Sao lại bị cô kích động? Bạch Bạc Sĩ không hiểu.
Ba tiếng sau bữa tối, anh và Xa Gia Lệ ở trong quán uống không ngừng nghỉ, rót bia cho nhau, so tài tửu lượng. Có lẽ do nồng độ cồn thôi thúc, kéo gần khoảng cách lại, bọn họ cãi nhau ầm ĩ, cười nhạo đối phương không có ai muốn, sau đó cuồng nhiệt chọn những bài thất tình để hát, bầu không khí thật thoải mái.
Bạch Bạc Sĩ hát bài "K ca chi vương" của Trần Dịch Tấn—— "Tôi tưởng rằng nếu hát với cả tấm lòng, em sẽ đối với tôi quan tâm nhiều hơn nữa, tôi cho rằng mặc dù tình yêu đã là chuyện quá khứ, thiên ngôn vạn ngữ nói hết ra có thể trấn an lẫn nhau..."
Gia Lệ xuỳ anh, Bạch Bạc Sĩ tức chết, thật muốn đè bẹp cô. Anh hát với một tình cảm nồng nàn, cô lại ở một bên cười hì hì.
Tới khi vẻ mặt Gia Lệ ai oán trổ tài hát bài "Chinh phục", cô hát khản cả giọng, cực kỳ xuất thần. "Cứ như vậy bị anh chinh phục, uống cạn chất độc mà anh giấu kỹ..."
Bạch Bạc Sĩ bấm nút hiệu ứng âm thanh Donald Duck, giọng hát Gia Lệ liền trở nên sai nhịp hoàn toàn, cô giận tới nỗi cầm microphone đập anh.
Anh bật cười ha hả, chuyển bài. Ca khúc tiếp theo, "Cô đơn khó chịu" của Lý Tông Thịnh.
"Của tôi!"
"Của tôi!" Hai người bọn họ đồng thời kêu lên.
"Cô muốn?"
"Anh cũng muốn?"
Gia Lệ lập tức giật lấy microphone. "Tôi hát trước, mỗi người một đoạn." Cô bỏ giày cao gót ra, nhảy lên ghế sô pha, gật gù đắc ý ra sức hát vang, vừa gào vừa la!
"Cứ luôn vô duyên vô cớ trào dâng cơn khó chịu, nhưng với đại đa số người, chuyện cười thật đặc sắc, sao không thẩy hổ thẹn tự mình rời xa?"
Bạch Bạc Sĩ hát điệp khúc: "Cô đơn khó chịu oh cô đơn khó chịu ~~" anh hát nối sai đoạn.
"Ngốc ~~ đâu phải đoạn đó!" Gia Lệ trừng mắt nhìn anh, hát tiếp: "Không phải chưa nghĩ tới, tùy ý nói chuyện yêu đương, ngày lại qua ngày. Cũng sắp tới 30 tuổi, cuộc sống sau này phải có trách nhiệm với bản thân ra sao?"
"Oh ~~ Cô đơn khó chịu oh oh, cô đơn khó chịu ~~" lần này Bạch Bạc Sĩ tiếp lời rất chuẩn.
Bọn họ lớn tiếng hợp ca: "Tình yêu là sự chờ đợi cực khổ nhất, tình yêu là tương lai xa xôi nhất, thời gian không trở lại, ah thời gian không trở lại, chỉ có mình tự cổ vũ cho mình, chỉ có mình tự xót thương cho mình..."
Ô ô ~~ đây căn bản là tiếng lòng của bọn họ, nắm chặt microphone, bọn họ hát hết mình, trút bỏ hết oán giận trong lòng.
Hai người rống to: "Cô đơn khó chịu ~~ cô đơn khó chịu ~~ lúc này đây đừng hỏi tâm tình tôi ra sao không trầm không tốt không xấu, oh oh ~~ cô đơn khó chịu ~~ cô đơn khó chịu ~~"
Bọn họ hát sung tới nỗi mặt đỏ tía tai, Gia Lệ hát mà rơi lệ. Ô ô ~~ cảm thán cho đường tình mình nhiều chông gai.
Bạch Bạc Sĩ hát mà quặn đau, ấm ức cho bản thân mình. Đương hát ca khúc "Cô đơn khó chịu" của Lý Tông Thịnh, bọn họ quên hết ân oán trước kia, thương cảm lẫn nhau.
Vài tiếng sau, Bạch Bạc Sĩ ngà ngà say, Xa Gia Lệ say bí tỉ.
Gia Lệ nhắm hai mắt, ngã xuống ghế sô pha, lắc lắc thân thể nói lảm nhảm. "Tôi muốn một người đàn ông vĩnh viễn yêu tôi, tôi muốn một người đàn ông chuyện gì cũng nghe theo ý tôi, tôi muốn..."
"Gì cơ gì cơ?" Bạch Bạc Sĩ cười, bàn tay đỡ lấy trán, liếc nhìn cô, anh cũng có ba phần say rồi. "Không thể nào, không thể nào."
Gia Lệ trợn mắt gào to: "Gì mà không thể? Chớ có rủa tôi!"
"Cô nói thật dễ nghe, con người cũng không phải là... Không phải đồ vật, con người ắt sẽ thay đổi, cô không biết hay sao?"
"Ừ ~~" Gia Lệ say rượu nấc thành tiếng, đẩy anh một phát, bật cười. "Đúng, anh nói rất đúng... Nói thật dễ nghe..." Cô suy nghĩ, cười khanh khách, cô khua khua tay. "Tôi đây muốn một cái bàn, cái bàn có thể mang vác theo được, tôi đến chỗ nào cũng có thể viết được bản thảo, cũng có thể làm việc... Uhm, cái bàn..."
"Ha ha!" Bạch Bạc Sĩ cười cô. "Mang vác theo? Cái bàn?" Anh cũng ngã xuống ghế sô pha, nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: "Trừ phi cái bàn kia chân dài."
"Chân dài?" Gia Lệ cười to, chỉ vào anh. "Chân dài? Cái bàn chân dài?" Cô cười ngã vào bờ vai anh, anh cũng cười. Cô lườm anh. "Này, không được chân dài, chân dài sẽ bỏ chạy, ngộ nhỡ ngay cả cái bàn cũng bỏ rơi tôi..."
"Cái bàn bỏ rơi cô?" Bạch Bạc Sĩ nghe, mở mắt ra chỉ về phía cô. "Cái bàn bỏ rơi cô?!"
"Đúng vậy, a a a ~~" cô cười không ngừng, anh cũng cười. Hai người bọn họ không hiểu sao cười một trận sảng khoái, lại lảm nhảm một hồi, tiếp đó say tới mức ngủ mê man.
Ca khúc tiếp theo hiện ra, màn hình nhấp nháy, chiếu rọi lên khuôn mặt say ngủ của bọn họ, vụt sáng vụt tắt. Hơi lạnh từ máy điều hòa trong phòng phả ra, Gia Lệ theo bản năng chui vào trong lòng anh. Bạch Bạc Sĩ ngẩng mặt lên, cô rúc vào sâu hơn, vì thế anh vươn tay ra ôm cô.
Anh cười, thấp giọng nói: "Đừng động đậy..."
Cô bất động, anh ôm lấy cô, cô tựa vào trong ngực anh, chìm vào giấc ngủ.
Căn phòng lờ mờ ánh đèn neon, ghế sô pha mềm mại, trên bàn chất đống vỏ chai rượu rỗng.
Bọn họ thân mật dựa vào nhau, giống như hai chú chim nhỏ bị thương, cùng sưởi ấm cho nhau. Tóc của cô quấn lên cánh tay anh, hơi thở anh đều đặn.
Người phục vụ bước vào dọn dẹp mặt bàn, bọn họ vẫn đang ngủ. Người phục vụ dọn dẹp xong xuôi, trông thấy hai người tựa vào nhau ngủ trên ghế sô pha, lộ ra vẻ mặt yêu thích và ngưỡng mộ.
Đôi tình nhân này thật ân ái thật hạnh phúc nha ~~ hai người ngủ say y như tiểu Baby!
*** Bạch Bạc Sĩ tỉnh lại trước, anh mở mắt ra, ngây người trong chốc lát, lồng ngực có hơi ấm, cúi đầu xuống, nhìn thấy Xa Gia Lệ đương ngủ say, tim không khỏi loạn nhịp. Mặt cô kề sát lồng ngực anh, bộ ngực cô mềm mại đang gối lên người anh. Bạch Bạc Sĩ đột nhiên cảm thấy có chút hốt hoảng lúng túng, ngắm nhìn cô gái trong lòng, mùi hương từ tóc cô, đôi môi hồng mềm mại, áo sơ mi của cô quên chưa cài hai cúc áo, thấp thoáng thấy được bộ ngực trắng như tuyết ở bên trong, tim anh đập thình thịch, thân thể nóng bừng.
Chết tiệt! Anh có phản ứng sinh lý.
Bạch Bạc Sĩ lay cô tỉnh dậy. "Này."
"Há?" Gia Lệ mở mắt ra, ánh mắt mơ màng. "Gì vậy?"
Chết tiệt! Bộ dáng buồn ngủ của cô thật đáng yêu. Anh dừng một chút, nói: "Phải đi rồi."
Gia Lệ ngồi thẳng dậy, biếng nhác vươn vai. "Mấy giờ rồi?"
"Tôi đưa cô về." Bạch Bạc Sĩ kéo cô. "Đi thôi!"
Bạch Bạc Sĩ phóng xe tới đầu ngõ, khu nhà trọ cổ xưa, dưới lầu tụ tập một nhóm người, đỗ xe bừa bãi chắn lối đi của bọn họ.
Gia Lệ hạ cửa kính xe xuống. "Làm gì vậy nhỉ?" Dưới nhà cô sao lại có một đống người?
"Tôi đi xem thế nào." Bạch Bạc Sĩ xuống xe. Anh chen chúc qua đám đông, ánh đèn flash chớp lia lịa, microphone đẩy tới.
"Xin hỏi tiên sinh cư ngụ ở đây sao?"
"Ách..." Bạch Bạc Sĩ không biết làm thế nào.
"Có quen Xa tiểu thư không?" Một phóng viên khác hỏi, lại đẩy microphone tới.
"Ách..."
"Tiên sinh biết cô ấy không? Thấy qua chưa? Có quen không? Hàng xóm sao?" Liên tiếp đưa ra loạt câu hỏi.
Một quyển tạp chí lá cải nhét tới. "Chính là vị tiểu thư này, quen không?"
