Editor: Gà - LQĐ
Hồi tưởng lại lúc hai người sơ ngộ. Một câu nói khái quát: Chỉ do duyên phận quấy phá - - hơn nữa là nghiệt duyên.
Ở Địa phủ vô cùng yên tĩnh này, cuộc sống giao lưu của nhị quỷ Thập Ngũ và Mạnh bà như một nhánh sông chậm rãi chảy xuôi, Thập Ngũ nhận được một phong thư gửi đến một đứa trẻ có cái tên là ‘Mã Văn Tài’.
Lúc đó, Thập Ngũ chưa được gọi là Thập Ngũ, về phần tên thật của nàng, giờ phút này đã không nơi kiểm chứng, cho nên tạm thời không đề cập đến.
Lúc đó, Mã Văn Tài vẫn chỉ là một đứa trẻ cao đến eo Thập Ngũ.
Lúc đó, nàng vẫn là du hồn đương sai ở Địa phủ - - tục xưng là quỷ sai.
Lần đầu tiên nhìn thấy Mã Văn Tài, trong lòng Thập Ngũ kinh ngạc lạ thường.
Nàng nghe người viết thư kia miêu tả - - là mẫu thân của Mã Văn Tài - - Mã Văn Tài là một phú gia công tử, thường ngày quen thói nghịch ngợm, tính tình hơi được nuông chiều, hi vọng Thập Ngũ có thể bao dung. Thập Ngũ không đồng ý cũng không từ chối, có một số việc cũng không tốt như trong tưởng tượng vậy. Tuy trong lòng có chuẩn bị, nhưng lần đầu Mã Văn Tài xuất trướng vẫn để lại ấn tượng khắc sâu cho Thập Ngũ.
Ngày ấy là mười lăm tháng sáu.
Đêm xuống, Thập Ngũ theo tiếng chuông linh đang chỉ dẫn tìm được Mã Văn Tài đang một mình lẻ loi trong núi. Tuy đang vào hạ, nhưng ban đêm nhiệt độ trên núi vẫn thấp làm người ta phát run, nhưng loại rét lạnh này và cái lạnh của ngày đông hơi khác nhau. Ngày hè lạnh, là như khói, như sương, chậm rãi xâm nhập tứ chi bách hài [1] của ngươi, lúc cái gì ngươi cũng chưa ý thức được thì nó đã lặng lẽ đâm chồi trong thân thể ngươi; ngày đông lạnh, là ép buộc, là phá hủy, là không quan tâm tàn phá mọi thứ.
[1] tứ chi bách hài: tứ chi và trăm xương; các bộ phận thân thể, ý chỉ toàn thân
May thay, nếu hôm nay mười lăm tháng một, Mã Văn Tài chỉ sợ sẽ đông lạnh chết ở đây rồi.
Thập Ngũ ôm lấy Mã Văn Tài đang hôn mê, liếc qua ngôi mộ mới đắp phía trước, bấy giờ mới ý thức được Mã Văn Tài muốn đến thăm mẫu thân của y.
Vì vào hè, y vốn mặc không nhiều lắm, lúc Thập Ngũ tìm thấy y thì đã hơn nửa đêm, xương cốt đơn bạc của y chịu được mới là lạ.
Bởi vì ôm Mã Văn Tài, Thập Ngũ cũng không thể đằng vân (cưỡi mây) mà bay, đành phải ở sử dụng thuật độn thổ để mình có thể thoải mái. Thật ra quỷ sai không có cảm giác mệt mỏi - - không chỉ mệt, bao gồm đói, khát, mọi cảm giác gì đó của nhân loại, quỷ sai đều không có. Duy nhất không khác với loài người, đại khái là trí nhớ và tình cảm.
Thập Ngũ không có trí nhớ, không có tình cảm, nàng không phải người, nhưng quả thực cũng không giống một quỷ sai thật sự, tuy nàng luôn hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn.
Miên man suy nghĩ, Mã Văn Tài trong lòng nàng đột nhiên giật mình, sau đó như cảm giác được cái gì lập tức bắt lấy tay áo nàng, giọng nói nhỏ vụn truyền đến từ trong lòng: "Nương, nương đừng đi..."
Bước chân Thập Ngũ chậm một chút.
Mã Văn Tài hoàn toàn không nặng lắm, ôm trong lòng rất dễ dàng làm Thập Ngũ xem nhẹ y. Nhưng giờ phút này Mã Văn Tài lên tiếng, nước mắt trên mặt lấp lánh dưới ánh trăng, tựa như vì sao lộng lẫy nhất. Thập Ngũ thất thần, cúi mắt nhìn chằm chằm y đã thấy tương lai y có gương mặt hấp dẫn người rồi, nói khẽ: "Ta ở đây, ta không đi."
Khi đó Thập Ngũ không có ý thức từ khi nàng là quỷ sai đến nay, lần đầu tiên nàng nói nhiều từ như vậy.
