Tiếng ồn ào từ phía xa bắt đầu xuất hiện và ngày càng lớn, khẳng định đám dân phòng kia không mấy chốc nữa sẽ có mặt tại đây. Vũ Minh cũng nhanh chân nhảy vào miệng hầm, nhưng trước hết vẫn không quên nhớ kĩ quang cảnh bên ngoài. Đây là một thói quen từ kiếp trước của hắn, mỗi khi bôn tẩu bên ngoài môn phái đều phải nhớ kĩ địa điểm, cho dù địa điểm đó có nhìn qua một lần đi chăng nữa.
Bịch!!
Bàn chân hắn vang lên một tiếng thô ráp từ đôi giày chạm xuồng nền, nền của cái hầm này đều được lát bằng gạch vuông màu đỏ. Không quá đẹp từ những viên gạch nhưng cũng làm cho nó có phần hoài cổ. Cù Lũng đã nhảy xuống đây từ trước, lúc này đã men theo đường hầm đi sâu xuống dưới.
Sâu xuống dưới là loạt cầu thang kéo dài khoảng chục mét, từ xa Vũ Minh đã có thể trông thấy ánh sáng màu đỏ của bóng đèn tóc hắt tới tận chỗ hắn. Một âm thanh im lìm đến khó tả, trước mặt Vũ Minh là một cái cửa kính, trên cánh cửa có dán những dòng chữ ‘đóng cửa để cách âm’. Cái cửa kính này cần phải bước qua mới có thể đi xuống hàng cầu thang kia. Vì Cù Lũng đã đi trước cho nên vẫn chưa đóng cửa, Vũ Minh đến sau nhưng cũng chú ý đến dòng chữ, bèn thuận tay đóng cửa kính lại thật cẩn thận rồi mới tiếp tục đi xuống. Tránh có tiếng động ồn ào phát ra khiến bọn dân phòng phía trên chú ý.
Thượng thế võ công kết hợp di chuyển cước bộ, chẳng mấy chốc Vũ Minh đã đuổi kịp Cù Lũng đã đi trước đó vài giây. Hai người đang sắp hoàn toàn bước ra khỏi loạt cầu thang dẫn xuống dưới.
Bỗng Vũ Minh cảm giác được một cỗ nguy hiểm bức đến, đây là từ Hồn Thể linh mẫn của hắn truyền đến. Nhanh tay Vũ Minh liền ghì chặt bả vai Cù Lũng kéo ông ta lại.
Cù Lũng hấp tấp hỏi:
- Có chuyện gì?
- Anh Lũng có việc gì vậy?
Thanh niên kia thấy có tiếng động phía sau bất giác cũng quay lại hỏi.
Cù Lũng nghe thấy người thanh niên kia hỏi thì cũng chỉ giơ cánh tay lên tỏ vẻ không có việc gì làm hiệu, rồi quay về phía Vũ Minh chờ đợi. Thanh niên kia thấy vậy liền gật gật đầu, tuy nhiên vẫn nhất cử nhất động chú ý đến hành động của cả hai người Cù Lũng và Vũ Minh.
Vũ Minh liếc thêm một ánh nhìn tới thanh niên kia, phát hiện vẻ ngoài bình tĩnh của anh ta hoàn toàn giả dối. Dựa vào sự linh mẫn của Hồn Thể, Vũ Minh có thể chú trọng tinh tường mục tiêu từ phía xa hơn rất nhiều so với người thường. Hắn phát hiện thanh niên kia đang âm thầm toát mồ hôi, hơn nữa, bộ dạng còn vô cùng lo lắng, như đang bày kế mà sợ bại lộ hỏng chuyện.
Kinh nghiệm xông pha kiếp trước báo cho hắn nhất định có nguy hiểm đang rình rập phía trước. Cù Lũng là người thường nên không phát hiện ra điểm này, nhưng hành động của thanh niên kia thì đều trong tầm ngắm của hắn.
