Một vị lão tổ khuôn mặt âm trầm, chợt gạt tay bước lên nói:
- Mấy lão đầu, dĩ nhiên là phải đánh lên Trịnh Đô phong rồi, nhưng mà phái Trịnh Đô vừa rồi cũng xuất thủ ra mười người trấn trận, võ công rất cao, không biết trong các ngươi những ai sẽ đảm nhiệm trấn áp bọn hắn, để chúng ta tùy thời phá trận đây?
Một vị lão tổ khác của phái Bà La, tu vi Võ sư thượng thừa đỉnh phong, đem cầm một ngọn Kích chống chỉ lên trời, hào hứng nói:
- Chỉ là mười tên lão tổ già nua của phái Trịnh Đô, bọn lão hủ đó cũng phải hơn kém chúng ta đến độ chục tuổi, đám lão già chúng ta luận về võ công đều không sợ, luận về tu vi cũng không phải hạng vừa, nếu đánh lên Trịnh Đô, cái hộ trận chó má gì đó đều chỉ là đậu hũ, việc gì phải chia ra này kia cho mất việc?
Một vị lão tổ khác cũng tiến lên gật đầu nói:
- Sở sư huynh nói đúng lắm, trận này tất cả mười lăm người chúng ta đều lên, đồng thời liên hợp đánh cho mấy tên lão hủ phái Trịnh Đô đều phải gà bay chó chạy!
- Đúng vậy!
- Sở sư huynh, ngươi nói đúng lắm!
Tất cả đám lão tổ Bà La đều trịnh trọng đứng lên đồng nhất ý kiến. Thấy vậy, lão tổ khuôn mặt âm trầm hung ác kia cũng gật đầu nói:
- Nếu các ngươi đều đã đồng tình, ta chỉ đạo chiến cuộc lần này, tự nhiên không có vấn đề!
Lão tổ kia nói xong, liền chắp tay bình tĩnh đi lên trước, đoạn nhún mình bật lên không trung hóa thành đạo lưu ảnh không nhìn rõ, một khắc liền hòa vào Trịnh Đô phong tiến lên.
Mấy lão tổ phía sau lập tức nối đuôi theo, mở đầu bằng con mắt lạnh lẽo, binh khí chắp sau lưng mà lao đi, vùn vụt biến mất.
Quang Đạo Chân Nhân hai mắt híp lại, phía sau gã có độ hơn mười tên hắc thủ, mặt mũi bịt kín, hơi thở hùng hậu, đem ánh mắt lạnh lùng nhìn về chiến cuộc phía trên.
Quang Đạo Chân Nhân hướng một hắc thủ liền vẫy tay, hắc thủ kia thận trọng bước tới, chợt cúi đầu cung kính:
- Trưởng giáo có gì muốn dặn dò?
Đoạn Quang Đạo Chân Nhân chợt nói:
- Ngươi liền đem hỏa tiễn thông báo, giáo chúng phái Bà La chúng ta toàn bộ rút về!
Hắc thủ kia khuôn mặt liền co lại nói:
- Trưởng giáo, các lão tổ liều mạng mở đường, chúng giáo đồ đều nên trợ trận cho bọn họ, tại sao lại kêu rút về?
Quang Đạo Chân Nhân hai mắt lại híp lại, vẻ âm tà nói:
- Mấy lão già đó đánh nhau, giáo đồ thông thường làm sao chịu nổi một kích, hơn nữa mê chướng phái Trịnh Đô dày đặc, đợi khi các vị lão tổ phá xong hộ trận của phái Trịnh Đô, đem quang cảnh phơi bày, đến lúc đó toàn giáo ta tiến công, nhân mạng tử thương sẽ giảm đi nhiều!
Hắc thủ kia cười khàn khàn nói:
- Trưởng giáo, đệ tử biết rõ!
Đoạn nói xong hắc thủ lui lại, rút từ trong áo ngực ra một đoạn hỏa tiễn, bàn tay không nhanh không chậm rút lấy chốt nổ, hướng đầu pháo lên trời.
Một lát sau, một đạo hỏa tiễn màu xanh rực rỡ bắn lên không trung, chiến cuộc đẫm máu phía trên chợt ngưng lại trong chốc lát.
Mấy trăm hắc thủ đang giao chiến kỳ cùng với đám tiểu đạo sĩ, con mắt đều hướng lên trời, đôi con ngươi nhanh chóng co lại, tùy thời đều đánh những chưởng lạc hướng vỗ về đám tiểu đạo sĩ. Đám tiểu đạo sĩ theo thói quen nhanh chóng tránh né, liền một lát các hắc thủ tận dụng cơ hội đồng loạt rút lui.
