Lũng bang chơ Đổ, chỉ trong vòng chưa đầy mười mấy ngày. Từ một băng côn đồ nhỏ ở mức xứng đáng chỉ là hạng chót. Sau đó không biết vì lý do gì đã nổi lên thâu tóm cả chợ Đổ vào trong tay, cuối cùng có quyền lực nhất cả tuyến phố Phan Bội Châu.
Băng chủ Lũng bang là Cù Lũng, lúc này ngồi giữa một căn phòng nhỏ, ông ta đang ngồi trên một chiếc ghế bành rất lớn. Nếu hiện tại để bất cứ một thế lực nào trước đây còn tồn tại ở chợ Đổ, có thể sẽ đơn giản nhận thấy, căn phòng này, chính là căn phòng của băng Vĩnh mặt sẹo.
Đúng vậy, sau khi Cù Lũng tiêu diệt băng Vĩnh mặt sẹo, thống nhất các thế lực của chợ Đổ. Cuối cùng đã chiếm luôn cơ sở làm ăn này của Vĩnh mặt sẹo, sau đó chuyển trụ sở ngầm từ lòng đất lên đây. Có thể nói Lũng bang từ một thế lực chui lủi, bắt đầu nghiễm nhiên đường đường chính chính hoảnh tảo chợ Đổ.
- Anh Lũng, mấy người Dương Việt đã có mặt!
Cửa phòng mở ra, bước vào là một thanh niên mình đầy cơ bắp, nhỏ giọng nói vào trong. Cù Lũng lúc này đang mân mê chiếc bật lửa, kèm theo là điếu thuốc lá ngậm trên miệng. Nhưng mồi lửa liên tục vẫn không có hút. Thanh niên kia bước vào nói vài lời, Cù Lũng cũng chỉ gật gật đầu, nhưng tuyệt nhiên không nói gì. Chiếc bật lửa cháy đã lâu, đến mức đầu thanh sắt bao quanh đầu bật lửa đã có chỗ bị hun đỏ.
Bỗng Cù Lũng ném chiếc bật lửa thật mạnh vào phía góc tường. Chiếc bật lửa vừa lao vào góc tường đã lập tức nổ ""đoàng"" một tiếng, thanh niên cơ bắp kia, khẽ giật mình. Cù Lũng từ từ đứng dậy, ánh mắt lành lạnh ngước nhìn xa xăm phía trước. Phun ra vài câu, rất nhanh:
- Hôm nay đã đến ngày Lũng bang tiến đến bến cảng rồi, miếng bánh lớn như vậy cũng không muốn chia cho chúng ta!
- Gọi toàn bộ anh em đến đây!
Cù Lũng hét lên, thanh niên kia lại giật mình, sau đó lại hấp tấp chạy đi.
Cù Lũng sau khi nhất thống chợ Đổ, cộng thêm nắm cả tuyến phố Phan Bội Châu trong tay. Đàn em dưới trướng đã tăng lên rất nhiều, là một thế lực nổi lên uy hiếp đến những lão đầu đàn của giới anh chị Hải Phòng. Sau đó bị những thế lực đó gây khó dễ, Cù Lũng sau đó cũng vài lần dẫn đàn em đi gây sự lại, nhưng không thành.
Cuối cùng Cù Lũng dùng rất nhiều tiền, triêu nạp được thêm bốn người trong giới Võ Sư. Cù Lũng âm thầm coi bốn người này, là bốn chiến tướng của mình. Sau đó một lần dẫn đầu bốn chiến tướng, cùng đám đàn em, gây chiến với một thế lực của cảng Hải Phòng.
Thế lực này có thế nói là lớn gấp đôi Lũng bang, người cũng đông hơn rất nhiều. Thế nhưng lại bại dưới tay Cù Lũng và bốn chiến tướng, rồi lại phải quy thuận Lũng bang. Cù Lũng cứ ngỡ đã chiếm được địa bàn của thế lực này tại cảng Hải Phòng, còn cho đàn em ở lại tiếp nhận địa bàn. Nhưng chỉ chưa được vài hôm đã bị mấy thế lực khác hợp người đến cướp lại.
Cù Lũng rất tức giận, nhưng cũng biết bản thân mình mới tiến chân vào cảng Hải phòng. Vẫn còn có nhiều thứ chưa biết rõ, vậy cho nên bị người ta gạt tay ra là điều dễ hiểu.