Khẽ giọng, Vũ Minh phát ra âm thanh chỉ vừa đủ để Cù Lũng nghe:
- Phía trước có người đang mai phục!
Cù Lũng nghe được lời này liền sững người, ánh mắt tỏ vẻ không tin. Đây là địa bàn của ông ta, xưa này tuyệt đối kín đáo, ngoại trừ anh em trong bang thì chỉ có một số ít khách sộp mới biết được địa điểm này. Nếu thực sự có người mai phục, trừ phi là người trong bang làm, còn không khó có khả năng bang hội khác nắm được chỗ này mà mai phục ông ta. Huống hồ thanh niên trước mắt là người trong bang, nếu bị mai phục hay khống chế thì thái độ anh ta tuyệt đối không bình tĩnh được như thế này.
Tuy nhiên Cù Lũng mặc dù không hoàn toàn tin lời Vũ Minh thì cũng nửa ngờ, Vũ Minh không có lý do gì để lừa ông ta cả. Mặc dù ông ta mới chỉ gặp Vũ Minh không lâu, nhưng những hành động mà Vũ Minh làm đều khiến ông ta có điểm tin tưởng người này không lừa mình.
Mặc dù không tin, nhưng Cù Lũng vẫn nhỏ giọng nói với Vũ Minh:
- Vậy phải làm sao?
Vũ Minh nhìn ánh mắt của Cù Lũng, biết là ông ta vẫn chưa tin mình, bèn tận tình miêu tả tỉ mỉ phía bên trong:
- Bên trong tôi đoán có ít nhất hơn ba mươi người, hai mươi người khống chế khoảng hơn chục người còn lại. Còn người thanh niên kia tôi cũng có cảm giác không ổn!
Mắt Cù Lũng lóe lên, tên Vũ Minh này không phải có vấn đề đấy chứ, hơn ba mươi người, hơn nữa lại còn xuất hiện tình trạng khống chế mà không một tiếng động. Nhưng ông ta chợt nghĩ lại, phải rồi, không một tiếng động, tình huống này trước nay chưa hề xảy ra, dù có yên ắng thế nào thì theo kinh nghiệm mọi khi của ông ta cũng phải có vài tiếng hò hét. Lần này yên ắng đến mức bất thường, khiến ông ta lập tức tăng bảy phần tin tưởng Vũ Minh.
Thái dương ông ta khẽ co giật, nếu tình trạng này thật sự diễn ra. Vậy thì Lũng bang không phải gặp họa hung hiểm sao. Dựa theo kinh nghiệm lăn lộn giang hồ, Cù Lũng lập tức khẩn trương hơn gấp bội. Hiện tại hai người bọn họ ở tình thế tiến thoái lưỡng nan, phía dưới có người khác khống chế, đi vào có khả năng bị mai phục. Phía trên là cả một đám dân phòng lúc nhúc lùng sục. Tình huống này khiến Cù Lũng cảm thấy rất khó khăn, bèn chôn chân đứng yên suy tính:
- Vậy bây giờ phải làm thế nào?
Tận một lúc Cù Lũng không suy nghĩ được gì mới sốt ruột hỏi Vũ Minh. Vũ Minh chỉ điềm tĩnh nói:
- Cầm chắc khẩu súng trong tay, tôi sẽ có cách xử lý bọn chúng, cứ bình tĩnh như thường!
Cù Lũng gật gật đầu, dù sao cũng là đại ca một băng, ông ta biểu lộ thái độ sa vào hung hiểm cũng không hề sợ hãi.
Hai người như vậy cước bộ lại bình tĩnh như thường, tốc độ không có một điểm sơ hở nào lộ ra. Thanh niên kia thấy hai người lại tiếp tục đi vào, bèn thở phài nhẹ nhõm một cách kín kẽ, miệng còn không quên nở một nụ cười gian tà.
