Thật là một diễn viên tài năng ! Tôn Viêm thầm nghĩ - Tôi biết công tử không quen tôi . Đỗ Hương Hương nói nhỏ như muỗi kêu làm Tôn Viêm phải vểnh tai lên mới nghe được. Thật ra đây cũng là lần đầu tiên tôi được gặp công tử
- Ưm ! Vậy chắc hẳn là… mẹ tôi mượn tiền cô ? Đỗ Hương Hương ngẩng đầu lên, hai bím tóc nhỏ khẽ lắc lắc
Tôn Viêm thầm nghĩ, không phải là tốt rồi
Đỗ Hương Hương thầm nói: - Thực ra thì, tôi là tiên tử trên tiên giới
Tôn Viêm há to miệng để để nhét vừa quả trứng gà: - Gì, cô là gì?
- Thật ra thì, tôi là tiên tử trên tiên giới, thanh âm của Đỗ Hương Hương rất nhẹ, nhưng rất êm tai, giống như mật ngọt, nhẹ nhàng, thanh thúy, nghe vào trong tai như muốn hòa tan ra vậy
- Chuyện là thế này, hôm nay tôi đi tìm nguyệt lão gia gia, nhờ nguyệt lão xem giúp một chút nhân duyên, tôi…tôi chính là muốn xem một chút xem mình có bị gả đi hay không Nguyệt lão, chủ chưởng nhân duyên, là thần linh nối dây tơ hồng trong truyền thuyết ?
Đỗ Hương Hương khẽ ngẩng đầu liếc mắt nhìn, nhỏ giọng nói : - Nguyệt lão gia gia thông qua “ nhân duyên bảo kính “, nếu muốn gặp được phu quân tương lai của mình, lão nói, đi theo tinh quang của hồng loan tinh, liền gặp được phu quân tương lai, chính là công tử ! nàng nói xong mắc cỡ đến mức ngay cả cằm cũng không dám ngẩng lên Tôn Viêm suy nghĩ một chút: - Tiểu cô nương… cô đợi chút ! hắn liền liếc mắt nhìn xung quanh
Trong bóng tối kia chắc hẳn là có người đang lén lút ghi hình, cái này tám chin phần mười là một tiết mục ti vi nhàm chán, mơi một tiểu cô nương học ở trường điện ảnh, lừa một người đi đường, tự xưng là tiên tử, sau đó nói là thê tử tương lai của gã, mà trong bóng tối đích thị là máy quay đang lặng lẽ ghi hình xem phản ứng của gã ngốc này, cứ như vậy tạo thành tiết mục chọc cười…đúng, nhật định là như vậy
Chẳng qua là hắn nhìn xung quanh, cũng không thấy có người ẩn núp trong bóng tối, hơn nữa với độ sang này mà nói, đây hiển nhiên cũng không phải chỗ để quay chụp, chế thành tiết mục hài
Hắn hỏi: - Cô nói là, cô là tiên nữ trên trời ? Đỗ Hương Hương cúi đầu: - Dạ Tôn Viêm vẫn tiếp tục hỏi: - Cô nói là, cô là thê tử tương lai của tôi? Đỗ hương Hương cúi đầu thấp hơn: - Nguyệt…Nguyệt lão gia gia nói như thế, tôi biết đột nhiên nói ra những lời này sẽ khiến công tử sợ hãi, lần đầu tiên xuất hiện trước mặt công tử, tôi cũng không muốn mặt dày nói mình là thê tử tương lai của công tử…nhưng là…nhưng là… - Tôn Viêm nhỏ giọng nói; - Cô là từ trên trời xuống…là tới tìm tôi? Đỗ Hương Hương không biết làm thế nào, như sắp khóc đến nơi: - Không phải vậy, là Dao Dao ném tôi xuống đây Tôn Viêm nói: - Cái này...Dao Dao là ai ? - Nàng là đế cơ của thiên đế, đảm nhiệm chức vụ hầu hạ thiên đế. Đỗ Hương Hương hai tay nắm chặt lại thành quyền, như muốn đánh người đến nơi, nhưng dáng vẻ lại muốn khóc rống lên. - Tôi là ngọc nữ của nàng, nang quả thực rất ức hiếp người, tôi cảm thấy nếu tiếp tục ở lại bên cạnh người nàng, sẽ có lúc uất ức mà chết, nhưng tiên giới có quy củ, trừ phi là gả cho người khác, mới không cân tiếp tục ở Tú Nhạc cung làm ngọc nữ, thế nên, tôi đi tìm ngay nguyệt lão gia gia, muốn biết lúc nào mình được gả đi Tiểu cô nương rưng rưng nước mắt: - Dao Dao bây giờ quá ức hiếp