- Cái gì?
Vũ Minh cũng kinh ngạc kêu lên, hắn vội dùng môn kì môn Huyền Bộ Ảnh nhảy vào bờ. Lúc này cũng không có ai còn tâm trạng để nhìn xem tại sao hắn lại có thể nhảy một cước rộng bốn năm mét vào bờ, nếu bình thường nhìn thấy cảnh này thực quá dọa người. Đôi mắt đoàn người đều dồn về phía bụi cây không xa kia, Tòng Lĩnh vội vã leo xuống khỏi cành cây, Sùng Thiên Vân lại nhanh chóng hét lên:
- Nơi này cách đại môn của phái Trịnh Đô của chúng ta không xa, tất cả đều nhanh chân lên núi cho ta!
Vũ Minh đi đến trước mắt Sùng Thiên Vân, giọng điệu âm trầm hỏi:
- Còn đạo trưởng thì sao?
Sùng Thiên Vân đôi mắt lạnh lùng đảo tới bụi cây đằng xa, không nhanh không chậm nói:
- Để ta đoạn hậu cho các ngươi, ở trên núi có hộ trận của phái Trịnh Đô, Bà La Giáo sẽ tạm thời không thể đuổi theo!
Vũ Minh gật đầu nói:
- Đã như vậy liền làm phiền đạo trưởng, chúng ta sẽ lại gặp nhau ở trên núi!
Vũ Minh nói xong liền chắp tay rời đi, đem Liễu Bảo Trang cõng lên trên lưng, đoàn người khảo cổ không ai bảo ai cũng nhanh chóng chạy vào trong sương mù. Một đệ tử phái Trịnh Đô được phân ra để dẫn dắt toàn bộ lên núi, còn lại toàn bộ đám tiểu đạo sĩ đều theo Sùng Thiên Vân trấn thủ ở suối nhỏ, chờ đợi động tĩnh của Bà La Giáo xuất hiện.
Không lâu sau, quả nhiên từ trong lùm cây, có hai thân người cao lớn chui ra. Một người mắt sắc mày kiếm, đôi mắt lạnh lẽo vô hồn, toàn thân đều tỏa ra một loại khí lưu áp bách dọa người. Một người lại thấp lùn, khuôn mặt xấu xí, nhe hàm răng đen nhẻm để lộ ra ngoài, y phục một mớ trông qua vô cùng bẩn thỉu.
Sùng Thiên Vân nhìn thấy hai người này, liền cất giọng lãnh đạm nói:
- Kì Quân, Hoàng Đạo Chung, không biết hai người các ngươi hôm nay có chuyện gì quan trọng, lại ghé qua sơn môn của bổn phái?
Hai người gọi là Kì Quân và Hoàng Đạo Chung kia, người bên trái khuôn mặt xấu xí, thấp lùn, chính là Kì Quân, người bên phải mắt sắc mày kiếm, dáng vẻ bức nhân chính là Hoàng Đạo Chung. Hai người này trong giới Võ đạo Hoàng Liên Sơn đều là những bậc khét tiếng, tu vi đã đạt đến Vũ sư trung giai sơ cấp. Mỗi một người này so sánh trình độ võ học với Sùng Thiên Vân đều không hơn không kém.
Hoàng Đạo Chung đi đầu bước lên, giọng nói lạnh lẽo:
- Sùng Thiên Vân, đều giao người ra đây, tốt nhất đừng cố gắng bao che, bằng không đạo trường của phái Trịnh Đô các ngươi hôm nay đều sẽ phải đổ máu!
Sùng Thiên Vân đôi lông mày hơi giật giật, tỏ ra giận dữ nói:
- Hoàng Đạo Chung, ngươi nói như vậy là có ý gì? Người nào, chẳng lẽ các ngươi nói có người là chúng ta sẽ phải giao ra người sao?
Kì Quân lúc này cũng bước lên, nở nụ cười lạnh lẽo âm độc nói:
- Tiểu bối Hà Quang của phái ta, tại sao mà chết? Truy giấu vết hung thủ đều đến đây. Vậy mà ngươi lại nói là không biết?
Sùng Thiên Vân giơ nắm đấm lên vẻ mặt lãnh đạm, giọng nói trầm thấp mà hùng hậu:
- Hà Quang của phái Bà La các ngươi bẩm sinh ngu dốt, ai biết liệu có phải là hắn tự đâm đầu vào chỗ chết hay không? Các ngươi nếu đã không nói lý lẽ, tốt nhất đều là nên dùng nắm đấm mà nói chuyện đi!
Ha ha ha ha!
Kì Quân cùng Hoàng Đạo Chung đều đồng thời cười lớn, vẻ mặt lãnh mạc sâm nhiên. Giơ nắm đấm lên đáp lại, tất nhiên đều là cao thủ võ học, không giỏi lý lẽ miệng lưỡi, nói chuyện đều phải dùng nắm đấm, có thực lực chính là đạo lý đúng đắn nhất.
