- Tổng Giám Đốc!
Một giọng nói êm dịu vang lên sau cánh cửa gỗ to lớn sang trọng, kèm theo là vài tiếng gõ cửa cành cạch. Trong phòng, ở chính giữa là một cô gái mặc một bộ đồ công sở màu đen, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng sơ vin cẩn thận, từng đường áo và váy bám sát cơ thể tôn lên đường cong gợi cảm. Cô gái ngồi trên chiếc ghế bành to lớn, chiếc bàn kính cũng lớn và rất sang trọng. Một cặp kính đeo trên khuôn mặt nhỏ thon gọn, tôn làn da không mấy trắng trẻo hơi đậm màu nhưng rất mượt mà. Điểm chú ý duy nhất của cô gái này có thể thấy là ở đôi mắt, một đôi mắt long lanh như một đứa trẻ. Có chút gì đó thật hồn nhiên và ngây thơ.
Miệng được đánh bằng lớp son mỏng và nhạt, nhưng lại tôn lên vẻ đẹp kết hợp hoàn chỉnh với khuôn mặt một cách lạ kì. Đằng sau chiếc bàn làm việc lớn là một bức tranh thư pháp sóng lượn rất lớn. Có hai chữ ‘’ Lã Ân’’.
Không cần phải nói cũng biết, người này chính là Miêu Yến, tổng giám đốc của công ty thời trang Lã Ân. Còn người đang gõ cửa phía bên ngoài, đang đứng im chờ đợi là một cô gái có mái tóc màu vàng nắng, làn da trắng trẻo khuôn mặt có phần xinh xắn và duyên dáng. Chính là Đỗ An Thụy, là cô gái lần trước đã gặp Vũ Minh ở đại hội thuyết trình ở Viện Khảo Cổ.
Đỗ An Thụy đứng hồi lâu mà vẫn không có tiếng trả lời, định giơ tay gõ cửa một lần nữa, thì bên trong đã có giọng nói vọng ra:
- Có chuyện gì không?
Đỗ An Thụy cầm bản báo cáo trên tay, có vẻ hơi run rẩy và chần chừ. Thoáng nghĩ loáng loáng lên một chút, Đỗ An Thụy bèn mỉm cười cất giọng nói êm dịu của mình:
- Tổng Giám Đốc, em có chuyện muốn nói về Tiến Sĩ!
Miêu Yến đang chăm chú đọc tư liệu, khuôn mặt nghiêm trang túc mục, nghe thấy lời này liền lập tức giãn ra. Giọng nói bất giác có chút hòa hoãn vang lên:
- Em vào đi!
Đỗ An Thụy, khuôn mặt lóe lên điệu cười giảo hoạt. Từ tốn đẩy cửa vào, trên miệng quên không quên nở nụ cười tươi rói:
- Tổng Giám Đốc!
Miêu Yến lúc này bỏ đống tài liệu xuống, sau đó vẫn giữ điệu bộ nghiêm túc đứng lên, đi về phía bàn ghế uống nước, đặt trước chiếc bàn kính sang trọng. Đỗ An Thụy tinh tế nhìn Miêu Yến, bất giác có thể nhìn thấy điệu đi của Miêu Yến có hơi chút hấp tấp. Hẳn là vẻ mặt bên ngoài cũng là để làm cho người ta xem.
Đỗ An Thụy, trong lòng cười cười. Bộ dáng sợ hãi ban đầu lúc này có chút tự tin lên hẳn, bèn không khách sáo ngồi xuống nói:
- Tổng Giám Đốc, có phải là chị thích Tiến Sĩ không?
Tập tài liệu Đỗ An Thụy vẫn đang ôm trong ngực, miệng cười tươi rói dò hỏi. Miêu Yến khuôn mặt thoáng hiện tia đỏ ửng sau đó lại nhanh chóng nghiêm mặt:
- Nói linh tinh, cậu ấy chẳng qua chỉ là bạn từ lúc nhỏ rất thân với chị!
Đỗ An Thụy đưa ngón tay lắc lắc ngoe nguẩy nói:
- Không phải nha!
Miêu Yến lúc này có chút bật cười nói:
- Đủ rồi! có chuyện gì thì nói mau đi!
Thực ra Đỗ An Thụy cũng đâu có chuyện gì muốn nói với Miêu Yến, chẳng qua là bản báo cáo lần này có chút rắc rối. Với tính cách của Miêu Yến bình thường sẽ trừng phạt rất nghiêm khắc, thậm trí còn trì chiết rất lớn, mỗi lần người nào lãnh phải nhiệm vụ đi báo cáo, là có ai không phải ăn quả đắng.
