Sùng Thiên Vân, con người này không biết tại sao lúc này lại xuất hiện có mặt ở đây, là có ý đồ gì.
Vũ Minh đối với thế giới Hoàng Liên Sơn này, mới hôm qua chỉ nghe Hà Quang cùng Sùng Thiên Vân tranh luận, chỉ mới hiểu được đại khái. Hắn cũng biết là Sùng Thiên Vân này cùng với Hà Quang đạo trưởng đối nghịch, nhưng mà lại không biết là hai người bọn họ đối địch đến mức như thế nào mà tính mạng đều không màng.
Đối với thư lễ tiết của Sùng Thiên Vân, Vũ Minh cảm thấy không quá lạ lẫm, nếu như đây là nơi mà dòng chảy thời gian lãng quên, lễ tiết sử dụng chính là vào thời cổ đại, vậy thì nếu hắn sử dụng kiểu cách chào hỏi hiện đại, có lẽ sẽ khiến Sùng Thiên Vân này lại kinh ngạc xem như hắn tâm thần.
Vũ Minh thầm nghĩ con người thời cổ đại vô cùng coi trong danh khí, lễ tiết tuy không quan trọng nhưng cũng không thể bỏ qua. Hắn cúi mình đáp tạ hữu lễ giống như phim kiếm hiệp nói:
- Đạo trưởng quá xem trọng ta rồi, xin đạo trưởng đứng dậy, ta là người từ thế giới bên ngoài tiến vào đây, vẫn không hiểu lễ tiết thông thường cho lắm. Nếu có gì thất lễ, xin đạo trưởng mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Sùng Thiên Vân nghe thấy mấy lời này của Vũ Minh, hai mắt liền sáng lên nói:
- Bổn đạo cũng biết các ngươi là người từ thế giới bên ngoài tiến vào đây, cho nên lần này mới trở lại muốn cứu các ngươi một phen, đem theo chúng đệ tử Trịnh Đô liều mạng với ác tặc Hà Quang, lại cũng là vì một chuyện…
Nguýt!
Chợt Sùng Thiên Vân nguýt sáo một cái, trong màn đêm đen u tĩnh có hàng loạt bóng người mờ ảo dần dần xuất hiện.
Phật phật!
Có độ hơn khoảng chục người xuất hiện, những người này đều mặc áo đạo sĩ, chỉ có điều khí độ so với Sùng Thiên Vân đều kém một bậc, phần lớn đều là những khuôn mặt vô cùng non nớt, so với dáng vẻ đạo mạo chính khí của Sùng Thiên Vân khác xa một trời một vực.
Sùng Thiên Vân chợt chỉ vào đám người này giới thiệu:
- Tiểu bằng hữu, đây đều là chúng đệ tử của Trinh Đô phong ta. Lúc trước ta quả thực con mắt nhầm lẫn, lại đi nhìn trúng tiểu bằng hữu ngươi, lại muốn một phen thu ngươi vào môn phái. Nhưng mà qua một lần này ta đều đã biết được võ công của ngươi trác tuyệt đến bực nào, ngay cả ác tặc Hà Quang sở hữu Thi Vật cũng phải ôm hận mà chết trước người thì thực không thể coi thường.
Sùng Thiên Vân lại nhìn đám đệ tử quát lớn nói:
- Chúng đồ tôn đồ tử, còn không mau khấu đầu bái kiến anh hùng của Võ Lâm Minh chúng ta?
Vũ Minh lẩm bẩm:
- Anh Hùng?
“Anh Hùng” hai chữ này thật quá khoa trương rồi, nhưng mà chưa kịp để hắn suy nghĩ. Đám đệ tử của môn phái Trịnh Đô kia đã cúi đầu hô to dõng dạc:
- Chúng đệ tử Trịnh Đô, bái kiến tiểu anh hùng!
Vũ Minh chợt khoát tay hơi lung túng nói:
- Đạo trưởng nói quá rồi, ta tài nghệ thấp kém, đâu xứng với hai chữ “Anh Hùng” này!
Rồi lại nhìn Sùng Thiên Vân cười hỏi:
- Không biết chuyện mà đạo trưởng muốn nói là chuyện gì?
Sùng Thiên Vân thấy Vũ Minh khách sáo như vậy, thì lại càng nhìn hắn bằng ánh mắt coi trọng hơn vài phần, lại lắc lắc đầu nói:
- Tiểu bằng hữu, cậu tên gì?
Vũ Minh nói:
- Tôi tên Trần Vũ Minh.
Sùng Thiên Vân hơi nhíu mày nói:
- Vũ Minh, cái tên này không phải là gia phụ của cậu năm xưa muốn huy hoàng nên đặt tên cậu như mặt trời ló dạng, có phải là theo nghĩa này đúng không?
Vũ Minh cười cười lắc đầu:
- Đạo trưởng, đều không phải, chỉ là thấy tên đẹp thì đặt như vậy thôi, cũng không có ý nghĩa gì quá xâu xa.
