Vũ Minh sau khi sắp xếp lại thông tin trong đầu, lúc này mới ngẩng đầu lên, lại phát hiện tiểu đạo Bì Do kia đang chăm chú nhìn hắn.
Vũ Minh liền e hèm một cái cho ngọt giọng, rồi mới cất giọng hỏi tiểu đạo sĩ kia:
- Tiểu đạo hữu, ngươi vì sao lại vào trong này? Có phải là Đoạn Bá Hùng sai ngươi đến đây để giám sát ta không?
Bì Do tiểu đạo con mắt hiếu kì kỳ lạ nhìn Vũ Minh hắn từ trên xuống dưới, sau đó dùng giọng trêu tức nói:
- Bổn đạo từ nhỏ tới lớn, chính là chưa bao giờ gặp qua người nào lại ăn mặc như ngươi, trông thật sự thiếu đi khí độ của người quân tử.
Bì Do nói xong liền vuốt râu, tìm một chỗ ngồi trong mật thất khoanh chân nhắm mắt, đem Vũ Minh trước mắt chính là cực kỳ coi thường.
Mà Vũ Minh nghe đến đây, cũng có cảm giác lỗ chân lông dường như không thông, ý của tiểu đạo này chính là chê cười hắn ăn mặc quá thiếu thốn đi. Nhưng mà Vũ Minh nhìn kĩ lại bản thân mình lại thấy không hề tệ chút nào, hắn ăn mặc có chỗ nào là không đúng đắn, chẳng qua là mấy hôm nay nóng zời, cho nên hắn mới đành phải mặc áo ba lỗ, chân đi dép tông quần cộc mà thôi, nhưng mà tuyệt đối trông hắn không hề giống thanh niên tên Long bặm trợn kia chút nào nha.
Vũ Minh thầm nói thì như vậy, nhưng mà hắn cũng biết mình bây giờ trông qua như thế nào. Đối với tiểu đạo Bì Do này từ nhỏ đã sinh trưởng trong núi, chưa từng thấy người bên ngoài, lại nhìn thấy hắn ăn mặc như thế này, tự nhiên là cảm thấy vô cùng chướng mắt.
Vũ Minh cười khà khà, sau đó cũng tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống. Hắn cũng vẫn chưa thật sự biết ý định của Đoạn Bá Hùng an bài Bì Do ở trong này là gì, hắn rất nghi ngờ khả năng Bì Do này chính là nội gián giám sát hắn, nhưng mà qua hành động của Đoạn Bá Hùng, điều này có vẻ không đúng cho lắm.
Vũ Minh đem con mắt dán sát lên người tiểu đạo Bì Do không nhúc nhích. Bì Do kia bị hắn nhìn chằm chặp liền cảm thấy cực kỳ khó chịu, mặc dù hắn nhắm mắt, nhưng mà cũng không phải là không cảm nhận được.
Bì Do đem con mắt bình tĩnh mở ra, lời nói nhàn nhạt có pha chút tức giận:
- Tiểu tử, ngươi tốt nhất đừng có chọc vào ta, ta luận về tuổi tác và tu vi đều hơn ngươi, ngươi nên biết chừng mực một chút!
Bì Do kia nói xong, lại tiếp tục nhắm mắt coi hắn như không khí. Mà Vũ Minh cũng đem con mắt gắn trên người Bì Do gỡ xuống, cuối cùng hắn chuyển vị trí ngồi sang một chiếc ghế đầu, vắt chân nói chuyện:
- Này tiểu đạo hữu, ngươi trông rất lớn tuổi, năm nay là bao nhiêu tuổi để chúng ta tiện bề xưng hô, dù sao sau này ta với ngươi cùng ở một chỗ để luyện công, vấn đề này nhất định phải quan tâm…
Bì Do nghe Vũ Minh líu díu cực kỳ ngứa lỗ tai, con người gã không hề thích sự ồn ào, mà lại ưa chuộng yên tĩnh, tính cách vô cùng trầm lắng, nhưng mà vẫn kiên nhẫn cất giọng trả lời Vũ Minh:
- Bổn đạo năm nay đã ngoài ba mươi, cho nên mới nói ngươi là tiểu tử!