Bước vào căn phòng, Vũ Minh lập tức xác định cảm giác của mình là đúng. Căn phòng này rất lớn, cỡ tầm sáu mươi bảy mươi mét vuông. Toàn bộ căn phòng được bài trí là những bộ bàn Bi-a mới mẻ còn nguyên lớp sơn bóng, phía xa là một quầy ba cỡ nhỏ. Đang có vài người khách qua lại, đa phần ở đây toàn độ tuổi thanh niên, đặt tiền cá cược cho những ván Bi-a rất nhiệt tình. Còn có một vài cô gái không quá xinh xắn nhưng trang điểm đậm đặc nên để thu hút những anh chàng đang cá cược kia. Toàn cảnh là một khung cảnh xa hoa chơi bời.
Cù Lũng bước vào thì không có cảm giác gì bất thường, nhưng đứng một lúc thì ông ta phát hiện ngay cả những khách chơi này cũng không có cái vẻ tự nhiên, mà dường như là bị người khác khống chế. Mười phần liền tin tưởng Vũ Minh, bàn tay lập tức thò vào túi áo khoác trong, giả vờ lấy bật lửa nhưng kì thật là để nắm chắc khẩu súng mà vừa nãy Vũ Minh đã đưa cho.
Thanh niên kia đã bước vào và di chuyển khá xa đến phía quầy bar. Lúc này hắn ta lập tức quay ngược thân mình lại nhìn Vũ Minh và Cù Lũng cười lạnh.
- Anh Lũng, Lũng bang từ bây giờ cũng nên biến mất là vừa rồi!
Nói rồi thanh niên cười lớn một tràng, khung cảnh ngay sau đó cũng biến đổi hoàn toàn. Những tiếng soàn soạt của va chạm quần áo liên tiếp vang lên. Cộng thêm tiếng va chạm cành cạch mà Vũ Minh đoán rằng chúng là vũ khí.
Hàng loạt người xuất hiện từ những điểm khuất của căn phòng, có khoảng hơn chục người mặc áo màu đen, có to lớn có gầy gò, tất cả đều cầm mã tấu dí vào cổ và khống chế hơn chục người còn lại. Khung cảnh vừa xuất hiện Cù Lũng liền xanh mặt, ngón tay cái lại hơi run lên. Toàn bộ Lũng bang hiện tại đều đã bị người ta khống chế, chỉ có duy nhất một người thanh niên kia thuộc Lũng bang là vẫn phiêu diêu tự tại.
Cù Lũng mắt trợn lông mày nhướng nhìn thanh niên kia:
- Mày là gian tế!
- Hà hà!
Bất chợt lại có một tiếng cười khác vọng đến, là từ quầy bar truyền lại. Một người khá bình thường không có ai chú ý đến đang ngồi trên chiếc ghế bar cao đứng dậy. Cù Lũng thì nhìn đám người này đều cảm thấy rất quen mắt, người kia vừa đứng lên cũng khiến ông ta co giật khuôn mặt biến đổi như nhìn thấy đại cừu địch.
- Hà Hổ?
Đích thực đại ca một trong bốn thế lực điên đảo chợ Đổ, Hà Hổ, Hà bang chủ.
Phía sau Hà Hổ là khoảng bảy tám người nữa cũng đều cầm vũ khí, trong đó đặc biệt nhất có hai người. Chính là đang.... Cầm súng.
Bọn chúng cũng có súng, Cù Lũng lũng này càng thất kinh hơn, Hà Hổ này không ngờ lại có máu làm liều, lần này đem quân đến tận địa bàn ông ta, lại còn đem theo hai thằng thủ hạ cầm súng. Đoán chắc Hà Hổ muốn một lần này diệt sạch Lũng bang, loại bỏ cái gai trong mắt đã bấy lâu.
Vốn Cù Lũng cầm trong tay khẩu súng của Vũ Minh có vài phần tự tin, thế như hiện tại trong tay đối phương cũng có súng, khiến ưu thế duy nhất ông ta trông cậy vào cũng tiêu tán.
Hà Hổ dáng người cao lớn, khoảng mét sáu, dáng người đậm và có cơ bắp, khẳng định cũng là kẻ có sức lực. Đánh nhau với Cù Lũng bao nhiêu năm chắc chắn cũng không tầm thường.
