Loại Hoàn Đan này nghĩ qua cũng đã thấy dọa người rồi, ngoài công hiệu có thể băng toàn bộ kinh mạch đối phương, thứ hai nếu biết lợi dụng, lại có thể liều mạng trùng kích kinh mạch, đem những điểm chướng ngại đóng băng rồi đánh vỡ. Nói chung, loại Hoàn Đan này hắn mới nghiên cứu, dĩ nhiên đối với người biết dùng thì cực kỳ có tác dụng, mà đối với người không biết dùng, lại cực kỳ có hại.
Vũ Minh lại đem Vạn Niên Bí Tịch ra đặt ngay ngắn trước mắt, rồi giở đến đoạn Vạn Niên Bí Tịch có nhắc đến, Cực Địa Kiếm Vũ Quyết.
Vũ Minh đem pháp quyết của Cực Địa Kiếm Vũ Quyết lẩm nhẩm trong đầu, trên miệng thì lại nhẩm toàn bằng ngôn ngữ của Đông Á Đại Lục.
Trong Cực Địa Kiếm Vũ Quyết có nhắc đến, muốn luyện thành loại kiếm kĩ này, phải đem toàn bộ ba cái đại mạch chính đặt làm trung tâm, sau đó phát triển Chân nguyên từ các đại mạch phụ, đem Chân nguyên không ngừng lưu chuyển tôi luyện ra những đoạn đường kinh mạch mạnh mẽ nhất dẫn đến đầu quyền, đầu cước, để rồi sau đó đem Chân nguyên phát huy tác dụng ra bên ngoài, để có thể khiến người tu luyện sử dụng được Chân nguyên không chỉ ngoài việc tự bảo vệ lấy bản thân, mà còn có thể đem Chân nguyên xuất ra ngoài cơ thể, đem đi công kích đối phương. Mà việc Chân nguyên xuất thể để có thể đánh nhau, với tu vi bây giờ của Vũ Minh việc này là cực kỳ khó. Ở Đông Á Đại Lục, bí kĩ để chiến đấu, đều dùng xuất Chân nguyên ra ngoài cơ thể làm nền tảng công kích, những loại bí kĩ này không hiếm, chỉ có điều những loại bí kĩ này đều cần những điều kiện cốt yếu, đó chính là tu vi phải từ hạ cấp Đạo Sư trở lên. Bởi vì chỉ có tu vi là hạ cấp Đạo Sư, mới có đầy đủ những điều kiện tối thiểu, để kinh mạch rộng lớn, đem được một lượng Chân nguyên khổng lồ xuất ra bên ngoài công kích đối thủ. Mà Vũ Minh hiện giờ chỉ có tu vi là Trung Đạo Học, tự nhiên việc xuất Chân nguyên ra ngoài để đánh nhau là cực kỳ viển vông. Nhưng mà từ khi hắn tiếp thu Cực Địa Kiếm Vũ Quyết, lại không ngờ rằng loại kiếm kĩ này có thể biến cái điều gọi là chân lý kia, một mực phá tan. Ai nói là Đạo Học cảnh không thể xuất ra Chân nguyên, ai nói rằng Đạo Học cảnh không có kiếm kĩ hùng hậu. Tất cả những điều trên đều có khả năng xảy ra, cái Cực Địa Kiếm Vũ Quyết này cực kỳ tà dị, không hề mở rộng kinh mạch cho hắn, nhưng mà vẫn đơn giản đem kinh mạch của hắn cải tạo thành một đường, đem các bộ vị quan trọng nhất sửa sang thành một con đường cao tốc, đem toàn bộ Chân nguyên trữ tồn, một lần sử dụng Cực Địa Kiếm Vũ Quyết, toàn bộ bắn ra bên ngoài. Mà một lần sử dụng chiêu này, liền có thể đấu ngang được với một Hạ Cấp Đạo Sư, bởi vì thủ đoạn công kích bằng Chân nguyên, chỉ có thể là từ Hạ Cấp Đạo Sư trở lên mới có thể làm được mà thôi.
