- Kia rồi!
Tòng Lĩnh chợt hô lên một tiếng, rọi đèn pin về phía trước như để thông báo cho Vũ Minh.
Vũ Minh cũng đã nhìn thấy được, phía trước là một tấm cửa đá lớn, tấm cửa đá này nhìn qua không ngờ thật sự rất giống với tấm cửa đá mà ban chiều Vũ Minh phá ở trong hang động dưới khe núi. Cánh cửa đá này hoa văn màu sắc, rồi chữ ký tự điêu khắc trên đó đều giống với cánh cửa đá kia hoàn toàn, giống đến như hai giọt nước.
Vũ Minh đặt tay lên cằm tính toán, nếu không phải hắn quá đa nghi, nhất định cánh cửa đá này với cánh cửa đá ở hang động dưới lòng đất đều là cùng một người tạo nên. Người này rất có thể là người đã tạo nên cả truyền thuyết thần bà điện. Tuy nghĩ là một người, nhưng Vũ Minh cũng không chắc chắn, nếu dựa theo truyền thuyết thần bà điện thì có thể là cả một tộc người sẽ hợp lý hơn.
Trong đầu Vũ Minh lóe lên một câu hỏi, tộc người này rốt cục có mục đích gì? Có phải thật sự là để trấn áp ác ma giống như trong truyền thuyết kia hay không? Nếu là như vậy tại sao họ lại tạo nên một cái di tích tháp đá cùng lũ linh hồn bị nhốt, điều này có vẻ như không liên quan với nhau cho lắm. Suy cho cùng để trả lời được những câu hỏi này, Vũ Minh cuối cùng cũng sẽ cùng chung mục đích với việc đi hái Tử Sắc Hoa, đều phải đi vào phía bên trong. Bên trong kia thực sự có những gì đang chờ đợi? Nguy hiểm gian nan hay là cơ may?
Vũ Minh chợt nắm chặt trong tay miếng ngọc lục bảo, rồi ngẩng đầu lên nhìn vào cửa đá đầy tính toán.
Tòng Lĩnh thì mon men theo mép vách đá sờ xoạng liên tục, hình như Tòng Lĩnh đang có ý định muốn tìm cơ quan để mở ra cánh cửa đá này.
Vũ Minh cũng có chung một suy nghĩ như vậy, đừng nghĩ lúc trước hắn đập vào đá như điên là có nghĩa hắn có thể phá núi phá đá một cách đơn giản. Vừa rồi trong lúc xung động, Vũ Minh đồng thời đã tự làm hắn bị thương, bây giờ khớp tay của hắn đều đã sưng phù. Nhìn qua mu bàn tay đều đã sưng to lên trông giống như một quả táo.
Vũ Minh nắm chặt bàn tay bình tĩnh quan sát vách đá, cùng với Tòng Lĩnh tìm cách mở cánh cửa đá này. Nếu thực sự không tìm được cơ quan, có lẽ hắn với Tòng Lĩnh lại phải chạy ngược trở ra đem theo cái đỉnh lúc trước Vũ Minh mang về, rồi dùng chiếc đỉnh đó mà phá cánh cửa này mới xong.
Nhưng mà trời không phụ lòng người, Tòng Lĩnh chợt reo lên hưng phấn nói:
- Thấy rồi!
Vũ Minh chợt chạy đến bên cạnh Tòng Lĩnh, nhìn thấy theo hướng tay Tòng Lĩnh chỉ xuống dưới chân là một cái hố lõm sẫm màu. Bên dưới đều có mấy chữ cổ tự loằng ngoằng như chữ Phạn. Vũ Minh không hiểu ý nghĩa mấy chữ này liền hỏi:
- Nó rốt cuộc viết cái gì vậy?
Tòng Lĩnh nói:
-Đây là chữ Thái cổ, tôi được người lớn tuổi trong bản có chỉ qua vài lần, nên đọc được hết cả. Trên đó ghi rằng muốn mở được cánh cửa này thì phải nhỏ máu tươi vào mới được!
Vũ Minh nghe xong liền lập tức đưa ngón tay lên cắn đầu ngón tay. Một dòng máu tươi âm ấm mằn mặn chảy ra, Vũ Minh nhỏ từng giọt máu vào chỗ cái hỗ lõm kia.
Lạch cạch!
Kịch!