Bì Do nói đến đây mắt vừa nhắm vừa vuốt râu. Mà Vũ Minh nghe thấy Bì Do tự nói mình là ngoài ba mươi, liền cười ha ha nói:
- Do huynh cứ đùa, ngươi mà hơn ba mươi tuổi, ta chính là mới chỉ có độ hơn mười tuổi mà thôi!
Nhưng mà Vũ Minh cực kỳ tếu táo, lại thấy sắc mặt Bì Do cực kỳ nghiêm trang, dường như gã thực sự không hề nói đùa, chẳng lẽ thằng cha này thực sự là mới chỉ ngoài ba mươi? Vũ Minh tự hỏi lên trong đầu như vậy.
Mà thấy Bì Do kia không thèm trả lời hắn, Vũ Minh lúc này cũng thôi pha trò, bèn nghiêm chỉnh thả hai chân ngồi xuống, thẳng lưng, đem giọng bình bình nói:
- Mặc kệ ngươi có là bao nhiêu tuổi, nhưng mà nhìn vào khuôn mặt ngươi, ta cũng đoán là ngươi hơn ta rất nhiều tuổi, cho nên ta cực kỳ kính trọng người lớn tuổi, vẫn nên gọi ngươi một tiếng là huynh!
Vũ Minh nói xong, lại cẩn thận quan sát khuôn mặt Bì Do kia, thấy sắc mặt hắn không hề thay đổi, mới lại nói tiếp:
- Do huynh, ta nói thật cho ngươi biết, nếu ngươi thực sự là do Đoạn Bá Hùng an bài để giám sát ta, tốt nhất ngươi nên bỏ ý định ấy đi!
Bì Do nghe đến đây, mới biết là tên Vũ Minh trước mắt này từ đầu đến giờ vẫn luôn hiểu nhầm mình. Các vị lão tổ dẫn gã vào đây, chính là vì thấy gã có kiếm pháp siêu việt muốn trọng tâm bồi dưỡng, cho nên mới cho hắn vào Ẩn Quan Điện này.
Nhưng mà tên Vũ Minh trước mắt này, vẫn liên tục hiểu nhầm, một mực cho rằng mình chính là nội gián đem vào để giám sát hắn. Bì Do đối với loại chuyện oan ức này, cảm thấy không chịu được, cho nên liền không khảo mà xưng, cất giọng nhanh chóng nói:
- Ngươi tuyệt đối đừng có hiểu nhầm, bổn đạo vào đây là vì tu luyện kiếm pháp. Ta với ngươi nước sông không phạm nước giếng, tốt nhất là chúng ta mỗi người một góc tu luyện, ngươi không để ý đến chuyện của ta, mà ta cũng không để ý đến chuyện của ngươi. Như vậy ngươi thấy có được không…
Vũ Minh nghe đến đây liền cười nhạt, tên tiểu đạo sĩ này bị ngu sao? Có ai lại tự đi thừa nhận mình là nội gián hay không, ngươi nói ngươi không để ý thì ta sẽ coi như là ngươi không để ý thật à. Vũ Minh chính là bản thân không biết rằng Bì Do tiểu đạo này quá thật thà, mà Bì Do tiểu đạo kia thì lại không hề biết rằng tên Vũ Minh trước mắt này luôn coi mình như là gian tế, cực kỳ xảo quyệt.
Vũ Minh cười cười, tự đứng dậy vặn mình một hồi, hắn cũng không thèm tranh cãi với tiểu đạo sĩ này, nội gián thì nội gián, hắn sợ gì. Đoạn Bá Hùng, đừng nghĩ rằng ông cử nội gián vào sẽ khiến tôi không thể tiếp tục bới móc bí mật, chẳng qua chỉ là một tên tiểu đạo sĩ, tôi là luyện đan sư, lại không có mê hồn hương để hạ cho hắn bất tỉnh hay sao?
