Trở lại tiếp cận Tòng Lĩnh, Vũ Minh tận tình hỏi han chặng đường phía trước, mới bần thần mà biết rằng bọn họ đang cách ngọn núi Sam trong câu truyện của Tòng Lĩnh không xa. Vũ Minh có dự cảm bất định, dường như rất có thể lần này Tử Sắc Hoa sẽ xuất hiện ở cái ngôi Miếu kia. Vũ Minh thâm tâm cảnh giác, dè chừng nghi hoặc hỏi Tòng Lĩnh:
- Chẳng lẽ ngoài duy nhất lối mòn đi qua ngôi Miếu kia! Chúng ta không còn con đường nào khác để đi hay sao?
Tòng Lĩnh đưa tay chống cằm trầm ngâm một lát rồi nói:
- Cũng không phải là không có! Chỉ là, nếu chúng ta lựa chọn con đường khác, khoảng cách đi vào điểm ấn định kia rất xa. Sợ rằng còn phải mất thêm cả tháng trời nữa, chưa tính còn nguy hiểm hơn nhiều lần!
Vũ Minh gật gật đầu, trên thực tế hắn cũng hoàn toàn có thể hiểu được suy nghĩ của Tòng Lĩnh. Ngay cả hắn không có kinh nghiệm lăn lộn trong núi rừng như Tòng Lĩnh, thế nhưng hắn dựa vào địa hình trùng trùng hiểm trở xung quanh cũng đã đoán được phần nào. Bên trong dãy Hoàng Liên Sơn, chưa kể núi đá nhấp nhô, vách núi dựng đứng, mà còn phải kể đến dã thú rừng rậm, bất cứ lúc nào bọn chúng cũng có thể xuất hiện.
Mấy ngày nay di chuyển trong dãy Hoàng Liên Sơn, mọi người đã trải qua đủ loại cảm giác từ âm u trầm lắng đến xao động dữ dội, rồi rắn rết sói dữ. Nhưng chính họ cũng không thể ngờ rằng, con đường mà họ đi đã làm giảm thiểu đi rất nhiều những nguy hiểm. Mặc dù bây giờ thế giới đã hiện đại, không nơi đâu là con người ta không thể không biết, thế nhưng trong dãy Hoàng Liên Sơn vẫn còn vô vàn thứ hoang dã mà bên ngoài vẫn chưa khám phá. Ngay chuyện trong này tồn tại biết bao loài động vật kì lạ, đó cũng là một ẩn số rất lớn cho các nhà khoa học.
Con đường mà Tòng Lĩnh lựa chọn đưa cả đoàn khảo cổ đi qua, chính là con đường đã được tạo ra từ vô số lần đi rừng lâu năm của các tộc người bản địa. Ở đây mọi nguy hiểm cơ bản đã được loại trừ đi rất nhiều, thế nhưng nếu chỉ còn bước ra khỏi lối mòn đường đi này một chút thôi. Đảm bảo rất nhanh sẽ có người kinh hãi mà hô lớn, bởi chỉ cần ngoài phạm vi con đường. Dã thú sinh trưởng mạnh mẽ, nhiều loại hung thú dữ tợn ẩn nấp tiềm tàng, hơn nữa đám cây bụi chằng chịt chắn tầm đường đi, căn bản ở đây chính là một địa phương nguyên thủy đến mức sơ khai. Ở đây mọi thứ nguy hiểm đều là ở trạng thái cao nhất, chưa kể đến dã thú, mà ngay cả thảm thực vật ở đây cũng có vô vàn loài cây gai có chất kịch độc. Chỉ cần không cẩn thận một chút, có thể chỉ vì cứa trúng một ngọn gai, mà đã sốt hôn mê đến mấy ngày là nhẹ, nếu nặng thì ngay cả tính mạng cũng khó giữ.
Sau đó đoàn khảo cổ lại tiếp tục theo lối mòn mà Tòng Lĩnh đã định trước để di chuyển. Mối lo lắng tiềm tàng trong lòng Vũ Minh càng lúc càng tăng cao. Đến một lúc hắn đã đánh xuống khẳng định, địa phương Miếu Thần Bà kia đi qua, nhất định Tử Sắc Hoa đang tồn tại ở nơi này. Sắc vị của Tử Sắc Hoa càng thêm nồng đậm, cộng thêm kết hợp với lộ trình mà Tòng Lĩnh tiết lộ, hai thứ so sánh với nhau vừa lúc trùng hợp khoảng cách mà Tử Sắc Hoa tồn tại.
Vũ Minh xác định được mối nguy hiểm, lập tức làm ra chuẩn bị. Lần này cũng không biết có phải sẽ đụng độ với Cương Thi quái vật kia hay không, thế nhưng cũng phải làm chuẩn bị trước thật tốt. Nếu một khi đụng phải nguy hiểm, vẫn còn có đường lui mà đánh vào.