Ngay khi Vũ Minh vừa nhỏ máu, cánh cửa đá phía sau lưng hai người bọn họ đã lập tức suy chuyển. Tiếp đến là một lớp bụi bặm cuốn lên khiến toàn bộ không gian đều bụi mù mịt.
Tòng Lĩnh cùng Vũ Minh phải liên tục lấy tay quạt cho bụi không bay vào mắt.
Chớp mắt, khi bụi vừa tan đi, cánh cửa đá sừng sững lúc trước đã mở ra. Một khung cảnh mới hiện ra, một chiếc quan tài bằng đá bên trên có treo xương động vật chết kết thành một loại hình thù rất kỳ lạ. Một lối mòn khác xuất hiện sau căn phòng chứa cỗ quan tài đá mà không biết rằng nó dẫn đi về đâu.
Chợt lúc này đầu óc Vũ Minh trở nên mơ hồ, hắn kinh sợ hét lên:
- Tử Sắc Hoa thực sự ở chỗ này!
Tòng Lĩnh nhìn thấy Vũ Minh như vậy thì liền kêu lên hỏi:
- Vũ Minh! Cậu rốt cuộc bị làm sao vậy?
Vũ Minh lắc đầu, bặm môi tái nhợt nói:
- Nhanh, bên trong quan tài đó có một loài hoa, trước hết phải hái cho bằng được nó. Tôi bị loài hoa này ảnh hưởng, tạm thời anh cứ hiểu rằng tôi bị dị ứng rất nặng với nó nên không thể đến gần!
Vũ Minh thở gấp vừa chỉ tay, vừa nói. Tòng Lĩnh như đã hiểu ra mọi chuyện, liền xách dao mèo chạy vụt vào bên trong căn phòng. Tòng Lĩnh nhanh chóng dùng dao mèo lia vào mép hở của nắp quan tài, cậy nắp quan tài lên.
Kịch!
Nhưng mà cỗ quan tài này bằng đá cho nên rất nặng, Tòng Lĩnh dù gắng sức thế nào cũng không thể cậy nổi nắp quan tài đá, liền lắc đầu thất vọng nói:
- Không được rồi Vũ Minh, nó quá nặng!
Vũ Minh gắng sức cố mở mắt, dù mắt của hắn lúc này đều hoa cả lên. Hắn cũng không biết tại sao loài Tử Sắc Hoa này lại có sự ảnh hưởng nặng nề đến tu luyện đạo nhân như vậy. Chắc hẳn là phải có một lý do nào đó, nếu Vũ Minh không tìm được ra lý do này và khắc chế nó, với sức lực của một mình Tòng Lĩnh, nhất định sẽ không bao giờ có thể cậy được nắp quan tài kia.
Nhưng mà trong lúc Vũ Minh đang mơ hồ lâng lâng, đầu óc đều mụ mị. Một âm thanh quen thuộc chợt quét đến, đầu óc mụ mị của hắn bỗng được cứu vãn trong cơn nước sôi lửa bỏng.
Chít chít!
…
- Cái gì?
Vũ Minh thốt lên, không tin vào tai mình.
Trên đầu hắn lúc này lại là một con vật vô cùng đáng ghét mà hắn không muốn nghĩ tới. Con vật mà hắn muôn đời đều không muốn gặp lại một lần nữa… Con Dơi Quỷ đáng ghét trong tháp đá dưới hang động của khe núi.
- Tại sao? Mày…
Vũ Minh bật thốt, lời nói lên không hết câu.
Con Dơi Quỷ lộ ánh mắt trêu tức Vũ Minh, kêu lên những tiếng chít chít đầy sảng khoái.
Tòng Lĩnh vừa nhìn thấy con Dơi Quỷ liền lắp bắp than:
- Trời đất quỷ thần ơi!
Tòng Lĩnh nhìn thấy con vật này, không ngờ lại quỳ sụp xuống đất lạy lia lịa.
Vũ Minh thấy Tòng Lĩnh có hành động kỳ lạ như vậy thì liền hỏi:
- Tòng Lĩnh, cậu sao vậy?
Tòng Lĩnh lạy sụp liền tục, con Dơi Quỷ bỗng tỏ ra thích trí lại kêu lên những tiếng chít chít đầy hưng phấn.