Bạch Bạc Sĩ nhìn tờ tạp chí, sắc mặt thay đổi đột ngột. Tiêu đề giật tít —— Nữ ca sĩ Hồng Kông La Tân Nạp quyết tâm gả cho Cao Tuấn Thái giàu có: Cao Tuấn Thái là người thế nào?
F**k! Bạc Sĩ siết chặt tờ tạp chí, báo đưa tin chuyện Cao Tuấn Thái vứt bỏ bạn gái cũ Xa Gia Lệ, cũng nêu ra bình luận nhận xét về hai cô gái, đánh điểm số. Đối phương được tích mấy điểm "Ưu", Gia Lệ bị đánh mấy điểm "Tệ"... Khốn kiếp!
"Không quen!" Bạc Sĩ ném quyển tạp chí, quay đầu bước đi. Rất nhanh đã trở lại trong xe, lập tức khởi động động cơ, đánh xe rời đi.
Gia Lệ hiếu kỳ hỏi: "Sao vậy? Phía trước làm sao thế? Xảy ra chuyện gì à?"
Nhóm phóng viên phía trước hình như đã phát hiện ra nhân vật nữ chính, cả đám người chạy băng băng tới, Bạch Bạc Sĩ nhấn ga tăng tốc, lao đi như cơn lốc xoáy.
"Làm gì thế? Làm gì thế?" Gia Lệ vừa ngoảnh lại ngó nhìn quanh, vừa gào lên với anh. "Anh làm gì vậy? Dừng xe a! Anh chở tôi đi đâu? Này, này này —— "
"Im miệng!" Bạch Bạc Sĩ tức giận gầm lên.
"Anh hung dữ làm quái gì? Thả tôi xuống, này!" Gia Lệ buồn bực, sắc mặt anh sao bỗng nhiên lại khó coi vậy?
"Cô... Hôm nay ở nhà tôi đi." Anh hắng giọng, khống chế tay lái. "Dù sao... Dù sao nhà tôi cũng rất rộng..." Shit! Phải nói thế nào với cô ấy đây? Bạch Bạc Sĩ cân nhắc xem nên mở miệng thế nào, cô mà biết hẳn sẽ rất đau lòng?
"Nhưng sao lại tới nhà anh?" Gia Lệ nghi hoặc. "Anh dừng xe, tôi phải quay về!"
"Khốn kiếp." Anh trách mắng, xe chạy như bay lên thẳng cầu vượt. Cao Tuấn Thái chết giẫm, kẻ ti tiện a ~~ đá cô xong còn gây ra chuyện lớn như vậy?! "Cô tới nhà tôi ở, hôm nay đừng quay về nữa."
"Những người đó là ai? Phóng viên sao? Khu nhà trọ của tôi có người chết à?"
"Hình như... Ừ... Gần như vậy!" Anh liếc nhìn cô. "Cho nên... Hôm nay cô về nhà tôi ở."
"Tại sao cứ muốn tôi tới nhà anh?" Gia Lệ cảnh giác, nheo mắt, quan sát Bạch Bạc Sĩ. Tối nay không khí giữa bọn họ rất vui vẻ, nhưng điều đó không có nghĩa là cô tùy ý nha ~~ cô nói: "Này, Bạch Bạc Sĩ, nói cho anh biết, tôi không làm tình một đêm." Anh ta tốt nhất chớ nên có chủ ý này!
"F**k!" Bạch Bạc Sĩ rống. "Tôi cũng không làm tình một đêm. Shit! Sao cô phiền phức như vậy? Cô là sao chổi mới sinh? Trời sinh cô tính đa nghi sao?" Không đành lòng bỏ rơi cô, cảm thấy cô đáng thương nhưng không nhịn được tức giận.
"Sao anh lại mắng tôi?" Gia Lệ cũng rống lên. "Tôi có gọi anh là gà mái đâu? Tôi không thích ở nhà anh, cho dù nơi đó có một đống người chết tôi cũng không sợ, anh lập tức quay lại cho tôi, tôi phải về!"
"Không được!" Anh gào.
"Không được?" Gia Lệ trợn mắt. "Cái gì không được? Anh là gì của tôi chứ? Anh muốn chết à, không được?"
Bạch Bạc Sĩ gầm thét. "Rồi rồi rồi, tôi thất tình, tôi chán nản, tâm tình tôi rất tệ, tôi nhờ cậy cô tới ở nhà tôi, hôm nay không muốn ở nhà một mình, nhà tôi lại rất rộng, tôi thấy cô đơn, tôi muốn có người bầu bạn, có được không? Có được không?! Cô coi như đương làm một việc thiện có được hay không?" Hừ, chẳng biết lòng tốt của người ta gì cả.
"Há?" Gia Lệ kinh ngạc. "Anh... Ách..." Đúng rồi, hôm nay là sinh nhật bạn gái anh ta. "Ừ... Như vậy a... Ừ, được rồi ~~" cô mềm lòng. "Aizzz! Anh thiệt là, quên cô ấy đi, hà tất để cho cái người đã bỏ anh ảnh hưởng tới tâm tình? Cô ấy đã rời xa, anh phải chấp nhận sự thật a. Coi cô ấy là người dưng, không nên lại vì cô ấy mà đau khổ." Cô rất nghĩa khí vỗ vỗ bả vai anh. "Học theo tôi này, coi như trên đời này không có người tên Cao Tuấn Thái, để sống thật vui vẻ, ok?"
A ~~ chỉ sợ cô vui vẻ không được bao lâu thôi. "Đúng, nói rất hay." Bạch Bạc Sĩ khóc không ra nước mắt.
Tưởng rằng đã giấu được cô, không ngờ khi xe đi qua cửa hàng bách hóa, Gia Lệ chợt reo lên: "Dừng xe!"
"Há?" Bạch Bạc Sĩ thắng xe. "Sao thế?"
Xa Gia Lệ mở cửa xe nhảy xuống. "Tôi mua vài món đồ vệ sinh cá nhân."
"Chờ đã ——" Bạc Sĩ không kịp ngăn cản, cô tiểu thư đã xuống xe đi mất.
Anh nhìn cô bước vào cửa hàng bách hóa, thấy cô giống như đang chăm chú nhìn thứ gì đó, dừng ở phía trước quầy sách báo. Không hay rồi! Anh thấy toàn thân cô chấn động, cầm quyển tạp chí lá cải lên, sau đó —— anh thề, đó là tiếng gầm rú kinh khủng nhất, sét đánh nhất mà kiếp này anh được nghe.
"Shit! Tôi △! ※ @ miệng ~ ~ Anh ta △ ※ @ ~ ~"
Gia Lệ mua tạp chí xong, lao ra khỏi cửa hàng, mở cửa xe ra, ở trước mặt anh kích động lay lắc quyển tạp chí.
"Anh nhìn thấy chưa? Khốn kiếp! Sao tôi lại xấu như vậy, tôi △※@~~"
Đôi tai Bạch Bạc Sĩ rất nhức, nghe cô rống to hét lớn vừa giẫm vừa la, chỉ lo cô tức giận quá bị trúng gió.
Trong tiếng gầm gừ điên cuồng của Xa Gia Lệ, Bạch Bạc Sĩ rất muốn khuyên cô một câu. "Hà tất để cho cái người đã bỏ cô ảnh hưởng tới tâm tình?"
Anh cuối cùng không dám cả gan nói câu đó, sợ rằng sẽ bị cô đạp chết.
Bạch Bạc Sĩ ở trong phòng bếp pha trà, thỉnh thoảng lén nhìn tình hình phòng khách.
Xa Gia Lệ ngồi trên ghế sô pha, hai tay cầm quyển tạp chí, bởi vì tức giận, hai tay cô run rẩy.
Aizzz ~~ Bạch Bạc Sĩ quay lại với việc lúc trước, ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn kiên trì bưng trà ra ngoài, ngồi bên cạnh Gia Lệ. "Uống trà đi." Cô không sao chứ?
Xa Gia Lệ dường như không nghe thấy, nhìn chằm chằm vào tờ báo lá cải, không nhúc nhích.
Bạch Bạc Sĩ chuyển mình, lại gãi gãi đầu.
"Uhm... Uống trà trước đã!"
Xa Gia Lệ vẫn không động đậy, hai mắt đăm chiêu nhìn quyển tạp chí. Bạch Bạc Sĩ hoảng sợ chợt nghĩ – liệu có phải chịu sự đả kích quá lớn mà thành ra như vậy không?
"Cô... Cô không sao chứ?" Anh hỏi rất từ tốn, chỉ sợ kích động cô.
Cô bỗng nhiên quay đầu lại nhìn anh. "Có thứ gì ăn được không?"
"Có, có!" Bạch Bạc Sĩ vô cùng nhiệt tình. "Muốn ăn gì? Tôi đi chuẩn bị." Chỉ cần cô gắng giữ bình tĩnh.
Xa Gia Lệ ngước nhìn gương mặt anh, giọng nói bình tĩnh. "Tôi đói bụng." Hơn nữa vô cùng vô cùng đói.
Bạch Bạc Sĩ hiếm khi nở nụ cười vô cùng thân thiện vô cùng từ bi, dịu dàng hỏi cô. "Muốn ăn thịt hun khói hay trứng ốp lết hay là sandwich?"
"Sandwich đi." Cô nói, lại cúi đầu xuống nhìn quyển tạp chí.
"Được." Anh không nói hai lời liền đáp ứng.
Bạch Bạc Sĩ vào phòng bếp, mở lò nướng ra đặt bánh mì vào, mở nắp hộp cá ngừ, rắc lên salad rồi trộn đều, lấy dưa chuột, hành tây ra, tỉ mỉ xắt thành những lát mỏng.
Đinh! Bánh mì nướng được rồi. Anh nhấc bánh mì nướng ra rồi quệt bơ lên, nghĩ một hồi, lấy hẳn một muỗng bơ thật dầy phết lên bánh mì. Anh rắc những lát dưa chuột, hành tây lên, cho thêm một miếng phô mai và vị cá ngừ nữa.
Tiếp đó, anh dùng cây tăm cố định sandwich rồi lấy dao cắt bánh ra, xắt thành từng miếng đều thẳng tắp. Sau cùng, đặt bánh mì lên đĩa, mang ra ngoài.
Anh thở dài, cô vẫn đang xem tờ báo kia, anh để cái đĩa ở trước mặt cô.
"Được rồi, đừng xem nữa, ăn sandwich đi." Cô đang nghĩ gì vậy? Bạch Bạc Sĩ bối rối, nhưng không hỏi.