Vũ Minh lần đầu tiên luyện thức đầu tiên của Cực Địa Kiếm Vũ Quyết, cảm thấy bàn tay, bàn chân, đỉnh đầu đều thấy ê nhức, sau một hồi tu luyện vất vả, hắn luyện được thức đầu tiên là Phá Mạch. Trong đoạn tiếp theo của Cực Địa Kiếm Vũ Quyết, thức thứ hai là Xuất Khí. Vũ Minh mấy ngày nay đều chăm chỉ thực tập, nhưng mà hắn không hiểu sao Chân nguyên của hắn cứ tiến vào đường nhỏ đánh ra đầu quyền, liền tan rã toàn bộ. Mà Chân nguyên bắn ra ngoài lại rất nhỏ giọt, đủ thấy thức thứ nhất Phá Mạch thì cực kỳ dễ, nhưng thức thứ hai là xuất khí, cái chính yếu để khiến hắn có thể đem Chân nguyên tham gia chiến đấu, lại luyện mãi không có thành. Giá như hắn đang ở bên ngoài, đem lũ dã thú tôi luyện một men, tự nhiên sẽ có cảm ngộ, không chừng có thể đem chiêu Cực Địa Kiếm Vũ Quyết thức thứ hai này luyện thành.
Mà trong lúc hắn ngao ngán, suy ngẫm lại công thức kiếm kĩ, liên tục đem Chân nguyên thực tập đánh ra đầu quyền. Liền nghe thấy giọng nói nhàn nhạt từ sau lưng vang tới:
- Ngươi muốn luyện thành loại kiếm kĩ này, đương nhiên là phải thực hành rất nhiều, mà phải là trong hoàn cảnh cực kỳ khó khăn mới được!
Vũ Minh nghe thấy giọng nói này, liền cực kỳ giật mình kinh hãi, quay đầu lại thì nhìn thấy tiểu đạo Bì Dao đang mở to mắt tươi cười nhìn hắn.
Vũ Minh lắp bắp:
- Ngươi! Ngươi tỉnh từ lúc nào?
Bì Do vuốt râu nói:
- Ta đâu có lịm đi lúc nào đâu mà tỉnh, những gì ngươi và con vật kia trò chuyện ta đều nghe thấy hết! Ta chỉ kì lạ là tại sao ngươi lại có thể hiểu được tiếng của một con Dơi?
Vũ Minh hoảng sợ nói:
- Không liên quan đến ngươi! Ngươi đã nghe thấy những gì?
Bì Do lắc lắc đầu nói:
- Ngươi không cần phải lo lắng, ta không phải nội gián thì dĩ nhiên là không phải là nội gián. Sở dĩ ta được vào Ẩn Quan Điện này, chính là vì ta cũng tu luyện kiếm kĩ như ngươi mà thôi. Ta xuất được ra kiếm khí…
Vũ Minh chợt giật mình kêu lên:
- Ngươi nói cái gì? “Kiếm khí!”
Hắn chính là không tin vào lỗ tai mình, kiếm khí, chỉ có người nào là Tiên Thiên Đạo Sư trong truyền thuyết mới có thể đánh ra mà thôi, tương tự như Võ Đạo Tôn Sư vậy, có điều trường hợp người có tu vi thấp hơn có thể đánh ra kiếm khí vẫn có khả năng xảy ra, nhưng mà khả năng này cực thấp, hơn nữa loại người này lại cực kỳ hiếm hoi. Một lần xuất hiện đều là thiên kiêu trong những lớp người. Bì Do này, thực sự có thể đánh ra được kiếm khí hay sao?
Tuy nhiên Vũ Minh vẫn vô cùng khẩn trương nói:
- Cứ cho rằng những điều ngươi nói là đúng, ngươi không phải là nội gián, nhưng mà võ học là bí mật, ngươi làm sao có thể nhìn ra kiếm kĩ của ta là kiếm kĩ gì! Lại có thể nói rõ một cách tường tận như thế?