Dương Việt, người mà thanh niên cơ bắp lúc nãy đã từng nhắc đến. Chính là một trong bốn chiến tướng mới của Cù Lũng. Hôm nay bốn chiến tướng đã bị phân tán, ba người được cử đi chiếm địa bàn ở một nơi khác.
Lũng bang tuy chỉ mới nổi, nhưng đã được Cù Lũng thực hiện chính sách bàn tay to, muốn Lũng bang ngày càng lớn mạnh hơn. Cho nên bốn chiến tướng bị phân nhỏ đi khắp nơi, nhất thời không thể tập hợp được lực lượng mạnh nhất, chiếm lại địa bàn ở cảng Hải Phòng.
Chỉ có Dương Việt này, một lần được cử đi không ngờ lại thất bại trong gang tấc. Quay trở lại miễn cưỡng cho Cù Lũng có thêm một phần lực lượng. Căn bản Cù Lũng ban đầu cũng không biết rằng, mình đã cử Dương Việt đến hành động ở một khu vực thuộc thế lực, có thể nói là Đại Long Đầu của Hải Phòng, chính là Mãnh gia bang. Mãnh gia bang thâm căn cố đế, há lại dễ dàng bị một thế lực mới nổi như Lũng bang đụng chạm. Vì vậy có thể nói thất bại của Dương Việt đã có thể đoán trước.
Cù Lũng sau đó biết mình đã mắc sai lầm, cũng không thể trách được Dương Việt. Nên quyết định gọi Dương Việt trực tiếp trở về, không tiếp tục dây dưa với Mãnh gia bang. Còn ba chiến tướng khác Cù Lũng cũng muốn điều quay trở về để tập trung lực lượng, công chiếm cảng Hải Phòng. Thế nhưng, cảng Hải Phòng tuy quan trọng, nhưng ngày một ngày hai khó có thể chiếm giữ. Phải cần có hậu phương thật vững chắc, mới có thể vững chân tại cảng Hải Phòng. Cho nên nhiệm vụ của ba chiến tướng còn lại, tạm thời vẫn không thể gỡ bỏ.
Cù Lũng gọi Dương Việt trở về, cũng đã có tính toán trước. Mình Dương Việt có lẽ không đủ, nhưng với kinh nghiệm thân kinh bách chiến của mình, Cù Lũng khẳng định có thể chiếm lại địa bàn không khó khăn gì. Nhưng chiếm được không có nghĩa là giữ được, Cù Lũng muốn đem quân đi đánh một lần này cũng chỉ là có ý định dằn mặt các thế lực ở cảng, rằng một ngày tao sẽ quay trở lại.
Dương Việt được gọi đến đã chờ ở ngoài, không lâu sau Cù Lũng cũng xuất hiện trước mặt Dương Việt. Ông ta giơ một điếu thuốc trước mặt Dương Việt nhàn nhạt nói:
- Hút không?
Dương Việt cảm thấy nhiệm vụ của mình bị thất bại, rất xấu hổ, có chút bối rối:
- Anh Lũng…
- Đủ rồi, câu không cần nói gì cả, lần sau hành động nên chú ý hơn một chút. Đừng để chuyện như lần này tái diễn!
Cù Lũng mặc dù biết lỗi lần này, trực tiếp không phải là tại Dương Việt, mà là tại mình nắm bắt thông tin không rõ ràng. Lại còn cho Dương Việt đi làm bừa. Nhưng dù sao mình cũng là băng chủ, vẫn phải giữ mặt mũi, không thể nhận sai về mình, mà phải đổ cho đám thuốc hạ. Có như vậy mới khiến cho bọn đàn em phục, rằng mình không chỉ có nắm đấm, mà còn có trí óc siêu việt, mới có thể lãnh đạo cả một băng nuôi sống anh em.
Cù Lũng lại đưa điếu thuốc lá ra, đến trước mặt Dương Việt. Dương Việt lúc này cũng không khách sáo, trực tiếp nhận điếu thuốc, sau đó tìm hộp quẹt để châm. Nhưng chợt Cù Lũng đã rút ra chiếc bật lửa từ lúc nào, giơ lên mồi một mồi lửa cho Dương Việt. Dương Việt bỗng chốc trong lòng cảm thấy run run cảm động, cảm giác như mình đã làm sai rất nhiều, vậy mà người ta vẫn đối tốt với mình như vậy.
