“Người trong cuộc khó mà thấy rõ được…” Kiều Bình Nhất vứt món đồ trong tay sang bên, giơ một cánh tay lên, gác qua vai Tân Du, sau đó dựa đầu qua, “Đứng mệt quá à.”
Tân Du loạng choạng, “Đừng đè tao, tao cũng mệt.”
“Tao mệt hơn…” Kiều Bình Nhất nói, “Tao lấy vé cho đồng nghiệp mày, mày cho tao dựa chút.”
“Được, một phút một vé.”
“Mắc vậy?”
“Ừa.”
“Bớt chút đi.
Bao cả đêm là bao nhiêu?”
“… Đại gia ngài xem muốn cho bao nhiêu?”
“Được, đêm nay mày biểu hiện cho tốt, chỉ cần hầu hạ tốt, đại gia sẽ không bạc đãi mày, đại gia cưng mày nhất.”
Cái miệng này của tiểu Kiều thật đúng là… Tân Du rốt cuộc nhịn hết nổi, cười mắng: “Đại gia cái đầu mày, cút!”
“Hừ, biết ngay mày xuống giường là dứt áo vô tình mà.”
“…”
Đến giờ rưỡi, họ rốt cuộc tới được quầy, quét mã tính tiền, sau đó mỗi người xách hai cái túi bự lên thang cuốn đi xuống.
Kiều Bình Nhất nói: “Lúc rảnh đi dạo siêu thị cũng vui á, lần sau chúng ta lại đi nữa đi.”
“…” Tân Du nói, “Hồi nãy đứa nào thở ngắn than dài lúc xếp hàng?”
“Mày, khẳng định là mày.”
“…” Tân Du bật cười, lắc đầu.
Theo con đường đã đi qua để quay trở về, đi đến ngã tư, trong lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, Kiều Bình Nhất đột nhiên nhìn góc xéo đối diện nói: “Tân Du, mày nhìn bên đó.”
Tân Du nhìn qua, không thấy có gì đặc biệt, “Nhìn chỗ nào?”
“Bên đó, chỗ đó có một cửa hàng bán hoa.”
“Ừ, rồi sao?”
“Mày còn thiếu tao một bó hoa đó.”
Hoa? Tân Du nhìn Kiều Bình Nhất, Thằng này còn chưa quên vụ bó hoa đó sao? “Để bữa nào đi, giờ xách nhiều như vậy mày còn cầm nổi hoa sao?”
“Nổi mà.”
“…”
Vừa lúc đèn xanh bật, Tân Du nói: “Đi thôi, để lần sau mua.” Anh dẫn đầu đi lên vạch sang đường.
“Lần sau là khi nào? Mày nhất định là muốn quỵt nợ.”
“Không đâu.”
“Hứ.”
“Hay để tao phát cái bao lì xì cho mày, tự mày mua?”
“Không được, mày thiếu tao hoa, không phải bao lì xì.”
“…”
Sang bên kia đường, Tân Du dừng lại nhìn Kiều Bình Nhất, “Thật tình muốn mua ngay bây giờ sao?”
“Chừng nào cũng được, dù sao mày không được phép quỵt nợ.”
“Không đâu mà, tao đã biết mày yêu hoa cỡ nào rồi.”
“… Mày biết là được, sau này nhớ tặng nhiều chút.”
“Biết rồi biết rồi.”
Bởi vì vụ hoa hoét, Tân Du cảm thấy Kiều Bình Nhất có chút khác thường, đến buổi tối, anh cảm thấy càng thêm kỳ lạ.
Là thế này, trước đó không phải Kiều Bình Nhất nói buổi tối muốn xem phim sao, xem thì xem, dù sao đồ ăn vặt đã chuẩn bị sẵn sàng, vấn đề là, hắn chọn một bộ phim tình yêu…
Lúc trước hai người họ không bao giờ cùng xem phim tình yêu, bình thường bàn về phim ảnh, cũng toàn là về phim hành động, trinh thám hay khoa học viễn tưởng, chưa từng thảo luận về phim tình yêu.
Tân Du nói: “Sao tự dưng mày muốn xem cái này?”
“Phim này nổi lắm đó, là một trong các bộ phim tình yêu kinh điển đó.
Mày không muốn xem sao?”
Tân Du nghĩ thầm: Kinh điển cỡ nào thì cũng là bộ phim tình yêu tình củm.
Đối với người vô cảm với tình yêu như anh, phim tình yêu hoàn toàn không có sức hấp dẫn.
Nhưng cuối cùng anh vẫn nói: “Tao sao cũng được.” Xem thì xem.
Dù sao chỉ là phim tình yêu thôi mà, lại không phải phim lm tình.
Kiều Bình Nhất làm như không phát hiện anh có phần miễn cưỡng, vui sướng nói: “Vậy tắt đèn đi.”
“Ừ.” Tân Du tắt đèn.
Hình ảnh bộ phim chiếu trên tường rõ nét lên.
Nghe ‘xoẹt’ một tiếng, Kiều Bình Nhất mở một gói khoai lát ra, hắn nhai ‘rạo rạo’, còn đẩy gói khoai tới trước mặt Tân Du, “Ăn ngon.”