Bì Do cười lắc đầu:
- Ta đương nhiên không biết loại kiếm kĩ mà ngươi tu luyện là gì, có điều ta là người luyện kiếm, có thể không nhận ra những điều tối cơ bản hay sao. Chuyện mà ngươi đang cố làm, cũng giống như việc ta cố đánh được ra kiếm khí vậy, nhìn qua thì khác, nhưng mà về bản chất lại giống nhau!
Vũ Minh nghe đến đây, cảm giác không ổn mới dần áp xuống, lại nghe Bì Do kia nói tiếp, giải thích tiếp, có khả năng Bì Do này lý giải là rất đúng. Không chừng mình từ trong lời nói kinh nghiệm của gã này, lại có thể tìm ra con đường luyện được thức thứ hai của Cực Địa Kiếm Vũ Quyết cũng nên.
Bì Do lại nói:
- Ngươi muốn luyện tiếp loại kiếm kĩ kia, chỉ có một con đường, chính là tìm người mà khiêu chiến!
Vũ Minh lẩm bẩm nhắc lại:
- Tìm người mà khiêu chiến sao? Ngươi nói là tìm người mà khiêu chiến.
Bì Do trịnh trọng gật đầu nói:
- Sở dĩ có những người có thể luyện kiếm đến mức xuất thần nhập hóa, tối ưu võ công của mình, đó là nhờ vào khiêu chiến không ngừng. Ta được đặc cách vào Ẩn Quan Điện tu luyện, thực tế không phải chỉ là vào đây để ngẫm nghĩ liên tục như vậy, mà là vì mỗi một khoảng thời gian trong ngày, ta có thể thỉnh các vị lão tổ khiêu chiến, gặp những đối thủ càng mạnh, ta giác ngộ càng lớn, kiếm kĩ, đương nhiên tiến một bước càng dài.
Vũ Minh con mắt vấn dè chừng:
- Điều ngươi nói là thật?
Bì Do gật đầu nói:
- Tiểu huynh đệ, xem ra ngươi cũng là người trong kiếm đạo, chi bằng trong lúc rảnh rỗi, hai chúng ta tỉ thí một phen, không chừng lại ngộ ra được điều gì đó, ta cũng rất vui lòng trợ giúp ngươi!
Vũ Minh suy nghĩ cực kì cẩn trọng, ngước đầu lên rồi lại cúi xuống, suy tính liên tục, cuối cùng tự bấm bụng nói:
- Dù sao hắn cũng đã biết, bại lộ rồi, chi bằng cứ thử một phen xem sao, biết đâu lại có kỳ ngộ trong này!
Vũ Minh suy nghĩ xong, liền ngửa mặt nhìn Bì Do trịnh trọng gật đầu nói:
- Được, ta đồng ý đấu với ngươi!
Bì Do con mắt sáng ngời nói:
- Được, chúng ta so tài một phen!
Bì Do cẩn thận đứng lên, đem ngực ưỡn cao, bàn tay vươn ra đầy khí thế, tay đem đặt lên vỏ kiếm. Rồi chợt gã đem kiếm rút ra ném về phía Vũ Minh. Vũ Minh nhanh tay bắt lấy thanh kiếm, vẫn chưa hiểu là có chuyện gì xảy ra. Bì Do đã nói:
- Luyện kiếm kĩ thì cần phải có kiếm, ta có thể đánh ra kiếm khí, đương nhiên luận về võ học là hơn ngươi, nên ta chỉ cần một vỏ kiếm để đọ sức, còn ngươi sẽ dùng kiếm kia để đấu với ta.
Vũ Minh đến đây thì cũng đã hiểu, Bì Do này là muốn đọ sức chấp hắn một phen, cho hắn dùng vũ khí, còn mình chỉ dùng vỏ kiếm mà thôi.
