Trần Vũ Minh, đây là cái tên mới của hắn. Ánh mắt lại nhắm nghiền, mọi kí ức pha tạp thay đổi trộn lẫn, đang từ từ bạo loạn trong Hồn Thể của Vũ Minh. Đoạt xác diệt hồn, đa phần đều sẽ phải tiễu trừ kí ức đối phương để giữ lại Hồn Thể tinh thuần nhất của bản thân. Nếu không làm như vậy, rất có thể Hồn Thể lẫn lộn, xuất hiện tình trạng không phân biệt được nổi chính mình.
Nhưng Vũ Minh, hắn không làm như vậy.
Kí ức này, hắn tuyệt đối không có ý định tiễu trừ, hắn sẽ giữ lại nó, bởi vì hắn đã có quyết định của riêng mình. Cuộc đời của Vũ Minh trước kia, cũng chính là cuộc đời hắn bây giờ và mãi mãi.
- Người anh em, để ta từ từ xả nỗi thống hận cho ngươi!
Hồn Thể hỗn tạp chống cự đến cuối cùng, vậy mà nghe thấy câu này của Vũ Minh như cảm thấy cam lòng, liền chậm rãi không kháng cự, dần dần thuận thế hòa tan vào Hồn Thể của hắn.
Cảm nhận Hồn Thể là Tàn Hồn còn sót lại kia đã không chống đối. Vũ Minh cũng dần thả lỏng tâm thần, tùy thời để mặc Hồn Thể kia tự động dung nhập Hồn Thể của hắn. Xác nhận đã hoàn toàn khống chế được thân thể, Vũ Minh lúc này mới quan tâm đến tình trạng thân thể hiện tại.
Dựa vào Thanh Thần Quyết thân thể hắn đã có dấu hiệu hồi phục, tuy nhiên, vẫn không mấy khả quan. Vũ Minh chậm rãi mở mí mắt đang có chút khô rát kia ra, đảo mắt nhìn xung quanh một hồi. Hiện tại hắn đang ở trong một căn phòng nhỏ, không rộng lớn lắm. Căn phòng rộng chỉ chừng năm mét vuông, đồ đạc bên trong cũng không tính là nhiều, vẻn vẹn cũng chỉ có vài thứ.
Phía góc phòng bên phải cách hắn không xa là một chiếc giường đơn bằng gỗ khá mộc mạc, chân giường còn có hiện tượng mối xông. Xem ra chiếc giường này cũng không được chú ý bảo quản, cứ tình trạng như vậy chẳng mấy thời gian nữa mà nó sẽ tự động sập xuống.
Trước mắt hắn là một cánh cửa bằng gỗ cũng khá cũ kĩ, phía dưới lớp sơn của cánh cửa cũng đã tróc vẩy, toàn bộ cánh cửa đều có dấu hiệu nứt vỡ của gỗ. Chiếc móc khóa hời hợt ở nắm đấm cửa cũng đã rỉ sét, tay đấm cửa kia còn cũng không có chắc chắn, siêu vẹo lệch lạc, trực như sắp muốn rơi xuống.
Bên trái hắn là một cái bàn gỗ nhỏ cũng đã mục nát, trên bàn có để một số thứ lặt vặt như cốc chén. Nhưng đa phần thứ nhiều nhất trên đó là thuốc, thuốc kháng sinh, thuốc hạ nhiệt. Nhiệt kế và rất nhiều đồ đạc khác, Vũ Minh thầm cảm thấy may mắn, nếu không có kí ức này thì e rằng thậm chí hắn còn chẳng biết những thứ trên bàn kia là cái gì.
Một vài đồ vật khác không đáng nhắc tới, có lẽ nó quá nhỏ nhặt. Vũ Minh khẽ nhếch miệng lên nhạt nhẽo than một tiếng:
- Bố à, bố khi phụ con quá!
Hắn cũng thầm cảm thấy thương xót cho Vũ Minh trước kia, và có lẽ là cả hắn bây giờ. Đường đường là con cả của tập đoàn SSAD mạnh nhất nhì thành phố Hải Phòng này, vậy mà chỉ vì hắn bị điên. Đến mức đày đọa hắn trong cái nơi hẩm hiu ẩm mốc cũ nát này đến như vậy. Lâu như vậy mà hắn cũng không có cảm nhận thấy một bóng người nào.