Một tiểu đạo sĩ thấy vậy hăng hái hô to:
- Bà La giáo chúng thua to rồi, mau mau truy kích bọn chúng!
Đám tiểu đạo sĩ nghe thấy âm thanh này đều đồng loạt kích động, kẻ rút kiếm, người chống thương, kẻ dương Liên Châu, lại có người đem đao lớn tế xuất xông lên mạnh bạo.
Một đạo sĩ trung niên, tuổi độ ngoài bốn mươi, khuôn mặt âm thầm tính toán, chợt sắc mặt người này tỏ vẻ không ổn, chống kiếm xuống đất kêu to:
- Tất cả đều lui lại cho lão phu!
Đám tiểu đạo sĩ cực kỳ hăng hái, có người nghe thấy, cũng có người không nghe thấy, kẻ dừng lại kẻ không, nhất loạt tế lấy binh khí hung hãn lao lên. Mấy tiểu đạo sĩ tận dụng được cơ hội, cũng chém rớt được đầu của mấy tên hắc thủ, nhưng mà chẳng mấy chốc đám đạo sĩ lại chia ra lẻ loi chống cự, chốc lát đã lao xuống chân núi từ lúc nào.
Quang Đạo Chân Nhân hai mắt âm lãnh chợt sáng lên, nói:
- Cho các ngươi đường sống mà còn không biết tự lượng sức, lại tự đi tìm lấy chỗ chết!
Quang Đạo Chân Nhân chợt vẫy tay một cái, tức thì một hắc thủ cung kính rút từ trong áo ngực ra một đoạn hỏa tiễn, lại dương hỏa tiễn đem bắn lên trời, chưa đầy nửa giây sau, hỏa tiễn màu đỏ đã chiếm một góc trời. Đám hắc thủ được lệnh rút lui, liền đồng loạt hung ác đem binh khí quay ngược trở lại, đem đám tiểu đạo sĩ ngu ngốc đi tìm chết vây lấy, dùng binh khí lấy nhiều hiếp ít, trắng trợn đồ sát.
Phịch!
- Giết!
- A! Cứu mạng!
- Sư huynh cứu…
- Sư phụ, cứu ta!
- Đồ nhi, ngươi liền tới cứu sư phụ đi!
- A Bà La Giáo ác tặc…
Mấy chục tiểu đạo sĩ túng quẫn đem con mắt trợn trừng ngã xuống, vẻ bi phẫn thống thiết.
Vài trăm đệ tử phái Trịnh Đô, chết vài chục mạng người, tuy không ảnh hưởng đến đại cục nhiều lắm, nhưng mà vừa rồi một màn này liền dọa cho đám đạo sĩ phái Trịnh Đô đều run lên như cầy sấy.
Mà đạo sĩ trung niên vừa rồi, đem khuôn mặt thất thần ngồi sụp xuống, vẻ kinh hãi không dám tin, chống kiếm chỉ lên trời, vừa rồi một tên đệ tử của hắn cũng bị trắng trợn đồ sát, phái Bà La lần này ra chiêu quả thật vô cùng hiểm độc.
Quang Đạo Chân Nhân, vừa nhìn một màn này lại gật đầu hài lòng. Chính mình vô tình thu quân, cuối cùng lại thu được lợi tức, thật giống như chó ngáp phải ruồi vậy.
Đám hắc thủ sau khi lui lại tập trung một chỗ dưới chân Trịnh Đô phong, có độ khoảng bốn trăm giáo chúng Bà La, nhìn qua đều có khí độ giết người cao ngùn ngụt.
Đám giáo chúng của phái Bà La này, đều là toàn quân của Bà La Giáo, Bà La Giáo lâu nay thu được ít đệ tử, tư chất lại kém cỏi, cho nên gom góp toàn quân chỉ được có chừng này.
Mà phái Trịnh Đô, nhìn qua quân số tương đương, vừa rồi chết mấy chục mạng người, liền cân bằng số người hai phe nhìn nhau, chưa tính trong đạo trường phái Trịnh Đô, Lạc Dao Chân Nhân kia còn cầm giữ mấy trăm đệ tử, nhưng so ra phần nhiều đệ tử phái Trịnh Đô, võ công lại thấp hơn Bà La Giáo chúng, chỉ có cao tầng đệ tử phái Trịnh Đô, mới đem tu vi hoàn toàn áp đảo.
