Tương truyền Thần Bà Điện tọa giữa ngọn núi Sam cao quá tầng mây nằm khoảng mười mấy dặm về phía Tây. Nơi này hàng mấy trăm năm trước là thời kì đỉnh cao hùng tráng của những bộ tộc ít người sơn dã. Ngọn Sam là cô sơn nổi trội giữa hàng ngàn ngọn núi nhỏ thấp xung quanh, nó như một người khổng lồ tồn tại giữa vô vàn sinh linh bé nhỏ, một sự tồn tại lớn đến mức cường đại.
Truyền thuyết của những bộ lạc đã từng nhắc đến rằng, kể từ khi ngọn núi Sam bắt đầu tồn tại, đã có vô số những thứ cường đại và ma tính hoành hành trên nó. Cho đến khi những bộ tộc đầu tiên bắt đầu xuất hiện, kéo dài đằng đẵng vô số năm tháng, ngọn Sam đã để cho họ có được cuộc sống yên bình. Nó không hề biểu hiện sức mạnh của mình cho đến lúc, khi những bộ tộc này phát hiện ra họ đã bị ngọn núi Sam đầu độc, và ma tính đang dần lan tràn trong mỗi thành viên của bộ lạc.
Một thời kì mới đã bùng nổ, thời kì huyền thoại của ngọn núi này, kì Huyết Ngải.
Hàng chục bộ lạc trên ngọn Sam vốn đang chung sống hiền hòa và yên bình. Đến lúc này khi ngọn Sam và những thứ nó mang trong mình, qua thời gian dài đã khiến cho những thành viên của bộ tộc ngấm sâu chất độc của nó. Tâm tính hiền lành của mỗi thành viên các bộ lạc đã bị lấn át bằng sự hiếu chiến, chiến tranh, lúc này đã bắt đầu bùng nổ.
Khởi đầu là những chiến binh khỏe mạnh sung đột làm lực lượng chủ yếu tấn công tàn sát lẫn nhau. Họ bắt đầu coi tính mạng và đầu của kẻ thù là vinh quang, là thứ để thể hiện sức mạnh. Những kẻ hiếu chiến nhất bắt đầu xuất hiện và tàn sát. Tính mạng của những con người trên ngọn Sam không còn đáng giá, cho đến lúc này toàn bộ ngọn Sam bao phủ như trong thời kì địa ngục. Trong nỗi tuyệt vọng đang ám sâu trong tâm trí của mỗi người, nhưng chiến binh hiếu chiến lúc đầu bây giờ giết chóc không chỉ là để thỏa mãn lấy hư danh, mà chúng còn muốn giết người như để thỏa mãn cơn thèm khát, dục vọng, thỏa mãn thứ ma tính mà ngọn Sam đã đầu độc.
Tuyệt vọng bao trùm tuyệt vọng, cứ ngỡ rằng trời già đang muốn con người trên ngọn Sam toàn bộ phải chết. Thì lúc này một thời kì mới đã được thay thế cho thời kì những chiến binh. Những người đứng đầu những bộ lạc muốn toàn bộ những chiến binh hung tàn kia phải chết, để toàn bộ ngọn Sam có thể trở lại yên bình. Lúc này một thế lực sức mạnh to lớn được những bộ tộc cầu xin đến, những Mo huyền thoại.
Tồn tại trong mỗi bộ lạc được tọa trấn bởi một vị thầy tế có sức mạnh đại diện cho trời đất quỷ thần. Những vị thầy tế này được gọi là các Mo, họ có khả năng sử dụng huyết chú cũng như điều động sinh linh tế tụ, thờ khấn thần rừng, tế huyết sinh mạng khiến những bộ lạc được mưa thuận gió hòa.
Khi những chiến binh hiếu chiến bùng nổ sát tính, vượt ngoài tầm kiểm soát có thể khống chế của mỗi bộ lạc. Thậm chí ngay cả thành viên của bộ lạc mình cũng bắt đầu xuống tay. Những chiến binh này lúc này không còn được coi là thành viên của bộ tộc nữa, bởi trong mắt chúng chỉ có giết chóc, chúng bị trục xuất ra khỏi bộ lạc và được coi là ác quỷ.
Những chiến binh này bắt đầu thoát khỏi sự khống chế của mỗi bộ lạc, sát tâm càng nặng hơn, lúc này chúng càng hoành hành một cách dữ dội. Vô số tính mạng đổ xuống, nếu so với trước đây thì thời kì này số người chết còn lớn hơn gấp nhiều lần. Các Mo, bây giờ là lựa chọn duy nhất có đủ sức mạnh chống lại những chiến binh hiếu sát.
Thời kì chiến binh hiếu sát qua đi, lúc này chỉ còn khoảng bảy tám bộ lạc còn tồn tại. Trong đó chỉ có khoảng năm Mo là có thể kiểm soát được sức mạnh và bắt đầu chống lại hàng ngàn chiến binh hiếu sát, những con quỷ của núi Sam.