Trên thực tế Cù Lũng đã dùng chút mánh khóe, lăn lộn giang hồ lâu như vậy, ông ta cũng phải có chút mánh khóe mà thâu tóm thuộc hạ vào trong tay. Một vài động tác nhỏ, có thể khiến bọn chúng liều mạng vì mình.
Chốc lát sau đã thấy đoàn đoàn người từ đâu kéo đến, rất đông. Ước chừng phải đến gần hai trăm người, đi đầu là thanh niên lúc nãy, đang bước đến gần Cù Lũng.
- Anh Lũng, đây là toàn bộ anh em có thể gom góp được. Còn lại đã bị ba người Đặng Hùng, Tuấn Sơn, với Lã Đặng Tử đem đi hết!
- Ừm, ít như vậy, nhưng miễn cưỡng vẫn đủ!
Cù Lũng gật đầu, ba người mà thanh niên kia vừa nói, chính là ba chiến tướng còn lại của Cù Lũng. Được Cù Lũng cử đi nhưng nơi có chỗ tốt béo bở ở Hải Phòng làm việc. Trên thực tế quân số cả thể của Lũng bang sau này đã tăng lên rất nhiều, còn nhờ có đã thâu tóm được thế lực bại dưới tay Lũng Bang ở cảng Hải Phòng. Quân số đã chớp mắt tăng lên mấy trăm người, chạm mốc vượt quá năm trăm. Có thể nói là đông kinh người.
Cù Lũng rít rít hơi thuốc dài, sau đó ném điếu thuốc đỏ rực ở đầu xuống đất. Lấy mũi giày di di mạnh cảm giác như đang xả hận. Vừa xả ra khói thuốc vừa hét:
- LÊN XE!
- DẠ! ANH LŨNG!
Lại có loạt loạt âm thanh hô lên đáp lại. Mười chiếc xe Container đã chờ sẵn, loạt loạt người bước lến. Cù Lũng và Dương Việt cũng bước lên một chiếc xe Toyota sáu chỗ, dẫn đầu cả băng ầm ầm rú ga lên, ra khỏi chợ Đổ.
…
Có ba chiếc xa lần lượt rời khỏi nhà hàng của HCD, trong đó có hai chiếc đi về một hướng, một chiếc còn lại đi về hướng khác.
Miêu Yến bị một người đàn ông mặc vét tống lên chiếc xe đầu tiên, theo sau là xe của Trần Đình Đại. Trần Đình Đại lúc này ngồi cạnh Đỗ An Thụy khống chế cô ta. Không những vậy còn không ngừng dở trò đồi bại. Hôm nay Trần Đình Đại không chỉ muốn thu Miêu Yến vào trong tay, mà còn muốn thu luôn cả Đỗ An Thụy. Trong lòng đã đầy tà niệm, Trần Đình Đại cũng không còn thiết thứ gì nữa.
Hai chiếc xe nối đuôi nhau, chạy nhanh vù vù lướt trên phố. Bên trong xe không ngừng có tiếng la hét dãy dụa của Đỗ An Thụy.
Rầm!!!
Một tiếng động to như bom nổ bất chợt vang lên. Chiếc xe phía trước trở Miêu Yến chạy quá nhanh, bị một chiếc xe Container đi ngược chiều đâm vào.
Rầm!!!
Cảnh tượng kinh hoàng diễn ra. Chiếc xe đen nhỏ gọn sau đó bị đâm cho méo mó tung lên không trung. Hất văng sang một bên đường, lại phát ra âm thanh rầm một cái rất lớn nữa.
Xe của Trần Đình Đại đi phía sau luống cuống phanh lại, liên tục có tiếng phanh rít rít và lốp bốc khói trắng.
Trần Đình Đại trong xe hai mắt trợn trừng, phẫn nộ sầu thảm rít lên, rít lên từng âm thanh sầu não không cam lòng:
- KHÔNG!!!!
Kèm theo là ánh mắt gắt gao nhìn xuống chiếc xe nhỏ bé bẹp dúm. Bên trong đó, là người con gái hắn đã theo đuổi không biết bao nhiêu năm, Miêu Yến. Trần Đình Đại hai tay buông thõng xuống, hai mắt đờ đẫn. Trong đầu của gã bỗng vang lên âm thanh dịu dàng lạnh lẽo của Miêu Yến
Anh vĩnh viễn không thể chiếm được tôi!