Quang Đạo Chân Nhân sau khi giết được mấy chục người của phái Trịnh Đô, đem bộ mặt đắc ý vuốt râu, vẻ mặt hung ác giơ tay cho đám đệ tử phía sau cao giọng:
- Đi! Liền đem cờ hiệu của giáo ta giơ lên cao, để cho bọn chúng thấy như thế nào là khi nhục!
Tức thời, mấy hắc thủ cao to, thân mình vạm vỡ, đều bịt kín mặt bước lên. Bàn tay gắng sức chống đỡ, đem cây cột cờ to lớn, nhìn qua dài khoảng hai thước, rộng độ một thước giơ hướng lên trời, đem phần mặt chữ ngửa về phía trên núi.
Cờ hiệu phái Bà La, nhìn qua là một màu đen đúa, ở giữa liền thêu ba chữ “Đạo Bà La” bằng chữ hán. Ba chữ trông qua vô cùng khí thế, màu sắc tươi rói mùi bạo lực, đủ để kinh tâm động phách đối phương.
Phía trên núi, phái Trịnh Đô lúc này có độ khoảng ba trăm bảy mươi đạo sĩ có hơn, mà trong đó có khoảng hai mươi người là Võ sư Sơ giai thượng cấp, độ năm người là Võ sư Trung giai sơ cấp. Năm người có tu vi cao nhất, không có trưởng môn ở đây, liền chính là những người chỉ đạo thế cục.
Năm người này, trong đó có một đạo sĩ trung niên vừa rồi kêu to muốn đám đệ tử liều chết thu quân nhưng không kịp. Năm người này đều đem binh khí trống xuống mặt đất tụ lại một chỗ, một đạo sĩ trung niên không có râu nói:
- Các sư huynh sư đệ, năm người chúng ta được trưởng môn phân ở ngoài này bình giữ thế cục, hộ trận, nhưng mà trong phái lại có thay đổi còn chưa biết thế nào. Bây giờ Bà La Giáo hung tàn, lại có âm mưu hiểm hóc, chúng ta tạm thời không nên khinh suất, nên lui vào trong đoạn trường môn phái, xin ý kiến trưởng môn!
Một vị đạo sĩ trung niên khác, trông qua cực kỳ chất phác, đem vuốt râu ngắn lún phún, nói:
- Lời của Đông sư huynh nói phải lắm, nhưng mà nếu chúng ta toàn quân thu vào, ai hộ trận bên ngoài cho các lão tổ, phái Bà La đánh lên núi rồi, sẽ mất đi thế hiểm yếu!
Đạo sĩ trung niên không có râu, chống kiếm lại nói:
- Vừa rồi các lại tổ mới xuất hiện, Bà La Giáo cũng đem hơn độ chục người xông lên núi, những người này đều có võ công tinh tuyệt, qua mặt huynh đệ chúng ta như chốn không người, không phải là hạng tầm thường, với tu vi của chúng ta, đều không đủ nhét kẽ răng những người này, phải nên cân nhắc kĩ!
Bỗng một tiểu đạo sĩ đứng bên ngoài, chợt kêu lên:
- Các vị sư thúc, không xong! Hình như vừa rồi trong mê chướng có tiếng nổ lớn, hẳn là bên trong đang có đánh nhau kịch liệt!
Năm người đạo sĩ trung niên kia liền đem con mắt nhìn nhau, đồng thời nói:
- Là giao chiến với các lão tổ?
- Mấy người kia điên rồi, đều đi tìm chết!
- Phải lắm, lão tổ của phái Trịnh Đô ta đâu phải là tầm thường!
- Trông qua đều là võ công cao cường, không ngờ lại ngu ngốc đến như vậy…
- Ngu ngốc!
Một vị đạo sĩ trung niên đem tình huống phân tích nói ra:
- Ta nghe nói Bà La Giáo cũng có cao thủ Võ sư thượng thừa, nhưng mà chỉ độ vài người, mà lão tổ Cơ Xuyên của bọn chúng mới là đáng gờm, lúc này lại có hơn chục người dám mặt dày lao vào muốn tìm chết với các lão tổ của phái ta, xem ra ta thấy mấy người này tu vi cũng chỉ độ hơn huynh đệ chúng ta chút đỉnh, chi bằng ta và các ngươi hợp lực xông vào, không biết chừng lập được công trạng, phong lên chức trưởng lão, sẽ được các lão tổ cho vào trong Ẩn Quan Điện tu luyện một năm!