Vũ Minh đến đây lại nghĩ, người thời kỳ cổ đại, cái gì cũng xem trọng ý nghĩa, ngay cả cái tên đặt ra, đều coi trọng thâm ý trong đó. Còn thời hiện đại bây giờ, mọi thứ chỉ đều là hình thức tương đối, hiếm người lại đánh giá vẻ thâm trường ý vị trong một cái tên.
Cũng may Vũ Minh có lối suy nghĩ tích cực, tương đồng với Sùng Thiên Vân này, nên cảm thấy ý vị trong câu hỏi của Sùng Thiên Vân hết sức bình thường. Nhưng mà mấy câu này lọt vào tai của đám người phía sau, liền có một trận cười ồ ồ phát ra.
Đám Tiến Sĩ sau khi nghe qua ý định của Sùng Thiên Vân, cũng bớt đi nhiều sợ hãi, lúc này cũng thả lỏng tâm trạng hơn rất nhiều. Lại nhìn thấy màn đối đáp giữa Vũ Minh và Sùng Thiên Vân, đều cảm thấy hai kẻ này như hai kẻ điên, một lũ người không dưng mặc trang phục cổ đại, đên đây để diễn tuồng hay sao?
Nhưng mà mấy tiếng cười này vừa mới phát ra không lâu, Vũ Minh đã đem ánh mắt lạnh lùng quét về phía bọn họ. Đám người Tiến Sĩ cũng có vẻ biết ý, liền may chóng nín nhịn, cố gắng theo dõi màn đối đáp.
Sùng Thiên Vân sau một tràng cười cợt kia cũng tỏ vẻ không hài lòng gì, tuy nhiên vẫn khách khí nói với Vũ Minh:
- Vũ Minh, cậu là con người khảng khái, không phải là phường thô tục như bọn họ, những chuyện tôi muốn nói, vẫn là nên nói riêng thì hơn…
Người thô tục? Những câu nói này rơi vào tai mấy tên Tiến Sĩ kia, tên nào cũng tỏ ra thẫn thờ không tin nổi vào tai mình. Dám nói Tiến Sĩ bọn họ là người thô tục, nghĩa là loại lùn văn hóa hay sao? Câu nói này nếu nghĩ qua thì có vẻ không có gì, nhưng lại chẳng khác nào phát tát vào giữa mặt mấy vị Tiến Sĩ nức danh Việt Quốc hay sao?
Đám Tiến Sĩ lúc này ai nấy đều giơ tay lên cứng họng, lắp bắp không nói ra lời. Người nào người nấy đều có cảm giác giận tím mặt, khí huyết đều không lưu thông.
Vũ Minh ban đầu đều rất có thiện cảm với những con người này, nhưng qua một đoạn thời gian ở chung. Hắn phát hiện những người mang danh vị học cao trong giới xã hội, không ngờ có tính cách lại vô cùng ích kỷ nhỏ nhen, không những vậy lại còn chết nhát lắm lời. Những điều đó vô hình chung sinh ra cho hắn vô vàn những loại bài xích khó diễn tả. Bây giờ nhìn thấy đám Tiến Sĩ đều khiến Vũ Minh cảm thấy vô cùng chán ghét.
Sùng Thiên Vân kéo Vũ Minh qua một chỗ, sau đó nói:
- Tiểu bằng hữu, hôm nay ta đến đây muốn giải cứu các người một phen. Nhưng mà các người đã có thể tự lo liệu, khiến cho ta rất đỗi vui mừng. Tuy vậy, ta vẫn phải cảnh báo các ngươi một phen…
Vũ Minh nói:
- Đạo trưởng cứ nói, Vũ Minh tôi nếu có thể vẫn rất cảm kích.
Sùng Thiên Vân gật gật đầu nói:
- Qua chuyện ngày hôm nay ta sợ rằng sẽ khiến các ngươi gặp phải nguy hiểm, chi bằng như vậy, các ngươi theo ta đi lên Trịnh Đô phong một chuyến. Bởi vì rất có thể Bà La Giáo của tên ác tặc Hà Quang sẽ không tha cho các ngươi, sau ngày hôm nay nếu như Hà Quang không trở về, nhất định các ngươi sẽ phải hứng chịu sự trả thù điên cuồng của các lão tổ Bà La đạo!
Vũ Minh giật mình lẩm bẩm nói:
- Lão tổ Bà La đạo? Không phải Hà Quang kia chính là trưởng giáo chân nhân sao?