Tòng Lĩnh lạy sụp một lúc lâu mới ngừng lại, rồi nhìn Vũ Minh mà nói:
- Trong tích cổ của người Thái chúng tôi, con Dơi này một khi xuất hiện chính là hung vật là điềm báo có ác ma trỗi dậy. Trong làng bản đều sẽ có người chết, cha tôi đã từng dặn tôi rất kĩ điều này. Nếu thấy có con Dơi như thế này xuất hiện thì phải làm mọi cách cho nó hài lòng, bằng không sẽ phải vạ…
Vũ Minh chợt cười khanh khách sảng khoái, nỗi bực dọc lo âu trong lòng hắn dường như đã bớt đi phần nào. Hắn nói:
- Tòng Lĩnh, cậu thật là mê tín quá, nếu không phải từng đi chung với cậu rất lâu rồi. Tôi sẽ phải nghĩ rằng thần kinh cậu hơi có vấn đề…
Vũ Minh cười nhe nhởn, Tòng Lĩnh cũng hơi thẫn thờ. Một lúc, Vũ Minh lại chỉ vào con Dơi Quỷ rồi nói:
- Con Lợn đáng ghét này nếu cũng là hung vật, tôi sẽ nướng thịt nó lên ăn để trừ họa cho làng bản của cậu ngay!
Con Dơi Quỷ nghe Vũ Minh châm chọc mình như vậy, liền xửng cồ kêu lên những tiếng chít chít đầy thô bạo.
Vũ Minh thấy như vậy, lại quát:
- Im mau, nhìn thấy mày là tao lại thấy đáng ghét, tại sao mày lại tiếp tục đi theo tao nữa vậy?
Con Dơi Quỷ vẫn còn hơi phẫn nộ, nhưng cũng biểu hiện qua ánh mắt đen láy của nó rằng nó vừa mới ăn no xong.
Vũ Minh hơi giật mình, không hiểu sao mỗi lần hắn nhìn vào mắt đen của con Dơi Quỷ này lại hiểu hết những lời nó muốn nói, thật kỳ lạ.
Vũ Minh liền nói:
- Ý mày là từ giờ mày sẽ đi theo tao sao? Không được, cút, nhìn mày tao thấy phát tởm…
Con Dơi Quỷ nghe thấy lời này của Vũ Minh lại rít lên như vừa bị chọc vào chỗ ngứa:
- Chít chít!
Vũ Minh nghe hai tiếng này đều không hiểu, lắc đầu xua tay nói:
- Không hiểu mày nói gì, nhưng nếu mày đã giúp đỡ tao lúc nãy thì xem như tao cảm ơn. Còn bây giờ thì đi đi…
Con Dơi Quỷ nghe đến đây liền tỏ ra hơi thất vọng, nó quay đầu lại bay đi mất dạng. Nhưng mà con Dơi Quỷ vừa bay đi mất, Vũ Minh lại lập tức cảm thấy cỗ áp lực nặng nề của Tử Sắc Hoa bao chum xuống.
- Không ổn rồi!
Vũ Minh lại kinh sợ kêu lên, ngay lập tức hắn ngoái đầu về phía con Dơi Quỷ khốn nạn vừa mới bay mất gằn lên:
- Con súc sinh, mau quay lại đây, mày giỏi lắm!
Lập tức lại có những âm thanh chít chít vang lên, con Dơi Quỷ lại xuất hiện. Trên mắt nó một vẻ cợt nhả trêu tức Vũ Minh buông xuống.
Vũ Minh không hiểu tại sao con Dơi này xuất hiện ở đây lại làm cho hắn thoát khỏi hoàn toàn áp chế của Tử Sắc Hoa. Nhưng mà như vậy là con Dơi Quỷ này xuất hiện ở đây đều có lý do. Chính hắn cũng không muốn cưỡng cầu, hắn đành phải tiếp tục chấp nhận sự hiện diện đáng ghét của nó. Hơn nữa, nếu muốn hái được Tử Sắc Hoa để cho Liễu Bảo Trang có thể cải tử hoàn sinh, thì xem ra không có sự hiện diện của con vật đáng ghét này thì không được rồi.
Vũ Minh cẩn thận đứng dậy, hắn hơi vươn bàn tay giơ lên trời, cảm thấy thật sự đúng là áp chế đều đã biến mất. Không những vậy, đầu óc của hắn lúc này không còn mụ mị nữa mà lại hoàn toàn tỉnh táo, ngay cả suy nghĩ những quyết định cũng có cảm giác chính xác hơn.