người, thì ra nàng một mực theo dõi tôi, thực ra tôi chỉ muốn dung “ nhân duyên bảo kính” nhìn công tử một chút, nhưng nàng lại dùng tiên giới đệ nhất kiếm “ Trảm Tinh” mở ra không gian đem tôi ném xuống dưới Dao dao này có vẻ rất xấu xa Tiểu cô nương nước mắt lã chã: - Đây là lần đầu tiên tôi tới nhân gian, nhưng theo quy định của thiên giới, Nam Thiên môn mỗi tháng chỉ mở ra một lần, phải là ngày trăng tròn của tháng sau, tôi mới có thể trở lại thiên giới, tôi không biết làm cái gì bây giờ, ngày cả chỗ ở đều không có, cho nên tôi muốn… tôi muốn… Đầu của nàng hạ thấp xuống mức thấp nhất, như cực kỳ khó nói
Nguyên lai là bộ dáng này… điều này như là con gái giận dỗi cha mẹ bỏ nhà ra đi, nhưng sau khi đi trên người không có đồng nào, lại không biết đi đâu, đại khái là thấy mình trước mắt, cho nên kể chuyện xưa “ tiên nữ hạ phàm”, thực ra mục đích thật sự là muốn tìm người chứa chấp nàng? Tôn Viêm nói: - Nhìn cô như vậy, nhà tôi đang lúc có phòng trống, hay là trước tiên cô cứ đến nhà tôi ở tạm đi Ngón tay cái hai bàn tay của Đỗ Hương Hương khẽ chạm vào nhau: - Thật sự có thể không ? Tôn Viêm cười nói: - Nếu nguyệt lão gia gia đã nói, tương lai cô là thê tử của tôi, thế nên tôi đâu thể để cô ở ngoài, ngộ nhỡ bị người ta khi dễ thì làm sao bây giờ ? Nàng công phu chuẩn bị ra một câu chuyện xưa như vậy, nhìn dáng vẻ nàng bây giờ cũng không chắc có ai tin, nhưng thật sự là không đành lòng mang nàng để một mình ngoài đầu đường được
Tôn Viêm nói: - Nhà tôi ở gần đây, cô đi theo tôi đi Dọc theo cầu thang hướng lên, tới lầu ba, Tôn Viêm mở của tiến vào, khẽ mở chốt cạnh cửa, ba ngòn đèn trên trần nhà lập tức sang lên, tỏa ánh sang khắp phòng Đặt chân lên thảm, hắn cởi giày xuống tiến vào trong phòng, hiển nhiên thứ thuận tiện cho tiểu cô nương lúc này là một đôi dép nhẹ Đỗ Hương Hương dáng vẻ cực kỳ khẩn trương: - Muốn…muốn cởi giày sao ? Tôn Viêm ngẩng đầu ngạc nhiên, tiểu cô nương không dám nhìn về phía thứ vừa hù dọa nàng… hắn nghĩ, bây giờ nhà ai vào phòng chả phải cởi giày Đỗ Hương Hương hốt hoảng, dáng vẻ như có thể bỏ chạy bất cứ lúc nào: - Công tử, tuy nguyệt lão nói tiểu…tiểu nữ sau này gả cho công tử, nhưng chúng ta còn chưa có thành thân… Tôn Viêm nói: - Hả ? Cô lo lắng tôi làm chuyện xấu với cô ? tôi sẽ không như thế, miễn sao cô đừng nửa đêm chạy tới đánh lén tôi là được rồi Đỗ Hương Hương ngập ngừng: - Nhưng là…Nhưng là… Tôn Viêm kinh ngạc nhìn xuống chân của nàng, cái này… chẳng lẽ là giày tú hoa ? Phía Dưới chiếc nhu quần màu hồng nhạt của Đỗ Hương Hương là một chiếc giày tú hoa, về phần trên tú hoa là hoa gì, Tôn Viêm thật không nhận ra nổi, cái này so với họa tiết hoa trên áo của nàng có lẽ đã tuyệt chủng Ngảng đầu lên nhìn dáng vẻ khẩn trương của nàng, giống như có người chuẩn bị cởi xiêm áo của nàng ra vậy, Tôn Viêm đột nhiên phản ứng kịp nói: - Cô chờ một chút Hắn tiến vào phòng bên cạnh, lát sau lấy ra một đôi giày dành cho con gái mà có lẽ chỉ mùa đông mới dùng, đặt ở trước chân Đỗ Hương Hương, sau đó đứng lên, xoay người đi. Sau lưng truyền đến âm thanh cực kì êm tai của nàng, một lúc sau hắn quay lại, nhìn Đỗ Hương Hương thở phào nhẹ nhõm: tốt lắm ! Tôn Viêm thấy nàng đã đi xong đôi giày, lại đem nhu