Phừng phừng!
- Cuối cùng, sắp tới rồi! Chỉ còn một chút nữa…
Hai mắt Vũ Minh sáng bừng bừng, cuối cùng giây phút mà hắn trông đợi cũng sắp tới. Bên trong Đan đỉnh, đám Linh Dịch đang tụ lại một chỗ, mùi Lịch Dịch đang trở nên rất nồng. Ngửi qua mùi vị của đám Linh Dịch này rất giống mùi của phân Dơi, tỏa ra bốc lên vô cùng khó chịu.
Nhân Giai Chi Hỏa sau khi thiêu đốt một hồi, đem luồng ám khí cuối cùng của con Dơi Quỷ nuốt trọn, cũng là lúc mà Lịch Dịch kết thành thể rắn đang dần đông đặc, dần dần được chuyển lên khoang Chú Linh.
Tại khoang này Vũ Minh phân chia đám chất rắn ra làm mười viên đan, nhưng mà vì nhiệt độ vô hình chung lại chưa đủ nên lò đan này xem như phải bỏ đi quá một nửa. Chỉ có ba viên đan là đạt đủ phẩm chất để Chú Linh.
Vũ Minh dồn một lũ Chân nguyên chảy vào đan đỉnh thấm đẫm vào trong ba viên đan dược đủ phẩm chất để thành đan kia, bắt đầu Chú Linh cho chúng.
Giai đoạn Chú Linh này, đáng lý ra là phải dùng vô vàn thiên địa Linh Khí sung túc để tẩm bổ cho viên Đan dược, như vậy mới có thể phát huy hết công hiệu của đan dược. Nhưng mà trong điều kiện khắc nghiệt không có Linh khí sung túc, vẫn có thể tạm thời dùng chính Chân nguyên để Chú Linh, Chân nguyên tính ra còn tinh thuần hơn Linh Khí hỗn tạp nhiều lắm, vẫn có tác dụng triệt để. Nhưng mà trong quá trình Chú Linh sẽ tốn rất nhiều Linh Khí, hay là tốn rất nhiều Chân nguyên. Cho nên bình thường ở Đông Á Đại Lục, cũng không có mấy Luyện Đan Sư tự đem chính Chân nguyên của mình ra luyện đan cả, điều này là phi thường nguy hiểm, nếu luyện đan không thành, còn có khả năng ảnh hưởng đến nền móng tu vi của chính mình, vì hao phí Chân nguyên quá độ, rất dễ dẫn đến làm ảnh hưởng khiến kinh mạch đại lượng đều bị sụp đổ.
Dòng Chân nguyên cuồn cuộn chảy vào trong Đan đỉnh, tập trung chú trọng vào ba viên đan có phẩm chất tốt nhất, tuy chỉ có ba viên đan dược nhỏ nhoi. Nhưng mà ba viên đan này lại hao phí phi thường nhiều Chân nguyên.
Đám Chân nguyên chảy vào ba viên đan như chảy vào một cái mặt đất khô héo háo nước. Chân nguyên bị hút lấy liên tục mà đều không có dấu hiệu sẽ dừng lại.
Ùng ục!
Cực!
Chớp mắt, một trong ba viên đan dược được Vũ Minh chú trọng, lại có một viên nứt vỡ, trực tiếp trở thành phế đan, hai dòng mồ hôi hai bên thái dương hắn không ngừng chảy xuống. Hắn chỉ còn lại khả năng thành hai viên đan dược, nếu như qua một lúc nữa lại vỡ thêm một viên đan dược nữa, khả năng cứu Liễu Bảo Trang sẽ còn rất thấp.
Nhưng mà cũng may, sau khi vỡ một viên đan dược, hai viên đan dược còn lại không xảy ra vấn đề gì, mà lại càng ngày càng trở lên bóng loáng.
Boong!
Kịch kịch!
Hai viên đan dược kêu lên một âm thanh thâm thúy, trở nên vô cùng cứng cáp. Trên bề mặt của hai viên đan dược bóng lên một màu đen tuyền khỏe khoắn, hai viên đan dược tỏa ra mùi thơm dìu dịu. Chớp mắt, Vũ Minh liền nhanh chóng thu lại Nhân Giai Chi Hỏa, đẩy hai viên đan dược kia lên khoang thành đan trong Đan đỉnh.
Hắn chậm rãi thở phào một hơi nhẹ nhõm, há miệng nuốt ngọn Nhân Giai Chỉ Hỏa vào trong người, sau đó vận vài vòng Chu thiên điều tức.
Một lần Chú Linh vừa rồi, cơ hồ đã rút cạn toàn bộ số Chân nguyên cuối cùng, nếu qua một đoạn thời gian nữa mà hai viên đan dược kia không Chú linh thành công, chính hắn cũng sẽ rơi vào tình huống vô cùng thảm thương, sẽ bị Nhân Giai Chi Hỏa phản phệ.