Nếu không phải hiện tại hắn còn sống sót thì hắn đã cho rằng Trần Gia Cảnh bố của hắn, chủ tịch tập đoàn SSAD, trưởng dòng họ Trần kia đã vứt bỏ hắn ở đây, phó mặc hắn tự sinh tự diệt rồi.
Vũ Minh đã thừa nhận thân xác này, cũng như đã thừa nhận giới diện này. Vì vậy hiện tại cách ăn nói xưng hô ở Đông Á Đại Lục có lẽ đã không còn phù hợp, vì vậy hắn cũng không ngần ngại trực tiếp sử dụng ngôn ngữ hiện đại.
Vũ Minh trước kia bị bại liệt từ năm mười bốn tuổi, sau đó vài ngày thì hắn cũng vì không chịu nổi mà lâm vào cảnh điên loạn, kể từ đó kí ức của hắn cũng là một mảnh hỗn tạp. Vì vậy Vũ Minh cũng không giữ lại mảnh kí ức khi đó, cho nên hiện tại hắn cũng không biết là mình đang ở nơi nào.
Ọt ọt!
- Ai nha, cái bụng này lại báo động rồi!
Vũ Minh cười nhạt một tiếng, cố gắng nhấc đôi tay lên từ từ đặt vào hai bánh xe lăn. Hắn là muốn đẩy chiếc xe lăn đi tham quan một chút. Hiện tại dù khí lực của Vũ Minh không có nhiều nhưng xem ra gắng sức thì vẫn có thể đẩy chiếc xe lăn này chậm rãi di chuyển.
- Kẽo kẹt!
Cửa gỗ kia tuy nhìn hình thái có vẻ rất yêu ớt, nhưng khi Vũ Minh cầm vào tay vịn đẩy nó ra thì cũng khá chắc chắn, chỉ xuất hiện tình trạng cánh cửa hơi bị chạm xuống đất một chút, nên đâm ra nó hơi bị kẹt cứng và khá khó nhúc nhích.
Dùng sức hồi lâu Vũ Minh mới vất vả đẩy được cánh cửa kia ra. Đập vào mắt hắn là một khung cảnh không mấy khá khẩm hơn căn phòng kia. Đây là một căn nhà lớn, nhưng xem ra nó đã bị bỏ hoang từ lâu. Từng khối kiến trúc điêu tàn cũ kĩ, từng lớp sơn cũ đang tróc vẩy và những mảng rêu xanh bám kéo dài.
Có lẽ đã lâu rồi không ai chăm chút căn nhà này, đây là một căn nhà theo lối kiến trúc cổ. Vũ Minh đoán chừng chắc hẳn là nó theo lối kiến trúc của Pháp, từng cái đèn một đều được sắp xếp theo phong cách quý tộc kiểu Châu Âu. Nếu nơi này còn mới chắc hẳn nó sẽ rất hoa lệ, thậm chí có thể nói là choáng ngợp.
Lối kiến trúc kiểu Châu Âu quý tộc này vốn rất đắt tiền, không mấy ai có thể có khả năng chi trả cho một căn nhà vừa nhiều đồ cổ vừa có lối kiến trúc được bố cục một cách chặt chẽ hợp lý đến như vậy. Nhưng cuối cùng cũng là phí phạm, căn nhà có thể nói là tuyệt phẩm này lại bị để hoang phế đến nhường này. Thậm chí như vậy mà lại còn để một tên điên như hắn ở, nếu người ta bước vào đây. Vừa nhìn cái khung cảnh này, vừa nhìn thấy hắn, thì chỉ sợ rằng người ta sẽ cho là đây là căn nhà ma mất.
Cảm nhận bụng mình co thắt lại vì đói, Vũ Minh cũng ngầm nhướng mày. Trước hết xem ra hắn vẫn nên tìm một chút gì ăn thì tốt hơn. Tình trạng này không thể kéo dài, hắn còn phải điều trị thương thế, còn vừa phải củng cố lại Hồn Thể, nếu không ăn, e là không có sức lực chống cự.
Nhưng Vũ Minh cũng đành thờ dài một cái, tình cảnh hiện tại thực sự tiến thoái lưỡng nan. Đừng nói là đi kiếm cái ăn, mà cho dù hắn có muốn đứng lên cũng không thể. Căn phòng hắn là ở trên tầng hai của căn biệt thự kiểu Pháp cũ này. Vậy cũng có nghĩa là muốn đi xuống dưới hắn còn cần phải trải qua chiếc bậc thang gập ghềnh kia nữa.