Sùng Thiên Vân gật gật đầu nói:
- Sùng Thiên Vân quả thật là trưởng môn nhân đời thứ ba mươi sáu của Bà La Giáo. Nhưng mà hắn không phải là người nguy hiểm nhất trong Bà La giáo, những người nguy hiểm nhất của Bà La giáo chính là những lão tổ tiềm tu của bọn họ, tu vi võ học đã đến bậc Võ Sư thượng thừa, thậm chí có thông tin mơ hồ lão tổ Cơ Xuyên của Bà La giáo chưa chết, đã tiến vào tu vi Tiên Thiên Võ Sư cảnh…
- Tiên Thiên Võ Sư cảnh sao?
Vũ Minh giật mình kinh sợ, những thứ hắn biết được về Võ học Địa Cầu quả nhiên không sai, không ngờ nhanh như vậy đã sắp phải đối mặt với một Tiên Thiên Võ Sư, tu vi khủng khiếp ngang với một Tiên Thiên Đạo Sư. Cũng không biết người này sau khi xuất hiện sẽ có những thủ đoạn công kích khủng bố như thế nào. Tương truyền những bậc Tiên Thiên Võ Sư trong truyền thuyết võ học của Địa Cầu, như Trương Tam Phong với Thái Cực Đồ, lại như Hồng Thất Công với Hàng Long Thập Bát Chưởng, đều khiến giới võ học Địa Cầu dậy sóng chao đảo, tạo nên những thời kỳ huyền thoại. Ngay cả tại thế giới Đông Á Đại Lục, những Tiên Thiên Đạo Sư xuất hiện, có người nào mà lại không tạo nên những kỳ tích vang dội uy chấn.
Vũ Minh trước khi hạ thủ với Hà Quang chưa từng nghĩ đến tình cảnh chính mình sẽ phải đối mặt với một thế lực khủng khiếp như vậy. Tiên Thiên Vũ Sư sao? Việc này thực quá khoa trương rồi, nếu để Bà La Giáo tra ra được, chính Liễu Bảo Trang là người đã kết liễu cái mạng của Hà Quang, không biết bọn chúng sẽ dùng những thủ đoạn tàn khốc như thế nào để đối phó với nàng. Nghĩ đến đây Vũ Minh cảm thấy một trận ong ong trong đầu, quay cuồng, bất giác hắn nhìn về phía lều nhỏ mà Liễu Bảo Trang đang tĩnh dưỡng, hai bàn tay nắm chặt, hắn nhất định không muốn cho nàng tổn thương. Qua quá khứ của nàng hắn biết nàng đã thương tổn quá nhiều, một tâm hồn trong trắng non nớt như vậy bị người ta lừa gạt, tất cả đều rất yếu ớt.
Sùng Thiên Vân cũng loáng thoáng nhìn qua được vẻ run sợ trong mắt Vũ Minh, liền nói:
- Tiểu bằng hữu, lần này người thế giới bên ngoài các cậu vào đây là có mục đích gì vậy, nếu không có gì quá chú trọng, có thể cho bần đạo biết được chăng?
Sùng Thiên Vân, hỏi một câu, thấy như chưa đủ lại hỏi tiếp:
- Thứ cho bần đạo hiếu kỳ, mặc dù Võ Lâm Minh rời khỏi thế giới ngoài kia đã mấy trăm năm, nhưng mà đối với mọi chuyện ngoài kia ta đều rất quan tâm. Không biết bên ngoài bây giờ đang là niên đại nào? Triều đại của ai cai trị, có thể nói cho ta biết năm xưa cuối cùng là Cung Hoàng đế lưu lạc đến nơi đâu hay không?
- Cung Hoàng đế?
Vũ Minh hai con mắt mở to, hơi kinh ngạc, đối với những câu hỏi của Sùng Thiên Vân cũng không có câu trả lời, bèn dẫn Sùng Thiên Vân đi vào giữa đoàn Tiến Sĩ, dõng dạc nói:
- Ở đây vị nào là Tiến Sĩ cổ sử học? Có thể ra đây giải đáp một số câu hỏi của đạo trưởng hay không?
Vũ Minh vừa nói đến đây, liền như chọc vào chỗ ngứa của đám Tiến Sĩ. Trong đây có đến ba bốn người là Tiến Sĩ chuyên nghành cổ sử học, liền bước lên với vẻ ngạo mạn nói:
- Tôi là Tiến Sĩ cổ sử học công trình tiền Xích Quỷ!
- Tôi là Tiến Sĩ cổ sử học công trình nghiên cứu người cổ đại!
- Tôi là Tiến Sĩ cổ sử học công trình nghiên cứu chính là các giai đoạn từ Lý, Mạc, Hồ rồi đến thời Lê Trung Hưng, các giai đoạn phong kiến cốt yếu đều có phần nắm chắc chắn.
Đến vị Tiến Sĩ thứ ba tự bước lên giới thiệu, Sùng Thiên Vân hai mắt liền sáng lên nói:
- Lê Trung Hưng? Triều Lê quả thật suy rồi ư?
Vũ Minh liền chỉ tay mời vị Tiến Sĩ thứ ba lên trước mặt rồi hỏi:
- Anh tên là gì?