Qua một lúc thời gian này, nhân tiện Vũ Minh vận vòng chu thiên, ổn định lại bốn đại mạch chính lâm vào ngủ say, bảo dưỡng Chân nguyên ít ỏi, nếu có cơ hội sẽ phải đi tìm một luồng Linh Khí để hồi phục lại Chân nguyên lên trạng thái sung túc đỉnh phong.
- Vũ Minh…
Chợt lúc này Liễu Bảo Trang đang nằm yên lặng, lại rên lên những âm thanh gọi tên hắn. Vũ Minh nhìn qua tình trạng phía nàng một chút, nàng đã không còn khả năng chống đỡ được thi độc đồng hóa nữa rồi.
Vũ Minh vội vàng mở nắp đan đỉnh ra, bên trong lộ ra hai viên Đoạn Cơ Đan bóng bẩy bốc lên hương thơm dìu dịu, không còn có mùi khó chịu như lúc là Linh Dịch nữa.
Vũ Minh tiến đến bên cạnh Liễu Bảo Trang, đỡ nàng dậy, lấy một viên Đoạn Cơ Đan đưa vào miệng nàng. Hắn lấy vội một bình bi đông nước đặt lên môi nàng, chầm chậm đổ từng chút nước vào miệng nàng.
Liễu Bảo Trang hình như cũng có cảm giác được, nàng thấy thứ gì đó ở trong miệng, lại thấy có nước đổ vào thì cũng biết được người ta đang cho mình uống thuốc. Nhưng mà nàng lại đang có cảm giác dường như biết mình không sống được nữa, nàng không nói được, chỉ lắc lắc đầu, hình như nàng không muốn uống thuốc, nước mắt nàng trào ra.
Vũ Minh hai tay run run, khẽ kêu lên thúc giục nàng:
- Bảo Trang, uống thuốc đi, mau lên, uống đi rồi cô rất nhanh sẽ khỏe lại!
Liễu Bảo Trang trong cơn mê mang, dường như nghe thấy rất rõ là âm thanh giọng nói của Vũ Minh. Lúc này nàng liền không tỏ ra bướng bỉnh nữa, nhẹ nhàng nuốt viên Đoạn Cơ Đan cùng chút nước một cách ngoan ngoãn.
Vũ Minh sau khi cho Liễu Bảo Trang phục dụng xong một viên Đoạn Cơ Đan, liền nhanh chóng đặt nàng lại xuống chõng nằm nghỉ ngơi. Sau đó hắn cầm một viên Đoạn Cơ Đan còn lại mau chóng cất đi.
Lúc này hắn dùng ánh mắt trìu mến nhìn Liễu Bảo Trang, một tay nắm lấy tay nàng, một bàn tay lại liên tục bắt mạch trên cánh tay của nàng, theo dõi tình trạng Đoạn Cơ Đan phục dụng sẽ ra sao.
Vũ Minh cũng muốn truyền một ít Chân nguyên cho Liễu Bảo Trang, để cho nàng phục dụng Đoạn Cơ Đan nhanh chóng hơn một chút, nhưng mà bây giờ Chân nguyên của hắn không còn, hay là còn quá ít. Hắn đành phải phó mặc tất cả vào Liễu Bảo Trang tự tiêu hóa Đoạn Cơ Đan, xem như nàng đành phải dựa vào sức của chính mình vậy.
Đoạn Cơ Đan kia thật không hổ là đan dược được luyện chế từ Linh Thảo, không phải là một viên đan dược luyện chế từ Thảo Dược, tác dụng quả nhiên nhanh chóng và thần kỳ hơn Thảo Dược gấp nhiều lần. Chỉ trong chưa đầy mười phút, vết thương trên cổ của Liễu Bảo Trang đã dần khép lại, tiếp đến là màu sắc da của nàng đã dần trở nên hồng hào. Lúc trước Liễu Bảo Trang chỉ có thể thở một cách thoi thóp, còn bây giờ hơi thở của nàng đã trở nên rất đều và có sức sống hơn.
Vũ Minh lại thở phào một cách nhẹ nhõm, trên khuôn mặt hắn không giấu nổi vẻ hạnh phúc lộ ra.
Kịch!
Chợt Giáo Sư Cao Tự bước vào bên trong lều vải, khuôn mặt Giáo Sư hốc hác tiều tụy, lại nhìn thấy chiếc đỉnh đặt giữa căn phòng thì tỏ ra vô cùng khó hiểu. Giáo sư Cao Tự rất lo lắng cho Liễu Bảo Trang, ông chờ đợi bên ngoài hồi lâu cảm thấy bồn chồn khó chịu, vừa rồi nghe thấy Vũ Minh phát ra những âm thanh phấn chấn mừng rỡ. Giáo sư Cao Tự không kìm được lòng nên đã mau chóng chạy vào xem xét tình hình trong này, mặc dù trước đó đã được Vũ Minh dặn kĩ là không được vào bên trong nếu hắn chưa gọi.
