Vũ Minh trong cơn vật lộn, mơ hồ nghe thấy những gì bên ngoài. Nếu Liễu Bảo Trang hôm nay xảy ra chuyện gì, cả đời hắn sẽ rất hối hận, hắn đối với Liễu Bảo Trang tuy không có nảy sinh tình cảm nam nữ. Thế nhưng hắn đối với cô ta lại có cảm giác tri kỉ tâm giao, cho nên trong lòng vô cùng khó chịu.
Vũ Minh chốc lát bỗng kiên cường, dùng tất cả các chiêu số, muốn thoát ra khỏi Cương Thi Ngân. Cho dù là Hồn Thể cũng không ngại hy sinh.
Hư…. Ưaaa!
Vũ Minh rống lên một tiếng thê lương, tròng mắt đảo loạn nhịp. Trên mặt đôi lúc xuất hiện đường gân nổi lên, tình trạng biểu hiện rất giống với lúc hắn đến với thế giới này, có được thân xác này.
Gã đạo sĩ cầm chuông, chính là Hà Quang đạo trưởng kia, vẫn đang không ngừng đảo ánh mắt dâm tà về phía Liễu Bảo Trang. Trước mắt gã vẫn còn có chút sơ sót, không để ý đến Vũ Minh, vẫn chưa phát hiện ra hắn đang chống trả lại Ngân Thi công kích.
Gã cười khàn khàn:
- Tuy kiểu cách ăn mặc có chút kì lạ, nhưng rất hấp dẫn, bổn đạo rất thích. Đợi ta giết hết đám người này, chúng ta cùng nhau vui vẻ!
Hà Quang đạo trưởng vừa nói xong, còn vừa lấy ngón tay miết cằm, sau đó giơ ngón tay hướng về phía Liễu Bảo Trang, khẽ hất ngón tay lại, làm ra cử chỉ hấp dẫn từ xa. Như dùng ánh mắt tính toán, nếu ngón tay mình chạm vào gương mặt mê người kia, sẽ nhẹ nhàng vuốt ve như vậy.
Hà Quang đạo trưởng là người từ nhỏ đã sinh trưởng trong dãy Hoàng Liên Sơn, tách biệt với thế giới bên ngoài. Căn bản vẫn còn trong thời kì văn hóa cổ đại Đông phương. Gã luôn luôn quan niệm rằng, những người đến từ thế giới bên ngoài là dị tộc, kiểu cách ăn mặc luôn luôn kì lạ. Đồng thời tác phong và hoạt động cũng rất kém cỏi, không ai biết một chút võ công, bắt nạt rất dễ dàng.
Cho nên trong mắt gã mà nói, mấy người giáo sư Cao Tự, trước mắt gã chẳng khác nào một con kiến nhỏ bé. Muốn giẫm muốn đạp đều tùy ý gã. Mà không chỉ vậy, gã trong thế giới Hoàng Liên Sơn, có thể nói cũng thuộc loại những nhân vật đứng đầu. Vì vậy, ở đây gã có thể tự coi mình là chí tôn, bất luận thế nào cũng coi đám người Giáo Sư Cao Tự là đồ nằm trong túi. Bà La Đạo của gã năm xưa cũng đứng nhất nhì trong Bát Đại Kì Phái, tuy bây giờ có chút không bằng, nhưng cũng vẫn còn rất mạnh. (Lĩnh Nam Loạn Giang Hồ - đồng tác giả: để rõ hơn về Bát Đại Kì Phái)
Nếu không phải mấy trăm năm trước, Võ Lâm sinh biến. Có lẽ Bát Đại Kì Phái cũng không đến mức phải trôi dạt vào đây. Hậu thế của Bát Đại Kì Phái, sau khi diệt vong, muốn trốn thoát khỏi sự truy đuổi của triều đại Trùng Quang Đế. Cuối cùng toàn bộ liên thủ tiến vào dãy Hoàng Liên Sơn, một lần cuối tách biệt khỏi thế giới bên ngoài.
Từ đó, vinh hiển thế gian hoàn toàn tuột khỏi tầm tay. Vòng quay lịch sử cũng vĩnh viễn loại bỏ bọn họ. Bát Đại Kì Phái cũng hoàn toàn biến mất khỏi Đại Việt, một thời kì Võ Lâm hoành tảo tứ phương cũng biến mất.
Nếu không phải như vậy, rất có thể, Bà La Đạo của gã còn có cơ hội một lần nữa quật khởi, trở nên đứng đầu Bát Đại Kì Phái. Bởi vì, Bà La Đạo võ công tà môn, nếu không phải Võ Lâm sinh biến, sợ rằng tất cả các phái có hợp lực lại, cũng muốn toàn lực diệt Bà La Đạo, tru diệt toàn môn Bà La Đạo, không sót phần tử nào.