Sức mạnh to lớn của những Mo nương tựa vào chính là khả năng reo rắc Huyết Ngải của họ. Những Mo bình thường có khả năng điều động những con ma rừng của ngọn Sam để giúp đỡ mùa màng, để điều động được những con ma rừng này, những Mo phải sử dụng đến những lá Huyết Ngải mọc ở những hang động sâu và tối tăm nhất ngọn núi Sam.
Sức mạnh của Huyết Ngải to lớn đến mức có thể khiến những Mo điều động ma rừng và nắm trong tay sức mạnh tương đương những vị thần. Ước chừng cứ hàng trăm năm trôi qua, một bộ lạc mới có thể may mắn xuất hiện một Mo huyền thoại. Năm vị Mo ban đầu sau khi sử dụng Huyết Ngải đã có thể giết chết hàng ngàn con quỷ hiếu sát đang len lỏi trong ngọn Sam và kết thúc sứ mệnh của họ. Thế nhưng điều họ làm lại không thể giải quyết tận gốc vấn đề, khi những chiến binh hiếu sát chết đi, thì trong mỗi bộ tộc, lớp lớp những con quỷ đội nốt người mới lại trọng sinh.
Sự bất lực và tuyệt vọng lại càng lớn hơn, tính từ thời kì năm vị Mo đầu tiên còn khoảng bảy tám bộ lạc. Cho đến trăm năm sau đã chỉ còn lại duy nhất ba bộ lạc ít ỏi nhất, được bảo vệ bởi bốn vị Mo còn sót lại của thời kì chiến binh hiếu sát. Những Mo lúc này đã già và không còn có thể sống được lâu hơn nữa, trong mỗi bộ lạc lại không thấy dấu hiệu xuất hiện truyền nhân của họ. Nếu những Mo này ngã xuống, đây có thể là dấu chấm hết cho tất cả bộ lạc trên toàn ngọn Sam.
Cuối cùng, những Mo đã phải đưa ra một phương pháp tàn bạo nhất trong lịch sử, Huyết Tế. Chỉ còn duy nhất phương pháp Huyết Tế mới khiến các Mo có khả năng trấn áp những con quỷ của ngọn Sam vĩnh viễn. Ban đầu những vị Mo đầu tiên chỉ có khả năng hiến tế súc vật cho thần linh và điều khiển ma rừng. Nhưng súc vật lại không có linh hồn đủ mạnh để trấn áp ác quỷ, chỉ duy nhất linh hồn của con người mới có thể làm được điều này. Mà người có linh hồn mạnh mẽ nhất để phù hợp Huyết Tế, chính là một người con gái xinh đẹp nhất trong tất cả các bộ lạc, một người con gái trẻ trung và còn nguyên trinh tiết và cả sự trong trắng.
Phương pháp này tuy rằng rất tàn bạo, những tộc trưởng cũng cảm thấy điều này thật kinh khủng, thể nhưng để chấm dứt cả trăm năm ai oán, chấm dứt sức mạnh mạnh tương đương các vị thần có thể hủy diệt tất cả. Họ đã chấp nhận cho các Mo thực hiện Huyết Tế.
Một người con gái được cho là đẹp nhất, và trong trắng nhất được lựa chọn cho buổi Huyết Tế, đã làm dấy lên làn sóng phản đối của các thành viên trong những bộ lạc một cách giữ dội. Các tộc trưởng bị chỉ trích là bất lực và đang làm những điều hoang đường. Nhưng mặc cho sự phẫn nộ của đám đông, những tộc trưởng vẫn cố gắng thi hành quyết định được cho là tàn độc kia.
Ngày cô gái trẻ Huyết Tế, đã được các Mo đưa lên đỉnh ngọn Sam hùng vĩ, dưới gốc cây Sam cổ thụ được cho là đã sống đến ngàn năm tuổi, nơi các Mo khẳng định rằng có nhiều ma rừng nhất tập trung ở đây. Hàng ngàn thành viên các bộ tộc kéo dài than khóc kéo lê đôi chân trần điên dại ai oán kêu vang khắp rừng đại ngàn. Những chiến binh mới chưa bị ma tính xâm lấn đang cố gắng áp chế toàn bộ sơn nhân làm điều dại dột. Những tộc trưởng đang phải tự hi sinh danh tiếng của mình để người đời sỉ vả mình là bạo chúa mà mặt không đổi sắc.
Từng miếng gỗ xếp thành một cái đài cao bảy thước, cô gái trẻ được trang hoàng một cách lung linh và xinh đẹp nhất. Nét mặt u buồn đứng trên ngọn đài mà dần nhắm mắt lại. Cho đến khi các Mo già đọc lên những lời khẩn cầu cuối cùng, Huyết Tế đã bắt đầu xảy ra.
Một tiếng kêu khe khẽ của cô gái trẻ vang lên, tấm vải cẩm xa tượng trưng cho mỗi tộc sơn nhân núi Sam từ từ ép chặt quanh cổ cô, cho đến khi cô gái trẻ chút đến hơi thở cuối cùng.