Vũ Minh nhìn thấy Giáo sư Cao Tự bước vào, không nói gì, chỉ mỉm cười với ông và gật gật đầu.
Giáo sư Cao Tự xúc động muốn khóc, hai tay run run đến gần cô cháu gái bé bỏng. Lúc này bác sỹ Lương Hồng Ngọc cũng đứng ở cửa lều, hai tay bụm miệng, nước mắt trào ra khóc trong niềm vui sung sướng.
Bác sỹ Lương Hồng Ngọc cất tiếng hỏi:
- Vũ Minh! Cô ấy?
Vũ Minh nhìn bác sỹ Lương Hồng Ngọc gật gật đầu.
Không kìm được lòng, bác sỹ Lương Hồng Ngọc nhào đến ôm trầm lấy hắn khóc nức nở nói:
- Vũ Minh, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã cứu lấy cô ấy!
Vũ Minh vỗ vỗ vào người Lương Hồng Ngọc, chấn an một cách nhẹ nhàng. Bình thường Lương Hồng Ngọc này cùng với Liễu Bảo Trang tình cảm cũng rất thân thiết, như chị em. Mỗi lúc rảnh rỗi không đi tìm Vũ Minh hắn kiếm chuyện, thì cũng ngồi thân thiết bà tám với Lương Hồng Ngọc. Lương Hồng Ngọc xúc động như vậy cũng thật không có gì quá ngạc nhiên.
Vũ Minh chấn an bác sỹ Lương Hồng Ngọc xong, lại tiếp tục nói:
- Tạm thời cứ để cho cô ấy nghỉ ngơi, qua một vài giờ nữa cô ấy sẽ tỉnh lại. Lúc ấy cho cô ấy ăn một chút gì đó để hồi phục…
Lương Hồng Ngọc gật gật đầu nói:
- Tôi biết rồi, mấy việc này cậu không cần dặn tôi cũng sẽ làm rất chu đáo!
Vũ Minh gật gật đầu cười trừ, biết rằng mình nói có hơi thừa.
Vũ Minh quay đầu lại, vần chiếc đỉnh bên trong lều ra lại đặt bên ngoài, bên trong còn có bảy viên phế đan vẫn đang đặt ở trong khoang Chú Linh.
Vũ Minh phân phát nốt chỗ phế đan cho mấy tên Tiến Sĩ bị Ngân Thi cào trúng. Mặc dù mấy tên Tiến Sĩ này không có biểu hiện gì giống như bị tà khí xâm lấn, vì đã được Lương Hồng Ngọc cạo vết thương cho, nhưng mà Vũ Minh vẫn muốn cẩn thận một chút, đều đem phế đan phát cho bọn họ uống để phòng ngừa nguy cơ. Mấy viên phế đan kia tuy là không thành đan, nhưng mà tính chất đan dược thì vẫn có tác dụng, mặc dù là không cao chỉ còn giữ lại được vài phần trăm dược lực, nhưng mà vẫn còn có thể sử dụng.
Phật phật!
Chợt có âm thanh lạ từ trong gió truyền tới.
Vũ Minh vừa mới phân phát xong đám phế đan cho mấy tên Tiến Sĩ bị Ngân Thi cào trúng. Lại nghe thấy trong tiếng gió có âm thanh kia lan đến, hắn liền giật mình cảnh giác. Lúc này con Dơi Quỷ đang mỏi mệt nằm gục trên vai hắn dưỡng sức lười biếng. Vừa nãy nó dùng quá độ ám khi hao tổn để trợ giúp Vũ Minh luyện đan, bây giờ tỏ ra là người có công nên ngủ ngon lành trên vai của hắn.
Nhưng mà khi âm thanh kia vừa mới vang tới, Vũ Minh đã ý tức được nguy cơ trùng trùng. Ngày hôm qua, cũng chính cái lúc âm thanh giống như này xuất hiện, hai gã đạo sĩ kia liền lộ diện, trong đó một tên Hà Quang đã đủ làm cho gà bay chó chạy, bây giờ nếu gặp phải thêm một tên đạo sĩ nữa cũng như Hà Quang, Vũ Minh cũng đành phải bó tay. Chân nguyên của hắn gần như đã không còn, nếu còn tiếp tục đánh nhau, chắc chắn là cầm trong tay cái chết.
- Ha ha ha ha!
Chợt một tiếng cười vang rộ khắp màn đêm, quang cảnh núi rừng hoang vắng, không gian lại vô cùng yên tĩnh tịch mịch. Một tiếng cười này liền khiến đoàn khảo cổ lại một phen nữa nháo nhác.