Vũ Minh bản thân lúc này cũng xuất hiện lo lắng, vốn hắn nghĩ đám người này cùng lắm chỉ có binh khí lạnh. Nếu hắn dựa vào thân thủ và thượng thế võ công cùng Hồn Thể linh mẫn, đoán chắc có thể giải vây bốn năm người, cộng thêm Cù Lũng có súng trong tay nhất định khống chế được cục diện. Nhưng không ngờ hiện tại trong tay đối phương cũng có súng, mặc dù Vũ Minh nhìn qua cũng chỉ thấy là hai khẩu súng Trung Quốc hàng lởm, thế nhưng có súng và không có súng khác biệt rất lớn. Một kẻ cầm súng cho dù có vớ vẩn bắn loạn lên ít nhất cũng lấy mạng vài tên, súng có lởm hay không thì cũng đều có tác dụng tối thượng.
Vũ Minh hiện giờ dựa vào thân thủ để lo cho tính mạng mình thì không vấn đề gì, chỉ có điều Cù Lũng và Lũng bang của ông ta thì hắn không đảm bảo. Mặc dù chỉ mới gặp qua Cù Lũng, nhưng Vũ Minh đối với Cù Lũng rất cảm kích, thậm trí còn sinh ra mến mộ tính cách con người này.
Hiện tại nếu chỉ bo bo giữ cái mạng của mình thì hắn cũng cảm thấy rất khó chịu, hơn nữa nhìn đám người này cứ như đem hắn khống chế tính mạng trong tay. Khiến cho hắn không nổi giận không được.
Hà Hổ, chậm rãi rút bao thuốc lá ba số trong túi áo khoác, đưa một điếu thuốc lên miệng rít lấy rít để. Phả từng đợt khói đặc, ông ta lại ngậm chặt điếu thuốc, tiếp tục đưa ra một thứ nữa mà khiến Vũ Minh lại càng trợn mắt… Súng!
Lại là súng, Hổ bang này từ đâu mà lại có lắm súng như vậy, hơn nữa khẩu súng lần này Hà Hổ rút ra Vũ Minh nhận biết nó không hề tầm thường, mặc dù hắn biết nhiều về súng nhưng cũng chưa nhìn qua loại này. Thứ này khẳng định là một khẩu súng tự chế, súng tự chế thì phân làm rất nhiều loại, có loại đểu hơn quân nhân, còn đểu hơn cả súng Trung Quốc, thế nhưng có loại lại cực mạnh, tốc độ bắn cực nhanh mà nòng cũng không hề nóng. Đây là loại súng tự chế phân làm hàng cao cấp, chỉ có những kẻ chuyên nghiệp trong việc chế tạo súng lâu năm mới có thể tạo ra.
Súng bắn không nóng nòng có rất nhiều lợi ích, ngoài việc nòng súng bắn lâu khó biến dạng, nó còn có một lợi ích vô cùng lớn là có thể bắn liên tiếp được nhiều đạn hơn. Những loại súng thường của Trung Quốc thường chỉ bắn được gần mười băng là nòng đã đỏ hỏn, không thể tiếp tục bắn, nếu bắn tiếp sẽ gây biến dạng nòng, thậm trí còn xuất hiện tình trạng tự đạp vào chân mình, bắn súng tự nổ.
Hà Hổ thân là bang chủ một băng, kia lại là khẩu súng tự chế, như vậy khẩu súng kia trong tay hắn nhất định phải thuộc lại súng tự chế cao cấp. Mà súng tự chế cao cấp thì sợ rằng ngay cả khẩu Glock-17 của Vũ Minh cũng không thể so sánh.
Như vậy Hà Hổ chỉ rút ra thêm một khẩu súng, đã nâng khoảng cách song phương vốn đã xa nay lại càng xa hơn. Khiến Vũ Minh còn tự nhẩm thậm trí ngay cả tính mạng của hắn hiện giờ cũng khó giữ. Trong khoảng cách căn phòng này hẹp như vậy, có mù đi chăng nữa bắn súng cũng tuyệt đối nâng cao khả năng trúng đích, Vũ Minh chỉ sợ hắn chưa tiếp xúc gần Hà Hổ đã bị lão ta trực tiếp bắn một phát bể đầu.