Một cỗ quan tài bằng đá xanh của núi Sam dày đến ba tấc, bên trong chứa đầy Huyết Ngải và lá Sung khô. Cô gái trẻ được đặt vào giữa cỗ quan tài đá, tiếng đóng nắp quan tài kình kịch vang lên, là lúc khuôn mặt xinh đẹp kia được nhìn thấy lần cuối cùng. Hàng ngàn tiếng gào rú cào cấu vang vọng, kết thúc một cuộc đời kém may mắn.
Sau đó cỗ quan tài đá xanh được chôn dưới gốc cây Sam ngàn năm, dưới đến cả mấy chục thước sâu. Một điện thờ được xây dựng ngay cạnh cỗ quan tài bằng đá xanh đó, cũng dưới cả mấy chục thước sâu như để tôn kính. Bên trên mặt đất cách đó không phải là đỉnh núi, mà lại là sườn núi, những tộc trưởng lập nên một cái Miếu lớn trong cái hang dưới gốc cây Pơ Mu. Cô gái trẻ được coi là thần sinh mạng của những bộ lạc núi Sam. Hàng năm được thờ cúng rất thịnh.
- Haizz!
Nói đến đây Tòng Lĩnh chợt thở dài một tiếng, Vũ Minh khóe mày hơi giật nhíu nhíu vài cái kì quái:
- Nói như vậy thì mọi chuyện có phải là đã kết thúc ổn thỏa rồi đúng không? Tôi cảm thấy trong chuyện này không có vấn đề gì có thể nguy hiểm đến chúng ta cả?
Tòng Lĩnh lắc lắc đầu:
- Vốn dĩ đáng nhẽ ra là nên như vậy! Nhưng vấn đề chính ở đây là sau đó các bộ lạc không còn người chết nữa, thế nhưng vẫn còn một điều chi tiết nhỏ nhặt! Đó là ở cái Miếu đó sau này bắt đầu xuất hiện nhiều thứ kì lạ, ban đầu là bóng một cô gái trẻ rất xinh đẹp thoắt ẩn hiện, sau đó cô gái đó xuất hiện lần nữa thì lại có cảnh tượng cô ta nhanh chóng già đi đến thật xấu xí, tốc độ có thể thấy bằng mắt thường. Sau đó cũng không còn ai dám đến đó thờ cúng nữa, chỉ đến hàng năm lễ tổ của bộ lạc, mới có thể tổ chức đại lượng một nhóm người lớn đi đến đó thờ tế!
- Vậy đó chính là lý do tại sao cái Miếu đó gọi là Miếu Thần Bà có đúng không?
Tòng Lĩnh trong mắt miên man, gật gật đầu, sau đó trong tay cầm một khối gỗ nhỏ liên tục đẽo gọt, cũng không biết là làm cái gì. Vũ Minh cảm khái một hơi, sau đó lắc lắc đầu chính mình quay đi. Không ngờ trong dãy Hoàng Liên Sơn heo hút như vậy, cũng có thể xảy ra những chuyện thật đáng thương, chỉ tiếc cho cô gái trẻ kia, như vậy mà đã mất cả một cuộc đời.
Sau đó một ngày chuẩn bị các kế hoạch đầy đủ, cộng thêm mọi hành trang đã được sắp xếp tươm tất. Đoàn khảo cổ bắt đầu tiến những bước đầu tiên của mình, bắt đầu thâm nhập vào dãy Hoàng Liên Sơn đầy rẫy những điều kì bí ở phía trước. Bên trong đường nhỏ lắt léo, không có bất cứ một phương tiện nào có thể sử dụng nhanh hơn đi bộ. Đoàn khảo cổ bắt buộc phải mang vác các đồ đạc trọng yếu bằng chính sức lực của bản thân, cũng may lần này trong đoàn đã thuê đại lượng người để khuân vác đồ đạc, mấy vị Tiến Sĩ cũng không cần phải bận tâm đến điều này, bằng không cũng không biết đến ngày tháng năm nào mới có thể bước vào di chỉ trong kia. Ở đây toàn là những tên mọt sách, thân thể yếu ớt, đến chính quần áo mình mang theo còn thấy khó khăn, chưa nói đến hàng loạt vật dụng rất nặng phục vụ cho công tác khảo cổ.
Liễu Bảo Trang khi mới bắt đầu hành trình còn thi thoảng chú ý mọi người, để ý không có ai chú ý đến mới ẩn ẩn hành hạ Vũ Minh một chút cho thống khoái. Sau đó leo núi cả nửa ngày, đến mức đi bộ cũng run rẩy, Vũ Minh chỉ cảm thấy buồn cười mà rìu cô ta đi tiếp quãng đường tiếp theo.
Nhìn khuôn mặt trêu tức của Vũ Minh mà Liễu Bảo Trang cảm thấy thật phát hận, muốn hành hạ hắn ta một chút thế nhưng chính mình đến sức nói cũng không có, bèn để mặc thân thể tự phiêu tự dật. Thôi thì liễu đi theo gió cũng được, cốt sao cho thật cảm thấy thoải mái hơn.