Đám Tiến Sĩ yên vị chưa lâu trong những căn chòi, lều của mình, lúc này đồng loạt mở cửa lều chạy ra bên ngoài nghe ngóng tình hình, nương lại chung với nhau một chỗ sợ hãi run lên lập cập.
Đám Tiến Sĩ bình thường là con người có học thức, tác phong đĩnh đạc, giọng nói đanh thép đầy lập luật sắc bén, sống trong thời bình chính là dùng kiến thức mà hét ra lửa, cho dù là gặp phường chợ búa lưu manh cũng phải cực kỳ kiêng dè họ.
Nhưng mà trải qua chuyện của mấy ngày hôm nay, bọn họ đã bị dọa cho xón ra quần. Mấy người chết, người bị thương vô số, nguy hiểm trùng trùng ập đến, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc. Vừa rồi có thể yên tĩnh một chút, cứ nghĩ giờ đây một phen song gió đã lặng, chuyến hành trình bão táp xem như có điểm dừng. Nhưng mà cuối cùng bây giờ lại xuất hiện thêm một tiếng cười ghê rợn nữa giữa màn đêm khuya, làm cho tất cả đám Tiến Sĩ tiếp tục một phen nhốn nháo.
Tiếng cười trong màn đêm âm u, làm cho Tòng Lĩnh cực kỳ cảnh giác. Từ nhỏ đến lớn hắn đã đi rừng đi núi, nhưng mà đây là lần đầu tiên hắn đi sâu vào trong dãy Hoàng Liên Sơn thế này mà lại phát hiện ra một thế giới đầy ly kỳ hùng vĩ, chỉ cách mấy ngọn núi mà liên tiếp những nguy hiểm trùng trùng xảy đến. Lúc nhỏ Tòng Lĩnh cũng đã theo bố mẹ cùng các chú trong bản đi qua miếu Thần Bà này nhiều lần, nhưng mà chưa từng gặp những nguy hiểm thế này. Bất giác hắn nhìn về miếu Thần Bà hai tay chắp lại đầy tôn kính quỳ xuống nói:
- Lạy Thần Bà! Có phải là con đã mạo phạm người nên mới gặp phải kiếp nạn này. Nếu qua đặng này con có thể sống sót thì xin tế người con trâu con bò để cho người thứ tội…
Tòng Lĩnh cúi đầu xuống dập lên dập xuống đến mấy lần.
Trong không khí chợt lại có tiếng phần phật lan tỏa tới, một bóng người từ trong đêm chầm chậm xuất hiện, y phục đạo bào, khuôn mặt đoan đoan chính khí, ngạo nghễ nhìn vào khoảng sân có mấy chục người đang đứng.
Cả mấy chục cặp mắt đổ dồn vào tên đạo sĩ kia, nhìn qua đều thấy vô cùng quen thuộc, đạo sĩ này không ai khác chính là Sùng Thiên Vân.
- Sùng Thiên Vân…
Vũ Minh chợt lẩm bẩm trong miệng.
Sùng Thiên Vân nhìn thấy xác Hà Quang đạo trưởng đang bị dựng một chỗ, râu tóc liền dựng ngược, vẻ ngạc nhiên nhìn lũ người Vũ Minh hỏi dồn:
- Là các ngươi đã giết hắn?
Vũ Minh bước lên phía trước khuôn mặt lạnh lùng nhìn Sùng Thiên Vân, tỏ ra không chút run sợ nói:
- Phải! Nếu như ngươi cũng muốn giống như hắn thì lại tới đây đi.
Sùng Thiên Vân chợt nhìn qua một chút, cặp mắt dò xét nhìn từ trên xuống dưới toàn bộ Vũ Minh rồi nói:
- Quả nhiên là có tố chất, năm xưa lão phu chỉ sợ là cũng không bằng được ngươi a.
Sùng Thiên Vân gật gật đầu vuốt vuốt râu đi qua đi lại tỏ vẻ cảm khái, lại nói:
- Tiểu tử! Ngươi giết tên Hà Quang ấy phải lắm, thứ bang môn tà đạo, dị môn đen tối. Năm xưa ở giới Võ Lâm Minh trung nguyên, cũng đã không ưa gì Bà La Giáo của hắn. Hôm nay ngươi thay mặt Võ Lâm Minh chính phái giết lấy tên ác tặc Hà Quang, lão phu thay mặt Võ Lâm Minh chính phái, kính tạ ngươi một lạy!
Nói rồi không ngờ Sùng Thiên Vân lại thật sự quỳ xuống lạy tạ Vũ Minh một lạy khiến hắn vô cùng sửng sốt. Lúc này cũng không ngừng có những âm thanh ồ ồ vang lên, đám Tiến Sĩ cũng không tin nổi vào mắt mình.