“Không cần, mày ăn đi.” Tân Du cơ hồ nghe được âm thanh vụn khoai lát rơi ‘lạo xạo’ trên giường, tức cảnh sinh tình, anh hát lên, “Mưa rơi mưa rơi, lòng ta tê tái…” Anh nghĩ, Ngày mai phải đổi hết chăn nệm rồi.
Kiều Bình Nhất nói: “Sao tự dưng có hứng cất giọng oanh vàng? Tao thừa nhận mày hát được mấy bài thịnh hành, được chưa?”
“Aiz, mày không hiểu nỗi lòng của tao.”
Kiều Bình Nhất thiệt tình không hiểu, “Buồn gì chứ, nhiều người cũng đâu biết hát đâu.”
“…”
Mặc cho Kiều Bình Nhất ăn đồ trên giường mình, còn cùng hắn xem phim tình yêu, Tân Du cảm thấy chính mình cũng quá là khác thường… Thật là đầu óc chập mạch, chập nặng luôn.
Bộ phim tình yêu mà Kiều Bình Nhất chọn là một bộ phim cũ, tên là 《Thư tình》, nghe nói là khắc họa tình yêu thầm kín khắc khoải.
Cốt truyện rất chậm, Tân Du thấy nhàm chán, bắt đầu sa ngã bốc khoai lát ăn.
Qua một đoạn, vai nữ chính thứ hai lộ diện, anh kẹp hai mảnh khoai lát nhìn chằm chằm vào màn ảnh nghiên cứu nửa ngày, “Hai cô gái này giống quá đi mất.” (chỉ nữ chính thứ nhất và nữ chính thứ hai)
Kiều Bình Nhất cạn lời, “Thì cùng diễn viên đóng mà.”
“Ùa.” Tân Du bừng tỉnh, “A, vậy gã kia là nói dối, hắn là thích kiểu gương mặt này, còn gạt nữ chính là bị trúng tiếng sét ái tình với cô.”
Cốt truyện dần triển khai, chuyện xưa từng bước tái hiện.
Tân Du nhìn đám học sinh thích hùa nhau trêu chọc, nói: “Đây là bạo lực học đường nha… Aiz, quãng thời gian đi học như vậy thật là khó chịu.”
Nhìn đến ông của nữ chính, Tân Du vui vẻ lên, “Tiểu Kiều, ông lão này rất thú vị ha?”
Kiều Bình Nhất nói: “Sao mày cứ chú ý mấy cái lặt vặt không vậy?”
“Hửm? Phim này trọng điểm chỗ nào? Toàn là mấy chuyện vụn vặt không hà.”
“…”
Đợi phim chiếu hết, Tân Du giành trước phỏng vấn Kiều Bình Nhất, “Xin hỏi bạn tiểu Kiều, bạn cảm thấy bộ phim 《Thư tình》 (Review phim) này có hấp dẫn không?”
“Không tệ.
Mày thấy dở lắm à?”
Tân Du thoáng chần chừ, “Tàm tạm… Có thể là nó tiếng tăm đình đám quá, cho nên tao hơi kỳ vọng.
Coi xong cảm nhận là, hay thì cũng hay, nhưng không đến mức.”
“Thế à.”
Tân Du lại nói: “Với lại câu chuyện này cũng không thể xem là khắc họa tình yêu thầm kín khắc khoải gì đó ha? Chẳng qua là ‘Thử tình khả đãi thành truy ức, chỉ thị đương thời dĩ võng nhiên’ (có nhiều cách hiểu, ở đây có thể là chỉ: Tình cảm năm xưa rất đẹp nhưng ta ngây ngô không biết trân trọng, sau này nhìn lại mới thấy đáng tiếc) mà thôi.
Nếu gã kia thực sự yêu cô gái đó da diết, vậy bao nhiêu năm qua gã làm những gì? Cô đó chưa từng dọn nhà đi đâu hết.”
Kiều Bình Nhất nghe xong cười, “Ai cũng xem đến sụt sùi cảm động, mày lại nghĩ mấy cái linh tinh.”
Tân Du nói: “Nhưng tình cảm của gã ta thật sự chỉ có bấy nhiêu thôi.
Gã có thể cầu hôn bạn gái, chứng tỏ gã thật sự thích bạn gái gã.
Cái gã thích là một loại hình, chứ không phải chỉ thích riêng một ai đó.”
“Ha ha… Thôi được rồi.” Kiều Bình Nhất vừa cười vừa thở dài, “Mày đi viết một bài review phim đi, nhất định có thể làm dập nát trái tim của một mớ fan của bộ phim.”
“Tao đồ là bọn họ muốn làm tao dập nát trước.”
Kiều Bình Nhất nói: “Tao cảm thấy Itsuki nam và Itsuki nữ (tức nam chính và nữ chính thứ hai, hai người trùng tên) là thích lẫn nhau, chỉ tiếc đã bỏ lỡ.