Trước khi tiến vào dãy Hoàng Liên Sơn, nghe qua câu chuyện của Tòng Lĩnh, Vũ Minh còn chưa cảm nhận được sự nguy hiểm mà Miếu Thần Bà mang lại như lời Tòng Lĩnh nói, nhưng sau khi biết rằng ở đó có tồn tại Tử Sắc Hoa thì hắn đã lập tức khẳng định lời Tòng Lĩnh nói hoàn toàn là sự thật.
Cả đoàn chậm chạp di chuyển, lúc này đã là năm giờ chiều, như thường lệ thì Tòng Lĩnh sẽ thương thảo với Bì Nhân Thanh để cả đoàn hạ trại tại đây, thế nhưng hôm nay Tòng Lĩnh lại động viên mọi người đi tiếp. Điều này khiên Vũ Minh không khỏi cảm thấy kì quái, liền tiến tới gần Tòng Lĩnh đánh tiếng hỏi:
- Tại sao không hạ trại tại đây?
- Phía trước không xa là đã đến Miếu Thần Bà, chúng ta cố gắng thêm một chút sẽ tới đó!
Vũ Minh nghe lời này liền trầm xuống lo lắng nói:
- Chẳng phải cậu bảo rằng ở đó có nguy hiểm sao? Tại sao không tránh chỗ đó ra, ngày mai chúng ta trực tiếp vượt qua, như vậy đỡ đi một mối lo lớn?
Tòng Lĩnh lắc lắc đầu nói:
- Tuyệt đối không được, chúng ta nhất định phải qua đêm ở Miếu Thần Bà. Đã đi đến địa phương này rồi thì ban đêm có rất nhiều nguy hiểm, xung quanh đây đã không còn an toàn như các đoạn đường trước nữa, so ra chỉ có Miếu Thần Bà là an toàn nhất. Hơn nữa đến chân Miếu mà không vào Miếu, như vậy sẽ bị coi là bất kính, càng đem lại nguy hiểm cho chúng ta lớn hơn...
Vũ Minh trong lòng như có lửa, bởi vì hắn cảm nhận được rằng Tử Sắc Hoa đích thực có trong ngôi Miếu kia cách đây không xa, nếu theo như lời Tòng Lĩnh nói, trực tiếp nghỉ ngơi ở Miếu kia, như vậy chẳng khác nào dâng miếng mỡ vào miệng cọp, cách xử lý này hắn cực lực phản đối. Vũ Minh cố gắng thuyết phục Tòng Lĩnh một lần:
- Tôi thiết nghĩ nên hạ trại ở đây thì tốt hơn, tôi cảm giác trong đó có sự nguy hiểm rất rớn! Nếu cậu còn lo lắng, yên tâm, hôm nay tôi chịu trách nhiệm canh gác, thề rằng mọi người sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm nào!
Vũ Minh giọng nói gấp gáp, khóe mắt còn lộ ra chút tự tin. Bởi vì hiện tại tu vi của hắn đã là Hạ Đạo Học, chống chọi với dã thú bây giờ căn bản là không cần phải lo lắng gì đi. Thế nhưng nếu như một khi tiến vào phạm vi Miếu Thần Bà, hắn tin chắc với khả năng của hắn sẽ không thể nào chống chọi nổi với con Cương Thi quái vật kia, nếu điều đó thực sự xảy ra, chỉ sợ ngày này năm sau là ngày giỗ của cả đoàn khảo cổ.
Vũ Minh cương quyết thuyết phục Tòng Lĩnh, giọng điệu còn rất chắc chắn. Thế nhưng Tòng Lĩnh đã sớm đánh xuống quyết định, bao nhiêu năm hắn đi rừng, đối với nơi này đã hình thành một thứ cố chấp bảo thủ. Không chỉ từ câu chuyện lời kể từ tiền nhiệm cha ông, mà ngay cả những nguy hiểm né tránh cũng đã thành bản năng, hắn cho rằng quyết định của mình hoàn toàn là đúng, cho nên một lời thuyết phục của Vũ Minh căn bản không có trọng lượng. Tòng Lĩnh lắc lắc đầu mà cương quyết:
- Anh cần gì phải lo lắng quá đến như vậy, tôi đã đi qua đây rất nhiều năm rồi, mỗi lần nghỉ chân đều vào Miếu, không có nguy hiểm gì cả! Hơn nữa còn dựa vào lời kể của bố tôi, chỉ cần chúng ta qua đó thành khẩn lễ bái, hơn nữa không đụng chạm vào thứ gì trong Miếu, như vậy có thể tránh được nguy hiểm, không việc gì đến bản thân!
