Sáng sớm, nhà xuất bản Lam Kình.
Tiết Tổ Dĩnh vội đi tới công ty. Cô pha cà phê, mở máy tính ra xem hộp thư đến, nhìn thấy tập bản thảo Xa Gia Lệ gửi tới, không còn tâm trí mà cảm tạ.
Mở bài viết ra, vừa nhìn thấy tiêu đề, Tiết Tổ Dĩnh choáng váng, dụi dụi mắt, xem lại lần nữa.
Hồi lâu sau, phòng biên tập bỗng bật ra tiếng cười to của Tiết Tổ Dĩnh, mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Tiết Tổ Dĩnh hướng về phía máy tính cười đến rớt nước mắt. Ái chà ~~ thật là nghiệp chướng nha! Hóa ra cô đã làm hại Gia Lệ gặp phải chuyện như vậy.
Tổ Dĩnh nhấn nút, chuyển bài báo tới cho nhóm hiệu đính.
Không bao lâu sau, tổ trưởng nhóm hiệu đính cầm bài viết chạy tới. "Tổ Dĩnh thật muốn in bản thảo này?"
Tổ Dĩnh vừa gặm bánh mì, vừa hồi âm email trong hộp thư đến. "Đại tiểu thư cô ấy đã dám viết, chúng ta cứ việc đăng báo."
"Nhưng, lần này Xa tiểu thư viết có phần quá kích động kiểu như bị tâm thần..."
Tổ Dĩnh hỏi: "Chuyên mục của chúng ta nói về cái gì?"
"Tình yêu a."
"Vậy thì đúng rồi, tình yêu vốn là bệnh tâm thần, khỏi cần lo lắng, đem in đi!"
Cứ như vậy, ngòi bút Gia Lệ như một lưỡi kiếm, muốn giết người, nhưng chẳng phải người kia chính là vị nha sĩ nổi tiếng gần xa, Bạch Bạc Sĩ đó sao? Một tuần sau, quả nhiên lưỡi kiếm sắc nhọn này bắn trúng mục tiêu, hoàn toàn phô bày thế giới của Bạch Bạc Sĩ!
Vào ngày tuần san tình yêu được phát hành.
Buổi sáng, Bạch Bạc Sĩ cạo râu, không cẩn thận bị trầy xước cằm, đó là một điềm báo chẳng lành, nhưng anh không mấy để ý.
Hôm đó khi khám bệnh, Bạch Bạc Sĩ cứ cảm thấy ánh mắt người bệnh nhìn anh giống như đương phỏng đoán điều gì, bọn họ thỉnh thoảng thầm thì với nhau, vẻ mặt mờ ám, nụ cười quỷ dị.
Chuyện này thật kỳ lạ, anh ngửi thấy mùi tin tức bất thường, nhưng không biết đến từ phương nào?
Có vài người bệnh ngồi trên ghế khám, lộ ra vẻ mặt sợ hãi quá mức ngày thường. Khi anh đang cố dùng sức kéo dụng cụ nha khoa dây điện bị vướng, anh thề đã nghe thấy mấy tiếng thì thào ở phòng khám bệnh này, na ná như anh là một tên bệnh tâm thần biến thái.
Một người bạn đã rất lâu rồi chưa liên lạc bỗng dưng gọi điện thoại tới quan tâm anh, lúc sẩm tối, thậm chí lại nhận được điện thoại của Phó Hân Lan từ nước Mỹ xa xôi.
Giọng điệu cô mang theo sự thương hại nói: "Bạc Sĩ... Ừm... Em nhận được một cú điện thoại... Aizzz ~~ bất luận thế nào, em thực sự rất lo lắng cho anh. Bạc Sĩ, em tin anh nhất định có thể lấy lại tinh thần, đều do em không tốt, mới báo hại anh... Tóm lại, em vẫn còn rất quan tâm tới anh."
Bạch Bạc Sĩ nghe xong mặc dù cảm động, những cũng rất hoang mang. Mong muốn anh lấy lại tinh thần? Mà tại sao trong giọng nói của cô lại mang theo sự thương hại, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Anh rất ổn." Anh mới nói một câu, liền nghe thấy đầu dây bên kia cô khóc nức nở.
"Anh —— aizzz ~~ anh thật quá si tình."
Bạch Bạc Sĩ vô cùng nghi hoặc, tại sao mọi người bỗng nhiên quan tâm anh như vậy? Mãi tới khi tan ca đóng cửa phòng khám bệnh, anh vẫn giữ thói quen của ba tháng trước, mua tuần san tình yêu định kỳ, nhìn thấy chuyên mục chết tiệt kia.
"Shit!" Thì ra là thế! Anh bỗng xé nát vụn tờ tuần san.
Quay trở lại phòng khám, anh điều tra tư liệu bệnh án của Xa Gia Lệ, lập tức chộp lấy chiếc chìa khóa, lái xe đi tính sổ. Trên đường phóng như bay, nghĩ tới những câu chữ trong chuyên mục đó, Bạch Bạc Sĩ tức điên người!
Cách hành văn của Hồ Điệp Vẫn thật cay nghiệt, từng câu từng chữ lặp đi lặp lại trong đầu anh ——
《Ký sự nhổ răng của Hồ Điệp》Trước đó vài ngày vì quá đau răng, bạn bè giới thiệu tới một vị nha sĩ, y thuật nổi tiếng gần xa, muốn khám răng thì trước đó còn cần hẹn lịch khám. Tôi rõ thật hồ đồ, tuyệt đối không ngờ rằng, y sĩ này lại oán hận tôi, đối với tôi tràn đầy thù địch. Hóa ra là do, tôi viết một trang chuyên mục, đã gián tiếp khiến bạn gái anh ta đòi chia tay.
Y sĩ vừa nhổ răng, vừa trừng phạt tôi. Anh ta phê bình tôi viết nhố nhăng, cho rằng tôi bởi vì không có chàng trai nào muốn, mới suốt ngày rảnh rỗi ngồi viết chuyện phiếm.
Aizzz! Lúc ấy, đáy lòng tôi vô cùng xúc động.
Tình yêu ơi tình yêu, khiến con người ta mất đi lý trí, dạy con người ta cách dối gạt lòng mình.
Một vị y sĩ y thuật cao thâm như vậy, sao tình cảm lại vô vàn trắc trở?
Ngày ngày nhổ răng cho người khác, nhưng đau đớn trong cõi lòng lại không cách nào xóa nổi.
Không kiểm điểm xem nguyên do lỗi lầm xuất phát từ phía mình, ngược lại giận cá chém thớt sang một trang chuyên mục nho nhỏ.
Anh ta lẽ nào không biết, khi phụ nữ đem lòng yêu một người đàn ông khác, cho dù có làm đủ mọi cách, cũng không thể nào níu giữ trái tim cô gái.
Anh ta lẽ nào không biết, một khi phụ nữ quyết tâm muốn rời khỏi người đàn ông, có thể đưa ra bất kỳ cái cớ nào.
Nói trắng ra, cô gái ấy không yêu anh ta. Cô ấy chẳng qua chỉ viện một lý do có lý, giúp cô có thể quang minh chính đại rời xa, giúp cô tô điểm cho sự thay lòng đổi dạ của mình.
Vị nha sĩ này tiếng tăm gần xa, kỹ thuật nhổ răng cao siêu, đáng tiếc, lại không hiểu tình yêu. Tôi cảm thấy xót xa thay cho anh ta, tuy rằng thái độ anh ta đối với tôi rất tệ, hành vi thô lỗ, nhưng tôi bằng lòng tha thứ cho anh ta tất cả những việc vô lễ đó, bao gồm cả hành vi dã man kia.
Sau cuộc gặp gỡ bất ngờ này, tôi nghĩ, vị y sĩ đó chắc chắn là một người đàn ông có EQ[Trí thông minh cảm xúc(Emotional Intelligence, hoặc Emotional Quotient)] thấp lại thiếu hụt cảm xúc hài hước. Một người đàn ông có EQ cao lại có khiếu hài hước, sao lại để cho thất tình ảnh hưởng tới công việc?!
Thực ra có ai lại chưa từng thất tình chứ? Có ai lại chưa từng đau xót chứ? Y sĩ mỗi ngày đều giúp người khác loại bỏ đau răng, khám và chữa răng, nhưng cho đến nay vẫn còn chìm sâu trong cơn lốc thất tình, đã quên đi cách trị liệu vết thương lòng cho bản thân anh ta.
Tâm bệnh cũng có thể chữa được, y sĩ nên nhìn thẳng vào nguyên nhân bạn gái rời đi, sau đó thành tâm kiểm điểm, khiêm tốn cải tạo, sớm muộn gì bóng ma thất tình cũng tan biến, và chào đón một tình yêu mới. Tôi chân thành chúc phúc cho anh ta!
*** Vừa đi lĩnh tiền nhuận bút, Gia Lệ liền bước vào cửa hàng tạp hóa lớn tìm mua đồ, màn đêm buông xuống, cô ôm một túi đầy ắp chiến lợi phẩm mang về nhà. Tâm tình sảng khoái, ngâm nga hát, xách túi to lên lầu.
Ánh đèn hành lang lờ mờ, cô trông thấy một chàng trai đứng ngoài cửa, chàng trai nghe thấy thanh âm cũng quay mặt lại. Là anh ta?!
Gia Lệ hoảng sợ, hai tay đột nhiên co lại, bỗng cái túi nhựa thủng, mọi thứ rơi vãi trên mặt đất, phát ra tiếng vang cực lớn.
Bọn họ cùng lúc cúi đầu xuống, nhìn đống đồ đầy dưới đất. Khóe miệng anh nhếch lên, vẻ mặt như cười trên nỗi đau của người khác; cô mở to hai mắt, tình huống khó xử, cảm thấy rất lúng túng.
Một hộp trứng vỡ vụn, chất lỏng màu vàng bắn tung tóe lên mắt cá chân cô. Vài gói băng vệ sinh bay tới trước mũi giày da bóng loáng của Bạch Bạc Sĩ. Còn nữa, một lon chocolate đường loại lớn tan ra, đủ mọi màu sắc rực rỡ trên đất...
"Haha!" Bạch Bạc Sĩ cười khẩy, lười biếng nói: "Xem ra, kỹ thuật của tôi không tệ, cô đã có thể ăn được kẹo rồi."
"Hừ!" Gia Lệ ngẩng đầu lên phản kích. "Nhổ răng xong thần kinh tôi suy nhược, cần nhờ tới kẹo để tránh xa cơn ác mộng!"
Được lắm, Bạch Bạc Sĩ nghiến răng nói: "Đã có thể mắng chửi người khác sao ~~ "
Cô đáp lễ. "Có những người cần phải mắng." Lần trước đau răng mới mặc cho anh ta "sủa", bây giờ nếu dám trêu chọc cô, chính là tự tìm cái chết.
Không gian nhỏ hẹp, bọn họ đứng song song nhau. Ánh mắt đều rất hung dữ, vẻ mặt đều hùng hổ, bộ dáng chỉ muốn dồn đối phương vào chỗ chết.
"Anh tới đây làm gì?"
"Tôi tới làm gì ư?" Bạch Bạc Sĩ tiến tới gần, Gia Lệ cảnh giác, lập tức lui sát vào mép tường. Anh trừng mắt nhìn cô, từng câu từng chữ hung dữ nói: "Xa tiểu thư, cô, bà nó chứ, ở trên chuyên mục sủa loạn gì đó?" Vóc người cao lớn tầm 1,8m, khiến Gia Lệ nhỏ bé phải chịu áp lực.
