Không có bộ hồ lô nào cứu vớt được chuyện cấm dục, nếu có phải mua hai bộ.
Lo lắng hai người không thể kiềm chế được, nên vừa học vừa thực hành, Thiều Nhiễm ngượng ngùng tắm sạch sẽ, thực có tâm thay một cái quần lót đơn giản mát mẻ. [phiên dịch: quần lót tình thú rất ít vài dệt.]
Tìm cớ để người kia đi ra ngoài, Thiều Nhiễm nhanh chóng chạy tới trên giường, mở máy tính ra, quen thuộc đi vào thư mục, nhìn thấy bên trong có hai cái thư mục, lập tức liền rối rắm.
Rốt cuộc là “anh em hồ lô kiên cường chiến đấu”, hay là “Nguồn gốc của vũ trụ”?
Thiều Nhiễm cố gắng nhớ lại rốt cuộc là cái nào, đang muốn mở ra nhìn xem, lúc này Du Khinh Trần cầm ly sữa đi vào.
“Cầm.” Du Khinh Trần đưa ly sữa cho người này.
Thiều Nhiễm hoang mang khép lại máy tính, tiếp nhận cái ly, một hớp uống hết sữa, chột dạ ngây ngô cười với người này.
Du Khinh Trần: “Bên miệng.”
Trong lòng Thiều Nhiễm nghĩ tới kế lớn anh em hồ lô, vươn đầu lưỡi có lệ liếm liếm khóe miệng, cho nên sữa trắng vẫn còn dính lại.
Du Khinh Trần rút khăn tay lau khô cho con người này, cuối cùng, ngón tay dừng trên môi mềm mại, hơi hơi vuốt ve.
Thiều Nhiễm há mồm cắn tay người này, cười giảo hoạt với người này: “Xem phim!”
Du Khinh Trần đành giận dỗi thu tay lại,…. Loại thời điểm này thì xem phim gì?
Vì muốn xây dựng không khí, Thiều Nhiễm cố ý tắt đèn, hơn nữa thực cơ trí đem máy tính đặt ở ngoài phạm vị hành động của hai người.
Nhìn con người này lăn qua lăn lại, Du Khinh Trần có chút bất đắc dĩ: “Để xa vậy có thấy rõ không?”
“Yên tâm.” Thiều Nhiễm nuốt nước miếng, hơi hơi hồi hộp, răng run run đánh “anh em hồ lô kiên cường chiến đấu.”
Sau khi mở ra rất nhanh liền lên giường, vốn nghĩ muốn ngồi xếp bằng dựa vào lòng ngực của Du Khinh Trần, nhưng bởi vì mặc quần lót có rất ít vải dệt, hơi phát huy không được, đành phải dè dặt ngồi bên cạnh người này.
“A!” màn hình đen đi qua, tiếng thét chói tai liền truyền tới.
Ngọa tào thật là thẹn thùng! Vừa mở lên liền kêu! Ha ha ha tôi thích!!
“A a a….” lần này là tiếng kêu của Thiều Nhiễm.
Bởi vì nữ nhân hồng y tóc tai bù xù cả người toàn là máu xuất hiện ở trên màn hình.
Thiều Nhiễm không để ý sợi dây làm đau mông, trực tiếp len lén đến trong ngực Du Khinh Trần.
Du Khinh Trần ôm lấy con người này, mặt không chút thay đổi nhìn màn hình.
Tiếng cười của nữ quỷ từ trong màn hình truyền tới, ngay sau đó nữ nhân thê lương thét chói tai.
…. Tiếng kêu của Thiều Nhiễm còn thê lương hơn nữ diễn viên trong phim!
Du Khinh Trần: “….”
“Anh em hồ lô của em sao lại biến thành như vậy?” Thiều Nhiễm trốn ở trong ngực người này run run.
Trên màn hình bối cảnh tiêu điều oán niệm cùng âm nhạc vang lên, xây dựng ra một bầu không khí cảm động. Thiều Nhiễm vừa rồi tìm đường chết tắt đèn, đánh phải chọc chọc người này: “hỗ trợ bật đèn một chút, để em chọn một bộ phim lãng mạn xem.”
Du Khinh Trần đối với hiệu quả tiếp xúc thân mật này rất vừa lòng, làm bộ không nghe thấy, sừng sững bất động.
Thiều Nhiễm: “…. Em đổi cho anh một bộ có tiếp xúc sâu hơn.”
“Không cần,” Du Khinh Trần cố chấp lắc đầu, ở trên đầu tóc đen của người nào đó ấn xuống một nụ hôn, ôn nhu nói, “Như vậy cũng rất tốt.”
“…” Thiều Nhiễm thử khuyên con hồ ly ngốc này, lời nói thâm tình, “Kỳ thật chúng ta có thể rất tốt.”
Du Khinh Trần: “Im lặng.”