Vũ Minh nhìn vào nắp quan tài, rồi lại nhìn thấy Tòng Lĩnh đang ngồi sụp ở dưới đất, nói:
- Tòng Lĩnh, đi với tôi cậy nắp quan tài kia một chút.
Rồi Vũ Minh lại hơi hất ánh mắt qua phía con Dơi Quỷ nói với Tòng Lĩnh:
- Còn về con Dơi này thì cậu không cần phải lo lắng, nếu nó có gây ra tai họa gì cho làng bản của cậu, chính tôi sẽ là người không tha cho nó đầu tiên.
Con Dơi Quỷ lần đầu tiên được Vũ Minh thừa nhận mình là Dơi liền cảm thấy thỏa mãn gật đầu lia lịa. Tòng Lĩnh tới đây thì cũng hơi yên tâm một chút, tuy nhiên vẫn nhìn con Dơi Quỷ bằng ánh mắt dè chừng, rồi hơi run mà đứng dậy.
Tòng Lĩnh theo chân Vũ Minh bước vào trong căn phòng có quan tài đá. Tòng Lĩnh dùng lưỡi dao mèo lia vào kẽ hở giữa nắp quan tài và quan tài rồi bẩy lên. Vũ Minh lập tức vận Chân nguyên trong cơ thể trào lên, dồn hết sức bàn tay bê nắp quan tài ném tung ra ngoài.
Bình!
Quan tài bằng đá chạm xuống mặt đất vang lên âm thanh trầm trầm đục đục. Khói bụi xung quanh căn phòng đá đều bay tứ tung khiến khung cảnh khó nhìn. Trong làn khói bụi, Vũ Minh giục Tòng Lĩnh:
- Nhanh, cậu xem bên trong có thứ nào như loài hoa hay không? Chúng ta phải hái thứ đó rồi mau chóng đóng nắp quan tài lại!
Vũ Minh vẫn hơi e sợ Tử Sắc Hoa, vì sợ hỏng chuyện nên vẫn muốn Tòng Lĩnh lấy giúp mình. Hắn muốn lấy xong Tử Sắc Hoa rồi đậy lại nắp quan tài ngay vì sợ cái xác trong quan tài là cương thi. Nếu đó là cương thi, bất cứ lúc nào nó cũng có thể tỉnh lại, lúc đó rất nguy hiểm. Mặc dù Vũ Minh còn có miếng ngọc lục bảo, miếng ngọc này hình như có thể khắc chế được cương thi, nhưng mà hắn vẫn muốn hạn chế tối đa những nguy hiểm không cần thiết.
Tòng Lĩnh gập người vào trong quan tài mò mẫm, cũng hơi sợ hãi nên run rẩy không như lúc bình thường. Chợt Tòng Lĩnh reo lên:
- Thấy rồi!
Vũ Minh lập tức kêu:
- Mau hái nó ra ngoài để tôi lại đậy nắp quan tài.
Lịch kịch!
Vũ Minh bê luôn nắp quan tài đá lên sẵn sàng, chỉ chờ Tòng Lĩnh hái xong Tử Sắc Hoa là hắn sẽ đậy ngay nắp quan tài lại.
Tòng Lĩnh hành động rất nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã hái ra một khóm hoa. Nhìn qua có màu tím nhạt, không mùi không vị, có hình thù như những cái nấm mọc thêm cánh hoa hồng.
Vũ Minh không vội, chầm chậm đặt nắp quan tài đá vào chỗ cũ thật cẩn thận. Tòng Lĩnh hái xong Tử Sắc Hoa liền ném nó vào một cái túi vải rồi nhìn Vũ Minh nói:
- Vũ Minh, tôi đã hái hoa xong rồi! Chúng ta đi được chưa?
Vũ Minh gật đầu nói:
- Được rồi, chúng ta nhanh chóng trở về để tôi nghĩ cách cứu Bảo Trang. Chỉ còn thiếu một thứ nữa thôi…
Vũ Minh cất bước mở đầu rời khỏi căn phòng có quan tài đá, phía sau một người một thú cũng đi theo cùng.
Ra đến cửa động Thần Bà, Vũ Minh dừng lại một chút chờ một người một Dơi kia xuất hiện.