Suy tính hồi lâu Vũ Minh cũng không có đối sách, cuối cùng đành phải thở dài huy động đôi tay đẩy chiếc xe lăn đi dọc theo hành lang tầng hai tham quan một chút. Hiện tại hắn có muốn đi kiếm cái ăn cũng không được rồi, bây giờ thì chỉ đành trông chờ vào người khác. Hi vọng rằng Trần Gia Cảnh bố hắn không có ác độc đến mức mà bỏ đói đứa con này.
Tận dụng thời gian chờ người khác đến, Vũ Minh cũng muốn đi tìm hiểu ngôi biệt thự này một chút. Cạnh bên căn phòng ẩm mốc cũ kĩ của hắn là một căn phòng rộng lớn, có những cái kệ sập xệ đang lăn lóc ngổn ngang. Một vài quyển sách rơi vãi tứ tung, xem ra ở đây trước kia đã từng là phòng đọc sách. Thậm chí có thể nó còn là một cái thư viện nữa.
Vũ Minh đẩy chiếc xe lăn tiến vào, mùi ẩm mốc xộc lên mũi hắn. Vũ Minh khẽ thở hắt một cái thổi bay những đám bụi ẩm mộc kia ra xa một chút. Chậm rãi tiến vào lướt nhìn khung cảnh điêu tàn xung quanh, hắn cũng cảm thấy có chút hứng thú. Ở đây tuy đồ vật ngổn ngang rơi vãi, thế nhưng có rất nhiều sách. Khoảng thời gian này cũng không làm gì, tiếp thu tri thức nhân loại cũng tốt.
Tiến qua khoảng hai ba cái kệ sách, cuối cùng Vũ Minh dừng lại ở một cái kệ sách duy nhất còn đứng vững mà không đổ vỡ. Hắn đưa tay lên cầm vào một cuốn sách dày nhất và trông tình trạng của nó vẫn còn ổn nhất. Lấy tay phủi phủi lớp bụi trên mặt sách Vũ Minh liền lập tức cảm thấy mừng rỡ.
- Bí ẩn lăng mộ các vị vua!
Vũ Minh từ từ đọc từng chữ trên bìa sách mà cảm thấy phấn khích. Kết hợp với kí ức Hồn Thể, cộng thêm kí ức trước đây ở Đông Á Đại Lục, Vũ Minh cho rằng các lăng mộ ở Địa Cầu này hẳn sẽ ẩn chứa rất nhiều bí mật. Thậm chí có thể sẽ có thứ đồ có ích cho hắn tu đạo.
Có rất nhiều truyền thuyết về giới diện Địa Cầu này, thông tin trong kí ức Vũ Minh biết được, có khả năng trước đây Địa Cầu cũng có tồn tại thế lực tu đạo, chỉ là không biết tại sao trải qua thời gian đến thời hiện đại lại biến mất không chút tung tích. Những bí ẩn lăng mộ này có khả năng sẽ cung cấp thông tin về võ giả tu đạo trước đây của Địa Cầu. Như vậy cũng có trợ giúp rất lớn cho hắn tìm kiếm tài nguyên tu đạo.
Địa Cầu Thiên Địa Linh Khí không tồn tại, vì vậy nếu hắn muốn tu luyện chỉ có thể dựa vào con đường tài nguyên mà thôi. Mặc dù hắn biết rằng cơ hội nhỏ nhoi nhưng xem ra không phải là không có.
Xuyên giới li tách Hồn Thể với thân xác, như vậy có nghĩa là toàn bộ cảnh giới võ đạo trước đây Vũ Minh tu luyện được đều đã tan thành mây khói, chỉ có thành tựu về Hồn Thể là còn giữ được nguyên vẹn. Tựu là hắn chỉ có thể vận dụng một số đạo pháp liên quan đến Hồn Thể như Thanh Thần Quyết, hay Tì Thần Bổ Quyết mà thôi.