Oh ~~ thì ra anh ta đã xem chuyên mục đó. Gia Lệ hắng giọng, ra vẻ trấn tĩnh.
"Này, anh đừng đoán mò lung tung nha!" Lúc đó cô đương rất giận, hình như mình viết cũng hơi quá đáng.
Bạc Sĩ nheo nheo mắt. "Cô xem tôi như người mù hay là thằng đần vậy? Cô rõ ràng đang mắng tôi! Cô có biết hôm nay tôi nhận được bao nhiêu cú điện thoại không? Khốn kiếp, chỉ cần những bác sĩ hoặc bệnh nhân quen biết tôi, đều biết chuyện bạn gái tôi, cô muốn chỉnh tôi tới chết sao?" Anh gầm thét với cô. "Tôi thiếu khiếu hài hước? EQ tôi thấp? Đồ điên kia, dựa vào đâu mà cô lại viết bừa bãi thế hả?"
"Anh hung dữ làm quái gì?" Gia Lệ phát hỏa, đơn giản là nhận tội. "Đúng, tôi viết về anh đấy, tôi cứ tùy việc mà xét, có muốn tôi nhắc cho anh nhớ không, ngày hôm đó anh hại tôi thế nào? Eh? Eh —— tôi chỉ căn cứ vào cách xử sự nhổ răng của anh ngày hôm đó mà viết thôi, tôi chẳng viết bừa gì cả —— "
"Tôi thiếu cảm xúc hài hước? Cô dựa vào điểm nào mà nói thế?"
"Từ biểu hiện nhổ răng của anh mà suy ra." Gia Lệ đáp rất nhanh.
"Xa tiểu thư, cô ngày ngày đánh răng, chữa sâu răng còn chưa xong, thỉnh thoảng còn phải nín thở tránh mùi hôi miệng, vậy mà cũng biết nói về sự hài hước cơ đấy!" Anh gầm thét.
Gia Lệ nhíu mày, chỉ vào mặt anh. "Anh không những thiếu khiếu hài hước, tính tình anh còn cực nóng nảy nha ~~" buột miệng gán thêm cho anh một tội danh.
Anh nheo nheo mắt. "Tôi tính tình nóng nảy? Tôi mà nóng tính, đã sớm nhổ sạch răng của cô rồi, loại phụ nữ như cô, giữ răng lại chỉ tổ tạo nghiệp chướng!"
"Loại phụ nữ như tôi? Cái gì mà loại phụ nữ như tôi?" Đáng ghét! Gia Lệ giận dữ hỏi. "Tôi làm sao?"
Bạch Bạc Sĩ đáp trả: "Hừ! Nhanh mồm nhanh miệng lại còn thích cãi chày cãi cối, bộ dáng gì cũng bộc lộ ra, nhìn phát chán. Suốt ngày ngồi viết mấy cái đạo lý nhảm nhí, tự cho rằng mình rất hiểu tình yêu, rất hiểu đàn ông, tôi nói cho cô biết, đàn ông ghét nhất loại phụ nữ như cô đó! Không dịu dàng không đáng yêu không ân cần không tài đức lại không xinh đẹp! Dáng người vừa phẳng vừa dẹt vừa lùn! Chẳng khác nào bà đồng, tôi cá rằng cô đến bảy mươi tuổi cũng không ai muốn!" Anh xả một tràng xong, cảm thấy toàn thân dễ chịu. Ô ô ô ~~ lâu lắm rồi chưa có dịp gào to như vậy, sảng khoái quá!
"Shit!" Gia Lệ kích động, anh ta dám mắng cô không có ai muốn! "Anh ~~" thật quá quắt, Gia Lệ quăng chiếc túi nhựa bị thủng trong tay đi, mở túi sách ra, cố sức lôi cái ví đưa tới trước mặt anh.
"Anh đã cho tôi thấy rõ rồi, anh đã cho tôi thấy – rõ – rồi!"
"Thấy cái gì?" Bạch Bạc Sĩ khoanh hai tay trước ngực, nhìn chằm chằm vào chiếc ví của cô.
Gia Lệ gắng sức chỉ chỉ vào tấm ảnh ở trong ví da. "Chàng trai cao to đẹp trai này, chính là bạn trai tôi!? Sao nào? Anh mới là người không ai thèm đó."
Bạch Bạc Sĩ trừng mắt nhìn cô, giật lấy chiếc ví da quan sát, chàng trai trong tấm ảnh ngồi trên ghế sô pha, tướng mạo nho nhã, đeo kính gọng nhỏ màu vàng.
"Người đeo kính này..."
"Nhìn chưa đủ sao?" Gia Lệ muốn lấy lại ví da, nhưng anh hất tay cô ra. Cô gào lên: "Này ~~ anh làm gì thế? Soi kỹ vậy? Không tin rằng một anh chàng đẹp trai như vậy yêu tôi?" Cô cười lạnh.
"Ánh mắt anh ta có vấn đề sao? Có cần tôi giới thiệu cho anh ta tới bác sĩ nhãn khoa không?"
"Đồ đầu heo!" Gia Lệ đoạt lại ví da. "Hừ! Tóm lại tôi không phải là không có ai để ý, anh mới chính là người không ai thèm ngó tới."
"Xa tiểu thư!" Bạch Bạc Sĩ siết chặt lấy cổ tay cô.
"Làm gì thế" Gia Lệ cố sức muốn giãy thoát khỏi sự kiềm chế của anh, nhưng phí công vô ích.
"Cô có ai muốn hay không, tôi mặc kệ, nhưng việc trên chuyên mục này, tôi muốn cô phải xin lỗi!"
"Nói xin lỗi gì chứ?"
"Cô ám chỉ với độc giả rằng tôi EQ thấp, lại còn châm biếm tôi thiếu khiếu hài hước, cô hoàn toàn chẳng biết gì về tôi, cô có khác gì phỉ báng tôi chứ, lập tức nói xin lỗi tôi, nói xin lỗi!" Anh muốn lấy lại công đạo.
"Đừng hòng, đừng hòng!" Gia Lệ bị anh siết chặt tới đau điếng, nhưng vẫn cãi bướng. "Anh thực sự có EQ thấp mới có thể đổ tội chuyện thất tình lên đầu tôi, nếu anh đủ tỉnh táo, thì đã hiểu rõ việc bạn gái anh bỏ đi chẳng liên quan gì tới tôi cả."
Khốn kiếp, Bạc Sĩ nổi giận đùng đùng. "Cô, bà nó chứ, tức chết tôi, cô —— "
"Anh xem lại mình đi!" Cô nói.
"Cái gì?" Hắn hỏi.
"Chậc chậc chậc!" Gia Lệ lắc lắc đầu, giơ cổ tay đương bị anh siết chặt lên cao. "Biểu hiện bây giờ của anh rõ ràng chứng tỏ EQ thấp."
"..." Tại sao trên đời này có loại phụ nữ đáng ghét như vậy? Bạc Sĩ buông tay ra, nghiến răng hỏi: "Vậy xin hỏi, nếu người có EQ cao rơi vào trường hợp bị bêu xấu trên chuyên mục, và cũng bởi vì bài viết nhảm nhí kia đã khiến bạn gái người đó bỏ đi, thì cần phải có biểu hiện ra sao?" Tôi xem cô biện minh thế nào!
Gia Lệ chớp chớp mắt, nghiêm túc đáp lại. "Ờ ~~ nếu như EQ cao, sẽ cười nhạo cái chuyên mục của tôi, và cũng chẳng phí công dò tìm địa chỉ chạy tới mắng tôi. Giả sử anh xem xong chuyên mục đó mà còn có thể cười to ba tiếng, vậy nhất định là anh có khiếu hài hước."
Dứt lời, ừm... Cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô chằm chằm.
Thoáng chốc bọn họ không hề nói chuyện, sau đó anh hít sâu một hơi, quan sát cô.
Gia Lệ xoa xoa cổ tay bị siết chặt tới đau điếng. "Sao nào?" Không tức giận nữa? Ngừng chiến rồi?
"Xa tiểu thư, cô rốt cuộc không chịu nhận lỗi?"
"Hả?"
"Cũng không có chút cảm kích nào?" Bạc Sĩ nhìn cô. "Cho dù tôi cực ghét cô, nhưng cũng nhổ răng giúp cô, có thể đã khiến cô có cảm giác đau đớn đôi chút? Nhưng sau khi nhổ răng xong, cô tự ngẫm lại xem, có phải bình phục rất nhanh không?"
"Ách..." Gia Lệ chột dạ. "Tôi..." Kỹ thuật của anh ta quả là tài giỏi.
"Cô chỉ dựa vào ấn tượng tiếp xúc chưa đầy một tiếng đồng hồ liền viết bài bêu xấu tôi, không cảm thấy quá đáng sao? Không nói thẳng ra tên tôi, cô thấy yên tâm thoải mái? Cô có biết bao nhiêu bạn bè tôi vừa đọc xong đã đoán ngay ra người trong bài viết đó là tôi? Lương tâm cô để ở đâu? Ở trên chuyên mục thì châm biếm việc tôi thất tình, viết về tôi chẳng khác nào như một tên biến thái si tình mắc bệnh tâm thần." Giọng nói Bạch Bạc Sĩ trở nên chua xót. "Tôi chưa bao giờ gặp cô gái nào xấu xa đê tiện hơn cô, cô coi chừng sẽ có ngày bị quả báo!" Dứt lời, anh quay đầu bước đi, chỉ còn lại khuôn mặt Gia Lệ đầy kinh ngạc.
Cô khó nhọc nhặt đồ rơi vãi từ dưới đất lên, ngượng ngùng bước về phía căn phòng nhỏ của mình. Bật đĩa nhạc để nghe, nhạc rock tràn ngập trong phòng, nhóm "Aerosmith" đang khàn cả giọng hát vang bài "Crazy". Cô làm một bát mì tôm cho mình, ngồi vắt chân trên ghế, lên mạng vào phòng xem nói chuyện phiếm, một đám người đang cãi lộn tùng phèo, đọc những lời lẽ mắng nhiếc thâm độc, liền không nhịn được đập bàn cười to. Cô rút khăn giấy ra lau miệng, thoáng nhìn thấy ở mép bàn là chiếc răng kia, bộ dáng Bạch Bạc Sĩ tức giận lập tức hiện lên trong đầu. Cô rầu rĩ đặt bát mì xuống, ngẫm nghĩ một lúc, nhấp chuột vào tập tin, xem lại bài báo đã viết trước đây.
Cô chớp chớp mắt xong lại gãi gãi đầu, tâm tư không thoải mái chút nào, một loại cảm giác giống như áy náy bỗng dưng dâng trào trong cô.
Bạch Bạc Sĩ đáng thương, anh ta nhất định là rất yêu bạn gái. Anh ta vẫn còn đau lòng sao?
Cô làm như vậy phải chăng đã sát muối lên vết thương của anh?
Gia Lệ phiền muộn, mãi tới khi trời gần sáng, còn vì chuyện này mà lo lắng bất an, không sao yên giấc nổi.
Bạch Bạc Sĩ sát khí đằng đằng trở về nhà, mở hòm thư ra, nhận được một tấm bưu thiếp.
Dấu bưu kiện hàng không, chữ viết quen thuộc.
Bạc Sĩ, cảm ơn anh hào hiệp tương trợ, em bây giờ sống rất tốt. Em chỉ muốn nói cảm ơn anh, bảo trọng.
—— Hân Lan cô sống rất tốt? Bạc Sĩ bỗng dưng quăng tấm bưu thiếp vào thùng rác, mở cửa vào nhà.