Rồi lại qua nửa ngày nữa, cuối cùng Tòng Lĩnh và các thành viên trong đoàn cũng quyết định lựa chọn một nơi an toàn để cắm trại qua đêm, nơi này là một góc rừng bên cạnh một con suối nhỏ. Trong suối có rất nhiều cá, sẵn tiện Tòng Lĩnh liền thể hiện bản lĩnh của mình một chút, chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ Tòng Lĩnh đã bắt được rất nhiều cá, sau đó thể hiện tài năng nướng cá của mình khiến các vị Tiến Sĩ trố mắt một trận, tận tình thưởng thức một hồi mà sau đó đống cá lớn đến như vậy cũng bay sạch không còn một con.
Liễu Bảo Trang mệt mỏi một ngày, đến tối vì món cá của Tòng Lĩnh quá tuyệt nên ăn rất nhiều, cuối cùng lại bị trướng bụng kêu la oai oái. Vũ Minh lại lắc đầu cười cười, sau đó cảm thấy Liễu Bảo Trang thật quá đáng thương, liền thể hiện thủ pháp của mình một chút, điểm điểm vài huyệt đạo sau đó truyền một chút chân khí vào hóa giải trạng thái khó chịu của Liễu Bảo Trang.
Dù sao hiện giờ hắn đã có tu vi Hạ Đạo Học, lúc này trong cơ thể cũng đã xuất hiện lượng chân khí nhất định. Tuy không thể sử dụng đánh nhau, thế nhưng để trị liệu và vận hành chu thiên cũng tuyệt đối có lợi.
Liễu Bảo Trang sau khi hồi phục lại cảm thấy thoải mái, liền quên mất ân nghĩa tiếp tục hành hạ Vũ Minh, cấu nhéo nặn nhào thật loạn. Vũ Minh kêu trời kêu đất, hận mình thật quá ngu ngốc, tại sao lại tự chuốc khổ vào thân, sau đó phải sử dụng đến thân pháp chạy trốn, né tránh. Cuối cùng mới thoát khỏi tầm mắt của Liễu Bảo Trang, tận tình thở dốc một hồi, thoải mái cảm nhận không khí trong lành không có Liễu Bảo Trang sao trổi.
Kì thực tính cách của Liễu Bảo Trang bạo hành như vậy chỉ có duy nhất một mình Vũ Minh được kiến thức, còn toàn bộ mọi người thật ra không hề biết Liễu Bảo Trang còn có một mặt này. Bề ngoài Liễu Bảo Trang tâm tình lạnh lẽo, rất ít nói, thế nhưng sau đó trong bóng tối bên cạnh Vũ Minh hắn thì tính tình thật sự rất hoạt bát, hoạt bát đến loạn.
Hành trình sau đó lại tiếp tục, cứ mỗi ngày đoàn khảo cổ tốc độ di chuyển không được nhanh lắm, chỉ được khoảng hơn mười kilomet. Nhưng đó là do địa hình ở đây thực sự quá phức tạp, chỗ nào dễ đi một chút chỉ có thể đi ba tiếng một cây số. Nhưng gặp phải địa hình khó đi, ví dụ như vách núi treo leo, có nơi là núi đá dựng đứng đến chín mươi độ, bình thường một chút thì cũng phải bảy mươi độ, di chuyển đều phải dùng quốc quân dụng cỡ nhỏ để bám vào đất núi. Dây thừng người nối người để tránh nguy hiểm, cho nên người nào mà đi chậm hay xảy ra vấn đề, đều có thể ảnh hưởng đến quá trình của cả đoàn.
Hơn nữa đó chỉ là những đoạn đường đầu tiên, những ngọn bên ngoài đa phần thoải thoải, còn có thể di chuyển được xa. Nhưng càng đi vào sâu hơn thì lại phải đối diện với địa hình hiểm trở, nham nhở vách đá sụt lún. Thậm chí mối nguy hiểm ít bận tâm nhất là thú rừng, ban đầu bên ngoài không hề xuất hiện, thế nhưng vào sâu phía trong đã có thể thấy vô số rắn độc mãng xà bò lan tràn mặt đất, rất nguy hiểm. Ban đêm còn có thi thoảng tiếng sói tru khiến không khí thật cảm thấy muốn rợn tóc gáy.
Liễu Bảo Trang mấy ngày đầu còn có tâm trạng chú ý đến Vũ Minh, mấy ngày sau này tâm trạng chỉ một khoảng miên man, trong tâm luôn cảm thấy sợ hãi, bất giác lúc này đến cả đi vệ sinh cô ta cũng bắt Vũ Minh phải đứng ở xa xa trông chừng. Vũ Minh nội tâm hốt hoảng, kể từ lúc nào hắn đã trở thành bảo kê cho cái đồ mặt lạnh này rồi. Thế nhưng nghĩ lại tình cảnh lúc này cô ta cũng thật sự đáng thương, thậm chí có hơi chút tức cười.