Vì vậy, chính xác hiện tại là hắn tu võ đạo chính là tu luyện lại từ đầu. Không gian Địa Cầu, không tồn tại Thiên Địa Linh Khí, vì vậy cho nên việc tu luyện hẳn sẽ rất khó khăn, nhưng không vì vậy mà hắn sẽ buông bỏ. Hắn quyết không từ bỏ được, hắn còn phải báo cừu, trước là cho Vũ Minh này. Sau là còn trả thù cho Phong Ngọc Kiếm Phái kiếp trước của hắn nữa.
Võ đạo sở học Đông Á Đại Lục phân chia cấp bậc cũng rất rõ ràng. Trước hết muốn nhập học võ đạo cần phải trải qua rèn luyện thân thể linh mẫn dẻo dai, thao tập tốc độ. Thao tập pháp kĩ đến độ linh mẫn nhất định, kiên trì cực khổ, người thường khoảng ba tháng thời gian cực khổ như vậy mới có thể đạt đến thể trạng thân thể hoàn hảo. Lúc này mới có thể được gọi là nhập học võ đạo.
Tiến vào giai vị, giai vị này gọi là Đạo Học cảnh giới. Người đạt tới tố chất thân thể đặc thù để tu luyện võ đạo được phong giai vị gọi là Nhập Đạo Học, nhưng đó mới là cảnh giới sơ cấp. Chưa tính là đã có thể nhận biết được da lông của võ đạo.
Phải trải qua quá trình cải tổ, đề thăng tố chất thân thể, thành công cảm nhận được Hồn Thể, khi đó mới gọi là cảm nhận được võ đạo. Lúc này tố chất thân thể thường nhân không thể so sánh. Không chỉ cứng cáp rắn giỏi gấp mấy lần, mà tốc độ cũng là được đề thăng, thậm chí tâm thần cũng dễ dàng điều tiết tâm trạng vì đã cảm nhân được Hồn Thể. Chính vì vậy sẽ không dễ dàng bị người đả kích, đây cũng xem như là một phần thực lực của võ đạo sở học. Cảnh giới này gọi là Hạ Đạo Học, đến lúc này mới có thể chính thức tự xưng là tu luyện đạo nhân.
Hiện tại nếu như Vũ Minh muốn tiến hành tu luyện trở lại thì trước hết phải đề thăng tố chất thân thể lên một mức nhất định. Tìm kiếm cơ duyên để có thể tiến giai vào Nhập Đạo Học cảnh giới, việc tu luyện võ đạo ở Địa Cầu rất khó khăn, vì không có Thiên Địa Linh Khí, thế nhưng Nhập Đạo Học cảnh giới cũng không phải là không có khả năng tiến vào.
Nhập Đạo Học là quá trình tôi luyện thân thể tới mức cực hạn, dựa vào ngoại lực mà đề thăng tố chất thân thể hiện tại. Cũng tương tự như chúng ta có thể dùng các phương thức cực hạn thân thể để tu luyện tiến vào cảnh giới nhập đạo học như chạy bộ hoặc nâng những thanh tạ thật lớn.
Đây xem ra là một cách khả quan nhất hiện tại với tình trạng tu luyện thiếu thốn ở Địa Cầu. Nếu như ở Đông Á Đại Lục thì quá trình này xem như thật quá dễ dàng rồi. Có Thiên Địa Linh Khí phụ trợ tu luyện, chỉ cần người có tố chất một chút, không quá một tuần đã có thể tiến vào Nhập Đạo Học một cách đơn giản rồi. Nói chung, Nhập Đạo Học ở Đông Á Đại Lục hầu hết ai cũng đều có thể vượt qua.
Nhưng nói đó là cách khả quan nhất cũng cần phải suy xét lại, bời vì áp dụng đó chỉ với thân thể người bình thường còn có thể linh hoạt di động. Còn như Vũ Minh hắn hiện tại đến đứng còn không xong nói gì là cực hạn thao tập.
Chính vì vậy, hắn đã suy nghĩ đến một phương án khác, phương án mà hắn tự tin nắm chắc mười phần có thể thành công. Đó chính là, dựa vào đan đạo.
Đúng vậy, đan đạo, có thể nói đối với Vũ Minh hắn đây chính là khả năng khả quan nhất có thể giúp hắn trong thời gian ngắn nhất có thể tu luyện trở lại, đồng thời cũng có khả năng trợ giúp hắn tăng cường tốc độ tu luyện tiến giai cao hơn.