Hơn nữa nếu chỉ là bản báo cáo bình thường thì không nói làm gì, đằng này lại là bản báo cáo doanh số cuối kì. Mà bản báo cáo danh số cuối kì lần này, doanh số bán ra của Lã Ân phi thường tồi tệ, tụt mất mười lăm phần trăm so với dự kiến. Đối với các công ty khác thì mười lăm phần trăm có lẽ không quá phải chú ý. Nhưng đối với Miêu Yến Tổng Giám Đốc này, rất có ý chí cầu tiến, muốn công ty chỉ có tiến thẳng phát triển chứ không thể lụi bại. Chỉ cần có dấu hiệu le lói của sự sụt giảm là đã đủ hứng chịu cơn thịnh nộ của Miêu Yến.
Đỗ An Thụy cũng không biết tại sao lần này lại thật đen đủi, lại bị trưởng phòng kế hoạch phân cho nhiệm vụ nộp bản báo cáo. Đến khi bước đến trước cửa phòng Tổng Giám Đốc, vẫn còn đang phân vân thì Đỗ An Thụy chợt nhớ ra lần trước gặp Vũ Minh ở đại hội thuyết trình kia. Sau đó cô trực tiếp về kể lể cho vị Tổng Giám Đốc này một chút, rằng Miêu Yến không ngờ lại có một người bạn làm Tiến Sĩ. Không những vậy Đỗ An Thụy còn phát hiện ra rằng khi mình nhắc đến Tiến Sĩ, Miêu Yến lập tức thái độ rất thoải mái, hình ảnh vị giám đốc đanh thép có chút được xua đi.
Vị Tiến Sĩ luôn được nhắc đến trong miệng Đỗ An Thụy không ai khác chính là Vũ Minh, sau đó một đoạn được Miêu Yến tâm sự Đỗ An Thụy mới biết kì thực hai người thực sự là bạn thanh mai trúc mã. Cuối cùng nhờ đó mà Đỗ An Thụy về sau cũng kéo được thân tình không ít với Tổng Giám Đốc Miêu Yến. Có thể cũng chính vì điều này mà trưởng phòng kế hoạch đã nhắm sẵn từ trước, không ai ngoài Đỗ An Thụy có khả năng làm dịu được vị Tổng Giám Đốc này, bởi vì ít ra, có chút thân tình còn dễ làm việc hơn. Đạo lý này trong làm ăn kinh doanh đều có thể hiểu được.
Đỗ An Thụy lần này nắm được điểm yếu của Miêu Yến, cho nên trong lòng cũng không khách khí. Trước khi nộp bản báo cáo còn muốn tâm sự thật nhiều với Miêu Yến, hy vọng đến lúc tâm trạng của Miêu Yến tốt nhất thì mới đem cái bản báo cáo trời đánh kia ra. Như vậy cũng mong muốn mọi việc được giải quyết êm đẹp.
Miêu Yến từ đầu đến giờ cũng biết được ý định của Đỗ An Thụy, nhưng cũng không tiện nói thẳng. Chờ khi ngay cả chính mình nói chuyện cũng quên luôn cả mưu đồ của Đỗ An Thụy, đến lúc đó không ngờ rằng Đỗ An Thụy đã rất nhanh tay đưa ra bản báo cáo, quả thật có chút mánh khóe.
Miêu Yến nhìn bản báo cáo có chút cau mày, nhưng cũng vẫn giữ nụ cười điềm đạm nói:
- Có phải lại là trưởng phòng kế hoạch xui em đến đây không?
Thấy Miêu Yến bắt đầu hỏi, Đỗ An Thụy mặc dù đã có tâm lý chuẩn bị sẵn, những lúc này cũng không khỏi có chút run lên sợ hãi. Mặc dù khuôn mặt Miêu Yến lúc này đang rất hòa nhã, nhưng có trời mới biết lúc nào Miêu Yến sẽ phát cơn thịnh nộ. Quả như Đỗ An Thụy dự đoán, Miêu Yến sau đó không lạnh không nhạt nói một câu:
- Lần sau bảo Lý Thi Nhi không lên đây trực tiếp báo cáo, thì cô ta cũng không cần phải làm trưởng phòng kế hoạch nữa. Có một chút chuyện chị nói với em không rõ ràng được, tạm thời em cứ trở lại làm việc đi, chị còn phải đọc tư liệu một chút!
Thấy thái độ Miêu Yến đã thay đổi, Đỗ An Thụy cũng không tiện ở lại. Kì thực Đỗ An Thụy cũng biết Miêu Yến đối với mình còn mềm mỏng chán, đổi lại hôm nay là người khác, có thể là Lý Thi Nhi kia, không biết chừng lại xảy ra án mạng. Đỗ An Thụy ngực thở phập phồng, bàn tay nhỏ vuốt nhẹ thầm than mình quá may mắn.