Vũ Minh cũng cực kỳ không khách khí, đem chuôi kiếm nắm chặt, thể theo tâm pháp của Cực Địa Kiếm Vũ Quyết, lẩm nhẩm đọc kĩ lại một lần, sau đó vươn mình đầy khí thế, cuối cùng quát to:
- Xem đây!
Vũ Minh khí thế đem một kiếm chém mạnh về phía trước, đem Cực Địa Kiếm Vũ Quyết thức thứ hai Xuất khí vận dụng, nhưng mà Chân nguyên vẫn bị chạy ra tán loạn. Mà Bì Do thì cực kì nhàn nhã, đem võ kiếm gạt bay đường kiếm của Vũ Minh chém tới một cách dễ dàng, bộ dáng khoan thai nói:
- Kiếm chưa tinh chưa chuẩn, lại có lực đạo nhẹ nhàng, vẫn còn kém lắm! Tiểu huynh đệ, ngươi xem ra còn có tu vi cao hơn ta, nhưng mà vì vận dụng kiếm quá kém, dẫn đến một phần mười sức lực cũng chưa phát huy hết được!
Vũ Minh cực kỳ kinh dị, thảng thốt kêu lên:
- Một phần mười uy lực cũng không phát huy được?
Hắn đối với vấn đề này cực kỳ kinh ngạc, xưa nay cảnh giới Thượng Đạo Học, đúng là chỉ dựa vào thân pháp mau lẹ là chính, còn về tu vi lực đạo đúng là tận dụng không triệt để. Đây có lẽ chính là điểm khác biệt giữa người Tu võ và người Tu chân. Người tu võ thì tu vi không hẳn là đi liền với thực lực, còn người tu chân thì tu vi chính là nền tảng của một cuộc đọ sức.
Vũ Minh nghe Bì Do giảng giải một hồi, cũng cực kỳ tiếp thu, theo đó hắn đánh ra những đường kiếm tiếp theo lại cẩn trọng hơn rất nhiều. Cơ hồ tạm thời đều cố gắng vận dụng đường kiếm tinh chuẩn, đem Chân nguyên xuất ra không còn hỗn loạn như trước nữa, mà lại từ từ điều hòa lũ Chân nguyên như một phần thân thể, dễ dàng đem ký thác vào đường kiếm.
Vũ Minh lại đem Vạn Niên Bí Tịch ra đặt ngay ngắn trước mắt, rồi giở đến đoạn Vạn Niên Bí Tịch có nhắc đến, Cực Địa Kiếm Vũ Quyết.
Vũ Minh đem pháp quyết của Cực Địa Kiếm Vũ Quyết lẩm nhẩm trong đầu, trên miệng thì lại nhẩm toàn bằng ngôn ngữ của Đông Á Đại Lục.
Trong Cực Địa Kiếm Vũ Quyết có nhắc đến, muốn luyện thành loại kiếm kĩ này, phải đem toàn bộ ba cái đại mạch chính đặt làm trung tâm, sau đó phát triển Chân nguyên từ các đại mạch phụ, đem Chân nguyên không ngừng lưu chuyển tôi luyện ra những đoạn đường kinh mạch mạnh mẽ nhất dẫn đến đầu quyền, đầu cước, để rồi sau đó đem Chân nguyên phát huy tác dụng ra bên ngoài, để có thể khiến người tu luyện sử dụng được Chân nguyên không chỉ ngoài việc tự bảo vệ lấy bản thân, mà còn có thể đem Chân nguyên xuất ra ngoài cơ thể, đem đi công kích đối phương. Mà việc Chân nguyên xuất thể để có thể đánh nhau, với tu vi bây giờ của Vũ Minh việc này là cực kỳ khó. Ở Đông Á Đại Lục, bí kĩ để chiến đấu, đều dùng xuất Chân nguyên ra ngoài cơ thể làm nền tảng công kích, những loại bí kĩ này