Bì Do hai con mắt híp lại, cặp râu lất phất trên cằm khẽ đung đưa, con mắt nhìn lên nhìn xuống đối thủ kĩ càng.
Đám tiểu đạo sĩ của phái Trịnh Đô, liên tục bàn tán xôn xao:
- Đây chính là Bì Do đạo hữu của ngọn Hồng Phong sao?
- Nghe nói hắn năm nay mới gần ba mươi tuổi, mà đã hư thoát mượn lực, nhìn qua tu vi của hắn chỉ độ Võ sư Sơ giai trung cấp đỉnh, nhưng mà một trong năm vị đỉnh chủ của Ngũ Lĩnh chúng ta, hắn cũng có thể so sánh được!
- Ha ha, nói như vậy Diệp Lang kia của phái Bà La, hẳn là không chịu nổi một kích của hắn!
- Cũng có thể coi là như vậy…
Mà Bì Do mặc kệ đằng trước đằng sau bàn tán thế nào, con mắt vẫn vô cùng bình tĩnh, lại thoắt ẩn hiện ra chút gì đó ngạo mạn khác thường. Giống như đang nhìn Diệp Lang từ trên đỉnh núi nhìn xuống, giống như đang nhìn một kẻ hèn mọn nhỏ bé khiêu chiến.
Diệp Lang trong chốc lát cũng cảm nhận được cỗ khí thế này, vốn hắn chính là đích trưởng tôn của Hà Quang đạo trưởng kia, cha hắn nổi tiếng ngu ngốc không nói làm gì, nhưng mà hắn lại cực kỳ trái ngược, đối với cha mình khác một trời một vực, cực kỳ thông minh sắc xảo, hắn cũng có điểm khác thường, cũng là thiên tài.
Diệp Lang đánh giá Bì Do là đối thủ xứng tầm của mình, cho nên thời gian quan sát đối phương cũng lâu hơn những kẻ khác một chút. Bất quá, Diệp Lang cũng chỉ đưa mắt nhìn được chừng năm phút rồi dừng lại, trong tay tung lên ngọn Ti Đái dài độ ba mét.
Ti Đái kia một màu đen đúa vung lên trời, chậm rãi che đi một khoảng ánh sáng mặt trời chiếu xuống, có màu sắc tà dị.
Bì Do vừa nhìn đã biết, hẳn là đã đến lúc Diệp Lang của phái Bà La muốn quyết tuyệt một trận, cho nên trong tay càng nắm chặt thanh kiếm hơn.
Đám hắc thủ trong lúc chậm rãi quan sát lại rỉ tai nhau:
- Bì Do này nghe nói chưa ngoài ba mươi, vậy mà nhìn qua lại già hơn độ tuổi, giống như là bốn mươi vậy!
- Nghe nói hắn có thể so sánh được với năm tên đỉnh chủ ngu ngốc khi nãy nhảy và mê chướng!
- Ồ! Nếu vậy thì thật không thể coi thường!
- Thiếu Giáo Chủ cũng không phải phường hạ bạt, Bì Do này ỷ vào võ công trác tuyệt, nhưng cũng chẳng đáng nhét kẽ răng của thiếu chủ đâu!
Lật phật!
Cùng lúc này, ngọn Ti Đái của Diệp Lang đã giang rộng trên bầu trời, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, liền đem Bì Do hoàn toàn bao vây.
Bì Do con mắt hờ hững, tay đặt lên kiếm không hề nhúc nhích.
Lúc này, đám hắc thủ chợt có kẻ hưng phấn nói:
- Xong, Bì Do này của phái Trịnh Đô quá kiêu ngạo, hắn coi thường ngọn Minh Xuyến Xích ư?
Một hắc thủ khác cũng cười, đồng thời bĩu môi:
- Còn tưởng Bì Do này là kẻ như thế nào, thì ra cũng chỉ là một cái bao lông, đánh một cái là xẹp. Hắn chính là vẫn không biết trong tay của Thiếu giáo chủ cầm là chí bảo Minh Xuyến Xích lừng danh trăm năm mà lão tổ cho mượn!
Một hắc thủ khác gật đầu đồng tình cũng lộ vẻ coi thường nói:
- Minh Xuyến Xích này nhìn qua kì thực vô cùng bình thường, nhưng mà ở bên trong lại có ẩn chứa huyền cơ tuyệt diệu, một khi bị Minh Xuyến Xích bao vây, xưa nay chưa từng có ai có thể thoát khỏi, khó sống, khó sống…
Mà bên kia trận tuyến của đám đạo sĩ phái Trịnh Đô, hai mươi vị đỉnh chủ của hai mươi ngọn Trung sơn trong phái Trịnh Đô, dương con mắt lên nhìn đánh giá chiến cuộc, bọn họ vẫn còn đang phải kiêng dè đối thủ là những giáo đồ của phái Bà La, chẳng qua là vì cuộc đọ sức nên mới tạm dừng lại.