Hắn chậm rãi cảm nhận không gian một phen, nhưng bỗng hắn lại cảm thấy giật mình. Mấy ngày nay quả thật chỉ chú tâm đến việc leo núi, hắn cũng không để ý đến hiện tượng xung quanh. Thế nhưng lúc này hắn cẩn thận cảm nhận, phát hiện không ngờ càng ngày càng cảm thấy mùi vị của Tử Sắc Hoa càng trở nên nồng đậm, không có lẽ nào…
Truyền thuyết của những bộ lạc đã từng nhắc đến rằng, kể từ khi ngọn núi Sam bắt đầu tồn tại, đã có vô số những thứ cường đại và ma tính hoành hành trên nó. Cho đến khi những bộ tộc đầu tiên bắt đầu xuất hiện, kéo dài đằng đẵng vô số năm tháng, ngọn Sam đã để cho họ có được cuộc sống yên bình. Nó không hề biểu hiện sức mạnh của mình cho đến lúc, khi những bộ tộc này phát hiện ra họ đã bị ngọn núi Sam đầu độc, và ma tính đang dần lan tràn trong mỗi thành viên của bộ lạc.
Một thời kì mới đã bùng nổ, thời kì huyền thoại của ngọn núi này, kì Huyết Ngải.
Hàng chục bộ lạc trên ngọn Sam vốn đang chung sống hiền hòa và yên bình. Đến lúc này khi ngọn Sam và những thứ nó mang trong mình, qua thời gian dài đã khiến cho những thành viên của bộ tộc ngấm sâu chất độc của nó. Tâm tính hiền lành của mỗi thành viên các bộ lạc đã bị lấn át bằng sự hiếu chiến, chiến tranh, lúc này đã bắt đầu bùng nổ.
Khởi đầu là những chiến binh khỏe mạnh sung đột làm lực lượng chủ yếu tấn công tàn sát lẫn nhau. Họ bắt đầu coi tính mạng và đầu của kẻ thù là vinh quang, là thứ để thể hiện sức mạnh. Những kẻ hiếu chiến nhất bắt đầu xuất hiện và tàn sát. Tính mạng của những con người trên ngọn Sam không còn đáng giá, cho đến lúc này toàn bộ ngọn Sam bao phủ như trong thời kì địa ngục. Trong nỗi tuyệt vọng đang ám sâu trong tâm trí của mỗi người, nhưng chiến binh hiếu chiến lúc đầu bây giờ giết chóc không chỉ là để thỏa mãn lấy hư danh, mà chúng còn muốn giết người như để thỏa mãn cơn thèm khát, dục vọng, thỏa mãn thứ ma tính mà ngọn Sam đã đầu độc.
Tuyệt vọng bao trùm tuyệt vọng, cứ ngỡ rằng trời già đang muốn con người trên ngọn Sam toàn bộ phải chết. Thì lúc này một thời kì mới đã được thay thế cho thời kì những chiến binh. Những người đứng đầu những bộ lạc muốn toàn bộ những chiến binh hung tàn kia phải chết, để toàn bộ ngọn Sam có thể trở lại yên bình. Lúc này một thế lực sức mạnh to lớn được những bộ tộc cầu xin đến, những Mo huyền thoại.
Tồn tại trong mỗi bộ lạc được tọa trấn bởi một vị thầy tế có sức mạnh đại diện cho trời đất quỷ thần. Những vị thầy tế này được gọi là các Mo, họ có khả năng sử dụng huyết chú cũng như điều động sinh linh tế tụ, thờ khấn thần rừng, tế huyết sinh mạng khiến những bộ lạc được mưa thuận gió hòa.
Khi những chiến binh hiếu chiến bùng nổ sát tính, vượt ngoài tầm kiểm soát có thể khống chế của mỗi bộ lạc. Thậm chí ngay cả thành viên của bộ lạc mình cũng bắt đầu xuống tay. Những chiến binh này lúc này không còn được coi là thành viên của bộ tộc nữa, bởi trong mắt chúng chỉ có giết chóc, chúng bị trục xuất ra khỏi bộ lạc và được coi là ác quỷ.
Những chiến binh này bắt đầu thoát khỏi sự khống chế của mỗi bộ lạc, sát tâm càng nặng hơn, lúc này chúng càng hoành hành một cách dữ dội. Vô số tính mạng đổ xuống, nếu so với trước đây thì thời kì này số người chết còn lớn hơn gấp nhiều lần. Các Mo, bây giờ là lựa chọn duy nhất có đủ sức mạnh chống lại những chiến binh hiếu sát.
Thời kì chiến binh hiếu sát qua đi, lúc này chỉ còn khoảng bảy tám bộ lạc còn tồn tại. Trong đó chỉ có khoảng năm Mo là có thể kiểm soát được sức mạnh và bắt đầu chống lại hàng ngàn chiến binh hiếu sát, những con quỷ của núi Sam.
Sức mạnh to lớn của những Mo nương tựa vào chính là khả năng reo rắc Huyết Ngải của họ. Những Mo bình thường có khả năng điều động những con ma rừng của ngọn Sam để giúp đỡ mùa màng, để điều động được những con ma rừng này, những Mo phải sử dụng đến những lá Huyết Ngải mọc ở những hang động sâu và tối tăm nhất ngọn núi Sam.