Đỗ An Thụy bước ra đóng cửa lại thật nhẹ nhàng, lại nghe thấy giọng Miêu Yến từ phía trong phát ra:
- An Thụy, có tin tức đến Vũ Minh, nhớ báo cho chị nhé!
Đỗ An Thụy vẫn còn đang sợ hãi, nhưng nghe thấy lời này liền mừng rỡ trở lại, như vậy là Miêu Yến Tổng Giám Đốc không chấp nhặt vì mình tính toán lên đầu cô ấy. Đỗ An Thụy lại nhanh miệng cất giọng nói êm dịu:
- Vâng thưa Tổng Giám Đốc!
Đằng sau cánh cửa gỗ, Miêu Yến lúc này lại có chút điệu cười mê mang, ngồi trên chiếc ghế bành lớn, hai tay chắp lên bàn đậm chất suy tư. Miêu Yến chỉ đang nghĩ đến Vũ Minh, cái người này thật không ngờ lại còn biết lừa người khác, còn nói mình là Tiến Sĩ. Cũng không biết tại sao Đỗ An Thụy lại tin tưởng đến như vậy, Miêu Yến khi nói chuyện với Đỗ An Thụy, nghe thấy lời này không khỏi bật cười, thế nhưng cũng không muốn vạch trần thân phận của Vũ Minh. Mà lúc đó căn bản chỉ cảm thấy rất lo lắng cho Vũ Minh. Thậm chí ngay lúc đó còn muốn lập tức đi tìm hắn, nhưng suy nghĩ cẩn thận lại, hành động của mình có chút ngu ngốc.
Vũ Minh lúc này chính là muốn thoải cánh bay xa, chính mình cũng không thể đời đời ước thúc hắn. Hơn nữa mọi chuyện diễn ra thật quá nhanh, chỉ như một cái chớp mắt, thật thần kì. Từ một người chẳng ra người, bây giờ hắn đã hết sức khỏe mạnh, hơn nữa còn muốn thành công rạng rỡ. Là một người đàn ông, chẳng có một ai lại không có chí nguyện thành đạt, mãi mãi chịu dưới sự ước thúc của một người phụ nữ. Không cần phải nói cũng biết là phi thường khó chịu.
Miêu Yến mân mân chiếc mũi trắng nhỏ, nhớ tới khoảng kỉ niệm cùng chung với Vũ Minh, cuộc sống thật hạnh phúc. Vũ Minh chăm chỉ đọc sách, Miêu Yến chỉ có một việc gối vào đùi hắn ngủ ngon lành, cảm giác mọi ưu tư âu lo như thật muốn tan biến toàn bộ. Cảm giác như ở bên Vũ Minh cô chỉ là một chú mèo nhỏ muốn được bao bọc và vuốt ve.
Có hôm Miêu Yến như một chú mèo, trong khoảng sân nhỏ nắng ấm chiều xuống, Vũ Minh nhắm mắt như cảm nhận gì đó. Miêu Yến lại nằm trên ngực hắn nhấm nháp vài tia nắng, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc, khuôn mặt xinh đẹp và khóe mắt long lanh có lúc lại khẽ chớp lên, thật muốn hấp dẫn.
Giọng nói trầm ấm của Vũ Minh vang lên, có gì đó như xa xăm, có gì đó như mời gọi ‘hãy đến đây, chúng ta cùng nhau’. Thật khó để nhận biết, bởi ký ức lúc nhỏ cả hai mới chỉ chơi đùa đã thật thân thiết. Chớp mắt một cái đã trở thành một anh chàng cao lớn, còn nhớ ngày xưa Miêu Yến cao hơn Vũ Minh đến cả nửa cái đầu, thế mà sức mạnh của thời gian khiến người ta không dám tin vào. Ai dám nói đây còn là cậu nhóc Vũ Minh bé tí tẹo ngày nào, cậu nhóc luôn chạy lẽo đẽo theo Miêu Yến đòi chơi cùng.
Thật quá hạnh phúc, càng nghĩ Miêu Yến lại càng muốn chìm đắm vào những khoảng kí ức kia. Thất thần không biết đến bao giờ, trời bên ngoài đã tối xuống, Miêu Yến vẫn còn cảm giác như hai má mình nóng ran và ửng đỏ. Cũng không biết tại sao cô lại luôn như vậy, mỗi lần nghĩ đến Vũ Minh là chuyện này lại xảy ra. Từng hơi thở ấm nóng thơm ngát quyện với mùi nước hoa, bất cứ người con trai nào lúc này mà ở bên cạnh Miêu Yến, khẳng định thần hồn điên đảo.