Tòng Lĩnh nói ra lời này, Vũ Minh liền suy nghĩ một chút, nếu như câu nói của người trước đó có kinh nghiệm rằng là không được đụng vào bất cứ thứ gì trong Miếu, như vậy nhất định là có nguyên do. Còn việc phải cẩn thận lễ bái, Vũ Minh có phần coi nhạt thứ này, bởi vì hắn biết lễ bái thực chất chỉ để làm màu, căn bản không có tác dụng. Không đụng vào bất cứ thứ gì, như vậy lý giải rằng trong Miếu có một thứ cơ quan nào đó, nếu động chạm không đúng chỗ, vô tình có thể dẫn động Cương Thi kia xuất đầu. Nói như thế thì hắn đã tìm được lối đi cho chuyện này, bèn không cần cố chấp thuyết phục Tòng Lĩnh nữa. Với tính cách của Tòng Lĩnh này đã ăn sâu vào máu tâm tình cố chấp, như vậy chính mình sợ rằng thuyết phục đến sáng hắn cũng chưa thông.
Đã là như vậy cần gì phải cố chấp, chi bằng lựa chọn một lối đi khác tự mình giải quyết việc này. Ở đây đông người như vậy, Vũ Minh khẳng định rằng khó có thể ước thúc cả đám người này không động chạm linh tinh, nguy hiểm tiềm tàng như vậy rất có thể xảy ra. Nhưng hắn đã suy đoán được tại Miếu Thần Bà rất có thể có cơ quan dẫn động Cương Thi kia đi ra, thế cho nên hắn chỉ cần tìm kiếm được cơ quan đó trước khi mọi người tới, phá hủy nó, coi như mọi lo lắng đã có thể được giải quyết.
Nghĩ vậy, Vũ Minh bèn trực tiếp quan sát xung quanh, sau đó nhân lúc tất cả đang không để ý, lẫn đi cách xa đoàn một chút. Rồi hắn bắt đầu thi triển cước bộ, vận tối đa khả năng tu vi Hạ Đạo Học phiêu động chạy thật nhanh về phía trước. Mất không cao lâu, một cái Miếu lấp giữa hang đá to lớn sừng sững hiển hiện ra trước mắt Vũ Minh.
Miếu này chất liệu hoàn toàn làm bằng đá xanh, bên trên đều có rêu xanh bám đầy xung quanh, dây leo rủ xuống cửa Miếu che khuất tầm đi. Vũ Minh rút từ trong ba lô ra một con dao lớn, hung hăng hướng đám dây leo phát xuống. Cả một lối đi rộng lớn từ từ hiện ra giữa đám dây leo chằng chịt, dẫn đến phía trước là một cái cửa đá, cửa đá này một bên mở một bên đóng. Ở đây đám dây leo mọc rậm hơn bất cứ chỗ nào, cơ hồ như toàn bộ chỗ hổng của bên cửa mở đã bị dây leo bịt kín.
Vũ Minh phát xuống thật lâu, mồ hôi chảy dài ướt đẫm áo, tim đập nhanh hơn bình thường không biết bao nhiêu nhịp. Bởi vì căn bản hắn vừa mệt vì di chuyển dài, vừa mệt vì chặt phá cái lũ dây leo rắc rối này, và còn thứ quan trọng nhất là trong lòng hắn lúc này quả thực có điểm sợ hãi.
Cũng không mất bao lâu, cho đến lúc Vũ Minh chặt xuống nhát dao cuối cùng, cả đám dây leo như mất đi chỗ bám, lần lượt rơi xuống cả mảng lớn như bức tường đổ sụp. Lộ ra bên trong một không gian rộng lớn đen ngòm, mùi ẩm mốc xồng xộc tỏa tới, nhưng quan trọng nhất là một mùi hương khiến khuôn mặt của Vũ Minh căng cứng, Tử Sắc Hoa.
- Quả nhiên là mày!
Vũ Minh khẽ thốt lên một tiếng, lúc này đứng trước của đá, sắc vị của Tử Sắc Hoa bốc ra nồng đậm, có một cảm giác ngai ngái tâm thần. Kì thực nếu là người bình thường thì lúc này hẳn là sẽ chẳng cảm nhận được gì ngoài mùi hương ẩm mốc bốc tới, nhưng đối với Vũ Minh, kẻ đã có Hồn Thể mạnh hơn người thường, sắc vị của Tử Sắc Hoa đánh tới Hồn Thể chẳng khác gì như chính mũi mình ngửi thấy, hết sức khó chịu.
Mùi vị của Tử Sắc Hoa không chỉ có mùi ngai ngái, mà nó còn có mùi như người chết, ám khí lại bốc quanh đậm đặc, xồng xộc ra khiến người ta muốn rét run. Cái cảm giác rét run này không phải là do nhiệt độ hạ xuống, mà rét run là bởi vì Ám Khí đang đánh xuống tâm thần, khiên tâm thần có cảm giác lạnh chứ không phải là cơ thể lạnh thực sự.
Vũ Minh vận một đường chân nguyên bọc lấy thân, sau đó cẩn thận bước vào, trước đó còn không quên quẳng vào trong một ít huỳnh quang phát sáng dạng que. Khiến cho không gian bên trong dần lồ lộ ra trong mắt hắn.