Có thể đơn giản thấy được, giả dụ như ngay Ngân Thi này, cũng đã là một thủ đoạn rất tà môn của Bà La Đạo. Ngân Thi không chỉ thân xác cứng rắn, mình đồng da sắt, còn có công kích linh hồn hết sức bén nhọn. Khiến cho bất cứ môn phái nào tiếp xúc với nó đều phải nếm mùi sợ hãi. Chỉ riêng cương thi này, chưa tính đến Bà La Đạo có bao nhiêu thủ đoạn, cũng đã phải khiến mấy phái còn lại đều phải kiêng kị. Trước hết cũng không muốn gây thù chuốc oán với Bà La Đạo.
Như gã Sùng Thiên Vân của Trịnh Đô Phong vừa rồi, mặc dù thân thủ cùng Võ Công, so với Hà Quang đạo trưởng phải hơn mấy bậc, nhưng mà cũng phải chịu thế hạ phong, phải nhún nhường trước mặt gã. Bằng không, nếu giết được gã thì tốt rồi, như vậy người cũng có thể chiếm được, nhưng nếu không giết được gã, sẽ phải chịu hậu quả vô cùng lớn. Chỉ riêng Ngân Thi này, một khi kéo lên Trịnh Đô Phong, không biết có bao nhiêu cái mạng có thể mất. Sùng Thiên Vân cũng không thể vì một mạng người mà mất đi nhiều đệ tử trong phái như vậy được.
Hoàng Liên Sơn nhân số phân bố ít ỏi, kiếm được một đệ tử đã không phải dễ dàng, huống hồ một lần mất đến mấy đệ tử. Chỉ sợ như vậy kéo đến vận mệnh môn phái suy tàn, cuối cùng sau đời này của mình sẽ bị áp chế, cho nên vì sao khi Hà Quang đạo trưởng dọa nạt một câu liên quan đến sư tổ của Trịnh Đô Phong, Sùng Thiên Vân đã ngay lập tức phải lui bước vài phần.
Không phải Sùng Thiên Vân sợ Hà Quang, mà là sợ những đệ tử trong tay mình, không cẩn thận sẽ bị Hà Quang ám toán. Cứ cho rằng bình thường có mặt Sùng Thiên Vân, Hà Quang đạo trưởng sẽ không dám đánh lên Trịnh Đô Phong, nhưng ai biết được khi mình không có mặt, hoặc đệ tử ra ngoài rèn luyện lịch lãm, có bị Hà Quang cay cú mà giết mất.
Như vậy chính Sùng Thiên Vân mang quan niệm cổ đại, sẽ suy nghĩ rằng sau này mình xuống Hoàng Tuyền. Gặp được sư phụ sư tổ sẽ không còn mặt mũi, chính mình gián tiếp dẫn đến môn phái lụi tàn. Chính là tội đồ của Trịnh Đô Phong, tội này Sùng Thiên Vân gánh vác không nổi.
Quay lại chuyện Vũ Minh lúc này.
Mỗi lần Cương Thi Ngân là một lần hắn lại thống khổ, hắn giãy giụa rất lâu. Cuối cùng hắn lại phát hiện được một thứ khiến hắn rất vui mừng. Đó chính là Cương Thi Ngân này cũng không phải là liền mạch, nó mang tính quy luật. Ngân Thi này sau khi ngân lên một hồi sẽ im bặt trong khoảng thời gian rất ngắn. Nếu nắm bắt được khoảng thời gian đó, Vũ Minh hẳn là có thể thoát khỏi tình trạng như bây giờ.
Hắn đã để ý thấy, linh hồn hắn bị công kích rất lớn, nhưng chỉ như là mang ý tứ trấn nhiếp. Tưởng như dai dẳng không dứt, thế nhưng lại thật sự có quy luật. Cương thi kia mỗi lần ngân lên, tuy làm hắn hồn bay phách lạc. Thế nhưng thủy chung vẫn không thể đánh bay linh hồn hắn ra khỏi thân xác này. Giống như trên một đồng cỏ bị gió thổi, cỏ luôn luôn lắt léo, bị thổi rạp, nhưng vẫn không thể nào gió có thể thổi đứt gãy một ngọn cỏ, là mềm dẻo như vậy.
Vũ Minh sau mấy quy luật đầu Cương Thi Ngân, bởi vì vẫn còn kinh sợ, vẫn còn đau đớn. Nhưng qua mấy lần đã có phần tỉnh táo, đã có khả năng thích nghi và trống trả được. Mới đầu hắn còn muốn sử dụng Cầm Hồn Ấn, đánh bay khí tức áp bách linh hồn của Ngân Thi. Như vậy hắn có thể tạm thời thoát ra, thế nhưng một khi hắn đã làm như vậy. Linh hồn của hắn sẽ bị tổn thương nghiêm trọng. Hồn Thể không thể chữa trị kịp thời, nếu gặp phải đợt công kích của Ngân Thi lần tiếp theo, thì khó mà tránh thoát được nó.