Tiến Sĩ kia mấy lần bị Vũ Minh mắng thẳng vào mặt, cũng không có cảm tình với hắn lắm, chỉ lạnh nhạt nói:
- Trần Vũ Minh, anh cũng thật vô tâm, tôi đã lên ti vi không ít lần, anh lại còn hỏi tôi tên là gì?
Vũ Minh cười cười nói:
- Thứ cho tôi khiếm nhã, từ nhỏ đến lớn Vũ Minh tôi rất ít xem ti vi, thậm chí thời gian gần đây còn chưa từng xem, vẫn mong anh giới thiệu qua một chút!
Gã Tiến Sĩ kia mặt mày liền trở nên tím ngắt, cảm giác bị xúc phạm nghiêm trọng. Còn toàn trường đều vang lên những tiếng cười ồ ồ đầy huyên náo, tất cả đều cảm thấy Tiến Sĩ kia khoa trương không được còn bị Vũ Minh dội cho gáo nước vào mặt.
Tiến Sĩ kia trong vẻ hậm hực nói:
- Tôi tên là Nguyễn Gia Lương, Tiến Sĩ cổ sử học thuộc Viện Nghiên Cứu Khảo Cổ quốc gia, là giảng viên khoa Lịch Sử của trường Đại Học Khoa Học Xã Hội Và Nhân Văn.
Vũ Minh nói:
- Thì ra anh chính là giảng viên Đại Học, một nghành nghề đều được mọi người coi trọng ư? Vậy cũng không nên nhỏ nhen như vậy, không nên vì một chút xích mích nhỏ mà làm tổn thương hòa khí! Đạo trưởng đây có câu hỏi về sự biến thời kỳ Cung Hoàng đế. Muốn nhờ anh giải đáp một chút!
- Cung Hoàng đế? Có phải ý của người này là muốn hỏi về niên đại trong Lịch Sử về triều đại của Thần Hoàng đế Chiêu Tông hay không?
Nguyễn Gia Lương nhàn nhạt nói một câu, không nhanh không chậm, lại điểm trúng vào nút thắt mà Sùng Thiên Vân đang gút mắc. Sùng Thiên Vân hai mắt sáng bừng liền nói:
- Đúng vậy! Các vị trưởng bối của phái Trịnh Đô năm xưa truyền xuống cho đệ tử một đoạn chuyện, nhưng mà diễn biến tiếp theo như thế nào thì bần đạo cũng không được nắm rõ, đối với thế giới bên ngoài đều là mơ hồ. Xin vị tiểu bằng hữu đây có thể giải đáp, bần đạo liền cảm kích vô cùng!
Nói đến đây đoạn Sùng Thiên Vân cúi tạ một cái, Nguyễn Gia Lương cũng cảm thấy như mặt mày thoa da phấn, cảm thấy mát mặt mũi, điệu bộ ngạo mạn giảm đi nhiều. Nhưng mà lại lấy dáng vẻ cao nhân chỉ giáo điềm tĩnh nói:
- Bác à, cũng không cần phải làm như vậy, cháu chỉ không có cảm tình với anh ta. Chứ còn nếu bác đã hỏi cháu cũng sẽ nói rõ về đoạn lịch sử này cho bác nghe.
Đến đây Nguyễn Gia Lương thao thao một hồi kể cho Sùng Thiên Vân đoạn cổ sử mấy trăm năm về trước của Việt quốc.
Đám Tiến Sĩ xung quanh cũng say xưa nghe Nguyễn Gia Lương kể về một đoạn giai thoại này. Lúc này không khí u ám tịch mịch dần xua tan đi bớt, khi biết đám người Sùng Thiên Vân lại là bạn hữu, không phải là kẻ thù, phần nhiều cũng cởi bỏ tâm lý lo âu đi ở đây. Đám Tiến Sĩ thường ngày e sợ bây giờ đều đã bạo dạn tiến đến gần đám người Sùng Thiên Vân, đối với bọn họ đám người Sùng Thiên Vân đều không phải là những người bình thường, mà cũng chính là những kho tư liệu sống trước mặt. Đối với đám Tiến Sĩ, chuyện này còn khiến bọn họ muốn phát điên hơn gấp nhiều lần, phấn khích đến cuồng nhiệt. Sùng Thiên Vân qua lời kể của Nguyễn Gia Lương cũng khai thác được nhiều chuyện, mà đám Tiến Sĩ qua đám người Sùng Thiên Vân, tuy không quen cách giao tiếp lễ giáo cho lắm, nhưng mà nhập gia thì phải tùy tục, đám Tiến Sĩ sau đó ai nấy đều giả tiếp theo cách lễ giáo cổ đại, từ đó mà giao tiếp với Sùng Thiên Vân trôi chảy. Qua đó đám người Tiến Sĩ cũng biết không ít thông tin về thế giới bị mắc kẹt trong dòng chảy thời gian tại Hoàng Liên Sơn mạch này…
Vũ Minh đối với thế giới Hoàng Liên Sơn này, mới hôm qua chỉ nghe Hà Quang cùng Sùng Thiên Vân tranh luận, chỉ mới hiểu được đại khái. Hắn cũng biết là Sùng Thiên Vân này cùng với Hà Quang đạo trưởng đối nghịch, nhưng mà lại không biết là hai người bọn họ đối địch đến mức như thế nào mà tính mạng đều không màng.