Lát sau, cửa mở ra, anh bước ra ngoài, nhặt tấm bưu thiếp từ thùng rác lên, phủi phủi bụi trên bưu thiếp, thở dài, quay về phòng.
Màn đêm tĩnh lặng, mưa bụi bay bay.
Biệt thự vùng ngoại ô này, Bạch Bạc Sĩ mới vừa mua hồi đầu năm, vốn định chuẩn bị cho kết hôn, có ai ngờ...
Bạch Bạc Sĩ mở cửa sổ ra, một cơn gió lạnh thổi tới, trước mặt âm u, không khí ẩm ướt. Anh nghiêng người tựa vào vách tường, nhìn phong cảnh tịch mịch. Không chịu nổi tiếng mưa rơi lạnh lẽo, không chịu nổi tiếng gió thổi xào xạc ai oán kia, anh xoay người đi vào lấy ra đĩa hát nhạc jazz yêu thích nhất.
Giọng nam khàn khàn, tiếng nhạc lưu luyến. Aizzz ~~ thật phiền toái! Anh càng nghe thì cảm xúc càng tồi tệ.
Hôm sau —— "Mời người tiếp theo!" Kéo khẩu trang xuống, Bạch Bạc Sĩ hướng ra phía ngoài gọi.
Mùi khuốc khử trùng nồng nặc, tiếng trẻ con gào khóc, người đợi khám bệnh mặt mày ủ rũ, Bạch Bạc Sĩ lại bắt đầu công việc khám răng thường ngày.
Một ông lão bước lên, Bạch Bạc Sĩ nhìn nhìn bệnh án, ừm, sâu răng đầy miệng, hôm nay cần phải nhổ ngay. Bạch Bạc Sĩ thay dụng cụ. Ông lão há miệng ra, vẻ mặt sợ hãi.
"Đừng sợ." Bạch Bạc Sĩ nói, đồng thời mở máy khoan răng ra, vù vù... Âm thanh chói tai vang lên.
Đừng sợ? Ông lão hóp miệng, vị bác sĩ này thoạt nhìn rất nghiêm túc.
Trong lúc đó, bên ngoài phòng khám, một cô gái cứ đi đi lại lại, vừa cắn móng tay, vừa túm chặt tóc.
A ~~ không được, không được, phiền chết đi! Không nói lời xin lỗi, cô cảm thấy ăn không ngon ngủ không yên! Suốt cả đêm cô cứ nghĩ về chuyện này, lương tâm áy náy, nhưng muốn cô đối mặt nói xin lỗi anh ta, thật sự không cam lòng, lúc đó anh ta vô cùng quá đáng a!
Aizzz ~~ Gia Lệ dừng bước, lấy điện thoại di động ra, nhẩm tính, nói chuyện qua điện thoại có vẻ ổn. Nói xin lỗi xong liền dập máy, cô hạ quyết tâm.
"Đây là phòng khám của nha sĩ Bạch Bạc Sĩ." Một cô gái nhận điện thoại.
"Ách... Xin hỏi Bạch y sĩ có ở đây không?"
"Có chuyện gì không?"
"Tôi họ Xa, Xa Gia Lệ, cảm phiền muốn nói chuyện với anh ta một chút." Chỉ một câu xin lỗi thôi, nói xong bọn họ sẽ không còn can hệ gì hết! Gia Lệ hít thở sâu, chờ anh nghe máy.
"Y sĩ, có điện thoại, điện thoại, một người tên là Xa Gia Lệ..." Phòng khám rất ồn ào, cô gái kia lớn tiếng hô.
Xa Gia Lệ? Bạch Bạc Sĩ đang khoan răng, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi. Cô ta lại muốn gì nữa đây? Khốn kiếp. Anh gầm thét lại.
"Nói tôi không có ở đây!" Lớn tiếng gào to như vậy, cô không nghe thấy mới lạ.
"Ách..." Khuôn mặt cô gái kia tối sầm lại, nói qua tai nghe: "Anh ta... Anh ta không có ở đây." Dứt lời tự dưng thấy chột dạ.
"Tôi biết rồi." Pằng! Gia Lệ dập máy luôn. Hừ ~~ dám nói câu "Tôi không có ở đây", thật giả dối! Gia Lệ ngẫm nghĩ, trực tiếp xông vào phòng khám bệnh.
"Tiểu thư?!" Y tá ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Gia Lệ hầm hầm xông vào phòng chẩn bệnh.
Gia Lệ đột nhiên xông vào dẫn tới rối loạn, Bạch Bạc Sĩ vừa thấy cô lập tức nổi trận lôi đình, trong tay còn đang cầm máy khoan răng kêu vù vù.
"Bạch y sĩ." Gia Lệ dừng trước mặt anh, lớn tiếng nói: "Về chuyện trên chuyên mục, thật xin lỗi!" Dứt lời, cô xoay người rời đi, bỗng nhiên một cánh tay túm lấy cô.
"Khốn kiếp, định làm gì?" Bạch Bạc Sĩ rống. Ngồi trên ghế khám bệnh, ông lão rất sợ hãi.
Gia Lệ lườm anh. "Tôi xin lỗi anh đó." Như vậy còn tức giận ư?
"Giết người phóng hỏa, nói xin lỗi thì coi như xong sao?" Thật nực cười!
Ông lão chảy nước miếng, nhìn y sĩ lơ mơ, sợ tới mức kinh hồn bạt vía.
Gia Lệ nghiêm mặt nói: "Anh đừng có mà được voi đòi tiên, ngày đó anh cũng rất quá đáng. Tôi ngẫm lại, tôi quả thật không nên phơi bày chuyện của anh ra, tôi sai rồi, bây giờ đặc biệt tới đây xin lỗi anh, thật xin lỗi." Kìm nén cơn giận trong lòng, cô cực kỳ thành tâm đó.
Anh lườm Xa Gia Lệ, hét một câu về phía cô. "Tôi không chấp nhận!"
Gia Lệ ngạc nhiên nhìn bộ dáng ngạo mạn kia của anh, lập tức gào to đáp trả. "Mặc xác anh từ chối, dù sao tôi cũng nói xin lỗi rồi!" Xoay người bỏ đi!
"Cô!" Bạch Bạc Sĩ đang muốn đuổi theo, ông lão túm lấy cánh tay áo anh.
"A..." Răng của ông...
Hừ ~~ tức chết người! Bạc Sĩ bỗng ngồi xuống, sao trên đời lại có loại con gái đáng ghét như vậy chứ? Quay về phía miệng ông lão, Bạch Bạc Sĩ tiếp tục khoan răng.
"Y sĩ..." Ông lão sợ hãi. "Có thể dời sang ngày khác được mà." Vẻ mặt y sĩ rất hung dữ a.
"Không cần." Bạch Bạc Sĩ vừa giúp ông lão chữa sâu răng, vừa suy nghĩ, cô gái kia xem ra bộ dáng mảnh mai yêu kiều, nhưng một khi mở miệng thì toàn lời chướng tai, thiệt là, haizzz ~~ tức chết mà! Anh đúng là ngốc, chọc vào loại con gái này.
Trong phòng khám Bạch Bạc Sĩ cực kỳ tức giận, trái lại Xa Gia Lệ giống như người vô tội, chưa hề gây ra chuyện gì—— "Một bát mì thịt bò lớn, hai quả trứng muối, ba miếng đậu rán, bốn lá rong biển!"
Gọi chút thức ăn, Gia Lệ ngồi trên quán ven đường bên ngoài phòng khám, định ăn chút gì đó để xả giận. Ô ô ~~ cô vươn vai ngáp, tâm tình thư thái. Làm sai chuyện gì thì sẽ dũng cảm nhận khuyết điểm, ừm, đúng đúng đúng, bây giờ rốt cuộc cô có thể an tâm ăn uống, an tâm viết bản thảo, cả ngủ nữa.
Mì thịt bò nóng hôi hổi được bưng lên, Gia Lệ tách đũa ra, ngẩng đầu cười với chủ quán. "Cám ơn." Thơm quá a ~~ cô vui sướng dùng bữa, thoải mái cho rằng cơn phong ba nhổ răng này cuối cùng cũng xong rồi, cũng coi như huề với gã kia.
Nửa tháng trôi qua, Gia Lệ tiếp tục ở trên chuyên mục ba hoa khoác lác, còn Bạch Bạc Sĩ đêm nào cũng phóng phi tiêu về phía chuyên mục của cô, nguyền rủa cô!
Tối nay, tại nhà hàng Folangduoxi, sàn nhà sáng bóng, trong đó bố trí dây leo vòng cung, ánh nến lung linh tỏa ra trên mỗi bàn, không khí lãng mạn ấm áp. Ở chính giữa trên sân khấu nhỏ, một nữ ca sĩ nổi tiếng đương hát.
Bạch Bạc Sĩ cùng người bạn thân dùng bữa xong, bước tới quầy thanh toán, bạn chí cốt Triệu Nghiễm vẫn chưa từ bỏ ý định, không ngừng la hét đòi làm mối giúp anh.
"Bạc Sĩ, mối cũ không dứt thì sao mối mới đến được, mình sẽ giới thiệu một cô tiếp viên hàng không cho cậu, dáng người miễn chê, khuôn mặt xinh xắn, da dẻ nõn nà, quả thực là..."
"Không có hứng thú!" Bạc Sĩ nghiêm mặt. "Mình mệt mỏi với thứ tình yêu nhảm nhí khốn kiếp rồi, cậu đừng gây rối thêm nữa."
"Mình biết, cậu còn đang đau lòng vì Hân Lan, nói cho cậu biết, phương pháp trị liệu thất tình nhanh nhất, chính là lập tức quen với cô em khác." Triệu Nghiễm tự cho rằng mình có nghĩa vụ phải giúp bạn thân, cái ngày mà anh ta thấy bài trên chuyên mục tuần san tình yêu, anh ta chắc chắn tới 800% Hồ Điệp Vẫn nói nha sĩ X chính là Bạch Bạc Sĩ. Aizzz ~~ tội nghiệp ông bạn thân.
"Bạc Sĩ, cậu cứ thử xem sao." Anh ta xúi giục.
"Không rảnh, không cần." Bạc Sĩ bực bội cự tuyệt. "Chuyện của mình cậu đừng quản."
"Cho bản thân một cơ hội đi mà ~~ "
"Không!"
"Nữ tiếp viên hàng không đó ~~ "
"Này!" Bạc Sĩ nổi giận. "Bất kể cô ta là nữ tiếp viên hàng không hay đại minh tinh người mẫu gì đó, đều không cần! Cậu mà còn nói nữa đừng trách mình."
"Được được được ——" Triệu Nghiễm đầu hàng. "Mình không nói." Đúng là đồ cố chấp!
Một chàng trai lướt qua, Bạc Sĩ bỗng trố mắt nhìn.
Triệu Nghiễm cũng nhìn theo. "Gì thế? Bạn cậu à?"
Tướng mạo nho nhã, gọng kính màu vàng? Đây... Đây chẳng phải là tên bạn trai ngu ngốc nhất trên đời! Người nọ đi tới góc khuất phía trong, quả nhiên, có một cô gái vẫy tay nhiệt tình với anh ta, là ả, là ả Hồ Điệp chết tiệt kia! Ánh mắt Bạc Sĩ ngời sáng, nhiệt huyết sôi trào. Ha ha ~~ chết chưa, để người khác bắt gặp!
"Cậu về trước đi." Bỏ lại câu này, Bạch Bạc Sĩ đi vào bên trong.
