết quả tất yếu cũng đến, khi cao trào nhất của buổi tiệc, cũng là lúc Lũng bang phải đổ máu. Tay không tấc sắt, lực lượng hùng mạnh còn sót lại của Lũng Bang cũng dễ dàng bị bẻ gãy. Kiên Thành một tay thu thế lực, kiểm soát bảy mươi phần trăm địa bàn của Cù Lũng vào tay, thu tiền bảo kê.
Các hệ thống cửa hàng còn lại một là vẫn trong tầm ảnh hưởng của Lũng bang, hai là vụ huyết sát xảy ra chưa lâu nên vẫn chưa dám quay đầu với Cù Lũng. Chính vì vậy mới khiến Lũng bang còn chút hơi tàn mà thoi thóp, còn không chỉ sợ ngay cả Cù Lũng cũng phải bỏ đất mà đi.
Kiên Thành lim dim nhớ lại, lúc này nghe Cù Lũng càng hỏi dồn thì lại thêm sợ hãi.
- Anh Lũng, vụ việc hai năm trước tất cả đều là do thằng Hà Hổ xúi giục! Tất cả chuyện này tôi cũng chỉ nghe theo hắn sắp xếp!
Kiên Thành mồ hôi nhễ nhại nói.
- Thế sao mày không cho nó cả địa bàn của mày luôn đi, mày nói thế có chó nó nghe à?
Cù Lũng như kích động hơn cong môi tỏ ý miệt nói.
Kiên Thành lúc này sợ hãi không biết nói gì, cuống quá làm cuồng.
- Tao giết mày!
Hắn lao lên chộp lấy Cù Lũng như một con sói bị điên, hơn hai mươi người bang Kiên Thành lúc thân thể cũng chợt động. Nhưng chũng vẫn dõi thấy ánh mắt của Vũ Minh đang quét đến, nên bàn chân chỉ cất được nửa bước đã phải đặt lại chỗ cũ. Dù sao Kiên Thành nói là đại ca của chúng, nhưng ai cũng biết trong bang của Kiên Thành chả thằng nào là biết đến chữ trung thành cả, chúng chỉ biết đến tiền. Bảo chúng liều mạng mà cứu Kiên Thành lúc này dĩ nhiên chẳng thằng nào làm. Tiền nhiều cũng tốt, chỉ có điều có mạng mà hưởng thụ hay không.
Mặc dù trong tay Vũ Minh chỉ có duy nhất một khẩu súng, cứ cho dù Vũ Minh có bắn được đi. Nhưng nếu cả thảy gần hai mươi người bọn chúng lao lên đảm bảo hấp diêm tập thể cả hai người. Tất nhiên, đi kèm với điều đó là có thằng phải chết trước, mà trong bọn chúng chẳng có thằng nào nguyện ý làm vậy. Vì vậy lực bất tòng tâm, chúng đành để cho Kiên Thành quần nhau với Cù Lũng mà không hề động đến một ngón tay.
Cù Lũng trong nháy mắt cũng phát hiện ra hành động của Kiên Thành. Với kinh nghiệm lăn lộn giang hồ sừng sỏ, lẽ dĩ nhiên ông ta nào chịu để yên. Kiên Thành mặc dù là đại ca một băng, thế nhưng so ra kinh nghiệm đánh nhau còn lâu mới bì được Cù Lũng. Một kẻ chỉ biết dùng tiền giật dây, còn một kẻ là dùng máu mà xông pha, ưu điểm tất nhiên lộ rõ.
Ngay sau đó, chỉ với một cú huých bắp tay, Cù Lũng đã khiến Kiên Thành ngã dụi. Không dừng lại ở đó…
Bộp!
Một âm thanh va đập của thịt và xương. Kiên Thành mồm miệng rỉ máu, có thể thấy Cù Lũng đã tung ra một cú đánh không hề nhẹ. Mặt mũi Kiên Thành đang mượt mà, không lâu sau cũng bắt đầu nổi phồng.
Trước quán phở lúc này đều im ắng, hai đại ca giang hồ đánh nhau bất cứ ai cũng không dám xen vào. Thậm chí chỉ dám nhìn dấm dúi, ngay cả nhìn trực diện cũng sợ bọn chúng phát hiện, ngứa mắt mà cho ăn đòn. Không khí tĩnh lặng không có duy trì được lâu, Cù Lũng đang thỏa thuê với màn hành xác Kiên Thành cũng phải dừng tay.
Hàng loạt người mặc quân phục dân phòng đang từ xa lao đến. Không nói không rằng, cả chục người ấy trong tay đều chỉ có gậy an ninh tuần tra và những chiếc còng số tám, can đảm mà lao đến. Trong những cuộc thanh trừng bang hội như thế này, lực lượng an ninh can thiệp luôn ở số lượng áp chót nhưng đều khống chế được cục diện.
Không phải dân phòng đánh nhau giỏi hơn nhóm người băng đảng, mà là bọn xã hội đen như thế liệu có dám đắc tội với lực lượng này hay không, trừ phi chúng muốn bị cắt cơm. Còn không tốt nhất thấy dân phòng hay công an thì tự liệu giữ mạng mà chạy cho xa. Đám đàn em Kiên Thành thấy dân phòng đến thì đều tỏ ra mừng rỡ, chúng nghĩ rằng chúng đã được cứu rồi. Chẳng có thằng điên nào dám cầm súng nã vào dân phòng, còn không thì thằng cha ấy phải chạy đầu nước chứ không phải chúng.