Nói về tu vi võ đạo có thể hắn không cao, thế nhưng đan đạo đối với hắn mà nói lại tuyệt đối là thiên phú. Kiếp trước hai mươi hai tuổi hắn chỉ có tu vi Thượng Đạo Học, thế nhưng đan đạo cảnh giới của hắn đã đạt tới cấp bậc Luyện Đan Sư.
Nhưng Vũ Minh, hắn không làm như vậy.
Kí ức này, hắn tuyệt đối không có ý định tiễu trừ, hắn sẽ giữ lại nó, bởi vì hắn đã có quyết định của riêng mình. Cuộc đời của Vũ Minh trước kia, cũng chính là cuộc đời hắn bây giờ và mãi mãi.
- Người anh em, để ta từ từ xả nỗi thống hận cho ngươi!
Hồn Thể hỗn tạp chống cự đến cuối cùng, vậy mà nghe thấy câu này của Vũ Minh như cảm thấy cam lòng, liền chậm rãi không kháng cự, dần dần thuận thế hòa tan vào Hồn Thể của hắn.
Cảm nhận Hồn Thể là Tàn Hồn còn sót lại kia đã không chống đối. Vũ Minh cũng dần thả lỏng tâm thần, tùy thời để mặc Hồn Thể kia tự động dung nhập Hồn Thể của hắn. Xác nhận đã hoàn toàn khống chế được thân thể, Vũ Minh lúc này mới quan tâm đến tình trạng thân thể hiện tại.
Dựa vào Thanh Thần Quyết thân thể hắn đã có dấu hiệu hồi phục, tuy nhiên, vẫn không mấy khả quan. Vũ Minh chậm rãi mở mí mắt đang có chút khô rát kia ra, đảo mắt nhìn xung quanh một hồi. Hiện tại hắn đang ở trong một căn phòng nhỏ, không rộng lớn lắm. Căn phòng rộng chỉ chừng năm mét vuông, đồ đạc bên trong cũng không tính là nhiều, vẻn vẹn cũng chỉ có vài thứ.
Phía góc phòng bên phải cách hắn không xa là một chiếc giường đơn bằng gỗ khá mộc mạc, chân giường còn có hiện tượng mối xông. Xem ra chiếc giường này cũng không được chú ý bảo quản, cứ tình trạng như vậy chẳng mấy thời gian nữa mà nó sẽ tự động sập xuống.
Trước mắt hắn là một cánh cửa bằng gỗ cũng khá cũ kĩ, phía dưới lớp sơn của cánh cửa cũng đã tróc vẩy, toàn bộ cánh cửa đều có dấu hiệu nứt vỡ của gỗ. Chiếc móc khóa hời hợt ở nắm đấm cửa cũng đã rỉ sét, tay đấm cửa kia còn cũng không có chắc chắn, siêu vẹo lệch lạc, trực như sắp muốn rơi xuống.
Bên trái hắn là một cái bàn gỗ nhỏ cũng đã mục nát, trên bàn có để một số thứ lặt vặt như cốc chén. Nhưng đa phần thứ nhiều nhất trên đó là thuốc, thuốc kháng sinh, thuốc hạ nhiệt. Nhiệt kế và rất nhiều đồ đạc khác, Vũ Minh thầm cảm thấy may mắn, nếu không có kí ức này thì e rằng thậm chí hắn còn chẳng biết những thứ trên bàn kia là cái gì.
Một vài đồ vật khác không đáng nhắc tới, có lẽ nó quá nhỏ nhặt. Vũ Minh khẽ nhếch miệng lên nhạt nhẽo than một tiếng:
- Bố à, bố khi phụ con quá!
Hắn cũng thầm cảm thấy thương xót cho Vũ Minh trước kia, và có lẽ là cả hắn bây giờ. Đường đường là con cả của tập đoàn SSAD mạnh nhất nhì thành phố Hải Phòng này, vậy mà chỉ vì hắn bị điên. Đến mức đày đọa hắn trong cái nơi hẩm hiu ẩm mốc cũ nát này đến như vậy. Lâu như vậy mà hắn cũng không có cảm nhận thấy một bóng người nào.
Nếu không phải hiện tại hắn còn sống sót thì hắn đã cho rằng Trần Gia Cảnh bố của hắn, chủ tịch tập đoàn SSAD, trưởng dòng họ Trần kia đã vứt bỏ hắn ở đây, phó mặc hắn tự sinh tự diệt rồi.