Không biết chừng, đặt Miêu Yến vào thời cổ đại, liệu đây có phải là một nàng công chúa Kaguya thứ hai. Được vô số người đàn ông điên cuồng, thậm chí còn được năm con người quyền lực nhất chú ý đến. Ngay cả đức hoàng đế tối cao cũng phải nhún nhường, cũng không biết chắc được.
Miêu Yến thất thần, nhìn vào bầu trời đang hạ dần xuống màn đêm. Cô không biết rằng cũng cùng một khoảng thời gian này, có người cũng đang thất thần trước một ngôi miếu hoang vu, xung quanh cả tá người đang than thở rộn ràng.
- Tổng Giám Đốc, chị chưa về à?
Đang có suy nghĩ bâng quơ, lúc này Miêu Yến bị đánh động bởi một giọng nói ấm áp êm dịu gọi gấp, nhìn lại chỉ thấy Đỗ An Thụy đang đứng phía sau khoác một chiếc túi xách nhỏ. Khuôn mặt hơi ngạc nhiên nhìn cô.
Miêu Yến hơi lấy làm lạ, nhìn Đỗ An Thụy nói:
- Sao em lại vào đây?
Đỗ An Thụy không cảm thấy mất hứng mà vẫn cười nói:
- Em cũng đang định về, còn đang hoàn thành nốt một số đánh giá trang phục sự kiện Á Đông tới nên mới về muộn. Đi qua đây thấy điện trong phòng chị vẫn sáng, em chỉ thấy ngạc nhiên nên mới mở cửa vào. Tưởng là chị quên không tắt điện, không ngờ…
Nói đến đây bỗng chốc Đỗ An Thụy dừng lại, Miêu Yến chỉ khẽ cười nhạt gật gật đầu. Đỗ An Thụy lại tiếp tục nói:
- Tổng Giám Đốc, chị chỉ có một mình, em cũng chỉ có một mình. Như vậy cũng không cần phải gò bó, chúng ta đi ăn cơm, chị yên tâm, hôm nay em sẽ đãi chị!
Miêu Yến nghe thấy Đỗ An Thụy muốn khao mình ăn cơm liền bật cười:
- Được, chị muốn xem em cho chị ăn sơn hào hải vị gì nào!
Nói rồi Miêu Yến quay mình lại, cũng không suy nghĩ nữa, lấy chiếc áo khoác cùng chiếc túi xách nhỏ trên bàn. Sau đó cùng Đỗ An Thụy ra khỏi căn phòng, cả vừa đi vừa khoác tay nhau cười nói, rất thân mật.
Tinh tinh!!
Chuông thang máy kêu lên, hai người phụ nữ dáng người cao dong dỏng xinh đẹp bước ra khỏi thang máy. Vẫn không ngừng cười nói, chỉ thấy hai người phụ nữ không đi được bao xa thì đã bị một người đàn ông chặn lại, người này khuôn mặt vuông góc cạnh, hình chữ điền. Trên mặt còn có vài lốm đốm tàn nhan. Khóe miệng khẽ nhếch một cách đểu giả nói:
- Tổng Giám Đốc Miêu Yến, cậu chủ nhà chúng tôi muốn mời cô đi ăn cơm, không biết có được chăng?
- Nguyễn Trọng Kim!
Đỗ An Thụy hét lên, Miêu Yến thì cảm giác có chút mất hứng. Đỗ An Thụy không cần nhìn sắc mặt Miêu Yến cũng biết Miêu Yến đang không vui vẻ gì, bèn bước lên lạnh giọng nói:
- Đây đã là lần thứ ba rồi, cút!
Nguyễn Trọng Kim lại cười đểu:
- Đừng có thân lừa ưa nặng, nói nhẹ không nghe, tốt! Mời hết cả hai quý cô đây đi một thể luôn cho vui! Ha ha...
Nguyễn Trọng Kim vừa nói xong, đã có từ đâu hai người thanh niên mặc vét tông nhã nhặn màu đen bước ra, chẳng nói chẳng rằng. Túm lấy hai người Miêu Yến cùng Đỗ An Thụy, một mạch đi. Miêu Yến chỉ cắn chặt răng, khuôn mặt băng sương, Đỗ An Thụy thì nhảy dựng lên phát hỏa:
- Các anh còn coi pháp luật ra cái gì không? Không sợ chúng tôi báo công an bắt hết các anh lại hay sao?
- Pháp luật cái rắm, ít nói nhiều, lời của cậu chủ nói chính là luật!
- Được, tôi thật muốn xem Trần Đình Đại sẽ giải thích như thế nào!