quần bao quanh đôi giày, đem tất cả trùm vào trong, xem ra cô gái này bị nghiệm phim cổ trang khá nặng, muốn trở thành cô gái cổ đại, ở cổ đại, chân của mình không thể để ai ngoài trượng phu của mình thấy được Tôn Viêm để cho nàng tự nhiên, vào phòng bếp rót hai chén nước, trở lại phòng khách thấy nàng không phải ngồi trên ghế salon, mà ngồi trên tấm thảm kê chân, ngồi quỳ ở phía bên cạnh khay trà, Tôn Viêm biết, bây giờ “ quỳ” ở cổ đại chính là đang “ ngồi, đối với những hành động nãy giờ của tiểu cô nương này hắn cũng không cảm thấy quá kỳ quái, đem nước đặt lên khay trà, đưa cho nàng một chén, hắn hỏi: - Cô có người nhà không? Có thể đưa cho tôi số điện thoại của họ? Bất kể thế nào, chứa chấp con gái của người khác, đặt vào vị trí của cha mẹ nàng, có lẽ đang đi tìm, không tìm được có lẽ còn báo cảnh sát, ngộ nhỡ cảnh sát phá cửa mà vào, đem mình làm thành tội phạm bắt cóc thì hỏng bét Hai bàn tay nhỏ bé của Đỗ Hương Hương đang bưng chén nước, nhỏ giọng nói: - Phụ mẫu tôi ở tiên giới, không cách nào liên lạc được Tôi cũng muốn là… - Nếu cô nói cô là tiên tử trên trời, vậy chắc cô biết pháp thuật ? Tôn Viêm tò mò hỏi Thấy hắn có vẻ không tin, Đỗ Hương Hương có chút tức giận, nàng cắn cắn đôi môi nhỏ nhắn, thấp giọng nói: - Tiểu nữ hiểu một chút pháp thuật kỳ môn độn giáp Tôn Viêm lập tức hưng phấn: - Có thật không, cô có thể biểu diễn một chút được không? ôi tiên thuật… ôi kỳ môn độn giáp…nghe đã cảm thấy rất lợi hại Đỗ Hương Hương nói: - Mời công tử xem ! Nàng đưa hai tay , hướng về chén nước trước mặt. Chuyện gì sẽ xảy ra, Tôn Viêm nhìn chằm chằm chén nước… nước sẽ kết băng ? hoặc là sẽ bay lên, hoặc giống như trong “ băng tuyết ký duyên” sẽ biến thành một người tuyết nhỏ
Chẳng qua nhìn chòng chọc nửa ngày, chén nước không nhúc nhích, ngay cả bọt nước cũng không có sủi lấy một cái
Hắn nghi ngờ nhòn về phía Đỗ Hương Hương, tiểu cô nương khuôn mặt căng thẳng đến mức như sặp ngất đến nơi, hắn vội vàng kêu lên: - Cô lập tức dừng lại Chậm chút nữa có lẽ nàng sẽ ngất đi, nếu như vậy hắn cũng chỉ còn cách hô hấp nhân tạo, sau đó cảnh sát đột nhiên phá của xông vào, hắn sẽ từ tội phạm bắt cóc biến thành tội phạm cương gian a ! Đỗ Hương Hương cúi thấp đầu, cơ hồ gần như đụng phải khay trà: - Tôi quên mất, nhân gian bây giờ là thời mạt pháp, trong thiên đĩa đã không còn ngũ hành huyền khí, tôi, tôi lại là linh bảo pháp hệ, không có huyền khí cũng chưa có biện pháp dùng được tiên thuật - Tôi hiểu, tôi hiểu Bộ dáng của nàng ra vẻ rất bình thường, thiếu chút nữa mình đã tin nàng có tiên thuật, mình mới là đầu củ đậu Tôn Viêm đứng dậy, mang theo nàng tới căn phòng bên trái, nói: - Tôi nay trước hết ở nơi này đi, gian phòng này vốn là của mẹ tôi, không quá nửa năm trước, bất kể thế nào đồ dùng đều rất sạch se, trước đây không lâu tôi còn dọn dẹp, trong ngăn kéo còn có áo ngủ - Đa tạ công tử chứa chấp ! Đỗ Hương Hương hai tay đặt ở thắt lưng, đầu gối hơi cong, văn nhã hành lễ Tôn Viêm ôm quyền: - Không cần khách khí, tại hạ cáo từ trước Liền ra khỏi căn phòng thuận tay đóng cửa lại Sau đó hắn tới điện thoại cạnh phòng khách, thuận tay bấm một dãy số: - Xin lỗi cho hỏi, ngày hôm nay bệnh viện tâm thần có người nào mất tích không?
