Lạc lạc lạc!
Ngân Thi kia nhanh chóng được Hà Quang di chuyển vào trong bóng một cái cây gần đó. Chỉ có điều trên mình Ngân Thi kia liên tục bốc ra những làn khói trắng, còn không ngừng kêu gào giãy dụa như dã thú bị thương.
Hống hống!
Hà Quang bên này giao chiến không ngừng nhíu mày lo lắng.
Trần Vũ Minh với Tòng Lĩnh hai người hợp lực cùng một lúc đánh Hà Quang. Khiến Hà Quang tuy không rơi vào thế hạ phong nhưng nhất thời cũng không thể làm được gì. Một ngày dài như vậy, nếu cứ tiếp tục chiến đấu vô nghĩa như vậy, chính con Cương Thi của mình sẽ bị nắng mặt trời thiêu cháy.
Hà Quang theo bản năng rít lên phẫn nộ:
- Hai người các ngươi đều phải chết. Súc sinh…
- Dật Biến Điện!
Hà Quang đạo trưởng lại kêu lên.
Đạo bào quanh thân Hà Quang khẽ tung bay, thay vào đó thân ảnh gã biến đổi bất ngờ. Vũ Minh với Tòng Lĩnh đang chiến đấu ngang tay với Hà Quang đạo trưởng liền vô cùng sửng sốt.
- Nguy rồi!
Vũ Minh quát lên một tiếng, Tòng Lĩnh cũng phát hiện ra tình hình có biến động:
- Anh nhanh tay hơn tôi, bắt lấy!
Tòng Lĩnh ném con Dao Mèo về phía Vũ Minh, là thứ vũ khí duy nhất hắn sở hữu.
Rẹt rẹt!
Thân ảnh Hà Quang chớp biến thoắt ẩn thoắt hiện, vang lên những tiếng như điện năng. Một hình ảnh không thể tin nổi rơi vào mắt đám người làm khoa học bên kia, khiến bọn họ không thể không nuốt nước bọt. Trên đời này con người có thể làm được những điều siêu nhiên như thế sao?
Trước chiêu Dật Biến Điện của Hà Quang, đám người Tiến Sĩ chỉ có thể sững sờ.
Bộp bộp!
Vũ Minh dựa vào thượng thế võ công và tu vi hạ đạo học vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ Hà Quang công kích. Thế nhưng Tòng Lĩnh bên kia tình trạng lại không hề dễ chịu như vậy, mặt mày Tòng Lĩnh bị Hà Quang vỗ cho ê ẩm. Qua một thời gian trên mặt Tòng Lĩnh đã liên tục xuất hiện những vệt đỏ hình bàn tay.
Bộp bộp!
Hà Quang đạo trưởng liên tục ra tay, cứ như vậy không phải là cách. Vũ Minh suy nghĩ cặn kẽ vấn đề, nếu như Tòng Lĩnh bị hạ gục theo cách này, chính mình cũng sẽ không trụ nổi bao lâu nữa. Những người khác thì không còn gì để trông chờ vào. Chỉ cần thấy một chiêu Hà Quang đạo trưởng chém cụt chân người bốc vác kia khi nãy, là đã biết họ không thể nào nhúng tay vào cuộc chiến này.
Vụt vụt!
Vũ Minh lúc này liên tục cảm nhận quỹ tích của Dật Biến Điện, trong tay chém ra liên tiếp những nhát dao.
- A!
Xoạt!
Hà Quang kêu thảm lên một tiếng, mấy nhát chém kia không ngờ lại có thể công kích trúng Hà Quang. Hơn nữa còn có vài giọt máu nhỏ xuống, trên mép dao còn lưu lại một ít vải vụn từ đạo bào của Hà Quang.
Vũ Minh khẽ cười lạnh, như vậy Hà Quang này cũng không có gì đặc sắc. Một nhát chém vừa rồi của hắn đã làm cho Hà Quang lộ ra sơ hở. Quỹ tích Dật Biến Điện lúc này không còn nhanh như trước, rõ ràng Hà Quang đạo trưởng bị thương đã ảnh hưởng đáng kể đến việc thi triển quỹ tích Dật Biến Điện.