Một vị đạo sĩ trung niên hai mắt sáng lên, cũng nói:
- Ẩn Quan Điện một năm, quá thực tế rồi, ngươi nói xem, như vậy tu vi của ta sau đó sẽ thành cái dạng gì?
Một vị đạo sĩ trung niên bĩu môi nói:
- Ngươi nói xem, gã Sùng Thiên Vân được ưu ái, mỗi năm đều được vào Ẩn Quan Điện vài ngày, tư chất so với chúng ta đều kém hơn, vậy mà tu vi lại gia tăng gấp mười lần, từ Võ sư Sơ giai thượng cấp, chưa đầy hai năm liền lên đến Võ sư Trung giai sơ cấp!
- Tốc độ gia tăng mười lần, không những vậy lại còn được truyền cho bí kĩ mười năm võ học của các vị lão tổ, sau này trong đám đồng liêu, ai còn dám khinh thường chúng ta?
- Phải lắm!
Mấy đạo sĩ trung niên đồng thanh nói, đoạn rút kiếm tế lên trời hô to:
- Đi, chúng ta vào mê chướng, trợ các lão tổ giết địch!
- Đều đem bọn chúng tru sát một tên không còn!
- Ẩn Quan Điện, Trưởng lão vị, tất cả đều đang trước mắt…
Một trung niên đạo sĩ hướng mấy tên tiểu đạo sĩ hạ lệnh:
- Các ngươi trấn giữ ở đây, có động tĩnh gì liền liều mình báo cho chúng ta biết!
Mấy tiểu đạo sĩ đồng thời cung kính đáp:
- Chúng đệ tử biết rõ!
Mà năm trung niên đạo sĩ kia chưa để đám tiểu đạo sĩ nói xong, đã người nào người nấy hóa thành lưu ảnh nhanh chóng xông vào mê chướng, khí độ cực kỳ hưng phấn.
Nhưng mà chưa đầy một khắc sau, bên trong liền có tiếng kêu vang ra:
- A! thảm a…
- Lão tổ cứu mạng!
- Ngu ngốc, các ngươi liền lao vào đây làm gì?
- Lũ đần độn!
- Bọn óc lợn…
Quang Đạo Chân Nhân đứng ở dưới núi, nghe thấy tiếng vang nhỏ giọt, liền vuốt râu cười nói:
- Xem ra bọn đạo sĩ của phái Trịnh Đô tin tức thật kém linh hoạt, liền cho rằng mươi lăm lão tổ của giáo ta là phường hạ bạt, lại hấp tấp ngu ngốc muốn lập công, tự lao đầu vào chỗ chết!
Một hắc thủ đứng gần Quang Đạo Chân Nhân chắp tay cười khàn khàn nói:
- Trưởng giáo, lũ đạo sĩ của phái Trịnh Đô đúng thật là ngu ngốc!
Quang Đạo Chân Nhân nhướng mày cười nói:
- Vừa rồi là có năm tên đạo sĩ ngu ngốc tiến vào?
Hắc thủ kia cung kính, trầm tư một lát, rồi mới nói:
- Cũng độ năm sáu người gì đó, tu vi của đệ tử thấp kém, không thể nhìn rõ…
Trong lúc giáo chúng Bà La cười rộ lên ở phía dưới, đám tiểu đạo sĩ vẻ mặt không ổn hiện lên, hai mươi người là Võ sư Sơ giai thượng cấp, lúc này tu vi cao nhất, lại họp bàn với nhau:
- Không xong, các vị trưởng bối e rằng ở bên trong đều gặp nguy hiểm rồi!
- Ngươi nói xem nên phải làm thế nào?
- Theo ta thấy chờ thêm tình hình một chút nữa…
Mà trong lúc này đám người cầm đầu đám đạo sĩ của môn phái Trịnh Đô đang họp bàn, lại có tiếng động kịch liệt từ trong mê chướng vang ra.
Phụt!
Một đạo sĩ đầu tóc rối bời, khuôn mặt nhợt nhạt, phun một búng máu, toàn bộ y phục rách nát, nhìn qua vô cùng thảm hại, bị đánh trấn bay ra ngoài.
Đạo sĩ ngửa mặt lên trời, vẻ không tin nổi, bụm ngực, lại phun ra một búng máu, đôi tay run run hướng về phía mê chướng cầu tình lần cuối:
- Lão tổ, cứu ta a…
Sau đó đạo sĩ đương trường tắt thở, liền lăn ra chết ngay tại chỗ.