"Hả?" Triệu Nghiễm sững sờ đứng trước quầy, vẻ mặt mơ hồ.
Đàn ông kiểu gì mà có thể chịu nổi cô ta?
Do hiếu kỳ, Bạch Bạc Sĩ lách qua hành lang, âm thầm ngồi xuống phía sau chỗ Gia Lệ, chỗ đó có một chậu cây cành lá um tùm, vừa khéo có thể che bóng lưng của anh.
Bồi bàn mang thực đơn tới, anh gọi rượu, tập trung nghe lén cuộc nói chuyện ở đằng sau.
"Gia Lệ, lần này đi công tác, anh mua son môi cho em này." Gã kia đẩy túi giấy nhỏ tới trước mặt Gia Lệ.
"Tuấn Thái, cám ơn anh." Gia Lệ vui mừng, cười tươi đón nhận. "Sao? Công việc đều xử lý tốt chứ, chờ lát nữa chúng ta đi hát, em mời, anh ngày mai không cần đi làm sao?" Gia Lệ làm nũng nói. "Lần này anh đi Hồng Kông lâu thật đấy, em rất nhớ anh." Suốt một tháng trời không gặp a ~~ ghê quá! Bạc Sĩ hừ lạnh.
Nghe gã kia thấp giọng nói: "Bảo bối, anh cũng nhớ em lắm. Nhớ nụ cười tựa như thiên sứ của em, nhớ khuôn mặt đáng yêu của em, nhớ mọi thứ về em, anh thực sự rất nhớ, nhớ điên mất thôi!"
Muốn ói quá! Toàn thân Bạc Sĩ nổi da gà, kinh hãi bởi gã kia nói ra những lời như vậy. Xa Gia Lệ có nụ cười tựa như thiên sứ? Ối chết mất, cô ta là ác ma thì có!
Gia Lệ nghe thế, bật cười, ánh mắt lóe sáng. "Thật chứ?" Giọng nói cô ngọt ngào tới mức Bạc Sĩ chưa từng nghe qua: "Tuấn Thái, anh thật tốt." Cô dịu dàng tựa như chú cừu con. "Anh... Hình như anh gầy hơn trước đó, phải chăng ăn không ngon miệng? Mấy ngày trước Hồng Kông có bão lớn, em rất lo. Anh đi công tác, em buồn chết mất ~~ đúng rồi, có một tên nha sĩ chết giẫm dám mắng em, mắng em không có ai thèm, tức chết em!" Cô nói cho bạn trai biết.
Nha sĩ chết giẫm? Khốn kiếp, đây rõ ràng là nói anh! Bạc Sĩ thầm rủa, chết đi, chết đi đồ ngu ngốc!
Gã kia nghe xong, cầm lấy đôi tay nhỏ của Gia Lệ. "Ai dám mắng tiểu bảo bối của anh vậy? Thật đáng chết, hắn ta không biết em là tâm can của anh sao?"
Gia Lệ đỏ mặt, mỉm cười phất tay nói: "Bỏ đi bỏ đi, em tha thứ cho anh ta rồi, anh ta thật đáng thương, vừa mới thất tình mà!"
A ~~ tức chết!
Sắc mặt Bạc Sĩ tối sầm, cố gắng kiềm chế nổi nóng. Chợt nhớ tới cô bạn gái nơi phương xa, liền thấy phiền muộn. Bọn họ tíu ta tíu tít, anh anh em em, còn anh thì cô đơn lẻ bóng. Bạc Sĩ nghe thấy gã kia nói tiếp —— "Gia Lệ, em biết không? Trên thế giới này, người mà anh không muốn gây tổn thương nhất chính là em." Anh ta dừng một chút, thấp thỏm nói: "Ách... Nhưng... Nếu như... Giả sử... Giả sử có một ngày anh làm tổn thương em, đó cũng không phải là cố ý, em nhất định phải tha thứ cho anh."
"Gì?" Gia Lệ rút tay lại, trừng mắt nhìn anh ta. Những lời này ắt hẳn có hàm ý gì ~~ "Sao anh có thể làm tổn thương em?"
"Ách..." Cao Tuấn Thái nới lỏng cà vạt, lại kéo kéo cổ áo. "Ừm, Gia Lệ, công ty dự định thăng chức cho anh làm giám đốc, sau này anh sẽ rất bận, không có thời gian hẹn hò với em, cũng không rảnh bồi đắp tình cảm, muốn chuyên tâm vào sự nghiệp đành phải từ bỏ, tuổi xuân con gái rất quý giá, cho nên anh không muốn lãng phí tuổi thanh xuân của em... Chi bằng chúng ta... Tạm thời là bạn bè, được không?"
"A?!" Gia Lệ gào to, Bạch Bạc Sĩ cười trộm, những người xung quanh liếc xéo, Cao Tuấn Thái khó xử nhíu mày.
"Anh bận việc, em sẽ không làm phiền anh!" Vẻ mặt Gia Lệ khó hiểu.
"Anh biết, nhưng mà... Anh... Cha mẹ anh liên tục ép anh kết hôn."
"Anh vừa mới nói bận việc, không rảnh qua lại với em, bây giờ lại nói cha mẹ ép anh kết hôn? Rốt cuộc anh muốn nói gì?"
"Gia Lệ, aizzz ~~ em rất tốt, anh thật sự rất thích em, thế nhưng... Anh đã ba mươi lăm tuổi, cần phải kết hôn, cho nên..."
"Cho nên thế nào?"
Cao Tuấn Thái thở dài. "Chúng ta đều hiểu rõ mà, em không thích hợp với vai trò một người vợ, càng không thể là nàng dâu hiền, em rất có chủ kiến, lại thích làm mọi việc theo ý mình, cha mẹ anh không chịu nổi em. Cho dù bọn họ bằng lòng bao dung em, bản thân em cũng không cách nào thích ứng được? Anh thực sự không đành lòng lãng phí thời gian của em."
Nói không sai tí nào a! Bạch Bạc Sĩ gật đầu lia lịa. Con gái kiểu này chỉ tổ chướng tai gai mắt, ai cưới phải đúng là xui xẻo, ha ha ~~ báo ứng a báo ứng, cô ta bị đá rồi.
Gia Lệ tức giận. "Anh có ý gì thế? Em không phải là người vợ đảm ư?"
"Em ngay cả cơm cũng không biết nấu."
"Lần trước anh ngã bệnh, ai nấu cháo cho anh ăn?" Cô kháng nghị.
"Gan heo chưa chín, kết quả anh ăn xong bị đau dạ dày."
Phốc ~~ Bạc Sĩ bịt chặt miệng, mắc cười quá.
Gia Lệ la lên: "Hàm hồ! Gan heo vốn không thể nấu chín, nấu chín quá sẽ không ăn được, bị đau dạ dày là do dạ dày anh không tốt thôi..." Gia Lệ dừng một chút, cố sức chớp chớp mắt, hỏi: "... Anh muốn chia tay với em, chắc hẳn không phải là do vụ nấu ăn gì đó, anh nói thật đi, có phải anh thích cô gái khác? Anh thay lòng đổi dạ rồi? Tới Hồng Kông đã xảy ra chuyện gì? Anh không thể nào bỗng nhiên đòi chia tay, nhất định có cô nào khác, em muốn biết lý do, anh không thể chưa giải thích gì mà đá em!"
Chuyện xảy ra đột xuất, Gia Lệ có chút kích động quá mức. "Em muốn biết chân tướng, anh hãy nói sự thật cho em biết. Sao có thể... Sao bỗng nhiên... Anh giải thích rõ cho em... Anh nói đi chứ..." Đột nhiên nghẹn lời.
Vẫn cho rằng anh ta thật lòng yêu cô, tại sao? Người trước mắt này, có đúng là trước đây đã từng mỗi ngày gọi năm cú điện thoại, ngày ngày viết thư tình, vì người đó cô còn thức tới tận đêm khuya để hẹn gặp?
Di động của Cao Tuấn Thái bỗng vang lên, anh nhận cuộc gọi, thấp giọng nói vài câu xong lập tức cúp máy, sau đó áy náy nói với Gia Lệ: "Gia Lệ, thật xin lỗi, chúng ta tốt hơn hết nên dừng tại đây, được không? Chúng ta đều trưởng thành rồi, hà tất cứ phải làm khó nhau?" Anh miễn cưỡng, nóng lòng muốn thoát thân.
Gia Lệ truy hỏi. "Em muốn biết nguyên nhân. Phải chăng anh có người khác rồi? Hãy nói thật cho em biết, tại sao? Tại sao..." Cổ họng đắng ngắt, sắc mặt Gia Lệ ảm đạm, cô nhìn chằm chằm vào mặt bàn, khàn giọng hỏi: "Có người khác đúng không? Cô ta là ai?"
Cao Tuấn Thái thở dài. "Aizzz ~~ đừng đoán mò. Anh chỉ hy vọng có chút thời gian yên tĩnh, để anh suy nghĩ nghiêm túc cho tương lai. Nếu có duyên phận, chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau a!" Anh cầm tay cô. "Bảo bối, đừng nghĩ ngợi gì nữa. Bây giờ anh phải trở về công ty xử lý công việc, đừng khiến anh lo lắng, được chứ? Anh sẽ gọi điện thoại cho em."
"Cô ta là ai?"
"Không có người thứ ba, thật đấy. Anh yêu em, đừng như vậy, ngoan, em mà như vậy sẽ khiến anh lo lắng. Anh về công ty trước đây, xong việc sẽ gọi điện thoại cho em, được không?"
Gia Lệ không lên tiếng, Cao Tuấn Thái sờ sờ đầu cô, còn nói thêm vài lời ngon ngọt dỗ cô, vội vàng chuồn đi.
Lúc này, giọng hát nồng nàn của nữ ca sĩ truyền tới —— anh hỏi em yêu anh có sâu đậm? Em yêu anh được bao phần? Tình cảm của em là thật, tình yêu em dành cho anh cũng là thật, ánh trăng tượng trưng cho tấm lòng của em...
Hôm nay trời mưa, bầu trời không có ánh trăng, hôm nay, lòng dạ Cao Tuấn Thái đã thay đổi, anh ta không còn yêu cô nữa. Trăng cũng còn có lúc tỏ lúc mờ, sao có thể tượng trưng cho tấm lòng con người được?
Gia Lệ ngây người ngồi trước bàn, tâm trạng tồi tệ. Cô không ngốc, Cao Tuấn Thái đột nhiên đòi chia tay với cô, nhất định có nguyên nhân. Từ khi nào anh ta đã quyết định? Ngẫm lại mấy ngày này, ngoại trừ việc anh ta thường xuyên đi công tác, quả thực không có cảm giác gì khác lạ. Bởi vì bị đá một cách khó hiểu, Gia Lệ đầu tiên là shock, kinh ngạc, tiếp theo là tức giận, tức giận vì anh ta chưa gì đã vội kết thúc mối tình 5 năm.
Sau khi tức giận, thì cảm thấy mông lung, sao anh ta chia tay dễ dàng quá vậy? Anh ta không luyến tiếc gì sao? Anh ta đành lòng?
Đột nhiên có người nghênh ngang ngồi xuống, anh ta vừa ngồi xuống liền vẫy người phục vụ tới, tâm tình rất tốt cười nói với phục vụ bàn: "Tôi muốn mời vị tiểu thư này uống rượu, chúng tôi muốn ăn mừng." Anh mở thực đơn ra, chọn một chai rượu vang đỏ.
Là anh ta! Gia Lệ nheo mắt nhìn, hai tay khoanh trước ngực. Hừ ~~ tối nay đã đủ bất hạnh rồi...