Bịch!!
Bàn chân hắn vang lên một tiếng thô ráp từ đôi giày chạm xuồng nền, nền của cái hầm này đều được lát bằng gạch vuông màu đỏ. Không quá đẹp từ những viên gạch nhưng cũng làm cho nó có phần hoài cổ. Cù Lũng đã nhảy xuống đây từ trước, lúc này đã men theo đường hầm đi sâu xuống dưới.
Sâu xuống dưới là loạt cầu thang kéo dài khoảng chục mét, từ xa Vũ Minh đã có thể trông thấy ánh sáng màu đỏ của bóng đèn tóc hắt tới tận chỗ hắn. Một âm thanh im lìm đến khó tả, trước mặt Vũ Minh là một cái cửa kính, trên cánh cửa có dán những dòng chữ ‘đóng cửa để cách âm’. Cái cửa kính này cần phải bước qua mới có thể đi xuống hàng cầu thang kia. Vì Cù Lũng đã đi trước cho nên vẫn chưa đóng cửa, Vũ Minh đến sau nhưng cũng chú ý đến dòng chữ, bèn thuận tay đóng cửa kính lại thật cẩn thận rồi mới tiếp tục đi xuống. Tránh có tiếng động ồn ào phát ra khiến bọn dân phòng phía trên chú ý.
Thượng thế võ công kết hợp di chuyển cước bộ, chẳng mấy chốc Vũ Minh đã đuổi kịp Cù Lũng đã đi trước đó vài giây. Hai người đang sắp hoàn toàn bước ra khỏi loạt cầu thang dẫn xuống dưới.
Bỗng Vũ Minh cảm giác được một cỗ nguy hiểm bức đến, đây là từ Hồn Thể linh mẫn của hắn truyền đến. Nhanh tay Vũ Minh liền ghì chặt bả vai Cù Lũng kéo ông ta lại.
Cù Lũng hấp tấp hỏi:
- Có chuyện gì?
- Anh Lũng có việc gì vậy?
Thanh niên kia thấy có tiếng động phía sau bất giác cũng quay lại hỏi.
Cù Lũng nghe thấy người thanh niên kia hỏi thì cũng chỉ giơ cánh tay lên tỏ vẻ không có việc gì làm hiệu, rồi quay về phía Vũ Minh chờ đợi. Thanh niên kia thấy vậy liền gật gật đầu, tuy nhiên vẫn nhất cử nhất động chú ý đến hành động của cả hai người Cù Lũng và Vũ Minh.
Vũ Minh liếc thêm một ánh nhìn tới thanh niên kia, phát hiện vẻ ngoài bình tĩnh của anh ta hoàn toàn giả dối. Dựa vào sự linh mẫn của Hồn Thể, Vũ Minh có thể chú trọng tinh tường mục tiêu từ phía xa hơn rất nhiều so với người thường. Hắn phát hiện thanh niên kia đang âm thầm toát mồ hôi, hơn nữa, bộ dạng còn vô cùng lo lắng, như đang bày kế mà sợ bại lộ hỏng chuyện.
Kinh nghiệm xông pha kiếp trước báo cho hắn nhất định có nguy hiểm đang rình rập phía trước. Cù Lũng là người thường nên không phát hiện ra điểm này, nhưng hành động của thanh niên kia thì đều trong tầm ngắm của hắn.
Khẽ giọng, Vũ Minh phát ra âm thanh chỉ vừa đủ để Cù Lũng nghe:
- Phía trước có người đang mai phục!