"Ừ." Cô cầm sandwich lên, hung hăng ngoạm một miếng to.
Không biết cô có thích không? Bạch Bạc Sĩ quan sát nét mặt cô.
Gia Lệ nhai một miệng đầy, vỏ bánh mì giòn tan, khi ngoạm bánh, bơ lập tức tan ra ở đầu lưỡi, vị cá ngừ thơm ngon, mùi cải xanh bánh quế, ăn rất ngon miệng! Từng miếng từng miếng một, cô ăn rất nhanh.
Thấy cô ăn say sưa, thoáng chốc, Bạc Sĩ có cảm giác như đã đạt được thành quả.
Anh thấy cô chẳng mấy chốc đã chén sạch cái sandwich. Uhm, vẫn có thể ăn được, xem ra không sao rồi, anh yên tâm.
Gia Lệ ăn sandwich xong, lau miệng, ngẩng đầu hỏi anh. "Tôi muốn đi ngủ, anh có bàn chải đánh răng nào không? Còn cả khăn mặt nữa?" Ban nãy ở cửa hàng bách hóa do quá giận nên cô chỉ nhớ mua tờ tạp chí, những thứ nên mua thì lại quên bẵng đi mất.
"Có." Anh lập tức đi lấy.
Gia Lệ đi đánh răng rồi tắm rửa, Bạch Bạc Sĩ ngồi xuống, nhặt quyển tạp chí lên xem.
La Tân Nạp là ngọc nữ trẻ tuổi của Hồng Kông, thu thập rất nhiều tin tức, phóng viên thậm chí làm hẳn một bảng rất lớn, tựa đề là Cuộc cạnh tranh so tài giữa hai cô nàng!
Phía bên trái không hiểu phóng viên moi ở đâu ra được tấm ảnh thời học sinh của Xa Gia Lệ, để quả đầu dưa hấu xấu xí, nét mặt mờ mịt; phía bên phải là gương mặt La Tân Nạp cười tươi, ở phía dưới kê ra một list so sánh giữa hai người —— so về "hậu phương": Xa, cha mất mẹ là nhân viên của cửa hàng đồ điện tử. La, cha là nhà ngoại giao mẹ là nghệ sĩ dương cầm. Xa thua La thắng!
So về tuổi xuân: Xa, 27 tuổi. La, 24 tuổi. Xa thua La thắng!
So về cá tính: Cao Tuấn Thái từng kể với phóng viên rằng, cô bạn gái cũ ngay cả cách làm trứng ốp lết cũng không biết. Hỏi thăm bạn bè cô La, được biết La Tân Nạp thích làm việc nhà. Xa thua La thắng!
So về trình độ học vấn: Xa, trường đào tạo chuyên ngành. La, đại học. Xa thua La thắng!
So về vóc dáng: Xa 32A, La 34C. Xa thua La thắng!
So về công việc: Xa, cây bút cho một chuyên mục nhỏ. La, nữ ca sĩ thần tượng. Xa thua La thắng!
Tổng cộng: La Tân Nạp thắng liên tiếp sáu lần.
Phóng viên tổng kết: chẳng trách Cao tiên sinh đã bỏ cô bạn gái nhiều năm.
Cửa phòng tắm mở ra, Bạch Bạc Sĩ vội ném tờ tạp chí đi.
Gia Lệ lau mái tóc ướt bước ra, bộ dáng vẫn rất bình tĩnh, so với lúc còn ở trong xe kêu gào gầm thét thì cứ như hai người khác biệt.
"Tôi muốn đi ngủ." Cô nói.
"Ờ, tôi đi giúp cô trải giường chiếu." Anh lập tức đứng dậy.
"Khỏi cần, tôi ngủ ở ghế sô pha thôi." Gia Lệ ngả người xuống ghế, túm lấy gối ôm, quay lưng lại ngủ.
"Này!" Bạch Bạc Sĩ gào. "Tóc cô vẫn đương ẩm, sấy khô rồi hẵng ngủ." Anh chạy đi lấy máy sấy tóc. Nhưng, Xa Gia Lệ không ngồi dậy, vẫn nằm nguyên xi.
"Ngồi dậy sấy tóc đã."
"A... Không cần." Mặt cô vùi sâu vào cái gối ôm, buồn rầu nói. "Tôi muốn ngủ, mệt chết đi được."
"Này, tóc chưa khô mà đã đi ngủ, sẽ mắc phải chứng đau nửa đầu, cô có biết hay không vậy? Ngồi dậy!" Anh lay cô, cô hất bàn tay anh ra.
"Đừng làm ồn, tôi muốn ngủ rồi... Tôi muốn ngủ..." Thực ra thì chẳng ngủ được, nhưng cô chán nản chỉ muốn nhắm mắt lại, chuyện gì cũng không quan tâm. Cao Tuấn Thái quả nhiên có mối khác, đối phương điều kiện tốt như vậy, chẳng trách được.
"Sao ngang bướng vậy? Ngồi dậy sấy khô tóc, sau đó đến phòng khách ngủ a ~~" Bạch Bạc Sĩ túm lấy cánh tay cô muốn lôi cô dậy, cô giãy dụa, miệng kêu oa oa.
"Không muốn không muốn, tôi ngủ ở đây được rồi." Khuôn mặt nhỏ nhắn úp xuống mãi, tiếng nói rầu rĩ ồn ào. "Tôi muốn ngủ rồi, anh đừng náo loạn nữa..." Thật khó chịu a ~~ Gia Lệ cảm thấy thật khó xử, thật mất mặt.
Bạch Bạc Sĩ nhìn cô chằm chằm, than thở! Bất đắc dĩ anh đành gỡ dây điện máy sấy ra, cắm vào phích cắm, ngồi ở mép ghế sô pha, cầm một nắm tóc cô lên, bật công tắc máy sấy, giúp cô sấy khô.
Tiếng máy sấy kêu vù vù, anh cúi đầu xuống kiên nhẫn cầm từng nắm từng nắm tóc dài của cô sấy khô.
Gia Lệ vẫn úp mặt xuống, được anh giúp sấy khô tóc, nước mắt cô cứ tuôn rơi cứ tuôn rơi. Khi mái tóc dài đã khô hẳn, gối ôm ở phía dưới mặt cô cũng ướt đẫm.
Mơ hồ đoán được cô đang khóc, Bạch Bạc Sĩ nghĩ hẳn cô đương bối rối, hơn nữa mình lại không biết cách an ủi người khác, sau khi giúp cô sấy khô tóc, cầm chiếc chăn đắp lên người cô, sau đó tắt đèn điện trở về phòng nghỉ ngơi.
Bạch Bạc Sĩ nằm ở trên giường, mở mắt nhìn trần nhà mờ mịt.
Liệu cô có nghĩ quẩn không? Thất tình đã đủ thảm rồi còn bị lôi lên tạp chí bình phẩm này nọ, sự đả kích này cô chịu nổi không? Nếu chỉ so sánh thôi cũng được, đằng này còn bị ghi rõ sáu lần "Thua"! Bạch Bạc Sĩ tưởng tượng những tổn thương mà cô phải chịu, đoánrằng cô sẽ đau buồn rất lâu, chỉ e rằng cô chưa gượng dậy nổi, đoán rằng cô sẽ mất một khoảng thời gian dài mới có thể khôi phục vẻ tươi cười...
Sao cô lại xui xẻo như vậy?
Bạch Bạc Sĩ trằn trọc khó ngủ, đáy lòng cứ nghĩ về Xa Gia Lệ. Cô vẫn đương khóc sao? Cô không có chuyện gì chứ? Cô sẽ không tìm tới cái chết chứ? Buổi tối cô không nói năng gì, cô sẽ không làm chuyện dại dột chứ?
Bạch Bạc Sĩ không ngủ được, vài tiếng sau, anh lén đi xem tình hình cô thế nào, thấy cô đang ngủ ngon giấc, mới yên lòng quay về phòng.
Chỉ hy vọng cô đừng quá đau buồn, cái gã đó thật đáng ghét, thay lòng đổi dạ thì thôi, lại còn vác mặt đi nói lung tung với đám phóng viên, quá đê tiện!
Bạch Bạc Sĩ căm giận bất bình thay cho Gia Lệ, hoàn toàn không hay biết sự quan tâm tối nay dành cho Gia Lệ đã vượt xa tình bạn thông thường.
*** Bạch Bạc Sĩ mất cả một buổi tối suy nghĩ xem, ngày mai nên làm gì để an ủi Xa Gia Lệ? Anh không biết làm thế nào cho phải, nghĩ tới việc đối mặt cô, anh thấy rất khó xử, anh không biết nên dùng nét mặt gì đối diện với cô, anh sợ mình sẽ nói sai điều gì đó.
Anh phiền muộn cả một buổi tối, kết quả —— hoàn toàn dư thừa!
Sáng sớm, Bạch Bạc Sĩ ngồi ở trên ghế sô pha khuôn mặt tối sầm lại, nghe thấy giọng nói oang oang gầm thét của Gia Lệ trong không khí —— "Là 32B, 32B, 32B!" Cô gọi điện thoại tới tòa soạn đăng quyển tạp chí kia để kháng nghị. "Không phải là 32A—" Gia Lệ phẫn uất đâm thủng tờ tạp chí kia. "Còn nữa, nói cái gì mà ngay cả trứng ốp lết cũng không biết cách làm? Đùa sao! Ngay cả cháo Quảng Đông tôi còn biết nấu, muốn viết cũng phải điều tra rõ chứ, đồ khùng!" Gia Lệ ngắt bụp điện thoại, thở hổn hển ngồi phịch xuống. "Tức chết tôi ~~ rõ ràng là cỡ B, tôi đâu có nhỏ như vậy ——" nhanh chóng vứt tờ tạp chí xuống đất, nhảy chồm lên giẫm cho nát bươm.
Wow ~~ thật bạo lực! Nhìn cô nổi cơn thịnh nộ, Bạch Bạc Sĩ rất biết ý giữ im lặng. Hey ~~ cô rất có tinh thần nha! Khiến anh tối hôm qua còn lo lắng như vậy.
Gia Lệ giẫm quyển tạp chí xong, vẫn chưa nguôi giận, lại lôi nó lên. "A ——" xé nát nó! Đã quá, cô ngồi xuống.
"Hết giận rồi?"
"Khốn kiếp! Cao Tuấn Thái chết giẫm đừng để tôi tóm được, dám nói tôi ngay cả trứng ốp lết cũng không biết chiên." Cô đột nhiên trừng mắt nhìn Bạch Bạc Sĩ.