- Cuối cùng, sắp tới rồi! Chỉ còn một chút nữa…
Hai mắt Vũ Minh sáng bừng bừng, cuối cùng giây phút mà hắn trông đợi cũng sắp tới. Bên trong Đan đỉnh, đám Linh Dịch đang tụ lại một chỗ, mùi Lịch Dịch đang trở nên rất nồng. Ngửi qua mùi vị của đám Linh Dịch này rất giống mùi của phân Dơi, tỏa ra bốc lên vô cùng khó chịu.
Nhân Giai Chi Hỏa sau khi thiêu đốt một hồi, đem luồng ám khí cuối cùng của con Dơi Quỷ nuốt trọn, cũng là lúc mà Lịch Dịch kết thành thể rắn đang dần đông đặc, dần dần được chuyển lên khoang Chú Linh.
Tại khoang này Vũ Minh phân chia đám chất rắn ra làm mười viên đan, nhưng mà vì nhiệt độ vô hình chung lại chưa đủ nên lò đan này xem như phải bỏ đi quá một nửa. Chỉ có ba viên đan là đạt đủ phẩm chất để Chú Linh.
Vũ Minh dồn một lũ Chân nguyên chảy vào đan đỉnh thấm đẫm vào trong ba viên đan dược đủ phẩm chất để thành đan kia, bắt đầu Chú Linh cho chúng.
Giai đoạn Chú Linh này, đáng lý ra là phải dùng vô vàn thiên địa Linh Khí sung túc để tẩm bổ cho viên Đan dược, như vậy mới có thể phát huy hết công hiệu của đan dược. Nhưng mà trong điều kiện khắc nghiệt không có Linh khí sung túc, vẫn có thể tạm thời dùng chính Chân nguyên để Chú Linh, Chân nguyên tính ra còn tinh thuần hơn Linh Khí hỗn tạp nhiều lắm, vẫn có tác dụng triệt để. Nhưng mà trong quá trình Chú Linh sẽ tốn rất nhiều Linh Khí, hay là tốn rất nhiều Chân nguyên. Cho nên bình thường ở Đông Á Đại Lục, cũng không có mấy Luyện Đan Sư tự đem chính Chân nguyên của mình ra luyện đan cả, điều này là phi thường nguy hiểm, nếu luyện đan không thành, còn có khả năng ảnh hưởng đến nền móng tu vi của chính mình, vì hao phí Chân nguyên quá độ, rất dễ dẫn đến làm ảnh hưởng khiến kinh mạch đại lượng đều bị sụp đổ.
Dòng Chân nguyên cuồn cuộn chảy vào trong Đan đỉnh, tập trung chú trọng vào ba viên đan có phẩm chất tốt nhất, tuy chỉ có ba viên đan dược nhỏ nhoi. Nhưng mà ba viên đan này lại hao phí phi thường nhiều Chân nguyên.
Đám Chân nguyên chảy vào ba viên đan như chảy vào một cái mặt đất khô héo háo nước. Chân nguyên bị hút lấy liên tục mà đều không có dấu hiệu sẽ dừng lại.
Ùng ục!
Cực!
Chớp mắt, một trong ba viên đan dược được Vũ Minh chú trọng, lại có một viên nứt vỡ, trực tiếp trở thành phế đan, hai dòng mồ hôi hai bên thái dương hắn không ngừng chảy xuống. Hắn chỉ còn lại khả năng thành hai viên đan dược, nếu như qua một lúc nữa lại vỡ thêm một viên đan dược nữa, khả năng cứu Liễu Bảo Trang sẽ còn rất thấp.
Nhưng mà cũng may, sau khi vỡ một viên đan dược, hai viên đan dược còn lại không xảy ra vấn đề gì, mà lại càng ngày càng trở lên bóng loáng.
Boong!
Kịch kịch!
Hai viên đan dược kêu lên một âm thanh thâm thúy, trở nên vô cùng cứng cáp. Trên bề mặt của hai viên đan dược bóng lên một màu đen tuyền khỏe khoắn, hai viên đan dược tỏa ra mùi thơm dìu dịu. Chớp mắt, Vũ Minh liền nhanh chóng thu lại Nhân Giai Chi Hỏa, đẩy hai viên đan dược kia lên khoang thành đan trong Đan đỉnh.
Hắn chậm rãi thở phào một hơi nhẹ nhõm, há miệng nuốt ngọn Nhân Giai Chỉ Hỏa vào trong người, sau đó vận vài vòng Chu thiên điều tức.
Một lần Chú Linh vừa rồi, cơ hồ đã rút cạn toàn bộ số Chân nguyên cuối cùng, nếu qua một đoạn thời gian nữa mà hai viên đan dược kia không Chú linh thành công, chính hắn cũng sẽ rơi vào tình huống vô cùng thảm thương, sẽ bị Nhân Giai Chi Hỏa phản phệ.