Mà lúc này Tòng Lĩnh cũng mơ hồ cảm thấy được cơ hội, lúc trước còn bị Hà Quang đạo trưởng đánh lên mặt liên tục không thể trở tay. Nhưng lúc này lại đã có thể dùng tay chống lại những lần tập kích của Hà Quang đạo trưởng về phía mình.
- Hừ! Không thể chơi đùa nữa…
Thân ảnh Hà Quang bỗng dừng lại, ánh mắt vô cùng lạnh lùng nhìn hai người. Bắt đầu lấy ra từ bên hông một thanh lợi kiếm nhỏ dài khoảng mười lăm centimet. Thanh lợi kiếm này khả năng không phải thứ gì khác, mà chính là thứ đã lấy một chân của người bốc vác trước đó. Vũ Minh quan sát có thể dễ dàng nhận thấy một chân Hà Quang đạo trưởng đã bị mình chém cho bị thương.
Trong lúc này Ngân Thi vẫn không ngừng hống lên những tiếng thê thảm.
Hống hống!
Hà Quang đang cười lạnh lại chột dạ không ngừng lo lắng,nếu không có Ngân Thi, hắn còn có thể chơi đùa một phen, nhưng mà bây giờ tính mạng Ngân Thi đang bị uy hiếp. Nếu mình còn dây dưa lâu như vậy, Ngân Thi sẽ bị mặt trời thiêu cháy đến chết.
Hà Quang đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm hiểm địa, cho dù mình có bị thương nặng thế nào cũng không thể để Ngân Thi bị hao tổn. Hà Quang nhìn xung quanh một lát, bỗng rít lên sung sướng:
- A! Hang động, khà khà…
Theo hướng Hà Quang nhìn đầy phấn khích, Vũ Minh cũng đưa mắt nhìn theo, trong mắt hắn đã dần trầm xuống. Hà Quang nhìn thấy không phải hang động nào khác, mà chính là Thần Bà Điện. Nếu là thứ khác thì Vũ Minh không hề lo lắng, nhưng nếu là Thần Bà Điện kia thì lại hung hiểm vô cùng. Trong đó Âm khí cực thịnh, Cương Thi trời sinh thích Âm khí thịnh. Ngân Thi này nếu có thể vào trong Thần Bà Điện thì chính là như cá gặp nước.
- Đi!
Lạc lạc lạc!
Hà Quang đạo trưởng khẽ quát lên, chuông nhỏ trong tay không ngừng rung lắc.
- Nguy rồi! Tòng Lĩnh mau kiếm một khẩu súng săn cho tôi…
Vũ Minh nhanh chóng phân phó, Tòng Lĩnh cũng lập tức hiểu ngay suy nghĩ của Vũ Minh. Nếu là súng quân dụng thì hẳn là không có, thế nhưng nếu là súng săn bình thường thì trong đoàn cũng có một ít. Dù sao chuyến đi này cũng đã tính trước đến chuyện nguy hiểm, sẽ bị dã thú tấn công, cho nên trước đó vẫn chuẩn bị vài khẩu súng săn để dự phòng.
Tòng Lĩnh di chuyển biến mất, cùng lúc Hà Quang cũng rời gót chân, thân mình nhanh như thiểm điện muốn lao vào Thần Bà Điện.
Vũ Minh quát lên:
- Muốn đi đâu?
Vụt vụt!
Vũ Minh lại lao lên, liên tục vung ra những nhát chém thuần thục. Đã qua nhiều lần công kích, những nhát chém của Vũ Minh cũng hiểm độc và rơi vào những điểm chí mạng hơn rất nhiều.
- Hừ! Súc sinh…
Hà Quang khẽ hừ lạnh, trong tay cũng chém ra lợi kiếm đỡ lại những nhát chém của Vũ Minh khiến nó liên tục vang lên những tiếng động.
Keng keng!
Vụt vụt!
Leng keng!
- Súc sinh, uổng công bổn đạo đã nhìn lầm ngươi…
Hà Quang tức giận nói trong miệng phát ra những âm thanh lí nhí. Rõ ràng lúc này gã uất ức không nói thành lời, chỉ vì Vũ Minh cản trở mà Ngân Thi của hắn càng kêu gào nhiều hơn khiến hắn rất bất an.