Tiết Tổ Dĩnh vội đi tới công ty. Cô pha cà phê, mở máy tính ra xem hộp thư đến, nhìn thấy tập bản thảo Xa Gia Lệ gửi tới, không còn tâm trí mà cảm tạ.
Mở bài viết ra, vừa nhìn thấy tiêu đề, Tiết Tổ Dĩnh choáng váng, dụi dụi mắt, xem lại lần nữa.
Hồi lâu sau, phòng biên tập bỗng bật ra tiếng cười to của Tiết Tổ Dĩnh, mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Tiết Tổ Dĩnh hướng về phía máy tính cười đến rớt nước mắt. Ái chà ~~ thật là nghiệp chướng nha! Hóa ra cô đã làm hại Gia Lệ gặp phải chuyện như vậy.
Tổ Dĩnh nhấn nút, chuyển bài báo tới cho nhóm hiệu đính.
Không bao lâu sau, tổ trưởng nhóm hiệu đính cầm bài viết chạy tới. "Tổ Dĩnh thật muốn in bản thảo này?"
Tổ Dĩnh vừa gặm bánh mì, vừa hồi âm email trong hộp thư đến. "Đại tiểu thư cô ấy đã dám viết, chúng ta cứ việc đăng báo."
"Nhưng, lần này Xa tiểu thư viết có phần quá kích động kiểu như bị tâm thần..."
Tổ Dĩnh hỏi: "Chuyên mục của chúng ta nói về cái gì?"
"Tình yêu a."
"Vậy thì đúng rồi, tình yêu vốn là bệnh tâm thần, khỏi cần lo lắng, đem in đi!"
Cứ như vậy, ngòi bút Gia Lệ như một lưỡi kiếm, muốn giết người, nhưng chẳng phải người kia chính là vị nha sĩ nổi tiếng gần xa, Bạch Bạc Sĩ đó sao? Một tuần sau, quả nhiên lưỡi kiếm sắc nhọn này bắn trúng mục tiêu, hoàn toàn phô bày thế giới của Bạch Bạc Sĩ!
Vào ngày tuần san tình yêu được phát hành.
Buổi sáng, Bạch Bạc Sĩ cạo râu, không cẩn thận bị trầy xước cằm, đó là một điềm báo chẳng lành, nhưng anh không mấy để ý.
Hôm đó khi khám bệnh, Bạch Bạc Sĩ cứ cảm thấy ánh mắt người bệnh nhìn anh giống như đương phỏng đoán điều gì, bọn họ thỉnh thoảng thầm thì với nhau, vẻ mặt mờ ám, nụ cười quỷ dị.
Chuyện này thật kỳ lạ, anh ngửi thấy mùi tin tức bất thường, nhưng không biết đến từ phương nào?
Có vài người bệnh ngồi trên ghế khám, lộ ra vẻ mặt sợ hãi quá mức ngày thường. Khi anh đang cố dùng sức kéo dụng cụ nha khoa dây điện bị vướng, anh thề đã nghe thấy mấy tiếng thì thào ở phòng khám bệnh này, na ná như anh là một tên bệnh tâm thần biến thái.
Một người bạn đã rất lâu rồi chưa liên lạc bỗng dưng gọi điện thoại tới quan tâm anh, lúc sẩm tối, thậm chí lại nhận được điện thoại của Phó Hân Lan từ nước Mỹ xa xôi.
Giọng điệu cô mang theo sự thương hại nói: "Bạc Sĩ... Ừm... Em nhận được một cú điện thoại... Aizzz ~~ bất luận thế nào, em thực sự rất lo lắng cho anh. Bạc Sĩ, em tin anh nhất định có thể lấy lại tinh thần, đều do em không tốt, mới báo hại anh... Tóm lại, em vẫn còn rất quan tâm tới anh."
Bạch Bạc Sĩ nghe xong mặc dù cảm động, những cũng rất hoang mang. Mong muốn anh lấy lại tinh thần? Mà tại sao trong giọng nói của cô lại mang theo sự thương hại, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Anh rất ổn." Anh mới nói một câu, liền nghe thấy đầu dây bên kia cô khóc nức nở.
"Anh —— aizzz ~~ anh thật quá si tình."
Bạch Bạc Sĩ vô cùng nghi hoặc, tại sao mọi người bỗng nhiên quan tâm anh như vậy? Mãi tới khi tan ca đóng cửa phòng khám bệnh, anh vẫn giữ thói quen của ba tháng trước, mua tuần san tình yêu định kỳ, nhìn thấy chuyên mục chết tiệt kia.
"Shit!" Thì ra là thế! Anh bỗng xé nát vụn tờ tuần san.
Quay trở lại phòng khám, anh điều tra tư liệu bệnh án của Xa Gia Lệ, lập tức chộp lấy chiếc chìa khóa, lái xe đi tính sổ. Trên đường phóng như bay, nghĩ tới những câu chữ trong chuyên mục đó, Bạch Bạc Sĩ tức điên người!
Cách hành văn của Hồ Điệp Vẫn thật cay nghiệt, từng câu từng chữ lặp đi lặp lại trong đầu anh ——
《Ký sự nhổ răng của Hồ Điệp》Trước đó vài ngày vì quá đau răng, bạn bè giới thiệu tới một vị nha sĩ, y thuật nổi tiếng gần xa, muốn khám răng thì trước đó còn cần hẹn lịch khám. Tôi rõ thật hồ đồ, tuyệt đối không ngờ rằng, y sĩ này lại oán hận tôi, đối với tôi tràn đầy thù địch. Hóa ra là do, tôi viết một trang chuyên mục, đã gián tiếp khiến bạn gái anh ta đòi chia tay.
Y sĩ vừa nhổ răng, vừa trừng phạt tôi. Anh ta phê bình tôi viết nhố nhăng, cho rằng tôi bởi vì không có chàng trai nào muốn, mới suốt ngày rảnh rỗi ngồi viết chuyện phiếm.
Aizzz! Lúc ấy, đáy lòng tôi vô cùng xúc động.
Tình yêu ơi tình yêu, khiến con người ta mất đi lý trí, dạy con người ta cách dối gạt lòng mình.
Một vị y sĩ y thuật cao thâm như vậy, sao tình cảm lại vô vàn trắc trở?
Ngày ngày nhổ răng cho người khác, nhưng đau đớn trong cõi lòng lại không cách nào xóa nổi.
Không kiểm điểm xem nguyên do lỗi lầm xuất phát từ phía mình, ngược lại giận cá chém thớt sang một trang chuyên mục nho nhỏ.
Anh ta lẽ nào không biết, khi phụ nữ đem lòng yêu một người đàn ông khác, cho dù có làm đủ mọi cách, cũng không thể nào níu giữ trái tim cô gái.
Anh ta lẽ nào không biết, một khi phụ nữ quyết tâm muốn rời khỏi người đàn ông, có thể đưa ra bất kỳ cái cớ nào.
Nói trắng ra, cô gái ấy không yêu anh ta. Cô ấy chẳng qua chỉ viện một lý do có lý, giúp cô có thể quang minh chính đại rời xa, giúp cô tô điểm cho sự thay lòng đổi dạ của mình.
Vị nha sĩ này tiếng tăm gần xa, kỹ thuật nhổ răng cao siêu, đáng tiếc, lại không hiểu tình yêu. Tôi cảm thấy xót xa thay cho anh ta, tuy rằng thái độ anh ta đối với tôi rất tệ, hành vi thô lỗ, nhưng tôi bằng lòng tha thứ cho anh ta tất cả những việc vô lễ đó, bao gồm cả hành vi dã man kia.
Sau cuộc gặp gỡ bất ngờ này, tôi nghĩ, vị y sĩ đó chắc chắn là một người đàn ông có EQ[Trí thông minh cảm xúc(Emotional Intelligence, hoặc Emotional Quotient)] thấp lại thiếu hụt cảm xúc hài hước. Một người đàn ông có EQ cao lại có khiếu hài hước, sao lại để cho thất tình ảnh hưởng tới công việc?!
Thực ra có ai lại chưa từng thất tình chứ? Có ai lại chưa từng đau xót chứ? Y sĩ mỗi ngày đều giúp người khác loại bỏ đau răng, khám và chữa răng, nhưng cho đến nay vẫn còn chìm sâu trong cơn lốc thất tình, đã quên đi cách trị liệu vết thương lòng cho bản thân anh ta.
Tâm bệnh cũng có thể chữa được, y sĩ nên nhìn thẳng vào nguyên nhân bạn gái rời đi, sau đó thành tâm kiểm điểm, khiêm tốn cải tạo, sớm muộn gì bóng ma thất tình cũng tan biến, và chào đón một tình yêu mới. Tôi chân thành chúc phúc cho anh ta!
*** Vừa đi lĩnh tiền nhuận bút, Gia Lệ liền bước vào cửa hàng tạp hóa lớn tìm mua đồ, màn đêm buông xuống, cô ôm một túi đầy ắp chiến lợi phẩm mang về nhà. Tâm tình sảng khoái, ngâm nga hát, xách túi to lên lầu.
Ánh đèn hành lang lờ mờ, cô trông thấy một chàng trai đứng ngoài cửa, chàng trai nghe thấy thanh âm cũng quay mặt lại. Là anh ta?!
Gia Lệ hoảng sợ, hai tay đột nhiên co lại, bỗng cái túi nhựa thủng, mọi thứ rơi vãi trên mặt đất, phát ra tiếng vang cực lớn.
Bọn họ cùng lúc cúi đầu xuống, nhìn đống đồ đầy dưới đất. Khóe miệng anh nhếch lên, vẻ mặt như cười trên nỗi đau của người khác; cô mở to hai mắt, tình huống khó xử, cảm thấy rất lúng túng.
Một hộp trứng vỡ vụn, chất lỏng màu vàng bắn tung tóe lên mắt cá chân cô. Vài gói băng vệ sinh bay tới trước mũi giày da bóng loáng của Bạch Bạc Sĩ. Còn nữa, một lon chocolate đường loại lớn tan ra, đủ mọi màu sắc rực rỡ trên đất...
"Haha!" Bạch Bạc Sĩ cười khẩy, lười biếng nói: "Xem ra, kỹ thuật của tôi không tệ, cô đã có thể ăn được kẹo rồi."
"Hừ!" Gia Lệ ngẩng đầu lên phản kích. "Nhổ răng xong thần kinh tôi suy nhược, cần nhờ tới kẹo để tránh xa cơn ác mộng!"
Được lắm, Bạch Bạc Sĩ nghiến răng nói: "Đã có thể mắng chửi người khác sao ~~ "
Cô đáp lễ. "Có những người cần phải mắng." Lần trước đau răng mới mặc cho anh ta "sủa", bây giờ nếu dám trêu chọc cô, chính là tự tìm cái chết.
Không gian nhỏ hẹp, bọn họ đứng song song nhau. Ánh mắt đều rất hung dữ, vẻ mặt đều hùng hổ, bộ dáng chỉ muốn dồn đối phương vào chỗ chết.
"Anh tới đây làm gì?"
"Tôi tới làm gì ư?" Bạch Bạc Sĩ tiến tới gần, Gia Lệ cảnh giác, lập tức lui sát vào mép tường. Anh trừng mắt nhìn cô, từng câu từng chữ hung dữ nói: "Xa tiểu thư, cô, bà nó chứ, ở trên chuyên mục sủa loạn gì đó?" Vóc người cao lớn tầm 1,8m, khiến Gia Lệ nhỏ bé phải chịu áp lực.