Trong thế giới mấy tỷ người này, rốt cuộc gặp được người định mệnh đó, người mà cả đời đều không buông xuống được, sau đó lại vẫn là bỏ lỡ… Chuyện như vậy, gặp ai cũng sẽ cảm thấy thực khổ sở, thậm chí là tuyệt vọng.”
Tân Du không tán thành, “Tuyệt vọng gì chứ.
Trong cuộc đời một con người, không có gì là không thể bỏ lỡ.
Ngoài sống chết ra hết thảy đều là chuyện nhỏ.
Mà thật ra, sống chết cũng không phải to tát, một người chết đi, còn có hàng ngàn hàng vạn người khác.”
“…” Một chút cảm xúc thương cảm của Kiều Bình Nhất bị anh nói cho tan hết, hắn yên lặng túm lấy gói khoai lát, đưa tới trước mặt Tân Du.
Tân Du nhìn, “Sao vậy?”
“Mày ăn chút đồ ăn nhân gian đi.
Mày mẹ nó sắp siêu thoát rồi.”
“…”
Kiều Bình Nhất cũng nắm mớ khoai lát cho vào miệng mà nhai, “Nói thật chứ, bộ phim này không làm mày xúc động chút xíu nào sao?”
“Có.
Từ cô nữ chính thứ nhất, chúng ta có thể học được: Đừng tưởng rằng đối với người khác mình có bao nhiêu đặc biệt, đó chỉ là ảo giác do tiếp nhận thông tin không đầy đủ tạo nên; còn có, nên biết buông bỏ, người chết là hết, phá vỡ bí mật chỉ có khổ thân mình thôi.
Từ nam chính, chúng ta có thể nhìn thấy: Tính cách rụt rè nhút nhát quá thật sự không tốt lắm.
Cô nữ chính thứ hai không có vấn đề gì.
Con người nam thứ cũng không tệ.”
“…” Kiều Bình Nhất thở dài, “Xem ra phim này thật sự không tệ đâu, giàu ý nghĩa giáo dục như vậy mà.”
“Ưm, nói nữa Tống Xán tính tình cũng khá rụt rè ha?”
“Hả?!” Kiều Bình Nhất bị dọa nhảy dựng, gói khoai lát trên tay rớt xuống, khoai lát tóe ra.
“Mày đừng nhúc nhích! Đừng nhúc nhích…” Nội tâm Tân Du tràn đầy tuyệt vọng, anh mở đèn, may quá, khoai lát không đổ ra quá nhiều.
Anh nhặt khoai lát trên chăn lên, Kiều Bình Nhất ở bên cạnh nhặt khoai lát trên tay anh cho vào miệng.
Dọn dẹp xong vụn khoai, Tân Du nhấc chăn lên giũ giũ, lại bảo Kiều Bình Nhất, “Mày đứng lên trước đi, phủi qua drap trải giường cái.
Ây, thôi, vẫn nên thay luôn, lấy bộ drap mới trong tủ ấy.”
Kiều Bình Nhất lẩm bẩm, “Tao đâu có đổ khoai lát lên drap trải giường đâu…” Nhưng vẫn chịu khó đi lấy bộ mới từ trong tủ ra.
Hai người hợp tác trải giường, hiệu suất rất cao.
Mỗi người kéo lấy hai góc, phủ drap lên nệm là xong.
Thay vỏ chăn hơi phiền hơn chút, nhưng cũng không đến nỗi, tròng đúng bốn góc, hai người mỗi người kéo lấy hai góc, giũ giũ, chăn đã được trải thẳng.
Kiều Bình Nhất ngồi lại xuống giường, “Lại liên quan gì đến Tống Xán, mày làm gì để ý cậu ta quá vậy?”
“Tao đây là để ý mày.” Tân Du nói, “Yên tâm, tao không có khả năng có hứng thú với anh ta.”
Kiều Bình Nhất vỗ vỗ chơi với vỏ chăn mới thay, “Mày nghĩ đi đâu vậy, tao thật sự không thích cậu ta.”
“Thế à…”
Kiều Bình Nhất nắm chặt mảnh vải trong tay, “Gì chứ?”
“Không có gì, chỉ là cảm thấy anh ta tốt hơn một chút so với mấy người mày quen tùy tiện trước kia.”
“Mày cảm thấy cậu ta tốt?… Tốt gì chứ, chỉ là đắt hơn một chút thôi.” Kiều Bình Nhất ‘xoạt’ một cái xốc chăn lên, nằm vào trong, lại ‘vèo’ một cái kéo hết chăn lại, sau đó cuộn chăn vào người, xoay lưng về Tân Du.
“… Tiểu Kiều? Nhất Nhất?” Tân Du nói, “Mày buồn ngủ rồi?”
Không ai để ý đến anh.
Tân Du nói: “Kiều Bình Nhất, dậy, đi đánh răng cái.”
“…” Kiều Bình Nhất xốc chăn nhảy dựng lên, “Tân Du! Tên khốn này, tao phải quyết đấu với mày!”
Tân Du nói: “Rồi.
Đi đánh răng trước nói sau.”
“…”.