Quang Đạo Chân Nhân đứng ở dưới chân núi, hai đôi con ngươi hơi co lại dữ tợn, miệng lẩm bẩm:
- Cái thằng nhãi này, rõ ràng tính tình giống hệt cha ngươi hồi còn trẻ, nếu không phải hắn quá xung động, quá kiêu ngạo, thì đâu có bị thần trí không ổn định như vậy, hại đến nỗi ngay cả bản thân mình ngu ngốc bị người ta tính kế giết chết!
Quang Đạo Chân Nhân lại lắc đầu thở dài, nghĩ ngợi một chút rồi nói tiếp:
- Bổn giáo chủ lại cho ngươi tự tác thêm một chút nữa vậy, hy vọng chơi đùa chán rồi sẽ không quên đại cục!
Sau lưng Quang Đạo Chân Nhân có độ hơn mười hắc thủ đứng sau lưng, lại đang dùng con mắt mê mang, quên hết thảy mọi thứ, bị chiến cuộc trên đỉnh núi hấp dẫn quá mức.
Đám hắc thủ say mê đến mức, từ lúc nào ở trong bụi rậm phía sau lưng, có hai bóng người chầm chậm đi ra, khí thế cực kỳ kinh người mà cũng không hề hay biết.
Quang Đạo Chân Nhân đôi mắt đang mở to theo dõi chiến cuộc trên núi, gay cấn đến từng giây phút, bất chợt hai mắt co lại, cuối cùng nhíu mày nói:
- Kì Quân, Hoàng Đạo Chung, hai người các ngươi đã đi đâu? Bây giờ mới xuất hiện!
Hai người vừa đến quả thật là Kì Quân, Hoàng Đạo Chung. Đám hắc thủ lúc này mới giật mình như bừng tỉnh, quay đầu lại hướng hai người cúi đầu cung kính nói:
- Tham kiến hai vị Cung Phụng!
Kì Quân, Hoàng Đạo Chung hai người một cao một thấp, vẻ mặt nhàn nhạt gật đầu, đi tới bên cạnh Quang Đạo Chân Nhân rồi mới hướng Quang Đạo Chân Nhân nói:
- Bọn ta chính là theo lệnh của các lão tổ đi điều tra tin tức!
Quang Đạo Chân Nhân nhướng mày hỏi:
- Đã điều tra được những gì?
Kì Quân, Hoàng Đạo Chung nói:
- Các lão tổ sai chúng ta điều tra, chính là tin tức của các đại phái trong Võ Lâm Minh. Bọn họ hy vọng chúng ta, có thể ngăn chặn việc đánh lên Trịnh Đô phong cho các phái không biết càng lâu càng tốt. Như vậy sự thành bại sẽ được định đoạt càng nhanh chóng…
Quang Đạo Chân Nhân gật đầu vuốt râu nói:
- Cũng phải, nếu như để cho tám phái đều kéo đến đây, các lão tổ cũng tạm thời không thể khống chế được cục diện!
Quang Đạo Chân Nhân nghĩ một chốc, rồi lại chắp tay sau lưng sai khiến Kì Quân, Hoàng Đạo Chung lên núi nói:
- Các ngươi mau chóng bảo hộ thằng nhãi kia, đừng để nó xảy ra chuyện gì, bằng không khi ta xuống suối vàng rồi, lại không biết ăn nói thế nào với huynh trưởng ngốc nghếch của ta!
Kì Quân, Hoàng Đạo Chung vội vã chắp tay thưa:
- Trưởng giáo xin cứ yên tâm!
Rồi hóa thành tàn ảnh chạy lên trên núi, chẳng mấy chốc đã gia nhập vào trong đội ngũ hắc thủ công phạt.
Mà đám hắc thủ, vừa nhìn thấy Kì Quân, Hoàng Đạo Chung liền sợ hãi tránh sang một bên, cung kính theo lễ:
- THAM KIẾN HAI VỊ CUNG PHỤNG!
Mà hai mươi vị đỉnh chủ tu vi cao nhất lúc này là Võ sư Sơ Giai thượng thừa, vừa nhìn thấy Kì Quân, Hoàng Đạo Chung, trong lòng đã có một cỗ tinh thần run bắn lên, sinh ra sợ hãi.