- Mấy lão đầu, dĩ nhiên là phải đánh lên Trịnh Đô phong rồi, nhưng mà phái Trịnh Đô vừa rồi cũng xuất thủ ra mười người trấn trận, võ công rất cao, không biết trong các ngươi những ai sẽ đảm nhiệm trấn áp bọn hắn, để chúng ta tùy thời phá trận đây?
Một vị lão tổ khác của phái Bà La, tu vi Võ sư thượng thừa đỉnh phong, đem cầm một ngọn Kích chống chỉ lên trời, hào hứng nói:
- Chỉ là mười tên lão tổ già nua của phái Trịnh Đô, bọn lão hủ đó cũng phải hơn kém chúng ta đến độ chục tuổi, đám lão già chúng ta luận về võ công đều không sợ, luận về tu vi cũng không phải hạng vừa, nếu đánh lên Trịnh Đô, cái hộ trận chó má gì đó đều chỉ là đậu hũ, việc gì phải chia ra này kia cho mất việc?
Một vị lão tổ khác cũng tiến lên gật đầu nói:
- Sở sư huynh nói đúng lắm, trận này tất cả mười lăm người chúng ta đều lên, đồng thời liên hợp đánh cho mấy tên lão hủ phái Trịnh Đô đều phải gà bay chó chạy!
- Đúng vậy!
- Sở sư huynh, ngươi nói đúng lắm!
Tất cả đám lão tổ Bà La đều trịnh trọng đứng lên đồng nhất ý kiến. Thấy vậy, lão tổ khuôn mặt âm trầm hung ác kia cũng gật đầu nói:
- Nếu các ngươi đều đã đồng tình, ta chỉ đạo chiến cuộc lần này, tự nhiên không có vấn đề!
Lão tổ kia nói xong, liền chắp tay bình tĩnh đi lên trước, đoạn nhún mình bật lên không trung hóa thành đạo lưu ảnh không nhìn rõ, một khắc liền hòa vào Trịnh Đô phong tiến lên.
Mấy lão tổ phía sau lập tức nối đuôi theo, mở đầu bằng con mắt lạnh lẽo, binh khí chắp sau lưng mà lao đi, vùn vụt biến mất.
Quang Đạo Chân Nhân hai mắt híp lại, phía sau gã có độ hơn mười tên hắc thủ, mặt mũi bịt kín, hơi thở hùng hậu, đem ánh mắt lạnh lùng nhìn về chiến cuộc phía trên.
Quang Đạo Chân Nhân hướng một hắc thủ liền vẫy tay, hắc thủ kia thận trọng bước tới, chợt cúi đầu cung kính:
- Trưởng giáo có gì muốn dặn dò?
Đoạn Quang Đạo Chân Nhân chợt nói:
- Ngươi liền đem hỏa tiễn thông báo, giáo chúng phái Bà La chúng ta toàn bộ rút về!
Hắc thủ kia khuôn mặt liền co lại nói:
- Trưởng giáo, các lão tổ liều mạng mở đường, chúng giáo đồ đều nên trợ trận cho bọn họ, tại sao lại kêu rút về?
Quang Đạo Chân Nhân hai mắt lại híp lại, vẻ âm tà nói:
- Mấy lão già đó đánh nhau, giáo đồ thông thường làm sao chịu nổi một kích, hơn nữa mê chướng phái Trịnh Đô dày đặc, đợi khi các vị lão tổ phá xong hộ trận của phái Trịnh Đô, đem quang cảnh phơi bày, đến lúc đó toàn giáo ta tiến công, nhân mạng tử thương sẽ giảm đi nhiều!
Hắc thủ kia cười khàn khàn nói:
- Trưởng giáo, đệ tử biết rõ!
Đoạn nói xong hắc thủ lui lại, rút từ trong áo ngực ra một đoạn hỏa tiễn, bàn tay không nhanh không chậm rút lấy chốt nổ, hướng đầu pháo lên trời.
Một lát sau, một đạo hỏa tiễn màu xanh rực rỡ bắn lên không trung, chiến cuộc đẫm máu phía trên chợt ngưng lại trong chốc lát.
Mấy trăm hắc thủ đang giao chiến kỳ cùng với đám tiểu đạo sĩ, con mắt đều hướng lên trời, đôi con ngươi nhanh chóng co lại, tùy thời đều đánh những chưởng lạc hướng vỗ về đám tiểu đạo sĩ. Đám tiểu đạo sĩ theo thói quen nhanh chóng tránh né, liền một lát các hắc thủ tận dụng cơ hội đồng loạt rút lui.