Kì Quân cùng Hoàng Đạo Chung đều biết, hôm nay Sùng Thiên Vân sẽ dễ dàng chối bay chối biến, nếu hai người bọn hắn đã truy đến đây mà không nắm chắc chứng cứ, cũng sẽ không làm lớn chuyện với Sùng Thiên Vân như vậy.
Xoát!
Sùng Thiên Vân lui lại hai bước, hai chân xõa ra một góc bốn mươi lăm độ, bàn tay đưa lên chặn trước mặt thủ thế, quanh người đều tỏa ra khí thế lạnh lẽo. Đám đệ tử phái Trịnh Đô cũng vội vã phân tán ra khắp nơi bao quanh Sùng Thiên Vân, chuẩn bị khiêu chiến hai cao thủ của phái Bà La.
Kì Quân cùng Hoàng Đạo Chung đều liên tục cười lạnh, Sùng Thiên Vân tính ra chỉ là một Võ sư trung giai, bối phận cùng tuổi tác đều kém xa hai người bọn hắn. Sùng Thiên Vân là trưởng môn phái Trịnh Đô đời thứ bốn mươi hai, tuổi tác năm nay chưa ngoài bốn mươi. Mà Kì Quân và Hoàng Đạo Chung bọn họ, bối phận trong Bà La Giáo đều là Cung Phụng chỉ kém lão tổ ẩn quan một bậc, tuổi cũng đã trên sáu mươi, luận về kinh lịch chiến đấu đều hơn Sùng Thiên Vân gấp nhiều lần, hai người bọn hắn chỉ một người cũng đã tự tin đánh cho Sùng Thiên Vân gà bay chó chạy.
Kì Quân đạo sĩ khuôn mặt xấu xí, dáng vẻ thấp lùn bước lên đằng trước nói:
- Không cần phải hai người bọn ta, chỉ cần một mình ta đã đủ khiến tiểu bối như ngươi đều phải ôm hận! Sùng Thiên Vân, có bản lĩnh chúng ta liền đơn độc chiến đấu, tránh cho giang hồ nói bọn ta ỷ thế hiếp người!
Sùng Thiên Vân cười thất thanh, nói:
- Kì Quân, Hoàng Đạo Chung, hai người cái ngươi nổi danh ác man trong giới Võ Lâm Minh Hoàng Liên Sơn chúng ta, hôm nay nếu ta đơn đả độc đấu, không biết có bị các ngươi giở trò ám toán hay không? Chi bằng tất cả đều lên đi, tất cả đám đồ tử đồ tôn này của ta đều sẽ liều mạng!
Kì Quân cùng Hoàng Đạo Chung đều gật đầu:
- Được! Đã là như vậy thì sẽ cho ngươi kiến thức sức mạnh của giáo ta! Trịnh Đô các ngươi hôm nay đều sẽ phải đổ máu, đạo trường phái Trịnh Đô đều phải sụp đổ!
Sùng Thiên Vân cũng nói:
- Hiếp người trắng trợn, tà phái các ngươi tất cả đều nên chôn vùi, hôm nay bổn đạo thay Chính đạo các phái, khu trừ ác tặc, làm trong sáng Võ Lâm Minh!
Hấp!
Sùng Thiên Vân nói xong, liền vận nội công hùng hậu dồn vào nắm đấm, tức mình hét lớn:
- Diệp La Xuyên Sơn Quyền!
Hoàng Đạo Chung cười lạnh:
- Thì ra là Diệp La Xuyên Sơn Quyền đấy ư, ta xem ra hình như cũng chỉ là cái đèn cạn dầu!
Hoàng Đạo Chung nói xong cũng mau chóng lui lại, vừa vặn kéo dài khoảng cách với Sùng Thiên Vân, khiến cho Diệp La Xuyên Sơn Quyền kia tạm thời vẫn chưa đánh tới nơi.
Nói về võ công Bà La giáo, đều không giỏi và công kích cường bạo, mà lại giỏi vể thuật tránh né, giỏi về thân thủ mau lẹ vượt trội, từ từ vờn sức đối thủ tìm ra điểm yếu trí mạng, sau đó đem một kích chính xác đoạt mạng, thủ đoạn tàn bạo vô cùng.
Còn về võ công của phái Trịnh Đô, giỏi vể công kích, thủ đoạn công kích quyết liệt sắc bén, ra tay đều quyết đoán mau lẹ, không cầu thành công nhanh chóng chỉ cầu lực đạo hung bạo, một kích vô tình chọc trúng đối thủ, tức đối thủ bỏ mạng đương trường.
Hai người Sùng Thiên Vân và Hoàng Đạo Chung, tu vi võ học đều như nhau, bất phân thắng bại, lao vào giao chiến đã mấy mươi hiệp.