Trời trở nên tối dần, các nơi trong thành phố bắt đầu sang đèn…
Tôn Viêm huýt sáo, nhanh chóng bước đi trở về nhà.
Phía bên trái hắn, rõ ràng thành phố đã được quy hoạch mở rộng ra rất nhiều nhưng xe tới, xe đi vẫn khiến cho người ta có cảm giác cực kì chật chội, người sở hữu xe riêng trong thành phố ngày càng nhiều, người cũng càng ngày càng đông đúc, hắn rất thích cái cảm giác một mình đi dạo trên đường, nếu có người hỏi tại sao? Thật sự hắn cũng không biết.
Phàm là con người, sẽ luôn có sở thích, ví dụ như có người thích chạy bộ buổi sang, một số người thích ngủ nướng, hay như các nữ sinh thường tụ tập tạo thành một nhóm rủ nhau đi mua sắm, đi ngắm nhìn các cửa hàng trên phố, thấy các nàng chỉ xem chứ không mua, có thể là các nàng không mua nổi, cũng có thể là các nàng không thích mua thứ đó.
Ở Lâm Tử Đại cái gì cũng có, muốn mua thứ gì cũng được…Ở trên đời, cũng có lúc sở thích con người ta sẽ thay đổi. Quái! Hình như có người thích theo đuôi thì phải?
Tôn Viêm lập tức quay người lại, nghi ngờ nhìn về phía sau
Một nhóm nữ sinh đi phía sau hắn đang cười cười nói nói, tán gẫu đủ thứ chuyện, bởi vì hắn dừng lại quá bất ngờ nên một người suýt đụng đầu vào hắn, nữ sinh đứng lại chỗ đó, trừng mắt nhìn hắn một cái
Đây mà là bình đẳng giới? xem ra nam giới ngày nay chả còn được địa vị như trước, Tôn Viêm chủ động xin lỗi, sau đó đưa mắt nhìn quanh nhưng đều không phát hiện được gì cả
Chẳng lẽ là ảo giác? Hay thời tiết thay đổi nên sinh ra cảm giác thế
Tôn Viêm nghi ngờ sờ đầu mình, tiếp tục đi
Đi xuyên qua trung tâm thành phố, nhìn lên chiếc cầu Trường Thọ, bề ngang rộng chừng vài chục thước, phân ra hai làn đường dành cho ô tô và xe đạp, Tôn Viêm đi ở nơi đặc biệt dành cho người đi bộ, bất chợt hướng mặt nhìn lên trời
Trăng đêm nay đích thực rất tròn, hắn nhớ lại lúc còn bé viết văn tả cảnh: Trăng sang trên bầu trời giống như chậu nước rửa mặt, câu từ như vậy, bây giờ nghĩ lại hắn thấy mình thật ngu ngốc, nhưng mà hồi bé ai chả như thế, có vậy mới trưởng thành được, hắn cảm giác mình không phải người ngu ngốc nhất, vì khi lên năm thứ nhất trung học, gã ngồi cạnh hắn vẫn còn viết: trăng sang trên trời giống như chậu nước rửa mặt, Tôn Viêm thầm an ủi
Ánh trăng tối nay quả thật giống chậu nước rửa mặt, ánh sang như muốn bao trùm lên tất cả mọi thứ, nhìn bong trăng dưới nước , hắn không chịu nổi cảm thán một tiếng
Tôn Viêm nhanh chóng xoay người, một thân ảnh nhỏ nhắn phi thân đến cây thạch lan phía đối diện
Thạch lan bị ánh trăng chiếu một cái bóng nhỏ nhắn in hình trên mặt đất, nhìn hình dáng cái bóng thì đây là một nữ sinh khoảng tầm mười lăm mười sáu tuổi, nàng cho răng mình ẩn núp như vậy đối phương không cách nào nhìn thấy.Trên thực tế, người đi trên đường đang nhìn nằng bằng cặp mắt kì quái, bất quá ở thời đại này, dù là hàng xóm cạnh nhà có khi cũng chẳng quen biết, thế nên chẳng ai tự mình đi xen vào việc người khác
Nữ sinh trốn ở đây, như chú chuột trắng nhỏ sợ bị người thấy, cho đến giờ Tôn Viêm cũng không có ý định nói cho nàng biết, tất cả mọi người đã thấy được nàng.