Câu nói ấy liên tục vang lên, khiến cho Trần Đình Đại ôm đầu sầu khổ, miệng liên tục nói những lời hối lỗi:
- Miêu Yến, Miêu Yến, anh biết anh sai rồi, anh không nên làm như vậy đối với em. Đáng nhẽ ra anh phải trân trọng em hơn nhiều nữa, chỉ cần em không sao, anh chỉ cần nhìn thấy em mỗi ngày cũng được.
Đỗ An Thụy một bên quần áo xộc xệch, trứng kiến cảnh kinh hoàng trước mắt. Khuôn mặt cô ấy cũng trắng bềnh bệch, trong lòng vô tận hận ý trào lên hướng tới Trần Đình Đại. Thấy hắn đang không ngừng tự nói một mình như kẻ tâm thần. Đỗ An Thụy dù hận hắn thấu xương, nhưng cũng có gì đó thương cảm.
Môi Đỗ An Thụy không ngừng run rẩy, cô ta lấy tay đẩy mạnh Trần Đình Đại ra, sau đó dùng sức điên cuồng đạp tới cánh cửa. Tên mặc vét tông lái xe phía trước khuôn mặt cũng đang ngây ngốc, lúc này gã cũng chẳng quản Đỗ An Thụy làm gì.
Sau đó Đỗ An Thụy mở được chốt khóa cửa, sợ hãi bước xuống. Nhìn tới chiếc xe bị gặp nạn phía trước. Trong lòng có một cỗ cảm giác rằng mình vẫn có thể cứu người, loạng choạng chạy đến chiếc xe kia, không ngừng kéo đống vỡ vụn bới xuống, ánh mắt vẫn mang một tia hy vọng.
…
Cù Lũng dẫn đầu đoàn xe của Lũng bang, ánh mắt bốc lửa đang nhìn về phía trước. Bỗng nghe thấy tiếng va chạm lớn như bom nổ ở phía sau liền giật mình, sau đó hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Một tên thanh niên, chợt bắt máy điện thoại, sau đó nghe xong cuộc gọi môi liền mấp máy chút lo lắng nói:
- Anh Lũng, không tốt rồi, xe của chúng ta chạy quá nhanh! Không ngờ gặp phải một thằng điên chạy cũng nhanh không kém, ngược chiều. Cuối cùng đã gây tai nạn, đâm cho chiếc xe kia tan nát. Sợ rằng người trong chiếc xe đó cũng đã toàn bộ mất mạng!
- Cái gì?
- Anh em có làm sao không?
- Không có việc gì, xe của chúng ta là xe Container, rất chắc chắn. Gây xong tai nạn, đầu xe cũng chỉ méo lại có một chút!
Cù Lũng cuối cùng thở dài, trong lòng ông ta có chút máu lạnh. Xông pha giang hồ có lúc nào mà không phải đổ máu, chết vài người, đối với ông ta không thành vấn đề. Cái ông ta lo nhất, rốt cuộc vẫn chỉ là người của mình. Cù Lũng chỉ suy nghĩ một ít, xong đó cất giọng chẳng quan tâm:
- Kệ nó, tiếp tục đi, chiếc xe của chúng ta không làm sao thì lại lên đường!
- Dạ, anh Lũng!
Thanh niên kia đối với quyết định mang tính vô nhân đạo này của Cù Lũng thì cũng chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên. Rút chiếc điện thoại ra bấm bấm vài số gì đó, sau đó lại tiếp tục lại chiếc xe Toyota sáu chỗ tiếp tục chạy như điên. Đoàn xe Container phía sau cũng lại chuyện bánh, cứ coi như vụ tai nạn vừa rồi chưa từng xảy ra.
Đối với Cù Lũng mà nói, quyết định này tuy có chút vô nhân đạo. Thế nhưng đổi vào tay người khác, sợ là còn ác độc hơn Cù Lũng rất nhiều, có thể không trực tiếp đi luôn như Cù Lũng. Mà lại còn quay người trở lại, thanh toán luôn người bị nạn, cho chết hẳn. Như vậy chỉ cần đền bù một số tiền cho gia đình nạn nhân là xong chuyện, không nhất thiết phải có nghĩa vụ chăm sóc cả đời cho người bị nạn. Rất phiền phức.