Cầm Hồn Ấn, Vũ Minh cũng không thể tùy tiện đánh ra, bởi lẽ với khả năng hiện giờ của hắn. Chỉ có thể đánh ra được tối đa ba lần, giống như tình trạng lần trước đối mặt với Mị Thể. Hắn một lần sử dụng Cầm Hồn Ấn, và một lần Cầm Đại Hồn Ấn, đã làm cho Hồn Thể Của hắn gần như tổn hại mất sáu phần. Phải mất rất lâu hắn mới có thể chữa trị lại được Hồn Thể.
Hồn Thể của một tu luyện đạo nhân luôn luôn được ấn định tại Mi Tâm. Mỗi lần Cương Thi Ngân lên, Hồn Thể của Vũ Minh sẽ tạm thời bị đánh bạt như sóng biển sang các bộ vị khác, sau đó kiên cường quay trở lại Mi Tâm. Ngân Thi này quy luật mỗi lần ngân của nó chừng vài mươi giây. Đừng nói là vài mươi giây là ngắn, đối với người bình thường, chỉ cần vài giây là đủ để Ngân Thi quét bay linh hồn người đó ra khỏi thân thể, biến mất khỏi Mi Tâm. Nếu như không phải Vũ Minh có được Hồn Thể Trung Cấp. Hẳn là cũng không chịu đựng Cương Thi Ngân được lâu như vậy.
Cương Thi Ngân rào rào như từng đợt sóng đánh vào Mi Tâm, muốn như nước lũ lùa quét vào tất cả hang ổ, một lần dọn sạch sẽ những thứ trong đó. Nhưng mỗi lần nó đánh bay mọi thứ tồn tại trong đó, quy luật lại trở về như cũ, bất di bất dịch.
Xem ra, Ngân Thi này đẳng cấp cũng không phải là quá cao, nếu không với bản lĩnh của Hà Quang đạo trưởng, hẳn là không thu phục được nó. Cũng không biết ở thế giới Địa Cầu, có thể dùng được phương pháp gì để thu thập cương thi phục tùng, đặt vào Đông Á Đại Lục, kẻ nào nắm được phương pháp này mà độc tôn, hẳn sẽ bị tất cả các môn phái hợp lực tru diệt.
Hồn Thể Vũ Minh tuy rằng tán loạn, nhưng vẫn chịu sự điều chế của hắn. Biết rõ ý đồ của Ngân Thi là công kích thẳng vào Mi Tâm, Vũ Minh liền cầm giữ Hồn Thể tán loạn của mình ở các bộ vị khác lâu hơn một chút, như vậy có thể tạm thời làm Hồn Thể giảm sự thống khổ. Cũng như có thể tỉnh táo hơn để nắm bắt cơ hội Ngân Thi công kích dừng lại vào lần tiếp theo.
Trong khoảng thời gian này, Vũ Minh vừa đau đớn Hồn Thể và chống trả. Nhưng hắn cũng vừa gắng sức suy nghĩ, chính là một khi hắn thoát ra, sẽ dùng phương pháp nào nhanh nhất có thể khống chế Hà Quang đạo trưởng. Bởi vì chỉ có khống chế được Hà Quang đạo trưởng, hắn mới có thể gạt bỏ được công kích của Ngân Thi.
Hà Quang đạo trưởng kia võ công cũng chỉ thuộc dạng tầm thường. Nhưng mà lại có địa vị cao như vậy trong Bát Đại Kì Phái, hẳn là cũng chỉ dựa vào Ngân Thi mà hoành hành. Từ trong lời nói ban đầu của Hà Quang đạo trưởng và Sùng Thiên Vân, Vũ Minh cũng biết cái gì gọi là Bát Đại Kì Phái. Cũng biết là địa vị của hai người này trong thế giới Hoàng Liên Sơn là không thấp. Chỉ có điều hắn vẫn luôn không hiểu, tại sao Sùng Thiên Vân lại kiệng dè Hà Quang, và sau đó phải nhượng bộ rút lui.
Bản thân Sùng Thiên Vân về võ công, Vũ Minh khẳng định ông ta có thể áp chế Hà Quang đạo trưởng dễ dàng. Nhưng ông ta lại không làm như vậy, ông ta sợ hãi. Như vậy Hà Quang đạo trưởng này nhất định không đơn giản, khẳng định là gã ta còn có thủ đoạn nữa chưa lộ ra. Như vậy gã mới có thể nắm chắc áp chế Sùng Thiên Vân, hơn nữa Sùng Thiên Vân hẳn là cũng biết điều này, cho nên không dám làm gì gã.