"Gì vậy?" Cảm giác không ổn.
"Có muốn ăn bữa sáng không?" Ánh mắt cô phút chốc rực sáng.
"Há?" Bạc Sĩ lúng túng. "Cô đói sao? Tôi làm cho cô ăn."
"Không!" Cô đột ngột đứng lên, vỗ vỗ bả vai anh. "Tôi sẽ làm trứng ốp lết cho anh ăn," giống như nóng lòng muốn chứng minh điều gì đó, cô hào hứng bừng bừng nói. "Tôi sẽ đi nấu ngay bây giờ, có muốn uống cà phê không? Tôi pha giúp anh." Chết tiệt, cô mà không biết chiên trứng ốp lết ư, chẳng có gì khó hết.
"Cà phê nhà tôi là nấu, chứ không phải pha. Tôi... Ý tôi muốn nói, tự mình làm là được." Bạch Bạc Sĩ toát mồ hôi lạnh, cô chỉ muốn chứng minh cô biết chiên trứng à? Có cần thiết phải vậy không?
"Không, cứ để tôi." Trứng ốp lết – đun cà phê, không thành vấn đề.
"Thực ra, tôi không đói bụng."
"Chờ tôi làm xong lúc đó anh liền đói bụng."
"Nói thật, bữa sáng chỉ cần một ly cà phê là đủ rồi."
"Không được, bữa sáng phải ăn no. Anh chờ chút, tôi sẽ đi làm ngay bây giờ, anh muốn ăn mấy phần chín? Muốn ăn kiểu lòng đỏ trứng chưa chín và có thể chảy ra ngoài? Hay là muốn chín hẳn? Hay là muốn ăn lòng đào? Anh nói đi." Cô nóng lòng thể hiện.
Sắc mặt Bạch Bạc Sĩ tối sầm. "Ách... Tùy."
"Tùy cái gì?" Gia Lệ trừng mắt nhìn anh, nheo mắt. "Lẽ nào... Anh cũng cho rằng tôi không biết nấu?"
Nhìn vẻ mặt cố chấp của cô, Bạch Bạc Sĩ đành phải nói: "Vậy... Vậy thì chọn kiểu lòng đào đi!"
"Không thành vấn đề, lập tức có ngay!" Cô xoay người bước vào phòng bếp.
Nhìn chằm chằm bóng dáng cô, phì ~~ Bạch Bạc Sĩ bật cười.
Anh lắc đầu, cô thật cố chấp! Gọi điện thoại mắng chửi người ta viết sai cỡ ngực cô, please ~~ đây cũng không phải là trọng điểm; còn tưởng rằng cô sẽ vì Cao Tuấn Thái thay lòng đổi dạ mà khóc rống, tuyệt không nghĩ tới cô mắc ói là vì người ta nói cô không biết làm trứng ốp lết, please ~~ đây cũng không phải là trọng điểm sao?
Bạch Bạc Sĩ cúi đầu, nhìn tờ tạp chí bị xé nát trên mặt đất. Cô thật sự đau lòng sao? Anh cứ nghĩ, cô rất đau buồn, tối hôm qua giúp cô sấy tóc, bờ vai cô không ngừng run rẩy, khóc một hồi lâu.
Anh lại ngẩng đầu nhìn về phía phòng bếp, Bạch Bạc Sĩ nghi hoặc, trong nháy mắt, anh cảm thấy đau lòng thay cho cô, xúc động muốn bảo vệ cô. Thật lạ, rõ ràng chẳng quen cô, lại liên tiếp để cô tới ở trong nhà tận hai lần.
Vốn ban đầu rất ghét cô, bây giờ —— nhưng bây giờ lại cảm thấy cô thật đáng yêu. Aizzz, anh điên mất rồi!
"Tôi không biết nấu cái gì? Khốn kiếp, khinh thường người quá đó." Trong phòng bếp, Xa Gia Lệ xắn tay áo buộc tạp dề lên, cầm lấy cái xẻng, mở bếp gas ra.
"Trứng ốp lết có gì khó chứ? Tôi chiên!"
Một tiếng sau —— nồi đen sì, mười quả trứng hỏng, Bạch Bạc Sĩ không ăn được món trứng ốp lết. Phóng viên không nói ngoa, Xa Gia Lệ đích thực ngay cả trứng cũngkhông biết chiên.
"Ách..." Bạch Bạc Sĩ khoanh hai tay trước ngực, nhìn chiếc xoong nhập khẩu từ Italy, trứng thì rất rẻ, nhưng vì món trứng ốp lết mà chiếc nồi hơn hai ngàn đồng đã đi tong, uhm...
"Tôi không dùng quen loại nồi này." Gia Lệ nhỏ giọng nói, nước mắt chảy về tim. Cô quả thật ngay cả một quả trứng cũng không biết cách chiên thế nào, trời ạ ~~ lòng tự tôn bị tổn thương nặng. Trứng lòng đào sao lại khó như vậy? Ô ô ~~ "Ừ." Bạch Bạc Sĩ ngược lại quan sát cái bình nấu cà phê. "Không sao, chúng ta uống cà phê." Cái nồi của anh a, trong lòng rỉ máu. Thôi bỏ đi, đường đường nam tử hán không nên so đo với phụ nữ.
"Được." Gia Lệ lau tay. "Ách, cái nồi đó mua ở đâu? Hôm khác sẽ đền anh."
"Không cần đâu, dù sao dùng cũng không tốt, bị cháy khét, nhất định là đồ kém chất lượng." Anh cố ý nói thế, cô hiện tại thảm như vậy, nỡ lòng nào gây thêm thương tổn?
Gia Lệ nghe xong rất cảm động, giúp anh rót cà phê, Bạch Bạc Sĩ nhìn cà phê, cảm giác có quạ đen bay qua đỉnh đầu anh. "......"
Gia Lệ cũng nhận ra, cô buồn bực nhìn chằm chằm cà phê trong ly, bên trong có rất nhiều cặn bã. "Sao lại vậy? Cà phê của anh nấu không tan?"
"Tiểu thư... Cô có biết một thứ gọi là giấy lọc không?"
"Đó là cái gì?" Cô chớp chớp mắt.
Bạch Bạc Sĩ mở ngăn kéo ra, lấy một tấm giấy lọc màu trắng.
"A ~~ thứ này tôi đã nhìn qua, các siêu thị có bán."
Bạch Bạc Sĩ hướng về phía cô lắc lắc tờ giấy lọc sau đó mở máy cà phê ra, đặt giấy lọc lên đó, chỉ cho cô xem. "Cô thiếu mất một bước."
Gia Lệ nhìn nhìn máy cà phê, lại cúi đầu nhìn nhìn chiếc ly, sau đó nhìn xuống cái nồi đen.
Hiện tại là 10h30′. Tâm tình Xa Gia Lệ lại trùng xuống.
Lần này ngay cả Bạch Bạc Sĩ cũng chịu không biết làm thế nào an ủi cô. Cuối cùng anh nghĩ ra một câu. "Có thể làm ra như vậy, cũng xem như rất giỏi."
"..." Gia Lệ im lặng.
"Tôi có một người bạn rất yêu vợ, vợ cậu ta rất giống cô món gì cũng không biết nấu. Mỗi lần cha mẹ bạn tôi tới dùng cơm, cậu ấy liền chạy tới nhà hàng mua một đống đồ ăn mang về nhà bày trong mâm, giả vờ như vợ cậu ấy nấu. Kết hôn 5 năm, cha mẹ bạn tôi vô cùng hài lòng về tài nghệ nấu nướng của con dâu, nghĩ cô ấy là người vợ đảm."
"..." Gia Lệ vẫn im lặng.
"Vậy nên không biết nấu cơm không biết làm việc nhà cũng chẳng sao cả, nếu thực lòng yêu cô, tự anh ta sẽ nghĩ ra biện pháp xử lí."
Gia Lệ hít thở sâu, ngẩng đầu nhìn anh. "Tôi mời anh dùng bữa sáng."
"Được." Anh nhíu mày. "Còn nữa, thực ra tôi không thích ăn trứng ốp lết."
Cô bật cười. Kỳ lạ, kỳ lạ quá, nghiêng đầu quan sát Bạch Bạc Sĩ, sao lại thế này? Hôm nay nhìn anh ta rất đẹp trai.
Ánh mắt Bạch Bạc Sĩ tối sầm, bởi vì chọc cho cô cười, anh đột nhiên cảm thấy mình thật vĩ đại, có thể khiến một người mới đây còn đang ủ rũ thoáng cái trở nên vui vẻ, anh ngắm nhìn Xa Gia Lệ, có một loại cảm giác rất khoan khoái.
"Tôi biết ở Sherwood Hotel làm bữa sáng rất ngon." Bạch Bạc Sĩ đề nghị.
Xa Gia Lệ lườm anh. "Này, anh xem tôi là kẻ ngốc à? Ăn ở Starbucks không tệ đâu."
Bạch Bạc Sĩ khua khua tay. "Bỏ đi bỏ đi, tôi mời cơ mà?"
"Này! Anh xem thường tôi đó à? Tôi nói mời là mời, đi." Cô đặt ly Mark xuống, cởi tạp dề ra.
Bạc Sĩ cười, cô quả là rất thẳng thắn. Ở cùng Phó Hân Lan, anh luôn phải suy đoán cảm xúc và tâm tư của Hân Lan ra sao; Bạch Bạc Sĩ cho rằng, con gái đều đa sầu đa cảm, khó mà hiểu được, thế nhưng, Xa Gia Lệ này lòng dạ ngay thẳng, có gì nói nấy, quả thực không giống các cô gái khác.
Xa Gia Lệ quăng tạp dề lên trên bàn. "Tôi chết đói rồi, đi thôi!"
"Chờ đã, dọn dẹp xong xuôi rồi hẵng đi." Bạch Bạc Sĩ bắt tay vào dọn mâm bát.
"Không phải chứ?" Cô thầm kêu khổ, xoa xoa bụng. "Tối nay tôi sẽ làm, chúng ta đi ăn trước đã!"
"Không được!" Bạch Bạc Sĩ rất coi trọng nhà cửa gọn gàng ngăn nắp, anh mở vòi nước. "Trước tiên phải rửa sạch những thứ này, trả dụng cụ về vị trí cũ, sau đó mới đi ăn."
"Rách việc!" Gia Lệ gào. "Đi về rồi rửa thì có chết ai?" Túm lấy cánh tay anh lôi đi.
