*** Tôi uể oải ngáp dài một hơi.
Tối qua là một đêm mất ngủ, cuộc gọi lúc nửa đêm hôm qua khiến tôi phải suy nghĩ rất nhiều.
Bắt đầu một ngày mới không hẳn đã là tốt đẹp.
Hôm nay, tôi sẽ phải dậy sớm hơn mọi ngày, chuẩn bị bữa sáng để hối lộ cậu em trai.
...
- Tú Anh, đi thôi.
Khoác chiếc balô lên vai, tiện thể kêu luôn thằng em một tiếng.
- Bà Chị làm cơm cũng được phết chứ nhể? Nó lại tranh thủ xỏ tôi đây mà.
Trong nhà ai mà không biết tôi nấu cơm là dở nhất ( miệng thằng em nói vậy).
Tôi thì thấy mấy món mình làm khá ổn, gia vị vừa vặn, lửa cũng khá hợp lí.
Vậy mà khi vào miệng thằng em tôi lập tức trở thành cái này mặn, cái kia nhạt, cái kia xào chưa đủ lửa, cái này đun quá nhừ,...
Rồi còn bắt bẻ cả việc xếp thức ăn không khoa học đồ dầu mỡ phải cho phía dưới để tránh ngấy, rau xanh hạn chế xếp nhiều tránh gây chán...
- Không cần khen.
Chị tự biết tay nghề mình.
Tôi lườm nguýt nó một cái, tranh thủ vớ lấy chìa khóa xe từ tay nó.
- Thật ra thì trứng chị cho hơi bị...
- Chị biết đồ mình làm mà.
Tôi không cần nghe hết cũng biết vế sau là một câu xỏ xiên hoặc cái bĩu môi, chê bai.
Tốt nhất vẫn là nên ngăn trặn trước.
Tôi trực tiếp tra khóa vào ổ, cài nốt chiếc nón bảo hiểm.
Đánh mắt về phía sau ra hiệu em trai trèo lên.
- Đừng làm em mất mặt bắt con gái lại chứ.
Tú Anh càu nhàu, nhưng vẫn đón lấy chiếc mũ bảo hiểm cài cẩn thận lên đầu.
- Lâu rồi không lái lại.
Muốn thử chút tốc độ được chưa? - Em chưa muốn chết sớm.
Chị lái cho cẩn thận vào.
Tú Anh không quên khích bác thêm một câu.
- Ý em là chị nên chọn chỗ nào hợp lí một chút đụng xe để em chết ngay? Nó hoàn toàn á khẩu.
Nhìn cái mặt đầy phẫn nộ của nó phản chiếu qua gương xe tôi không thể không cười thầm trong lòng.
Hai chị em tôi luôn vậy.
Sẽ có đấu khẩu mỗi ngày gặp nhau, sẽ có kẻ thắng người nuốt nhục...nhưng luôn dừng đúng thời điểm.
...
Chiếc xe xé gió lao nhanh trên mặt đường nhựa.
Cảm giác này thật thoải mái.
Đã gần 2 tháng rồi, chưa có hôm nào được cầm lái "lượn" như hôm nay.
Cảm giác gió tạt vào mặt thật sảng khoái.
- Giảm tốc độ đi.
Chị định để bạn học biết hết à.
Tú Anh chậm rãi nói, đứa em này thật biết làm tụt hứng người khác.
- Chị không ngại cung cấp số điện thoại của em đâu.
- Chị dám.
Tiếng nó rít qua kẽ răng, gằn với tiếng gió thật khiến gai ốc nổi lên.
Nhưng mà im lặng tức là nó sẽ thắng rồi.
- Đương nhiên.
...
*** Chút tâm sự của Warnboy - Quốc Thiên *** .
Tôi ngồi trên chiếc ghế đá quen thuộc nơi sân thượng.
Gió sớm lạnh hơn tưởng tượng của tôi.
Gió tạt vào mặt làm tôi tỉnh táo hơn phần nào.
Hít một hơi căn tràn khí lạnh, cảm giác mát mẻ từ cổ họng qua ống thang quản chui dần xuống.
Tôi thích Minh Trang.
Kể từ cái ngày đầu tiên gặp nhau, tôi đã bị thu hút bởi dáng vẻ vô tư của cô ấy.
Cách cô ấy cười, nói hay làm bất cứ việc gì đều đặc biệc trong mắt tôi.
Từ lớp 9, tôi đã có thói quen lên sân thượng của trường cũ.