Ở bên trong là vô số cột đá cao lớn, to quá ba bốn người thường. Những cái cột này kéo dài thẳng tắp tắp không biết bao nhiêu hàng. Kéo đến tận khuất vào phía trong sâu nữa, ở bên trong sâu nữa ánh sáng que huỳnh quang không chiếu tới. Vì vậy Vũ Minh cẩn thận đi tiếp vào trong, không quên đề cao tinh thần Hồn Thể lên trạng thái cao nhất, phòng bị khả năng có Hồn Thể lang thang nào nhân lúc hắn sơ ý mà tiến hành công kích.
Dù sao trong này tràn ngập Ám Khí, cho nên chuyện có khả năng xuất hiện Hồn Thể lang thang là có khả năng xảy ra. Ném thêm vài que huỳnh quang phát sáng vào sâu nữa. Phát hiện tiếng va chạm kình kịch vang lên, hẳn là đã chạm tới góc trong cùng, Vũ Minh lúc này đảo mắt quét tới.
Khung cảnh không có gì khác biệt, những cột đá vẫn tiếp tục kéo dài, chỉ có điều điểm kết thúc của những cột đá lại là một miệng hang lớn sâu tiếp vào phía trong. Vũ Minh lúc này lập tức hung hăng rủa lớn:
- Mẹ khiếp, đúng là lừa người mà! Bên ngoài lại còn làm màu như vậy, hóa ra đây cũng chỉ là một cái động đá!
Chửi xong Vũ Minh lại tự vỗ chán mình đến bốp một cái nữa, tự chửi mình thêm một câu ngu ngốc. Tòng Lĩnh đã có nhắc qua trong câu chuyện kia, Miếu Thần Bà này không phải là cũng làm ở trong một cái động dưới cây Pơ Mu hay sao.
Lúc này Vũ Minh cũng không còn muốn phí phạm những que huỳnh quang nữa, những thứ này sau này còn cần dùng rất nhiều, không nên sử dụng bừa bãi. Hơn nữa Vũ Minh đoán chừng ở đây chỉ là cửa động, cho nên hẳn là vẫn chưa có nguy hiểm gì xuất hiện. Rút một chiếc đèn pin từ ba lô ra, Vũ Minh cẩn trọng di chuyển về phía trước, tiếp tục bước qua điểm kết của những chiếc cột đá, bước vào miệng động tối đen.
Hắn cứ như vậy, tiếp tục đi, đi cho đến lúc ánh sáng phát ra từ những que huỳnh quang phía ngoài không còn nhìn thấy nữa. Ám khí tích tụ càng đậm hơn bất cứ chỗ nào, Vũ Minh lại phải vận một luồng chân nguyên mạnh hơn nữa để xua tan Ám Khí bám quanh thân. Cho đến khi hắn đã đi thấm mệt, lúc này chuẩn bị dừng lại nghỉ một chút, hắn mới phát hiện ra. Xa xa ánh đèn pin rọi tới, từ lúc nào đã bắt đầu xuất hiện một bức tượng cao đến cả chục mét.
Vũ Minh cẩn thận quét đèn pin lên, quang cảnh hiện ra là một cái Tượng đá to lớn, hính dáng một thiếu nữ trẻ trung, rất xinh đẹp, bộ trang phục thổ cẩm kì lạ tôn lên vẻ đẹp nhè nhẹ không quá cuốn hút nhưng khiến người ta muốn nhìn mãi không rời. Vũ Minh trong miệng thều thào vài câu ‘tạo nghệ thật tuyệt’. Mãi mê ngắm nhìn bức tượng, cho đến khi chân nguyên của hắn không thể chống lại lũ Ám Khí vây quanh, khiến hắn có cảm giác lành lạnh tràn tới, lúc này Vũ Minh mới bừng tỉnh.
Lại bước đến gần bức tượng cô gái kia cẩn thận quan sát một hồi, phát hiện không có gì kì lạ, ngoài một ô đất rất lớn vây quanh bằng đá, bên trong có một vài hình nhân cũ nát không rõ hình thù. Đây hẳn là nơi thờ cúng mà những tộc người núi Sam tạo nên.
Bỏ qua địa phương ấy, Vũ Minh lại đánh mắt nhìn sâu hơn vào trong, để xem liệu rằng cái hang này còn kéo dài đến đâu! Nhưng hắn nhìn mãi lại phát hiện, không ngờ cái hang này còn sâu nữa vào trong. Vũ Minh thầm nhủ, hang gì mà sâu như vậy, chẳng nhẽ nó lại đánh xuyên qua quả núi này. Nghĩ đến đây Vũ Minh lại thầm kêu lên không xong, không có nhẽ lối đi mà Tòng Lĩnh muốn cả đoàn xuyên qua, lại chính là đi qua cái hang động này. Nói như vậy khả năng cả đoàn đụng chạm chỗ bức tượng này là rất lớn, với tính cách của mấy tên Tiến Sĩ kia, gặp thứ kích thích đầu óc như thế này, mấy người còn không mổ xẻ ra mới là lạ. Như vậy nguy hiểm trực tiếp hiển hiện, Vũ Minh thâm tâm hốt hoảng, lúc này ánh mắt lại càng đánh xuống gắt gao hơn về phía bức tượng.