Vũ Minh nghĩ đến đây liền cười khà khà, trong mỗi một bữa ăn mà phái Trịnh Đô đưa đến mỗi ngày, trong thức ăn đều có một lượng thảo dược nhất định. Vũ Minh nhiều lần để ý, cuối cùng không ngờ lại tìm ra được mấy loại thảo dược có thể luyện được Mê Hồn Đan trong kiếp trước. Mặc dù những loại thảo dược này đều đã được nấu chín, nhưng mà với khả năng của Vũ Minh, vẫn có thể đem hỏa hồn luyện thành Hoàn Lộ đem ra sử dụng đánh cho Bì Do tiểu đạo này bất tỉnh.
Vũ Minh nghĩ xong, liền vuốt vuốt khuôn mặt nhẵn nhụi, tìm một góc phòng kín đạo ngồi xuống, mà lại gọi con Dơi Quỷ đến trò chuyện giải khuây.
Bì Do kia thấy Vũ Minh không tiếp tục quan tâm đến mình, lại nghĩ rằng câu nói vừa rồi của mình có trọng lượng, khiến tên dở người kia chỉnh đốn suy nghĩ lại, cho nên liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, đem hai mắt nhắm lại, bắt đầu điều tức dưỡng khí, mặc kệ một người một Dơi kì lạ ngồi ở bên kia.
Mà Vũ Minh sau khi thấy Bì Do tiểu đạo đã chìm sâu vào điều tức, lúc này mới ghé tai con Dơi Quỷ nói nhỏ:
- Nhiệm vụ của mày cực kỳ lớn lao!
Con Dơi Quỷ nghe đến đây liền trịnh trọng gật đầu cực kỳ nghiêm túc, mà Vũ Minh lại nói tiếp:
- Đó chính là phải canh gác tên tiểu đạo sĩ kia, hắn có bất cứ động tĩnh gì, đều phải báo cho tao biết!
Con Dơi Quỷ nghe xong, hai con mắt hếch lên khinh thường, đem đôi cánh vỗ vỗ ngực ý nói Vũ Minh cứ yên tâm mà giao cho nó chuyện này.
Mà Vũ Minh thấy con Dơi Quỷ đồng ý nhanh như vậy lại càng không yên tâm về nó, nói:
- Mày không được làm lỡ chuyện của tao, nếu để hắn cho Đoạn Bá Hùng biết được chuyện gì, tao liền nhổ hai cái răng nhỏ của mày, cho nhịn ăn cả tháng!
Con Dơi Quỷ nghe đến đây liền kêu chít chít đầy kinh sợ.
Mà tiếng con Dơi náo động, vô tình kinh động Bì Do khiến thân hình hắn hơi giật giật.
Vũ Minh nhìn thấy liền vội vàng đưa tay lên miệng ra dấu yên lặng, mà con Dơi Quỷ nhìn thấy cũng biết vừa rồi mình quá xung động, kinh động đối phương, cho nên cũng nép sát vào thân người Vũ Minh, rón rén quan sát.
Vũ Minh nhìn một lúc, thấy Bì Do tiểu đạo kia không có động tĩnh gì, mới thở phào nhẹ nhõm. Mà con Dơi Quỷ nhìn thấy vậy, khuôn mặt nó cũng như được thả lỏng, cực kỳ khoan khoái.
Vũ Minh lại nhìn con Dơi Quỷ tiếp tục hỏi:
- Còn chuyện mấy ngày này lệnh cho mày tìm lối nhỏ ra ngoài đã thấy chưa?
Con Dơi Quỷ vội vã gật đầu:
- Chít chít!
Nó chỉ kêu lên những âm thanh chít chít, nhưng mà lần nào Vũ Minh cũng đều hiểu được ý nó muốn nói gì. Nó nói rằng nó không tìm thấy đường ra vừa người, nhưng mà vừa thân mình nó thì có.