Chẳng lẽ nàng theo dõi ta? Tôn Viêm thầm nghĩ
Tôn Viêm quay đầu, tiếp tục bước về phía trước, cứ như vậy lên thẳng đầu cầu,hắn lập tức xoay người
tiểu cô nương phía sau hắn giật mình một cái, nhảy về phía sau một bước
Đây là một cô gái rất đẹp, Tôn Viêm ngây người
Nhưng cách ăn mặc của nàng , có chút giống các nhân vật nữ trong phim cổ trang, bên ngoài là chiếc áo choàng màu lam nhạt, nàng mặc một chiếc áo lụa, trước ngực thêu một chút họa tiết hoa văn, bên dưới là chiếc quần hương sắc màu hồng nhạt nhưng đã bị áo choàng bên ngoài che đi một nửa, trang phục như vậy, đúng là có chút giống trong phim cổ trang
Chẳng lẽ đầu óc nàng có vấn đề, hay chính là đang quay phim, bây giờ cũng có một số người rành rỗi giả trang làm học sinh, hoặc là bé gái nhìn cho có vẻ khả ái, tham gia vào chương trình, chiếc máy quay có lẽ được giấu kín ở một góc nào đó,
Cũng khó nói, tóc của nàng cùng trang phục đúng là của triều đại trước, nhưng thật sự nàng là một nữ sinh rất đẹp, chẳng qua hành động theo dõi người khác chẳng phải là hành động tốt đẹp gì, Tôn Viêm bắt đầu lục lọi đống trí nhớ của mình, tại sao nàng muốn theo dõi, chẳng lẽ là vì báo thù?
Tôn Viêm nhớ lại hồi bé có giật tóc một vị tiểu cô nương nhưng cũng không giống mĩ nữ trước mặt, trong lòng hắn bỗng sinh ra lạnh lẽo,
Hắn hỏi:
- Cô là…
Tiểu mĩ nữ lập tức nhảy xoay ra chỗ khác, đưa lưng về phía hắn, giống như là bị người khác dọa xâm phạm, thu người lại giống như ốc sên.
Không để ý tới ta
Tôn Viêm dứt khoát xoay người bỏ chạy… ta cũng không thèm để ý tới cô
Nhà Tôn Viêm ở phía bên kia đầu cầu, từ trên cầu đi xuống thềm đá, dọc theo con đường nhỏ tiến vào bên trong, quay đầu lại,sau lưng không có ai, xem ra đây chỉ là hiểu nhầm, cô bé kia cũng không phải theo dõi hắn, chẳng qua là lúc đó tình cờ đi phía sau hắn, chắc do ít ra ngoài nên khi nhìn thầy hắn liền tưởng thành dâm côn,cô bé bị hắn quay người lại khiến cho sợ hãi
Hắn vô hại với người và động vật, nhiều lắm cũng chỉ là giật tóc tiểu cô nương đuôi sam, thế mà trong mắt tiểu mĩ nữa cổ trang lại bị biến thành dâm côn, chính hắn cũng cảm thấy buồn cười, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, quay đầu trở lại… một khuôn mặt trắng noãn xuất hiện trong mắt của hắn
Cảm thấy lông tóc dựng đứng, không biết tự lúc nào hắn bị vị cô nương trước mặt dọa cho sợ đến mức một phật xuất thế, hai phật thăng thiên
- Cô định…định làm gì? Hắn theo bản năng lùi về phía sau một bước hai cánh tay giơ lên che lại trước ngực
Tiểu cô nương hai mắt ngây thơ nhìn hắn, nước mắt rưng rưng, Tôn Viêm gia sức huy động đầu óc xem nàng có phải là cô bé hồi tiểu học bị mình giật tóc đuôi sam không, nhìn dáng vẻ tiểu cô nương như muốn khóc rống lên, lại như muốn mở miệng nói chuyện nhưng làm thế nào cũng không chịu mở miệng.