Kì Quân, Hoàng Đạo Chung, chính là có tu vi Võ sư Trung Giai sơ kì, sánh ngang tu vi với trưởng môn vị tiền nhiệm, đương nhiệm.
Hai người này nổi tiếng hung danh trong giới Võ Lâm Minh Hoàng Liên Sơn với hai tuyệt học Nguyệt Thân Vong Ti Đái, với Ám Minh Xuyên Phong Tiễn.
Chỉ cần một khi hai người này xuất hiện, tức là có án mạng xảy ra, giang hồ đương nhiên truyền tụng như vậy, chỉ không biết sự thực như thế nào.
Đám Võ sư Sơ Giai thượng thừa tinh thần bấn loạn, binh khí trên tay đều cầm không vững, ngoảnh mặt nhìn lại toàn trận doanh quân mình, cũng chỉ có bọn hắn là có tu vi cao nhất, nhưng mà trước mắt đối thủ quá mạnh, hai mươi người này đều không biết phải làm thế nào.
Mà Bì Do, tình trạng lại trái ngược hoàn toàn, con mắt vẫn vô cùng hờ hững nhìn hai người kia như không khí, bất giác bàn tay đưa lên lưỡi kiếm vuốt một cái nhẹ nhàng, chờ ngọn Minh Xuyến Xích bên trên phủ xuống bất cứ lúc nào.
Hai người Kì Quân, Hoàng Đạo Chung cảm thấy giật mình, hai gã chính là tuyệt học cao thủ, hung danh lan xa, trong giới Võ Lâm Minh khiến không ít kẻ phải kinh sợ, chỉ riêng đám đạo sĩ kia khi nhìn thấy hai người này, là đã không tự chủ được mà run lên như cầy sấy, huống chi tên Bì Do này tu vi thấp kém, sao lại có thể ngạo mạn điên cuồng như vậy, cũng không biết là do hắn dũng cảm thật sự, hay là dây thần kinh đều có vấn đề.
Nhưng mà dẫu vậy, Kì Quân, Hoàng Đạo Chung vẫn vô cùng nhẫn nại. Chờ đợi chiến cuộc xảy ra để tùy thời đánh giá Bì Do này.
Diệp Lang đôi con ngươi đang bình thản, bất chợt trở nên lạnh lùng, hắn chính là muốn ra tay vào lúc này:
- Minh Xuyên Hải Hà!
Diệp Lang quát lên, bàn tay hắn thao động ngọn Minh Xuyến Xích trong tay càng mãnh liệt, Minh Xuyến Xích kia như một tấm lưới mỏng mềm mại, muốn bao chùm lấy toàn bộ thân thể Bì Do vào trong.
Diệp Lang chớp mắt nhìn thấy Bì Do đã nằm trọn trong Minh Xuyến Xích, con mắt liền sinh ra sự hưng phấn, trên miệng môi cong lên vẻ mãn nguyện. Sau đó bàn tay thuần thục, như đã được thao luyện kĩ càng, kéo cá chính là đến lúc thu lưới, muốn đem Minh Xuyến Xích chính là đơn giản bóp chết Bì Do.
Bì Do con mắt nhìn lên, thấy Minh Xuyến Xích như một hải dương rộng lớn, đang gầm gào muốn trào sóng nuốt hắn vào trong, mạnh mẽ nghiền ép, tiếng gào kinh tâm đảm phách, trấn nhiếp chúng sinh. Nhưng mà Bì Do đối với sự đe dọa này lại cực kỳ hờ hững. Kì Quân cùng Hoàng Đạo Chung bên ngoài quan sát, thấy đến lúc này rồi mà Bì Do này không có bất kì động tĩnh nào, chẳng lẽ dây thần kinh của hắn thực sự có vấn đề, hoặc chính là muốn tìm chết.
Xưa nay trong tích truyền, chỉ có duy nhất một người từng thoát khỏi Minh Xuyến Xích, lịch duyệt truyền lại, chỉ có Kiếm Thần mà thôi.
Chẳng nhẽ Bì Do này lại là một Kiếm Thần khác sinh ra, không thể nào!
Kì Quân, Hoàng Đạo Chung con mắt kinh dị hơn, càng không dám tin vào những gì mình sẽ nhìn thấy trước mắt, thực sự, sẽ có một Kiếm Thần nữa trọng sinh? Nếu như vậy Võ Lâm Minh này sẽ đi về đâu? Chỉ một Kiếm Thần đã đủ đánh cho các phái tán loạn, lại thêm một Kiếm Thần nữa, chính là khiến các phái triệt để lụi tàn.