Ba tiếng sau bữa tối, anh và Xa Gia Lệ ở trong quán uống không ngừng nghỉ, rót bia cho nhau, so tài tửu lượng. Có lẽ do nồng độ cồn thôi thúc, kéo gần khoảng cách lại, bọn họ cãi nhau ầm ĩ, cười nhạo đối phương không có ai muốn, sau đó cuồng nhiệt chọn những bài thất tình để hát, bầu không khí thật thoải mái.
Bạch Bạc Sĩ hát bài "K ca chi vương" của Trần Dịch Tấn—— "Tôi tưởng rằng nếu hát với cả tấm lòng, em sẽ đối với tôi quan tâm nhiều hơn nữa, tôi cho rằng mặc dù tình yêu đã là chuyện quá khứ, thiên ngôn vạn ngữ nói hết ra có thể trấn an lẫn nhau..."
Gia Lệ xuỳ anh, Bạch Bạc Sĩ tức chết, thật muốn đè bẹp cô. Anh hát với một tình cảm nồng nàn, cô lại ở một bên cười hì hì.
Tới khi vẻ mặt Gia Lệ ai oán trổ tài hát bài "Chinh phục", cô hát khản cả giọng, cực kỳ xuất thần. "Cứ như vậy bị anh chinh phục, uống cạn chất độc mà anh giấu kỹ..."
Bạch Bạc Sĩ bấm nút hiệu ứng âm thanh Donald Duck, giọng hát Gia Lệ liền trở nên sai nhịp hoàn toàn, cô giận tới nỗi cầm microphone đập anh.
Anh bật cười ha hả, chuyển bài. Ca khúc tiếp theo, "Cô đơn khó chịu" của Lý Tông Thịnh.
"Của tôi!"
"Của tôi!" Hai người bọn họ đồng thời kêu lên.
"Cô muốn?"
"Anh cũng muốn?"
Gia Lệ lập tức giật lấy microphone. "Tôi hát trước, mỗi người một đoạn." Cô bỏ giày cao gót ra, nhảy lên ghế sô pha, gật gù đắc ý ra sức hát vang, vừa gào vừa la!
"Cứ luôn vô duyên vô cớ trào dâng cơn khó chịu, nhưng với đại đa số người, chuyện cười thật đặc sắc, sao không thẩy hổ thẹn tự mình rời xa?"
Bạch Bạc Sĩ hát điệp khúc: "Cô đơn khó chịu oh cô đơn khó chịu ~~" anh hát nối sai đoạn.
"Ngốc ~~ đâu phải đoạn đó!" Gia Lệ trừng mắt nhìn anh, hát tiếp: "Không phải chưa nghĩ tới, tùy ý nói chuyện yêu đương, ngày lại qua ngày. Cũng sắp tới 30 tuổi, cuộc sống sau này phải có trách nhiệm với bản thân ra sao?"
"Oh ~~ Cô đơn khó chịu oh oh, cô đơn khó chịu ~~" lần này Bạch Bạc Sĩ tiếp lời rất chuẩn.
Bọn họ lớn tiếng hợp ca: "Tình yêu là sự chờ đợi cực khổ nhất, tình yêu là tương lai xa xôi nhất, thời gian không trở lại, ah thời gian không trở lại, chỉ có mình tự cổ vũ cho mình, chỉ có mình tự xót thương cho mình..."
Ô ô ~~ đây căn bản là tiếng lòng của bọn họ, nắm chặt microphone, bọn họ hát hết mình, trút bỏ hết oán giận trong lòng.
Hai người rống to: "Cô đơn khó chịu ~~ cô đơn khó chịu ~~ lúc này đây đừng hỏi tâm tình tôi ra sao không trầm không tốt không xấu, oh oh ~~ cô đơn khó chịu ~~ cô đơn khó chịu ~~"
Bọn họ hát sung tới nỗi mặt đỏ tía tai, Gia Lệ hát mà rơi lệ. Ô ô ~~ cảm thán cho đường tình mình nhiều chông gai.
Bạch Bạc Sĩ hát mà quặn đau, ấm ức cho bản thân mình. Đương hát ca khúc "Cô đơn khó chịu" của Lý Tông Thịnh, bọn họ quên hết ân oán trước kia, thương cảm lẫn nhau.
Vài tiếng sau, Bạch Bạc Sĩ ngà ngà say, Xa Gia Lệ say bí tỉ.
Gia Lệ nhắm hai mắt, ngã xuống ghế sô pha, lắc lắc thân thể nói lảm nhảm. "Tôi muốn một người đàn ông vĩnh viễn yêu tôi, tôi muốn một người đàn ông chuyện gì cũng nghe theo ý tôi, tôi muốn..."
"Gì cơ gì cơ?" Bạch Bạc Sĩ cười, bàn tay đỡ lấy trán, liếc nhìn cô, anh cũng có ba phần say rồi. "Không thể nào, không thể nào."
Gia Lệ trợn mắt gào to: "Gì mà không thể? Chớ có rủa tôi!"
"Cô nói thật dễ nghe, con người cũng không phải là... Không phải đồ vật, con người ắt sẽ thay đổi, cô không biết hay sao?"
"Ừ ~~" Gia Lệ say rượu nấc thành tiếng, đẩy anh một phát, bật cười. "Đúng, anh nói rất đúng... Nói thật dễ nghe..." Cô suy nghĩ, cười khanh khách, cô khua khua tay. "Tôi đây muốn một cái bàn, cái bàn có thể mang vác theo được, tôi đến chỗ nào cũng có thể viết được bản thảo, cũng có thể làm việc... Uhm, cái bàn..."
"Ha ha!" Bạch Bạc Sĩ cười cô. "Mang vác theo? Cái bàn?" Anh cũng ngã xuống ghế sô pha, nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: "Trừ phi cái bàn kia chân dài."
"Chân dài?" Gia Lệ cười to, chỉ vào anh. "Chân dài? Cái bàn chân dài?" Cô cười ngã vào bờ vai anh, anh cũng cười. Cô lườm anh. "Này, không được chân dài, chân dài sẽ bỏ chạy, ngộ nhỡ ngay cả cái bàn cũng bỏ rơi tôi..."
"Cái bàn bỏ rơi cô?" Bạch Bạc Sĩ nghe, mở mắt ra chỉ về phía cô. "Cái bàn bỏ rơi cô?!"
"Đúng vậy, a a a ~~" cô cười không ngừng, anh cũng cười. Hai người bọn họ không hiểu sao cười một trận sảng khoái, lại lảm nhảm một hồi, tiếp đó say tới mức ngủ mê man.
Ca khúc tiếp theo hiện ra, màn hình nhấp nháy, chiếu rọi lên khuôn mặt say ngủ của bọn họ, vụt sáng vụt tắt. Hơi lạnh từ máy điều hòa trong phòng phả ra, Gia Lệ theo bản năng chui vào trong lòng anh. Bạch Bạc Sĩ ngẩng mặt lên, cô rúc vào sâu hơn, vì thế anh vươn tay ra ôm cô.
Anh cười, thấp giọng nói: "Đừng động đậy..."
Cô bất động, anh ôm lấy cô, cô tựa vào trong ngực anh, chìm vào giấc ngủ.
Căn phòng lờ mờ ánh đèn neon, ghế sô pha mềm mại, trên bàn chất đống vỏ chai rượu rỗng.
Bọn họ thân mật dựa vào nhau, giống như hai chú chim nhỏ bị thương, cùng sưởi ấm cho nhau. Tóc của cô quấn lên cánh tay anh, hơi thở anh đều đặn.
Người phục vụ bước vào dọn dẹp mặt bàn, bọn họ vẫn đang ngủ. Người phục vụ dọn dẹp xong xuôi, trông thấy hai người tựa vào nhau ngủ trên ghế sô pha, lộ ra vẻ mặt yêu thích và ngưỡng mộ.
Đôi tình nhân này thật ân ái thật hạnh phúc nha ~~ hai người ngủ say y như tiểu Baby!
*** Bạch Bạc Sĩ tỉnh lại trước, anh mở mắt ra, ngây người trong chốc lát, lồng ngực có hơi ấm, cúi đầu xuống, nhìn thấy Xa Gia Lệ đương ngủ say, tim không khỏi loạn nhịp. Mặt cô kề sát lồng ngực anh, bộ ngực cô mềm mại đang gối lên người anh. Bạch Bạc Sĩ đột nhiên cảm thấy có chút hốt hoảng lúng túng, ngắm nhìn cô gái trong lòng, mùi hương từ tóc cô, đôi môi hồng mềm mại, áo sơ mi của cô quên chưa cài hai cúc áo, thấp thoáng thấy được bộ ngực trắng như tuyết ở bên trong, tim anh đập thình thịch, thân thể nóng bừng.
Chết tiệt! Anh có phản ứng sinh lý.
Bạch Bạc Sĩ lay cô tỉnh dậy. "Này."
"Há?" Gia Lệ mở mắt ra, ánh mắt mơ màng. "Gì vậy?"
Chết tiệt! Bộ dáng buồn ngủ của cô thật đáng yêu. Anh dừng một chút, nói: "Phải đi rồi."
Gia Lệ ngồi thẳng dậy, biếng nhác vươn vai. "Mấy giờ rồi?"
"Tôi đưa cô về." Bạch Bạc Sĩ kéo cô. "Đi thôi!"
Bạch Bạc Sĩ phóng xe tới đầu ngõ, khu nhà trọ cổ xưa, dưới lầu tụ tập một nhóm người, đỗ xe bừa bãi chắn lối đi của bọn họ.
Gia Lệ hạ cửa kính xe xuống. "Làm gì vậy nhỉ?" Dưới nhà cô sao lại có một đống người?
"Tôi đi xem thế nào." Bạch Bạc Sĩ xuống xe. Anh chen chúc qua đám đông, ánh đèn flash chớp lia lịa, microphone đẩy tới.
"Xin hỏi tiên sinh cư ngụ ở đây sao?"
"Ách..." Bạch Bạc Sĩ không biết làm thế nào.
"Có quen Xa tiểu thư không?" Một phóng viên khác hỏi, lại đẩy microphone tới.
"Ách..."
"Tiên sinh biết cô ấy không? Thấy qua chưa? Có quen không? Hàng xóm sao?" Liên tiếp đưa ra loạt câu hỏi.
Một quyển tạp chí lá cải nhét tới. "Chính là vị tiểu thư này, quen không?"
