Thanh niên tên Quân hơi cúi đầu, cuối cùng như đang suy nghĩ chuyện gì, liền dừng lại một lát, sau đó nhanh chóng gật đầu nói:
- Anh Bái, em hiểu rồi! Mãnh gia băng này, lão Mãnh đã đến lúc phải nhả rồi. Em sẽ chuẩn bị ngày hành động, anh cứ tin tưởng vào em!
Trung niên tên Bái cũng gật đầu nói:
- Đồng Văn Bái tôi sẽ không quên phần ơn nghĩa này của cậu, mà Nguyễn Tử Quân cậu, cũng không bao giờ được phụ lấy lòng tin của tôi. Họ Đồng của tôi, có thể đứng lên để trả thù hay không, đều dựa vào một lần này. Thắng liền làm vua, thua liền làm giặc. Tính mạng của anh Bái này giao cho cậu, nhớ lấy…
Thanh niên tên Nguyễn Tử Quân cũng gật đầu:
- Anh Bái, dĩ nhiên em nhớ kĩ!
Nguyễn Tử Quân hứa chắc nịch xong một câu, liền quay đầu bước đi, từ trong túi áo veston của mình rút ra một chiếc điện thoại, nhỏ giọng nói với đầu dây bên kia điều gì đó. Sau đó Nguyễn Tử Quân ngồi lên một chiếc Ducati loại phiên bản 1199, tay phải rồ ga phóng nhanh đi, gió liên tục luồn qua áo anh ta, khiến cho tà áo veston bay phấp phới khiến Nguyễn Tử Quân cực kỳ lãng tử đẹp trai.
Nguyễn Tử Quân vừa mới đi rồi, đôi mắt của Đồng Văn Bái cũng hơi híp lại một chút. Từ một góc đại sảnh của tòa nhà Mãnh gia, phía sau quầy lễ tân, chợt một người đàn ông bước ra. Người này độ tuổi chừng ngoài ba mươi, thân hình rắn chắc, quần áo trên người mặc không phải là hàng hiệu, nhưng chất liệu cũng cực tốt. Chỉ có điều sắc mặt người này không được tốt cho lắm, dường như là đang có bệnh nặng trong người.
Người đàn ông này bước đến trước mặt Đồng Văn Bái, mặt hơi cúi gằm nói nhỏ:
- Nếu như cậu vẫn còn muốn vì họ Đồng trả thù, tốt nhất không nên mạo hiểm. Nếu vì một người này mà khiến kế hoạch của chúng ta bị hỏng, cậu không còn bất cứ cơ hội nào để trả thù cho họ Đồng nữa đâu. Nên nhớ là không cần phải quá cố chấp, dù sao bên phía chúng ta vẫn còn có SSAD hậu thuẫn.
Đồng Văn Bái hơi cau mày một cái nói:
- Anh Thành, chị Uyên tuy mang họ Đồng, nhưng cũng đã theo nhà chồng hai mươi năm nay rồi. Thuyền theo lái, gái theo chồng, theo lý thì SSAD chẳng có gì có thể thuận theo mà giúp đỡ chúng ta cả. Cái chúng ta cần chính là dựa vào thực lực của chính mình, hơn nữa thằng cháu con của chị Uyên cũng bị tàn tật, SSAD sợ là sẽ không vì chị Uyên mà ra sức vì chúng ta…
Người đàn ông tên Thành nói:
- Nếu không thử sao có thể chắc chắn, đây cũng là một sự lựa chọn, việc gì cậu phải mạo hiểm lớn đến như vậy?