Nhưng mà suy đoán chỉ là suy đoán, kết quả sẽ là thứ chứng minh tất cả. Nếu thực sự Bì Do này lại nó một thiên kiêu như Kiếm Thần sinh ra, hai người Kì Quân, Hoàng Đạo Chung đều bất chấp sẽ phải giết được người này.
Kì Quân, Hoàng Đạo Chung lắc đầu nghĩ ngợi một chút, cuối cùng trong đầu lẩm nhẩm, chính là cho rằng mình suy nghĩ quá viển vông rồi. Chuyện như vậy, lẽ nào lại xảy ra cho được. Hai người ngẩng đầu, lại tiếp tục theo dõi trận đấu trong sát na…
Lúc này, Diệp Lang chùm Minh Xuyến Xích xuống, chỉ cách thân người Bì Do còn độ bốn năm tấc. Diệp Lang nhìn Bì Do với vẻ hơi chán ghét và đáng tiếc, chỉ nói ra một từ:
- Chết!
Vốn Diệp Lang suy nghĩ ra rằng mình sẽ có một cuộc chiến máu lửa kì cùng, mưa gió bão bùng, nhưng mà lúc này Diệp Lang trong lòng lại cảm thấy hình như mình đã quá coi trọng đối thủ, một người thần trí không bình thường, lại cao ngạo đến mức chết lãng xẹt như vậy thật chẳng đáng nhắc tới.
Chính Diệp Lang nghĩ lại rằng, có phải mình dùng đến Minh Xuyến Xích là quá sai lầm hay không, một kẻ tầm thường còn không đánh nổi một hiệp đã chết, lại đem chí bảo của lão tổ Cơ Xuyên ra đánh hắn, có khác gì giết gà mà dùng dao mổ trâu? Chính là tự làm bẩn báu vật của mình.
Diệp Lang tâm tình thả lỏng, ngọn Minh Xuyến Xích không chế có vẻ hời hợt và coi thường hơn lúc trước, Diệp Lang lúc này chính là đang trắng trợn muốn coi thường đối thủ, rằng ta không cần phải ra tay quyết đoán, ngươi vẫn sẽ chết mà thôi.
Đám hắc thủ, đám đạo sĩ, rồi Quang Đạo Chân Nhân, Kì Quân, Hoàng Đạo Chung, hai mươi người đỉnh chủ, toàn trường, lúc này đều nín thở theo dõi thế cục trận chiến đến từng hồi.
Một bên quan sát, chính là muốn Bì Do này kết cục kiêu ngạo, lại bị hạ sát thảm bại đến như thế nào. Một bên còn lại, chính là muốn xem trong nguy hiểm kì cùng, sinh ra một loại kì tích đáng sợ nào đó có thể vãn hồi thế cục.
Tất cả giống như đang đặt vào một canh bạc sinh tử, người thua sẽ mất tất cả, mà chiến cuộc, chính là một ván bài quyết định.
Diệp Lăng do dự, buông lỏng.
Bì Do lạnh nhạt, lỳ lợm.
Quyết tuyệt, chỉ trong một giây phút này, đều khiến mọi người như cảm thấy trước ngực có ngàn cân đè vào, khó chịu vô cùng.
Rốt cuộc là ai thắng?
Câu trả lời, dĩ nhiên là vào một giây phút này!
Bì Do, con mắt bình thản, bỗng trên mắt hiển lộ sát cơ, mà sát cơ này chỉ trong một tích tắc sát na mà thôi, khi Minh Xuyến Xích kia, vừa kịp chạm vào trên búi tóc của Bì Do, cũng là lúc thanh kiếm trong tay Bì Do biến mất, mau lẹ đến một mức kinh người.
Một làn kiếm khí vô hình, mờ ảo nhàn nhạt lan tỏa đem ngọn Minh Xuyến Xích xuyên qua.
Trong mắt của Diệp Lang là sự coi thường, bỗng chốc chuyển sang kinh khủng, đem Bì Do trước mặt không thể tin nổi, chuyển biến chính là thấy quái vật trong mắt.
Chỉ biết Bì Do xuất ra một kiếm, nhưng kiếm kia vừa mới phát ra, đã đem Minh Xuyến Xích vang danh mấy trăm năm, một kiếm xuyên qua kiếm khí, hơn nữa còn mơ hồ đường kiếm khí không dừng lại, vẫn tiếp tục lao tới, uy lực cực kỳ kinh người.