Bạch Bạc Sĩ nhìn tờ tạp chí, sắc mặt thay đổi đột ngột. Tiêu đề giật tít —— Nữ ca sĩ Hồng Kông La Tân Nạp quyết tâm gả cho Cao Tuấn Thái giàu có: Cao Tuấn Thái là người thế nào?
F**k! Bạc Sĩ siết chặt tờ tạp chí, báo đưa tin chuyện Cao Tuấn Thái vứt bỏ bạn gái cũ Xa Gia Lệ, cũng nêu ra bình luận nhận xét về hai cô gái, đánh điểm số. Đối phương được tích mấy điểm "Ưu", Gia Lệ bị đánh mấy điểm "Tệ"... Khốn kiếp!
"Không quen!" Bạc Sĩ ném quyển tạp chí, quay đầu bước đi. Rất nhanh đã trở lại trong xe, lập tức khởi động động cơ, đánh xe rời đi.
Gia Lệ hiếu kỳ hỏi: "Sao vậy? Phía trước làm sao thế? Xảy ra chuyện gì à?"
Nhóm phóng viên phía trước hình như đã phát hiện ra nhân vật nữ chính, cả đám người chạy băng băng tới, Bạch Bạc Sĩ nhấn ga tăng tốc, lao đi như cơn lốc xoáy.
"Làm gì thế? Làm gì thế?" Gia Lệ vừa ngoảnh lại ngó nhìn quanh, vừa gào lên với anh. "Anh làm gì vậy? Dừng xe a! Anh chở tôi đi đâu? Này, này này —— "
"Im miệng!" Bạch Bạc Sĩ tức giận gầm lên.
"Anh hung dữ làm quái gì? Thả tôi xuống, này!" Gia Lệ buồn bực, sắc mặt anh sao bỗng nhiên lại khó coi vậy?
"Cô... Hôm nay ở nhà tôi đi." Anh hắng giọng, khống chế tay lái. "Dù sao... Dù sao nhà tôi cũng rất rộng..." Shit! Phải nói thế nào với cô ấy đây? Bạch Bạc Sĩ cân nhắc xem nên mở miệng thế nào, cô mà biết hẳn sẽ rất đau lòng?
"Nhưng sao lại tới nhà anh?" Gia Lệ nghi hoặc. "Anh dừng xe, tôi phải quay về!"
"Khốn kiếp." Anh trách mắng, xe chạy như bay lên thẳng cầu vượt. Cao Tuấn Thái chết giẫm, kẻ ti tiện a ~~ đá cô xong còn gây ra chuyện lớn như vậy?! "Cô tới nhà tôi ở, hôm nay đừng quay về nữa."
"Những người đó là ai? Phóng viên sao? Khu nhà trọ của tôi có người chết à?"
"Hình như... Ừ... Gần như vậy!" Anh liếc nhìn cô. "Cho nên... Hôm nay cô về nhà tôi ở."
"Tại sao cứ muốn tôi tới nhà anh?" Gia Lệ cảnh giác, nheo mắt, quan sát Bạch Bạc Sĩ. Tối nay không khí giữa bọn họ rất vui vẻ, nhưng điều đó không có nghĩa là cô tùy ý nha ~~ cô nói: "Này, Bạch Bạc Sĩ, nói cho anh biết, tôi không làm tình một đêm." Anh ta tốt nhất chớ nên có chủ ý này!
"F**k!" Bạch Bạc Sĩ rống. "Tôi cũng không làm tình một đêm. Shit! Sao cô phiền phức như vậy? Cô là sao chổi mới sinh? Trời sinh cô tính đa nghi sao?" Không đành lòng bỏ rơi cô, cảm thấy cô đáng thương nhưng không nhịn được tức giận.
"Sao anh lại mắng tôi?" Gia Lệ cũng rống lên. "Tôi có gọi anh là gà mái đâu? Tôi không thích ở nhà anh, cho dù nơi đó có một đống người chết tôi cũng không sợ, anh lập tức quay lại cho tôi, tôi phải về!"
"Không được!" Anh gào.
"Không được?" Gia Lệ trợn mắt. "Cái gì không được? Anh là gì của tôi chứ? Anh muốn chết à, không được?"
Bạch Bạc Sĩ gầm thét. "Rồi rồi rồi, tôi thất tình, tôi chán nản, tâm tình tôi rất tệ, tôi nhờ cậy cô tới ở nhà tôi, hôm nay không muốn ở nhà một mình, nhà tôi lại rất rộng, tôi thấy cô đơn, tôi muốn có người bầu bạn, có được không? Có được không?! Cô coi như đương làm một việc thiện có được hay không?" Hừ, chẳng biết lòng tốt của người ta gì cả.
"Há?" Gia Lệ kinh ngạc. "Anh... Ách..." Đúng rồi, hôm nay là sinh nhật bạn gái anh ta. "Ừ... Như vậy a... Ừ, được rồi ~~" cô mềm lòng. "Aizzz! Anh thiệt là, quên cô ấy đi, hà tất để cho cái người đã bỏ anh ảnh hưởng tới tâm tình? Cô ấy đã rời xa, anh phải chấp nhận sự thật a. Coi cô ấy là người dưng, không nên lại vì cô ấy mà đau khổ." Cô rất nghĩa khí vỗ vỗ bả vai anh. "Học theo tôi này, coi như trên đời này không có người tên Cao Tuấn Thái, để sống thật vui vẻ, ok?"
A ~~ chỉ sợ cô vui vẻ không được bao lâu thôi. "Đúng, nói rất hay." Bạch Bạc Sĩ khóc không ra nước mắt.
Tưởng rằng đã giấu được cô, không ngờ khi xe đi qua cửa hàng bách hóa, Gia Lệ chợt reo lên: "Dừng xe!"
"Há?" Bạch Bạc Sĩ thắng xe. "Sao thế?"
Xa Gia Lệ mở cửa xe nhảy xuống. "Tôi mua vài món đồ vệ sinh cá nhân."
"Chờ đã ——" Bạc Sĩ không kịp ngăn cản, cô tiểu thư đã xuống xe đi mất.
Anh nhìn cô bước vào cửa hàng bách hóa, thấy cô giống như đang chăm chú nhìn thứ gì đó, dừng ở phía trước quầy sách báo. Không hay rồi! Anh thấy toàn thân cô chấn động, cầm quyển tạp chí lá cải lên, sau đó —— anh thề, đó là tiếng gầm rú kinh khủng nhất, sét đánh nhất mà kiếp này anh được nghe.
"Shit! Tôi △! ※ @ miệng ~ ~ Anh ta △ ※ @ ~ ~"
Gia Lệ mua tạp chí xong, lao ra khỏi cửa hàng, mở cửa xe ra, ở trước mặt anh kích động lay lắc quyển tạp chí.
"Anh nhìn thấy chưa? Khốn kiếp! Sao tôi lại xấu như vậy, tôi △※@~~"
Đôi tai Bạch Bạc Sĩ rất nhức, nghe cô rống to hét lớn vừa giẫm vừa la, chỉ lo cô tức giận quá bị trúng gió.
Trong tiếng gầm gừ điên cuồng của Xa Gia Lệ, Bạch Bạc Sĩ rất muốn khuyên cô một câu. "Hà tất để cho cái người đã bỏ cô ảnh hưởng tới tâm tình?"
Anh cuối cùng không dám cả gan nói câu đó, sợ rằng sẽ bị cô đạp chết.
Bạch Bạc Sĩ ở trong phòng bếp pha trà, thỉnh thoảng lén nhìn tình hình phòng khách.
Xa Gia Lệ ngồi trên ghế sô pha, hai tay cầm quyển tạp chí, bởi vì tức giận, hai tay cô run rẩy.
Aizzz ~~ Bạch Bạc Sĩ quay lại với việc lúc trước, ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn kiên trì bưng trà ra ngoài, ngồi bên cạnh Gia Lệ. "Uống trà đi." Cô không sao chứ?
Xa Gia Lệ dường như không nghe thấy, nhìn chằm chằm vào tờ báo lá cải, không nhúc nhích.
Bạch Bạc Sĩ chuyển mình, lại gãi gãi đầu.
"Uhm... Uống trà trước đã!"
Xa Gia Lệ vẫn không động đậy, hai mắt đăm chiêu nhìn quyển tạp chí. Bạch Bạc Sĩ hoảng sợ chợt nghĩ – liệu có phải chịu sự đả kích quá lớn mà thành ra như vậy không?
"Cô... Cô không sao chứ?" Anh hỏi rất từ tốn, chỉ sợ kích động cô.
Cô bỗng nhiên quay đầu lại nhìn anh. "Có thứ gì ăn được không?"
"Có, có!" Bạch Bạc Sĩ vô cùng nhiệt tình. "Muốn ăn gì? Tôi đi chuẩn bị." Chỉ cần cô gắng giữ bình tĩnh.
Xa Gia Lệ ngước nhìn gương mặt anh, giọng nói bình tĩnh. "Tôi đói bụng." Hơn nữa vô cùng vô cùng đói.
Bạch Bạc Sĩ hiếm khi nở nụ cười vô cùng thân thiện vô cùng từ bi, dịu dàng hỏi cô. "Muốn ăn thịt hun khói hay trứng ốp lết hay là sandwich?"
"Sandwich đi." Cô nói, lại cúi đầu xuống nhìn quyển tạp chí.
"Được." Anh không nói hai lời liền đáp ứng.
Bạch Bạc Sĩ vào phòng bếp, mở lò nướng ra đặt bánh mì vào, mở nắp hộp cá ngừ, rắc lên salad rồi trộn đều, lấy dưa chuột, hành tây ra, tỉ mỉ xắt thành những lát mỏng.
Đinh! Bánh mì nướng được rồi. Anh nhấc bánh mì nướng ra rồi quệt bơ lên, nghĩ một hồi, lấy hẳn một muỗng bơ thật dầy phết lên bánh mì. Anh rắc những lát dưa chuột, hành tây lên, cho thêm một miếng phô mai và vị cá ngừ nữa.
Tiếp đó, anh dùng cây tăm cố định sandwich rồi lấy dao cắt bánh ra, xắt thành từng miếng đều thẳng tắp. Sau cùng, đặt bánh mì lên đĩa, mang ra ngoài.
Anh thở dài, cô vẫn đang xem tờ báo kia, anh để cái đĩa ở trước mặt cô.
"Được rồi, đừng xem nữa, ăn sandwich đi." Cô đang nghĩ gì vậy? Bạch Bạc Sĩ bối rối, nhưng không hỏi.