Một giọng nói êm dịu vang lên sau cánh cửa gỗ to lớn sang trọng, kèm theo là vài tiếng gõ cửa cành cạch. Trong phòng, ở chính giữa là một cô gái mặc một bộ đồ công sở màu đen, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng sơ vin cẩn thận, từng đường áo và váy bám sát cơ thể tôn lên đường cong gợi cảm. Cô gái ngồi trên chiếc ghế bành to lớn, chiếc bàn kính cũng lớn và rất sang trọng. Một cặp kính đeo trên khuôn mặt nhỏ thon gọn, tôn làn da không mấy trắng trẻo hơi đậm màu nhưng rất mượt mà. Điểm chú ý duy nhất của cô gái này có thể thấy là ở đôi mắt, một đôi mắt long lanh như một đứa trẻ. Có chút gì đó thật hồn nhiên và ngây thơ.
Miệng được đánh bằng lớp son mỏng và nhạt, nhưng lại tôn lên vẻ đẹp kết hợp hoàn chỉnh với khuôn mặt một cách lạ kì. Đằng sau chiếc bàn làm việc lớn là một bức tranh thư pháp sóng lượn rất lớn. Có hai chữ ‘’ Lã Ân’’.
Không cần phải nói cũng biết, người này chính là Miêu Yến, tổng giám đốc của công ty thời trang Lã Ân. Còn người đang gõ cửa phía bên ngoài, đang đứng im chờ đợi là một cô gái có mái tóc màu vàng nắng, làn da trắng trẻo khuôn mặt có phần xinh xắn và duyên dáng. Chính là Đỗ An Thụy, là cô gái lần trước đã gặp Vũ Minh ở đại hội thuyết trình ở Viện Khảo Cổ.
Đỗ An Thụy đứng hồi lâu mà vẫn không có tiếng trả lời, định giơ tay gõ cửa một lần nữa, thì bên trong đã có giọng nói vọng ra:
- Có chuyện gì không?
Đỗ An Thụy cầm bản báo cáo trên tay, có vẻ hơi run rẩy và chần chừ. Thoáng nghĩ loáng loáng lên một chút, Đỗ An Thụy bèn mỉm cười cất giọng nói êm dịu của mình:
- Tổng Giám Đốc, em có chuyện muốn nói về Tiến Sĩ!
Miêu Yến đang chăm chú đọc tư liệu, khuôn mặt nghiêm trang túc mục, nghe thấy lời này liền lập tức giãn ra. Giọng nói bất giác có chút hòa hoãn vang lên:
- Em vào đi!
Đỗ An Thụy, khuôn mặt lóe lên điệu cười giảo hoạt. Từ tốn đẩy cửa vào, trên miệng quên không quên nở nụ cười tươi rói:
- Tổng Giám Đốc!
Miêu Yến lúc này bỏ đống tài liệu xuống, sau đó vẫn giữ điệu bộ nghiêm túc đứng lên, đi về phía bàn ghế uống nước, đặt trước chiếc bàn kính sang trọng. Đỗ An Thụy tinh tế nhìn Miêu Yến, bất giác có thể nhìn thấy điệu đi của Miêu Yến có hơi chút hấp tấp. Hẳn là vẻ mặt bên ngoài cũng là để làm cho người ta xem.
Đỗ An Thụy, trong lòng cười cười. Bộ dáng sợ hãi ban đầu lúc này có chút tự tin lên hẳn, bèn không khách sáo ngồi xuống nói:
- Tổng Giám Đốc, có phải là chị thích Tiến Sĩ không?
Tập tài liệu Đỗ An Thụy vẫn đang ôm trong ngực, miệng cười tươi rói dò hỏi. Miêu Yến khuôn mặt thoáng hiện tia đỏ ửng sau đó lại nhanh chóng nghiêm mặt:
- Nói linh tinh, cậu ấy chẳng qua chỉ là bạn từ lúc nhỏ rất thân với chị!
Đỗ An Thụy đưa ngón tay lắc lắc ngoe nguẩy nói:
- Không phải nha!
Miêu Yến lúc này có chút bật cười nói:
- Đủ rồi! có chuyện gì thì nói mau đi!
Thực ra Đỗ An Thụy cũng đâu có chuyện gì muốn nói với Miêu Yến, chẳng qua là bản báo cáo lần này có chút rắc rối. Với tính cách của Miêu Yến bình thường sẽ trừng phạt rất nghiêm khắc, thậm trí còn trì chiết rất lớn, mỗi lần người nào lãnh phải nhiệm vụ đi báo cáo, là có ai không phải ăn quả đắng.