Bằng không với võ công tồi tệ như vậy, Bà La Đạo hẳn cũng không thể tồn tại mấy trăm năm mà không bị người ta diệt, trong này hẳn là có nguyên do nhất định. Nghĩ như vậy Vũ Minh càng suy nghĩ rõ ràng hơn, hắn càng nghĩ càng thấy mình có điểm không nắm chắc. Cho nên hành động tiếp theo hắn vẫn không dám làm linh tinh.
Chỉ còn mấy giây nữa, là chu kì Cương Thi Ngân lần này sẽ dứt, Vũ Minh vẫn chưa suy nghĩ ra cách khống chế Hà Quang đạo trưởng. Cuối cùng hắn đành phải cắn răng mà làm liều, chính là, đánh không được, phải dùng ‘thủ đoạn’.
Ngao hống!!!
Cương Thi Ngân đến chặp cuối cùng, liền dừng lại một chút, sau đó, nó đang chuẩn bị ngân lên theo chu kì tiếp theo. Cùng lúc đó, Vũ Minh mau chóng nắm bắt cơ hội, điều áp toàn bộ tản mạn Hồn Thể ở các bộ vị khác, tập trung lại Mi Tâm, một lần nữa khống chế lại thân thể.
Sau đó nhanh chóng đứng dậy, hắn lao đến phía Hà Quang đạo trưởng với tốc độ nhanh nhất.
Hà Quang đạo trưởng lúc này dùng ánh mắt dâm ta, bỡn cợt Liễu Bảo Trang. Bỗng trong chốc lát gã cảnh giác, liền vội quay lại phía Vũ Minh giãy giụa khi nãy. Gã liền giật mình, Vũ Minh đang lao đến phía gã, với tốc độ rất nhanh.
Gã hoảng hốt:
- Làm sao ngươi?
Lần đầu tiên gã thấy có người có thể thoát khỏi sự khống chế Thi Vật của gã, cho nên không khỏi sợ hãi. Nhưng gã cũng là người lăn lộn rất lâu trong thế giới Hoàng Liên Sơn, kinh lịch đối mặt mọi chuyện cũng không phải là ít. Gã biết lúc này không phải là lúc mình nên phân tâm, cho nên gã nhanh chóng thủ thế chờ sẵn Vũ Minh công kích. Lời nói tuy dài dòng, nhưng thực tế mọi chuyện diễn ra rất nhanh, chỉ trong vài cái tích tắc thời gian, hai người này đã bày ra thế trận kẻ công, người thủ.
Nhưng ngược lại với suy nghĩ của gã, Hà Quang đạo trưởng sau đó đã lập tức phải ngạc nhiên:
Rụp!
- Tiền bối tha tội! Vãn bối biết mình đã suy nghĩ nông cạn, kiến thức sức mạnh của tiền bối, xin tiền bối thu nhận vãn bối!
Vũ Minh không ngờ lại quỳ xuống trước mặt Hà Quang đạo trưởng, khiến gã đang chuẩn bị đánh nhau cũng không khỏi ngây người. Hà Quang đạo trưởng tính tình ích kỉ nhỏ mọn, thế nhưng lại là một con trâu ngu ngốc. Gã xưa nay không biết người ta tính kế là cái gì, chỉ biết hung ác thô lỗ. Bằng không chỉ với thủ đoạn Ngân Thi này của gã, đã có thể quét sạch lớn nhỏ thế giới Hoàng Liên Sơn, lớn nhỏ các môn phái đều phải thần phục.
Hôm này Vũ Minh quỳ trước mặt gã, gã căn bản không hề nghi ngờ, mà còn lập tức hào sảng cười lớn:
- Ha ha, tốt tốt. Biết thức thời mới là trang tuấn kiệt!
- Mau đứng lên đi, sau này là người của giáo ta rồi thì không cần phải đa lễ!
- Chờ đến khi ngươi về Tổng Đà Sơn, lúc đó sẽ chính thức nhận ngươi làm đệ tử!
Vũ Minh trong mắt lóe lên vui mừng, vốn hắn không hề nghĩ mọi chuyện diễn ra lại dễ dàng đến như vậy. Hắn còn đang tính làm sao dùng một số thủ đoạn để lừa tên đạo trưởng này tin mình. Sau đó hành động ám toán mới dễ dàng.
Vũ Minh tư tưởng so với nhân sĩ võ lâm Địa Cầu xưa nay hoàn toàn khác hẳn. Địa Cầu cho rằng dùng thủ đoạn, là chuyện vô sỉ, ti bỉ, hèn hạ. Một võ lâm chí tôn, anh hùng của thiên hạ làm như vậy sẽ bị người đời phỉ nhổ.