Đám tiểu đạo sĩ của phái Trịnh Đô, liên tục bàn tán xôn xao:
- Đây chính là Bì Do đạo hữu của ngọn Hồng Phong sao?
- Nghe nói hắn năm nay mới gần ba mươi tuổi, mà đã hư thoát mượn lực, nhìn qua tu vi của hắn chỉ độ Võ sư Sơ giai trung cấp đỉnh, nhưng mà một trong năm vị đỉnh chủ của Ngũ Lĩnh chúng ta, hắn cũng có thể so sánh được!
- Ha ha, nói như vậy Diệp Lang kia của phái Bà La, hẳn là không chịu nổi một kích của hắn!
- Cũng có thể coi là như vậy…
Mà Bì Do mặc kệ đằng trước đằng sau bàn tán thế nào, con mắt vẫn vô cùng bình tĩnh, lại thoắt ẩn hiện ra chút gì đó ngạo mạn khác thường. Giống như đang nhìn Diệp Lang từ trên đỉnh núi nhìn xuống, giống như đang nhìn một kẻ hèn mọn nhỏ bé khiêu chiến.
Diệp Lang trong chốc lát cũng cảm nhận được cỗ khí thế này, vốn hắn chính là đích trưởng tôn của Hà Quang đạo trưởng kia, cha hắn nổi tiếng ngu ngốc không nói làm gì, nhưng mà hắn lại cực kỳ trái ngược, đối với cha mình khác một trời một vực, cực kỳ thông minh sắc xảo, hắn cũng có điểm khác thường, cũng là thiên tài.
Diệp Lang đánh giá Bì Do là đối thủ xứng tầm của mình, cho nên thời gian quan sát đối phương cũng lâu hơn những kẻ khác một chút. Bất quá, Diệp Lang cũng chỉ đưa mắt nhìn được chừng năm phút rồi dừng lại, trong tay tung lên ngọn Ti Đái dài độ ba mét.
Ti Đái kia một màu đen đúa vung lên trời, chậm rãi che đi một khoảng ánh sáng mặt trời chiếu xuống, có màu sắc tà dị.
Bì Do vừa nhìn đã biết, hẳn là đã đến lúc Diệp Lang của phái Bà La muốn quyết tuyệt một trận, cho nên trong tay càng nắm chặt thanh kiếm hơn.
Đám hắc thủ trong lúc chậm rãi quan sát lại rỉ tai nhau:
- Bì Do này nghe nói chưa ngoài ba mươi, vậy mà nhìn qua lại già hơn độ tuổi, giống như là bốn mươi vậy!
- Nghe nói hắn có thể so sánh được với năm tên đỉnh chủ ngu ngốc khi nãy nhảy và mê chướng!
- Ồ! Nếu vậy thì thật không thể coi thường!
- Thiếu Giáo Chủ cũng không phải phường hạ bạt, Bì Do này ỷ vào võ công trác tuyệt, nhưng cũng chẳng đáng nhét kẽ răng của thiếu chủ đâu!
Lật phật!
Cùng lúc này, ngọn Ti Đái của Diệp Lang đã giang rộng trên bầu trời, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, liền đem Bì Do hoàn toàn bao vây.
Bì Do con mắt hờ hững, tay đặt lên kiếm không hề nhúc nhích.
Lúc này, đám hắc thủ chợt có kẻ hưng phấn nói:
- Xong, Bì Do này của phái Trịnh Đô quá kiêu ngạo, hắn coi thường ngọn Minh Xuyến Xích ư?
Một hắc thủ khác cũng cười, đồng thời bĩu môi:
- Còn tưởng Bì Do này là kẻ như thế nào, thì ra cũng chỉ là một cái bao lông, đánh một cái là xẹp. Hắn chính là vẫn không biết trong tay của Thiếu giáo chủ cầm là chí bảo Minh Xuyến Xích lừng danh trăm năm mà lão tổ cho mượn!
Một hắc thủ khác gật đầu đồng tình cũng lộ vẻ coi thường nói:
- Minh Xuyến Xích này nhìn qua kì thực vô cùng bình thường, nhưng mà ở bên trong lại có ẩn chứa huyền cơ tuyệt diệu, một khi bị Minh Xuyến Xích bao vây, xưa nay chưa từng có ai có thể thoát khỏi, khó sống, khó sống…
Mà bên kia trận tuyến của đám đạo sĩ phái Trịnh Đô, hai mươi vị đỉnh chủ của hai mươi ngọn Trung sơn trong phái Trịnh Đô, dương con mắt lên nhìn đánh giá chiến cuộc, bọn họ vẫn còn đang phải kiêng dè đối thủ là những giáo đồ của phái Bà La, chẳng qua là vì cuộc đọ sức nên mới tạm dừng lại.