Đối với thư lễ tiết của Sùng Thiên Vân, Vũ Minh cảm thấy không quá lạ lẫm, nếu như đây là nơi mà dòng chảy thời gian lãng quên, lễ tiết sử dụng chính là vào thời cổ đại, vậy thì nếu hắn sử dụng kiểu cách chào hỏi hiện đại, có lẽ sẽ khiến Sùng Thiên Vân này lại kinh ngạc xem như hắn tâm thần.
Vũ Minh thầm nghĩ con người thời cổ đại vô cùng coi trong danh khí, lễ tiết tuy không quan trọng nhưng cũng không thể bỏ qua. Hắn cúi mình đáp tạ hữu lễ giống như phim kiếm hiệp nói:
- Đạo trưởng quá xem trọng ta rồi, xin đạo trưởng đứng dậy, ta là người từ thế giới bên ngoài tiến vào đây, vẫn không hiểu lễ tiết thông thường cho lắm. Nếu có gì thất lễ, xin đạo trưởng mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Sùng Thiên Vân nghe thấy mấy lời này của Vũ Minh, hai mắt liền sáng lên nói:
- Bổn đạo cũng biết các ngươi là người từ thế giới bên ngoài tiến vào đây, cho nên lần này mới trở lại muốn cứu các ngươi một phen, đem theo chúng đệ tử Trịnh Đô liều mạng với ác tặc Hà Quang, lại cũng là vì một chuyện…
Nguýt!
Chợt Sùng Thiên Vân nguýt sáo một cái, trong màn đêm đen u tĩnh có hàng loạt bóng người mờ ảo dần dần xuất hiện.
Phật phật!
Có độ hơn khoảng chục người xuất hiện, những người này đều mặc áo đạo sĩ, chỉ có điều khí độ so với Sùng Thiên Vân đều kém một bậc, phần lớn đều là những khuôn mặt vô cùng non nớt, so với dáng vẻ đạo mạo chính khí của Sùng Thiên Vân khác xa một trời một vực.
Sùng Thiên Vân chợt chỉ vào đám người này giới thiệu:
- Tiểu bằng hữu, đây đều là chúng đệ tử của Trinh Đô phong ta. Lúc trước ta quả thực con mắt nhầm lẫn, lại đi nhìn trúng tiểu bằng hữu ngươi, lại muốn một phen thu ngươi vào môn phái. Nhưng mà qua một lần này ta đều đã biết được võ công của ngươi trác tuyệt đến bực nào, ngay cả ác tặc Hà Quang sở hữu Thi Vật cũng phải ôm hận mà chết trước người thì thực không thể coi thường.
Sùng Thiên Vân lại nhìn đám đệ tử quát lớn nói:
- Chúng đồ tôn đồ tử, còn không mau khấu đầu bái kiến anh hùng của Võ Lâm Minh chúng ta?
Vũ Minh lẩm bẩm:
- Anh Hùng?
“Anh Hùng” hai chữ này thật quá khoa trương rồi, nhưng mà chưa kịp để hắn suy nghĩ. Đám đệ tử của môn phái Trịnh Đô kia đã cúi đầu hô to dõng dạc:
- Chúng đệ tử Trịnh Đô, bái kiến tiểu anh hùng!
Vũ Minh chợt khoát tay hơi lung túng nói:
- Đạo trưởng nói quá rồi, ta tài nghệ thấp kém, đâu xứng với hai chữ “Anh Hùng” này!
Rồi lại nhìn Sùng Thiên Vân cười hỏi:
- Không biết chuyện mà đạo trưởng muốn nói là chuyện gì?
Sùng Thiên Vân thấy Vũ Minh khách sáo như vậy, thì lại càng nhìn hắn bằng ánh mắt coi trọng hơn vài phần, lại lắc lắc đầu nói:
- Tiểu bằng hữu, cậu tên gì?
Vũ Minh nói:
- Tôi tên Trần Vũ Minh.
Sùng Thiên Vân hơi nhíu mày nói:
- Vũ Minh, cái tên này không phải là gia phụ của cậu năm xưa muốn huy hoàng nên đặt tên cậu như mặt trời ló dạng, có phải là theo nghĩa này đúng không?
Vũ Minh cười cười lắc đầu:
- Đạo trưởng, đều không phải, chỉ là thấy tên đẹp thì đặt như vậy thôi, cũng không có ý nghĩa gì quá xâu xa.