Qua một lúc thời gian này, nhân tiện Vũ Minh vận vòng chu thiên, ổn định lại bốn đại mạch chính lâm vào ngủ say, bảo dưỡng Chân nguyên ít ỏi, nếu có cơ hội sẽ phải đi tìm một luồng Linh Khí để hồi phục lại Chân nguyên lên trạng thái sung túc đỉnh phong.
- Vũ Minh…
Chợt lúc này Liễu Bảo Trang đang nằm yên lặng, lại rên lên những âm thanh gọi tên hắn. Vũ Minh nhìn qua tình trạng phía nàng một chút, nàng đã không còn khả năng chống đỡ được thi độc đồng hóa nữa rồi.
Vũ Minh vội vàng mở nắp đan đỉnh ra, bên trong lộ ra hai viên Đoạn Cơ Đan bóng bẩy bốc lên hương thơm dìu dịu, không còn có mùi khó chịu như lúc là Linh Dịch nữa.
Vũ Minh tiến đến bên cạnh Liễu Bảo Trang, đỡ nàng dậy, lấy một viên Đoạn Cơ Đan đưa vào miệng nàng. Hắn lấy vội một bình bi đông nước đặt lên môi nàng, chầm chậm đổ từng chút nước vào miệng nàng.
Liễu Bảo Trang hình như cũng có cảm giác được, nàng thấy thứ gì đó ở trong miệng, lại thấy có nước đổ vào thì cũng biết được người ta đang cho mình uống thuốc. Nhưng mà nàng lại đang có cảm giác dường như biết mình không sống được nữa, nàng không nói được, chỉ lắc lắc đầu, hình như nàng không muốn uống thuốc, nước mắt nàng trào ra.
Vũ Minh hai tay run run, khẽ kêu lên thúc giục nàng:
- Bảo Trang, uống thuốc đi, mau lên, uống đi rồi cô rất nhanh sẽ khỏe lại!
Liễu Bảo Trang trong cơn mê mang, dường như nghe thấy rất rõ là âm thanh giọng nói của Vũ Minh. Lúc này nàng liền không tỏ ra bướng bỉnh nữa, nhẹ nhàng nuốt viên Đoạn Cơ Đan cùng chút nước một cách ngoan ngoãn.
Vũ Minh sau khi cho Liễu Bảo Trang phục dụng xong một viên Đoạn Cơ Đan, liền nhanh chóng đặt nàng lại xuống chõng nằm nghỉ ngơi. Sau đó hắn cầm một viên Đoạn Cơ Đan còn lại mau chóng cất đi.
Lúc này hắn dùng ánh mắt trìu mến nhìn Liễu Bảo Trang, một tay nắm lấy tay nàng, một bàn tay lại liên tục bắt mạch trên cánh tay của nàng, theo dõi tình trạng Đoạn Cơ Đan phục dụng sẽ ra sao.
Vũ Minh cũng muốn truyền một ít Chân nguyên cho Liễu Bảo Trang, để cho nàng phục dụng Đoạn Cơ Đan nhanh chóng hơn một chút, nhưng mà bây giờ Chân nguyên của hắn không còn, hay là còn quá ít. Hắn đành phải phó mặc tất cả vào Liễu Bảo Trang tự tiêu hóa Đoạn Cơ Đan, xem như nàng đành phải dựa vào sức của chính mình vậy.
Đoạn Cơ Đan kia thật không hổ là đan dược được luyện chế từ Linh Thảo, không phải là một viên đan dược luyện chế từ Thảo Dược, tác dụng quả nhiên nhanh chóng và thần kỳ hơn Thảo Dược gấp nhiều lần. Chỉ trong chưa đầy mười phút, vết thương trên cổ của Liễu Bảo Trang đã dần khép lại, tiếp đến là màu sắc da của nàng đã dần trở nên hồng hào. Lúc trước Liễu Bảo Trang chỉ có thể thở một cách thoi thóp, còn bây giờ hơi thở của nàng đã trở nên rất đều và có sức sống hơn.
Vũ Minh lại thở phào một cách nhẹ nhõm, trên khuôn mặt hắn không giấu nổi vẻ hạnh phúc lộ ra.
Kịch!
Chợt Giáo Sư Cao Tự bước vào bên trong lều vải, khuôn mặt Giáo Sư hốc hác tiều tụy, lại nhìn thấy chiếc đỉnh đặt giữa căn phòng thì tỏ ra vô cùng khó hiểu. Giáo sư Cao Tự rất lo lắng cho Liễu Bảo Trang, ông chờ đợi bên ngoài hồi lâu cảm thấy bồn chồn khó chịu, vừa rồi nghe thấy Vũ Minh phát ra những âm thanh phấn chấn mừng rỡ. Giáo sư Cao Tự không kìm được lòng nên đã mau chóng chạy vào xem xét tình hình trong này, mặc dù trước đó đã được Vũ Minh dặn kĩ là không được vào bên trong nếu hắn chưa gọi.