Sức mạnh của Huyết Ngải to lớn đến mức có thể khiến những Mo điều động ma rừng và nắm trong tay sức mạnh tương đương những vị thần. Ước chừng cứ hàng trăm năm trôi qua, một bộ lạc mới có thể may mắn xuất hiện một Mo huyền thoại. Năm vị Mo ban đầu sau khi sử dụng Huyết Ngải đã có thể giết chết hàng ngàn con quỷ hiếu sát đang len lỏi trong ngọn Sam và kết thúc sứ mệnh của họ. Thế nhưng điều họ làm lại không thể giải quyết tận gốc vấn đề, khi những chiến binh hiếu sát chết đi, thì trong mỗi bộ tộc, lớp lớp những con quỷ đội nốt người mới lại trọng sinh.
Sự bất lực và tuyệt vọng lại càng lớn hơn, tính từ thời kì năm vị Mo đầu tiên còn khoảng bảy tám bộ lạc. Cho đến trăm năm sau đã chỉ còn lại duy nhất ba bộ lạc ít ỏi nhất, được bảo vệ bởi bốn vị Mo còn sót lại của thời kì chiến binh hiếu sát. Những Mo lúc này đã già và không còn có thể sống được lâu hơn nữa, trong mỗi bộ lạc lại không thấy dấu hiệu xuất hiện truyền nhân của họ. Nếu những Mo này ngã xuống, đây có thể là dấu chấm hết cho tất cả bộ lạc trên toàn ngọn Sam.
Cuối cùng, những Mo đã phải đưa ra một phương pháp tàn bạo nhất trong lịch sử, Huyết Tế. Chỉ còn duy nhất phương pháp Huyết Tế mới khiến các Mo có khả năng trấn áp những con quỷ của ngọn Sam vĩnh viễn. Ban đầu những vị Mo đầu tiên chỉ có khả năng hiến tế súc vật cho thần linh và điều khiển ma rừng. Nhưng súc vật lại không có linh hồn đủ mạnh để trấn áp ác quỷ, chỉ duy nhất linh hồn của con người mới có thể làm được điều này. Mà người có linh hồn mạnh mẽ nhất để phù hợp Huyết Tế, chính là một người con gái xinh đẹp nhất trong tất cả các bộ lạc, một người con gái trẻ trung và còn nguyên trinh tiết và cả sự trong trắng.
Phương pháp này tuy rằng rất tàn bạo, những tộc trưởng cũng cảm thấy điều này thật kinh khủng, thể nhưng để chấm dứt cả trăm năm ai oán, chấm dứt sức mạnh mạnh tương đương các vị thần có thể hủy diệt tất cả. Họ đã chấp nhận cho các Mo thực hiện Huyết Tế.
Một người con gái được cho là đẹp nhất, và trong trắng nhất được lựa chọn cho buổi Huyết Tế, đã làm dấy lên làn sóng phản đối của các thành viên trong những bộ lạc một cách giữ dội. Các tộc trưởng bị chỉ trích là bất lực và đang làm những điều hoang đường. Nhưng mặc cho sự phẫn nộ của đám đông, những tộc trưởng vẫn cố gắng thi hành quyết định được cho là tàn độc kia.
Ngày cô gái trẻ Huyết Tế, đã được các Mo đưa lên đỉnh ngọn Sam hùng vĩ, dưới gốc cây Sam cổ thụ được cho là đã sống đến ngàn năm tuổi, nơi các Mo khẳng định rằng có nhiều ma rừng nhất tập trung ở đây. Hàng ngàn thành viên các bộ tộc kéo dài than khóc kéo lê đôi chân trần điên dại ai oán kêu vang khắp rừng đại ngàn. Những chiến binh mới chưa bị ma tính xâm lấn đang cố gắng áp chế toàn bộ sơn nhân làm điều dại dột. Những tộc trưởng đang phải tự hi sinh danh tiếng của mình để người đời sỉ vả mình là bạo chúa mà mặt không đổi sắc.
Từng miếng gỗ xếp thành một cái đài cao bảy thước, cô gái trẻ được trang hoàng một cách lung linh và xinh đẹp nhất. Nét mặt u buồn đứng trên ngọn đài mà dần nhắm mắt lại. Cho đến khi các Mo già đọc lên những lời khẩn cầu cuối cùng, Huyết Tế đã bắt đầu xảy ra.
Một tiếng kêu khe khẽ của cô gái trẻ vang lên, tấm vải cẩm xa tượng trưng cho mỗi tộc sơn nhân núi Sam từ từ ép chặt quanh cổ cô, cho đến khi cô gái trẻ chút đến hơi thở cuối cùng.
Một cỗ quan tài bằng đá xanh của núi Sam dày đến ba tấc, bên trong chứa đầy Huyết Ngải và lá Sung khô. Cô gái trẻ được đặt vào giữa cỗ quan tài đá, tiếng đóng nắp quan tài kình kịch vang lên, là lúc khuôn mặt xinh đẹp kia được nhìn thấy lần cuối cùng. Hàng ngàn tiếng gào rú cào cấu vang vọng, kết thúc một cuộc đời kém may mắn.