Nhưng ở Đông Á Đại Lục, thủ đoạn, cũng là một phần thực lực. Ta tính toán ngươi, ngươi tính toán ta, như vậy mới gọi là thế giới công bằng, như vậy mới là thế giới thực. Thế giới thực luôn luôn tàn khốc và nhẫn tâm, dùng hai chữ ‘anh hùng’ có thể gạt bỏ được thủ đoạn, thật quá nực cười.
Vũ Minh chốc lát bỗng kiên cường, dùng tất cả các chiêu số, muốn thoát ra khỏi Cương Thi Ngân. Cho dù là Hồn Thể cũng không ngại hy sinh.
Hư…. Ưaaa!
Vũ Minh rống lên một tiếng thê lương, tròng mắt đảo loạn nhịp. Trên mặt đôi lúc xuất hiện đường gân nổi lên, tình trạng biểu hiện rất giống với lúc hắn đến với thế giới này, có được thân xác này.
Gã đạo sĩ cầm chuông, chính là Hà Quang đạo trưởng kia, vẫn đang không ngừng đảo ánh mắt dâm tà về phía Liễu Bảo Trang. Trước mắt gã vẫn còn có chút sơ sót, không để ý đến Vũ Minh, vẫn chưa phát hiện ra hắn đang chống trả lại Ngân Thi công kích.
Gã cười khàn khàn:
- Tuy kiểu cách ăn mặc có chút kì lạ, nhưng rất hấp dẫn, bổn đạo rất thích. Đợi ta giết hết đám người này, chúng ta cùng nhau vui vẻ!
Hà Quang đạo trưởng vừa nói xong, còn vừa lấy ngón tay miết cằm, sau đó giơ ngón tay hướng về phía Liễu Bảo Trang, khẽ hất ngón tay lại, làm ra cử chỉ hấp dẫn từ xa. Như dùng ánh mắt tính toán, nếu ngón tay mình chạm vào gương mặt mê người kia, sẽ nhẹ nhàng vuốt ve như vậy.
Hà Quang đạo trưởng là người từ nhỏ đã sinh trưởng trong dãy Hoàng Liên Sơn, tách biệt với thế giới bên ngoài. Căn bản vẫn còn trong thời kì văn hóa cổ đại Đông phương. Gã luôn luôn quan niệm rằng, những người đến từ thế giới bên ngoài là dị tộc, kiểu cách ăn mặc luôn luôn kì lạ. Đồng thời tác phong và hoạt động cũng rất kém cỏi, không ai biết một chút võ công, bắt nạt rất dễ dàng.
Cho nên trong mắt gã mà nói, mấy người giáo sư Cao Tự, trước mắt gã chẳng khác nào một con kiến nhỏ bé. Muốn giẫm muốn đạp đều tùy ý gã. Mà không chỉ vậy, gã trong thế giới Hoàng Liên Sơn, có thể nói cũng thuộc loại những nhân vật đứng đầu. Vì vậy, ở đây gã có thể tự coi mình là chí tôn, bất luận thế nào cũng coi đám người Giáo Sư Cao Tự là đồ nằm trong túi. Bà La Đạo của gã năm xưa cũng đứng nhất nhì trong Bát Đại Kì Phái, tuy bây giờ có chút không bằng, nhưng cũng vẫn còn rất mạnh. (Lĩnh Nam Loạn Giang Hồ - đồng tác giả: để rõ hơn về Bát Đại Kì Phái)
Nếu không phải mấy trăm năm trước, Võ Lâm sinh biến. Có lẽ Bát Đại Kì Phái cũng không đến mức phải trôi dạt vào đây. Hậu thế của Bát Đại Kì Phái, sau khi diệt vong, muốn trốn thoát khỏi sự truy đuổi của triều đại Trùng Quang Đế. Cuối cùng toàn bộ liên thủ tiến vào dãy Hoàng Liên Sơn, một lần cuối tách biệt khỏi thế giới bên ngoài.
Từ đó, vinh hiển thế gian hoàn toàn tuột khỏi tầm tay. Vòng quay lịch sử cũng vĩnh viễn loại bỏ bọn họ. Bát Đại Kì Phái cũng hoàn toàn biến mất khỏi Đại Việt, một thời kì Võ Lâm hoành tảo tứ phương cũng biến mất.
Nếu không phải như vậy, rất có thể, Bà La Đạo của gã còn có cơ hội một lần nữa quật khởi, trở nên đứng đầu Bát Đại Kì Phái. Bởi vì, Bà La Đạo võ công tà môn, nếu không phải Võ Lâm sinh biến, sợ rằng tất cả các phái có hợp lực lại, cũng muốn toàn lực diệt Bà La Đạo, tru diệt toàn môn Bà La Đạo, không sót phần tử nào.