không hiếm, chỉ có điều những loại bí kĩ này đều cần những điều kiện cốt yếu, đó chính là tu vi phải từ hạ cấp Đạo Sư trở lên. Bởi vì chỉ có tu vi là hạ cấp Đạo Sư, mới có đầy đủ những điều kiện tối thiểu, để kinh mạch rộng lớn, đem được một lượng Chân nguyên khổng lồ xuất ra bên ngoài công kích đối thủ. Mà Vũ Minh hiện giờ chỉ có tu vi là Trung Đạo Học, tự nhiên việc xuất Chân nguyên ra ngoài để đánh nhau là cực kỳ viển vông. Nhưng mà từ khi hắn tiếp thu Cực Địa Kiếm Vũ Quyết, lại không ngờ rằng loại kiếm kĩ này có thể biến cái điều gọi là chân lý kia, một mực phá tan. Ai nói là Đạo Học cảnh không thể xuất ra Chân nguyên, ai nói rằng Đạo Học cảnh không có kiếm kĩ hùng hậu. Tất cả những điều trên đều có khả năng xảy ra, cái Cực Địa Kiếm Vũ Quyết này cực kỳ tà dị, không hề mở rộng kinh mạch cho hắn, nhưng mà vẫn đơn giản đem kinh mạch của hắn cải tạo thành một đường, đem các bộ vị quan trọng nhất sửa sang thành một con đường cao tốc, đem toàn bộ Chân nguyên trữ tồn, một lần sử dụng Cực Địa Kiếm Vũ Quyết, toàn bộ bắn ra bên ngoài. Mà một lần sử dụng chiêu này, liền có thể đấu ngang được với một Hạ Cấp Đạo Sư, bởi vì thủ đoạn công kích bằng Chân nguyên, chỉ có thể là từ Hạ Cấp Đạo Sư trở lên mới có thể làm được mà thôi.
Vũ Minh lần đầu tiên luyện thức đầu tiên của Cực Địa Kiếm Vũ Quyết, cảm thấy bàn tay, bàn chân, đỉnh đầu đều thấy ê nhức, sau một hồi tu luyện vất vả, hắn luyện được thức đầu tiên là Phá Mạch. Trong đoạn tiếp theo của Cực Địa Kiếm Vũ Quyết, thức thứ hai là Xuất Khí. Vũ Minh mấy ngày nay đều chăm chỉ thực tập, nhưng mà hắn không hiểu sao Chân nguyên của hắn cứ tiến vào đường nhỏ đánh ra đầu quyền, liền tan rã toàn bộ. Mà Chân nguyên bắn ra ngoài lại rất nhỏ giọt, đủ thấy thức thứ nhất Phá Mạch thì cực kỳ dễ, nhưng thức thứ hai là xuất khí, cái chính yếu để khiến hắn có thể đem Chân nguyên tham gia chiến đấu, lại luyện mãi không có thành. Giá như hắn đang ở bên ngoài, đem lũ dã thú tôi luyện một men, tự nhiên sẽ có cảm ngộ, không chừng có thể đem chiêu Cực Địa Kiếm Vũ Quyết thức thứ hai này luyện thành.
Mà trong lúc hắn ngao ngán, suy ngẫm lại công thức kiếm kĩ, liên tục đem Chân nguyên thực tập đánh ra đầu quyền. Liền nghe thấy giọng nói nhàn nhạt từ sau lưng vang tới:
- Ngươi muốn luyện thành loại kiếm kĩ này, đương nhiên là phải thực hành rất nhiều, mà phải là trong hoàn cảnh cực kỳ khó khăn mới được!
Vũ Minh nghe thấy giọng nói này, liền cực kỳ giật mình kinh hãi, quay đầu lại thì nhìn thấy tiểu đạo Bì Dao đang mở to mắt tươi cười nhìn hắn.
Vũ Minh lắp bắp:
- Ngươi! Ngươi tỉnh từ lúc nào?