Gió ngày hè thổi đến, cũng không còn lạnh như vừa rồi, ngược lại mang theo một chút ấm áp, y nhẹ nhàng xoa gương mặt Thập Ngũ, vuốt ve đôi mắt đạm mạc của Thập Ngũ.
Chuyện sau đó có thể tưởng tượng. Sau khi Mã Văn Tài tỉnh lại Thập Ngũ giao thư cho y, rồi trở về Địa phủ. Vốn tưởng rằng đây chỉ là một lần gặp nhau ngoài ý muốn, nhưng thế sự không chỉ trêu người, cả quỷ cũng không buông tha. Mẫu thân của Mã Văn Tài không thể đầu thai, cũng không thể làm quỷ sai, vì thế chỉ có thể bị giữ lại Địa phủ. Quỷ này rảnh rỗi không có việc gì làm, vô cùng nhớ mong nhi tử của mình, ước hẹn với nhi tử, mỗi tháng vào ngày 15 sẽ viết cho y một phong thư.
Đáng thương cho Thập Ngũ cô nương từ đó trở thành người chuyên đưa tin cho mẫu tử hai người. Mỗi tháng một phong, hàng năm 12 phong, bất luận Mã Văn Tài ở nơi nào, thư này hàng tháng phải được đưa đúng hạn.
Thời gian trôi qua, Mã Văn Tài dần trưởng thành. Thập Ngũ vẫn giữ dáng vẻ thiếu nữ như khi hai người mới gặp. Nhưng điều này cũng không hề gây trở ngại cho quan hệ tốt dần của hai người - - nói vậy là có căn cứ, Mã Văn Tài là người duy nhất có thể làm Thập Ngũ tức đến trở mặt.
Quả nhiên không ai có thể đối địch với thời gian.
Thập Ngũ và Mã Văn Tài ở chung mười lăm năm, xưng hô của Mã Văn Tài với nàng từ ‘Quỷ tỷ tỷ’ biến thành ‘A Quỷ’, cuối cùng y ngại tên này rất xúi quẩy, nên lấy ngày hai người gặp nhau làm tên của nàng, từ đó nàng được gọi là Thập Ngũ; y cũng từ một đứa trẻ chỉ cao đến eo nàng đến lúc này trưởng thành thành thiếu niên nhanh nhẹn cao hơn nàng một cái đầu.
Quả thật con người thay đổi rất nhanh, như nàng, như ta.
- - Như Thập Ngũ, như Mã Văn Tài.
Hồi tưởng lại lúc hai người sơ ngộ. Một câu nói khái quát: Chỉ do duyên phận quấy phá - - hơn nữa là nghiệt duyên.
Ở Địa phủ vô cùng yên tĩnh này, cuộc sống giao lưu của nhị quỷ Thập Ngũ và Mạnh bà như một nhánh sông chậm rãi chảy xuôi, Thập Ngũ nhận được một phong thư gửi đến một đứa trẻ có cái tên là ‘Mã Văn Tài’.
Lúc đó, Thập Ngũ chưa được gọi là Thập Ngũ, về phần tên thật của nàng, giờ phút này đã không nơi kiểm chứng, cho nên tạm thời không đề cập đến.
Lúc đó, Mã Văn Tài vẫn chỉ là một đứa trẻ cao đến eo Thập Ngũ.
Lúc đó, nàng vẫn là du hồn đương sai ở Địa phủ - - tục xưng là quỷ sai.
Lần đầu tiên nhìn thấy Mã Văn Tài, trong lòng Thập Ngũ kinh ngạc lạ thường.
Nàng nghe người viết thư kia miêu tả - - là mẫu thân của Mã Văn Tài - - Mã Văn Tài là một phú gia công tử, thường ngày quen thói nghịch ngợm, tính tình hơi được nuông chiều, hi vọng Thập Ngũ có thể bao dung. Thập Ngũ không đồng ý cũng không từ chối, có một số việc cũng không tốt như trong tưởng tượng vậy. Tuy trong lòng có chuẩn bị, nhưng lần đầu Mã Văn Tài xuất trướng vẫn để lại ấn tượng khắc sâu cho Thập Ngũ.
Ngày ấy là mười lăm tháng sáu.
Đêm xuống, Thập Ngũ theo tiếng chuông linh đang chỉ dẫn tìm được Mã Văn Tài đang một mình lẻ loi trong núi. Tuy đang vào hạ, nhưng ban đêm nhiệt độ trên núi vẫn thấp làm người ta phát run, nhưng loại rét lạnh này và cái lạnh của ngày đông hơi khác nhau. Ngày hè lạnh, là như khói, như sương, chậm rãi xâm nhập tứ chi bách hài [1] của ngươi, lúc cái gì ngươi cũng chưa ý thức được thì nó đã lặng lẽ đâm chồi trong thân thể ngươi; ngày đông lạnh, là ép buộc, là phá hủy, là không quan tâm tàn phá mọi thứ.