Sau đó cỗ quan tài đá xanh được chôn dưới gốc cây Sam ngàn năm, dưới đến cả mấy chục thước sâu. Một điện thờ được xây dựng ngay cạnh cỗ quan tài bằng đá xanh đó, cũng dưới cả mấy chục thước sâu như để tôn kính. Bên trên mặt đất cách đó không phải là đỉnh núi, mà lại là sườn núi, những tộc trưởng lập nên một cái Miếu lớn trong cái hang dưới gốc cây Pơ Mu. Cô gái trẻ được coi là thần sinh mạng của những bộ lạc núi Sam. Hàng năm được thờ cúng rất thịnh.
- Haizz!
Nói đến đây Tòng Lĩnh chợt thở dài một tiếng, Vũ Minh khóe mày hơi giật nhíu nhíu vài cái kì quái:
- Nói như vậy thì mọi chuyện có phải là đã kết thúc ổn thỏa rồi đúng không? Tôi cảm thấy trong chuyện này không có vấn đề gì có thể nguy hiểm đến chúng ta cả?
Tòng Lĩnh lắc lắc đầu:
- Vốn dĩ đáng nhẽ ra là nên như vậy! Nhưng vấn đề chính ở đây là sau đó các bộ lạc không còn người chết nữa, thế nhưng vẫn còn một điều chi tiết nhỏ nhặt! Đó là ở cái Miếu đó sau này bắt đầu xuất hiện nhiều thứ kì lạ, ban đầu là bóng một cô gái trẻ rất xinh đẹp thoắt ẩn hiện, sau đó cô gái đó xuất hiện lần nữa thì lại có cảnh tượng cô ta nhanh chóng già đi đến thật xấu xí, tốc độ có thể thấy bằng mắt thường. Sau đó cũng không còn ai dám đến đó thờ cúng nữa, chỉ đến hàng năm lễ tổ của bộ lạc, mới có thể tổ chức đại lượng một nhóm người lớn đi đến đó thờ tế!
- Vậy đó chính là lý do tại sao cái Miếu đó gọi là Miếu Thần Bà có đúng không?
Tòng Lĩnh trong mắt miên man, gật gật đầu, sau đó trong tay cầm một khối gỗ nhỏ liên tục đẽo gọt, cũng không biết là làm cái gì. Vũ Minh cảm khái một hơi, sau đó lắc lắc đầu chính mình quay đi. Không ngờ trong dãy Hoàng Liên Sơn heo hút như vậy, cũng có thể xảy ra những chuyện thật đáng thương, chỉ tiếc cho cô gái trẻ kia, như vậy mà đã mất cả một cuộc đời.
Sau đó một ngày chuẩn bị các kế hoạch đầy đủ, cộng thêm mọi hành trang đã được sắp xếp tươm tất. Đoàn khảo cổ bắt đầu tiến những bước đầu tiên của mình, bắt đầu thâm nhập vào dãy Hoàng Liên Sơn đầy rẫy những điều kì bí ở phía trước. Bên trong đường nhỏ lắt léo, không có bất cứ một phương tiện nào có thể sử dụng nhanh hơn đi bộ. Đoàn khảo cổ bắt buộc phải mang vác các đồ đạc trọng yếu bằng chính sức lực của bản thân, cũng may lần này trong đoàn đã thuê đại lượng người để khuân vác đồ đạc, mấy vị Tiến Sĩ cũng không cần phải bận tâm đến điều này, bằng không cũng không biết đến ngày tháng năm nào mới có thể bước vào di chỉ trong kia. Ở đây toàn là những tên mọt sách, thân thể yếu ớt, đến chính quần áo mình mang theo còn thấy khó khăn, chưa nói đến hàng loạt vật dụng rất nặng phục vụ cho công tác khảo cổ.
Liễu Bảo Trang khi mới bắt đầu hành trình còn thi thoảng chú ý mọi người, để ý không có ai chú ý đến mới ẩn ẩn hành hạ Vũ Minh một chút cho thống khoái. Sau đó leo núi cả nửa ngày, đến mức đi bộ cũng run rẩy, Vũ Minh chỉ cảm thấy buồn cười mà rìu cô ta đi tiếp quãng đường tiếp theo.
Nhìn khuôn mặt trêu tức của Vũ Minh mà Liễu Bảo Trang cảm thấy thật phát hận, muốn hành hạ hắn ta một chút thế nhưng chính mình đến sức nói cũng không có, bèn để mặc thân thể tự phiêu tự dật. Thôi thì liễu đi theo gió cũng được, cốt sao cho thật cảm thấy thoải mái hơn.
Rồi lại qua nửa ngày nữa, cuối cùng Tòng Lĩnh và các thành viên trong đoàn cũng quyết định lựa chọn một nơi an toàn để cắm trại qua đêm, nơi này là một góc rừng bên cạnh một con suối nhỏ. Trong suối có rất nhiều cá, sẵn tiện Tòng Lĩnh liền thể hiện bản lĩnh của mình một chút, chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ Tòng Lĩnh đã bắt được rất nhiều cá, sau đó thể hiện tài năng nướng cá của mình khiến các vị Tiến Sĩ trố mắt một trận, tận tình thưởng thức một hồi mà sau đó đống cá lớn đến như vậy cũng bay sạch không còn một con.