Còn Kì Quân lúc này, bị đám đệ tử phái Trịnh Đô vây lấy, một tên đệ tử phái Trịnh Đô ngũ quan đoan chính, trông qua lớn tuổi nhất trong đám đệ tử, võ công tỏ ra thành thạo đến mức điêu luyện, cũng đã là Võ Sư sơ giai đỉnh cấp, chỉ còn một đoạn nữa là tiến vào Võ sư trung giai sơ cấp, sánh ngang với Kì Quân. Người này liên tục công kích mau lẹ, lực đạo rất mạnh, khiến cho Kì Quân có tu vi võ học cao hơn, nhưng mà vẫn phải vô cùng cẩn trọng, nếu chỉ một kích sơ xuất không cẩn thận, liền phải ôm hận mà chết.
Kì Quân cũng biết được, phái Trịnh Đô luận về võ học đều cao siêu hơn phái Bà La một bậc, chỉ riêng trưởng môn của phái Trịnh Đô mà đã có tu vi Võ sư Trung giai sơ cấp, ngang bằng với Cung Phụng của phái Bà La. Mà một tên đại đệ tử của phái Trịnh Đô, tu vi cũng chỉ ngang bằng với trưởng giáo chân nhân Hà Quang của đạo trường Bà La. Tính ra, nếu một Cung phụng của phái Trịnh Đô mà xuất quan, chỉ sợ phải điều động một cao thủ lão tổ ẩn quan của phái Bà La mới có thể đối phó.
Hai phe thế lực giao tranh đã mấy mươi hiệp, phe nào lợi thế hơn cũng đã dần lộ ra. Kì Quân cùng Hoàng Đạo Chung, tính ra thủ đoạn công kích đều không mạnh, nhưng về thể lực thì lại tỏ ra dẻo dai hơn nhiều, bởi vì bọn họ đều không hao tổn nhiều lực đạo, dẫn đến nội công cũng không hao phí là bao. Còn Sùng Thiên Vân cùng đám đệ tử, giao chiến mấy hồi mà không lấy được mạng đối thủ, lúc này cũng đã dần thấm mệt, qua một đoạn thời gian nữa không nghi ngờ gì sẽ để cho hai cao thủ của phái Bà La này chiếm thế thượng phong. Sùng Thiên Vân nhẩm tính, lúc này hẳn là đoàn người của Vũ Minh đã lên được lưng chừng núi, vừa kịp đại trận hộ sơn phát huy tác dụng. Sùng Thiên Vân cũng biết, nếu đã có hai cao thủ của phái Bà La xuất hiện, thì hẳn là phía sau không chỉ có hai người này. Bà La Giáo xưa nay nổi danh âm hiểm, tính kế sâu xa, mưu kế đa đoan, nếu Sùng Thiên Vân vẫn còn tiếp tục dây dưa với Kì Quân cùng Hoàng Đạo Chung, lại có cao thủ của Bà La Giáo đến tiếp ứng, Sùng Thiên Vân sẽ lập tức rơi vào thế bí. Mà nếu Sùng Thiên Vân bị vây hãm ngay dưới chân núi Trịnh Đô, loại chuyện này để lộ ra bên ngoài, sẽ bị người ta chê cười là ngay trước cửa nhà mình mà còn để bị chó cắn.
Sùng Thiên Vân, chợt tung ra một lần nữa Diệp La Xuyên Sơn Quyền, sau đó bàn chân nhảy lùi về hai bước, quét đôi mắt ra hiệu cho đám đệ tử. Sùng Thiên Vân lùi lại hai bước này, vừa vặn đem Kì Quân đặt ngay trước mắt, lại đánh lên một quyền nữa về phía Kì Quân.
Kì Quân bất ngờ bị Diệp La Xuyên Sơn Quyền đáp tới, liền vô cùng lung túng, bàn chân gã cuống cuồng lui lại. Nhân cơ hội này, đám đệ tử phái Trịnh Đô đều mở đầu chạy vào đoàn sương mù, hướng tơi trên núi mà chạy trốn.
Hoàng Đạo Chung trong mắt ánh nên một tia lệ mang, hắn liền nhận biết rất rõ ràng âm mưu của Sùng Thiên Vân. Kì Quân bị đánh lui một kích, cũng biết là Sùng Thiên Vân đang muốn chặn hậu cho đám đệ tử, sau đó không muốn tiếp tục dây dưa với hai gã thêm nữa. Nhưng mà Kì Quân cùng Hoàng Đạo Chung đâu có ngu ngốc để cho Sùng Thiên Vân dễ dàng rời đi như vậy, ngay khi đám đệ tử vừa rời khỏi, Sùng Thiên Vân đã đối mặt với hai đại cao thủ này vỗ tới luồng công kích hung bạo.