- Chẳng lẽ ngoài duy nhất lối mòn đi qua ngôi Miếu kia! Chúng ta không còn con đường nào khác để đi hay sao?
Tòng Lĩnh đưa tay chống cằm trầm ngâm một lát rồi nói:
- Cũng không phải là không có! Chỉ là, nếu chúng ta lựa chọn con đường khác, khoảng cách đi vào điểm ấn định kia rất xa. Sợ rằng còn phải mất thêm cả tháng trời nữa, chưa tính còn nguy hiểm hơn nhiều lần!
Vũ Minh gật gật đầu, trên thực tế hắn cũng hoàn toàn có thể hiểu được suy nghĩ của Tòng Lĩnh. Ngay cả hắn không có kinh nghiệm lăn lộn trong núi rừng như Tòng Lĩnh, thế nhưng hắn dựa vào địa hình trùng trùng hiểm trở xung quanh cũng đã đoán được phần nào. Bên trong dãy Hoàng Liên Sơn, chưa kể núi đá nhấp nhô, vách núi dựng đứng, mà còn phải kể đến dã thú rừng rậm, bất cứ lúc nào bọn chúng cũng có thể xuất hiện.
Mấy ngày nay di chuyển trong dãy Hoàng Liên Sơn, mọi người đã trải qua đủ loại cảm giác từ âm u trầm lắng đến xao động dữ dội, rồi rắn rết sói dữ. Nhưng chính họ cũng không thể ngờ rằng, con đường mà họ đi đã làm giảm thiểu đi rất nhiều những nguy hiểm. Mặc dù bây giờ thế giới đã hiện đại, không nơi đâu là con người ta không thể không biết, thế nhưng trong dãy Hoàng Liên Sơn vẫn còn vô vàn thứ hoang dã mà bên ngoài vẫn chưa khám phá. Ngay chuyện trong này tồn tại biết bao loài động vật kì lạ, đó cũng là một ẩn số rất lớn cho các nhà khoa học.
Con đường mà Tòng Lĩnh lựa chọn đưa cả đoàn khảo cổ đi qua, chính là con đường đã được tạo ra từ vô số lần đi rừng lâu năm của các tộc người bản địa. Ở đây mọi nguy hiểm cơ bản đã được loại trừ đi rất nhiều, thế nhưng nếu chỉ còn bước ra khỏi lối mòn đường đi này một chút thôi. Đảm bảo rất nhanh sẽ có người kinh hãi mà hô lớn, bởi chỉ cần ngoài phạm vi con đường. Dã thú sinh trưởng mạnh mẽ, nhiều loại hung thú dữ tợn ẩn nấp tiềm tàng, hơn nữa đám cây bụi chằng chịt chắn tầm đường đi, căn bản ở đây chính là một địa phương nguyên thủy đến mức sơ khai. Ở đây mọi thứ nguy hiểm đều là ở trạng thái cao nhất, chưa kể đến dã thú, mà ngay cả thảm thực vật ở đây cũng có vô vàn loài cây gai có chất kịch độc. Chỉ cần không cẩn thận một chút, có thể chỉ vì cứa trúng một ngọn gai, mà đã sốt hôn mê đến mấy ngày là nhẹ, nếu nặng thì ngay cả tính mạng cũng khó giữ.
Sau đó đoàn khảo cổ lại tiếp tục theo lối mòn mà Tòng Lĩnh đã định trước để di chuyển. Mối lo lắng tiềm tàng trong lòng Vũ Minh càng lúc càng tăng cao. Đến một lúc hắn đã đánh xuống khẳng định, địa phương Miếu Thần Bà kia đi qua, nhất định Tử Sắc Hoa đang tồn tại ở nơi này. Sắc vị của Tử Sắc Hoa càng thêm nồng đậm, cộng thêm kết hợp với lộ trình mà Tòng Lĩnh tiết lộ, hai thứ so sánh với nhau vừa lúc trùng hợp khoảng cách mà Tử Sắc Hoa tồn tại.
Vũ Minh xác định được mối nguy hiểm, lập tức làm ra chuẩn bị. Lần này cũng không biết có phải sẽ đụng độ với Cương Thi quái vật kia hay không, thế nhưng cũng phải làm chuẩn bị trước thật tốt. Nếu một khi đụng phải nguy hiểm, vẫn còn có đường lui mà đánh vào.
Trước khi tiến vào dãy Hoàng Liên Sơn, nghe qua câu chuyện của Tòng Lĩnh, Vũ Minh còn chưa cảm nhận được sự nguy hiểm mà Miếu Thần Bà mang lại như lời Tòng Lĩnh nói, nhưng sau khi biết rằng ở đó có tồn tại Tử Sắc Hoa thì hắn đã lập tức khẳng định lời Tòng Lĩnh nói hoàn toàn là sự thật.