Liễu Bảo Trang mệt mỏi một ngày, đến tối vì món cá của Tòng Lĩnh quá tuyệt nên ăn rất nhiều, cuối cùng lại bị trướng bụng kêu la oai oái. Vũ Minh lại lắc đầu cười cười, sau đó cảm thấy Liễu Bảo Trang thật quá đáng thương, liền thể hiện thủ pháp của mình một chút, điểm điểm vài huyệt đạo sau đó truyền một chút chân khí vào hóa giải trạng thái khó chịu của Liễu Bảo Trang.
Dù sao hiện giờ hắn đã có tu vi Hạ Đạo Học, lúc này trong cơ thể cũng đã xuất hiện lượng chân khí nhất định. Tuy không thể sử dụng đánh nhau, thế nhưng để trị liệu và vận hành chu thiên cũng tuyệt đối có lợi.
Liễu Bảo Trang sau khi hồi phục lại cảm thấy thoải mái, liền quên mất ân nghĩa tiếp tục hành hạ Vũ Minh, cấu nhéo nặn nhào thật loạn. Vũ Minh kêu trời kêu đất, hận mình thật quá ngu ngốc, tại sao lại tự chuốc khổ vào thân, sau đó phải sử dụng đến thân pháp chạy trốn, né tránh. Cuối cùng mới thoát khỏi tầm mắt của Liễu Bảo Trang, tận tình thở dốc một hồi, thoải mái cảm nhận không khí trong lành không có Liễu Bảo Trang sao trổi.
Kì thực tính cách của Liễu Bảo Trang bạo hành như vậy chỉ có duy nhất một mình Vũ Minh được kiến thức, còn toàn bộ mọi người thật ra không hề biết Liễu Bảo Trang còn có một mặt này. Bề ngoài Liễu Bảo Trang tâm tình lạnh lẽo, rất ít nói, thế nhưng sau đó trong bóng tối bên cạnh Vũ Minh hắn thì tính tình thật sự rất hoạt bát, hoạt bát đến loạn.
Hành trình sau đó lại tiếp tục, cứ mỗi ngày đoàn khảo cổ tốc độ di chuyển không được nhanh lắm, chỉ được khoảng hơn mười kilomet. Nhưng đó là do địa hình ở đây thực sự quá phức tạp, chỗ nào dễ đi một chút chỉ có thể đi ba tiếng một cây số. Nhưng gặp phải địa hình khó đi, ví dụ như vách núi treo leo, có nơi là núi đá dựng đứng đến chín mươi độ, bình thường một chút thì cũng phải bảy mươi độ, di chuyển đều phải dùng quốc quân dụng cỡ nhỏ để bám vào đất núi. Dây thừng người nối người để tránh nguy hiểm, cho nên người nào mà đi chậm hay xảy ra vấn đề, đều có thể ảnh hưởng đến quá trình của cả đoàn.
Hơn nữa đó chỉ là những đoạn đường đầu tiên, những ngọn bên ngoài đa phần thoải thoải, còn có thể di chuyển được xa. Nhưng càng đi vào sâu hơn thì lại phải đối diện với địa hình hiểm trở, nham nhở vách đá sụt lún. Thậm chí mối nguy hiểm ít bận tâm nhất là thú rừng, ban đầu bên ngoài không hề xuất hiện, thế nhưng vào sâu phía trong đã có thể thấy vô số rắn độc mãng xà bò lan tràn mặt đất, rất nguy hiểm. Ban đêm còn có thi thoảng tiếng sói tru khiến không khí thật cảm thấy muốn rợn tóc gáy.
Liễu Bảo Trang mấy ngày đầu còn có tâm trạng chú ý đến Vũ Minh, mấy ngày sau này tâm trạng chỉ một khoảng miên man, trong tâm luôn cảm thấy sợ hãi, bất giác lúc này đến cả đi vệ sinh cô ta cũng bắt Vũ Minh phải đứng ở xa xa trông chừng. Vũ Minh nội tâm hốt hoảng, kể từ lúc nào hắn đã trở thành bảo kê cho cái đồ mặt lạnh này rồi. Thế nhưng nghĩ lại tình cảnh lúc này cô ta cũng thật sự đáng thương, thậm chí có hơi chút tức cười.
Hắn chậm rãi cảm nhận không gian một phen, nhưng bỗng hắn lại cảm thấy giật mình. Mấy ngày nay quả thật chỉ chú tâm đến việc leo núi, hắn cũng không để ý đến hiện tượng xung quanh. Thế nhưng lúc này hắn cẩn thận cảm nhận, phát hiện không ngờ càng ngày càng cảm thấy mùi vị của Tử Sắc Hoa càng trở nên nồng đậm, không có lẽ nào…