Tòng Lĩnh chợt hô lên một tiếng, rọi đèn pin về phía trước như để thông báo cho Vũ Minh.
Vũ Minh cũng đã nhìn thấy được, phía trước là một tấm cửa đá lớn, tấm cửa đá này nhìn qua không ngờ thật sự rất giống với tấm cửa đá mà ban chiều Vũ Minh phá ở trong hang động dưới khe núi. Cánh cửa đá này hoa văn màu sắc, rồi chữ ký tự điêu khắc trên đó đều giống với cánh cửa đá kia hoàn toàn, giống đến như hai giọt nước.
Vũ Minh đặt tay lên cằm tính toán, nếu không phải hắn quá đa nghi, nhất định cánh cửa đá này với cánh cửa đá ở hang động dưới lòng đất đều là cùng một người tạo nên. Người này rất có thể là người đã tạo nên cả truyền thuyết thần bà điện. Tuy nghĩ là một người, nhưng Vũ Minh cũng không chắc chắn, nếu dựa theo truyền thuyết thần bà điện thì có thể là cả một tộc người sẽ hợp lý hơn.
Trong đầu Vũ Minh lóe lên một câu hỏi, tộc người này rốt cục có mục đích gì? Có phải thật sự là để trấn áp ác ma giống như trong truyền thuyết kia hay không? Nếu là như vậy tại sao họ lại tạo nên một cái di tích tháp đá cùng lũ linh hồn bị nhốt, điều này có vẻ như không liên quan với nhau cho lắm. Suy cho cùng để trả lời được những câu hỏi này, Vũ Minh cuối cùng cũng sẽ cùng chung mục đích với việc đi hái Tử Sắc Hoa, đều phải đi vào phía bên trong. Bên trong kia thực sự có những gì đang chờ đợi? Nguy hiểm gian nan hay là cơ may?
Vũ Minh chợt nắm chặt trong tay miếng ngọc lục bảo, rồi ngẩng đầu lên nhìn vào cửa đá đầy tính toán.
Tòng Lĩnh thì mon men theo mép vách đá sờ xoạng liên tục, hình như Tòng Lĩnh đang có ý định muốn tìm cơ quan để mở ra cánh cửa đá này.
Vũ Minh cũng có chung một suy nghĩ như vậy, đừng nghĩ lúc trước hắn đập vào đá như điên là có nghĩa hắn có thể phá núi phá đá một cách đơn giản. Vừa rồi trong lúc xung động, Vũ Minh đồng thời đã tự làm hắn bị thương, bây giờ khớp tay của hắn đều đã sưng phù. Nhìn qua mu bàn tay đều đã sưng to lên trông giống như một quả táo.
Vũ Minh nắm chặt bàn tay bình tĩnh quan sát vách đá, cùng với Tòng Lĩnh tìm cách mở cánh cửa đá này. Nếu thực sự không tìm được cơ quan, có lẽ hắn với Tòng Lĩnh lại phải chạy ngược trở ra đem theo cái đỉnh lúc trước Vũ Minh mang về, rồi dùng chiếc đỉnh đó mà phá cánh cửa này mới xong.
Nhưng mà trời không phụ lòng người, Tòng Lĩnh chợt reo lên hưng phấn nói:
- Thấy rồi!
Vũ Minh chợt chạy đến bên cạnh Tòng Lĩnh, nhìn thấy theo hướng tay Tòng Lĩnh chỉ xuống dưới chân là một cái hố lõm sẫm màu. Bên dưới đều có mấy chữ cổ tự loằng ngoằng như chữ Phạn. Vũ Minh không hiểu ý nghĩa mấy chữ này liền hỏi:
- Nó rốt cuộc viết cái gì vậy?
Tòng Lĩnh nói:
-Đây là chữ Thái cổ, tôi được người lớn tuổi trong bản có chỉ qua vài lần, nên đọc được hết cả. Trên đó ghi rằng muốn mở được cánh cửa này thì phải nhỏ máu tươi vào mới được!
Vũ Minh nghe xong liền lập tức đưa ngón tay lên cắn đầu ngón tay. Một dòng máu tươi âm ấm mằn mặn chảy ra, Vũ Minh nhỏ từng giọt máu vào chỗ cái hỗ lõm kia.
Lạch cạch!
Kịch!