Vũ Minh đã thừa nhận thân xác này, cũng như đã thừa nhận giới diện này. Vì vậy hiện tại cách ăn nói xưng hô ở Đông Á Đại Lục có lẽ đã không còn phù hợp, vì vậy hắn cũng không ngần ngại trực tiếp sử dụng ngôn ngữ hiện đại.
Vũ Minh trước kia bị bại liệt từ năm mười bốn tuổi, sau đó vài ngày thì hắn cũng vì không chịu nổi mà lâm vào cảnh điên loạn, kể từ đó kí ức của hắn cũng là một mảnh hỗn tạp. Vì vậy Vũ Minh cũng không giữ lại mảnh kí ức khi đó, cho nên hiện tại hắn cũng không biết là mình đang ở nơi nào.
Ọt ọt!
- Ai nha, cái bụng này lại báo động rồi!
Vũ Minh cười nhạt một tiếng, cố gắng nhấc đôi tay lên từ từ đặt vào hai bánh xe lăn. Hắn là muốn đẩy chiếc xe lăn đi tham quan một chút. Hiện tại dù khí lực của Vũ Minh không có nhiều nhưng xem ra gắng sức thì vẫn có thể đẩy chiếc xe lăn này chậm rãi di chuyển.
- Kẽo kẹt!
Cửa gỗ kia tuy nhìn hình thái có vẻ rất yêu ớt, nhưng khi Vũ Minh cầm vào tay vịn đẩy nó ra thì cũng khá chắc chắn, chỉ xuất hiện tình trạng cánh cửa hơi bị chạm xuống đất một chút, nên đâm ra nó hơi bị kẹt cứng và khá khó nhúc nhích.
Dùng sức hồi lâu Vũ Minh mới vất vả đẩy được cánh cửa kia ra. Đập vào mắt hắn là một khung cảnh không mấy khá khẩm hơn căn phòng kia. Đây là một căn nhà lớn, nhưng xem ra nó đã bị bỏ hoang từ lâu. Từng khối kiến trúc điêu tàn cũ kĩ, từng lớp sơn cũ đang tróc vẩy và những mảng rêu xanh bám kéo dài.
Có lẽ đã lâu rồi không ai chăm chút căn nhà này, đây là một căn nhà theo lối kiến trúc cổ. Vũ Minh đoán chừng chắc hẳn là nó theo lối kiến trúc của Pháp, từng cái đèn một đều được sắp xếp theo phong cách quý tộc kiểu Châu Âu. Nếu nơi này còn mới chắc hẳn nó sẽ rất hoa lệ, thậm chí có thể nói là choáng ngợp.
Lối kiến trúc kiểu Châu Âu quý tộc này vốn rất đắt tiền, không mấy ai có thể có khả năng chi trả cho một căn nhà vừa nhiều đồ cổ vừa có lối kiến trúc được bố cục một cách chặt chẽ hợp lý đến như vậy. Nhưng cuối cùng cũng là phí phạm, căn nhà có thể nói là tuyệt phẩm này lại bị để hoang phế đến nhường này. Thậm chí như vậy mà lại còn để một tên điên như hắn ở, nếu người ta bước vào đây. Vừa nhìn cái khung cảnh này, vừa nhìn thấy hắn, thì chỉ sợ rằng người ta sẽ cho là đây là căn nhà ma mất.
Cảm nhận bụng mình co thắt lại vì đói, Vũ Minh cũng ngầm nhướng mày. Trước hết xem ra hắn vẫn nên tìm một chút gì ăn thì tốt hơn. Tình trạng này không thể kéo dài, hắn còn phải điều trị thương thế, còn vừa phải củng cố lại Hồn Thể, nếu không ăn, e là không có sức lực chống cự.
Nhưng Vũ Minh cũng đành thờ dài một cái, tình cảnh hiện tại thực sự tiến thoái lưỡng nan. Đừng nói là đi kiếm cái ăn, mà cho dù hắn có muốn đứng lên cũng không thể. Căn phòng hắn là ở trên tầng hai của căn biệt thự kiểu Pháp cũ này. Vậy cũng có nghĩa là muốn đi xuống dưới hắn còn cần phải trải qua chiếc bậc thang gập ghềnh kia nữa.