Một tiểu đạo sĩ thấy vậy hăng hái hô to:
- Bà La giáo chúng thua to rồi, mau mau truy kích bọn chúng!
Đám tiểu đạo sĩ nghe thấy âm thanh này đều đồng loạt kích động, kẻ rút kiếm, người chống thương, kẻ dương Liên Châu, lại có người đem đao lớn tế xuất xông lên mạnh bạo.
Một đạo sĩ trung niên, tuổi độ ngoài bốn mươi, khuôn mặt âm thầm tính toán, chợt sắc mặt người này tỏ vẻ không ổn, chống kiếm xuống đất kêu to:
- Tất cả đều lui lại cho lão phu!
Đám tiểu đạo sĩ cực kỳ hăng hái, có người nghe thấy, cũng có người không nghe thấy, kẻ dừng lại kẻ không, nhất loạt tế lấy binh khí hung hãn lao lên. Mấy tiểu đạo sĩ tận dụng được cơ hội, cũng chém rớt được đầu của mấy tên hắc thủ, nhưng mà chẳng mấy chốc đám đạo sĩ lại chia ra lẻ loi chống cự, chốc lát đã lao xuống chân núi từ lúc nào.
Quang Đạo Chân Nhân hai mắt âm lãnh chợt sáng lên, nói:
- Cho các ngươi đường sống mà còn không biết tự lượng sức, lại tự đi tìm lấy chỗ chết!
Quang Đạo Chân Nhân chợt vẫy tay một cái, tức thì một hắc thủ cung kính rút từ trong áo ngực ra một đoạn hỏa tiễn, lại dương hỏa tiễn đem bắn lên trời, chưa đầy nửa giây sau, hỏa tiễn màu đỏ đã chiếm một góc trời. Đám hắc thủ được lệnh rút lui, liền đồng loạt hung ác đem binh khí quay ngược trở lại, đem đám tiểu đạo sĩ ngu ngốc đi tìm chết vây lấy, dùng binh khí lấy nhiều hiếp ít, trắng trợn đồ sát.
Phịch!
- Giết!
- A! Cứu mạng!
- Sư huynh cứu…
- Sư phụ, cứu ta!
- Đồ nhi, ngươi liền tới cứu sư phụ đi!
- A Bà La Giáo ác tặc…
Mấy chục tiểu đạo sĩ túng quẫn đem con mắt trợn trừng ngã xuống, vẻ bi phẫn thống thiết.
Vài trăm đệ tử phái Trịnh Đô, chết vài chục mạng người, tuy không ảnh hưởng đến đại cục nhiều lắm, nhưng mà vừa rồi một màn này liền dọa cho đám đạo sĩ phái Trịnh Đô đều run lên như cầy sấy.
Mà đạo sĩ trung niên vừa rồi, đem khuôn mặt thất thần ngồi sụp xuống, vẻ kinh hãi không dám tin, chống kiếm chỉ lên trời, vừa rồi một tên đệ tử của hắn cũng bị trắng trợn đồ sát, phái Bà La lần này ra chiêu quả thật vô cùng hiểm độc.
Quang Đạo Chân Nhân, vừa nhìn một màn này lại gật đầu hài lòng. Chính mình vô tình thu quân, cuối cùng lại thu được lợi tức, thật giống như chó ngáp phải ruồi vậy.
Đám hắc thủ sau khi lui lại tập trung một chỗ dưới chân Trịnh Đô phong, có độ khoảng bốn trăm giáo chúng Bà La, nhìn qua đều có khí độ giết người cao ngùn ngụt.
Đám giáo chúng của phái Bà La này, đều là toàn quân của Bà La Giáo, Bà La Giáo lâu nay thu được ít đệ tử, tư chất lại kém cỏi, cho nên gom góp toàn quân chỉ được có chừng này.
Mà phái Trịnh Đô, nhìn qua quân số tương đương, vừa rồi chết mấy chục mạng người, liền cân bằng số người hai phe nhìn nhau, chưa tính trong đạo trường phái Trịnh Đô, Lạc Dao Chân Nhân kia còn cầm giữ mấy trăm đệ tử, nhưng so ra phần nhiều đệ tử phái Trịnh Đô, võ công lại thấp hơn Bà La Giáo chúng, chỉ có cao tầng đệ tử phái Trịnh Đô, mới đem tu vi hoàn toàn áp đảo.