Ngay khi Vũ Minh vừa nhỏ máu, cánh cửa đá phía sau lưng hai người bọn họ đã lập tức suy chuyển. Tiếp đến là một lớp bụi bặm cuốn lên khiến toàn bộ không gian đều bụi mù mịt.
Tòng Lĩnh cùng Vũ Minh phải liên tục lấy tay quạt cho bụi không bay vào mắt.
Chớp mắt, khi bụi vừa tan đi, cánh cửa đá sừng sững lúc trước đã mở ra. Một khung cảnh mới hiện ra, một chiếc quan tài bằng đá bên trên có treo xương động vật chết kết thành một loại hình thù rất kỳ lạ. Một lối mòn khác xuất hiện sau căn phòng chứa cỗ quan tài đá mà không biết rằng nó dẫn đi về đâu.
Chợt lúc này đầu óc Vũ Minh trở nên mơ hồ, hắn kinh sợ hét lên:
- Tử Sắc Hoa thực sự ở chỗ này!
Tòng Lĩnh nhìn thấy Vũ Minh như vậy thì liền kêu lên hỏi:
- Vũ Minh! Cậu rốt cuộc bị làm sao vậy?
Vũ Minh lắc đầu, bặm môi tái nhợt nói:
- Nhanh, bên trong quan tài đó có một loài hoa, trước hết phải hái cho bằng được nó. Tôi bị loài hoa này ảnh hưởng, tạm thời anh cứ hiểu rằng tôi bị dị ứng rất nặng với nó nên không thể đến gần!
Vũ Minh thở gấp vừa chỉ tay, vừa nói. Tòng Lĩnh như đã hiểu ra mọi chuyện, liền xách dao mèo chạy vụt vào bên trong căn phòng. Tòng Lĩnh nhanh chóng dùng dao mèo lia vào mép hở của nắp quan tài, cậy nắp quan tài lên.
Kịch!
Nhưng mà cỗ quan tài này bằng đá cho nên rất nặng, Tòng Lĩnh dù gắng sức thế nào cũng không thể cậy nổi nắp quan tài đá, liền lắc đầu thất vọng nói:
- Không được rồi Vũ Minh, nó quá nặng!
Vũ Minh gắng sức cố mở mắt, dù mắt của hắn lúc này đều hoa cả lên. Hắn cũng không biết tại sao loài Tử Sắc Hoa này lại có sự ảnh hưởng nặng nề đến tu luyện đạo nhân như vậy. Chắc hẳn là phải có một lý do nào đó, nếu Vũ Minh không tìm được ra lý do này và khắc chế nó, với sức lực của một mình Tòng Lĩnh, nhất định sẽ không bao giờ có thể cậy được nắp quan tài kia.
Nhưng mà trong lúc Vũ Minh đang mơ hồ lâng lâng, đầu óc đều mụ mị. Một âm thanh quen thuộc chợt quét đến, đầu óc mụ mị của hắn bỗng được cứu vãn trong cơn nước sôi lửa bỏng.
Chít chít!
…
- Cái gì?
Vũ Minh thốt lên, không tin vào tai mình.
Trên đầu hắn lúc này lại là một con vật vô cùng đáng ghét mà hắn không muốn nghĩ tới. Con vật mà hắn muôn đời đều không muốn gặp lại một lần nữa… Con Dơi Quỷ đáng ghét trong tháp đá dưới hang động của khe núi.
- Tại sao? Mày…
Vũ Minh bật thốt, lời nói lên không hết câu.
Con Dơi Quỷ lộ ánh mắt trêu tức Vũ Minh, kêu lên những tiếng chít chít đầy sảng khoái.
Tòng Lĩnh vừa nhìn thấy con Dơi Quỷ liền lắp bắp than:
- Trời đất quỷ thần ơi!
Tòng Lĩnh nhìn thấy con vật này, không ngờ lại quỳ sụp xuống đất lạy lia lịa.
Vũ Minh thấy Tòng Lĩnh có hành động kỳ lạ như vậy thì liền hỏi:
- Tòng Lĩnh, cậu sao vậy?
Tòng Lĩnh lạy sụp liền tục, con Dơi Quỷ bỗng tỏ ra thích trí lại kêu lên những tiếng chít chít đầy hưng phấn.