Cù Lũng nghe được lời này liền sững người, ánh mắt tỏ vẻ không tin. Đây là địa bàn của ông ta, xưa này tuyệt đối kín đáo, ngoại trừ anh em trong bang thì chỉ có một số ít khách sộp mới biết được địa điểm này. Nếu thực sự có người mai phục, trừ phi là người trong bang làm, còn không khó có khả năng bang hội khác nắm được chỗ này mà mai phục ông ta. Huống hồ thanh niên trước mắt là người trong bang, nếu bị mai phục hay khống chế thì thái độ anh ta tuyệt đối không bình tĩnh được như thế này.
Tuy nhiên Cù Lũng mặc dù không hoàn toàn tin lời Vũ Minh thì cũng nửa ngờ, Vũ Minh không có lý do gì để lừa ông ta cả. Mặc dù ông ta mới chỉ gặp Vũ Minh không lâu, nhưng những hành động mà Vũ Minh làm đều khiến ông ta có điểm tin tưởng người này không lừa mình.
Mặc dù không tin, nhưng Cù Lũng vẫn nhỏ giọng nói với Vũ Minh:
- Vậy phải làm sao?
Vũ Minh nhìn ánh mắt của Cù Lũng, biết là ông ta vẫn chưa tin mình, bèn tận tình miêu tả tỉ mỉ phía bên trong:
- Bên trong tôi đoán có ít nhất hơn ba mươi người, hai mươi người khống chế khoảng hơn chục người còn lại. Còn người thanh niên kia tôi cũng có cảm giác không ổn!
Mắt Cù Lũng lóe lên, tên Vũ Minh này không phải có vấn đề đấy chứ, hơn ba mươi người, hơn nữa lại còn xuất hiện tình trạng khống chế mà không một tiếng động. Nhưng ông ta chợt nghĩ lại, phải rồi, không một tiếng động, tình huống này trước nay chưa hề xảy ra, dù có yên ắng thế nào thì theo kinh nghiệm mọi khi của ông ta cũng phải có vài tiếng hò hét. Lần này yên ắng đến mức bất thường, khiến ông ta lập tức tăng bảy phần tin tưởng Vũ Minh.
Thái dương ông ta khẽ co giật, nếu tình trạng này thật sự diễn ra. Vậy thì Lũng bang không phải gặp họa hung hiểm sao. Dựa theo kinh nghiệm lăn lộn giang hồ, Cù Lũng lập tức khẩn trương hơn gấp bội. Hiện tại hai người bọn họ ở tình thế tiến thoái lưỡng nan, phía dưới có người khác khống chế, đi vào có khả năng bị mai phục. Phía trên là cả một đám dân phòng lúc nhúc lùng sục. Tình huống này khiến Cù Lũng cảm thấy rất khó khăn, bèn chôn chân đứng yên suy tính:
- Vậy bây giờ phải làm thế nào?
Tận một lúc Cù Lũng không suy nghĩ được gì mới sốt ruột hỏi Vũ Minh. Vũ Minh chỉ điềm tĩnh nói:
- Cầm chắc khẩu súng trong tay, tôi sẽ có cách xử lý bọn chúng, cứ bình tĩnh như thường!
Cù Lũng gật gật đầu, dù sao cũng là đại ca một băng, ông ta biểu lộ thái độ sa vào hung hiểm cũng không hề sợ hãi.
Hai người như vậy cước bộ lại bình tĩnh như thường, tốc độ không có một điểm sơ hở nào lộ ra. Thanh niên kia thấy hai người lại tiếp tục đi vào, bèn thở phài nhẹ nhõm một cách kín kẽ, miệng còn không quên nở một nụ cười gian tà.
Bước vào căn phòng, Vũ Minh lập tức xác định cảm giác của mình là đúng. Căn phòng này rất lớn, cỡ tầm sáu mươi bảy mươi mét vuông. Toàn bộ căn phòng được bài trí là những bộ bàn Bi-a mới mẻ còn nguyên lớp sơn bóng, phía xa là một quầy ba cỡ nhỏ. Đang có vài người khách qua lại, đa phần ở đây toàn độ tuổi thanh niên, đặt tiền cá cược cho những ván Bi-a rất nhiệt tình. Còn có một vài cô gái không quá xinh xắn nhưng trang điểm đậm đặc nên để thu hút những anh chàng đang cá cược kia. Toàn cảnh là một khung cảnh xa hoa chơi bời.