Vũ Minh đến đây lại nghĩ, người thời kỳ cổ đại, cái gì cũng xem trọng ý nghĩa, ngay cả cái tên đặt ra, đều coi trọng thâm ý trong đó. Còn thời hiện đại bây giờ, mọi thứ chỉ đều là hình thức tương đối, hiếm người lại đánh giá vẻ thâm trường ý vị trong một cái tên.
Cũng may Vũ Minh có lối suy nghĩ tích cực, tương đồng với Sùng Thiên Vân này, nên cảm thấy ý vị trong câu hỏi của Sùng Thiên Vân hết sức bình thường. Nhưng mà mấy câu này lọt vào tai của đám người phía sau, liền có một trận cười ồ ồ phát ra.
Đám Tiến Sĩ sau khi nghe qua ý định của Sùng Thiên Vân, cũng bớt đi nhiều sợ hãi, lúc này cũng thả lỏng tâm trạng hơn rất nhiều. Lại nhìn thấy màn đối đáp giữa Vũ Minh và Sùng Thiên Vân, đều cảm thấy hai kẻ này như hai kẻ điên, một lũ người không dưng mặc trang phục cổ đại, đên đây để diễn tuồng hay sao?
Nhưng mà mấy tiếng cười này vừa mới phát ra không lâu, Vũ Minh đã đem ánh mắt lạnh lùng quét về phía bọn họ. Đám người Tiến Sĩ cũng có vẻ biết ý, liền may chóng nín nhịn, cố gắng theo dõi màn đối đáp.
Sùng Thiên Vân sau một tràng cười cợt kia cũng tỏ vẻ không hài lòng gì, tuy nhiên vẫn khách khí nói với Vũ Minh:
- Vũ Minh, cậu là con người khảng khái, không phải là phường thô tục như bọn họ, những chuyện tôi muốn nói, vẫn là nên nói riêng thì hơn…
Người thô tục? Những câu nói này rơi vào tai mấy tên Tiến Sĩ kia, tên nào cũng tỏ ra thẫn thờ không tin nổi vào tai mình. Dám nói Tiến Sĩ bọn họ là người thô tục, nghĩa là loại lùn văn hóa hay sao? Câu nói này nếu nghĩ qua thì có vẻ không có gì, nhưng lại chẳng khác nào phát tát vào giữa mặt mấy vị Tiến Sĩ nức danh Việt Quốc hay sao?
Đám Tiến Sĩ lúc này ai nấy đều giơ tay lên cứng họng, lắp bắp không nói ra lời. Người nào người nấy đều có cảm giác giận tím mặt, khí huyết đều không lưu thông.
Vũ Minh ban đầu đều rất có thiện cảm với những con người này, nhưng qua một đoạn thời gian ở chung. Hắn phát hiện những người mang danh vị học cao trong giới xã hội, không ngờ có tính cách lại vô cùng ích kỷ nhỏ nhen, không những vậy lại còn chết nhát lắm lời. Những điều đó vô hình chung sinh ra cho hắn vô vàn những loại bài xích khó diễn tả. Bây giờ nhìn thấy đám Tiến Sĩ đều khiến Vũ Minh cảm thấy vô cùng chán ghét.
Sùng Thiên Vân kéo Vũ Minh qua một chỗ, sau đó nói:
- Tiểu bằng hữu, hôm nay ta đến đây muốn giải cứu các người một phen. Nhưng mà các người đã có thể tự lo liệu, khiến cho ta rất đỗi vui mừng. Tuy vậy, ta vẫn phải cảnh báo các ngươi một phen…
Vũ Minh nói:
- Đạo trưởng cứ nói, Vũ Minh tôi nếu có thể vẫn rất cảm kích.
Sùng Thiên Vân gật gật đầu nói:
- Qua chuyện ngày hôm nay ta sợ rằng sẽ khiến các ngươi gặp phải nguy hiểm, chi bằng như vậy, các ngươi theo ta đi lên Trịnh Đô phong một chuyến. Bởi vì rất có thể Bà La Giáo của tên ác tặc Hà Quang sẽ không tha cho các ngươi, sau ngày hôm nay nếu như Hà Quang không trở về, nhất định các ngươi sẽ phải hứng chịu sự trả thù điên cuồng của các lão tổ Bà La đạo!
Vũ Minh giật mình lẩm bẩm nói:
- Lão tổ Bà La đạo? Không phải Hà Quang kia chính là trưởng giáo chân nhân sao?
Sùng Thiên Vân gật gật đầu nói:
- Sùng Thiên Vân quả thật là trưởng môn nhân đời thứ ba mươi sáu của Bà La Giáo. Nhưng mà hắn không phải là người nguy hiểm nhất trong Bà La giáo, những người nguy hiểm nhất của Bà La giáo chính là những lão tổ tiềm tu của bọn họ, tu vi võ học đã đến bậc Võ Sư thượng thừa, thậm chí có thông tin mơ hồ lão tổ Cơ Xuyên của Bà La giáo chưa chết, đã tiến vào tu vi Tiên Thiên Võ Sư cảnh…
- Tiên Thiên Võ Sư cảnh sao?