Hơn nữa nếu chỉ là bản báo cáo bình thường thì không nói làm gì, đằng này lại là bản báo cáo doanh số cuối kì. Mà bản báo cáo danh số cuối kì lần này, doanh số bán ra của Lã Ân phi thường tồi tệ, tụt mất mười lăm phần trăm so với dự kiến. Đối với các công ty khác thì mười lăm phần trăm có lẽ không quá phải chú ý. Nhưng đối với Miêu Yến Tổng Giám Đốc này, rất có ý chí cầu tiến, muốn công ty chỉ có tiến thẳng phát triển chứ không thể lụi bại. Chỉ cần có dấu hiệu le lói của sự sụt giảm là đã đủ hứng chịu cơn thịnh nộ của Miêu Yến.
Đỗ An Thụy cũng không biết tại sao lần này lại thật đen đủi, lại bị trưởng phòng kế hoạch phân cho nhiệm vụ nộp bản báo cáo. Đến khi bước đến trước cửa phòng Tổng Giám Đốc, vẫn còn đang phân vân thì Đỗ An Thụy chợt nhớ ra lần trước gặp Vũ Minh ở đại hội thuyết trình kia. Sau đó cô trực tiếp về kể lể cho vị Tổng Giám Đốc này một chút, rằng Miêu Yến không ngờ lại có một người bạn làm Tiến Sĩ. Không những vậy Đỗ An Thụy còn phát hiện ra rằng khi mình nhắc đến Tiến Sĩ, Miêu Yến lập tức thái độ rất thoải mái, hình ảnh vị giám đốc đanh thép có chút được xua đi.
Vị Tiến Sĩ luôn được nhắc đến trong miệng Đỗ An Thụy không ai khác chính là Vũ Minh, sau đó một đoạn được Miêu Yến tâm sự Đỗ An Thụy mới biết kì thực hai người thực sự là bạn thanh mai trúc mã. Cuối cùng nhờ đó mà Đỗ An Thụy về sau cũng kéo được thân tình không ít với Tổng Giám Đốc Miêu Yến. Có thể cũng chính vì điều này mà trưởng phòng kế hoạch đã nhắm sẵn từ trước, không ai ngoài Đỗ An Thụy có khả năng làm dịu được vị Tổng Giám Đốc này, bởi vì ít ra, có chút thân tình còn dễ làm việc hơn. Đạo lý này trong làm ăn kinh doanh đều có thể hiểu được.
Đỗ An Thụy lần này nắm được điểm yếu của Miêu Yến, cho nên trong lòng cũng không khách khí. Trước khi nộp bản báo cáo còn muốn tâm sự thật nhiều với Miêu Yến, hy vọng đến lúc tâm trạng của Miêu Yến tốt nhất thì mới đem cái bản báo cáo trời đánh kia ra. Như vậy cũng mong muốn mọi việc được giải quyết êm đẹp.
Miêu Yến từ đầu đến giờ cũng biết được ý định của Đỗ An Thụy, nhưng cũng không tiện nói thẳng. Chờ khi ngay cả chính mình nói chuyện cũng quên luôn cả mưu đồ của Đỗ An Thụy, đến lúc đó không ngờ rằng Đỗ An Thụy đã rất nhanh tay đưa ra bản báo cáo, quả thật có chút mánh khóe.
Miêu Yến nhìn bản báo cáo có chút cau mày, nhưng cũng vẫn giữ nụ cười điềm đạm nói:
- Có phải lại là trưởng phòng kế hoạch xui em đến đây không?
Thấy Miêu Yến bắt đầu hỏi, Đỗ An Thụy mặc dù đã có tâm lý chuẩn bị sẵn, những lúc này cũng không khỏi có chút run lên sợ hãi. Mặc dù khuôn mặt Miêu Yến lúc này đang rất hòa nhã, nhưng có trời mới biết lúc nào Miêu Yến sẽ phát cơn thịnh nộ. Quả như Đỗ An Thụy dự đoán, Miêu Yến sau đó không lạnh không nhạt nói một câu:
- Lần sau bảo Lý Thi Nhi không lên đây trực tiếp báo cáo, thì cô ta cũng không cần phải làm trưởng phòng kế hoạch nữa. Có một chút chuyện chị nói với em không rõ ràng được, tạm thời em cứ trở lại làm việc đi, chị còn phải đọc tư liệu một chút!
Thấy thái độ Miêu Yến đã thay đổi, Đỗ An Thụy cũng không tiện ở lại. Kì thực Đỗ An Thụy cũng biết Miêu Yến đối với mình còn mềm mỏng chán, đổi lại hôm nay là người khác, có thể là Lý Thi Nhi kia, không biết chừng lại xảy ra án mạng. Đỗ An Thụy ngực thở phập phồng, bàn tay nhỏ vuốt nhẹ thầm than mình quá may mắn.