Tòng Lĩnh lạy sụp một lúc lâu mới ngừng lại, rồi nhìn Vũ Minh mà nói:
- Trong tích cổ của người Thái chúng tôi, con Dơi này một khi xuất hiện chính là hung vật là điềm báo có ác ma trỗi dậy. Trong làng bản đều sẽ có người chết, cha tôi đã từng dặn tôi rất kĩ điều này. Nếu thấy có con Dơi như thế này xuất hiện thì phải làm mọi cách cho nó hài lòng, bằng không sẽ phải vạ…
Vũ Minh chợt cười khanh khách sảng khoái, nỗi bực dọc lo âu trong lòng hắn dường như đã bớt đi phần nào. Hắn nói:
- Tòng Lĩnh, cậu thật là mê tín quá, nếu không phải từng đi chung với cậu rất lâu rồi. Tôi sẽ phải nghĩ rằng thần kinh cậu hơi có vấn đề…
Vũ Minh cười nhe nhởn, Tòng Lĩnh cũng hơi thẫn thờ. Một lúc, Vũ Minh lại chỉ vào con Dơi Quỷ rồi nói:
- Con Lợn đáng ghét này nếu cũng là hung vật, tôi sẽ nướng thịt nó lên ăn để trừ họa cho làng bản của cậu ngay!
Con Dơi Quỷ nghe Vũ Minh châm chọc mình như vậy, liền xửng cồ kêu lên những tiếng chít chít đầy thô bạo.
Vũ Minh thấy như vậy, lại quát:
- Im mau, nhìn thấy mày là tao lại thấy đáng ghét, tại sao mày lại tiếp tục đi theo tao nữa vậy?
Con Dơi Quỷ vẫn còn hơi phẫn nộ, nhưng cũng biểu hiện qua ánh mắt đen láy của nó rằng nó vừa mới ăn no xong.
Vũ Minh hơi giật mình, không hiểu sao mỗi lần hắn nhìn vào mắt đen của con Dơi Quỷ này lại hiểu hết những lời nó muốn nói, thật kỳ lạ.
Vũ Minh liền nói:
- Ý mày là từ giờ mày sẽ đi theo tao sao? Không được, cút, nhìn mày tao thấy phát tởm…
Con Dơi Quỷ nghe thấy lời này của Vũ Minh lại rít lên như vừa bị chọc vào chỗ ngứa:
- Chít chít!
Vũ Minh nghe hai tiếng này đều không hiểu, lắc đầu xua tay nói:
- Không hiểu mày nói gì, nhưng nếu mày đã giúp đỡ tao lúc nãy thì xem như tao cảm ơn. Còn bây giờ thì đi đi…
Con Dơi Quỷ nghe đến đây liền tỏ ra hơi thất vọng, nó quay đầu lại bay đi mất dạng. Nhưng mà con Dơi Quỷ vừa bay đi mất, Vũ Minh lại lập tức cảm thấy cỗ áp lực nặng nề của Tử Sắc Hoa bao chum xuống.
- Không ổn rồi!
Vũ Minh lại kinh sợ kêu lên, ngay lập tức hắn ngoái đầu về phía con Dơi Quỷ khốn nạn vừa mới bay mất gằn lên:
- Con súc sinh, mau quay lại đây, mày giỏi lắm!
Lập tức lại có những âm thanh chít chít vang lên, con Dơi Quỷ lại xuất hiện. Trên mắt nó một vẻ cợt nhả trêu tức Vũ Minh buông xuống.
Vũ Minh không hiểu tại sao con Dơi này xuất hiện ở đây lại làm cho hắn thoát khỏi hoàn toàn áp chế của Tử Sắc Hoa. Nhưng mà như vậy là con Dơi Quỷ này xuất hiện ở đây đều có lý do. Chính hắn cũng không muốn cưỡng cầu, hắn đành phải tiếp tục chấp nhận sự hiện diện đáng ghét của nó. Hơn nữa, nếu muốn hái được Tử Sắc Hoa để cho Liễu Bảo Trang có thể cải tử hoàn sinh, thì xem ra không có sự hiện diện của con vật đáng ghét này thì không được rồi.
Vũ Minh cẩn thận đứng dậy, hắn hơi vươn bàn tay giơ lên trời, cảm thấy thật sự đúng là áp chế đều đã biến mất. Không những vậy, đầu óc của hắn lúc này không còn mụ mị nữa mà lại hoàn toàn tỉnh táo, ngay cả suy nghĩ những quyết định cũng có cảm giác chính xác hơn.