Tôn Viêm nhỏ giọng nói:
- Cô…Cô muốn mượn tiền sao?
Tiểu cô nương nhẹ lắc đầu một cái, hai bím tóc theo động tác của nàng đung đưa
Tôn Viêm nói:
- Chẳng lẽ tôi nợ cô tiền
Tiểu mĩ nhân lại lắc đầu, nét mặt hồng hồng lên, tựa như trái táo chín
- Ừm, tôi không mượn tiền cô là tốt rồi
Hắn đi về phía trước, qua người tiểu cô nương
Nhưng hắn bỗng thấy ống tay áo nặng nặng, hắn nghiêng đầu qua chỗ khác, thấy cô gái đưa hai tay của nàng, thật chặt nắm lấy ống tay áo của hắn, rồi lại như không biết phải làm thế nào, trên khuôn mặt có vẻ lo lắng bất an, thấy bộ dáng lúc này của nàng, Tôn Viêm ngược lại có chút đồng tình, quay người lại, chờ nàng nói chuyện
Trên cầu lúc này đã sang đèn, ánh đèn chiếu xuống khiến cho khuôn mặt nàng càng trở nên kiều mị
- Chàng là Tôn Viêm công tử? Nàng cúi đầu, không dám nhìn hắn, âm thanh nhỏ như muỗi kêu, rõ ràng đã lấy hết dũng khi để nói chuyện nhưng âm thanh lúc này vẫn quá nhỏ
Tôn Viêm thầm nghĩ: Công tử… nàng đang diễn kịch sao?
Hắn hỏi:
- Cô là…
- Tiểu…tiểu nữ họ Đỗ…Đỗ Hương Hương .
Cả người nàng khom xuống, hai chân chụm lại, hai bàn tay đan vào nhau đặt ở phía bên dưới tiểu phúc, chiếc khắn nhỏ nhẽ nhàng vẫy một cái, hành động cực kì khó hiểu.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thật là một diễn viên tài năng ! Tôn Viêm thầm nghĩ - Tôi biết công tử không quen tôi . Đỗ Hương Hương nói nhỏ như muỗi kêu làm Tôn Viêm phải vểnh tai lên mới nghe được. Thật ra đây cũng là lần đầu tiên tôi được gặp công tử
- Ưm ! Vậy chắc hẳn là… mẹ tôi mượn tiền cô ? Đỗ Hương Hương ngẩng đầu lên, hai bím tóc nhỏ khẽ lắc lắc
Tôn Viêm thầm nghĩ, không phải là tốt rồi
Đỗ Hương Hương thầm nói: - Thực ra thì, tôi là tiên tử trên tiên giới
Tôn Viêm há to miệng để để nhét vừa quả trứng gà: - Gì, cô là gì?
- Thật ra thì, tôi là tiên tử trên tiên giới, thanh âm của Đỗ Hương Hương rất nhẹ, nhưng rất êm tai, giống như mật ngọt, nhẹ nhàng, thanh thúy, nghe vào trong tai như muốn hòa tan ra vậy
- Chuyện là thế này, hôm nay tôi đi tìm nguyệt lão gia gia, nhờ nguyệt lão xem giúp một chút nhân duyên, tôi…tôi chính là muốn xem một chút xem mình có bị gả đi hay không Nguyệt lão, chủ chưởng nhân duyên, là thần linh nối dây tơ hồng trong truyền thuyết ?