Đỗ An Thụy bước ra đóng cửa lại thật nhẹ nhàng, lại nghe thấy giọng Miêu Yến từ phía trong phát ra:
- An Thụy, có tin tức đến Vũ Minh, nhớ báo cho chị nhé!
Đỗ An Thụy vẫn còn đang sợ hãi, nhưng nghe thấy lời này liền mừng rỡ trở lại, như vậy là Miêu Yến Tổng Giám Đốc không chấp nhặt vì mình tính toán lên đầu cô ấy. Đỗ An Thụy lại nhanh miệng cất giọng nói êm dịu:
- Vâng thưa Tổng Giám Đốc!
Đằng sau cánh cửa gỗ, Miêu Yến lúc này lại có chút điệu cười mê mang, ngồi trên chiếc ghế bành lớn, hai tay chắp lên bàn đậm chất suy tư. Miêu Yến chỉ đang nghĩ đến Vũ Minh, cái người này thật không ngờ lại còn biết lừa người khác, còn nói mình là Tiến Sĩ. Cũng không biết tại sao Đỗ An Thụy lại tin tưởng đến như vậy, Miêu Yến khi nói chuyện với Đỗ An Thụy, nghe thấy lời này không khỏi bật cười, thế nhưng cũng không muốn vạch trần thân phận của Vũ Minh. Mà lúc đó căn bản chỉ cảm thấy rất lo lắng cho Vũ Minh. Thậm chí ngay lúc đó còn muốn lập tức đi tìm hắn, nhưng suy nghĩ cẩn thận lại, hành động của mình có chút ngu ngốc.
Vũ Minh lúc này chính là muốn thoải cánh bay xa, chính mình cũng không thể đời đời ước thúc hắn. Hơn nữa mọi chuyện diễn ra thật quá nhanh, chỉ như một cái chớp mắt, thật thần kì. Từ một người chẳng ra người, bây giờ hắn đã hết sức khỏe mạnh, hơn nữa còn muốn thành công rạng rỡ. Là một người đàn ông, chẳng có một ai lại không có chí nguyện thành đạt, mãi mãi chịu dưới sự ước thúc của một người phụ nữ. Không cần phải nói cũng biết là phi thường khó chịu.
Miêu Yến mân mân chiếc mũi trắng nhỏ, nhớ tới khoảng kỉ niệm cùng chung với Vũ Minh, cuộc sống thật hạnh phúc. Vũ Minh chăm chỉ đọc sách, Miêu Yến chỉ có một việc gối vào đùi hắn ngủ ngon lành, cảm giác mọi ưu tư âu lo như thật muốn tan biến toàn bộ. Cảm giác như ở bên Vũ Minh cô chỉ là một chú mèo nhỏ muốn được bao bọc và vuốt ve.
Có hôm Miêu Yến như một chú mèo, trong khoảng sân nhỏ nắng ấm chiều xuống, Vũ Minh nhắm mắt như cảm nhận gì đó. Miêu Yến lại nằm trên ngực hắn nhấm nháp vài tia nắng, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc, khuôn mặt xinh đẹp và khóe mắt long lanh có lúc lại khẽ chớp lên, thật muốn hấp dẫn.
Giọng nói trầm ấm của Vũ Minh vang lên, có gì đó như xa xăm, có gì đó như mời gọi ‘hãy đến đây, chúng ta cùng nhau’. Thật khó để nhận biết, bởi ký ức lúc nhỏ cả hai mới chỉ chơi đùa đã thật thân thiết. Chớp mắt một cái đã trở thành một anh chàng cao lớn, còn nhớ ngày xưa Miêu Yến cao hơn Vũ Minh đến cả nửa cái đầu, thế mà sức mạnh của thời gian khiến người ta không dám tin vào. Ai dám nói đây còn là cậu nhóc Vũ Minh bé tí tẹo ngày nào, cậu nhóc luôn chạy lẽo đẽo theo Miêu Yến đòi chơi cùng.
Thật quá hạnh phúc, càng nghĩ Miêu Yến lại càng muốn chìm đắm vào những khoảng kí ức kia. Thất thần không biết đến bao giờ, trời bên ngoài đã tối xuống, Miêu Yến vẫn còn cảm giác như hai má mình nóng ran và ửng đỏ. Cũng không biết tại sao cô lại luôn như vậy, mỗi lần nghĩ đến Vũ Minh là chuyện này lại xảy ra. Từng hơi thở ấm nóng thơm ngát quyện với mùi nước hoa, bất cứ người con trai nào lúc này mà ở bên cạnh Miêu Yến, khẳng định thần hồn điên đảo.