Đồng Văn Bái lắc lắc đầu:
- Anh Thành, anh không hiểu, người trong giang hồ một khi đã dấn thân vào thì tay sẽ nhuốm đầy máu đỏ. Em không tranh thủ vào lúc này còn chút sức lực mà tranh cướp, sau này già rồi không còn sức, lực bất tòng tâm, cuối cùng cũng sẽ thành một loại kiến hôi thí mạng cho người ta mà thôi. Đây chính là quy luật của giang hồ, bất biến, không chết không ngừng. Thà một phút huy hoàng, còn hơn ngàn năm le lói, anh tốt nhất đừng cố ngăn cản em…
Người đàn ông tên Thành thở dài lắc đầu nói:
- Chú đã cố chấp như thế anh còn cố ngăn cản làm gì, chỉ hy vọng là chú giữ mình cho tốt. Anh đi Tam Giác Vàng chuyến này nếu thành công, liền có một món tiền lớn, có thể gây dựng lại được thế lực dòng họ, cũng coi như là giữ được một phần hương hỏa. Mọi chuyện ở đây xem như đều trông cậy vào chú rồi. Tốt nhất nên tự giữ mình, làm việc nên cẩn trọng, đừng cẩu thả mà mất đi cơ hội…
Đồng Văn Bái gật đầu nói:
- Được rồi! Anh nói nhiều như vậy cũng là để ngăn em vào chỗ chết, nhưng việc buôn ma túy của anh cũng không phải là lao vào chỗ chết hay sao. Suy cho cùng anh với em đều không có gì khác nhau, đều muốn liều mạng trùng hưng kiến nghiệp nhà họ Đồng, không phải sao?
Người đàn ông tên Thành cười ha ha nói:
- Anh em chúng ta đều là người nhà họ Đồng, đều có máu của họ Đồng chảy trong người, tính cách quả thực rất giống nhau. Anh không khác chú, mà chú cũng không khác anh. Chỉ khác là con đường chúng ta lựa chọn ban đầu mà thôi, chú là người được kì vọng thấp nhất trong dòng họ, sớm bị coi là kẻ bị vứt đi. Anh lại là thằng chỉ biết dùng đến nắm đấm, cũng bị bố mẹ đuổi ra khỏi nhà. Bây giờ cuối cùng để trùng hưng sự nghiệp, lại vẫn cần những kẻ bại hoại như chúng ta. Chú vào giang hồ, anh đi buôn lậu, chắc cũng là số trời.
Đồng Văn Bái cũng cười nhạt nói:
- Phải, hẳn là số trời khiến chúng ta từ hai kẻ dưới đáy xã hội, lại là người có thể nắm được tia hy vọng đứng lên.
Người đàn ông tên Thành gật gật đầu, thở dài một cái, sau đó quay lưng hướng phía cửa bước đi, nói vọng lại:
- Nếu như một trong hai chúng ta thành công, sau này đều phải lập bàn thờ ở từ đường dòng họ, lập hai chúng ta làm chi chính, vì họ Đồng ra sức đến mạng cũng không cần. Anh chết chú phải lập, mà chú chết thì anh sẽ lập…
Đồng Văn Bái cũng nói lớn khí thế:
- Anh Thành, những lời này của anh thằng Bái này sẽ không quên, nếu một ngày một trong hai anh em chúng ta chết đi, một người còn lại nhất định phải lập bàn thờ làm chi riêng, con cháu họ Đồng sau này phải tưởng nhớ hương khói không ngừng, vì một trong hai người chúng ta đã đưa họ Đồng có thể huy hoàng như xưa…
Người đàn ông tên Thành chợt dừng bước chân, cánh tay bỗng giơ lên cao, giọng điệu đầy quyết liệt:
- THỀ!
Đồng Văn Bái cũng rơm rớm nước mắt nói to:
- THỀ!
Sau đó Đồng Văn Bái đem đôi mắt nhìn người đàn ông tên Thành kia chầm chậm đi khỏi mà lẩm bẩm:
- Anh Thành, cho dù em có chết, anh có chết. Dù cả hai đều chết, nhưng trong từ đường nhà họ Đồng, anh em chúng ta đã sớm được lập bàn thờ rồi. Chúng ta chính là lập bàn thờ sống…
…
Chân núi mỏ.
Hai người đàn ông một cao một thấp, khuôn mặt cực kỳ hung ác từ gần một tháng nay bỗng mở một quán nước nhỏ ở chân núi này. Điều này khiến không ít người dân bản địa phương cực kỳ khó hiểu, sở dĩ địa phương hẻo lánh đến như vậy, tại sao lại có người muốn mở quán nước bán hàng ở đây? Nơi này thì có thể kiếm ăn được hay sao, vắng đến chim cũng chẳng thèm đậu, chuột cũng không thèm mò. Chỉ có một khả năng hai người này là phần tử máu mặt trong giới buôn lậu, hay chính là một trong những kẻ buôn ma túy trong những đường dây khét tiếng.