Thiều Nhiễm đành phải ngoan ngoãn nằm trong ngực người này, lúc này màn hình lại truyền tới một tiếng kêu thê lương.
Thiều Nhiễm nhắm mắt lại, điên cuồng tẩy não người này : « Chúng ta xem quang chiêu thân tử bản cũ có được không ? quang chiêu thân tử nói rõ về bản tính xấu xa cùng tội ác của con người, rất có ý nghĩa »
Du Khinh Trần : « Không tốt. »
…. Thiều Nhiễm đành phải kiên trì, bị bắt hưởng thụ bối cảnh âm nhạc không ngừng truyền tới âm thanh thê lương, liền nổi lên một thân da gà.
Không biết có phải ảo giác không, Thiều Nhiễm cứ cảm thấy có cánh tay đang gãi mông mình.
Nhưng là ! hai tay Du Khinh Trần đều đang ôm mình. Tưởng tượng như vậy, Thiều Nhiễm ra một thân mồ hôi lạnh, biến sắc, ôm Du Khinh Trần chặt hơn.
Chỉ chốc lát sau, lại có một cái tay vô danh gãi gãi thắt lưng mình.
Rốt cuộc có bao nhiêu tay ! Thiều Nhiễm không dám nghĩ nhiều, run rẩy một trận, liều mạng chui vào ngực Du Khinh Trần.
Cái tay kia đối với hiệu quả như vậy thực vừa lòng, mềm mại dán vào lưng Thiều Nhiễm cọ cọ.
Mềm mềm ? có lông ? Thiều Nhiễm rùng mình một cái, trong đầu đều là móng vuốt toàn máu, lập tức bị dọa mơ màng.
Trong sự hoảng sợ, Thiều Nhiễm tinh tường cảm thấy không biết một bàn tay từ đâu hiện ra, từ từ chui vào quần áo của mình, dưới quần áo có một bàn tay, dự tính càng có nhiều tay….
Thiều Nhiễm quả thực muốn khóc, ôm chặt Du Khinh Trần : « Trong phòng có ma ! »
Du Khinh Trần giống như là không nghe thấy, chuyên tâm làm chuyện của mình.
« Này, » Thiều Nhiễm dùng sức dán vào người này, quần lót mát mẻ trên mông bởi vì hành động này mà bị siết thật chặt, hơi đau, nhưng Thiều Nhiễm không có thời gian để ý tới nó, « Anh ôm chặt em ! »
Vừa dứt lời, không biết có một bàn tay từ nơi nào chạy tới, khoái trá mà chui vào trong quần áo của mình.
….. lớn lớn ! mềm mềm ! Thiều Nhiễm động cũng không dám động, lúc này trong màn hình lại truyền ra tiếng khóc, sau khi tiếng khóc kết thúc, Thiều Nhiễm kinh hãi cảm giác lại có một cái tay gãi ngực mình.
Thiều Nhiễm : « Du Khinh Trần ! bật đèn ! »
Vừa dứt lời, tất cả [tay] trên người giống như bị dọa, biến mất không thấy tăm hơi.
Thiều Nhiễm nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng thúc giục người này : « Bật đèn, đi bật đèn. »bg-ssp-{height:px}
Du Khinh Trần : « Trong anh em hồ lô vì sao lại có hai người lõa thân ? »
Thiều Nhiễm nghe vậy, trong lòng vui vẻ, chẳng lẽ xem phim kinh dị xong rồi liền trực tiếp hiểu được giáo dục của mình ?
Sợ hãi trong lòng bị sự đáng khinh thay thế, Thiều Nhiễm không hề cảnh giác ngẩng đầu, sau đó liền nhìn thấy một màn máu chảy thành sông trong màn hình.
Thiều Nhiễm : « ….. »
« Ra phụ đề. » Du Khinh Trần lại nói.
Thiều Nhiễm tò mò liếc mắt một cái, khi nhìn thấy nữ quỷ không đầu trong màn hình, trực tiếp ở trên lưng Du Khinh Trần nhéo một chút, cắn răng : « Không có đầu. »
Du Khinh Trần còn nghiêm túc nói : « Đầu ở trên tay cô ta. »
Thiều Nhiễm muốn khóc, cả thân mình đều lui vào trong ngực người này, móng tay hung hăng bấm vào trong thịt người này.
Du Khinh Trần rốt cuộc thỏa hiệp : « ….. em thả ra trước. »
Thiều Nhiễm : « Không được. »
Du Khinh Trần hơi do dự, đem ba chữ “anh đi đóng » sắp vọt ra khỏi miệng nuốt trở về, tùy ý người này ôm mình.
Một lát sau, Du Khinh Trần nói : « Đã xong. »
Thiều Nhiễm bị dọa ra một thân mồ hôi, lén lút liếc một cái, quả nhiên thấy ra phụ đề, lúc này mới buông người này ra.