Quang Đạo Chân Nhân đứng ở dưới chân núi, hai đôi con ngươi hơi co lại dữ tợn, miệng lẩm bẩm:
- Cái thằng nhãi này, rõ ràng tính tình giống hệt cha ngươi hồi còn trẻ, nếu không phải hắn quá xung động, quá kiêu ngạo, thì đâu có bị thần trí không ổn định như vậy, hại đến nỗi ngay cả bản thân mình ngu ngốc bị người ta tính kế giết chết!
Quang Đạo Chân Nhân lại lắc đầu thở dài, nghĩ ngợi một chút rồi nói tiếp:
- Bổn giáo chủ lại cho ngươi tự tác thêm một chút nữa vậy, hy vọng chơi đùa chán rồi sẽ không quên đại cục!
Sau lưng Quang Đạo Chân Nhân có độ hơn mười hắc thủ đứng sau lưng, lại đang dùng con mắt mê mang, quên hết thảy mọi thứ, bị chiến cuộc trên đỉnh núi hấp dẫn quá mức.
Đám hắc thủ say mê đến mức, từ lúc nào ở trong bụi rậm phía sau lưng, có hai bóng người chầm chậm đi ra, khí thế cực kỳ kinh người mà cũng không hề hay biết.
Quang Đạo Chân Nhân đôi mắt đang mở to theo dõi chiến cuộc trên núi, gay cấn đến từng giây phút, bất chợt hai mắt co lại, cuối cùng nhíu mày nói:
- Kì Quân, Hoàng Đạo Chung, hai người các ngươi đã đi đâu? Bây giờ mới xuất hiện!
Hai người vừa đến quả thật là Kì Quân, Hoàng Đạo Chung. Đám hắc thủ lúc này mới giật mình như bừng tỉnh, quay đầu lại hướng hai người cúi đầu cung kính nói:
- Tham kiến hai vị Cung Phụng!
Kì Quân, Hoàng Đạo Chung hai người một cao một thấp, vẻ mặt nhàn nhạt gật đầu, đi tới bên cạnh Quang Đạo Chân Nhân rồi mới hướng Quang Đạo Chân Nhân nói:
- Bọn ta chính là theo lệnh của các lão tổ đi điều tra tin tức!
Quang Đạo Chân Nhân nhướng mày hỏi:
- Đã điều tra được những gì?
Kì Quân, Hoàng Đạo Chung nói:
- Các lão tổ sai chúng ta điều tra, chính là tin tức của các đại phái trong Võ Lâm Minh. Bọn họ hy vọng chúng ta, có thể ngăn chặn việc đánh lên Trịnh Đô phong cho các phái không biết càng lâu càng tốt. Như vậy sự thành bại sẽ được định đoạt càng nhanh chóng…
Quang Đạo Chân Nhân gật đầu vuốt râu nói:
- Cũng phải, nếu như để cho tám phái đều kéo đến đây, các lão tổ cũng tạm thời không thể khống chế được cục diện!
Quang Đạo Chân Nhân nghĩ một chốc, rồi lại chắp tay sau lưng sai khiến Kì Quân, Hoàng Đạo Chung lên núi nói:
- Các ngươi mau chóng bảo hộ thằng nhãi kia, đừng để nó xảy ra chuyện gì, bằng không khi ta xuống suối vàng rồi, lại không biết ăn nói thế nào với huynh trưởng ngốc nghếch của ta!
Kì Quân, Hoàng Đạo Chung vội vã chắp tay thưa:
- Trưởng giáo xin cứ yên tâm!
Rồi hóa thành tàn ảnh chạy lên trên núi, chẳng mấy chốc đã gia nhập vào trong đội ngũ hắc thủ công phạt.
Mà đám hắc thủ, vừa nhìn thấy Kì Quân, Hoàng Đạo Chung liền sợ hãi tránh sang một bên, cung kính theo lễ:
- THAM KIẾN HAI VỊ CUNG PHỤNG!
Mà hai mươi vị đỉnh chủ tu vi cao nhất lúc này là Võ sư Sơ Giai thượng thừa, vừa nhìn thấy Kì Quân, Hoàng Đạo Chung, trong lòng đã có một cỗ tinh thần run bắn lên, sinh ra sợ hãi.