Quang Đạo Chân Nhân sau khi giết được mấy chục người của phái Trịnh Đô, đem bộ mặt đắc ý vuốt râu, vẻ mặt hung ác giơ tay cho đám đệ tử phía sau cao giọng:
- Đi! Liền đem cờ hiệu của giáo ta giơ lên cao, để cho bọn chúng thấy như thế nào là khi nhục!
Tức thời, mấy hắc thủ cao to, thân mình vạm vỡ, đều bịt kín mặt bước lên. Bàn tay gắng sức chống đỡ, đem cây cột cờ to lớn, nhìn qua dài khoảng hai thước, rộng độ một thước giơ hướng lên trời, đem phần mặt chữ ngửa về phía trên núi.
Cờ hiệu phái Bà La, nhìn qua là một màu đen đúa, ở giữa liền thêu ba chữ “Đạo Bà La” bằng chữ hán. Ba chữ trông qua vô cùng khí thế, màu sắc tươi rói mùi bạo lực, đủ để kinh tâm động phách đối phương.
Phía trên núi, phái Trịnh Đô lúc này có độ khoảng ba trăm bảy mươi đạo sĩ có hơn, mà trong đó có khoảng hai mươi người là Võ sư Sơ giai thượng cấp, độ năm người là Võ sư Trung giai sơ cấp. Năm người có tu vi cao nhất, không có trưởng môn ở đây, liền chính là những người chỉ đạo thế cục.
Năm người này, trong đó có một đạo sĩ trung niên vừa rồi kêu to muốn đám đệ tử liều chết thu quân nhưng không kịp. Năm người này đều đem binh khí trống xuống mặt đất tụ lại một chỗ, một đạo sĩ trung niên không có râu nói:
- Các sư huynh sư đệ, năm người chúng ta được trưởng môn phân ở ngoài này bình giữ thế cục, hộ trận, nhưng mà trong phái lại có thay đổi còn chưa biết thế nào. Bây giờ Bà La Giáo hung tàn, lại có âm mưu hiểm hóc, chúng ta tạm thời không nên khinh suất, nên lui vào trong đoạn trường môn phái, xin ý kiến trưởng môn!
Một vị đạo sĩ trung niên khác, trông qua cực kỳ chất phác, đem vuốt râu ngắn lún phún, nói:
- Lời của Đông sư huynh nói phải lắm, nhưng mà nếu chúng ta toàn quân thu vào, ai hộ trận bên ngoài cho các lão tổ, phái Bà La đánh lên núi rồi, sẽ mất đi thế hiểm yếu!
Đạo sĩ trung niên không có râu, chống kiếm lại nói:
- Vừa rồi các lại tổ mới xuất hiện, Bà La Giáo cũng đem hơn độ chục người xông lên núi, những người này đều có võ công tinh tuyệt, qua mặt huynh đệ chúng ta như chốn không người, không phải là hạng tầm thường, với tu vi của chúng ta, đều không đủ nhét kẽ răng những người này, phải nên cân nhắc kĩ!
Bỗng một tiểu đạo sĩ đứng bên ngoài, chợt kêu lên:
- Các vị sư thúc, không xong! Hình như vừa rồi trong mê chướng có tiếng nổ lớn, hẳn là bên trong đang có đánh nhau kịch liệt!
Năm người đạo sĩ trung niên kia liền đem con mắt nhìn nhau, đồng thời nói:
- Là giao chiến với các lão tổ?
- Mấy người kia điên rồi, đều đi tìm chết!
- Phải lắm, lão tổ của phái Trịnh Đô ta đâu phải là tầm thường!
- Trông qua đều là võ công cao cường, không ngờ lại ngu ngốc đến như vậy…
- Ngu ngốc!
Một vị đạo sĩ trung niên đem tình huống phân tích nói ra:
- Ta nghe nói Bà La Giáo cũng có cao thủ Võ sư thượng thừa, nhưng mà chỉ độ vài người, mà lão tổ Cơ Xuyên của bọn chúng mới là đáng gờm, lúc này lại có hơn chục người dám mặt dày lao vào muốn tìm chết với các lão tổ của phái ta, xem ra ta thấy mấy người này tu vi cũng chỉ độ hơn huynh đệ chúng ta chút đỉnh, chi bằng ta và các ngươi hợp lực xông vào, không biết chừng lập được công trạng, phong lên chức trưởng lão, sẽ được các lão tổ cho vào trong Ẩn Quan Điện tu luyện một năm!