Oh ~~ thì ra anh ta đã xem chuyên mục đó. Gia Lệ hắng giọng, ra vẻ trấn tĩnh.
"Này, anh đừng đoán mò lung tung nha!" Lúc đó cô đương rất giận, hình như mình viết cũng hơi quá đáng.
Bạc Sĩ nheo nheo mắt. "Cô xem tôi như người mù hay là thằng đần vậy? Cô rõ ràng đang mắng tôi! Cô có biết hôm nay tôi nhận được bao nhiêu cú điện thoại không? Khốn kiếp, chỉ cần những bác sĩ hoặc bệnh nhân quen biết tôi, đều biết chuyện bạn gái tôi, cô muốn chỉnh tôi tới chết sao?" Anh gầm thét với cô. "Tôi thiếu khiếu hài hước? EQ tôi thấp? Đồ điên kia, dựa vào đâu mà cô lại viết bừa bãi thế hả?"
"Anh hung dữ làm quái gì?" Gia Lệ phát hỏa, đơn giản là nhận tội. "Đúng, tôi viết về anh đấy, tôi cứ tùy việc mà xét, có muốn tôi nhắc cho anh nhớ không, ngày hôm đó anh hại tôi thế nào? Eh? Eh —— tôi chỉ căn cứ vào cách xử sự nhổ răng của anh ngày hôm đó mà viết thôi, tôi chẳng viết bừa gì cả —— "
"Tôi thiếu cảm xúc hài hước? Cô dựa vào điểm nào mà nói thế?"
"Từ biểu hiện nhổ răng của anh mà suy ra." Gia Lệ đáp rất nhanh.
"Xa tiểu thư, cô ngày ngày đánh răng, chữa sâu răng còn chưa xong, thỉnh thoảng còn phải nín thở tránh mùi hôi miệng, vậy mà cũng biết nói về sự hài hước cơ đấy!" Anh gầm thét.
Gia Lệ nhíu mày, chỉ vào mặt anh. "Anh không những thiếu khiếu hài hước, tính tình anh còn cực nóng nảy nha ~~" buột miệng gán thêm cho anh một tội danh.
Anh nheo nheo mắt. "Tôi tính tình nóng nảy? Tôi mà nóng tính, đã sớm nhổ sạch răng của cô rồi, loại phụ nữ như cô, giữ răng lại chỉ tổ tạo nghiệp chướng!"
"Loại phụ nữ như tôi? Cái gì mà loại phụ nữ như tôi?" Đáng ghét! Gia Lệ giận dữ hỏi. "Tôi làm sao?"
Bạch Bạc Sĩ đáp trả: "Hừ! Nhanh mồm nhanh miệng lại còn thích cãi chày cãi cối, bộ dáng gì cũng bộc lộ ra, nhìn phát chán. Suốt ngày ngồi viết mấy cái đạo lý nhảm nhí, tự cho rằng mình rất hiểu tình yêu, rất hiểu đàn ông, tôi nói cho cô biết, đàn ông ghét nhất loại phụ nữ như cô đó! Không dịu dàng không đáng yêu không ân cần không tài đức lại không xinh đẹp! Dáng người vừa phẳng vừa dẹt vừa lùn! Chẳng khác nào bà đồng, tôi cá rằng cô đến bảy mươi tuổi cũng không ai muốn!" Anh xả một tràng xong, cảm thấy toàn thân dễ chịu. Ô ô ô ~~ lâu lắm rồi chưa có dịp gào to như vậy, sảng khoái quá!
"Shit!" Gia Lệ kích động, anh ta dám mắng cô không có ai muốn! "Anh ~~" thật quá quắt, Gia Lệ quăng chiếc túi nhựa bị thủng trong tay đi, mở túi sách ra, cố sức lôi cái ví đưa tới trước mặt anh.
"Anh đã cho tôi thấy rõ rồi, anh đã cho tôi thấy – rõ – rồi!"
"Thấy cái gì?" Bạch Bạc Sĩ khoanh hai tay trước ngực, nhìn chằm chằm vào chiếc ví của cô.
Gia Lệ gắng sức chỉ chỉ vào tấm ảnh ở trong ví da. "Chàng trai cao to đẹp trai này, chính là bạn trai tôi!? Sao nào? Anh mới là người không ai thèm đó."
Bạch Bạc Sĩ trừng mắt nhìn cô, giật lấy chiếc ví da quan sát, chàng trai trong tấm ảnh ngồi trên ghế sô pha, tướng mạo nho nhã, đeo kính gọng nhỏ màu vàng.
"Người đeo kính này..."
"Nhìn chưa đủ sao?" Gia Lệ muốn lấy lại ví da, nhưng anh hất tay cô ra. Cô gào lên: "Này ~~ anh làm gì thế? Soi kỹ vậy? Không tin rằng một anh chàng đẹp trai như vậy yêu tôi?" Cô cười lạnh.
"Ánh mắt anh ta có vấn đề sao? Có cần tôi giới thiệu cho anh ta tới bác sĩ nhãn khoa không?"
"Đồ đầu heo!" Gia Lệ đoạt lại ví da. "Hừ! Tóm lại tôi không phải là không có ai để ý, anh mới chính là người không ai thèm ngó tới."
"Xa tiểu thư!" Bạch Bạc Sĩ siết chặt lấy cổ tay cô.
"Làm gì thế" Gia Lệ cố sức muốn giãy thoát khỏi sự kiềm chế của anh, nhưng phí công vô ích.
"Cô có ai muốn hay không, tôi mặc kệ, nhưng việc trên chuyên mục này, tôi muốn cô phải xin lỗi!"
"Nói xin lỗi gì chứ?"
"Cô ám chỉ với độc giả rằng tôi EQ thấp, lại còn châm biếm tôi thiếu khiếu hài hước, cô hoàn toàn chẳng biết gì về tôi, cô có khác gì phỉ báng tôi chứ, lập tức nói xin lỗi tôi, nói xin lỗi!" Anh muốn lấy lại công đạo.
"Đừng hòng, đừng hòng!" Gia Lệ bị anh siết chặt tới đau điếng, nhưng vẫn cãi bướng. "Anh thực sự có EQ thấp mới có thể đổ tội chuyện thất tình lên đầu tôi, nếu anh đủ tỉnh táo, thì đã hiểu rõ việc bạn gái anh bỏ đi chẳng liên quan gì tới tôi cả."
Khốn kiếp, Bạc Sĩ nổi giận đùng đùng. "Cô, bà nó chứ, tức chết tôi, cô —— "
"Anh xem lại mình đi!" Cô nói.
"Cái gì?" Hắn hỏi.
"Chậc chậc chậc!" Gia Lệ lắc lắc đầu, giơ cổ tay đương bị anh siết chặt lên cao. "Biểu hiện bây giờ của anh rõ ràng chứng tỏ EQ thấp."
"..." Tại sao trên đời này có loại phụ nữ đáng ghét như vậy? Bạc Sĩ buông tay ra, nghiến răng hỏi: "Vậy xin hỏi, nếu người có EQ cao rơi vào trường hợp bị bêu xấu trên chuyên mục, và cũng bởi vì bài viết nhảm nhí kia đã khiến bạn gái người đó bỏ đi, thì cần phải có biểu hiện ra sao?" Tôi xem cô biện minh thế nào!
Gia Lệ chớp chớp mắt, nghiêm túc đáp lại. "Ờ ~~ nếu như EQ cao, sẽ cười nhạo cái chuyên mục của tôi, và cũng chẳng phí công dò tìm địa chỉ chạy tới mắng tôi. Giả sử anh xem xong chuyên mục đó mà còn có thể cười to ba tiếng, vậy nhất định là anh có khiếu hài hước."
Dứt lời, ừm... Cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô chằm chằm.
Thoáng chốc bọn họ không hề nói chuyện, sau đó anh hít sâu một hơi, quan sát cô.
Gia Lệ xoa xoa cổ tay bị siết chặt tới đau điếng. "Sao nào?" Không tức giận nữa? Ngừng chiến rồi?
"Xa tiểu thư, cô rốt cuộc không chịu nhận lỗi?"
"Hả?"
"Cũng không có chút cảm kích nào?" Bạc Sĩ nhìn cô. "Cho dù tôi cực ghét cô, nhưng cũng nhổ răng giúp cô, có thể đã khiến cô có cảm giác đau đớn đôi chút? Nhưng sau khi nhổ răng xong, cô tự ngẫm lại xem, có phải bình phục rất nhanh không?"
"Ách..." Gia Lệ chột dạ. "Tôi..." Kỹ thuật của anh ta quả là tài giỏi.
"Cô chỉ dựa vào ấn tượng tiếp xúc chưa đầy một tiếng đồng hồ liền viết bài bêu xấu tôi, không cảm thấy quá đáng sao? Không nói thẳng ra tên tôi, cô thấy yên tâm thoải mái? Cô có biết bao nhiêu bạn bè tôi vừa đọc xong đã đoán ngay ra người trong bài viết đó là tôi? Lương tâm cô để ở đâu? Ở trên chuyên mục thì châm biếm việc tôi thất tình, viết về tôi chẳng khác nào như một tên biến thái si tình mắc bệnh tâm thần." Giọng nói Bạch Bạc Sĩ trở nên chua xót. "Tôi chưa bao giờ gặp cô gái nào xấu xa đê tiện hơn cô, cô coi chừng sẽ có ngày bị quả báo!" Dứt lời, anh quay đầu bước đi, chỉ còn lại khuôn mặt Gia Lệ đầy kinh ngạc.
Cô khó nhọc nhặt đồ rơi vãi từ dưới đất lên, ngượng ngùng bước về phía căn phòng nhỏ của mình. Bật đĩa nhạc để nghe, nhạc rock tràn ngập trong phòng, nhóm "Aerosmith" đang khàn cả giọng hát vang bài "Crazy". Cô làm một bát mì tôm cho mình, ngồi vắt chân trên ghế, lên mạng vào phòng xem nói chuyện phiếm, một đám người đang cãi lộn tùng phèo, đọc những lời lẽ mắng nhiếc thâm độc, liền không nhịn được đập bàn cười to. Cô rút khăn giấy ra lau miệng, thoáng nhìn thấy ở mép bàn là chiếc răng kia, bộ dáng Bạch Bạc Sĩ tức giận lập tức hiện lên trong đầu. Cô rầu rĩ đặt bát mì xuống, ngẫm nghĩ một lúc, nhấp chuột vào tập tin, xem lại bài báo đã viết trước đây.
Cô chớp chớp mắt xong lại gãi gãi đầu, tâm tư không thoải mái chút nào, một loại cảm giác giống như áy náy bỗng dưng dâng trào trong cô.
Bạch Bạc Sĩ đáng thương, anh ta nhất định là rất yêu bạn gái. Anh ta vẫn còn đau lòng sao?
Cô làm như vậy phải chăng đã sát muối lên vết thương của anh?
Gia Lệ phiền muộn, mãi tới khi trời gần sáng, còn vì chuyện này mà lo lắng bất an, không sao yên giấc nổi.
Bạch Bạc Sĩ sát khí đằng đằng trở về nhà, mở hòm thư ra, nhận được một tấm bưu thiếp.
Dấu bưu kiện hàng không, chữ viết quen thuộc.
Bạc Sĩ, cảm ơn anh hào hiệp tương trợ, em bây giờ sống rất tốt. Em chỉ muốn nói cảm ơn anh, bảo trọng.
—— Hân Lan cô sống rất tốt? Bạc Sĩ bỗng dưng quăng tấm bưu thiếp vào thùng rác, mở cửa vào nhà.