Vũ Minh giật mình kinh sợ, những thứ hắn biết được về Võ học Địa Cầu quả nhiên không sai, không ngờ nhanh như vậy đã sắp phải đối mặt với một Tiên Thiên Võ Sư, tu vi khủng khiếp ngang với một Tiên Thiên Đạo Sư. Cũng không biết người này sau khi xuất hiện sẽ có những thủ đoạn công kích khủng bố như thế nào. Tương truyền những bậc Tiên Thiên Võ Sư trong truyền thuyết võ học của Địa Cầu, như Trương Tam Phong với Thái Cực Đồ, lại như Hồng Thất Công với Hàng Long Thập Bát Chưởng, đều khiến giới võ học Địa Cầu dậy sóng chao đảo, tạo nên những thời kỳ huyền thoại. Ngay cả tại thế giới Đông Á Đại Lục, những Tiên Thiên Đạo Sư xuất hiện, có người nào mà lại không tạo nên những kỳ tích vang dội uy chấn.
Vũ Minh trước khi hạ thủ với Hà Quang chưa từng nghĩ đến tình cảnh chính mình sẽ phải đối mặt với một thế lực khủng khiếp như vậy. Tiên Thiên Vũ Sư sao? Việc này thực quá khoa trương rồi, nếu để Bà La Giáo tra ra được, chính Liễu Bảo Trang là người đã kết liễu cái mạng của Hà Quang, không biết bọn chúng sẽ dùng những thủ đoạn tàn khốc như thế nào để đối phó với nàng. Nghĩ đến đây Vũ Minh cảm thấy một trận ong ong trong đầu, quay cuồng, bất giác hắn nhìn về phía lều nhỏ mà Liễu Bảo Trang đang tĩnh dưỡng, hai bàn tay nắm chặt, hắn nhất định không muốn cho nàng tổn thương. Qua quá khứ của nàng hắn biết nàng đã thương tổn quá nhiều, một tâm hồn trong trắng non nớt như vậy bị người ta lừa gạt, tất cả đều rất yếu ớt.
Sùng Thiên Vân cũng loáng thoáng nhìn qua được vẻ run sợ trong mắt Vũ Minh, liền nói:
- Tiểu bằng hữu, lần này người thế giới bên ngoài các cậu vào đây là có mục đích gì vậy, nếu không có gì quá chú trọng, có thể cho bần đạo biết được chăng?
Sùng Thiên Vân, hỏi một câu, thấy như chưa đủ lại hỏi tiếp:
- Thứ cho bần đạo hiếu kỳ, mặc dù Võ Lâm Minh rời khỏi thế giới ngoài kia đã mấy trăm năm, nhưng mà đối với mọi chuyện ngoài kia ta đều rất quan tâm. Không biết bên ngoài bây giờ đang là niên đại nào? Triều đại của ai cai trị, có thể nói cho ta biết năm xưa cuối cùng là Cung Hoàng đế lưu lạc đến nơi đâu hay không?
- Cung Hoàng đế?
Vũ Minh hai con mắt mở to, hơi kinh ngạc, đối với những câu hỏi của Sùng Thiên Vân cũng không có câu trả lời, bèn dẫn Sùng Thiên Vân đi vào giữa đoàn Tiến Sĩ, dõng dạc nói:
- Ở đây vị nào là Tiến Sĩ cổ sử học? Có thể ra đây giải đáp một số câu hỏi của đạo trưởng hay không?
Vũ Minh vừa nói đến đây, liền như chọc vào chỗ ngứa của đám Tiến Sĩ. Trong đây có đến ba bốn người là Tiến Sĩ chuyên nghành cổ sử học, liền bước lên với vẻ ngạo mạn nói:
- Tôi là Tiến Sĩ cổ sử học công trình tiền Xích Quỷ!
- Tôi là Tiến Sĩ cổ sử học công trình nghiên cứu người cổ đại!
- Tôi là Tiến Sĩ cổ sử học công trình nghiên cứu chính là các giai đoạn từ Lý, Mạc, Hồ rồi đến thời Lê Trung Hưng, các giai đoạn phong kiến cốt yếu đều có phần nắm chắc chắn.
Đến vị Tiến Sĩ thứ ba tự bước lên giới thiệu, Sùng Thiên Vân hai mắt liền sáng lên nói:
- Lê Trung Hưng? Triều Lê quả thật suy rồi ư?
Vũ Minh liền chỉ tay mời vị Tiến Sĩ thứ ba lên trước mặt rồi hỏi:
- Anh tên là gì?