Lúc này, Kì Quân với Hoàng Đạo Chung, mới tung ra tuyệt học của phái Bà La:
- Nguyệt Thân Vong Ty Đái!
- Ám Minh Xuyên Phong Tiễn!
Hoàng Đạo Chung trong mắt âm hiểm, ném ra một đầu phi tiêu sắc bén. Phi tiêu kia trong màn đêm phát ra ánh sáng lập lòe hết sức quỷ dị.
Kì Quân lại tung ra một dải lụa màu đen, ngửi qua vô cùng bốc mùi, dải lụa này vừa mềm mại vừa tà dị tung lên bao quanh Sùng Thiên Vân, muốn một lần trói chặt Sùng Thiên Vân lại.
Sùng Thiên Vân đối mặt với hai loại công kích của hai đại cao thủ phái Bà La, dường như cũng biết trước được. Sùng Thiên Vân cắn chặt răng, đem một đường Diệp La Xuyên Sơn Quyền đánh về phía Nguyệt Thân Vong Ty Đái của Kì Quân. Sở dĩ Sùng Thiên Vân lựa chọn như vậy là bởi vì Nguyệt Thân Vong Ty Đái nhìn qua không có gì nổi trội, nhưng mà một khi để nó trói vào người, sẽ vô cùng khó thoát ra, huống hồ đây lại là tuyệt kĩ của một Võ sư trung giai sơ kì, lại càng không thể coi thường. Còn về phần Ám Minh Xuyên Phong Tiễn kia, nhìn qua vô cùng lợi hại, nhưng mà cũng không thể lấy mạng Sùng Thiên Vân ngay được, Sùng Thiên Vân muốn bảo toàn được chúng đệ tử rút lui an toàn, nên đã cân nhắc chính mình cũng phải trả giá.
Phực!
Đoạn Ám Minh Xuyên Phong Tiễn bắn tới, Sùng Thiên Vân liền bị trọng thương, cũng may một đường Nguyệt Thân Vong Ty Đái đã bị Diệp La Xuyên Sơn Quyền của Sùng Thiên Vân đánh bay, nếu không một khi để cái dây lưng kia trói được, Sùng Thiên Vân sẽ bị hai đại cao thủ của phái Bà La mặc sức điên cuồng tra tấn, hậu quả thảm vô cùng.
Trong sát na, Sùng Thiên Vân đoạn lại lùi thêm hai bước, thoát ra khỏi tầm công kích của Kì Quân cùng Hoàng Đạo Chung, buông ánh mắt cay độc nhìn về phía hai người, rồi theo chân đám đệ tử chạy trốn lên núi, trước khi đi Sùng Thiên Vân còn để lại câu nói vang trong đầu hai đại cao thủ của phái Bà La: “Ngày hôm nay các ngươi ngộ thương ta, sau này đều phải trả lại đầy đủ!”
Hoàng Đạo Chung cùng Kì Quân đều cười lạnh, đôi mắt dõi theo hình bóng Sùng Thiên Vân biến đi mất dạng, hai người bọn họ cũng biết hôm nay nếu muốn ngăn cản Sùng Thiên Vân thì hẳn là không được, thế nhưng hành động của Sùng Thiên Vân tỏ ra quyết liệt như vậy, chứng tỏ suy đoán của hai người bọn hắn là không sai, Sùng Thiên Vân này quả nhiên che giấu hung thủ sát hại Hà Quang đạo trưởng của phái Bà La.
Loạt xoạt!
Trong lùm cây phía sau hai gã đạo sĩ của đạo trường Bà La, chợt vang lên âm thanh náo động. Kì Quân cùng Hoàng Đạo Chung, nghe thấy âm thanh này không hề tỏ ra ngạc nhiên, mà hai tay lại đưa lên chắp trước mặt cúi mình hô lớn:
- Bái kiến lão tổ!
Quả nhiên từ trong lùm cây kia, đoạn lại có mấy người bước ra, mấy người này hình như đều là đạo sĩ của đạo trường Bà La Đạo. Mấy đạo sĩ người nào người nấy đều cao lớn, cơ thể rắn chắc, khí thế kinh người, đôi mắt sát phạt quyết đoán.
Người đi đầu được gọi là lão tổ kia chợt cất giọng âm trầm hùng hậu nói:
- Tiểu Quân, tiểu Chung, vẫn là nên nói rõ ràng một chút, có phải là phái Trịnh Đô thực sự che giấu hung thủ sát hại Hà Quang của giáo ta hay không?
Kì Quân cùng Hoàng Đạo Chung, cũng đã trên sau mươi tuổi, tính ra trong Bà La Giáo cực kỳ có địa vị, nhưng mà đứng trước lão tổ này lại không là cái gì, đều nhất mực cung kính nói:
- Lão tổ, chúng ta đã điều tra ra được, quả nhiên đám hung thủ đều trốn trên Trịnh Đô Phong!