Trong tay Vũ Minh có súng, nhưng mà khẩu súng lúc này đối với bọn chúng chỉ là vô dụng, bởi gặp dân phòng thì súng ống cũng chỉ là hàng phế thải. Bắn dân phòng tương đương nhận lệnh truy nã cấp tỉnh, chưa bước ra khỏi cái chợ Đổ này thì đã bị gô cổ vào ngục rồi.
Cù Lũng hành động dừng lại, mặc kệ hiện tại Kiên Thành ra sao, giơ thẳng một chân đạp vào mặt Kiên Thành, nhanh chân phi ra khỏi quán phở, lấy một tay giơ lên hiệu Vũ Minh chạy theo cùng. Đám đàn em Kiên Thành thấy Cù Lũng lao đến phía mình tẩu thoát thì đều tản rạp. Không phải là chúng sợ Cù Lũng, mà là chúng e ngại nhất thằng có gan cầm súng phía sau là Vũ Minh cũng đang theo sau.
Hiện tại trong mắt chúng thì chính Vũ Minh mới là kẻ cầm trịch chứ không phải là bang chủ Lũng bang kia.
Cù Lũng hấp tấp vội vã, vừa chạy vừa thở dốc. Vũ Minh bám sát theo phía sau, tuy nhiên dựa vào thượng thế võ công nên cước bộ của hắn trông không có vẻ mệt mỏi, mà ngược lại rất khoan thai nhẹ nhàng.
- Nhanh!
Cù Lũng thấy Vũ Minh vẫn bình tĩnh như vậy thì cố ngoái lại nhắc nhở. Nhưng kì lạ thay ông ta đã chạy rất nhanh mà Vũ Minh vẫn theo kịp, mặc dù mỗi lần ngoảnh đầu lại ông ta đều thấy cước bộ của Vũ Minh rất chậm rãi, thậm chí ông ta còn cảm nhận mình bước được ba bước Vũ Minh mới từ từ mà nhấn một bước. Với tốc độ như vậy không thể nào có thể đuổi kịp ông ta.
Đến tận vài lần như vậy, dù không tin nổi vào mắt mình, thế nhưng ông ta cũng tạm chấp nhận là Vũ Minh luôn theo sát, bèn không bận tâm mà lao theo lộ trình đã định sẵn trong đầu.
Cái chợ Đổ này ông ta nắm rõ trong lòng bàn tay, dân phòng mặc dù cũng là thổ ở đây nhưng thật ra đường chui ngõ hẻm của cả cái chợ này chúng đâu thể biết hết. Muốn đuổi theo Cù Lũng là điều không thể, một vài tên dân phòng cố đấm ăn xôi chạy theo qua vài con ngõ cũng bị Cù Lũng cắt đuôi mất dạng.
Tận mười phút sau, lúc này Cù Lũng mới dừng lại, trước mặt là toàn bộ gian bán thịt của chợ đổ. Quang cảnh ở đây trống vắng vì chợ chiều đã tan từ lâu, chỉ còn lại những cái sạp gỗ trống không, và mùi thịt ôi thi thoảng bốc lên ở một góc nào đó.
Cù Lũng bình tĩnh thò tay vào túi áo trong, rút ra mấy viên kíp đỏ. Ông ta chậm rãi bước đến trước một sạp thịt cách đó không xa, Cù Lũng chợt quay lại nhìn Vũ Minh nói:
- Lần sau cậu đến đây chỉ cần nhớ sạp số năm tư và hàng mười hai là được. Ban ngày nếu muốn vào cũng chỉ cần đến trước sạp nói rằng: "Cho tôi một viên lớn!", sẽ có người dẫn cậu đến nơi!
Mặc kệ Vũ Minh có hiểu mình đang nói gì hay không, Cù Lũng vẫn tiếp tục, ông nhẹ đặt ba viên kíp lần lượt thẳng hàng lên sạp.
- Cho tôi mượn khẩu súng!
Cù Lũng giọng khẩn trương nói, Vũ Minh hơi ngạc nhiên, nhưng mặc kệ, hắn cũng không lo Cù Lũng có thể làm gì được mình, vì cho dù Cù Lũng có súng trong tay, hắn cũng tin chắc với khả năng của mình có thể khống chế ông ta, huống chi mình vừa giải nguy cho ông ta một keo.
Xoay khẩu súng một vòng, Vũ Minh nhanh tay quăng nó về phía Cù Lũng.
Tiếp nhận khẩu súng trong tay, Cù Lũng lại càng không chậm trễ, ông ta giơ cao khẩu súng lên, lấy lực mạnh hết cỡ, điều chỉnh báng súng đập lần lượt vào ba viên kíp.
- ĐOÀNG! ĐOÀNG! ĐOÀNG!
Ba phát nổ nhỏ liên tiếp phát ra, đều là tiếng nổ, tuy không to và đanh như tiếng súng của Vũ Minh nổ, nhưng cũng gần giống. Tiếng nổ phát ra, nhất định sẽ kích động dân phòng mau chóng về hướng này. Cù Lũng biết điều đó, và ông ta cũng đã suy tính được việc làm tiếp theo.
Kẽo kẹt!!!
Lúc này, cái sạp gỗ trống không bấy lâu nay bỗng động đậy, tiếng cọ xát của gỗ khiến người ta ghê tai, một ánh sáng hắt ra từ đó. Hóa ra phía trong sạp lại là một cái cửa hầm, sạp bán thịt này cũng không phải chỉ bán thịt mà nó còn dùng để ngụy trang.
- Anh Lũng, có việc gì mà lại phát ra tín hiệu khẩn như vậy?
Một âm thanh trẻ trung từ cửa hầm dưới sạp vọng lên, Cù Lũng chẳng nói chẳng rằng nhảy thẳng vào miệng cửa hầm, không quên vọng theo tiếng gọi, ngắn đến gọn lỏn.
- Vào!!