Trên bề mặt Cương Thi lúc này đã có một số chỗ chảy xuống, những chất lỏng này nhầy nhầy đen kịt và thối rữa. Khói trắng bốc lên càng nhiều thì lại càng khiến mùi thối rữa bay ra nồng nặc hơn. Tất cả đám Tiến Sĩ đều thi nhau dùng vạt áo làm khẩu trang che mặt lại nhăn nhó mặt mày. Đám người bốc vác một bên chờ đợi không dám hành động, một hành động giết gà dọa khỉ trước đó của Hà Quang đã khiến cho họ vô cùng sợ hãi.
Lúc này nhìn Vũ Minh đánh nhau với Hà Quang đạo trưởng, ai cũng đều há hốc mồm miệng hít một ngụm khí lương. Chứng kiến chuyện trước mắt quả thật là không tin nổi, có người đã muốn lấy máy ảnh ra chụp lại hoặc quay phim. Thế nhưng ý nghĩ này vừa ra khỏi đã bị dập tắt ngay tức khắc. Bởi vì nếu như mình không quay phim chụp ảnh thì không sao, lỡ như quay rồi lại vô tình chọc giận cái gã người cổ đại kia thì xong chuyện. Hành động trước đó đã chứng minh quá rõ ràng hậu quả. Tất cả những gì họ có thể làm là chờ đợi, chuyến đi lần này thật quá hung hiểm.
Lúc này, Tòng Lĩnh bất chợt từ đâu xuất hiện lao vụt đến. Trong tay cầm hai khẩu súng săn loại Crossman, lực bắn tầm thấp.
- Vũ Minh, bắt lấy!
Tòng Lĩnh hô lên một tiếng rồi quăng khẩu Crossman về phía Vũ Minh. Vũ Minh cũng đã đọc qua một số tư liệu, cũng biết loại súng săn này nên sử dụng như thế nào. Một tay Vũ Minh nhanh chóng tiếp lấy khẩu súng săn, tay còn lại kéo con Dao Mèo lui lại thủ thế.
Con Dao Mèo sau đó được Vũ Minh nhanh chóng cất đi. Khẩu súng săn Crossman dùng đạn mũi chỉ có 4,5mm nhưng lại có thể giết được những loài động vật nguy hiểm như lang sói. Lúc này tuy nó không thể ảnh hưởng đến Hà Quang đạo trưởng quá nhiều, nhưng cũng đủ cầm chân cho đến lúc mặt trời đứng bóng. Ngân Thi kia bị mặt trời thiêu cháy, Hà Quang lại bị bắn cho bị thương, lúc đó Vũ Minh có thể dễ dàng khống chế được Hà Quang, cũng không nhất định hẳn là phải giết.
Đoàng đoàng!
Vũ Minh cùng Tòng Lĩnh đồng loạt không ai bảo ai cùng lúc bắn về phía Hà Quang.
Vụt vụt!
Hai viên đạn nhỏ bay đến đích, vụn vải bay rơi lả tả, nhưng không thấy có bất cứ tiếng động gì. Hà Quang đạo trưởng trong nháy mắt vẫn có thể tránh được đường đạn, nhưng mà lúc này sắc mặt gã lại vô cùng hoảng sợ, đường đạn chỉ cách gã vài mm là đã chạm đến da thịt. Vải vụn tung bay trên không trung, sắc mặt Vũ Minh càng âm trầm, cũng không ngờ là Hà Quang đạo trưởng có thể tránh được đường đạn mà mình bắn ra.
Không nghi ngờ gì, Vũ Minh cùng Tòng Lĩnh đều là những tay súng thiện xạ. Vũ Minh qua tu vi của mình có thể đề cao khả năng bắn trúng đích, những lần sử dụng súng trước đây đều chứng minh điều đó, mặc dù hắn sử dụng súng với tần suất là không nhiều. Còn Tòng Lĩnh từ nhỏ đã vào rừng, súng săn cũng đã tiếp cận rất nhiều, cho nên khả năng bắn là không thể nghi ngờ gì. Vậy mà Hà Quang đạo trưởng lại có thể tránh né trong gang tấc, chứng tỏ Dật Biến Điện của gã là một môn công pháp cực kì nguy hiểm, càng không thể coi thường.