Vũ Minh cũng gật đầu nói:
- Vừa người mày là được rồi, tao muốn mày đem một bức thư ra ngoài, nhân tiện đem luôn cả thư từ ngoài vào trong, để tao còn biết được tình hình bên ngoài bây giờ như thế nào rồi!
Con Dơi Quỷ gật đầu, lại tiếp tục nghe Vũ Minh phân việc. Vũ Minh lại nói tiếp:
- Ngoài việc ra ngoài lấy thư ăn vặt của mày hàng ngày, à, còn cả cộng thêm quan sát tên tiểu đạo này nữa, thì mày cũng phải dành thời gian tìm kiếm một số thứ nguyên liệu!
Vũ Minh đơn giản đem một đống nguyên liệu luyện chế Hoàn Đan cấp thấp cho con Dơi Quỷ tìm kiếm, con Dơi Quỷ mặc dù chẳng biết các loại thảo dược kia là cái gì, nhưng mà qua sự miêu tả của Vũ Minh, nó cũng gật đầu lia lịa đồng ý.
Vũ Minh nói xong, liền trịnh trọng gật đầu tán thưởng nó, nói:
- Tốt lắm, chỉ cần mày chăm chỉ làm việc, ngày viên ngọc lục bảo này trở về với mày không còn xa nữa!
Con Dơi Quỷ nghe đến ngọc lục bảo hai mắt liền sáng lên, nhưng mà lại nghe thấy Vũ Minh treo giải sẽ trả lại, nó liền hiện bộ mặt giễu cợt không tin, sau đó xải cánh bay vào lối rẽ hang động biến mất.
Vũ Minh sau khi tiễn chân được con Dơi Quỷ, lúc này mới cẩn thận nhìn Bì Do tiểu đạo trước mắt một lượt, rồi mới rút từ trong túi quần ra một cái nọc màu xanh, đây chính là nọc của Băng Tuyền Thú. Hắn sai con Dơi quỷ đi tìm kiếm các loại thảo dược kia, mục đích chính cũng là để thử nghiệm một loại Hoàn Đan mới mà hắn vừa nghĩ ra, có công hiệu cực lớn.
Vũ Minh liền e hèm một cái cho ngọt giọng, rồi mới cất giọng hỏi tiểu đạo sĩ kia:
- Tiểu đạo hữu, ngươi vì sao lại vào trong này? Có phải là Đoạn Bá Hùng sai ngươi đến đây để giám sát ta không?
Bì Do tiểu đạo con mắt hiếu kì kỳ lạ nhìn Vũ Minh hắn từ trên xuống dưới, sau đó dùng giọng trêu tức nói:
- Bổn đạo từ nhỏ tới lớn, chính là chưa bao giờ gặp qua người nào lại ăn mặc như ngươi, trông thật sự thiếu đi khí độ của người quân tử.
Bì Do nói xong liền vuốt râu, tìm một chỗ ngồi trong mật thất khoanh chân nhắm mắt, đem Vũ Minh trước mắt chính là cực kỳ coi thường.
Mà Vũ Minh nghe đến đây, cũng có cảm giác lỗ chân lông dường như không thông, ý của tiểu đạo này chính là chê cười hắn ăn mặc quá thiếu thốn đi. Nhưng mà Vũ Minh nhìn kĩ lại bản thân mình lại thấy không hề tệ chút nào, hắn ăn mặc có chỗ nào là không đúng đắn, chẳng qua là mấy hôm nay nóng zời, cho nên hắn mới đành phải mặc áo ba lỗ, chân đi dép tông quần cộc mà thôi, nhưng mà tuyệt đối trông hắn không hề giống thanh niên tên Long bặm trợn kia chút nào nha.
Vũ Minh thầm nói thì như vậy, nhưng mà hắn cũng biết mình bây giờ trông qua như thế nào. Đối với tiểu đạo Bì Do này từ nhỏ đã sinh trưởng trong núi, chưa từng thấy người bên ngoài, lại nhìn thấy hắn ăn mặc như thế này, tự nhiên là cảm thấy vô cùng chướng mắt.