Có thể đơn giản thấy được, giả dụ như ngay Ngân Thi này, cũng đã là một thủ đoạn rất tà môn của Bà La Đạo. Ngân Thi không chỉ thân xác cứng rắn, mình đồng da sắt, còn có công kích linh hồn hết sức bén nhọn. Khiến cho bất cứ môn phái nào tiếp xúc với nó đều phải nếm mùi sợ hãi. Chỉ riêng cương thi này, chưa tính đến Bà La Đạo có bao nhiêu thủ đoạn, cũng đã phải khiến mấy phái còn lại đều phải kiêng kị. Trước hết cũng không muốn gây thù chuốc oán với Bà La Đạo.
Như gã Sùng Thiên Vân của Trịnh Đô Phong vừa rồi, mặc dù thân thủ cùng Võ Công, so với Hà Quang đạo trưởng phải hơn mấy bậc, nhưng mà cũng phải chịu thế hạ phong, phải nhún nhường trước mặt gã. Bằng không, nếu giết được gã thì tốt rồi, như vậy người cũng có thể chiếm được, nhưng nếu không giết được gã, sẽ phải chịu hậu quả vô cùng lớn. Chỉ riêng Ngân Thi này, một khi kéo lên Trịnh Đô Phong, không biết có bao nhiêu cái mạng có thể mất. Sùng Thiên Vân cũng không thể vì một mạng người mà mất đi nhiều đệ tử trong phái như vậy được.
Hoàng Liên Sơn nhân số phân bố ít ỏi, kiếm được một đệ tử đã không phải dễ dàng, huống hồ một lần mất đến mấy đệ tử. Chỉ sợ như vậy kéo đến vận mệnh môn phái suy tàn, cuối cùng sau đời này của mình sẽ bị áp chế, cho nên vì sao khi Hà Quang đạo trưởng dọa nạt một câu liên quan đến sư tổ của Trịnh Đô Phong, Sùng Thiên Vân đã ngay lập tức phải lui bước vài phần.
Không phải Sùng Thiên Vân sợ Hà Quang, mà là sợ những đệ tử trong tay mình, không cẩn thận sẽ bị Hà Quang ám toán. Cứ cho rằng bình thường có mặt Sùng Thiên Vân, Hà Quang đạo trưởng sẽ không dám đánh lên Trịnh Đô Phong, nhưng ai biết được khi mình không có mặt, hoặc đệ tử ra ngoài rèn luyện lịch lãm, có bị Hà Quang cay cú mà giết mất.
Như vậy chính Sùng Thiên Vân mang quan niệm cổ đại, sẽ suy nghĩ rằng sau này mình xuống Hoàng Tuyền. Gặp được sư phụ sư tổ sẽ không còn mặt mũi, chính mình gián tiếp dẫn đến môn phái lụi tàn. Chính là tội đồ của Trịnh Đô Phong, tội này Sùng Thiên Vân gánh vác không nổi.
Quay lại chuyện Vũ Minh lúc này.
Mỗi lần Cương Thi Ngân là một lần hắn lại thống khổ, hắn giãy giụa rất lâu. Cuối cùng hắn lại phát hiện được một thứ khiến hắn rất vui mừng. Đó chính là Cương Thi Ngân này cũng không phải là liền mạch, nó mang tính quy luật. Ngân Thi này sau khi ngân lên một hồi sẽ im bặt trong khoảng thời gian rất ngắn. Nếu nắm bắt được khoảng thời gian đó, Vũ Minh hẳn là có thể thoát khỏi tình trạng như bây giờ.
Hắn đã để ý thấy, linh hồn hắn bị công kích rất lớn, nhưng chỉ như là mang ý tứ trấn nhiếp. Tưởng như dai dẳng không dứt, thế nhưng lại thật sự có quy luật. Cương thi kia mỗi lần ngân lên, tuy làm hắn hồn bay phách lạc. Thế nhưng thủy chung vẫn không thể đánh bay linh hồn hắn ra khỏi thân xác này. Giống như trên một đồng cỏ bị gió thổi, cỏ luôn luôn lắt léo, bị thổi rạp, nhưng vẫn không thể nào gió có thể thổi đứt gãy một ngọn cỏ, là mềm dẻo như vậy.
Vũ Minh sau mấy quy luật đầu Cương Thi Ngân, bởi vì vẫn còn kinh sợ, vẫn còn đau đớn. Nhưng qua mấy lần đã có phần tỉnh táo, đã có khả năng thích nghi và trống trả được. Mới đầu hắn còn muốn sử dụng Cầm Hồn Ấn, đánh bay khí tức áp bách linh hồn của Ngân Thi. Như vậy hắn có thể tạm thời thoát ra, thế nhưng một khi hắn đã làm như vậy. Linh hồn của hắn sẽ bị tổn thương nghiêm trọng. Hồn Thể không thể chữa trị kịp thời, nếu gặp phải đợt công kích của Ngân Thi lần tiếp theo, thì khó mà tránh thoát được nó.