Hà Quang đạo trưởng lúc này ý thức được vũ khí trong tay Vũ Minh là vô cùng nguy hiểm, cho nên càng không dám coi thường. Gã bây giờ một phút cũng không muốn dây dưa ở lại chút nào, không có Ngân Thi hỗ trợ, Hà Quang đạo trưởng chẳng khác nào cá nằm trên thớt, huống chi thứ vũ khí kia uy lực kinh người. Gã chưa từng thấy thứ vũ khí nào lợi hại như vậy, trước đây ngay cả phi tiêu độn giáp của phái Minh Môn cũng phải kém đến mười phần.
Vũ Minh lại càng không dám chần chừ thêm phút nào, nòng súng đã dương lên, chuẩn bị bắn ra phát đạn tiếp theo. Nhất định không thể có bất cứ sai sót nào để Hà Quang đạo trưởng có thể chạy thoát, hắn cũng ý thức được, giờ phút này đường đạn bắn ra nhất định phải lấy mạng Hà Quang. Bằng không qua ngày hôm nay, bất cứ ai cũng không thể sống sót, Ngân Thi kia thực sự quá khủng bố.
Đoàng!
Phát súng tiếp theo được Vũ Minh mở màn bắn ra, cùng lúc này Tòng Lĩnh cũng kịp thời lên đạn chuẩn bị bắn hỗ trợ.
Đoàng!
Nhưng mà lại có thêm một phát súng nữa nổ ra, phát súng này bắn ra lại không phải của Tòng Lĩnh, khiến Tòng Lĩnh có hơi ngây người. Sau đó Tòng Linh đang trong thế ngồi bắn liền quay đầu lại, nhìn thấy người vừa bắn phát đạn kia không ai khác, chính là Liễu Bảo Trang.
Cô nàng thường ngày có vẻ mềm yếu, nhưng lúc này lại tỏ ra rất lạnh lùng.
- A!
Hà Quang đạo trưởng kêu thảm một tiếng sau nhát bắn của Liễu Bảo Trang, đến Vũ Minh cũng ngây người sửng sốt, ngay cả hắn bắn về phía Hà Quang đạo trưởng, phát đạn cũng chỉ tung bay là vải vụn. Nhưng thật không ngờ Liễu Bảo Trang thường ngày mềm yếu vừa ra tay đã cho Hà Quang đạo trưởng lập tức chịu thiệt.
Đoàng!
Phát đạn tiếp theo không nghi ngờ gì chính là Tòng Lĩnh bắn ra, nhưng ngay sau đó cũng có hai phát đạn liên tiếp phát ra theo.
Đoàng đoàng!
Hai phát đạn tiếp theo này lại là của Huỳnh Đức Kính cùng Bì Nhân Thanh. Cả đoàn khảo cổ có cả thảy năm khẩu súng săn, lúc này đều đồng loạt lấy ra. Cả đoàn đều đã đưa ra quyết định là sẽ chiến đấu.
Hống!
Vụt!
Ngân Thi cuối cùng cũng đã lọt được vào trong hang động Thần Bà Điện.
Rầm rầm!
Đá ngói đổ nát không ngừng sụp xuống, Ngân Thi đã lọt được vào trong Thần Bà Điện, thế nhưng Hà Quang đạo trưởng vẫn còn đang ở bên ngoài. Hắn phát hiện theo đường đạn tránh né, khả năng hắn có thể tiến vào trong Thần Bà Điện ngày càng xa vời, bất giác hắn kêu lên một tiếng vô cùng ảo não:
- Không!!
Đoàng!
Một phát súng nữa đã được bắn lên, khuôn mặt Liễu Bảo Trang vô cùng lạnh lùng.
Thân ảnh Hà Quang đạo trưởng khẽ chậm lại, vẻ mặt hắn lúc này thực sự không cam lòng. Trên trán Hà Quang đạo trưởng đã xuất hiện một cái lỗ máu nhỏ chỉ 4,5mm. Gã bắt đầu gục xuống, đôi mắt vẫn mở như không thể tin nổi, Hà Quang đạo trưởng…Đã chết!