Vũ Minh cười khà khà, sau đó cũng tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống. Hắn cũng vẫn chưa thật sự biết ý định của Đoạn Bá Hùng an bài Bì Do ở trong này là gì, hắn rất nghi ngờ khả năng Bì Do này chính là nội gián giám sát hắn, nhưng mà qua hành động của Đoạn Bá Hùng, điều này có vẻ không đúng cho lắm.
Vũ Minh đem con mắt dán sát lên người tiểu đạo Bì Do không nhúc nhích. Bì Do kia bị hắn nhìn chằm chặp liền cảm thấy cực kỳ khó chịu, mặc dù hắn nhắm mắt, nhưng mà cũng không phải là không cảm nhận được.
Bì Do đem con mắt bình tĩnh mở ra, lời nói nhàn nhạt có pha chút tức giận:
- Tiểu tử, ngươi tốt nhất đừng có chọc vào ta, ta luận về tuổi tác và tu vi đều hơn ngươi, ngươi nên biết chừng mực một chút!
Bì Do kia nói xong, lại tiếp tục nhắm mắt coi hắn như không khí. Mà Vũ Minh cũng đem con mắt gắn trên người Bì Do gỡ xuống, cuối cùng hắn chuyển vị trí ngồi sang một chiếc ghế đầu, vắt chân nói chuyện:
- Này tiểu đạo hữu, ngươi trông rất lớn tuổi, năm nay là bao nhiêu tuổi để chúng ta tiện bề xưng hô, dù sao sau này ta với ngươi cùng ở một chỗ để luyện công, vấn đề này nhất định phải quan tâm…
Bì Do nghe Vũ Minh líu díu cực kỳ ngứa lỗ tai, con người gã không hề thích sự ồn ào, mà lại ưa chuộng yên tĩnh, tính cách vô cùng trầm lắng, nhưng mà vẫn kiên nhẫn cất giọng trả lời Vũ Minh:
- Bổn đạo năm nay đã ngoài ba mươi, cho nên mới nói ngươi là tiểu tử!
Bì Do nói đến đây mắt vừa nhắm vừa vuốt râu. Mà Vũ Minh nghe thấy Bì Do tự nói mình là ngoài ba mươi, liền cười ha ha nói:
- Do huynh cứ đùa, ngươi mà hơn ba mươi tuổi, ta chính là mới chỉ có độ hơn mười tuổi mà thôi!
Nhưng mà Vũ Minh cực kỳ tếu táo, lại thấy sắc mặt Bì Do cực kỳ nghiêm trang, dường như gã thực sự không hề nói đùa, chẳng lẽ thằng cha này thực sự là mới chỉ ngoài ba mươi? Vũ Minh tự hỏi lên trong đầu như vậy.
Mà thấy Bì Do kia không thèm trả lời hắn, Vũ Minh lúc này cũng thôi pha trò, bèn nghiêm chỉnh thả hai chân ngồi xuống, thẳng lưng, đem giọng bình bình nói:
- Mặc kệ ngươi có là bao nhiêu tuổi, nhưng mà nhìn vào khuôn mặt ngươi, ta cũng đoán là ngươi hơn ta rất nhiều tuổi, cho nên ta cực kỳ kính trọng người lớn tuổi, vẫn nên gọi ngươi một tiếng là huynh!
Vũ Minh nói xong, lại cẩn thận quan sát khuôn mặt Bì Do kia, thấy sắc mặt hắn không hề thay đổi, mới lại nói tiếp:
- Do huynh, ta nói thật cho ngươi biết, nếu ngươi thực sự là do Đoạn Bá Hùng an bài để giám sát ta, tốt nhất ngươi nên bỏ ý định ấy đi!
Bì Do nghe đến đây, mới biết là tên Vũ Minh trước mắt này từ đầu đến giờ vẫn luôn hiểu nhầm mình. Các vị lão tổ dẫn gã vào đây, chính là vì thấy gã có kiếm pháp siêu việt muốn trọng tâm bồi dưỡng, cho nên mới cho hắn vào Ẩn Quan Điện này.