Từ khi hai người này xuất hiện, trong vùng này thanh niên bản liên tục tụ tập kết bè đảng, bắt đầu sinh ra thói côn đồ hung hãn. Hai gã mở quán nước không ngờ không kiếm được tiền lại còn miễn phí, thanh niên bản đi rừng đi qua vùng này bước vào đều bị hai gã dụ dỗ uống nước, cho gạo cho tiền. Rồi truyền bá tư tưởng xấu. Khoảng chừng độ nửa tháng nay, cả bản Lản Nhì Thàng đã có đến hàng chục thanh niên bản bị hai người này dụ dỗ, chuyên làm chuyện xấu cho chúng. Rồi bắn đầu hình thành nên một ổ băng nhóm giang hồ cỡ nhỏ.
Trước cửa lán nước nhỏ được dựng tạm lên bằng tre nứa mái lợp chít và rơm. Một trong hai gã, máng dáng vẻ cao lớn đang ngậm điếu thuốc lá trên miệng, nhả khói không ngừng nói:
- Sinh, mày nghĩ xem tại sao lâu như vậy mà vẫn chưa hề thấy bọn người khảo cổ kia xuất hiện?
Gã được gọi là Sinh kia dáng người thấp nhỏ, cất giọng khàn khàn đặc vì lâu ngày hút thuốc lá có đờm, nói:
- Thằng nhóc kia nghe nói cũng không phải dạng vừa, có tin tức là lúc nó ở An Dương đánh nhau với hai thằng không phải dạng vừa, nghe nói chỉ mấy bước chân là đã hạ gục hai thằng kia rồi, xem ra nó có võ đấy!
Người đàn ông cao lớn khuôn mặt hung ác cười lạnh:
- Sinh, mày quá nhát gan rồi, tao với mày giết còn ít người hay sao? Cho dù nó có võ đi chăng nữa, còn có thể đối phó được với hai thằng giang hồ giết người không gớm tay mười năm nay, bị truy nã khắp sáu mươi ba tỉnh thành hay không?
Gã lại nhếch mép cười rồi hút một hơi thuốc lá nói tiếp:
- Huống chi hai thằng mà nó hạ cũng chỉ là hai thằng nhãi ranh miệng còn chưa dứt hơi sữa…
- Anh Bái, em hiểu rồi! Mãnh gia băng này, lão Mãnh đã đến lúc phải nhả rồi. Em sẽ chuẩn bị ngày hành động, anh cứ tin tưởng vào em!
Trung niên tên Bái cũng gật đầu nói:
- Đồng Văn Bái tôi sẽ không quên phần ơn nghĩa này của cậu, mà Nguyễn Tử Quân cậu, cũng không bao giờ được phụ lấy lòng tin của tôi. Họ Đồng của tôi, có thể đứng lên để trả thù hay không, đều dựa vào một lần này. Thắng liền làm vua, thua liền làm giặc. Tính mạng của anh Bái này giao cho cậu, nhớ lấy…
Thanh niên tên Nguyễn Tử Quân cũng gật đầu:
- Anh Bái, dĩ nhiên em nhớ kĩ!
Nguyễn Tử Quân hứa chắc nịch xong một câu, liền quay đầu bước đi, từ trong túi áo veston của mình rút ra một chiếc điện thoại, nhỏ giọng nói với đầu dây bên kia điều gì đó. Sau đó Nguyễn Tử Quân ngồi lên một chiếc Ducati loại phiên bản 1199, tay phải rồ ga phóng nhanh đi, gió liên tục luồn qua áo anh ta, khiến cho tà áo veston bay phấp phới khiến Nguyễn Tử Quân cực kỳ lãng tử đẹp trai.
Nguyễn Tử Quân vừa mới đi rồi, đôi mắt của Đồng Văn Bái cũng hơi híp lại một chút. Từ một góc đại sảnh của tòa nhà Mãnh gia, phía sau quầy lễ tân, chợt một người đàn ông bước ra. Người này độ tuổi chừng ngoài ba mươi, thân hình rắn chắc, quần áo trên người mặc không phải là hàng hiệu, nhưng chất liệu cũng cực tốt. Chỉ có điều sắc mặt người này không được tốt cho lắm, dường như là đang có bệnh nặng trong người.