Ngân Thi kia nhanh chóng được Hà Quang di chuyển vào trong bóng một cái cây gần đó. Chỉ có điều trên mình Ngân Thi kia liên tục bốc ra những làn khói trắng, còn không ngừng kêu gào giãy dụa như dã thú bị thương.
Hống hống!
Hà Quang bên này giao chiến không ngừng nhíu mày lo lắng.
Trần Vũ Minh với Tòng Lĩnh hai người hợp lực cùng một lúc đánh Hà Quang. Khiến Hà Quang tuy không rơi vào thế hạ phong nhưng nhất thời cũng không thể làm được gì. Một ngày dài như vậy, nếu cứ tiếp tục chiến đấu vô nghĩa như vậy, chính con Cương Thi của mình sẽ bị nắng mặt trời thiêu cháy.
Hà Quang theo bản năng rít lên phẫn nộ:
- Hai người các ngươi đều phải chết. Súc sinh…
- Dật Biến Điện!
Hà Quang đạo trưởng lại kêu lên.
Đạo bào quanh thân Hà Quang khẽ tung bay, thay vào đó thân ảnh gã biến đổi bất ngờ. Vũ Minh với Tòng Lĩnh đang chiến đấu ngang tay với Hà Quang đạo trưởng liền vô cùng sửng sốt.
- Nguy rồi!
Vũ Minh quát lên một tiếng, Tòng Lĩnh cũng phát hiện ra tình hình có biến động:
- Anh nhanh tay hơn tôi, bắt lấy!
Tòng Lĩnh ném con Dao Mèo về phía Vũ Minh, là thứ vũ khí duy nhất hắn sở hữu.
Rẹt rẹt!
Thân ảnh Hà Quang chớp biến thoắt ẩn thoắt hiện, vang lên những tiếng như điện năng. Một hình ảnh không thể tin nổi rơi vào mắt đám người làm khoa học bên kia, khiến bọn họ không thể không nuốt nước bọt. Trên đời này con người có thể làm được những điều siêu nhiên như thế sao?
Trước chiêu Dật Biến Điện của Hà Quang, đám người Tiến Sĩ chỉ có thể sững sờ.
Bộp bộp!
Vũ Minh dựa vào thượng thế võ công và tu vi hạ đạo học vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ Hà Quang công kích. Thế nhưng Tòng Lĩnh bên kia tình trạng lại không hề dễ chịu như vậy, mặt mày Tòng Lĩnh bị Hà Quang vỗ cho ê ẩm. Qua một thời gian trên mặt Tòng Lĩnh đã liên tục xuất hiện những vệt đỏ hình bàn tay.
Bộp bộp!
Hà Quang đạo trưởng liên tục ra tay, cứ như vậy không phải là cách. Vũ Minh suy nghĩ cặn kẽ vấn đề, nếu như Tòng Lĩnh bị hạ gục theo cách này, chính mình cũng sẽ không trụ nổi bao lâu nữa. Những người khác thì không còn gì để trông chờ vào. Chỉ cần thấy một chiêu Hà Quang đạo trưởng chém cụt chân người bốc vác kia khi nãy, là đã biết họ không thể nào nhúng tay vào cuộc chiến này.
Vụt vụt!
Vũ Minh lúc này liên tục cảm nhận quỹ tích của Dật Biến Điện, trong tay chém ra liên tiếp những nhát dao.
- A!
Xoạt!
Hà Quang kêu thảm lên một tiếng, mấy nhát chém kia không ngờ lại có thể công kích trúng Hà Quang. Hơn nữa còn có vài giọt máu nhỏ xuống, trên mép dao còn lưu lại một ít vải vụn từ đạo bào của Hà Quang.
Vũ Minh khẽ cười lạnh, như vậy Hà Quang này cũng không có gì đặc sắc. Một nhát chém vừa rồi của hắn đã làm cho Hà Quang lộ ra sơ hở. Quỹ tích Dật Biến Điện lúc này không còn nhanh như trước, rõ ràng Hà Quang đạo trưởng bị thương đã ảnh hưởng đáng kể đến việc thi triển quỹ tích Dật Biến Điện.