Cả đoàn chậm chạp di chuyển, lúc này đã là năm giờ chiều, như thường lệ thì Tòng Lĩnh sẽ thương thảo với Bì Nhân Thanh để cả đoàn hạ trại tại đây, thế nhưng hôm nay Tòng Lĩnh lại động viên mọi người đi tiếp. Điều này khiên Vũ Minh không khỏi cảm thấy kì quái, liền tiến tới gần Tòng Lĩnh đánh tiếng hỏi:
- Tại sao không hạ trại tại đây?
- Phía trước không xa là đã đến Miếu Thần Bà, chúng ta cố gắng thêm một chút sẽ tới đó!
Vũ Minh nghe lời này liền trầm xuống lo lắng nói:
- Chẳng phải cậu bảo rằng ở đó có nguy hiểm sao? Tại sao không tránh chỗ đó ra, ngày mai chúng ta trực tiếp vượt qua, như vậy đỡ đi một mối lo lớn?
Tòng Lĩnh lắc lắc đầu nói:
- Tuyệt đối không được, chúng ta nhất định phải qua đêm ở Miếu Thần Bà. Đã đi đến địa phương này rồi thì ban đêm có rất nhiều nguy hiểm, xung quanh đây đã không còn an toàn như các đoạn đường trước nữa, so ra chỉ có Miếu Thần Bà là an toàn nhất. Hơn nữa đến chân Miếu mà không vào Miếu, như vậy sẽ bị coi là bất kính, càng đem lại nguy hiểm cho chúng ta lớn hơn...
Vũ Minh trong lòng như có lửa, bởi vì hắn cảm nhận được rằng Tử Sắc Hoa đích thực có trong ngôi Miếu kia cách đây không xa, nếu theo như lời Tòng Lĩnh nói, trực tiếp nghỉ ngơi ở Miếu kia, như vậy chẳng khác nào dâng miếng mỡ vào miệng cọp, cách xử lý này hắn cực lực phản đối. Vũ Minh cố gắng thuyết phục Tòng Lĩnh một lần:
- Tôi thiết nghĩ nên hạ trại ở đây thì tốt hơn, tôi cảm giác trong đó có sự nguy hiểm rất rớn! Nếu cậu còn lo lắng, yên tâm, hôm nay tôi chịu trách nhiệm canh gác, thề rằng mọi người sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm nào!
Vũ Minh giọng nói gấp gáp, khóe mắt còn lộ ra chút tự tin. Bởi vì hiện tại tu vi của hắn đã là Hạ Đạo Học, chống chọi với dã thú bây giờ căn bản là không cần phải lo lắng gì đi. Thế nhưng nếu như một khi tiến vào phạm vi Miếu Thần Bà, hắn tin chắc với khả năng của hắn sẽ không thể nào chống chọi nổi với con Cương Thi quái vật kia, nếu điều đó thực sự xảy ra, chỉ sợ ngày này năm sau là ngày giỗ của cả đoàn khảo cổ.
Vũ Minh cương quyết thuyết phục Tòng Lĩnh, giọng điệu còn rất chắc chắn. Thế nhưng Tòng Lĩnh đã sớm đánh xuống quyết định, bao nhiêu năm hắn đi rừng, đối với nơi này đã hình thành một thứ cố chấp bảo thủ. Không chỉ từ câu chuyện lời kể từ tiền nhiệm cha ông, mà ngay cả những nguy hiểm né tránh cũng đã thành bản năng, hắn cho rằng quyết định của mình hoàn toàn là đúng, cho nên một lời thuyết phục của Vũ Minh căn bản không có trọng lượng. Tòng Lĩnh lắc lắc đầu mà cương quyết:
- Anh cần gì phải lo lắng quá đến như vậy, tôi đã đi qua đây rất nhiều năm rồi, mỗi lần nghỉ chân đều vào Miếu, không có nguy hiểm gì cả! Hơn nữa còn dựa vào lời kể của bố tôi, chỉ cần chúng ta qua đó thành khẩn lễ bái, hơn nữa không đụng chạm vào thứ gì trong Miếu, như vậy có thể tránh được nguy hiểm, không việc gì đến bản thân!
Tòng Lĩnh nói ra lời này, Vũ Minh liền suy nghĩ một chút, nếu như câu nói của người trước đó có kinh nghiệm rằng là không được đụng vào bất cứ thứ gì trong Miếu, như vậy nhất định là có nguyên do. Còn việc phải cẩn thận lễ bái, Vũ Minh có phần coi nhạt thứ này, bởi vì hắn biết lễ bái thực chất chỉ để làm màu, căn bản không có tác dụng. Không đụng vào bất cứ thứ gì, như vậy lý giải rằng trong Miếu có một thứ cơ quan nào đó, nếu động chạm không đúng chỗ, vô tình có thể dẫn động Cương Thi kia xuất đầu. Nói như thế thì hắn đã tìm được lối đi cho chuyện này, bèn không cần cố chấp thuyết phục Tòng Lĩnh nữa. Với tính cách của Tòng Lĩnh này đã ăn sâu vào máu tâm tình cố chấp, như vậy chính mình sợ rằng thuyết phục đến sáng hắn cũng chưa thông.