Cù Lũng bước vào thì không có cảm giác gì bất thường, nhưng đứng một lúc thì ông ta phát hiện ngay cả những khách chơi này cũng không có cái vẻ tự nhiên, mà dường như là bị người khác khống chế. Mười phần liền tin tưởng Vũ Minh, bàn tay lập tức thò vào túi áo khoác trong, giả vờ lấy bật lửa nhưng kì thật là để nắm chắc khẩu súng mà vừa nãy Vũ Minh đã đưa cho.
Thanh niên kia đã bước vào và di chuyển khá xa đến phía quầy bar. Lúc này hắn ta lập tức quay ngược thân mình lại nhìn Vũ Minh và Cù Lũng cười lạnh.
- Anh Lũng, Lũng bang từ bây giờ cũng nên biến mất là vừa rồi!
Nói rồi thanh niên cười lớn một tràng, khung cảnh ngay sau đó cũng biến đổi hoàn toàn. Những tiếng soàn soạt của va chạm quần áo liên tiếp vang lên. Cộng thêm tiếng va chạm cành cạch mà Vũ Minh đoán rằng chúng là vũ khí.
Hàng loạt người xuất hiện từ những điểm khuất của căn phòng, có khoảng hơn chục người mặc áo màu đen, có to lớn có gầy gò, tất cả đều cầm mã tấu dí vào cổ và khống chế hơn chục người còn lại. Khung cảnh vừa xuất hiện Cù Lũng liền xanh mặt, ngón tay cái lại hơi run lên. Toàn bộ Lũng bang hiện tại đều đã bị người ta khống chế, chỉ có duy nhất một người thanh niên kia thuộc Lũng bang là vẫn phiêu diêu tự tại.
Cù Lũng mắt trợn lông mày nhướng nhìn thanh niên kia:
- Mày là gian tế!
- Hà hà!
Bất chợt lại có một tiếng cười khác vọng đến, là từ quầy bar truyền lại. Một người khá bình thường không có ai chú ý đến đang ngồi trên chiếc ghế bar cao đứng dậy. Cù Lũng thì nhìn đám người này đều cảm thấy rất quen mắt, người kia vừa đứng lên cũng khiến ông ta co giật khuôn mặt biến đổi như nhìn thấy đại cừu địch.
- Hà Hổ?
Đích thực đại ca một trong bốn thế lực điên đảo chợ Đổ, Hà Hổ, Hà bang chủ.
Phía sau Hà Hổ là khoảng bảy tám người nữa cũng đều cầm vũ khí, trong đó đặc biệt nhất có hai người. Chính là đang.... Cầm súng.
Bọn chúng cũng có súng, Cù Lũng lũng này càng thất kinh hơn, Hà Hổ này không ngờ lại có máu làm liều, lần này đem quân đến tận địa bàn ông ta, lại còn đem theo hai thằng thủ hạ cầm súng. Đoán chắc Hà Hổ muốn một lần này diệt sạch Lũng bang, loại bỏ cái gai trong mắt đã bấy lâu.
Vốn Cù Lũng cầm trong tay khẩu súng của Vũ Minh có vài phần tự tin, thế như hiện tại trong tay đối phương cũng có súng, khiến ưu thế duy nhất ông ta trông cậy vào cũng tiêu tán.
Hà Hổ dáng người cao lớn, khoảng mét sáu, dáng người đậm và có cơ bắp, khẳng định cũng là kẻ có sức lực. Đánh nhau với Cù Lũng bao nhiêu năm chắc chắn cũng không tầm thường.