Cầm Hồn Ấn, Vũ Minh cũng không thể tùy tiện đánh ra, bởi lẽ với khả năng hiện giờ của hắn. Chỉ có thể đánh ra được tối đa ba lần, giống như tình trạng lần trước đối mặt với Mị Thể. Hắn một lần sử dụng Cầm Hồn Ấn, và một lần Cầm Đại Hồn Ấn, đã làm cho Hồn Thể Của hắn gần như tổn hại mất sáu phần. Phải mất rất lâu hắn mới có thể chữa trị lại được Hồn Thể.
Hồn Thể của một tu luyện đạo nhân luôn luôn được ấn định tại Mi Tâm. Mỗi lần Cương Thi Ngân lên, Hồn Thể của Vũ Minh sẽ tạm thời bị đánh bạt như sóng biển sang các bộ vị khác, sau đó kiên cường quay trở lại Mi Tâm. Ngân Thi này quy luật mỗi lần ngân của nó chừng vài mươi giây. Đừng nói là vài mươi giây là ngắn, đối với người bình thường, chỉ cần vài giây là đủ để Ngân Thi quét bay linh hồn người đó ra khỏi thân thể, biến mất khỏi Mi Tâm. Nếu như không phải Vũ Minh có được Hồn Thể Trung Cấp. Hẳn là cũng không chịu đựng Cương Thi Ngân được lâu như vậy.
Cương Thi Ngân rào rào như từng đợt sóng đánh vào Mi Tâm, muốn như nước lũ lùa quét vào tất cả hang ổ, một lần dọn sạch sẽ những thứ trong đó. Nhưng mỗi lần nó đánh bay mọi thứ tồn tại trong đó, quy luật lại trở về như cũ, bất di bất dịch.
Xem ra, Ngân Thi này đẳng cấp cũng không phải là quá cao, nếu không với bản lĩnh của Hà Quang đạo trưởng, hẳn là không thu phục được nó. Cũng không biết ở thế giới Địa Cầu, có thể dùng được phương pháp gì để thu thập cương thi phục tùng, đặt vào Đông Á Đại Lục, kẻ nào nắm được phương pháp này mà độc tôn, hẳn sẽ bị tất cả các môn phái hợp lực tru diệt.
Hồn Thể Vũ Minh tuy rằng tán loạn, nhưng vẫn chịu sự điều chế của hắn. Biết rõ ý đồ của Ngân Thi là công kích thẳng vào Mi Tâm, Vũ Minh liền cầm giữ Hồn Thể tán loạn của mình ở các bộ vị khác lâu hơn một chút, như vậy có thể tạm thời làm Hồn Thể giảm sự thống khổ. Cũng như có thể tỉnh táo hơn để nắm bắt cơ hội Ngân Thi công kích dừng lại vào lần tiếp theo.
Trong khoảng thời gian này, Vũ Minh vừa đau đớn Hồn Thể và chống trả. Nhưng hắn cũng vừa gắng sức suy nghĩ, chính là một khi hắn thoát ra, sẽ dùng phương pháp nào nhanh nhất có thể khống chế Hà Quang đạo trưởng. Bởi vì chỉ có khống chế được Hà Quang đạo trưởng, hắn mới có thể gạt bỏ được công kích của Ngân Thi.
Hà Quang đạo trưởng kia võ công cũng chỉ thuộc dạng tầm thường. Nhưng mà lại có địa vị cao như vậy trong Bát Đại Kì Phái, hẳn là cũng chỉ dựa vào Ngân Thi mà hoành hành. Từ trong lời nói ban đầu của Hà Quang đạo trưởng và Sùng Thiên Vân, Vũ Minh cũng biết cái gì gọi là Bát Đại Kì Phái. Cũng biết là địa vị của hai người này trong thế giới Hoàng Liên Sơn là không thấp. Chỉ có điều hắn vẫn luôn không hiểu, tại sao Sùng Thiên Vân lại kiệng dè Hà Quang, và sau đó phải nhượng bộ rút lui.
Bản thân Sùng Thiên Vân về võ công, Vũ Minh khẳng định ông ta có thể áp chế Hà Quang đạo trưởng dễ dàng. Nhưng ông ta lại không làm như vậy, ông ta sợ hãi. Như vậy Hà Quang đạo trưởng này nhất định không đơn giản, khẳng định là gã ta còn có thủ đoạn nữa chưa lộ ra. Như vậy gã mới có thể nắm chắc áp chế Sùng Thiên Vân, hơn nữa Sùng Thiên Vân hẳn là cũng biết điều này, cho nên không dám làm gì gã.
Bằng không với võ công tồi tệ như vậy, Bà La Đạo hẳn cũng không thể tồn tại mấy trăm năm mà không bị người ta diệt, trong này hẳn là có nguyên do nhất định. Nghĩ như vậy Vũ Minh càng suy nghĩ rõ ràng hơn, hắn càng nghĩ càng thấy mình có điểm không nắm chắc. Cho nên hành động tiếp theo hắn vẫn không dám làm linh tinh.