Lát sau, cửa mở ra, anh bước ra ngoài, nhặt tấm bưu thiếp từ thùng rác lên, phủi phủi bụi trên bưu thiếp, thở dài, quay về phòng.
Màn đêm tĩnh lặng, mưa bụi bay bay.
Biệt thự vùng ngoại ô này, Bạch Bạc Sĩ mới vừa mua hồi đầu năm, vốn định chuẩn bị cho kết hôn, có ai ngờ...
Bạch Bạc Sĩ mở cửa sổ ra, một cơn gió lạnh thổi tới, trước mặt âm u, không khí ẩm ướt. Anh nghiêng người tựa vào vách tường, nhìn phong cảnh tịch mịch. Không chịu nổi tiếng mưa rơi lạnh lẽo, không chịu nổi tiếng gió thổi xào xạc ai oán kia, anh xoay người đi vào lấy ra đĩa hát nhạc jazz yêu thích nhất.
Giọng nam khàn khàn, tiếng nhạc lưu luyến. Aizzz ~~ thật phiền toái! Anh càng nghe thì cảm xúc càng tồi tệ.
Hôm sau —— "Mời người tiếp theo!" Kéo khẩu trang xuống, Bạch Bạc Sĩ hướng ra phía ngoài gọi.
Mùi khuốc khử trùng nồng nặc, tiếng trẻ con gào khóc, người đợi khám bệnh mặt mày ủ rũ, Bạch Bạc Sĩ lại bắt đầu công việc khám răng thường ngày.
Một ông lão bước lên, Bạch Bạc Sĩ nhìn nhìn bệnh án, ừm, sâu răng đầy miệng, hôm nay cần phải nhổ ngay. Bạch Bạc Sĩ thay dụng cụ. Ông lão há miệng ra, vẻ mặt sợ hãi.
"Đừng sợ." Bạch Bạc Sĩ nói, đồng thời mở máy khoan răng ra, vù vù... Âm thanh chói tai vang lên.
Đừng sợ? Ông lão hóp miệng, vị bác sĩ này thoạt nhìn rất nghiêm túc.
Trong lúc đó, bên ngoài phòng khám, một cô gái cứ đi đi lại lại, vừa cắn móng tay, vừa túm chặt tóc.
A ~~ không được, không được, phiền chết đi! Không nói lời xin lỗi, cô cảm thấy ăn không ngon ngủ không yên! Suốt cả đêm cô cứ nghĩ về chuyện này, lương tâm áy náy, nhưng muốn cô đối mặt nói xin lỗi anh ta, thật sự không cam lòng, lúc đó anh ta vô cùng quá đáng a!
Aizzz ~~ Gia Lệ dừng bước, lấy điện thoại di động ra, nhẩm tính, nói chuyện qua điện thoại có vẻ ổn. Nói xin lỗi xong liền dập máy, cô hạ quyết tâm.
"Đây là phòng khám của nha sĩ Bạch Bạc Sĩ." Một cô gái nhận điện thoại.
"Ách... Xin hỏi Bạch y sĩ có ở đây không?"
"Có chuyện gì không?"
"Tôi họ Xa, Xa Gia Lệ, cảm phiền muốn nói chuyện với anh ta một chút." Chỉ một câu xin lỗi thôi, nói xong bọn họ sẽ không còn can hệ gì hết! Gia Lệ hít thở sâu, chờ anh nghe máy.
"Y sĩ, có điện thoại, điện thoại, một người tên là Xa Gia Lệ..." Phòng khám rất ồn ào, cô gái kia lớn tiếng hô.
Xa Gia Lệ? Bạch Bạc Sĩ đang khoan răng, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi. Cô ta lại muốn gì nữa đây? Khốn kiếp. Anh gầm thét lại.
"Nói tôi không có ở đây!" Lớn tiếng gào to như vậy, cô không nghe thấy mới lạ.
"Ách..." Khuôn mặt cô gái kia tối sầm lại, nói qua tai nghe: "Anh ta... Anh ta không có ở đây." Dứt lời tự dưng thấy chột dạ.
"Tôi biết rồi." Pằng! Gia Lệ dập máy luôn. Hừ ~~ dám nói câu "Tôi không có ở đây", thật giả dối! Gia Lệ ngẫm nghĩ, trực tiếp xông vào phòng khám bệnh.
"Tiểu thư?!" Y tá ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Gia Lệ hầm hầm xông vào phòng chẩn bệnh.
Gia Lệ đột nhiên xông vào dẫn tới rối loạn, Bạch Bạc Sĩ vừa thấy cô lập tức nổi trận lôi đình, trong tay còn đang cầm máy khoan răng kêu vù vù.
"Bạch y sĩ." Gia Lệ dừng trước mặt anh, lớn tiếng nói: "Về chuyện trên chuyên mục, thật xin lỗi!" Dứt lời, cô xoay người rời đi, bỗng nhiên một cánh tay túm lấy cô.
"Khốn kiếp, định làm gì?" Bạch Bạc Sĩ rống. Ngồi trên ghế khám bệnh, ông lão rất sợ hãi.
Gia Lệ lườm anh. "Tôi xin lỗi anh đó." Như vậy còn tức giận ư?
"Giết người phóng hỏa, nói xin lỗi thì coi như xong sao?" Thật nực cười!
Ông lão chảy nước miếng, nhìn y sĩ lơ mơ, sợ tới mức kinh hồn bạt vía.
Gia Lệ nghiêm mặt nói: "Anh đừng có mà được voi đòi tiên, ngày đó anh cũng rất quá đáng. Tôi ngẫm lại, tôi quả thật không nên phơi bày chuyện của anh ra, tôi sai rồi, bây giờ đặc biệt tới đây xin lỗi anh, thật xin lỗi." Kìm nén cơn giận trong lòng, cô cực kỳ thành tâm đó.
Anh lườm Xa Gia Lệ, hét một câu về phía cô. "Tôi không chấp nhận!"
Gia Lệ ngạc nhiên nhìn bộ dáng ngạo mạn kia của anh, lập tức gào to đáp trả. "Mặc xác anh từ chối, dù sao tôi cũng nói xin lỗi rồi!" Xoay người bỏ đi!
"Cô!" Bạch Bạc Sĩ đang muốn đuổi theo, ông lão túm lấy cánh tay áo anh.
"A..." Răng của ông...
Hừ ~~ tức chết người! Bạc Sĩ bỗng ngồi xuống, sao trên đời lại có loại con gái đáng ghét như vậy chứ? Quay về phía miệng ông lão, Bạch Bạc Sĩ tiếp tục khoan răng.
"Y sĩ..." Ông lão sợ hãi. "Có thể dời sang ngày khác được mà." Vẻ mặt y sĩ rất hung dữ a.
"Không cần." Bạch Bạc Sĩ vừa giúp ông lão chữa sâu răng, vừa suy nghĩ, cô gái kia xem ra bộ dáng mảnh mai yêu kiều, nhưng một khi mở miệng thì toàn lời chướng tai, thiệt là, haizzz ~~ tức chết mà! Anh đúng là ngốc, chọc vào loại con gái này.
Trong phòng khám Bạch Bạc Sĩ cực kỳ tức giận, trái lại Xa Gia Lệ giống như người vô tội, chưa hề gây ra chuyện gì—— "Một bát mì thịt bò lớn, hai quả trứng muối, ba miếng đậu rán, bốn lá rong biển!"
Gọi chút thức ăn, Gia Lệ ngồi trên quán ven đường bên ngoài phòng khám, định ăn chút gì đó để xả giận. Ô ô ~~ cô vươn vai ngáp, tâm tình thư thái. Làm sai chuyện gì thì sẽ dũng cảm nhận khuyết điểm, ừm, đúng đúng đúng, bây giờ rốt cuộc cô có thể an tâm ăn uống, an tâm viết bản thảo, cả ngủ nữa.
Mì thịt bò nóng hôi hổi được bưng lên, Gia Lệ tách đũa ra, ngẩng đầu cười với chủ quán. "Cám ơn." Thơm quá a ~~ cô vui sướng dùng bữa, thoải mái cho rằng cơn phong ba nhổ răng này cuối cùng cũng xong rồi, cũng coi như huề với gã kia.
Nửa tháng trôi qua, Gia Lệ tiếp tục ở trên chuyên mục ba hoa khoác lác, còn Bạch Bạc Sĩ đêm nào cũng phóng phi tiêu về phía chuyên mục của cô, nguyền rủa cô!
Tối nay, tại nhà hàng Folangduoxi, sàn nhà sáng bóng, trong đó bố trí dây leo vòng cung, ánh nến lung linh tỏa ra trên mỗi bàn, không khí lãng mạn ấm áp. Ở chính giữa trên sân khấu nhỏ, một nữ ca sĩ nổi tiếng đương hát.
Bạch Bạc Sĩ cùng người bạn thân dùng bữa xong, bước tới quầy thanh toán, bạn chí cốt Triệu Nghiễm vẫn chưa từ bỏ ý định, không ngừng la hét đòi làm mối giúp anh.
"Bạc Sĩ, mối cũ không dứt thì sao mối mới đến được, mình sẽ giới thiệu một cô tiếp viên hàng không cho cậu, dáng người miễn chê, khuôn mặt xinh xắn, da dẻ nõn nà, quả thực là..."
"Không có hứng thú!" Bạc Sĩ nghiêm mặt. "Mình mệt mỏi với thứ tình yêu nhảm nhí khốn kiếp rồi, cậu đừng gây rối thêm nữa."
"Mình biết, cậu còn đang đau lòng vì Hân Lan, nói cho cậu biết, phương pháp trị liệu thất tình nhanh nhất, chính là lập tức quen với cô em khác." Triệu Nghiễm tự cho rằng mình có nghĩa vụ phải giúp bạn thân, cái ngày mà anh ta thấy bài trên chuyên mục tuần san tình yêu, anh ta chắc chắn tới 800% Hồ Điệp Vẫn nói nha sĩ X chính là Bạch Bạc Sĩ. Aizzz ~~ tội nghiệp ông bạn thân.
"Bạc Sĩ, cậu cứ thử xem sao." Anh ta xúi giục.
"Không rảnh, không cần." Bạc Sĩ bực bội cự tuyệt. "Chuyện của mình cậu đừng quản."
"Cho bản thân một cơ hội đi mà ~~ "
"Không!"
"Nữ tiếp viên hàng không đó ~~ "
"Này!" Bạc Sĩ nổi giận. "Bất kể cô ta là nữ tiếp viên hàng không hay đại minh tinh người mẫu gì đó, đều không cần! Cậu mà còn nói nữa đừng trách mình."
"Được được được ——" Triệu Nghiễm đầu hàng. "Mình không nói." Đúng là đồ cố chấp!
Một chàng trai lướt qua, Bạc Sĩ bỗng trố mắt nhìn.
Triệu Nghiễm cũng nhìn theo. "Gì thế? Bạn cậu à?"
Tướng mạo nho nhã, gọng kính màu vàng? Đây... Đây chẳng phải là tên bạn trai ngu ngốc nhất trên đời! Người nọ đi tới góc khuất phía trong, quả nhiên, có một cô gái vẫy tay nhiệt tình với anh ta, là ả, là ả Hồ Điệp chết tiệt kia! Ánh mắt Bạc Sĩ ngời sáng, nhiệt huyết sôi trào. Ha ha ~~ chết chưa, để người khác bắt gặp!
"Cậu về trước đi." Bỏ lại câu này, Bạch Bạc Sĩ đi vào bên trong.
"Hả?" Triệu Nghiễm sững sờ đứng trước quầy, vẻ mặt mơ hồ.