Mà lúc này Tòng Lĩnh cũng mơ hồ cảm thấy được cơ hội, lúc trước còn bị Hà Quang đạo trưởng đánh lên mặt liên tục không thể trở tay. Nhưng lúc này lại đã có thể dùng tay chống lại những lần tập kích của Hà Quang đạo trưởng về phía mình.
- Hừ! Không thể chơi đùa nữa…
Thân ảnh Hà Quang bỗng dừng lại, ánh mắt vô cùng lạnh lùng nhìn hai người. Bắt đầu lấy ra từ bên hông một thanh lợi kiếm nhỏ dài khoảng mười lăm centimet. Thanh lợi kiếm này khả năng không phải thứ gì khác, mà chính là thứ đã lấy một chân của người bốc vác trước đó. Vũ Minh quan sát có thể dễ dàng nhận thấy một chân Hà Quang đạo trưởng đã bị mình chém cho bị thương.
Trong lúc này Ngân Thi vẫn không ngừng hống lên những tiếng thê thảm.
Hống hống!
Hà Quang đang cười lạnh lại chột dạ không ngừng lo lắng,nếu không có Ngân Thi, hắn còn có thể chơi đùa một phen, nhưng mà bây giờ tính mạng Ngân Thi đang bị uy hiếp. Nếu mình còn dây dưa lâu như vậy, Ngân Thi sẽ bị mặt trời thiêu cháy đến chết.
Hà Quang đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm hiểm địa, cho dù mình có bị thương nặng thế nào cũng không thể để Ngân Thi bị hao tổn. Hà Quang nhìn xung quanh một lát, bỗng rít lên sung sướng:
- A! Hang động, khà khà…
Theo hướng Hà Quang nhìn đầy phấn khích, Vũ Minh cũng đưa mắt nhìn theo, trong mắt hắn đã dần trầm xuống. Hà Quang nhìn thấy không phải hang động nào khác, mà chính là Thần Bà Điện. Nếu là thứ khác thì Vũ Minh không hề lo lắng, nhưng nếu là Thần Bà Điện kia thì lại hung hiểm vô cùng. Trong đó Âm khí cực thịnh, Cương Thi trời sinh thích Âm khí thịnh. Ngân Thi này nếu có thể vào trong Thần Bà Điện thì chính là như cá gặp nước.
- Đi!
Lạc lạc lạc!
Hà Quang đạo trưởng khẽ quát lên, chuông nhỏ trong tay không ngừng rung lắc.
- Nguy rồi! Tòng Lĩnh mau kiếm một khẩu súng săn cho tôi…
Vũ Minh nhanh chóng phân phó, Tòng Lĩnh cũng lập tức hiểu ngay suy nghĩ của Vũ Minh. Nếu là súng quân dụng thì hẳn là không có, thế nhưng nếu là súng săn bình thường thì trong đoàn cũng có một ít. Dù sao chuyến đi này cũng đã tính trước đến chuyện nguy hiểm, sẽ bị dã thú tấn công, cho nên trước đó vẫn chuẩn bị vài khẩu súng săn để dự phòng.
Tòng Lĩnh di chuyển biến mất, cùng lúc Hà Quang cũng rời gót chân, thân mình nhanh như thiểm điện muốn lao vào Thần Bà Điện.
Vũ Minh quát lên:
- Muốn đi đâu?
Vụt vụt!
Vũ Minh lại lao lên, liên tục vung ra những nhát chém thuần thục. Đã qua nhiều lần công kích, những nhát chém của Vũ Minh cũng hiểm độc và rơi vào những điểm chí mạng hơn rất nhiều.
- Hừ! Súc sinh…
Hà Quang khẽ hừ lạnh, trong tay cũng chém ra lợi kiếm đỡ lại những nhát chém của Vũ Minh khiến nó liên tục vang lên những tiếng động.
Keng keng!
Vụt vụt!
Leng keng!
- Súc sinh, uổng công bổn đạo đã nhìn lầm ngươi…
Hà Quang tức giận nói trong miệng phát ra những âm thanh lí nhí. Rõ ràng lúc này gã uất ức không nói thành lời, chỉ vì Vũ Minh cản trở mà Ngân Thi của hắn càng kêu gào nhiều hơn khiến hắn rất bất an.