Người đàn ông này bước đến trước mặt Đồng Văn Bái, mặt hơi cúi gằm nói nhỏ:
- Nếu như cậu vẫn còn muốn vì họ Đồng trả thù, tốt nhất không nên mạo hiểm. Nếu vì một người này mà khiến kế hoạch của chúng ta bị hỏng, cậu không còn bất cứ cơ hội nào để trả thù cho họ Đồng nữa đâu. Nên nhớ là không cần phải quá cố chấp, dù sao bên phía chúng ta vẫn còn có SSAD hậu thuẫn.
Đồng Văn Bái hơi cau mày một cái nói:
- Anh Thành, chị Uyên tuy mang họ Đồng, nhưng cũng đã theo nhà chồng hai mươi năm nay rồi. Thuyền theo lái, gái theo chồng, theo lý thì SSAD chẳng có gì có thể thuận theo mà giúp đỡ chúng ta cả. Cái chúng ta cần chính là dựa vào thực lực của chính mình, hơn nữa thằng cháu con của chị Uyên cũng bị tàn tật, SSAD sợ là sẽ không vì chị Uyên mà ra sức vì chúng ta…
Người đàn ông tên Thành nói:
- Nếu không thử sao có thể chắc chắn, đây cũng là một sự lựa chọn, việc gì cậu phải mạo hiểm lớn đến như vậy?
Đồng Văn Bái lắc lắc đầu:
- Anh Thành, anh không hiểu, người trong giang hồ một khi đã dấn thân vào thì tay sẽ nhuốm đầy máu đỏ. Em không tranh thủ vào lúc này còn chút sức lực mà tranh cướp, sau này già rồi không còn sức, lực bất tòng tâm, cuối cùng cũng sẽ thành một loại kiến hôi thí mạng cho người ta mà thôi. Đây chính là quy luật của giang hồ, bất biến, không chết không ngừng. Thà một phút huy hoàng, còn hơn ngàn năm le lói, anh tốt nhất đừng cố ngăn cản em…
Người đàn ông tên Thành thở dài lắc đầu nói:
- Chú đã cố chấp như thế anh còn cố ngăn cản làm gì, chỉ hy vọng là chú giữ mình cho tốt. Anh đi Tam Giác Vàng chuyến này nếu thành công, liền có một món tiền lớn, có thể gây dựng lại được thế lực dòng họ, cũng coi như là giữ được một phần hương hỏa. Mọi chuyện ở đây xem như đều trông cậy vào chú rồi. Tốt nhất nên tự giữ mình, làm việc nên cẩn trọng, đừng cẩu thả mà mất đi cơ hội…
Đồng Văn Bái gật đầu nói:
- Được rồi! Anh nói nhiều như vậy cũng là để ngăn em vào chỗ chết, nhưng việc buôn ma túy của anh cũng không phải là lao vào chỗ chết hay sao. Suy cho cùng anh với em đều không có gì khác nhau, đều muốn liều mạng trùng hưng kiến nghiệp nhà họ Đồng, không phải sao?
Người đàn ông tên Thành cười ha ha nói:
- Anh em chúng ta đều là người nhà họ Đồng, đều có máu của họ Đồng chảy trong người, tính cách quả thực rất giống nhau. Anh không khác chú, mà chú cũng không khác anh. Chỉ khác là con đường chúng ta lựa chọn ban đầu mà thôi, chú là người được kì vọng thấp nhất trong dòng họ, sớm bị coi là kẻ bị vứt đi. Anh lại là thằng chỉ biết dùng đến nắm đấm, cũng bị bố mẹ đuổi ra khỏi nhà. Bây giờ cuối cùng để trùng hưng sự nghiệp, lại vẫn cần những kẻ bại hoại như chúng ta. Chú vào giang hồ, anh đi buôn lậu, chắc cũng là số trời.
Đồng Văn Bái cũng cười nhạt nói:
- Phải, hẳn là số trời khiến chúng ta từ hai kẻ dưới đáy xã hội, lại là người có thể nắm được tia hy vọng đứng lên.