Kì Quân, Hoàng Đạo Chung, chính là có tu vi Võ sư Trung Giai sơ kì, sánh ngang tu vi với trưởng môn vị tiền nhiệm, đương nhiệm.
Hai người này nổi tiếng hung danh trong giới Võ Lâm Minh Hoàng Liên Sơn với hai tuyệt học Nguyệt Thân Vong Ti Đái, với Ám Minh Xuyên Phong Tiễn.
Chỉ cần một khi hai người này xuất hiện, tức là có án mạng xảy ra, giang hồ đương nhiên truyền tụng như vậy, chỉ không biết sự thực như thế nào.
Đám Võ sư Sơ Giai thượng thừa tinh thần bấn loạn, binh khí trên tay đều cầm không vững, ngoảnh mặt nhìn lại toàn trận doanh quân mình, cũng chỉ có bọn hắn là có tu vi cao nhất, nhưng mà trước mắt đối thủ quá mạnh, hai mươi người này đều không biết phải làm thế nào.
Mà Bì Do, tình trạng lại trái ngược hoàn toàn, con mắt vẫn vô cùng hờ hững nhìn hai người kia như không khí, bất giác bàn tay đưa lên lưỡi kiếm vuốt một cái nhẹ nhàng, chờ ngọn Minh Xuyến Xích bên trên phủ xuống bất cứ lúc nào.
Hai người Kì Quân, Hoàng Đạo Chung cảm thấy giật mình, hai gã chính là tuyệt học cao thủ, hung danh lan xa, trong giới Võ Lâm Minh khiến không ít kẻ phải kinh sợ, chỉ riêng đám đạo sĩ kia khi nhìn thấy hai người này, là đã không tự chủ được mà run lên như cầy sấy, huống chi tên Bì Do này tu vi thấp kém, sao lại có thể ngạo mạn điên cuồng như vậy, cũng không biết là do hắn dũng cảm thật sự, hay là dây thần kinh đều có vấn đề.
Nhưng mà dẫu vậy, Kì Quân, Hoàng Đạo Chung vẫn vô cùng nhẫn nại. Chờ đợi chiến cuộc xảy ra để tùy thời đánh giá Bì Do này.
Diệp Lang đôi con ngươi đang bình thản, bất chợt trở nên lạnh lùng, hắn chính là muốn ra tay vào lúc này:
- Minh Xuyên Hải Hà!
Diệp Lang quát lên, bàn tay hắn thao động ngọn Minh Xuyến Xích trong tay càng mãnh liệt, Minh Xuyến Xích kia như một tấm lưới mỏng mềm mại, muốn bao chùm lấy toàn bộ thân thể Bì Do vào trong.
Diệp Lang chớp mắt nhìn thấy Bì Do đã nằm trọn trong Minh Xuyến Xích, con mắt liền sinh ra sự hưng phấn, trên miệng môi cong lên vẻ mãn nguyện. Sau đó bàn tay thuần thục, như đã được thao luyện kĩ càng, kéo cá chính là đến lúc thu lưới, muốn đem Minh Xuyến Xích chính là đơn giản bóp chết Bì Do.
Bì Do con mắt nhìn lên, thấy Minh Xuyến Xích như một hải dương rộng lớn, đang gầm gào muốn trào sóng nuốt hắn vào trong, mạnh mẽ nghiền ép, tiếng gào kinh tâm đảm phách, trấn nhiếp chúng sinh. Nhưng mà Bì Do đối với sự đe dọa này lại cực kỳ hờ hững. Kì Quân cùng Hoàng Đạo Chung bên ngoài quan sát, thấy đến lúc này rồi mà Bì Do này không có bất kì động tĩnh nào, chẳng lẽ dây thần kinh của hắn thực sự có vấn đề, hoặc chính là muốn tìm chết.
Xưa nay trong tích truyền, chỉ có duy nhất một người từng thoát khỏi Minh Xuyến Xích, lịch duyệt truyền lại, chỉ có Kiếm Thần mà thôi.
Chẳng nhẽ Bì Do này lại là một Kiếm Thần khác sinh ra, không thể nào!
Kì Quân, Hoàng Đạo Chung con mắt kinh dị hơn, càng không dám tin vào những gì mình sẽ nhìn thấy trước mắt, thực sự, sẽ có một Kiếm Thần nữa trọng sinh? Nếu như vậy Võ Lâm Minh này sẽ đi về đâu? Chỉ một Kiếm Thần đã đủ đánh cho các phái tán loạn, lại thêm một Kiếm Thần nữa, chính là khiến các phái triệt để lụi tàn.