Suy tính hồi lâu Vũ Minh cũng không có đối sách, cuối cùng đành phải thở dài huy động đôi tay đẩy chiếc xe lăn đi dọc theo hành lang tầng hai tham quan một chút. Hiện tại hắn có muốn đi kiếm cái ăn cũng không được rồi, bây giờ thì chỉ đành trông chờ vào người khác. Hi vọng rằng Trần Gia Cảnh bố hắn không có ác độc đến mức mà bỏ đói đứa con này.
Tận dụng thời gian chờ người khác đến, Vũ Minh cũng muốn đi tìm hiểu ngôi biệt thự này một chút. Cạnh bên căn phòng ẩm mốc cũ kĩ của hắn là một căn phòng rộng lớn, có những cái kệ sập xệ đang lăn lóc ngổn ngang. Một vài quyển sách rơi vãi tứ tung, xem ra ở đây trước kia đã từng là phòng đọc sách. Thậm chí có thể nó còn là một cái thư viện nữa.
Vũ Minh đẩy chiếc xe lăn tiến vào, mùi ẩm mốc xộc lên mũi hắn. Vũ Minh khẽ thở hắt một cái thổi bay những đám bụi ẩm mộc kia ra xa một chút. Chậm rãi tiến vào lướt nhìn khung cảnh điêu tàn xung quanh, hắn cũng cảm thấy có chút hứng thú. Ở đây tuy đồ vật ngổn ngang rơi vãi, thế nhưng có rất nhiều sách. Khoảng thời gian này cũng không làm gì, tiếp thu tri thức nhân loại cũng tốt.
Tiến qua khoảng hai ba cái kệ sách, cuối cùng Vũ Minh dừng lại ở một cái kệ sách duy nhất còn đứng vững mà không đổ vỡ. Hắn đưa tay lên cầm vào một cuốn sách dày nhất và trông tình trạng của nó vẫn còn ổn nhất. Lấy tay phủi phủi lớp bụi trên mặt sách Vũ Minh liền lập tức cảm thấy mừng rỡ.
- Bí ẩn lăng mộ các vị vua!
Vũ Minh từ từ đọc từng chữ trên bìa sách mà cảm thấy phấn khích. Kết hợp với kí ức Hồn Thể, cộng thêm kí ức trước đây ở Đông Á Đại Lục, Vũ Minh cho rằng các lăng mộ ở Địa Cầu này hẳn sẽ ẩn chứa rất nhiều bí mật. Thậm chí có thể sẽ có thứ đồ có ích cho hắn tu đạo.
Có rất nhiều truyền thuyết về giới diện Địa Cầu này, thông tin trong kí ức Vũ Minh biết được, có khả năng trước đây Địa Cầu cũng có tồn tại thế lực tu đạo, chỉ là không biết tại sao trải qua thời gian đến thời hiện đại lại biến mất không chút tung tích. Những bí ẩn lăng mộ này có khả năng sẽ cung cấp thông tin về võ giả tu đạo trước đây của Địa Cầu. Như vậy cũng có trợ giúp rất lớn cho hắn tìm kiếm tài nguyên tu đạo.
Địa Cầu Thiên Địa Linh Khí không tồn tại, vì vậy nếu hắn muốn tu luyện chỉ có thể dựa vào con đường tài nguyên mà thôi. Mặc dù hắn biết rằng cơ hội nhỏ nhoi nhưng xem ra không phải là không có.
Xuyên giới li tách Hồn Thể với thân xác, như vậy có nghĩa là toàn bộ cảnh giới võ đạo trước đây Vũ Minh tu luyện được đều đã tan thành mây khói, chỉ có thành tựu về Hồn Thể là còn giữ được nguyên vẹn. Tựu là hắn chỉ có thể vận dụng một số đạo pháp liên quan đến Hồn Thể như Thanh Thần Quyết, hay Tì Thần Bổ Quyết mà thôi.
Vì vậy, chính xác hiện tại là hắn tu võ đạo chính là tu luyện lại từ đầu. Không gian Địa Cầu, không tồn tại Thiên Địa Linh Khí, vì vậy cho nên việc tu luyện hẳn sẽ rất khó khăn, nhưng không vì vậy mà hắn sẽ buông bỏ. Hắn quyết không từ bỏ được, hắn còn phải báo cừu, trước là cho Vũ Minh này. Sau là còn trả thù cho Phong Ngọc Kiếm Phái kiếp trước của hắn nữa.