Bì Do vuốt râu nói:
- Ta đâu có lịm đi lúc nào đâu mà tỉnh, những gì ngươi và con vật kia trò chuyện ta đều nghe thấy hết! Ta chỉ kì lạ là tại sao ngươi lại có thể hiểu được tiếng của một con Dơi?
Vũ Minh hoảng sợ nói:
- Không liên quan đến ngươi! Ngươi đã nghe thấy những gì?
Bì Do lắc lắc đầu nói:
- Ngươi không cần phải lo lắng, ta không phải nội gián thì dĩ nhiên là không phải là nội gián. Sở dĩ ta được vào Ẩn Quan Điện này, chính là vì ta cũng tu luyện kiếm kĩ như ngươi mà thôi. Ta xuất được ra kiếm khí…
Vũ Minh chợt giật mình kêu lên:
- Ngươi nói cái gì? “Kiếm khí!”
Hắn chính là không tin vào lỗ tai mình, kiếm khí, chỉ có người nào là Tiên Thiên Đạo Sư trong truyền thuyết mới có thể đánh ra mà thôi, tương tự như Võ Đạo Tôn Sư vậy, có điều trường hợp người có tu vi thấp hơn có thể đánh ra kiếm khí vẫn có khả năng xảy ra, nhưng mà khả năng này cực thấp, hơn nữa loại người này lại cực kỳ hiếm hoi. Một lần xuất hiện đều là thiên kiêu trong những lớp người. Bì Do này, thực sự có thể đánh ra được kiếm khí hay sao?
Tuy nhiên Vũ Minh vẫn vô cùng khẩn trương nói:
- Cứ cho rằng những điều ngươi nói là đúng, ngươi không phải là nội gián, nhưng mà võ học là bí mật, ngươi làm sao có thể nhìn ra kiếm kĩ của ta là kiếm kĩ gì! Lại có thể nói rõ một cách tường tận như thế?
Bì Do cười lắc đầu:
- Ta đương nhiên không biết loại kiếm kĩ mà ngươi tu luyện là gì, có điều ta là người luyện kiếm, có thể không nhận ra những điều tối cơ bản hay sao. Chuyện mà ngươi đang cố làm, cũng giống như việc ta cố đánh được ra kiếm khí vậy, nhìn qua thì khác, nhưng mà về bản chất lại giống nhau!
Vũ Minh nghe đến đây, cảm giác không ổn mới dần áp xuống, lại nghe Bì Do kia nói tiếp, giải thích tiếp, có khả năng Bì Do này lý giải là rất đúng. Không chừng mình từ trong lời nói kinh nghiệm của gã này, lại có thể tìm ra con đường luyện được thức thứ hai của Cực Địa Kiếm Vũ Quyết cũng nên.
Bì Do lại nói:
- Ngươi muốn luyện tiếp loại kiếm kĩ kia, chỉ có một con đường, chính là tìm người mà khiêu chiến!
Vũ Minh lẩm bẩm nhắc lại:
- Tìm người mà khiêu chiến sao? Ngươi nói là tìm người mà khiêu chiến.
Bì Do trịnh trọng gật đầu nói:
- Sở dĩ có những người có thể luyện kiếm đến mức xuất thần nhập hóa, tối ưu võ công của mình, đó là nhờ vào khiêu chiến không ngừng. Ta được đặc cách vào Ẩn Quan Điện tu luyện, thực tế không phải chỉ là vào đây để ngẫm nghĩ liên tục như vậy, mà là vì mỗi một khoảng thời gian trong ngày, ta có thể thỉnh các vị lão tổ khiêu chiến, gặp những đối thủ càng mạnh, ta giác ngộ càng lớn, kiếm kĩ, đương nhiên tiến một bước càng dài.
Vũ Minh con mắt vấn dè chừng:
- Điều ngươi nói là thật?
Bì Do gật đầu nói:
- Tiểu huynh đệ, xem ra ngươi cũng là người trong kiếm đạo, chi bằng trong lúc rảnh rỗi, hai chúng ta tỉ thí một phen, không chừng lại ngộ ra được điều gì đó, ta cũng rất vui lòng trợ giúp ngươi!