Đàn ông kiểu gì mà có thể chịu nổi cô ta?
Do hiếu kỳ, Bạch Bạc Sĩ lách qua hành lang, âm thầm ngồi xuống phía sau chỗ Gia Lệ, chỗ đó có một chậu cây cành lá um tùm, vừa khéo có thể che bóng lưng của anh.
Bồi bàn mang thực đơn tới, anh gọi rượu, tập trung nghe lén cuộc nói chuyện ở đằng sau.
"Gia Lệ, lần này đi công tác, anh mua son môi cho em này." Gã kia đẩy túi giấy nhỏ tới trước mặt Gia Lệ.
"Tuấn Thái, cám ơn anh." Gia Lệ vui mừng, cười tươi đón nhận. "Sao? Công việc đều xử lý tốt chứ, chờ lát nữa chúng ta đi hát, em mời, anh ngày mai không cần đi làm sao?" Gia Lệ làm nũng nói. "Lần này anh đi Hồng Kông lâu thật đấy, em rất nhớ anh." Suốt một tháng trời không gặp a ~~ ghê quá! Bạc Sĩ hừ lạnh.
Nghe gã kia thấp giọng nói: "Bảo bối, anh cũng nhớ em lắm. Nhớ nụ cười tựa như thiên sứ của em, nhớ khuôn mặt đáng yêu của em, nhớ mọi thứ về em, anh thực sự rất nhớ, nhớ điên mất thôi!"
Muốn ói quá! Toàn thân Bạc Sĩ nổi da gà, kinh hãi bởi gã kia nói ra những lời như vậy. Xa Gia Lệ có nụ cười tựa như thiên sứ? Ối chết mất, cô ta là ác ma thì có!
Gia Lệ nghe thế, bật cười, ánh mắt lóe sáng. "Thật chứ?" Giọng nói cô ngọt ngào tới mức Bạc Sĩ chưa từng nghe qua: "Tuấn Thái, anh thật tốt." Cô dịu dàng tựa như chú cừu con. "Anh... Hình như anh gầy hơn trước đó, phải chăng ăn không ngon miệng? Mấy ngày trước Hồng Kông có bão lớn, em rất lo. Anh đi công tác, em buồn chết mất ~~ đúng rồi, có một tên nha sĩ chết giẫm dám mắng em, mắng em không có ai thèm, tức chết em!" Cô nói cho bạn trai biết.
Nha sĩ chết giẫm? Khốn kiếp, đây rõ ràng là nói anh! Bạc Sĩ thầm rủa, chết đi, chết đi đồ ngu ngốc!
Gã kia nghe xong, cầm lấy đôi tay nhỏ của Gia Lệ. "Ai dám mắng tiểu bảo bối của anh vậy? Thật đáng chết, hắn ta không biết em là tâm can của anh sao?"
Gia Lệ đỏ mặt, mỉm cười phất tay nói: "Bỏ đi bỏ đi, em tha thứ cho anh ta rồi, anh ta thật đáng thương, vừa mới thất tình mà!"
A ~~ tức chết!
Sắc mặt Bạc Sĩ tối sầm, cố gắng kiềm chế nổi nóng. Chợt nhớ tới cô bạn gái nơi phương xa, liền thấy phiền muộn. Bọn họ tíu ta tíu tít, anh anh em em, còn anh thì cô đơn lẻ bóng. Bạc Sĩ nghe thấy gã kia nói tiếp —— "Gia Lệ, em biết không? Trên thế giới này, người mà anh không muốn gây tổn thương nhất chính là em." Anh ta dừng một chút, thấp thỏm nói: "Ách... Nhưng... Nếu như... Giả sử... Giả sử có một ngày anh làm tổn thương em, đó cũng không phải là cố ý, em nhất định phải tha thứ cho anh."
"Gì?" Gia Lệ rút tay lại, trừng mắt nhìn anh ta. Những lời này ắt hẳn có hàm ý gì ~~ "Sao anh có thể làm tổn thương em?"
"Ách..." Cao Tuấn Thái nới lỏng cà vạt, lại kéo kéo cổ áo. "Ừm, Gia Lệ, công ty dự định thăng chức cho anh làm giám đốc, sau này anh sẽ rất bận, không có thời gian hẹn hò với em, cũng không rảnh bồi đắp tình cảm, muốn chuyên tâm vào sự nghiệp đành phải từ bỏ, tuổi xuân con gái rất quý giá, cho nên anh không muốn lãng phí tuổi thanh xuân của em... Chi bằng chúng ta... Tạm thời là bạn bè, được không?"
"A?!" Gia Lệ gào to, Bạch Bạc Sĩ cười trộm, những người xung quanh liếc xéo, Cao Tuấn Thái khó xử nhíu mày.
"Anh bận việc, em sẽ không làm phiền anh!" Vẻ mặt Gia Lệ khó hiểu.
"Anh biết, nhưng mà... Anh... Cha mẹ anh liên tục ép anh kết hôn."
"Anh vừa mới nói bận việc, không rảnh qua lại với em, bây giờ lại nói cha mẹ ép anh kết hôn? Rốt cuộc anh muốn nói gì?"
"Gia Lệ, aizzz ~~ em rất tốt, anh thật sự rất thích em, thế nhưng... Anh đã ba mươi lăm tuổi, cần phải kết hôn, cho nên..."
"Cho nên thế nào?"
Cao Tuấn Thái thở dài. "Chúng ta đều hiểu rõ mà, em không thích hợp với vai trò một người vợ, càng không thể là nàng dâu hiền, em rất có chủ kiến, lại thích làm mọi việc theo ý mình, cha mẹ anh không chịu nổi em. Cho dù bọn họ bằng lòng bao dung em, bản thân em cũng không cách nào thích ứng được? Anh thực sự không đành lòng lãng phí thời gian của em."
Nói không sai tí nào a! Bạch Bạc Sĩ gật đầu lia lịa. Con gái kiểu này chỉ tổ chướng tai gai mắt, ai cưới phải đúng là xui xẻo, ha ha ~~ báo ứng a báo ứng, cô ta bị đá rồi.
Gia Lệ tức giận. "Anh có ý gì thế? Em không phải là người vợ đảm ư?"
"Em ngay cả cơm cũng không biết nấu."
"Lần trước anh ngã bệnh, ai nấu cháo cho anh ăn?" Cô kháng nghị.
"Gan heo chưa chín, kết quả anh ăn xong bị đau dạ dày."
Phốc ~~ Bạc Sĩ bịt chặt miệng, mắc cười quá.
Gia Lệ la lên: "Hàm hồ! Gan heo vốn không thể nấu chín, nấu chín quá sẽ không ăn được, bị đau dạ dày là do dạ dày anh không tốt thôi..." Gia Lệ dừng một chút, cố sức chớp chớp mắt, hỏi: "... Anh muốn chia tay với em, chắc hẳn không phải là do vụ nấu ăn gì đó, anh nói thật đi, có phải anh thích cô gái khác? Anh thay lòng đổi dạ rồi? Tới Hồng Kông đã xảy ra chuyện gì? Anh không thể nào bỗng nhiên đòi chia tay, nhất định có cô nào khác, em muốn biết lý do, anh không thể chưa giải thích gì mà đá em!"
Chuyện xảy ra đột xuất, Gia Lệ có chút kích động quá mức. "Em muốn biết chân tướng, anh hãy nói sự thật cho em biết. Sao có thể... Sao bỗng nhiên... Anh giải thích rõ cho em... Anh nói đi chứ..." Đột nhiên nghẹn lời.
Vẫn cho rằng anh ta thật lòng yêu cô, tại sao? Người trước mắt này, có đúng là trước đây đã từng mỗi ngày gọi năm cú điện thoại, ngày ngày viết thư tình, vì người đó cô còn thức tới tận đêm khuya để hẹn gặp?
Di động của Cao Tuấn Thái bỗng vang lên, anh nhận cuộc gọi, thấp giọng nói vài câu xong lập tức cúp máy, sau đó áy náy nói với Gia Lệ: "Gia Lệ, thật xin lỗi, chúng ta tốt hơn hết nên dừng tại đây, được không? Chúng ta đều trưởng thành rồi, hà tất cứ phải làm khó nhau?" Anh miễn cưỡng, nóng lòng muốn thoát thân.
Gia Lệ truy hỏi. "Em muốn biết nguyên nhân. Phải chăng anh có người khác rồi? Hãy nói thật cho em biết, tại sao? Tại sao..." Cổ họng đắng ngắt, sắc mặt Gia Lệ ảm đạm, cô nhìn chằm chằm vào mặt bàn, khàn giọng hỏi: "Có người khác đúng không? Cô ta là ai?"
Cao Tuấn Thái thở dài. "Aizzz ~~ đừng đoán mò. Anh chỉ hy vọng có chút thời gian yên tĩnh, để anh suy nghĩ nghiêm túc cho tương lai. Nếu có duyên phận, chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau a!" Anh cầm tay cô. "Bảo bối, đừng nghĩ ngợi gì nữa. Bây giờ anh phải trở về công ty xử lý công việc, đừng khiến anh lo lắng, được chứ? Anh sẽ gọi điện thoại cho em."
"Cô ta là ai?"
"Không có người thứ ba, thật đấy. Anh yêu em, đừng như vậy, ngoan, em mà như vậy sẽ khiến anh lo lắng. Anh về công ty trước đây, xong việc sẽ gọi điện thoại cho em, được không?"
Gia Lệ không lên tiếng, Cao Tuấn Thái sờ sờ đầu cô, còn nói thêm vài lời ngon ngọt dỗ cô, vội vàng chuồn đi.
Lúc này, giọng hát nồng nàn của nữ ca sĩ truyền tới —— anh hỏi em yêu anh có sâu đậm? Em yêu anh được bao phần? Tình cảm của em là thật, tình yêu em dành cho anh cũng là thật, ánh trăng tượng trưng cho tấm lòng của em...
Hôm nay trời mưa, bầu trời không có ánh trăng, hôm nay, lòng dạ Cao Tuấn Thái đã thay đổi, anh ta không còn yêu cô nữa. Trăng cũng còn có lúc tỏ lúc mờ, sao có thể tượng trưng cho tấm lòng con người được?
Gia Lệ ngây người ngồi trước bàn, tâm trạng tồi tệ. Cô không ngốc, Cao Tuấn Thái đột nhiên đòi chia tay với cô, nhất định có nguyên nhân. Từ khi nào anh ta đã quyết định? Ngẫm lại mấy ngày này, ngoại trừ việc anh ta thường xuyên đi công tác, quả thực không có cảm giác gì khác lạ. Bởi vì bị đá một cách khó hiểu, Gia Lệ đầu tiên là shock, kinh ngạc, tiếp theo là tức giận, tức giận vì anh ta chưa gì đã vội kết thúc mối tình 5 năm.
Sau khi tức giận, thì cảm thấy mông lung, sao anh ta chia tay dễ dàng quá vậy? Anh ta không luyến tiếc gì sao? Anh ta đành lòng?
Đột nhiên có người nghênh ngang ngồi xuống, anh ta vừa ngồi xuống liền vẫy người phục vụ tới, tâm tình rất tốt cười nói với phục vụ bàn: "Tôi muốn mời vị tiểu thư này uống rượu, chúng tôi muốn ăn mừng." Anh mở thực đơn ra, chọn một chai rượu vang đỏ.
Là anh ta! Gia Lệ nheo mắt nhìn, hai tay khoanh trước ngực. Hừ ~~ tối nay đã đủ bất hạnh rồi...