Vũ Minh nhìn thấy Giáo sư Cao Tự bước vào, không nói gì, chỉ mỉm cười với ông và gật gật đầu.
Giáo sư Cao Tự xúc động muốn khóc, hai tay run run đến gần cô cháu gái bé bỏng. Lúc này bác sỹ Lương Hồng Ngọc cũng đứng ở cửa lều, hai tay bụm miệng, nước mắt trào ra khóc trong niềm vui sung sướng.
Bác sỹ Lương Hồng Ngọc cất tiếng hỏi:
- Vũ Minh! Cô ấy?
Vũ Minh nhìn bác sỹ Lương Hồng Ngọc gật gật đầu.
Không kìm được lòng, bác sỹ Lương Hồng Ngọc nhào đến ôm trầm lấy hắn khóc nức nở nói:
- Vũ Minh, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã cứu lấy cô ấy!
Vũ Minh vỗ vỗ vào người Lương Hồng Ngọc, chấn an một cách nhẹ nhàng. Bình thường Lương Hồng Ngọc này cùng với Liễu Bảo Trang tình cảm cũng rất thân thiết, như chị em. Mỗi lúc rảnh rỗi không đi tìm Vũ Minh hắn kiếm chuyện, thì cũng ngồi thân thiết bà tám với Lương Hồng Ngọc. Lương Hồng Ngọc xúc động như vậy cũng thật không có gì quá ngạc nhiên.
Vũ Minh chấn an bác sỹ Lương Hồng Ngọc xong, lại tiếp tục nói:
- Tạm thời cứ để cho cô ấy nghỉ ngơi, qua một vài giờ nữa cô ấy sẽ tỉnh lại. Lúc ấy cho cô ấy ăn một chút gì đó để hồi phục…
Lương Hồng Ngọc gật gật đầu nói:
- Tôi biết rồi, mấy việc này cậu không cần dặn tôi cũng sẽ làm rất chu đáo!
Vũ Minh gật gật đầu cười trừ, biết rằng mình nói có hơi thừa.
Vũ Minh quay đầu lại, vần chiếc đỉnh bên trong lều ra lại đặt bên ngoài, bên trong còn có bảy viên phế đan vẫn đang đặt ở trong khoang Chú Linh.
Vũ Minh phân phát nốt chỗ phế đan cho mấy tên Tiến Sĩ bị Ngân Thi cào trúng. Mặc dù mấy tên Tiến Sĩ này không có biểu hiện gì giống như bị tà khí xâm lấn, vì đã được Lương Hồng Ngọc cạo vết thương cho, nhưng mà Vũ Minh vẫn muốn cẩn thận một chút, đều đem phế đan phát cho bọn họ uống để phòng ngừa nguy cơ. Mấy viên phế đan kia tuy là không thành đan, nhưng mà tính chất đan dược thì vẫn có tác dụng, mặc dù là không cao chỉ còn giữ lại được vài phần trăm dược lực, nhưng mà vẫn còn có thể sử dụng.
Phật phật!
Chợt có âm thanh lạ từ trong gió truyền tới.
Vũ Minh vừa mới phân phát xong đám phế đan cho mấy tên Tiến Sĩ bị Ngân Thi cào trúng. Lại nghe thấy trong tiếng gió có âm thanh kia lan đến, hắn liền giật mình cảnh giác. Lúc này con Dơi Quỷ đang mỏi mệt nằm gục trên vai hắn dưỡng sức lười biếng. Vừa nãy nó dùng quá độ ám khi hao tổn để trợ giúp Vũ Minh luyện đan, bây giờ tỏ ra là người có công nên ngủ ngon lành trên vai của hắn.
Nhưng mà khi âm thanh kia vừa mới vang tới, Vũ Minh đã ý tức được nguy cơ trùng trùng. Ngày hôm qua, cũng chính cái lúc âm thanh giống như này xuất hiện, hai gã đạo sĩ kia liền lộ diện, trong đó một tên Hà Quang đã đủ làm cho gà bay chó chạy, bây giờ nếu gặp phải thêm một tên đạo sĩ nữa cũng như Hà Quang, Vũ Minh cũng đành phải bó tay. Chân nguyên của hắn gần như đã không còn, nếu còn tiếp tục đánh nhau, chắc chắn là cầm trong tay cái chết.
- Ha ha ha ha!
Chợt một tiếng cười vang rộ khắp màn đêm, quang cảnh núi rừng hoang vắng, không gian lại vô cùng yên tĩnh tịch mịch. Một tiếng cười này liền khiến đoàn khảo cổ lại một phen nữa nháo nhác.