Không biết chừng, đặt Miêu Yến vào thời cổ đại, liệu đây có phải là một nàng công chúa Kaguya thứ hai. Được vô số người đàn ông điên cuồng, thậm chí còn được năm con người quyền lực nhất chú ý đến. Ngay cả đức hoàng đế tối cao cũng phải nhún nhường, cũng không biết chắc được.
Miêu Yến thất thần, nhìn vào bầu trời đang hạ dần xuống màn đêm. Cô không biết rằng cũng cùng một khoảng thời gian này, có người cũng đang thất thần trước một ngôi miếu hoang vu, xung quanh cả tá người đang than thở rộn ràng.
- Tổng Giám Đốc, chị chưa về à?
Đang có suy nghĩ bâng quơ, lúc này Miêu Yến bị đánh động bởi một giọng nói ấm áp êm dịu gọi gấp, nhìn lại chỉ thấy Đỗ An Thụy đang đứng phía sau khoác một chiếc túi xách nhỏ. Khuôn mặt hơi ngạc nhiên nhìn cô.
Miêu Yến hơi lấy làm lạ, nhìn Đỗ An Thụy nói:
- Sao em lại vào đây?
Đỗ An Thụy không cảm thấy mất hứng mà vẫn cười nói:
- Em cũng đang định về, còn đang hoàn thành nốt một số đánh giá trang phục sự kiện Á Đông tới nên mới về muộn. Đi qua đây thấy điện trong phòng chị vẫn sáng, em chỉ thấy ngạc nhiên nên mới mở cửa vào. Tưởng là chị quên không tắt điện, không ngờ…
Nói đến đây bỗng chốc Đỗ An Thụy dừng lại, Miêu Yến chỉ khẽ cười nhạt gật gật đầu. Đỗ An Thụy lại tiếp tục nói:
- Tổng Giám Đốc, chị chỉ có một mình, em cũng chỉ có một mình. Như vậy cũng không cần phải gò bó, chúng ta đi ăn cơm, chị yên tâm, hôm nay em sẽ đãi chị!
Miêu Yến nghe thấy Đỗ An Thụy muốn khao mình ăn cơm liền bật cười:
- Được, chị muốn xem em cho chị ăn sơn hào hải vị gì nào!
Nói rồi Miêu Yến quay mình lại, cũng không suy nghĩ nữa, lấy chiếc áo khoác cùng chiếc túi xách nhỏ trên bàn. Sau đó cùng Đỗ An Thụy ra khỏi căn phòng, cả vừa đi vừa khoác tay nhau cười nói, rất thân mật.
Tinh tinh!!
Chuông thang máy kêu lên, hai người phụ nữ dáng người cao dong dỏng xinh đẹp bước ra khỏi thang máy. Vẫn không ngừng cười nói, chỉ thấy hai người phụ nữ không đi được bao xa thì đã bị một người đàn ông chặn lại, người này khuôn mặt vuông góc cạnh, hình chữ điền. Trên mặt còn có vài lốm đốm tàn nhan. Khóe miệng khẽ nhếch một cách đểu giả nói:
- Tổng Giám Đốc Miêu Yến, cậu chủ nhà chúng tôi muốn mời cô đi ăn cơm, không biết có được chăng?
- Nguyễn Trọng Kim!
Đỗ An Thụy hét lên, Miêu Yến thì cảm giác có chút mất hứng. Đỗ An Thụy không cần nhìn sắc mặt Miêu Yến cũng biết Miêu Yến đang không vui vẻ gì, bèn bước lên lạnh giọng nói:
- Đây đã là lần thứ ba rồi, cút!
Nguyễn Trọng Kim lại cười đểu:
- Đừng có thân lừa ưa nặng, nói nhẹ không nghe, tốt! Mời hết cả hai quý cô đây đi một thể luôn cho vui! Ha ha...
Nguyễn Trọng Kim vừa nói xong, đã có từ đâu hai người thanh niên mặc vét tông nhã nhặn màu đen bước ra, chẳng nói chẳng rằng. Túm lấy hai người Miêu Yến cùng Đỗ An Thụy, một mạch đi. Miêu Yến chỉ cắn chặt răng, khuôn mặt băng sương, Đỗ An Thụy thì nhảy dựng lên phát hỏa:
- Các anh còn coi pháp luật ra cái gì không? Không sợ chúng tôi báo công an bắt hết các anh lại hay sao?
- Pháp luật cái rắm, ít nói nhiều, lời của cậu chủ nói chính là luật!
- Được, tôi thật muốn xem Trần Đình Đại sẽ giải thích như thế nào!