Đã là như vậy cần gì phải cố chấp, chi bằng lựa chọn một lối đi khác tự mình giải quyết việc này. Ở đây đông người như vậy, Vũ Minh khẳng định rằng khó có thể ước thúc cả đám người này không động chạm linh tinh, nguy hiểm tiềm tàng như vậy rất có thể xảy ra. Nhưng hắn đã suy đoán được tại Miếu Thần Bà rất có thể có cơ quan dẫn động Cương Thi kia đi ra, thế cho nên hắn chỉ cần tìm kiếm được cơ quan đó trước khi mọi người tới, phá hủy nó, coi như mọi lo lắng đã có thể được giải quyết.
Nghĩ vậy, Vũ Minh bèn trực tiếp quan sát xung quanh, sau đó nhân lúc tất cả đang không để ý, lẫn đi cách xa đoàn một chút. Rồi hắn bắt đầu thi triển cước bộ, vận tối đa khả năng tu vi Hạ Đạo Học phiêu động chạy thật nhanh về phía trước. Mất không cao lâu, một cái Miếu lấp giữa hang đá to lớn sừng sững hiển hiện ra trước mắt Vũ Minh.
Miếu này chất liệu hoàn toàn làm bằng đá xanh, bên trên đều có rêu xanh bám đầy xung quanh, dây leo rủ xuống cửa Miếu che khuất tầm đi. Vũ Minh rút từ trong ba lô ra một con dao lớn, hung hăng hướng đám dây leo phát xuống. Cả một lối đi rộng lớn từ từ hiện ra giữa đám dây leo chằng chịt, dẫn đến phía trước là một cái cửa đá, cửa đá này một bên mở một bên đóng. Ở đây đám dây leo mọc rậm hơn bất cứ chỗ nào, cơ hồ như toàn bộ chỗ hổng của bên cửa mở đã bị dây leo bịt kín.
Vũ Minh phát xuống thật lâu, mồ hôi chảy dài ướt đẫm áo, tim đập nhanh hơn bình thường không biết bao nhiêu nhịp. Bởi vì căn bản hắn vừa mệt vì di chuyển dài, vừa mệt vì chặt phá cái lũ dây leo rắc rối này, và còn thứ quan trọng nhất là trong lòng hắn lúc này quả thực có điểm sợ hãi.
Cũng không mất bao lâu, cho đến lúc Vũ Minh chặt xuống nhát dao cuối cùng, cả đám dây leo như mất đi chỗ bám, lần lượt rơi xuống cả mảng lớn như bức tường đổ sụp. Lộ ra bên trong một không gian rộng lớn đen ngòm, mùi ẩm mốc xồng xộc tỏa tới, nhưng quan trọng nhất là một mùi hương khiến khuôn mặt của Vũ Minh căng cứng, Tử Sắc Hoa.
- Quả nhiên là mày!
Vũ Minh khẽ thốt lên một tiếng, lúc này đứng trước của đá, sắc vị của Tử Sắc Hoa bốc ra nồng đậm, có một cảm giác ngai ngái tâm thần. Kì thực nếu là người bình thường thì lúc này hẳn là sẽ chẳng cảm nhận được gì ngoài mùi hương ẩm mốc bốc tới, nhưng đối với Vũ Minh, kẻ đã có Hồn Thể mạnh hơn người thường, sắc vị của Tử Sắc Hoa đánh tới Hồn Thể chẳng khác gì như chính mũi mình ngửi thấy, hết sức khó chịu.
Mùi vị của Tử Sắc Hoa không chỉ có mùi ngai ngái, mà nó còn có mùi như người chết, ám khí lại bốc quanh đậm đặc, xồng xộc ra khiến người ta muốn rét run. Cái cảm giác rét run này không phải là do nhiệt độ hạ xuống, mà rét run là bởi vì Ám Khí đang đánh xuống tâm thần, khiên tâm thần có cảm giác lạnh chứ không phải là cơ thể lạnh thực sự.
Vũ Minh vận một đường chân nguyên bọc lấy thân, sau đó cẩn thận bước vào, trước đó còn không quên quẳng vào trong một ít huỳnh quang phát sáng dạng que. Khiến cho không gian bên trong dần lồ lộ ra trong mắt hắn.
Ở bên trong là vô số cột đá cao lớn, to quá ba bốn người thường. Những cái cột này kéo dài thẳng tắp tắp không biết bao nhiêu hàng. Kéo đến tận khuất vào phía trong sâu nữa, ở bên trong sâu nữa ánh sáng que huỳnh quang không chiếu tới. Vì vậy Vũ Minh cẩn thận đi tiếp vào trong, không quên đề cao tinh thần Hồn Thể lên trạng thái cao nhất, phòng bị khả năng có Hồn Thể lang thang nào nhân lúc hắn sơ ý mà tiến hành công kích.