"Ừ." Cô cầm sandwich lên, hung hăng ngoạm một miếng to.
Không biết cô có thích không? Bạch Bạc Sĩ quan sát nét mặt cô.
Gia Lệ nhai một miệng đầy, vỏ bánh mì giòn tan, khi ngoạm bánh, bơ lập tức tan ra ở đầu lưỡi, vị cá ngừ thơm ngon, mùi cải xanh bánh quế, ăn rất ngon miệng! Từng miếng từng miếng một, cô ăn rất nhanh.
Thấy cô ăn say sưa, thoáng chốc, Bạc Sĩ có cảm giác như đã đạt được thành quả.
Anh thấy cô chẳng mấy chốc đã chén sạch cái sandwich. Uhm, vẫn có thể ăn được, xem ra không sao rồi, anh yên tâm.
Gia Lệ ăn sandwich xong, lau miệng, ngẩng đầu hỏi anh. "Tôi muốn đi ngủ, anh có bàn chải đánh răng nào không? Còn cả khăn mặt nữa?" Ban nãy ở cửa hàng bách hóa do quá giận nên cô chỉ nhớ mua tờ tạp chí, những thứ nên mua thì lại quên bẵng đi mất.
"Có." Anh lập tức đi lấy.
Gia Lệ đi đánh răng rồi tắm rửa, Bạch Bạc Sĩ ngồi xuống, nhặt quyển tạp chí lên xem.
La Tân Nạp là ngọc nữ trẻ tuổi của Hồng Kông, thu thập rất nhiều tin tức, phóng viên thậm chí làm hẳn một bảng rất lớn, tựa đề là Cuộc cạnh tranh so tài giữa hai cô nàng!
Phía bên trái không hiểu phóng viên moi ở đâu ra được tấm ảnh thời học sinh của Xa Gia Lệ, để quả đầu dưa hấu xấu xí, nét mặt mờ mịt; phía bên phải là gương mặt La Tân Nạp cười tươi, ở phía dưới kê ra một list so sánh giữa hai người —— so về "hậu phương": Xa, cha mất mẹ là nhân viên của cửa hàng đồ điện tử. La, cha là nhà ngoại giao mẹ là nghệ sĩ dương cầm. Xa thua La thắng!
So về tuổi xuân: Xa, 27 tuổi. La, 24 tuổi. Xa thua La thắng!
So về cá tính: Cao Tuấn Thái từng kể với phóng viên rằng, cô bạn gái cũ ngay cả cách làm trứng ốp lết cũng không biết. Hỏi thăm bạn bè cô La, được biết La Tân Nạp thích làm việc nhà. Xa thua La thắng!
So về trình độ học vấn: Xa, trường đào tạo chuyên ngành. La, đại học. Xa thua La thắng!
So về vóc dáng: Xa 32A, La 34C. Xa thua La thắng!
So về công việc: Xa, cây bút cho một chuyên mục nhỏ. La, nữ ca sĩ thần tượng. Xa thua La thắng!
Tổng cộng: La Tân Nạp thắng liên tiếp sáu lần.
Phóng viên tổng kết: chẳng trách Cao tiên sinh đã bỏ cô bạn gái nhiều năm.
Cửa phòng tắm mở ra, Bạch Bạc Sĩ vội ném tờ tạp chí đi.
Gia Lệ lau mái tóc ướt bước ra, bộ dáng vẫn rất bình tĩnh, so với lúc còn ở trong xe kêu gào gầm thét thì cứ như hai người khác biệt.
"Tôi muốn đi ngủ." Cô nói.
"Ờ, tôi đi giúp cô trải giường chiếu." Anh lập tức đứng dậy.
"Khỏi cần, tôi ngủ ở ghế sô pha thôi." Gia Lệ ngả người xuống ghế, túm lấy gối ôm, quay lưng lại ngủ.
"Này!" Bạch Bạc Sĩ gào. "Tóc cô vẫn đương ẩm, sấy khô rồi hẵng ngủ." Anh chạy đi lấy máy sấy tóc. Nhưng, Xa Gia Lệ không ngồi dậy, vẫn nằm nguyên xi.
"Ngồi dậy sấy tóc đã."
"A... Không cần." Mặt cô vùi sâu vào cái gối ôm, buồn rầu nói. "Tôi muốn ngủ, mệt chết đi được."
"Này, tóc chưa khô mà đã đi ngủ, sẽ mắc phải chứng đau nửa đầu, cô có biết hay không vậy? Ngồi dậy!" Anh lay cô, cô hất bàn tay anh ra.
"Đừng làm ồn, tôi muốn ngủ rồi... Tôi muốn ngủ..." Thực ra thì chẳng ngủ được, nhưng cô chán nản chỉ muốn nhắm mắt lại, chuyện gì cũng không quan tâm. Cao Tuấn Thái quả nhiên có mối khác, đối phương điều kiện tốt như vậy, chẳng trách được.
"Sao ngang bướng vậy? Ngồi dậy sấy khô tóc, sau đó đến phòng khách ngủ a ~~" Bạch Bạc Sĩ túm lấy cánh tay cô muốn lôi cô dậy, cô giãy dụa, miệng kêu oa oa.
"Không muốn không muốn, tôi ngủ ở đây được rồi." Khuôn mặt nhỏ nhắn úp xuống mãi, tiếng nói rầu rĩ ồn ào. "Tôi muốn ngủ rồi, anh đừng náo loạn nữa..." Thật khó chịu a ~~ Gia Lệ cảm thấy thật khó xử, thật mất mặt.
Bạch Bạc Sĩ nhìn cô chằm chằm, than thở! Bất đắc dĩ anh đành gỡ dây điện máy sấy ra, cắm vào phích cắm, ngồi ở mép ghế sô pha, cầm một nắm tóc cô lên, bật công tắc máy sấy, giúp cô sấy khô.
Tiếng máy sấy kêu vù vù, anh cúi đầu xuống kiên nhẫn cầm từng nắm từng nắm tóc dài của cô sấy khô.
Gia Lệ vẫn úp mặt xuống, được anh giúp sấy khô tóc, nước mắt cô cứ tuôn rơi cứ tuôn rơi. Khi mái tóc dài đã khô hẳn, gối ôm ở phía dưới mặt cô cũng ướt đẫm.
Mơ hồ đoán được cô đang khóc, Bạch Bạc Sĩ nghĩ hẳn cô đương bối rối, hơn nữa mình lại không biết cách an ủi người khác, sau khi giúp cô sấy khô tóc, cầm chiếc chăn đắp lên người cô, sau đó tắt đèn điện trở về phòng nghỉ ngơi.
Bạch Bạc Sĩ nằm ở trên giường, mở mắt nhìn trần nhà mờ mịt.
Liệu cô có nghĩ quẩn không? Thất tình đã đủ thảm rồi còn bị lôi lên tạp chí bình phẩm này nọ, sự đả kích này cô chịu nổi không? Nếu chỉ so sánh thôi cũng được, đằng này còn bị ghi rõ sáu lần "Thua"! Bạch Bạc Sĩ tưởng tượng những tổn thương mà cô phải chịu, đoánrằng cô sẽ đau buồn rất lâu, chỉ e rằng cô chưa gượng dậy nổi, đoán rằng cô sẽ mất một khoảng thời gian dài mới có thể khôi phục vẻ tươi cười...
Sao cô lại xui xẻo như vậy?
Bạch Bạc Sĩ trằn trọc khó ngủ, đáy lòng cứ nghĩ về Xa Gia Lệ. Cô vẫn đương khóc sao? Cô không có chuyện gì chứ? Cô sẽ không tìm tới cái chết chứ? Buổi tối cô không nói năng gì, cô sẽ không làm chuyện dại dột chứ?
Bạch Bạc Sĩ không ngủ được, vài tiếng sau, anh lén đi xem tình hình cô thế nào, thấy cô đang ngủ ngon giấc, mới yên lòng quay về phòng.
Chỉ hy vọng cô đừng quá đau buồn, cái gã đó thật đáng ghét, thay lòng đổi dạ thì thôi, lại còn vác mặt đi nói lung tung với đám phóng viên, quá đê tiện!
Bạch Bạc Sĩ căm giận bất bình thay cho Gia Lệ, hoàn toàn không hay biết sự quan tâm tối nay dành cho Gia Lệ đã vượt xa tình bạn thông thường.
*** Bạch Bạc Sĩ mất cả một buổi tối suy nghĩ xem, ngày mai nên làm gì để an ủi Xa Gia Lệ? Anh không biết làm thế nào cho phải, nghĩ tới việc đối mặt cô, anh thấy rất khó xử, anh không biết nên dùng nét mặt gì đối diện với cô, anh sợ mình sẽ nói sai điều gì đó.
Anh phiền muộn cả một buổi tối, kết quả —— hoàn toàn dư thừa!
Sáng sớm, Bạch Bạc Sĩ ngồi ở trên ghế sô pha khuôn mặt tối sầm lại, nghe thấy giọng nói oang oang gầm thét của Gia Lệ trong không khí —— "Là 32B, 32B, 32B!" Cô gọi điện thoại tới tòa soạn đăng quyển tạp chí kia để kháng nghị. "Không phải là 32A—" Gia Lệ phẫn uất đâm thủng tờ tạp chí kia. "Còn nữa, nói cái gì mà ngay cả trứng ốp lết cũng không biết cách làm? Đùa sao! Ngay cả cháo Quảng Đông tôi còn biết nấu, muốn viết cũng phải điều tra rõ chứ, đồ khùng!" Gia Lệ ngắt bụp điện thoại, thở hổn hển ngồi phịch xuống. "Tức chết tôi ~~ rõ ràng là cỡ B, tôi đâu có nhỏ như vậy ——" nhanh chóng vứt tờ tạp chí xuống đất, nhảy chồm lên giẫm cho nát bươm.
Wow ~~ thật bạo lực! Nhìn cô nổi cơn thịnh nộ, Bạch Bạc Sĩ rất biết ý giữ im lặng. Hey ~~ cô rất có tinh thần nha! Khiến anh tối hôm qua còn lo lắng như vậy.
Gia Lệ giẫm quyển tạp chí xong, vẫn chưa nguôi giận, lại lôi nó lên. "A ——" xé nát nó! Đã quá, cô ngồi xuống.
"Hết giận rồi?"
"Khốn kiếp! Cao Tuấn Thái chết giẫm đừng để tôi tóm được, dám nói tôi ngay cả trứng ốp lết cũng không biết chiên." Cô đột nhiên trừng mắt nhìn Bạch Bạc Sĩ.