Băng chủ Lũng bang là Cù Lũng, lúc này ngồi giữa một căn phòng nhỏ, ông ta đang ngồi trên một chiếc ghế bành rất lớn. Nếu hiện tại để bất cứ một thế lực nào trước đây còn tồn tại ở chợ Đổ, có thể sẽ đơn giản nhận thấy, căn phòng này, chính là căn phòng của băng Vĩnh mặt sẹo.
Đúng vậy, sau khi Cù Lũng tiêu diệt băng Vĩnh mặt sẹo, thống nhất các thế lực của chợ Đổ. Cuối cùng đã chiếm luôn cơ sở làm ăn này của Vĩnh mặt sẹo, sau đó chuyển trụ sở ngầm từ lòng đất lên đây. Có thể nói Lũng bang từ một thế lực chui lủi, bắt đầu nghiễm nhiên đường đường chính chính hoảnh tảo chợ Đổ.
- Anh Lũng, mấy người Dương Việt đã có mặt!
Cửa phòng mở ra, bước vào là một thanh niên mình đầy cơ bắp, nhỏ giọng nói vào trong. Cù Lũng lúc này đang mân mê chiếc bật lửa, kèm theo là điếu thuốc lá ngậm trên miệng. Nhưng mồi lửa liên tục vẫn không có hút. Thanh niên kia bước vào nói vài lời, Cù Lũng cũng chỉ gật gật đầu, nhưng tuyệt nhiên không nói gì. Chiếc bật lửa cháy đã lâu, đến mức đầu thanh sắt bao quanh đầu bật lửa đã có chỗ bị hun đỏ.
Bỗng Cù Lũng ném chiếc bật lửa thật mạnh vào phía góc tường. Chiếc bật lửa vừa lao vào góc tường đã lập tức nổ ""đoàng"" một tiếng, thanh niên cơ bắp kia, khẽ giật mình. Cù Lũng từ từ đứng dậy, ánh mắt lành lạnh ngước nhìn xa xăm phía trước. Phun ra vài câu, rất nhanh:
- Hôm nay đã đến ngày Lũng bang tiến đến bến cảng rồi, miếng bánh lớn như vậy cũng không muốn chia cho chúng ta!
- Gọi toàn bộ anh em đến đây!
Cù Lũng hét lên, thanh niên kia lại giật mình, sau đó lại hấp tấp chạy đi.
Cù Lũng sau khi nhất thống chợ Đổ, cộng thêm nắm cả tuyến phố Phan Bội Châu trong tay. Đàn em dưới trướng đã tăng lên rất nhiều, là một thế lực nổi lên uy hiếp đến những lão đầu đàn của giới anh chị Hải Phòng. Sau đó bị những thế lực đó gây khó dễ, Cù Lũng sau đó cũng vài lần dẫn đàn em đi gây sự lại, nhưng không thành.
Cuối cùng Cù Lũng dùng rất nhiều tiền, triêu nạp được thêm bốn người trong giới Võ Sư. Cù Lũng âm thầm coi bốn người này, là bốn chiến tướng của mình. Sau đó một lần dẫn đầu bốn chiến tướng, cùng đám đàn em, gây chiến với một thế lực của cảng Hải Phòng.
Thế lực này có thế nói là lớn gấp đôi Lũng bang, người cũng đông hơn rất nhiều. Thế nhưng lại bại dưới tay Cù Lũng và bốn chiến tướng, rồi lại phải quy thuận Lũng bang. Cù Lũng cứ ngỡ đã chiếm được địa bàn của thế lực này tại cảng Hải Phòng, còn cho đàn em ở lại tiếp nhận địa bàn. Nhưng chỉ chưa được vài hôm đã bị mấy thế lực khác hợp người đến cướp lại.
Cù Lũng rất tức giận, nhưng cũng biết bản thân mình mới tiến chân vào cảng Hải phòng. Vẫn còn có nhiều thứ chưa biết rõ, vậy cho nên bị người ta gạt tay ra là điều dễ hiểu.