Dù sao trong này tràn ngập Ám Khí, cho nên chuyện có khả năng xuất hiện Hồn Thể lang thang là có khả năng xảy ra. Ném thêm vài que huỳnh quang phát sáng vào sâu nữa. Phát hiện tiếng va chạm kình kịch vang lên, hẳn là đã chạm tới góc trong cùng, Vũ Minh lúc này đảo mắt quét tới.
Khung cảnh không có gì khác biệt, những cột đá vẫn tiếp tục kéo dài, chỉ có điều điểm kết thúc của những cột đá lại là một miệng hang lớn sâu tiếp vào phía trong. Vũ Minh lúc này lập tức hung hăng rủa lớn:
- Mẹ khiếp, đúng là lừa người mà! Bên ngoài lại còn làm màu như vậy, hóa ra đây cũng chỉ là một cái động đá!
Chửi xong Vũ Minh lại tự vỗ chán mình đến bốp một cái nữa, tự chửi mình thêm một câu ngu ngốc. Tòng Lĩnh đã có nhắc qua trong câu chuyện kia, Miếu Thần Bà này không phải là cũng làm ở trong một cái động dưới cây Pơ Mu hay sao.
Lúc này Vũ Minh cũng không còn muốn phí phạm những que huỳnh quang nữa, những thứ này sau này còn cần dùng rất nhiều, không nên sử dụng bừa bãi. Hơn nữa Vũ Minh đoán chừng ở đây chỉ là cửa động, cho nên hẳn là vẫn chưa có nguy hiểm gì xuất hiện. Rút một chiếc đèn pin từ ba lô ra, Vũ Minh cẩn trọng di chuyển về phía trước, tiếp tục bước qua điểm kết của những chiếc cột đá, bước vào miệng động tối đen.
Hắn cứ như vậy, tiếp tục đi, đi cho đến lúc ánh sáng phát ra từ những que huỳnh quang phía ngoài không còn nhìn thấy nữa. Ám khí tích tụ càng đậm hơn bất cứ chỗ nào, Vũ Minh lại phải vận một luồng chân nguyên mạnh hơn nữa để xua tan Ám Khí bám quanh thân. Cho đến khi hắn đã đi thấm mệt, lúc này chuẩn bị dừng lại nghỉ một chút, hắn mới phát hiện ra. Xa xa ánh đèn pin rọi tới, từ lúc nào đã bắt đầu xuất hiện một bức tượng cao đến cả chục mét.
Vũ Minh cẩn thận quét đèn pin lên, quang cảnh hiện ra là một cái Tượng đá to lớn, hính dáng một thiếu nữ trẻ trung, rất xinh đẹp, bộ trang phục thổ cẩm kì lạ tôn lên vẻ đẹp nhè nhẹ không quá cuốn hút nhưng khiến người ta muốn nhìn mãi không rời. Vũ Minh trong miệng thều thào vài câu ‘tạo nghệ thật tuyệt’. Mãi mê ngắm nhìn bức tượng, cho đến khi chân nguyên của hắn không thể chống lại lũ Ám Khí vây quanh, khiến hắn có cảm giác lành lạnh tràn tới, lúc này Vũ Minh mới bừng tỉnh.
Lại bước đến gần bức tượng cô gái kia cẩn thận quan sát một hồi, phát hiện không có gì kì lạ, ngoài một ô đất rất lớn vây quanh bằng đá, bên trong có một vài hình nhân cũ nát không rõ hình thù. Đây hẳn là nơi thờ cúng mà những tộc người núi Sam tạo nên.
Bỏ qua địa phương ấy, Vũ Minh lại đánh mắt nhìn sâu hơn vào trong, để xem liệu rằng cái hang này còn kéo dài đến đâu! Nhưng hắn nhìn mãi lại phát hiện, không ngờ cái hang này còn sâu nữa vào trong. Vũ Minh thầm nhủ, hang gì mà sâu như vậy, chẳng nhẽ nó lại đánh xuyên qua quả núi này. Nghĩ đến đây Vũ Minh lại thầm kêu lên không xong, không có nhẽ lối đi mà Tòng Lĩnh muốn cả đoàn xuyên qua, lại chính là đi qua cái hang động này. Nói như vậy khả năng cả đoàn đụng chạm chỗ bức tượng này là rất lớn, với tính cách của mấy tên Tiến Sĩ kia, gặp thứ kích thích đầu óc như thế này, mấy người còn không mổ xẻ ra mới là lạ. Như vậy nguy hiểm trực tiếp hiển hiện, Vũ Minh thâm tâm hốt hoảng, lúc này ánh mắt lại càng đánh xuống gắt gao hơn về phía bức tượng.