Võ đạo sở học Đông Á Đại Lục phân chia cấp bậc cũng rất rõ ràng. Trước hết muốn nhập học võ đạo cần phải trải qua rèn luyện thân thể linh mẫn dẻo dai, thao tập tốc độ. Thao tập pháp kĩ đến độ linh mẫn nhất định, kiên trì cực khổ, người thường khoảng ba tháng thời gian cực khổ như vậy mới có thể đạt đến thể trạng thân thể hoàn hảo. Lúc này mới có thể được gọi là nhập học võ đạo.
Tiến vào giai vị, giai vị này gọi là Đạo Học cảnh giới. Người đạt tới tố chất thân thể đặc thù để tu luyện võ đạo được phong giai vị gọi là Nhập Đạo Học, nhưng đó mới là cảnh giới sơ cấp. Chưa tính là đã có thể nhận biết được da lông của võ đạo.
Phải trải qua quá trình cải tổ, đề thăng tố chất thân thể, thành công cảm nhận được Hồn Thể, khi đó mới gọi là cảm nhận được võ đạo. Lúc này tố chất thân thể thường nhân không thể so sánh. Không chỉ cứng cáp rắn giỏi gấp mấy lần, mà tốc độ cũng là được đề thăng, thậm chí tâm thần cũng dễ dàng điều tiết tâm trạng vì đã cảm nhân được Hồn Thể. Chính vì vậy sẽ không dễ dàng bị người đả kích, đây cũng xem như là một phần thực lực của võ đạo sở học. Cảnh giới này gọi là Hạ Đạo Học, đến lúc này mới có thể chính thức tự xưng là tu luyện đạo nhân.
Hiện tại nếu như Vũ Minh muốn tiến hành tu luyện trở lại thì trước hết phải đề thăng tố chất thân thể lên một mức nhất định. Tìm kiếm cơ duyên để có thể tiến giai vào Nhập Đạo Học cảnh giới, việc tu luyện võ đạo ở Địa Cầu rất khó khăn, vì không có Thiên Địa Linh Khí, thế nhưng Nhập Đạo Học cảnh giới cũng không phải là không có khả năng tiến vào.
Nhập Đạo Học là quá trình tôi luyện thân thể tới mức cực hạn, dựa vào ngoại lực mà đề thăng tố chất thân thể hiện tại. Cũng tương tự như chúng ta có thể dùng các phương thức cực hạn thân thể để tu luyện tiến vào cảnh giới nhập đạo học như chạy bộ hoặc nâng những thanh tạ thật lớn.
Đây xem ra là một cách khả quan nhất hiện tại với tình trạng tu luyện thiếu thốn ở Địa Cầu. Nếu như ở Đông Á Đại Lục thì quá trình này xem như thật quá dễ dàng rồi. Có Thiên Địa Linh Khí phụ trợ tu luyện, chỉ cần người có tố chất một chút, không quá một tuần đã có thể tiến vào Nhập Đạo Học một cách đơn giản rồi. Nói chung, Nhập Đạo Học ở Đông Á Đại Lục hầu hết ai cũng đều có thể vượt qua.
Nhưng nói đó là cách khả quan nhất cũng cần phải suy xét lại, bời vì áp dụng đó chỉ với thân thể người bình thường còn có thể linh hoạt di động. Còn như Vũ Minh hắn hiện tại đến đứng còn không xong nói gì là cực hạn thao tập.
Chính vì vậy, hắn đã suy nghĩ đến một phương án khác, phương án mà hắn tự tin nắm chắc mười phần có thể thành công. Đó chính là, dựa vào đan đạo.
Đúng vậy, đan đạo, có thể nói đối với Vũ Minh hắn đây chính là khả năng khả quan nhất có thể giúp hắn trong thời gian ngắn nhất có thể tu luyện trở lại, đồng thời cũng có khả năng trợ giúp hắn tăng cường tốc độ tu luyện tiến giai cao hơn.
Nói về tu vi võ đạo có thể hắn không cao, thế nhưng đan đạo đối với hắn mà nói lại tuyệt đối là thiên phú. Kiếp trước hai mươi hai tuổi hắn chỉ có tu vi Thượng Đạo Học, thế nhưng đan đạo cảnh giới của hắn đã đạt tới cấp bậc Luyện Đan Sư.