Dương Việt, người mà thanh niên cơ bắp lúc nãy đã từng nhắc đến. Chính là một trong bốn chiến tướng mới của Cù Lũng. Hôm nay bốn chiến tướng đã bị phân tán, ba người được cử đi chiếm địa bàn ở một nơi khác.
Lũng bang tuy chỉ mới nổi, nhưng đã được Cù Lũng thực hiện chính sách bàn tay to, muốn Lũng bang ngày càng lớn mạnh hơn. Cho nên bốn chiến tướng bị phân nhỏ đi khắp nơi, nhất thời không thể tập hợp được lực lượng mạnh nhất, chiếm lại địa bàn ở cảng Hải Phòng.
Chỉ có Dương Việt này, một lần được cử đi không ngờ lại thất bại trong gang tấc. Quay trở lại miễn cưỡng cho Cù Lũng có thêm một phần lực lượng. Căn bản Cù Lũng ban đầu cũng không biết rằng, mình đã cử Dương Việt đến hành động ở một khu vực thuộc thế lực, có thể nói là Đại Long Đầu của Hải Phòng, chính là Mãnh gia bang. Mãnh gia bang thâm căn cố đế, há lại dễ dàng bị một thế lực mới nổi như Lũng bang đụng chạm. Vì vậy có thể nói thất bại của Dương Việt đã có thể đoán trước.
Cù Lũng sau đó biết mình đã mắc sai lầm, cũng không thể trách được Dương Việt. Nên quyết định gọi Dương Việt trực tiếp trở về, không tiếp tục dây dưa với Mãnh gia bang. Còn ba chiến tướng khác Cù Lũng cũng muốn điều quay trở về để tập trung lực lượng, công chiếm cảng Hải Phòng. Thế nhưng, cảng Hải Phòng tuy quan trọng, nhưng ngày một ngày hai khó có thể chiếm giữ. Phải cần có hậu phương thật vững chắc, mới có thể vững chân tại cảng Hải Phòng. Cho nên nhiệm vụ của ba chiến tướng còn lại, tạm thời vẫn không thể gỡ bỏ.
Cù Lũng gọi Dương Việt trở về, cũng đã có tính toán trước. Mình Dương Việt có lẽ không đủ, nhưng với kinh nghiệm thân kinh bách chiến của mình, Cù Lũng khẳng định có thể chiếm lại địa bàn không khó khăn gì. Nhưng chiếm được không có nghĩa là giữ được, Cù Lũng muốn đem quân đi đánh một lần này cũng chỉ là có ý định dằn mặt các thế lực ở cảng, rằng một ngày tao sẽ quay trở lại.
Dương Việt được gọi đến đã chờ ở ngoài, không lâu sau Cù Lũng cũng xuất hiện trước mặt Dương Việt. Ông ta giơ một điếu thuốc trước mặt Dương Việt nhàn nhạt nói:
- Hút không?
Dương Việt cảm thấy nhiệm vụ của mình bị thất bại, rất xấu hổ, có chút bối rối:
- Anh Lũng…
- Đủ rồi, câu không cần nói gì cả, lần sau hành động nên chú ý hơn một chút. Đừng để chuyện như lần này tái diễn!
Cù Lũng mặc dù biết lỗi lần này, trực tiếp không phải là tại Dương Việt, mà là tại mình nắm bắt thông tin không rõ ràng. Lại còn cho Dương Việt đi làm bừa. Nhưng dù sao mình cũng là băng chủ, vẫn phải giữ mặt mũi, không thể nhận sai về mình, mà phải đổ cho đám thuốc hạ. Có như vậy mới khiến cho bọn đàn em phục, rằng mình không chỉ có nắm đấm, mà còn có trí óc siêu việt, mới có thể lãnh đạo cả một băng nuôi sống anh em.
Cù Lũng lại đưa điếu thuốc lá ra, đến trước mặt Dương Việt. Dương Việt lúc này cũng không khách sáo, trực tiếp nhận điếu thuốc, sau đó tìm hộp quẹt để châm. Nhưng chợt Cù Lũng đã rút ra chiếc bật lửa từ lúc nào, giơ lên mồi một mồi lửa cho Dương Việt. Dương Việt bỗng chốc trong lòng cảm thấy run run cảm động, cảm giác như mình đã làm sai rất nhiều, vậy mà người ta vẫn đối tốt với mình như vậy.