Trên bề mặt Cương Thi lúc này đã có một số chỗ chảy xuống, những chất lỏng này nhầy nhầy đen kịt và thối rữa. Khói trắng bốc lên càng nhiều thì lại càng khiến mùi thối rữa bay ra nồng nặc hơn. Tất cả đám Tiến Sĩ đều thi nhau dùng vạt áo làm khẩu trang che mặt lại nhăn nhó mặt mày. Đám người bốc vác một bên chờ đợi không dám hành động, một hành động giết gà dọa khỉ trước đó của Hà Quang đã khiến cho họ vô cùng sợ hãi.
Lúc này nhìn Vũ Minh đánh nhau với Hà Quang đạo trưởng, ai cũng đều há hốc mồm miệng hít một ngụm khí lương. Chứng kiến chuyện trước mắt quả thật là không tin nổi, có người đã muốn lấy máy ảnh ra chụp lại hoặc quay phim. Thế nhưng ý nghĩ này vừa ra khỏi đã bị dập tắt ngay tức khắc. Bởi vì nếu như mình không quay phim chụp ảnh thì không sao, lỡ như quay rồi lại vô tình chọc giận cái gã người cổ đại kia thì xong chuyện. Hành động trước đó đã chứng minh quá rõ ràng hậu quả. Tất cả những gì họ có thể làm là chờ đợi, chuyến đi lần này thật quá hung hiểm.
Lúc này, Tòng Lĩnh bất chợt từ đâu xuất hiện lao vụt đến. Trong tay cầm hai khẩu súng săn loại Crossman, lực bắn tầm thấp.
- Vũ Minh, bắt lấy!
Tòng Lĩnh hô lên một tiếng rồi quăng khẩu Crossman về phía Vũ Minh. Vũ Minh cũng đã đọc qua một số tư liệu, cũng biết loại súng săn này nên sử dụng như thế nào. Một tay Vũ Minh nhanh chóng tiếp lấy khẩu súng săn, tay còn lại kéo con Dao Mèo lui lại thủ thế.
Con Dao Mèo sau đó được Vũ Minh nhanh chóng cất đi. Khẩu súng săn Crossman dùng đạn mũi chỉ có 4,5mm nhưng lại có thể giết được những loài động vật nguy hiểm như lang sói. Lúc này tuy nó không thể ảnh hưởng đến Hà Quang đạo trưởng quá nhiều, nhưng cũng đủ cầm chân cho đến lúc mặt trời đứng bóng. Ngân Thi kia bị mặt trời thiêu cháy, Hà Quang lại bị bắn cho bị thương, lúc đó Vũ Minh có thể dễ dàng khống chế được Hà Quang, cũng không nhất định hẳn là phải giết.
Đoàng đoàng!
Vũ Minh cùng Tòng Lĩnh đồng loạt không ai bảo ai cùng lúc bắn về phía Hà Quang.
Vụt vụt!
Hai viên đạn nhỏ bay đến đích, vụn vải bay rơi lả tả, nhưng không thấy có bất cứ tiếng động gì. Hà Quang đạo trưởng trong nháy mắt vẫn có thể tránh được đường đạn, nhưng mà lúc này sắc mặt gã lại vô cùng hoảng sợ, đường đạn chỉ cách gã vài mm là đã chạm đến da thịt. Vải vụn tung bay trên không trung, sắc mặt Vũ Minh càng âm trầm, cũng không ngờ là Hà Quang đạo trưởng có thể tránh được đường đạn mà mình bắn ra.
Không nghi ngờ gì, Vũ Minh cùng Tòng Lĩnh đều là những tay súng thiện xạ. Vũ Minh qua tu vi của mình có thể đề cao khả năng bắn trúng đích, những lần sử dụng súng trước đây đều chứng minh điều đó, mặc dù hắn sử dụng súng với tần suất là không nhiều. Còn Tòng Lĩnh từ nhỏ đã vào rừng, súng săn cũng đã tiếp cận rất nhiều, cho nên khả năng bắn là không thể nghi ngờ gì. Vậy mà Hà Quang đạo trưởng lại có thể tránh né trong gang tấc, chứng tỏ Dật Biến Điện của gã là một môn công pháp cực kì nguy hiểm, càng không thể coi thường.