Vũ Minh cũng kinh ngạc kêu lên, hắn vội dùng môn kì môn Huyền Bộ Ảnh nhảy vào bờ. Lúc này cũng không có ai còn tâm trạng để nhìn xem tại sao hắn lại có thể nhảy một cước rộng bốn năm mét vào bờ, nếu bình thường nhìn thấy cảnh này thực quá dọa người. Đôi mắt đoàn người đều dồn về phía bụi cây không xa kia, Tòng Lĩnh vội vã leo xuống khỏi cành cây, Sùng Thiên Vân lại nhanh chóng hét lên:
- Nơi này cách đại môn của phái Trịnh Đô của chúng ta không xa, tất cả đều nhanh chân lên núi cho ta!
Vũ Minh đi đến trước mắt Sùng Thiên Vân, giọng điệu âm trầm hỏi:
- Còn đạo trưởng thì sao?
Sùng Thiên Vân đôi mắt lạnh lùng đảo tới bụi cây đằng xa, không nhanh không chậm nói:
- Để ta đoạn hậu cho các ngươi, ở trên núi có hộ trận của phái Trịnh Đô, Bà La Giáo sẽ tạm thời không thể đuổi theo!
Vũ Minh gật đầu nói:
- Đã như vậy liền làm phiền đạo trưởng, chúng ta sẽ lại gặp nhau ở trên núi!
Vũ Minh nói xong liền chắp tay rời đi, đem Liễu Bảo Trang cõng lên trên lưng, đoàn người khảo cổ không ai bảo ai cũng nhanh chóng chạy vào trong sương mù. Một đệ tử phái Trịnh Đô được phân ra để dẫn dắt toàn bộ lên núi, còn lại toàn bộ đám tiểu đạo sĩ đều theo Sùng Thiên Vân trấn thủ ở suối nhỏ, chờ đợi động tĩnh của Bà La Giáo xuất hiện.
Không lâu sau, quả nhiên từ trong lùm cây, có hai thân người cao lớn chui ra. Một người mắt sắc mày kiếm, đôi mắt lạnh lẽo vô hồn, toàn thân đều tỏa ra một loại khí lưu áp bách dọa người. Một người lại thấp lùn, khuôn mặt xấu xí, nhe hàm răng đen nhẻm để lộ ra ngoài, y phục một mớ trông qua vô cùng bẩn thỉu.
Sùng Thiên Vân nhìn thấy hai người này, liền cất giọng lãnh đạm nói:
- Kì Quân, Hoàng Đạo Chung, không biết hai người các ngươi hôm nay có chuyện gì quan trọng, lại ghé qua sơn môn của bổn phái?
Hai người gọi là Kì Quân và Hoàng Đạo Chung kia, người bên trái khuôn mặt xấu xí, thấp lùn, chính là Kì Quân, người bên phải mắt sắc mày kiếm, dáng vẻ bức nhân chính là Hoàng Đạo Chung. Hai người này trong giới Võ đạo Hoàng Liên Sơn đều là những bậc khét tiếng, tu vi đã đạt đến Vũ sư trung giai sơ cấp. Mỗi một người này so sánh trình độ võ học với Sùng Thiên Vân đều không hơn không kém.
Hoàng Đạo Chung đi đầu bước lên, giọng nói lạnh lẽo:
- Sùng Thiên Vân, đều giao người ra đây, tốt nhất đừng cố gắng bao che, bằng không đạo trường của phái Trịnh Đô các ngươi hôm nay đều sẽ phải đổ máu!
Sùng Thiên Vân đôi lông mày hơi giật giật, tỏ ra giận dữ nói:
- Hoàng Đạo Chung, ngươi nói như vậy là có ý gì? Người nào, chẳng lẽ các ngươi nói có người là chúng ta sẽ phải giao ra người sao?
Kì Quân lúc này cũng bước lên, nở nụ cười lạnh lẽo âm độc nói:
- Tiểu bối Hà Quang của phái ta, tại sao mà chết? Truy giấu vết hung thủ đều đến đây. Vậy mà ngươi lại nói là không biết?
Sùng Thiên Vân giơ nắm đấm lên vẻ mặt lãnh đạm, giọng nói trầm thấp mà hùng hậu:
- Hà Quang của phái Bà La các ngươi bẩm sinh ngu dốt, ai biết liệu có phải là hắn tự đâm đầu vào chỗ chết hay không? Các ngươi nếu đã không nói lý lẽ, tốt nhất đều là nên dùng nắm đấm mà nói chuyện đi!
Ha ha ha ha!
Kì Quân cùng Hoàng Đạo Chung đều đồng thời cười lớn, vẻ mặt lãnh mạc sâm nhiên. Giơ nắm đấm lên đáp lại, tất nhiên đều là cao thủ võ học, không giỏi lý lẽ miệng lưỡi, nói chuyện đều phải dùng nắm đấm, có thực lực chính là đạo lý đúng đắn nhất.