Tiến Sĩ kia mấy lần bị Vũ Minh mắng thẳng vào mặt, cũng không có cảm tình với hắn lắm, chỉ lạnh nhạt nói:
- Trần Vũ Minh, anh cũng thật vô tâm, tôi đã lên ti vi không ít lần, anh lại còn hỏi tôi tên là gì?
Vũ Minh cười cười nói:
- Thứ cho tôi khiếm nhã, từ nhỏ đến lớn Vũ Minh tôi rất ít xem ti vi, thậm chí thời gian gần đây còn chưa từng xem, vẫn mong anh giới thiệu qua một chút!
Gã Tiến Sĩ kia mặt mày liền trở nên tím ngắt, cảm giác bị xúc phạm nghiêm trọng. Còn toàn trường đều vang lên những tiếng cười ồ ồ đầy huyên náo, tất cả đều cảm thấy Tiến Sĩ kia khoa trương không được còn bị Vũ Minh dội cho gáo nước vào mặt.
Tiến Sĩ kia trong vẻ hậm hực nói:
- Tôi tên là Nguyễn Gia Lương, Tiến Sĩ cổ sử học thuộc Viện Nghiên Cứu Khảo Cổ quốc gia, là giảng viên khoa Lịch Sử của trường Đại Học Khoa Học Xã Hội Và Nhân Văn.
Vũ Minh nói:
- Thì ra anh chính là giảng viên Đại Học, một nghành nghề đều được mọi người coi trọng ư? Vậy cũng không nên nhỏ nhen như vậy, không nên vì một chút xích mích nhỏ mà làm tổn thương hòa khí! Đạo trưởng đây có câu hỏi về sự biến thời kỳ Cung Hoàng đế. Muốn nhờ anh giải đáp một chút!
- Cung Hoàng đế? Có phải ý của người này là muốn hỏi về niên đại trong Lịch Sử về triều đại của Thần Hoàng đế Chiêu Tông hay không?
Nguyễn Gia Lương nhàn nhạt nói một câu, không nhanh không chậm, lại điểm trúng vào nút thắt mà Sùng Thiên Vân đang gút mắc. Sùng Thiên Vân hai mắt sáng bừng liền nói:
- Đúng vậy! Các vị trưởng bối của phái Trịnh Đô năm xưa truyền xuống cho đệ tử một đoạn chuyện, nhưng mà diễn biến tiếp theo như thế nào thì bần đạo cũng không được nắm rõ, đối với thế giới bên ngoài đều là mơ hồ. Xin vị tiểu bằng hữu đây có thể giải đáp, bần đạo liền cảm kích vô cùng!
Nói đến đây đoạn Sùng Thiên Vân cúi tạ một cái, Nguyễn Gia Lương cũng cảm thấy như mặt mày thoa da phấn, cảm thấy mát mặt mũi, điệu bộ ngạo mạn giảm đi nhiều. Nhưng mà lại lấy dáng vẻ cao nhân chỉ giáo điềm tĩnh nói:
- Bác à, cũng không cần phải làm như vậy, cháu chỉ không có cảm tình với anh ta. Chứ còn nếu bác đã hỏi cháu cũng sẽ nói rõ về đoạn lịch sử này cho bác nghe.
Đến đây Nguyễn Gia Lương thao thao một hồi kể cho Sùng Thiên Vân đoạn cổ sử mấy trăm năm về trước của Việt quốc.
Đám Tiến Sĩ xung quanh cũng say xưa nghe Nguyễn Gia Lương kể về một đoạn giai thoại này. Lúc này không khí u ám tịch mịch dần xua tan đi bớt, khi biết đám người Sùng Thiên Vân lại là bạn hữu, không phải là kẻ thù, phần nhiều cũng cởi bỏ tâm lý lo âu đi ở đây. Đám Tiến Sĩ thường ngày e sợ bây giờ đều đã bạo dạn tiến đến gần đám người Sùng Thiên Vân, đối với bọn họ đám người Sùng Thiên Vân đều không phải là những người bình thường, mà cũng chính là những kho tư liệu sống trước mặt. Đối với đám Tiến Sĩ, chuyện này còn khiến bọn họ muốn phát điên hơn gấp nhiều lần, phấn khích đến cuồng nhiệt. Sùng Thiên Vân qua lời kể của Nguyễn Gia Lương cũng khai thác được nhiều chuyện, mà đám Tiến Sĩ qua đám người Sùng Thiên Vân, tuy không quen cách giao tiếp lễ giáo cho lắm, nhưng mà nhập gia thì phải tùy tục, đám Tiến Sĩ sau đó ai nấy đều giả tiếp theo cách lễ giáo cổ đại, từ đó mà giao tiếp với Sùng Thiên Vân trôi chảy. Qua đó đám người Tiến Sĩ cũng biết không ít thông tin về thế giới bị mắc kẹt trong dòng chảy thời gian tại Hoàng Liên Sơn mạch này…