Nhưng mà tên Vũ Minh trước mắt này, vẫn liên tục hiểu nhầm, một mực cho rằng mình chính là nội gián đem vào để giám sát hắn. Bì Do đối với loại chuyện oan ức này, cảm thấy không chịu được, cho nên liền không khảo mà xưng, cất giọng nhanh chóng nói:
- Ngươi tuyệt đối đừng có hiểu nhầm, bổn đạo vào đây là vì tu luyện kiếm pháp. Ta với ngươi nước sông không phạm nước giếng, tốt nhất là chúng ta mỗi người một góc tu luyện, ngươi không để ý đến chuyện của ta, mà ta cũng không để ý đến chuyện của ngươi. Như vậy ngươi thấy có được không…
Vũ Minh nghe đến đây liền cười nhạt, tên tiểu đạo sĩ này bị ngu sao? Có ai lại tự đi thừa nhận mình là nội gián hay không, ngươi nói ngươi không để ý thì ta sẽ coi như là ngươi không để ý thật à. Vũ Minh chính là bản thân không biết rằng Bì Do tiểu đạo này quá thật thà, mà Bì Do tiểu đạo kia thì lại không hề biết rằng tên Vũ Minh trước mắt này luôn coi mình như là gian tế, cực kỳ xảo quyệt.
Vũ Minh cười cười, tự đứng dậy vặn mình một hồi, hắn cũng không thèm tranh cãi với tiểu đạo sĩ này, nội gián thì nội gián, hắn sợ gì. Đoạn Bá Hùng, đừng nghĩ rằng ông cử nội gián vào sẽ khiến tôi không thể tiếp tục bới móc bí mật, chẳng qua chỉ là một tên tiểu đạo sĩ, tôi là luyện đan sư, lại không có mê hồn hương để hạ cho hắn bất tỉnh hay sao?
Vũ Minh nghĩ đến đây liền cười khà khà, trong mỗi một bữa ăn mà phái Trịnh Đô đưa đến mỗi ngày, trong thức ăn đều có một lượng thảo dược nhất định. Vũ Minh nhiều lần để ý, cuối cùng không ngờ lại tìm ra được mấy loại thảo dược có thể luyện được Mê Hồn Đan trong kiếp trước. Mặc dù những loại thảo dược này đều đã được nấu chín, nhưng mà với khả năng của Vũ Minh, vẫn có thể đem hỏa hồn luyện thành Hoàn Lộ đem ra sử dụng đánh cho Bì Do tiểu đạo này bất tỉnh.
Vũ Minh nghĩ xong, liền vuốt vuốt khuôn mặt nhẵn nhụi, tìm một góc phòng kín đạo ngồi xuống, mà lại gọi con Dơi Quỷ đến trò chuyện giải khuây.
Bì Do kia thấy Vũ Minh không tiếp tục quan tâm đến mình, lại nghĩ rằng câu nói vừa rồi của mình có trọng lượng, khiến tên dở người kia chỉnh đốn suy nghĩ lại, cho nên liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, đem hai mắt nhắm lại, bắt đầu điều tức dưỡng khí, mặc kệ một người một Dơi kì lạ ngồi ở bên kia.
Mà Vũ Minh sau khi thấy Bì Do tiểu đạo đã chìm sâu vào điều tức, lúc này mới ghé tai con Dơi Quỷ nói nhỏ:
- Nhiệm vụ của mày cực kỳ lớn lao!
Con Dơi Quỷ nghe đến đây liền trịnh trọng gật đầu cực kỳ nghiêm túc, mà Vũ Minh lại nói tiếp:
- Đó chính là phải canh gác tên tiểu đạo sĩ kia, hắn có bất cứ động tĩnh gì, đều phải báo cho tao biết!
Con Dơi Quỷ nghe xong, hai con mắt hếch lên khinh thường, đem đôi cánh vỗ vỗ ngực ý nói Vũ Minh cứ yên tâm mà giao cho nó chuyện này.