"Gì vậy?" Cảm giác không ổn.
"Có muốn ăn bữa sáng không?" Ánh mắt cô phút chốc rực sáng.
"Há?" Bạc Sĩ lúng túng. "Cô đói sao? Tôi làm cho cô ăn."
"Không!" Cô đột ngột đứng lên, vỗ vỗ bả vai anh. "Tôi sẽ làm trứng ốp lết cho anh ăn," giống như nóng lòng muốn chứng minh điều gì đó, cô hào hứng bừng bừng nói. "Tôi sẽ đi nấu ngay bây giờ, có muốn uống cà phê không? Tôi pha giúp anh." Chết tiệt, cô mà không biết chiên trứng ốp lết ư, chẳng có gì khó hết.
"Cà phê nhà tôi là nấu, chứ không phải pha. Tôi... Ý tôi muốn nói, tự mình làm là được." Bạch Bạc Sĩ toát mồ hôi lạnh, cô chỉ muốn chứng minh cô biết chiên trứng à? Có cần thiết phải vậy không?
"Không, cứ để tôi." Trứng ốp lết – đun cà phê, không thành vấn đề.
"Thực ra, tôi không đói bụng."
"Chờ tôi làm xong lúc đó anh liền đói bụng."
"Nói thật, bữa sáng chỉ cần một ly cà phê là đủ rồi."
"Không được, bữa sáng phải ăn no. Anh chờ chút, tôi sẽ đi làm ngay bây giờ, anh muốn ăn mấy phần chín? Muốn ăn kiểu lòng đỏ trứng chưa chín và có thể chảy ra ngoài? Hay là muốn chín hẳn? Hay là muốn ăn lòng đào? Anh nói đi." Cô nóng lòng thể hiện.
Sắc mặt Bạch Bạc Sĩ tối sầm. "Ách... Tùy."
"Tùy cái gì?" Gia Lệ trừng mắt nhìn anh, nheo mắt. "Lẽ nào... Anh cũng cho rằng tôi không biết nấu?"
Nhìn vẻ mặt cố chấp của cô, Bạch Bạc Sĩ đành phải nói: "Vậy... Vậy thì chọn kiểu lòng đào đi!"
"Không thành vấn đề, lập tức có ngay!" Cô xoay người bước vào phòng bếp.
Nhìn chằm chằm bóng dáng cô, phì ~~ Bạch Bạc Sĩ bật cười.
Anh lắc đầu, cô thật cố chấp! Gọi điện thoại mắng chửi người ta viết sai cỡ ngực cô, please ~~ đây cũng không phải là trọng điểm; còn tưởng rằng cô sẽ vì Cao Tuấn Thái thay lòng đổi dạ mà khóc rống, tuyệt không nghĩ tới cô mắc ói là vì người ta nói cô không biết làm trứng ốp lết, please ~~ đây cũng không phải là trọng điểm sao?
Bạch Bạc Sĩ cúi đầu, nhìn tờ tạp chí bị xé nát trên mặt đất. Cô thật sự đau lòng sao? Anh cứ nghĩ, cô rất đau buồn, tối hôm qua giúp cô sấy tóc, bờ vai cô không ngừng run rẩy, khóc một hồi lâu.
Anh lại ngẩng đầu nhìn về phía phòng bếp, Bạch Bạc Sĩ nghi hoặc, trong nháy mắt, anh cảm thấy đau lòng thay cho cô, xúc động muốn bảo vệ cô. Thật lạ, rõ ràng chẳng quen cô, lại liên tiếp để cô tới ở trong nhà tận hai lần.
Vốn ban đầu rất ghét cô, bây giờ —— nhưng bây giờ lại cảm thấy cô thật đáng yêu. Aizzz, anh điên mất rồi!
"Tôi không biết nấu cái gì? Khốn kiếp, khinh thường người quá đó." Trong phòng bếp, Xa Gia Lệ xắn tay áo buộc tạp dề lên, cầm lấy cái xẻng, mở bếp gas ra.
"Trứng ốp lết có gì khó chứ? Tôi chiên!"
Một tiếng sau —— nồi đen sì, mười quả trứng hỏng, Bạch Bạc Sĩ không ăn được món trứng ốp lết. Phóng viên không nói ngoa, Xa Gia Lệ đích thực ngay cả trứng cũngkhông biết chiên.
"Ách..." Bạch Bạc Sĩ khoanh hai tay trước ngực, nhìn chiếc xoong nhập khẩu từ Italy, trứng thì rất rẻ, nhưng vì món trứng ốp lết mà chiếc nồi hơn hai ngàn đồng đã đi tong, uhm...
"Tôi không dùng quen loại nồi này." Gia Lệ nhỏ giọng nói, nước mắt chảy về tim. Cô quả thật ngay cả một quả trứng cũng không biết cách chiên thế nào, trời ạ ~~ lòng tự tôn bị tổn thương nặng. Trứng lòng đào sao lại khó như vậy? Ô ô ~~ "Ừ." Bạch Bạc Sĩ ngược lại quan sát cái bình nấu cà phê. "Không sao, chúng ta uống cà phê." Cái nồi của anh a, trong lòng rỉ máu. Thôi bỏ đi, đường đường nam tử hán không nên so đo với phụ nữ.
"Được." Gia Lệ lau tay. "Ách, cái nồi đó mua ở đâu? Hôm khác sẽ đền anh."
"Không cần đâu, dù sao dùng cũng không tốt, bị cháy khét, nhất định là đồ kém chất lượng." Anh cố ý nói thế, cô hiện tại thảm như vậy, nỡ lòng nào gây thêm thương tổn?
Gia Lệ nghe xong rất cảm động, giúp anh rót cà phê, Bạch Bạc Sĩ nhìn cà phê, cảm giác có quạ đen bay qua đỉnh đầu anh. "......"
Gia Lệ cũng nhận ra, cô buồn bực nhìn chằm chằm cà phê trong ly, bên trong có rất nhiều cặn bã. "Sao lại vậy? Cà phê của anh nấu không tan?"
"Tiểu thư... Cô có biết một thứ gọi là giấy lọc không?"
"Đó là cái gì?" Cô chớp chớp mắt.
Bạch Bạc Sĩ mở ngăn kéo ra, lấy một tấm giấy lọc màu trắng.
"A ~~ thứ này tôi đã nhìn qua, các siêu thị có bán."
Bạch Bạc Sĩ hướng về phía cô lắc lắc tờ giấy lọc sau đó mở máy cà phê ra, đặt giấy lọc lên đó, chỉ cho cô xem. "Cô thiếu mất một bước."
Gia Lệ nhìn nhìn máy cà phê, lại cúi đầu nhìn nhìn chiếc ly, sau đó nhìn xuống cái nồi đen.
Hiện tại là 10h30′. Tâm tình Xa Gia Lệ lại trùng xuống.
Lần này ngay cả Bạch Bạc Sĩ cũng chịu không biết làm thế nào an ủi cô. Cuối cùng anh nghĩ ra một câu. "Có thể làm ra như vậy, cũng xem như rất giỏi."
"..." Gia Lệ im lặng.
"Tôi có một người bạn rất yêu vợ, vợ cậu ta rất giống cô món gì cũng không biết nấu. Mỗi lần cha mẹ bạn tôi tới dùng cơm, cậu ấy liền chạy tới nhà hàng mua một đống đồ ăn mang về nhà bày trong mâm, giả vờ như vợ cậu ấy nấu. Kết hôn 5 năm, cha mẹ bạn tôi vô cùng hài lòng về tài nghệ nấu nướng của con dâu, nghĩ cô ấy là người vợ đảm."
"..." Gia Lệ vẫn im lặng.
"Vậy nên không biết nấu cơm không biết làm việc nhà cũng chẳng sao cả, nếu thực lòng yêu cô, tự anh ta sẽ nghĩ ra biện pháp xử lí."
Gia Lệ hít thở sâu, ngẩng đầu nhìn anh. "Tôi mời anh dùng bữa sáng."
"Được." Anh nhíu mày. "Còn nữa, thực ra tôi không thích ăn trứng ốp lết."
Cô bật cười. Kỳ lạ, kỳ lạ quá, nghiêng đầu quan sát Bạch Bạc Sĩ, sao lại thế này? Hôm nay nhìn anh ta rất đẹp trai.
Ánh mắt Bạch Bạc Sĩ tối sầm, bởi vì chọc cho cô cười, anh đột nhiên cảm thấy mình thật vĩ đại, có thể khiến một người mới đây còn đang ủ rũ thoáng cái trở nên vui vẻ, anh ngắm nhìn Xa Gia Lệ, có một loại cảm giác rất khoan khoái.
"Tôi biết ở Sherwood Hotel làm bữa sáng rất ngon." Bạch Bạc Sĩ đề nghị.
Xa Gia Lệ lườm anh. "Này, anh xem tôi là kẻ ngốc à? Ăn ở Starbucks không tệ đâu."
Bạch Bạc Sĩ khua khua tay. "Bỏ đi bỏ đi, tôi mời cơ mà?"
"Này! Anh xem thường tôi đó à? Tôi nói mời là mời, đi." Cô đặt ly Mark xuống, cởi tạp dề ra.
Bạc Sĩ cười, cô quả là rất thẳng thắn. Ở cùng Phó Hân Lan, anh luôn phải suy đoán cảm xúc và tâm tư của Hân Lan ra sao; Bạch Bạc Sĩ cho rằng, con gái đều đa sầu đa cảm, khó mà hiểu được, thế nhưng, Xa Gia Lệ này lòng dạ ngay thẳng, có gì nói nấy, quả thực không giống các cô gái khác.
Xa Gia Lệ quăng tạp dề lên trên bàn. "Tôi chết đói rồi, đi thôi!"
"Chờ đã, dọn dẹp xong xuôi rồi hẵng đi." Bạch Bạc Sĩ bắt tay vào dọn mâm bát.
"Không phải chứ?" Cô thầm kêu khổ, xoa xoa bụng. "Tối nay tôi sẽ làm, chúng ta đi ăn trước đã!"
"Không được!" Bạch Bạc Sĩ rất coi trọng nhà cửa gọn gàng ngăn nắp, anh mở vòi nước. "Trước tiên phải rửa sạch những thứ này, trả dụng cụ về vị trí cũ, sau đó mới đi ăn."
"Rách việc!" Gia Lệ gào. "Đi về rồi rửa thì có chết ai?" Túm lấy cánh tay anh lôi đi.