Trên thực tế Cù Lũng đã dùng chút mánh khóe, lăn lộn giang hồ lâu như vậy, ông ta cũng phải có chút mánh khóe mà thâu tóm thuộc hạ vào trong tay. Một vài động tác nhỏ, có thể khiến bọn chúng liều mạng vì mình.
Chốc lát sau đã thấy đoàn đoàn người từ đâu kéo đến, rất đông. Ước chừng phải đến gần hai trăm người, đi đầu là thanh niên lúc nãy, đang bước đến gần Cù Lũng.
- Anh Lũng, đây là toàn bộ anh em có thể gom góp được. Còn lại đã bị ba người Đặng Hùng, Tuấn Sơn, với Lã Đặng Tử đem đi hết!
- Ừm, ít như vậy, nhưng miễn cưỡng vẫn đủ!
Cù Lũng gật đầu, ba người mà thanh niên kia vừa nói, chính là ba chiến tướng còn lại của Cù Lũng. Được Cù Lũng cử đi nhưng nơi có chỗ tốt béo bở ở Hải Phòng làm việc. Trên thực tế quân số cả thể của Lũng bang sau này đã tăng lên rất nhiều, còn nhờ có đã thâu tóm được thế lực bại dưới tay Lũng Bang ở cảng Hải Phòng. Quân số đã chớp mắt tăng lên mấy trăm người, chạm mốc vượt quá năm trăm. Có thể nói là đông kinh người.
Cù Lũng rít rít hơi thuốc dài, sau đó ném điếu thuốc đỏ rực ở đầu xuống đất. Lấy mũi giày di di mạnh cảm giác như đang xả hận. Vừa xả ra khói thuốc vừa hét:
- LÊN XE!
- DẠ! ANH LŨNG!
Lại có loạt loạt âm thanh hô lên đáp lại. Mười chiếc xe Container đã chờ sẵn, loạt loạt người bước lến. Cù Lũng và Dương Việt cũng bước lên một chiếc xe Toyota sáu chỗ, dẫn đầu cả băng ầm ầm rú ga lên, ra khỏi chợ Đổ.
…
Có ba chiếc xa lần lượt rời khỏi nhà hàng của HCD, trong đó có hai chiếc đi về một hướng, một chiếc còn lại đi về hướng khác.
Miêu Yến bị một người đàn ông mặc vét tống lên chiếc xe đầu tiên, theo sau là xe của Trần Đình Đại. Trần Đình Đại lúc này ngồi cạnh Đỗ An Thụy khống chế cô ta. Không những vậy còn không ngừng dở trò đồi bại. Hôm nay Trần Đình Đại không chỉ muốn thu Miêu Yến vào trong tay, mà còn muốn thu luôn cả Đỗ An Thụy. Trong lòng đã đầy tà niệm, Trần Đình Đại cũng không còn thiết thứ gì nữa.
Hai chiếc xe nối đuôi nhau, chạy nhanh vù vù lướt trên phố. Bên trong xe không ngừng có tiếng la hét dãy dụa của Đỗ An Thụy.
Rầm!!!
Một tiếng động to như bom nổ bất chợt vang lên. Chiếc xe phía trước trở Miêu Yến chạy quá nhanh, bị một chiếc xe Container đi ngược chiều đâm vào.
Rầm!!!
Cảnh tượng kinh hoàng diễn ra. Chiếc xe đen nhỏ gọn sau đó bị đâm cho méo mó tung lên không trung. Hất văng sang một bên đường, lại phát ra âm thanh rầm một cái rất lớn nữa.
Xe của Trần Đình Đại đi phía sau luống cuống phanh lại, liên tục có tiếng phanh rít rít và lốp bốc khói trắng.
Trần Đình Đại trong xe hai mắt trợn trừng, phẫn nộ sầu thảm rít lên, rít lên từng âm thanh sầu não không cam lòng:
- KHÔNG!!!!
Kèm theo là ánh mắt gắt gao nhìn xuống chiếc xe nhỏ bé bẹp dúm. Bên trong đó, là người con gái hắn đã theo đuổi không biết bao nhiêu năm, Miêu Yến. Trần Đình Đại hai tay buông thõng xuống, hai mắt đờ đẫn. Trong đầu của gã bỗng vang lên âm thanh dịu dàng lạnh lẽo của Miêu Yến
Anh vĩnh viễn không thể chiếm được tôi!