Kì Quân cùng Hoàng Đạo Chung đều biết, hôm nay Sùng Thiên Vân sẽ dễ dàng chối bay chối biến, nếu hai người bọn hắn đã truy đến đây mà không nắm chắc chứng cứ, cũng sẽ không làm lớn chuyện với Sùng Thiên Vân như vậy.
Xoát!
Sùng Thiên Vân lui lại hai bước, hai chân xõa ra một góc bốn mươi lăm độ, bàn tay đưa lên chặn trước mặt thủ thế, quanh người đều tỏa ra khí thế lạnh lẽo. Đám đệ tử phái Trịnh Đô cũng vội vã phân tán ra khắp nơi bao quanh Sùng Thiên Vân, chuẩn bị khiêu chiến hai cao thủ của phái Bà La.
Kì Quân cùng Hoàng Đạo Chung đều liên tục cười lạnh, Sùng Thiên Vân tính ra chỉ là một Võ sư trung giai, bối phận cùng tuổi tác đều kém xa hai người bọn hắn. Sùng Thiên Vân là trưởng môn phái Trịnh Đô đời thứ bốn mươi hai, tuổi tác năm nay chưa ngoài bốn mươi. Mà Kì Quân và Hoàng Đạo Chung bọn họ, bối phận trong Bà La Giáo đều là Cung Phụng chỉ kém lão tổ ẩn quan một bậc, tuổi cũng đã trên sáu mươi, luận về kinh lịch chiến đấu đều hơn Sùng Thiên Vân gấp nhiều lần, hai người bọn hắn chỉ một người cũng đã tự tin đánh cho Sùng Thiên Vân gà bay chó chạy.
Kì Quân đạo sĩ khuôn mặt xấu xí, dáng vẻ thấp lùn bước lên đằng trước nói:
- Không cần phải hai người bọn ta, chỉ cần một mình ta đã đủ khiến tiểu bối như ngươi đều phải ôm hận! Sùng Thiên Vân, có bản lĩnh chúng ta liền đơn độc chiến đấu, tránh cho giang hồ nói bọn ta ỷ thế hiếp người!
Sùng Thiên Vân cười thất thanh, nói:
- Kì Quân, Hoàng Đạo Chung, hai người cái ngươi nổi danh ác man trong giới Võ Lâm Minh Hoàng Liên Sơn chúng ta, hôm nay nếu ta đơn đả độc đấu, không biết có bị các ngươi giở trò ám toán hay không? Chi bằng tất cả đều lên đi, tất cả đám đồ tử đồ tôn này của ta đều sẽ liều mạng!
Kì Quân cùng Hoàng Đạo Chung đều gật đầu:
- Được! Đã là như vậy thì sẽ cho ngươi kiến thức sức mạnh của giáo ta! Trịnh Đô các ngươi hôm nay đều sẽ phải đổ máu, đạo trường phái Trịnh Đô đều phải sụp đổ!
Sùng Thiên Vân cũng nói:
- Hiếp người trắng trợn, tà phái các ngươi tất cả đều nên chôn vùi, hôm nay bổn đạo thay Chính đạo các phái, khu trừ ác tặc, làm trong sáng Võ Lâm Minh!
Hấp!
Sùng Thiên Vân nói xong, liền vận nội công hùng hậu dồn vào nắm đấm, tức mình hét lớn:
- Diệp La Xuyên Sơn Quyền!
Hoàng Đạo Chung cười lạnh:
- Thì ra là Diệp La Xuyên Sơn Quyền đấy ư, ta xem ra hình như cũng chỉ là cái đèn cạn dầu!
Hoàng Đạo Chung nói xong cũng mau chóng lui lại, vừa vặn kéo dài khoảng cách với Sùng Thiên Vân, khiến cho Diệp La Xuyên Sơn Quyền kia tạm thời vẫn chưa đánh tới nơi.
Nói về võ công Bà La giáo, đều không giỏi và công kích cường bạo, mà lại giỏi vể thuật tránh né, giỏi về thân thủ mau lẹ vượt trội, từ từ vờn sức đối thủ tìm ra điểm yếu trí mạng, sau đó đem một kích chính xác đoạt mạng, thủ đoạn tàn bạo vô cùng.
Còn về võ công của phái Trịnh Đô, giỏi vể công kích, thủ đoạn công kích quyết liệt sắc bén, ra tay đều quyết đoán mau lẹ, không cầu thành công nhanh chóng chỉ cầu lực đạo hung bạo, một kích vô tình chọc trúng đối thủ, tức đối thủ bỏ mạng đương trường.
Hai người Sùng Thiên Vân và Hoàng Đạo Chung, tu vi võ học đều như nhau, bất phân thắng bại, lao vào giao chiến đã mấy mươi hiệp.