Vũ Minh nhìn vào nắp quan tài, rồi lại nhìn thấy Tòng Lĩnh đang ngồi sụp ở dưới đất, nói:
- Tòng Lĩnh, đi với tôi cậy nắp quan tài kia một chút.
Rồi Vũ Minh lại hơi hất ánh mắt qua phía con Dơi Quỷ nói với Tòng Lĩnh:
- Còn về con Dơi này thì cậu không cần phải lo lắng, nếu nó có gây ra tai họa gì cho làng bản của cậu, chính tôi sẽ là người không tha cho nó đầu tiên.
Con Dơi Quỷ lần đầu tiên được Vũ Minh thừa nhận mình là Dơi liền cảm thấy thỏa mãn gật đầu lia lịa. Tòng Lĩnh tới đây thì cũng hơi yên tâm một chút, tuy nhiên vẫn nhìn con Dơi Quỷ bằng ánh mắt dè chừng, rồi hơi run mà đứng dậy.
Tòng Lĩnh theo chân Vũ Minh bước vào trong căn phòng có quan tài đá. Tòng Lĩnh dùng lưỡi dao mèo lia vào kẽ hở giữa nắp quan tài và quan tài rồi bẩy lên. Vũ Minh lập tức vận Chân nguyên trong cơ thể trào lên, dồn hết sức bàn tay bê nắp quan tài ném tung ra ngoài.
Bình!
Quan tài bằng đá chạm xuống mặt đất vang lên âm thanh trầm trầm đục đục. Khói bụi xung quanh căn phòng đá đều bay tứ tung khiến khung cảnh khó nhìn. Trong làn khói bụi, Vũ Minh giục Tòng Lĩnh:
- Nhanh, cậu xem bên trong có thứ nào như loài hoa hay không? Chúng ta phải hái thứ đó rồi mau chóng đóng nắp quan tài lại!
Vũ Minh vẫn hơi e sợ Tử Sắc Hoa, vì sợ hỏng chuyện nên vẫn muốn Tòng Lĩnh lấy giúp mình. Hắn muốn lấy xong Tử Sắc Hoa rồi đậy lại nắp quan tài ngay vì sợ cái xác trong quan tài là cương thi. Nếu đó là cương thi, bất cứ lúc nào nó cũng có thể tỉnh lại, lúc đó rất nguy hiểm. Mặc dù Vũ Minh còn có miếng ngọc lục bảo, miếng ngọc này hình như có thể khắc chế được cương thi, nhưng mà hắn vẫn muốn hạn chế tối đa những nguy hiểm không cần thiết.
Tòng Lĩnh gập người vào trong quan tài mò mẫm, cũng hơi sợ hãi nên run rẩy không như lúc bình thường. Chợt Tòng Lĩnh reo lên:
- Thấy rồi!
Vũ Minh lập tức kêu:
- Mau hái nó ra ngoài để tôi lại đậy nắp quan tài.
Lịch kịch!
Vũ Minh bê luôn nắp quan tài đá lên sẵn sàng, chỉ chờ Tòng Lĩnh hái xong Tử Sắc Hoa là hắn sẽ đậy ngay nắp quan tài lại.
Tòng Lĩnh hành động rất nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã hái ra một khóm hoa. Nhìn qua có màu tím nhạt, không mùi không vị, có hình thù như những cái nấm mọc thêm cánh hoa hồng.
Vũ Minh không vội, chầm chậm đặt nắp quan tài đá vào chỗ cũ thật cẩn thận. Tòng Lĩnh hái xong Tử Sắc Hoa liền ném nó vào một cái túi vải rồi nhìn Vũ Minh nói:
- Vũ Minh, tôi đã hái hoa xong rồi! Chúng ta đi được chưa?
Vũ Minh gật đầu nói:
- Được rồi, chúng ta nhanh chóng trở về để tôi nghĩ cách cứu Bảo Trang. Chỉ còn thiếu một thứ nữa thôi…
Vũ Minh cất bước mở đầu rời khỏi căn phòng có quan tài đá, phía sau một người một thú cũng đi theo cùng.
Ra đến cửa động Thần Bà, Vũ Minh dừng lại một chút chờ một người một Dơi kia xuất hiện.