Nhưng mà suy đoán chỉ là suy đoán, kết quả sẽ là thứ chứng minh tất cả. Nếu thực sự Bì Do này lại nó một thiên kiêu như Kiếm Thần sinh ra, hai người Kì Quân, Hoàng Đạo Chung đều bất chấp sẽ phải giết được người này.
Kì Quân, Hoàng Đạo Chung lắc đầu nghĩ ngợi một chút, cuối cùng trong đầu lẩm nhẩm, chính là cho rằng mình suy nghĩ quá viển vông rồi. Chuyện như vậy, lẽ nào lại xảy ra cho được. Hai người ngẩng đầu, lại tiếp tục theo dõi trận đấu trong sát na…
Lúc này, Diệp Lang chùm Minh Xuyến Xích xuống, chỉ cách thân người Bì Do còn độ bốn năm tấc. Diệp Lang nhìn Bì Do với vẻ hơi chán ghét và đáng tiếc, chỉ nói ra một từ:
- Chết!
Vốn Diệp Lang suy nghĩ ra rằng mình sẽ có một cuộc chiến máu lửa kì cùng, mưa gió bão bùng, nhưng mà lúc này Diệp Lang trong lòng lại cảm thấy hình như mình đã quá coi trọng đối thủ, một người thần trí không bình thường, lại cao ngạo đến mức chết lãng xẹt như vậy thật chẳng đáng nhắc tới.
Chính Diệp Lang nghĩ lại rằng, có phải mình dùng đến Minh Xuyến Xích là quá sai lầm hay không, một kẻ tầm thường còn không đánh nổi một hiệp đã chết, lại đem chí bảo của lão tổ Cơ Xuyên ra đánh hắn, có khác gì giết gà mà dùng dao mổ trâu? Chính là tự làm bẩn báu vật của mình.
Diệp Lang tâm tình thả lỏng, ngọn Minh Xuyến Xích không chế có vẻ hời hợt và coi thường hơn lúc trước, Diệp Lang lúc này chính là đang trắng trợn muốn coi thường đối thủ, rằng ta không cần phải ra tay quyết đoán, ngươi vẫn sẽ chết mà thôi.
Đám hắc thủ, đám đạo sĩ, rồi Quang Đạo Chân Nhân, Kì Quân, Hoàng Đạo Chung, hai mươi người đỉnh chủ, toàn trường, lúc này đều nín thở theo dõi thế cục trận chiến đến từng hồi.
Một bên quan sát, chính là muốn Bì Do này kết cục kiêu ngạo, lại bị hạ sát thảm bại đến như thế nào. Một bên còn lại, chính là muốn xem trong nguy hiểm kì cùng, sinh ra một loại kì tích đáng sợ nào đó có thể vãn hồi thế cục.
Tất cả giống như đang đặt vào một canh bạc sinh tử, người thua sẽ mất tất cả, mà chiến cuộc, chính là một ván bài quyết định.
Diệp Lăng do dự, buông lỏng.
Bì Do lạnh nhạt, lỳ lợm.
Quyết tuyệt, chỉ trong một giây phút này, đều khiến mọi người như cảm thấy trước ngực có ngàn cân đè vào, khó chịu vô cùng.
Rốt cuộc là ai thắng?
Câu trả lời, dĩ nhiên là vào một giây phút này!
Bì Do, con mắt bình thản, bỗng trên mắt hiển lộ sát cơ, mà sát cơ này chỉ trong một tích tắc sát na mà thôi, khi Minh Xuyến Xích kia, vừa kịp chạm vào trên búi tóc của Bì Do, cũng là lúc thanh kiếm trong tay Bì Do biến mất, mau lẹ đến một mức kinh người.
Một làn kiếm khí vô hình, mờ ảo nhàn nhạt lan tỏa đem ngọn Minh Xuyến Xích xuyên qua.
Trong mắt của Diệp Lang là sự coi thường, bỗng chốc chuyển sang kinh khủng, đem Bì Do trước mặt không thể tin nổi, chuyển biến chính là thấy quái vật trong mắt.
Chỉ biết Bì Do xuất ra một kiếm, nhưng kiếm kia vừa mới phát ra, đã đem Minh Xuyến Xích vang danh mấy trăm năm, một kiếm xuyên qua kiếm khí, hơn nữa còn mơ hồ đường kiếm khí không dừng lại, vẫn tiếp tục lao tới, uy lực cực kỳ kinh người.