Người đàn ông tên Thành gật gật đầu, thở dài một cái, sau đó quay lưng hướng phía cửa bước đi, nói vọng lại:
- Nếu như một trong hai chúng ta thành công, sau này đều phải lập bàn thờ ở từ đường dòng họ, lập hai chúng ta làm chi chính, vì họ Đồng ra sức đến mạng cũng không cần. Anh chết chú phải lập, mà chú chết thì anh sẽ lập…
Đồng Văn Bái cũng nói lớn khí thế:
- Anh Thành, những lời này của anh thằng Bái này sẽ không quên, nếu một ngày một trong hai anh em chúng ta chết đi, một người còn lại nhất định phải lập bàn thờ làm chi riêng, con cháu họ Đồng sau này phải tưởng nhớ hương khói không ngừng, vì một trong hai người chúng ta đã đưa họ Đồng có thể huy hoàng như xưa…
Người đàn ông tên Thành chợt dừng bước chân, cánh tay bỗng giơ lên cao, giọng điệu đầy quyết liệt:
- THỀ!
Đồng Văn Bái cũng rơm rớm nước mắt nói to:
- THỀ!
Sau đó Đồng Văn Bái đem đôi mắt nhìn người đàn ông tên Thành kia chầm chậm đi khỏi mà lẩm bẩm:
- Anh Thành, cho dù em có chết, anh có chết. Dù cả hai đều chết, nhưng trong từ đường nhà họ Đồng, anh em chúng ta đã sớm được lập bàn thờ rồi. Chúng ta chính là lập bàn thờ sống…
…
Chân núi mỏ.
Hai người đàn ông một cao một thấp, khuôn mặt cực kỳ hung ác từ gần một tháng nay bỗng mở một quán nước nhỏ ở chân núi này. Điều này khiến không ít người dân bản địa phương cực kỳ khó hiểu, sở dĩ địa phương hẻo lánh đến như vậy, tại sao lại có người muốn mở quán nước bán hàng ở đây? Nơi này thì có thể kiếm ăn được hay sao, vắng đến chim cũng chẳng thèm đậu, chuột cũng không thèm mò. Chỉ có một khả năng hai người này là phần tử máu mặt trong giới buôn lậu, hay chính là một trong những kẻ buôn ma túy trong những đường dây khét tiếng.
Từ khi hai người này xuất hiện, trong vùng này thanh niên bản liên tục tụ tập kết bè đảng, bắt đầu sinh ra thói côn đồ hung hãn. Hai gã mở quán nước không ngờ không kiếm được tiền lại còn miễn phí, thanh niên bản đi rừng đi qua vùng này bước vào đều bị hai gã dụ dỗ uống nước, cho gạo cho tiền. Rồi truyền bá tư tưởng xấu. Khoảng chừng độ nửa tháng nay, cả bản Lản Nhì Thàng đã có đến hàng chục thanh niên bản bị hai người này dụ dỗ, chuyên làm chuyện xấu cho chúng. Rồi bắn đầu hình thành nên một ổ băng nhóm giang hồ cỡ nhỏ.
Trước cửa lán nước nhỏ được dựng tạm lên bằng tre nứa mái lợp chít và rơm. Một trong hai gã, máng dáng vẻ cao lớn đang ngậm điếu thuốc lá trên miệng, nhả khói không ngừng nói:
- Sinh, mày nghĩ xem tại sao lâu như vậy mà vẫn chưa hề thấy bọn người khảo cổ kia xuất hiện?
Gã được gọi là Sinh kia dáng người thấp nhỏ, cất giọng khàn khàn đặc vì lâu ngày hút thuốc lá có đờm, nói:
- Thằng nhóc kia nghe nói cũng không phải dạng vừa, có tin tức là lúc nó ở An Dương đánh nhau với hai thằng không phải dạng vừa, nghe nói chỉ mấy bước chân là đã hạ gục hai thằng kia rồi, xem ra nó có võ đấy!
Người đàn ông cao lớn khuôn mặt hung ác cười lạnh:
- Sinh, mày quá nhát gan rồi, tao với mày giết còn ít người hay sao? Cho dù nó có võ đi chăng nữa, còn có thể đối phó được với hai thằng giang hồ giết người không gớm tay mười năm nay, bị truy nã khắp sáu mươi ba tỉnh thành hay không?
Gã lại nhếch mép cười rồi hút một hơi thuốc lá nói tiếp:
- Huống chi hai thằng mà nó hạ cũng chỉ là hai thằng nhãi ranh miệng còn chưa dứt hơi sữa…