Câu nói ấy liên tục vang lên, khiến cho Trần Đình Đại ôm đầu sầu khổ, miệng liên tục nói những lời hối lỗi:
- Miêu Yến, Miêu Yến, anh biết anh sai rồi, anh không nên làm như vậy đối với em. Đáng nhẽ ra anh phải trân trọng em hơn nhiều nữa, chỉ cần em không sao, anh chỉ cần nhìn thấy em mỗi ngày cũng được.
Đỗ An Thụy một bên quần áo xộc xệch, trứng kiến cảnh kinh hoàng trước mắt. Khuôn mặt cô ấy cũng trắng bềnh bệch, trong lòng vô tận hận ý trào lên hướng tới Trần Đình Đại. Thấy hắn đang không ngừng tự nói một mình như kẻ tâm thần. Đỗ An Thụy dù hận hắn thấu xương, nhưng cũng có gì đó thương cảm.
Môi Đỗ An Thụy không ngừng run rẩy, cô ta lấy tay đẩy mạnh Trần Đình Đại ra, sau đó dùng sức điên cuồng đạp tới cánh cửa. Tên mặc vét tông lái xe phía trước khuôn mặt cũng đang ngây ngốc, lúc này gã cũng chẳng quản Đỗ An Thụy làm gì.
Sau đó Đỗ An Thụy mở được chốt khóa cửa, sợ hãi bước xuống. Nhìn tới chiếc xe bị gặp nạn phía trước. Trong lòng có một cỗ cảm giác rằng mình vẫn có thể cứu người, loạng choạng chạy đến chiếc xe kia, không ngừng kéo đống vỡ vụn bới xuống, ánh mắt vẫn mang một tia hy vọng.
…
Cù Lũng dẫn đầu đoàn xe của Lũng bang, ánh mắt bốc lửa đang nhìn về phía trước. Bỗng nghe thấy tiếng va chạm lớn như bom nổ ở phía sau liền giật mình, sau đó hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Một tên thanh niên, chợt bắt máy điện thoại, sau đó nghe xong cuộc gọi môi liền mấp máy chút lo lắng nói:
- Anh Lũng, không tốt rồi, xe của chúng ta chạy quá nhanh! Không ngờ gặp phải một thằng điên chạy cũng nhanh không kém, ngược chiều. Cuối cùng đã gây tai nạn, đâm cho chiếc xe kia tan nát. Sợ rằng người trong chiếc xe đó cũng đã toàn bộ mất mạng!
- Cái gì?
- Anh em có làm sao không?
- Không có việc gì, xe của chúng ta là xe Container, rất chắc chắn. Gây xong tai nạn, đầu xe cũng chỉ méo lại có một chút!
Cù Lũng cuối cùng thở dài, trong lòng ông ta có chút máu lạnh. Xông pha giang hồ có lúc nào mà không phải đổ máu, chết vài người, đối với ông ta không thành vấn đề. Cái ông ta lo nhất, rốt cuộc vẫn chỉ là người của mình. Cù Lũng chỉ suy nghĩ một ít, xong đó cất giọng chẳng quan tâm:
- Kệ nó, tiếp tục đi, chiếc xe của chúng ta không làm sao thì lại lên đường!
- Dạ, anh Lũng!
Thanh niên kia đối với quyết định mang tính vô nhân đạo này của Cù Lũng thì cũng chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên. Rút chiếc điện thoại ra bấm bấm vài số gì đó, sau đó lại tiếp tục lại chiếc xe Toyota sáu chỗ tiếp tục chạy như điên. Đoàn xe Container phía sau cũng lại chuyện bánh, cứ coi như vụ tai nạn vừa rồi chưa từng xảy ra.
Đối với Cù Lũng mà nói, quyết định này tuy có chút vô nhân đạo. Thế nhưng đổi vào tay người khác, sợ là còn ác độc hơn Cù Lũng rất nhiều, có thể không trực tiếp đi luôn như Cù Lũng. Mà lại còn quay người trở lại, thanh toán luôn người bị nạn, cho chết hẳn. Như vậy chỉ cần đền bù một số tiền cho gia đình nạn nhân là xong chuyện, không nhất thiết phải có nghĩa vụ chăm sóc cả đời cho người bị nạn. Rất phiền phức.