Hà Quang đạo trưởng lúc này ý thức được vũ khí trong tay Vũ Minh là vô cùng nguy hiểm, cho nên càng không dám coi thường. Gã bây giờ một phút cũng không muốn dây dưa ở lại chút nào, không có Ngân Thi hỗ trợ, Hà Quang đạo trưởng chẳng khác nào cá nằm trên thớt, huống chi thứ vũ khí kia uy lực kinh người. Gã chưa từng thấy thứ vũ khí nào lợi hại như vậy, trước đây ngay cả phi tiêu độn giáp của phái Minh Môn cũng phải kém đến mười phần.
Vũ Minh lại càng không dám chần chừ thêm phút nào, nòng súng đã dương lên, chuẩn bị bắn ra phát đạn tiếp theo. Nhất định không thể có bất cứ sai sót nào để Hà Quang đạo trưởng có thể chạy thoát, hắn cũng ý thức được, giờ phút này đường đạn bắn ra nhất định phải lấy mạng Hà Quang. Bằng không qua ngày hôm nay, bất cứ ai cũng không thể sống sót, Ngân Thi kia thực sự quá khủng bố.
Đoàng!
Phát súng tiếp theo được Vũ Minh mở màn bắn ra, cùng lúc này Tòng Lĩnh cũng kịp thời lên đạn chuẩn bị bắn hỗ trợ.
Đoàng!
Nhưng mà lại có thêm một phát súng nữa nổ ra, phát súng này bắn ra lại không phải của Tòng Lĩnh, khiến Tòng Lĩnh có hơi ngây người. Sau đó Tòng Linh đang trong thế ngồi bắn liền quay đầu lại, nhìn thấy người vừa bắn phát đạn kia không ai khác, chính là Liễu Bảo Trang.
Cô nàng thường ngày có vẻ mềm yếu, nhưng lúc này lại tỏ ra rất lạnh lùng.
- A!
Hà Quang đạo trưởng kêu thảm một tiếng sau nhát bắn của Liễu Bảo Trang, đến Vũ Minh cũng ngây người sửng sốt, ngay cả hắn bắn về phía Hà Quang đạo trưởng, phát đạn cũng chỉ tung bay là vải vụn. Nhưng thật không ngờ Liễu Bảo Trang thường ngày mềm yếu vừa ra tay đã cho Hà Quang đạo trưởng lập tức chịu thiệt.
Đoàng!
Phát đạn tiếp theo không nghi ngờ gì chính là Tòng Lĩnh bắn ra, nhưng ngay sau đó cũng có hai phát đạn liên tiếp phát ra theo.
Đoàng đoàng!
Hai phát đạn tiếp theo này lại là của Huỳnh Đức Kính cùng Bì Nhân Thanh. Cả đoàn khảo cổ có cả thảy năm khẩu súng săn, lúc này đều đồng loạt lấy ra. Cả đoàn đều đã đưa ra quyết định là sẽ chiến đấu.
Hống!
Vụt!
Ngân Thi cuối cùng cũng đã lọt được vào trong hang động Thần Bà Điện.
Rầm rầm!
Đá ngói đổ nát không ngừng sụp xuống, Ngân Thi đã lọt được vào trong Thần Bà Điện, thế nhưng Hà Quang đạo trưởng vẫn còn đang ở bên ngoài. Hắn phát hiện theo đường đạn tránh né, khả năng hắn có thể tiến vào trong Thần Bà Điện ngày càng xa vời, bất giác hắn kêu lên một tiếng vô cùng ảo não:
- Không!!
Đoàng!
Một phát súng nữa đã được bắn lên, khuôn mặt Liễu Bảo Trang vô cùng lạnh lùng.
Thân ảnh Hà Quang đạo trưởng khẽ chậm lại, vẻ mặt hắn lúc này thực sự không cam lòng. Trên trán Hà Quang đạo trưởng đã xuất hiện một cái lỗ máu nhỏ chỉ 4,5mm. Gã bắt đầu gục xuống, đôi mắt vẫn mở như không thể tin nổi, Hà Quang đạo trưởng…Đã chết!