Trùng hợp thay cái thói quen của tôi giống cô ấy.
Chúng tôi hay cùng ngồi trên sân thương mặc dù chủ yếu chỉ là im lặng.
Tôi càng ngày càng thấy cô ấy quan trọng với mình hơn.
Cô ấy cứ từ từ len lỏi vào tim tôi, ban phát cho tôi cái cảm giác ngọt ngào không tên.
Tôi vẽ tặng cô ấy một bức tranh.
Nó là biết bao tâm tư của tôi gửi vào.
Cô ấy rất thích nó, nụ cười rất tươi, còn hồn nhiên trên trọc tôi về bức tranh.
Có phải khoảng cách đã thu hẹp đi một chút không? Cô ấy cá cược gì đó với một cậu bạn trong lớp.
Một tên đẹp trai bị gái bu đầy ( ôi sao thần tượng của em!!! ).
Tôi không thể đi và về cùng cô ấy nữa - đó là một điều trong vụ cá cược.
Khải Phong sẽ là người đưa đón cô ấy đi học.
Hôm đó đứng nhìn cô ấy đi cùng hắn vào lớp học từ trên sân thượng.
Tôi chỉ tức tại sao không phải là tôi.
(Ai còn nhớ chương Đôi mắt bí ẩn không?) Cười.
Hình như cô ấy quan trọng trong tôi hơn tôi nghĩ.
Tôi khắc những gì trong tâm tư lên đá (ghế đá) mong rằng mãi mãi sẽ không nhạt phai.
Nhưng đáng tiếc lại để cô ấy phát hiện.
Cô ấy sẽ nghĩ gì? Tôi làm sao biết đây.
Lòng tôi dối lắm.
Gần tuần nay cô ấy tránh mặt tôi rồi.
Rốt cuộc nếu tôi nói ra tình cảm này, tôi có thể có được tình yêu hay sẽ mất luôn cả tình bạn? *** ( Trời trở lạnh rồi, lúc tác giả ngồi gõ chương này rất lạnh a.
Gõ xong hai bàn tay tê cứng, không làm được gì luôn.
Có ai thương tác giả không? Chu Choa.
Chứ tác giả yêu các độc giả lắm.Cho tác giả lời nhận xét truyện nhá!!! )
Tối qua là một đêm mất ngủ, cuộc gọi lúc nửa đêm hôm qua khiến tôi phải suy nghĩ rất nhiều.
Bắt đầu một ngày mới không hẳn đã là tốt đẹp.
Hôm nay, tôi sẽ phải dậy sớm hơn mọi ngày, chuẩn bị bữa sáng để hối lộ cậu em trai.
...
- Tú Anh, đi thôi.
Khoác chiếc balô lên vai, tiện thể kêu luôn thằng em một tiếng.
- Bà Chị làm cơm cũng được phết chứ nhể? Nó lại tranh thủ xỏ tôi đây mà.
Trong nhà ai mà không biết tôi nấu cơm là dở nhất ( miệng thằng em nói vậy).
Tôi thì thấy mấy món mình làm khá ổn, gia vị vừa vặn, lửa cũng khá hợp lí.
Vậy mà khi vào miệng thằng em tôi lập tức trở thành cái này mặn, cái kia nhạt, cái kia xào chưa đủ lửa, cái này đun quá nhừ,...
Rồi còn bắt bẻ cả việc xếp thức ăn không khoa học đồ dầu mỡ phải cho phía dưới để tránh ngấy, rau xanh hạn chế xếp nhiều tránh gây chán...
- Không cần khen.
Chị tự biết tay nghề mình.
Tôi lườm nguýt nó một cái, tranh thủ vớ lấy chìa khóa xe từ tay nó.
- Thật ra thì trứng chị cho hơi bị...
- Chị biết đồ mình làm mà.
Tôi không cần nghe hết cũng biết vế sau là một câu xỏ xiên hoặc cái bĩu môi, chê bai.
Tốt nhất vẫn là nên ngăn trặn trước.
Tôi trực tiếp tra khóa vào ổ, cài nốt chiếc nón bảo hiểm.
Đánh mắt về phía sau ra hiệu em trai trèo lên.
- Đừng làm em mất mặt bắt con gái lại chứ.
Tú Anh càu nhàu, nhưng vẫn đón lấy chiếc mũ bảo hiểm cài cẩn thận lên đầu.
- Lâu rồi không lái lại.
Muốn thử chút tốc độ được chưa? - Em chưa muốn chết sớm.