Bình tĩnh lại mới cảm giác thấy trứng cùng cúc hoa bị quần lót ma sát phát đau, Thiều Nhiễm có khổ mà không nói nên lời, ngoan ngoãn nằm trên giường động cũng không dám động.
Sau khi bật đèn, trong phòng sáng trưng. Một ai đó nằm ngay đơ rơi xuống trong tầm mắt Du Khinh Trần.
Du Khinh Trần đem tư thế kì quái của con người này lật lại : « Ngủ. »
Mông cứ như vậy không kịp phòng thủ đụng vào giường, Thiều Nhiễm cảm thấy cúc hoa căng thẳng, vẻ mặt hơi vi diệu.
Du Khinh Trần không rõ, nghĩ con người này còn sợ hãi, từ từ tới gần con người này, cánh tay chống ở hai bên thân thể con người này.
Thiều Nhiễm đỏ mặt, mông mất tự nhiên xê dịch.
Du Khinh Trần cảm thấy buồn cười, nhìn chằm chằm vẻ mặt đỏ lên của con người này một lát, ma xui quỷ khiến lại vỗ vỗ mông con người này.
« Này….. » thân thể Thiều Nhiễm cứng đờ, hút một ngụm khí lạnh.
Du Khinh Trần nhíu mày, cuối cùng phát hiện không thích hợp, tầm mắt dời về nửa người dưới của con người này.
Ánh mắt Thiều Nhiễm hơi trốn tránh, mất tự nhiên hắng hắng giọng.
« Có phải không thoải mái hay không ? » Du Khinh Trần hỏi con người này.
Thiều Nhiễm ấp úng : « Nơi đó. »
Du Khinh Trần kết hợp với phản ứng của con người này, rất nhanh liền biết làm sao, thuần khiết suy đoán : « Ngồi lâu, hơi tê dại sao ? »
Thiều Nhiễm không trả lời, vặn vẹo nửa thân mình, không cẩn thận tác động chỗ kia, cả khuôn mặt đều nhíu lại.
Du Khinh Trần rốt cục phát hiện không phải ngồi lâu bị tê, không khỏi muốn tìm hiểu bèn đè lại con người này, trực tiếp lột quần ra.
Ánh vào mi mắt chính là mấy sợi vải dệt, có mấy sợi bị đè để lại dấu vết màu đỏ, còn có tiểu Nhiễm Nhiễm cũng bị ma sát đỏ lên….
Mặt Thiều Nhiễm đỏ lên, nghĩ tới người này đang nhìn cái kia của mình, liền cảm thấy cực kỳ thẹn thùng. Mấu chốt là dưới loại tình huống này, cái kia tuyệt đối không xinh đẹp, không khí cũng không lãng mạn, còn có sự xấu hổ nói không nên lời !
« Sao lại không nói sớm, » Du Khinh Trần bình tĩnh dời tầm mắt, « Cởi. »
Thiều Nhiễm nhìn qua rất mềm yếu vô tội : « Động một cái là đau. »
Du Khinh Trần giúp con người này cởi ra, ngón tay không cẩn thận xẹt qua để lại vết hồng, hơi dừng lại một chút, sau đó kéo chăn, đem con người này che khuất.
Thiều Nhiễm che mình ở trong ổ chăn, mông ẩn ẩn phát đau, nội tâm cảm thấy thẹn như thủy triều tràn tời. báo ứng ! tuyệt đối là báo ứng.
Du Khinh Trần nhìn mấy cái dây thừng trên tay, tâm tình phức tạp.
Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ.
Thiều Nhiễm lộ mông chui ở trong ổ chăn, cảm thấy một đời anh minh của mình đã bị hủy toàn bộ.
« Cần bôi thuốc không ? » Du Khinh Trần hỏi.
Chăn ủi ủi, là Thiều Nhiễm lắc đầu.
Trong phòng lại yên tĩnh trong chốc lát, chăn bị xốc lên, Du Khinh Trần nằm bên cạnh con người này.
Thiều Nhiễm còn nghiêm túc suy nghĩ một lúc, đột nhiên nhớ tới bộ phim ngụ ý giáo dục hẳn là thư mục khác, hơi do dự có nên thử một lần hay không.
Nhưng cúc hoa còn hơi đau,Thiều Nhiễm quyết đoán vứt bỏ suy nghĩ xấu xa này.
« Chui đầu ra. » Du Khinh Trần kéo chăn.
Thiều Nhiễm ngoan ngoãn lộ đầu ra ngoài, nghĩ muốn nhìn Du Khinh Trần, nhưng không nghĩ tới người này đang lắc lư cái quần lót tình thú.
Thiều Nhiễm : « …. »
Tầm mắt Du Khinh Trần từ trong tay chuyển tới trên mặt con người này, mặt không chút thay đổi : « Em không thích hợp mặc cái này. »
Thiều Nhiễm : « …. »
« Đổi màu sắc. » Du Khinh Trần thản nhiên mở miệng.
Thiều Nhiễm : « … »