Đám Tiến Sĩ yên vị chưa lâu trong những căn chòi, lều của mình, lúc này đồng loạt mở cửa lều chạy ra bên ngoài nghe ngóng tình hình, nương lại chung với nhau một chỗ sợ hãi run lên lập cập.
Đám Tiến Sĩ bình thường là con người có học thức, tác phong đĩnh đạc, giọng nói đanh thép đầy lập luật sắc bén, sống trong thời bình chính là dùng kiến thức mà hét ra lửa, cho dù là gặp phường chợ búa lưu manh cũng phải cực kỳ kiêng dè họ.
Nhưng mà trải qua chuyện của mấy ngày hôm nay, bọn họ đã bị dọa cho xón ra quần. Mấy người chết, người bị thương vô số, nguy hiểm trùng trùng ập đến, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc. Vừa rồi có thể yên tĩnh một chút, cứ nghĩ giờ đây một phen song gió đã lặng, chuyến hành trình bão táp xem như có điểm dừng. Nhưng mà cuối cùng bây giờ lại xuất hiện thêm một tiếng cười ghê rợn nữa giữa màn đêm khuya, làm cho tất cả đám Tiến Sĩ tiếp tục một phen nhốn nháo.
Tiếng cười trong màn đêm âm u, làm cho Tòng Lĩnh cực kỳ cảnh giác. Từ nhỏ đến lớn hắn đã đi rừng đi núi, nhưng mà đây là lần đầu tiên hắn đi sâu vào trong dãy Hoàng Liên Sơn thế này mà lại phát hiện ra một thế giới đầy ly kỳ hùng vĩ, chỉ cách mấy ngọn núi mà liên tiếp những nguy hiểm trùng trùng xảy đến. Lúc nhỏ Tòng Lĩnh cũng đã theo bố mẹ cùng các chú trong bản đi qua miếu Thần Bà này nhiều lần, nhưng mà chưa từng gặp những nguy hiểm thế này. Bất giác hắn nhìn về miếu Thần Bà hai tay chắp lại đầy tôn kính quỳ xuống nói:
- Lạy Thần Bà! Có phải là con đã mạo phạm người nên mới gặp phải kiếp nạn này. Nếu qua đặng này con có thể sống sót thì xin tế người con trâu con bò để cho người thứ tội…
Tòng Lĩnh cúi đầu xuống dập lên dập xuống đến mấy lần.
Trong không khí chợt lại có tiếng phần phật lan tỏa tới, một bóng người từ trong đêm chầm chậm xuất hiện, y phục đạo bào, khuôn mặt đoan đoan chính khí, ngạo nghễ nhìn vào khoảng sân có mấy chục người đang đứng.
Cả mấy chục cặp mắt đổ dồn vào tên đạo sĩ kia, nhìn qua đều thấy vô cùng quen thuộc, đạo sĩ này không ai khác chính là Sùng Thiên Vân.
- Sùng Thiên Vân…
Vũ Minh chợt lẩm bẩm trong miệng.
Sùng Thiên Vân nhìn thấy xác Hà Quang đạo trưởng đang bị dựng một chỗ, râu tóc liền dựng ngược, vẻ ngạc nhiên nhìn lũ người Vũ Minh hỏi dồn:
- Là các ngươi đã giết hắn?
Vũ Minh bước lên phía trước khuôn mặt lạnh lùng nhìn Sùng Thiên Vân, tỏ ra không chút run sợ nói:
- Phải! Nếu như ngươi cũng muốn giống như hắn thì lại tới đây đi.
Sùng Thiên Vân chợt nhìn qua một chút, cặp mắt dò xét nhìn từ trên xuống dưới toàn bộ Vũ Minh rồi nói:
- Quả nhiên là có tố chất, năm xưa lão phu chỉ sợ là cũng không bằng được ngươi a.
Sùng Thiên Vân gật gật đầu vuốt vuốt râu đi qua đi lại tỏ vẻ cảm khái, lại nói:
- Tiểu tử! Ngươi giết tên Hà Quang ấy phải lắm, thứ bang môn tà đạo, dị môn đen tối. Năm xưa ở giới Võ Lâm Minh trung nguyên, cũng đã không ưa gì Bà La Giáo của hắn. Hôm nay ngươi thay mặt Võ Lâm Minh chính phái giết lấy tên ác tặc Hà Quang, lão phu thay mặt Võ Lâm Minh chính phái, kính tạ ngươi một lạy!
Nói rồi không ngờ Sùng Thiên Vân lại thật sự quỳ xuống lạy tạ Vũ Minh một lạy khiến hắn vô cùng sửng sốt. Lúc này cũng không ngừng có những âm thanh ồ ồ vang lên, đám Tiến Sĩ cũng không tin nổi vào mắt mình.