Còn Kì Quân lúc này, bị đám đệ tử phái Trịnh Đô vây lấy, một tên đệ tử phái Trịnh Đô ngũ quan đoan chính, trông qua lớn tuổi nhất trong đám đệ tử, võ công tỏ ra thành thạo đến mức điêu luyện, cũng đã là Võ Sư sơ giai đỉnh cấp, chỉ còn một đoạn nữa là tiến vào Võ sư trung giai sơ cấp, sánh ngang với Kì Quân. Người này liên tục công kích mau lẹ, lực đạo rất mạnh, khiến cho Kì Quân có tu vi võ học cao hơn, nhưng mà vẫn phải vô cùng cẩn trọng, nếu chỉ một kích sơ xuất không cẩn thận, liền phải ôm hận mà chết.
Kì Quân cũng biết được, phái Trịnh Đô luận về võ học đều cao siêu hơn phái Bà La một bậc, chỉ riêng trưởng môn của phái Trịnh Đô mà đã có tu vi Võ sư Trung giai sơ cấp, ngang bằng với Cung Phụng của phái Bà La. Mà một tên đại đệ tử của phái Trịnh Đô, tu vi cũng chỉ ngang bằng với trưởng giáo chân nhân Hà Quang của đạo trường Bà La. Tính ra, nếu một Cung phụng của phái Trịnh Đô mà xuất quan, chỉ sợ phải điều động một cao thủ lão tổ ẩn quan của phái Bà La mới có thể đối phó.
Hai phe thế lực giao tranh đã mấy mươi hiệp, phe nào lợi thế hơn cũng đã dần lộ ra. Kì Quân cùng Hoàng Đạo Chung, tính ra thủ đoạn công kích đều không mạnh, nhưng về thể lực thì lại tỏ ra dẻo dai hơn nhiều, bởi vì bọn họ đều không hao tổn nhiều lực đạo, dẫn đến nội công cũng không hao phí là bao. Còn Sùng Thiên Vân cùng đám đệ tử, giao chiến mấy hồi mà không lấy được mạng đối thủ, lúc này cũng đã dần thấm mệt, qua một đoạn thời gian nữa không nghi ngờ gì sẽ để cho hai cao thủ của phái Bà La này chiếm thế thượng phong. Sùng Thiên Vân nhẩm tính, lúc này hẳn là đoàn người của Vũ Minh đã lên được lưng chừng núi, vừa kịp đại trận hộ sơn phát huy tác dụng. Sùng Thiên Vân cũng biết, nếu đã có hai cao thủ của phái Bà La xuất hiện, thì hẳn là phía sau không chỉ có hai người này. Bà La Giáo xưa nay nổi danh âm hiểm, tính kế sâu xa, mưu kế đa đoan, nếu Sùng Thiên Vân vẫn còn tiếp tục dây dưa với Kì Quân cùng Hoàng Đạo Chung, lại có cao thủ của Bà La Giáo đến tiếp ứng, Sùng Thiên Vân sẽ lập tức rơi vào thế bí. Mà nếu Sùng Thiên Vân bị vây hãm ngay dưới chân núi Trịnh Đô, loại chuyện này để lộ ra bên ngoài, sẽ bị người ta chê cười là ngay trước cửa nhà mình mà còn để bị chó cắn.
Sùng Thiên Vân, chợt tung ra một lần nữa Diệp La Xuyên Sơn Quyền, sau đó bàn chân nhảy lùi về hai bước, quét đôi mắt ra hiệu cho đám đệ tử. Sùng Thiên Vân lùi lại hai bước này, vừa vặn đem Kì Quân đặt ngay trước mắt, lại đánh lên một quyền nữa về phía Kì Quân.
Kì Quân bất ngờ bị Diệp La Xuyên Sơn Quyền đáp tới, liền vô cùng lung túng, bàn chân gã cuống cuồng lui lại. Nhân cơ hội này, đám đệ tử phái Trịnh Đô đều mở đầu chạy vào đoàn sương mù, hướng tơi trên núi mà chạy trốn.
Hoàng Đạo Chung trong mắt ánh nên một tia lệ mang, hắn liền nhận biết rất rõ ràng âm mưu của Sùng Thiên Vân. Kì Quân bị đánh lui một kích, cũng biết là Sùng Thiên Vân đang muốn chặn hậu cho đám đệ tử, sau đó không muốn tiếp tục dây dưa với hai gã thêm nữa. Nhưng mà Kì Quân cùng Hoàng Đạo Chung đâu có ngu ngốc để cho Sùng Thiên Vân dễ dàng rời đi như vậy, ngay khi đám đệ tử vừa rời khỏi, Sùng Thiên Vân đã đối mặt với hai đại cao thủ này vỗ tới luồng công kích hung bạo.