Vũ Minh suy nghĩ cực kì cẩn trọng, ngước đầu lên rồi lại cúi xuống, suy tính liên tục, cuối cùng tự bấm bụng nói:
- Dù sao hắn cũng đã biết, bại lộ rồi, chi bằng cứ thử một phen xem sao, biết đâu lại có kỳ ngộ trong này!
Vũ Minh suy nghĩ xong, liền ngửa mặt nhìn Bì Do trịnh trọng gật đầu nói:
- Được, ta đồng ý đấu với ngươi!
Bì Do con mắt sáng ngời nói:
- Được, chúng ta so tài một phen!
Bì Do cẩn thận đứng lên, đem ngực ưỡn cao, bàn tay vươn ra đầy khí thế, tay đem đặt lên vỏ kiếm. Rồi chợt gã đem kiếm rút ra ném về phía Vũ Minh. Vũ Minh nhanh tay bắt lấy thanh kiếm, vẫn chưa hiểu là có chuyện gì xảy ra. Bì Do đã nói:
- Luyện kiếm kĩ thì cần phải có kiếm, ta có thể đánh ra kiếm khí, đương nhiên luận về võ học là hơn ngươi, nên ta chỉ cần một vỏ kiếm để đọ sức, còn ngươi sẽ dùng kiếm kia để đấu với ta.
Vũ Minh đến đây thì cũng đã hiểu, Bì Do này là muốn đọ sức chấp hắn một phen, cho hắn dùng vũ khí, còn mình chỉ dùng vỏ kiếm mà thôi.
Vũ Minh cũng cực kỳ không khách khí, đem chuôi kiếm nắm chặt, thể theo tâm pháp của Cực Địa Kiếm Vũ Quyết, lẩm nhẩm đọc kĩ lại một lần, sau đó vươn mình đầy khí thế, cuối cùng quát to:
- Xem đây!
Vũ Minh khí thế đem một kiếm chém mạnh về phía trước, đem Cực Địa Kiếm Vũ Quyết thức thứ hai Xuất khí vận dụng, nhưng mà Chân nguyên vẫn bị chạy ra tán loạn. Mà Bì Do thì cực kì nhàn nhã, đem võ kiếm gạt bay đường kiếm của Vũ Minh chém tới một cách dễ dàng, bộ dáng khoan thai nói:
- Kiếm chưa tinh chưa chuẩn, lại có lực đạo nhẹ nhàng, vẫn còn kém lắm! Tiểu huynh đệ, ngươi xem ra còn có tu vi cao hơn ta, nhưng mà vì vận dụng kiếm quá kém, dẫn đến một phần mười sức lực cũng chưa phát huy hết được!
Vũ Minh cực kỳ kinh dị, thảng thốt kêu lên:
- Một phần mười uy lực cũng không phát huy được?
Hắn đối với vấn đề này cực kỳ kinh ngạc, xưa nay cảnh giới Thượng Đạo Học, đúng là chỉ dựa vào thân pháp mau lẹ là chính, còn về tu vi lực đạo đúng là tận dụng không triệt để. Đây có lẽ chính là điểm khác biệt giữa người Tu võ và người Tu chân. Người tu võ thì tu vi không hẳn là đi liền với thực lực, còn người tu chân thì tu vi chính là nền tảng của một cuộc đọ sức.
Vũ Minh nghe Bì Do giảng giải một hồi, cũng cực kỳ tiếp thu, theo đó hắn đánh ra những đường kiếm tiếp theo lại cẩn trọng hơn rất nhiều. Cơ hồ tạm thời đều cố gắng vận dụng đường kiếm tinh chuẩn, đem Chân nguyên xuất ra không còn hỗn loạn như trước nữa, mà lại từ từ điều hòa lũ Chân nguyên như một phần thân thể, dễ dàng đem ký thác vào đường kiếm.