Vũ Minh bản thân lúc này cũng xuất hiện lo lắng, vốn hắn nghĩ đám người này cùng lắm chỉ có binh khí lạnh. Nếu hắn dựa vào thân thủ và thượng thế võ công cùng Hồn Thể linh mẫn, đoán chắc có thể giải vây bốn năm người, cộng thêm Cù Lũng có súng trong tay nhất định khống chế được cục diện. Nhưng không ngờ hiện tại trong tay đối phương cũng có súng, mặc dù Vũ Minh nhìn qua cũng chỉ thấy là hai khẩu súng Trung Quốc hàng lởm, thế nhưng có súng và không có súng khác biệt rất lớn. Một kẻ cầm súng cho dù có vớ vẩn bắn loạn lên ít nhất cũng lấy mạng vài tên, súng có lởm hay không thì cũng đều có tác dụng tối thượng.
Vũ Minh hiện giờ dựa vào thân thủ để lo cho tính mạng mình thì không vấn đề gì, chỉ có điều Cù Lũng và Lũng bang của ông ta thì hắn không đảm bảo. Mặc dù chỉ mới gặp qua Cù Lũng, nhưng Vũ Minh đối với Cù Lũng rất cảm kích, thậm trí còn sinh ra mến mộ tính cách con người này.
Hiện tại nếu chỉ bo bo giữ cái mạng của mình thì hắn cũng cảm thấy rất khó chịu, hơn nữa nhìn đám người này cứ như đem hắn khống chế tính mạng trong tay. Khiến cho hắn không nổi giận không được.
Hà Hổ, chậm rãi rút bao thuốc lá ba số trong túi áo khoác, đưa một điếu thuốc lên miệng rít lấy rít để. Phả từng đợt khói đặc, ông ta lại ngậm chặt điếu thuốc, tiếp tục đưa ra một thứ nữa mà khiến Vũ Minh lại càng trợn mắt… Súng!
Lại là súng, Hổ bang này từ đâu mà lại có lắm súng như vậy, hơn nữa khẩu súng lần này Hà Hổ rút ra Vũ Minh nhận biết nó không hề tầm thường, mặc dù hắn biết nhiều về súng nhưng cũng chưa nhìn qua loại này. Thứ này khẳng định là một khẩu súng tự chế, súng tự chế thì phân làm rất nhiều loại, có loại đểu hơn quân nhân, còn đểu hơn cả súng Trung Quốc, thế nhưng có loại lại cực mạnh, tốc độ bắn cực nhanh mà nòng cũng không hề nóng. Đây là loại súng tự chế phân làm hàng cao cấp, chỉ có những kẻ chuyên nghiệp trong việc chế tạo súng lâu năm mới có thể tạo ra.
Súng bắn không nóng nòng có rất nhiều lợi ích, ngoài việc nòng súng bắn lâu khó biến dạng, nó còn có một lợi ích vô cùng lớn là có thể bắn liên tiếp được nhiều đạn hơn. Những loại súng thường của Trung Quốc thường chỉ bắn được gần mười băng là nòng đã đỏ hỏn, không thể tiếp tục bắn, nếu bắn tiếp sẽ gây biến dạng nòng, thậm trí còn xuất hiện tình trạng tự đạp vào chân mình, bắn súng tự nổ.
Hà Hổ thân là bang chủ một băng, kia lại là khẩu súng tự chế, như vậy khẩu súng kia trong tay hắn nhất định phải thuộc lại súng tự chế cao cấp. Mà súng tự chế cao cấp thì sợ rằng ngay cả khẩu Glock-17 của Vũ Minh cũng không thể so sánh.
Như vậy Hà Hổ chỉ rút ra thêm một khẩu súng, đã nâng khoảng cách song phương vốn đã xa nay lại càng xa hơn. Khiến Vũ Minh còn tự nhẩm thậm trí ngay cả tính mạng của hắn hiện giờ cũng khó giữ. Trong khoảng cách căn phòng này hẹp như vậy, có mù đi chăng nữa bắn súng cũng tuyệt đối nâng cao khả năng trúng đích, Vũ Minh chỉ sợ hắn chưa tiếp xúc gần Hà Hổ đã bị lão ta trực tiếp bắn một phát bể đầu.