Lúc này, Kì Quân với Hoàng Đạo Chung, mới tung ra tuyệt học của phái Bà La:
- Nguyệt Thân Vong Ty Đái!
- Ám Minh Xuyên Phong Tiễn!
Hoàng Đạo Chung trong mắt âm hiểm, ném ra một đầu phi tiêu sắc bén. Phi tiêu kia trong màn đêm phát ra ánh sáng lập lòe hết sức quỷ dị.
Kì Quân lại tung ra một dải lụa màu đen, ngửi qua vô cùng bốc mùi, dải lụa này vừa mềm mại vừa tà dị tung lên bao quanh Sùng Thiên Vân, muốn một lần trói chặt Sùng Thiên Vân lại.
Sùng Thiên Vân đối mặt với hai loại công kích của hai đại cao thủ phái Bà La, dường như cũng biết trước được. Sùng Thiên Vân cắn chặt răng, đem một đường Diệp La Xuyên Sơn Quyền đánh về phía Nguyệt Thân Vong Ty Đái của Kì Quân. Sở dĩ Sùng Thiên Vân lựa chọn như vậy là bởi vì Nguyệt Thân Vong Ty Đái nhìn qua không có gì nổi trội, nhưng mà một khi để nó trói vào người, sẽ vô cùng khó thoát ra, huống hồ đây lại là tuyệt kĩ của một Võ sư trung giai sơ kì, lại càng không thể coi thường. Còn về phần Ám Minh Xuyên Phong Tiễn kia, nhìn qua vô cùng lợi hại, nhưng mà cũng không thể lấy mạng Sùng Thiên Vân ngay được, Sùng Thiên Vân muốn bảo toàn được chúng đệ tử rút lui an toàn, nên đã cân nhắc chính mình cũng phải trả giá.
Phực!
Đoạn Ám Minh Xuyên Phong Tiễn bắn tới, Sùng Thiên Vân liền bị trọng thương, cũng may một đường Nguyệt Thân Vong Ty Đái đã bị Diệp La Xuyên Sơn Quyền của Sùng Thiên Vân đánh bay, nếu không một khi để cái dây lưng kia trói được, Sùng Thiên Vân sẽ bị hai đại cao thủ của phái Bà La mặc sức điên cuồng tra tấn, hậu quả thảm vô cùng.
Trong sát na, Sùng Thiên Vân đoạn lại lùi thêm hai bước, thoát ra khỏi tầm công kích của Kì Quân cùng Hoàng Đạo Chung, buông ánh mắt cay độc nhìn về phía hai người, rồi theo chân đám đệ tử chạy trốn lên núi, trước khi đi Sùng Thiên Vân còn để lại câu nói vang trong đầu hai đại cao thủ của phái Bà La: “Ngày hôm nay các ngươi ngộ thương ta, sau này đều phải trả lại đầy đủ!”
Hoàng Đạo Chung cùng Kì Quân đều cười lạnh, đôi mắt dõi theo hình bóng Sùng Thiên Vân biến đi mất dạng, hai người bọn họ cũng biết hôm nay nếu muốn ngăn cản Sùng Thiên Vân thì hẳn là không được, thế nhưng hành động của Sùng Thiên Vân tỏ ra quyết liệt như vậy, chứng tỏ suy đoán của hai người bọn hắn là không sai, Sùng Thiên Vân này quả nhiên che giấu hung thủ sát hại Hà Quang đạo trưởng của phái Bà La.
Loạt xoạt!
Trong lùm cây phía sau hai gã đạo sĩ của đạo trường Bà La, chợt vang lên âm thanh náo động. Kì Quân cùng Hoàng Đạo Chung, nghe thấy âm thanh này không hề tỏ ra ngạc nhiên, mà hai tay lại đưa lên chắp trước mặt cúi mình hô lớn:
- Bái kiến lão tổ!
Quả nhiên từ trong lùm cây kia, đoạn lại có mấy người bước ra, mấy người này hình như đều là đạo sĩ của đạo trường Bà La Đạo. Mấy đạo sĩ người nào người nấy đều cao lớn, cơ thể rắn chắc, khí thế kinh người, đôi mắt sát phạt quyết đoán.
Người đi đầu được gọi là lão tổ kia chợt cất giọng âm trầm hùng hậu nói:
- Tiểu Quân, tiểu Chung, vẫn là nên nói rõ ràng một chút, có phải là phái Trịnh Đô thực sự che giấu hung thủ sát hại Hà Quang của giáo ta hay không?
Kì Quân cùng Hoàng Đạo Chung, cũng đã trên sau mươi tuổi, tính ra trong Bà La Giáo cực kỳ có địa vị, nhưng mà đứng trước lão tổ này lại không là cái gì, đều nhất mực cung kính nói:
- Lão tổ, chúng ta đã điều tra ra được, quả nhiên đám hung thủ đều trốn trên Trịnh Đô Phong!