Mà Vũ Minh thấy con Dơi Quỷ đồng ý nhanh như vậy lại càng không yên tâm về nó, nói:
- Mày không được làm lỡ chuyện của tao, nếu để hắn cho Đoạn Bá Hùng biết được chuyện gì, tao liền nhổ hai cái răng nhỏ của mày, cho nhịn ăn cả tháng!
Con Dơi Quỷ nghe đến đây liền kêu chít chít đầy kinh sợ.
Mà tiếng con Dơi náo động, vô tình kinh động Bì Do khiến thân hình hắn hơi giật giật.
Vũ Minh nhìn thấy liền vội vàng đưa tay lên miệng ra dấu yên lặng, mà con Dơi Quỷ nhìn thấy cũng biết vừa rồi mình quá xung động, kinh động đối phương, cho nên cũng nép sát vào thân người Vũ Minh, rón rén quan sát.
Vũ Minh nhìn một lúc, thấy Bì Do tiểu đạo kia không có động tĩnh gì, mới thở phào nhẹ nhõm. Mà con Dơi Quỷ nhìn thấy vậy, khuôn mặt nó cũng như được thả lỏng, cực kỳ khoan khoái.
Vũ Minh lại nhìn con Dơi Quỷ tiếp tục hỏi:
- Còn chuyện mấy ngày này lệnh cho mày tìm lối nhỏ ra ngoài đã thấy chưa?
Con Dơi Quỷ vội vã gật đầu:
- Chít chít!
Nó chỉ kêu lên những âm thanh chít chít, nhưng mà lần nào Vũ Minh cũng đều hiểu được ý nó muốn nói gì. Nó nói rằng nó không tìm thấy đường ra vừa người, nhưng mà vừa thân mình nó thì có.
Vũ Minh cũng gật đầu nói:
- Vừa người mày là được rồi, tao muốn mày đem một bức thư ra ngoài, nhân tiện đem luôn cả thư từ ngoài vào trong, để tao còn biết được tình hình bên ngoài bây giờ như thế nào rồi!
Con Dơi Quỷ gật đầu, lại tiếp tục nghe Vũ Minh phân việc. Vũ Minh lại nói tiếp:
- Ngoài việc ra ngoài lấy thư ăn vặt của mày hàng ngày, à, còn cả cộng thêm quan sát tên tiểu đạo này nữa, thì mày cũng phải dành thời gian tìm kiếm một số thứ nguyên liệu!
Vũ Minh đơn giản đem một đống nguyên liệu luyện chế Hoàn Đan cấp thấp cho con Dơi Quỷ tìm kiếm, con Dơi Quỷ mặc dù chẳng biết các loại thảo dược kia là cái gì, nhưng mà qua sự miêu tả của Vũ Minh, nó cũng gật đầu lia lịa đồng ý.
Vũ Minh nói xong, liền trịnh trọng gật đầu tán thưởng nó, nói:
- Tốt lắm, chỉ cần mày chăm chỉ làm việc, ngày viên ngọc lục bảo này trở về với mày không còn xa nữa!
Con Dơi Quỷ nghe đến ngọc lục bảo hai mắt liền sáng lên, nhưng mà lại nghe thấy Vũ Minh treo giải sẽ trả lại, nó liền hiện bộ mặt giễu cợt không tin, sau đó xải cánh bay vào lối rẽ hang động biến mất.
Vũ Minh sau khi tiễn chân được con Dơi Quỷ, lúc này mới cẩn thận nhìn Bì Do tiểu đạo trước mắt một lượt, rồi mới rút từ trong túi quần ra một cái nọc màu xanh, đây chính là nọc của Băng Tuyền Thú. Hắn sai con Dơi quỷ đi tìm kiếm các loại thảo dược kia, mục đích chính cũng là để thử nghiệm một loại Hoàn Đan mới mà hắn vừa nghĩ ra, có công hiệu cực lớn.