Chị lái cho cẩn thận vào.
Tú Anh không quên khích bác thêm một câu.
- Ý em là chị nên chọn chỗ nào hợp lí một chút đụng xe để em chết ngay? Nó hoàn toàn á khẩu.
Nhìn cái mặt đầy phẫn nộ của nó phản chiếu qua gương xe tôi không thể không cười thầm trong lòng.
Hai chị em tôi luôn vậy.
Sẽ có đấu khẩu mỗi ngày gặp nhau, sẽ có kẻ thắng người nuốt nhục...nhưng luôn dừng đúng thời điểm.
...
Chiếc xe xé gió lao nhanh trên mặt đường nhựa.
Cảm giác này thật thoải mái.
Đã gần 2 tháng rồi, chưa có hôm nào được cầm lái "lượn" như hôm nay.
Cảm giác gió tạt vào mặt thật sảng khoái.
- Giảm tốc độ đi.
Chị định để bạn học biết hết à.
Tú Anh chậm rãi nói, đứa em này thật biết làm tụt hứng người khác.
- Chị không ngại cung cấp số điện thoại của em đâu.
- Chị dám.
Tiếng nó rít qua kẽ răng, gằn với tiếng gió thật khiến gai ốc nổi lên.
Nhưng mà im lặng tức là nó sẽ thắng rồi.
- Đương nhiên.
...
*** Chút tâm sự của Warnboy - Quốc Thiên *** .
Tôi ngồi trên chiếc ghế đá quen thuộc nơi sân thượng.
Gió sớm lạnh hơn tưởng tượng của tôi.
Gió tạt vào mặt làm tôi tỉnh táo hơn phần nào.
Hít một hơi căn tràn khí lạnh, cảm giác mát mẻ từ cổ họng qua ống thang quản chui dần xuống.
Tôi thích Minh Trang.
Kể từ cái ngày đầu tiên gặp nhau, tôi đã bị thu hút bởi dáng vẻ vô tư của cô ấy.
Cách cô ấy cười, nói hay làm bất cứ việc gì đều đặc biệc trong mắt tôi.
Từ lớp 9, tôi đã có thói quen lên sân thượng của trường cũ.
Trùng hợp thay cái thói quen của tôi giống cô ấy.
Chúng tôi hay cùng ngồi trên sân thương mặc dù chủ yếu chỉ là im lặng.
Tôi càng ngày càng thấy cô ấy quan trọng với mình hơn.
Cô ấy cứ từ từ len lỏi vào tim tôi, ban phát cho tôi cái cảm giác ngọt ngào không tên.
Tôi vẽ tặng cô ấy một bức tranh.
Nó là biết bao tâm tư của tôi gửi vào.
Cô ấy rất thích nó, nụ cười rất tươi, còn hồn nhiên trên trọc tôi về bức tranh.
Có phải khoảng cách đã thu hẹp đi một chút không? Cô ấy cá cược gì đó với một cậu bạn trong lớp.
Một tên đẹp trai bị gái bu đầy ( ôi sao thần tượng của em!!! ).
Tôi không thể đi và về cùng cô ấy nữa - đó là một điều trong vụ cá cược.
Khải Phong sẽ là người đưa đón cô ấy đi học.
Hôm đó đứng nhìn cô ấy đi cùng hắn vào lớp học từ trên sân thượng.
Tôi chỉ tức tại sao không phải là tôi.
(Ai còn nhớ chương Đôi mắt bí ẩn không?) Cười.
Hình như cô ấy quan trọng trong tôi hơn tôi nghĩ.
Tôi khắc những gì trong tâm tư lên đá (ghế đá) mong rằng mãi mãi sẽ không nhạt phai.
Nhưng đáng tiếc lại để cô ấy phát hiện.
Cô ấy sẽ nghĩ gì? Tôi làm sao biết đây.
Lòng tôi dối lắm.
Gần tuần nay cô ấy tránh mặt tôi rồi.
Rốt cuộc nếu tôi nói ra tình cảm này, tôi có thể có được tình yêu hay sẽ mất luôn cả tình bạn? *** ( Trời trở lạnh rồi, lúc tác giả ngồi gõ chương này rất lạnh a.
Gõ xong hai bàn tay tê cứng, không làm được gì luôn.
Có ai thương tác giả không? Chu Choa.
Chứ tác giả yêu các độc giả lắm.Cho tác giả lời nhận xét truyện nhá!!! )