Một vị đạo sĩ trung niên hai mắt sáng lên, cũng nói:
- Ẩn Quan Điện một năm, quá thực tế rồi, ngươi nói xem, như vậy tu vi của ta sau đó sẽ thành cái dạng gì?
Một vị đạo sĩ trung niên bĩu môi nói:
- Ngươi nói xem, gã Sùng Thiên Vân được ưu ái, mỗi năm đều được vào Ẩn Quan Điện vài ngày, tư chất so với chúng ta đều kém hơn, vậy mà tu vi lại gia tăng gấp mười lần, từ Võ sư Sơ giai thượng cấp, chưa đầy hai năm liền lên đến Võ sư Trung giai sơ cấp!
- Tốc độ gia tăng mười lần, không những vậy lại còn được truyền cho bí kĩ mười năm võ học của các vị lão tổ, sau này trong đám đồng liêu, ai còn dám khinh thường chúng ta?
- Phải lắm!
Mấy đạo sĩ trung niên đồng thanh nói, đoạn rút kiếm tế lên trời hô to:
- Đi, chúng ta vào mê chướng, trợ các lão tổ giết địch!
- Đều đem bọn chúng tru sát một tên không còn!
- Ẩn Quan Điện, Trưởng lão vị, tất cả đều đang trước mắt…
Một trung niên đạo sĩ hướng mấy tên tiểu đạo sĩ hạ lệnh:
- Các ngươi trấn giữ ở đây, có động tĩnh gì liền liều mình báo cho chúng ta biết!
Mấy tiểu đạo sĩ đồng thời cung kính đáp:
- Chúng đệ tử biết rõ!
Mà năm trung niên đạo sĩ kia chưa để đám tiểu đạo sĩ nói xong, đã người nào người nấy hóa thành lưu ảnh nhanh chóng xông vào mê chướng, khí độ cực kỳ hưng phấn.
Nhưng mà chưa đầy một khắc sau, bên trong liền có tiếng kêu vang ra:
- A! thảm a…
- Lão tổ cứu mạng!
- Ngu ngốc, các ngươi liền lao vào đây làm gì?
- Lũ đần độn!
- Bọn óc lợn…
Quang Đạo Chân Nhân đứng ở dưới núi, nghe thấy tiếng vang nhỏ giọt, liền vuốt râu cười nói:
- Xem ra bọn đạo sĩ của phái Trịnh Đô tin tức thật kém linh hoạt, liền cho rằng mươi lăm lão tổ của giáo ta là phường hạ bạt, lại hấp tấp ngu ngốc muốn lập công, tự lao đầu vào chỗ chết!
Một hắc thủ đứng gần Quang Đạo Chân Nhân chắp tay cười khàn khàn nói:
- Trưởng giáo, lũ đạo sĩ của phái Trịnh Đô đúng thật là ngu ngốc!
Quang Đạo Chân Nhân nhướng mày cười nói:
- Vừa rồi là có năm tên đạo sĩ ngu ngốc tiến vào?
Hắc thủ kia cung kính, trầm tư một lát, rồi mới nói:
- Cũng độ năm sáu người gì đó, tu vi của đệ tử thấp kém, không thể nhìn rõ…
Trong lúc giáo chúng Bà La cười rộ lên ở phía dưới, đám tiểu đạo sĩ vẻ mặt không ổn hiện lên, hai mươi người là Võ sư Sơ giai thượng cấp, lúc này tu vi cao nhất, lại họp bàn với nhau:
- Không xong, các vị trưởng bối e rằng ở bên trong đều gặp nguy hiểm rồi!
- Ngươi nói xem nên phải làm thế nào?
- Theo ta thấy chờ thêm tình hình một chút nữa…
Mà trong lúc này đám người cầm đầu đám đạo sĩ của môn phái Trịnh Đô đang họp bàn, lại có tiếng động kịch liệt từ trong mê chướng vang ra.
Phụt!
Một đạo sĩ đầu tóc rối bời, khuôn mặt nhợt nhạt, phun một búng máu, toàn bộ y phục rách nát, nhìn qua vô cùng thảm hại, bị đánh trấn bay ra ngoài.
Đạo sĩ ngửa mặt lên trời, vẻ không tin nổi, bụm ngực, lại phun ra một búng máu, đôi tay run run hướng về phía mê chướng cầu tình lần cuối:
- Lão tổ, cứu ta a…
Sau đó đạo sĩ đương trường tắt thở, liền lăn ra chết ngay tại chỗ.