Chỉ còn mấy giây nữa, là chu kì Cương Thi Ngân lần này sẽ dứt, Vũ Minh vẫn chưa suy nghĩ ra cách khống chế Hà Quang đạo trưởng. Cuối cùng hắn đành phải cắn răng mà làm liều, chính là, đánh không được, phải dùng ‘thủ đoạn’.
Ngao hống!!!
Cương Thi Ngân đến chặp cuối cùng, liền dừng lại một chút, sau đó, nó đang chuẩn bị ngân lên theo chu kì tiếp theo. Cùng lúc đó, Vũ Minh mau chóng nắm bắt cơ hội, điều áp toàn bộ tản mạn Hồn Thể ở các bộ vị khác, tập trung lại Mi Tâm, một lần nữa khống chế lại thân thể.
Sau đó nhanh chóng đứng dậy, hắn lao đến phía Hà Quang đạo trưởng với tốc độ nhanh nhất.
Hà Quang đạo trưởng lúc này dùng ánh mắt dâm ta, bỡn cợt Liễu Bảo Trang. Bỗng trong chốc lát gã cảnh giác, liền vội quay lại phía Vũ Minh giãy giụa khi nãy. Gã liền giật mình, Vũ Minh đang lao đến phía gã, với tốc độ rất nhanh.
Gã hoảng hốt:
- Làm sao ngươi?
Lần đầu tiên gã thấy có người có thể thoát khỏi sự khống chế Thi Vật của gã, cho nên không khỏi sợ hãi. Nhưng gã cũng là người lăn lộn rất lâu trong thế giới Hoàng Liên Sơn, kinh lịch đối mặt mọi chuyện cũng không phải là ít. Gã biết lúc này không phải là lúc mình nên phân tâm, cho nên gã nhanh chóng thủ thế chờ sẵn Vũ Minh công kích. Lời nói tuy dài dòng, nhưng thực tế mọi chuyện diễn ra rất nhanh, chỉ trong vài cái tích tắc thời gian, hai người này đã bày ra thế trận kẻ công, người thủ.
Nhưng ngược lại với suy nghĩ của gã, Hà Quang đạo trưởng sau đó đã lập tức phải ngạc nhiên:
Rụp!
- Tiền bối tha tội! Vãn bối biết mình đã suy nghĩ nông cạn, kiến thức sức mạnh của tiền bối, xin tiền bối thu nhận vãn bối!
Vũ Minh không ngờ lại quỳ xuống trước mặt Hà Quang đạo trưởng, khiến gã đang chuẩn bị đánh nhau cũng không khỏi ngây người. Hà Quang đạo trưởng tính tình ích kỉ nhỏ mọn, thế nhưng lại là một con trâu ngu ngốc. Gã xưa nay không biết người ta tính kế là cái gì, chỉ biết hung ác thô lỗ. Bằng không chỉ với thủ đoạn Ngân Thi này của gã, đã có thể quét sạch lớn nhỏ thế giới Hoàng Liên Sơn, lớn nhỏ các môn phái đều phải thần phục.
Hôm này Vũ Minh quỳ trước mặt gã, gã căn bản không hề nghi ngờ, mà còn lập tức hào sảng cười lớn:
- Ha ha, tốt tốt. Biết thức thời mới là trang tuấn kiệt!
- Mau đứng lên đi, sau này là người của giáo ta rồi thì không cần phải đa lễ!
- Chờ đến khi ngươi về Tổng Đà Sơn, lúc đó sẽ chính thức nhận ngươi làm đệ tử!
Vũ Minh trong mắt lóe lên vui mừng, vốn hắn không hề nghĩ mọi chuyện diễn ra lại dễ dàng đến như vậy. Hắn còn đang tính làm sao dùng một số thủ đoạn để lừa tên đạo trưởng này tin mình. Sau đó hành động ám toán mới dễ dàng.
Vũ Minh tư tưởng so với nhân sĩ võ lâm Địa Cầu xưa nay hoàn toàn khác hẳn. Địa Cầu cho rằng dùng thủ đoạn, là chuyện vô sỉ, ti bỉ, hèn hạ. Một võ lâm chí tôn, anh hùng của thiên hạ làm như vậy sẽ bị người đời phỉ nhổ.
Nhưng ở Đông Á Đại Lục, thủ đoạn, cũng là một phần thực lực. Ta tính toán ngươi, ngươi tính toán ta, như vậy mới gọi là thế giới công bằng, như vậy mới là thế giới thực. Thế giới thực luôn luôn tàn khốc và nhẫn tâm, dùng hai chữ ‘anh hùng’ có thể gạt bỏ được thủ đoạn, thật quá nực cười.