[1] tứ chi bách hài: tứ chi và trăm xương; các bộ phận thân thể, ý chỉ toàn thân
May thay, nếu hôm nay mười lăm tháng một, Mã Văn Tài chỉ sợ sẽ đông lạnh chết ở đây rồi.
Thập Ngũ ôm lấy Mã Văn Tài đang hôn mê, liếc qua ngôi mộ mới đắp phía trước, bấy giờ mới ý thức được Mã Văn Tài muốn đến thăm mẫu thân của y.
Vì vào hè, y vốn mặc không nhiều lắm, lúc Thập Ngũ tìm thấy y thì đã hơn nửa đêm, xương cốt đơn bạc của y chịu được mới là lạ.
Bởi vì ôm Mã Văn Tài, Thập Ngũ cũng không thể đằng vân (cưỡi mây) mà bay, đành phải ở sử dụng thuật độn thổ để mình có thể thoải mái. Thật ra quỷ sai không có cảm giác mệt mỏi - - không chỉ mệt, bao gồm đói, khát, mọi cảm giác gì đó của nhân loại, quỷ sai đều không có. Duy nhất không khác với loài người, đại khái là trí nhớ và tình cảm.
Thập Ngũ không có trí nhớ, không có tình cảm, nàng không phải người, nhưng quả thực cũng không giống một quỷ sai thật sự, tuy nàng luôn hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn.
Miên man suy nghĩ, Mã Văn Tài trong lòng nàng đột nhiên giật mình, sau đó như cảm giác được cái gì lập tức bắt lấy tay áo nàng, giọng nói nhỏ vụn truyền đến từ trong lòng: "Nương, nương đừng đi..."
Bước chân Thập Ngũ chậm một chút.
Mã Văn Tài hoàn toàn không nặng lắm, ôm trong lòng rất dễ dàng làm Thập Ngũ xem nhẹ y. Nhưng giờ phút này Mã Văn Tài lên tiếng, nước mắt trên mặt lấp lánh dưới ánh trăng, tựa như vì sao lộng lẫy nhất. Thập Ngũ thất thần, cúi mắt nhìn chằm chằm y đã thấy tương lai y có gương mặt hấp dẫn người rồi, nói khẽ: "Ta ở đây, ta không đi."
Khi đó Thập Ngũ không có ý thức từ khi nàng là quỷ sai đến nay, lần đầu tiên nàng nói nhiều từ như vậy.
Gió ngày hè thổi đến, cũng không còn lạnh như vừa rồi, ngược lại mang theo một chút ấm áp, y nhẹ nhàng xoa gương mặt Thập Ngũ, vuốt ve đôi mắt đạm mạc của Thập Ngũ.
Chuyện sau đó có thể tưởng tượng. Sau khi Mã Văn Tài tỉnh lại Thập Ngũ giao thư cho y, rồi trở về Địa phủ. Vốn tưởng rằng đây chỉ là một lần gặp nhau ngoài ý muốn, nhưng thế sự không chỉ trêu người, cả quỷ cũng không buông tha. Mẫu thân của Mã Văn Tài không thể đầu thai, cũng không thể làm quỷ sai, vì thế chỉ có thể bị giữ lại Địa phủ. Quỷ này rảnh rỗi không có việc gì làm, vô cùng nhớ mong nhi tử của mình, ước hẹn với nhi tử, mỗi tháng vào ngày 15 sẽ viết cho y một phong thư.
Đáng thương cho Thập Ngũ cô nương từ đó trở thành người chuyên đưa tin cho mẫu tử hai người. Mỗi tháng một phong, hàng năm 12 phong, bất luận Mã Văn Tài ở nơi nào, thư này hàng tháng phải được đưa đúng hạn.
Thời gian trôi qua, Mã Văn Tài dần trưởng thành. Thập Ngũ vẫn giữ dáng vẻ thiếu nữ như khi hai người mới gặp. Nhưng điều này cũng không hề gây trở ngại cho quan hệ tốt dần của hai người - - nói vậy là có căn cứ, Mã Văn Tài là người duy nhất có thể làm Thập Ngũ tức đến trở mặt.
Quả nhiên không ai có thể đối địch với thời gian.
Thập Ngũ và Mã Văn Tài ở chung mười lăm năm, xưng hô của Mã Văn Tài với nàng từ ‘Quỷ tỷ tỷ’ biến thành ‘A Quỷ’, cuối cùng y ngại tên này rất xúi quẩy, nên lấy ngày hai người gặp nhau làm tên của nàng, từ đó nàng được gọi là Thập Ngũ; y cũng từ một đứa trẻ chỉ cao đến eo nàng đến lúc này trưởng thành thành thiếu niên nhanh nhẹn cao hơn nàng một cái đầu.
Quả thật con người thay đổi rất nhanh, như nàng, như ta.
- - Như Thập Ngũ, như Mã Văn Tài.