Đỗ Hương Hương khẽ ngẩng đầu liếc mắt nhìn, nhỏ giọng nói : - Nguyệt lão gia gia thông qua “ nhân duyên bảo kính “, nếu muốn gặp được phu quân tương lai của mình, lão nói, đi theo tinh quang của hồng loan tinh, liền gặp được phu quân tương lai, chính là công tử ! nàng nói xong mắc cỡ đến mức ngay cả cằm cũng không dám ngẩng lên Tôn Viêm suy nghĩ một chút: - Tiểu cô nương… cô đợi chút ! hắn liền liếc mắt nhìn xung quanh
Trong bóng tối kia chắc hẳn là có người đang lén lút ghi hình, cái này tám chin phần mười là một tiết mục ti vi nhàm chán, mơi một tiểu cô nương học ở trường điện ảnh, lừa một người đi đường, tự xưng là tiên tử, sau đó nói là thê tử tương lai của gã, mà trong bóng tối đích thị là máy quay đang lặng lẽ ghi hình xem phản ứng của gã ngốc này, cứ như vậy tạo thành tiết mục chọc cười…đúng, nhật định là như vậy
Chẳng qua là hắn nhìn xung quanh, cũng không thấy có người ẩn núp trong bóng tối, hơn nữa với độ sang này mà nói, đây hiển nhiên cũng không phải chỗ để quay chụp, chế thành tiết mục hài
Hắn hỏi: - Cô nói là, cô là tiên nữ trên trời ? Đỗ Hương Hương cúi đầu: - Dạ Tôn Viêm vẫn tiếp tục hỏi: - Cô nói là, cô là thê tử tương lai của tôi? Đỗ hương Hương cúi đầu thấp hơn: - Nguyệt…Nguyệt lão gia gia nói như thế, tôi biết đột nhiên nói ra những lời này sẽ khiến công tử sợ hãi, lần đầu tiên xuất hiện trước mặt công tử, tôi cũng không muốn mặt dày nói mình là thê tử tương lai của công tử…nhưng là…nhưng là… - Tôn Viêm nhỏ giọng nói; - Cô là từ trên trời xuống…là tới tìm tôi? Đỗ Hương Hương không biết làm thế nào, như sắp khóc đến nơi: - Không phải vậy, là Dao Dao ném tôi xuống đây Tôn Viêm nói: - Cái này...Dao Dao là ai ? - Nàng là đế cơ của thiên đế, đảm nhiệm chức vụ hầu hạ thiên đế. Đỗ Hương Hương hai tay nắm chặt lại thành quyền, như muốn đánh người đến nơi, nhưng dáng vẻ lại muốn khóc rống lên. - Tôi là ngọc nữ của nàng, nang quả thực rất ức hiếp người, tôi cảm thấy nếu tiếp tục ở lại bên cạnh người nàng, sẽ có lúc uất ức mà chết, nhưng tiên giới có quy củ, trừ phi là gả cho người khác, mới không cân tiếp tục ở Tú Nhạc cung làm ngọc nữ, thế nên, tôi đi tìm ngay nguyệt lão gia gia, muốn biết lúc nào mình được gả đi Tiểu cô nương rưng rưng nước mắt: - Dao Dao bây giờ quá ức hiếp người, thì ra nàng một mực theo dõi tôi, thực ra tôi chỉ muốn dung “ nhân duyên bảo kính” nhìn công tử một chút, nhưng nàng lại dùng tiên giới đệ nhất kiếm “ Trảm Tinh” mở ra không gian đem tôi ném xuống dưới Dao dao này có vẻ rất xấu xa Tiểu cô nương nước mắt lã chã: - Đây là lần đầu tiên tôi tới nhân gian, nhưng theo quy định của thiên giới, Nam Thiên môn mỗi tháng chỉ mở ra một lần, phải là ngày trăng tròn của tháng sau, tôi mới có thể trở lại thiên giới, tôi không biết làm cái gì bây giờ, ngày cả chỗ ở đều không có, cho nên tôi muốn… tôi muốn… Đầu của nàng hạ thấp xuống mức thấp nhất, như cực kỳ khó nói
Nguyên lai là bộ dáng này… điều này như là con gái giận dỗi cha mẹ bỏ nhà ra đi, nhưng sau khi đi trên người không có đồng nào, lại không biết đi đâu, đại khái là thấy mình trước mắt, cho nên kể chuyện xưa “ tiên nữ hạ phàm”, thực ra mục đích thật sự là muốn tìm người chứa chấp nàng? Tôn Viêm nói: - Nhìn cô như vậy, nhà tôi đang lúc có phòng trống, hay là trước tiên cô cứ đến nhà tôi ở tạm đi Ngón tay cái hai bàn tay của Đỗ Hương Hương khẽ chạm vào nhau: - Thật sự có thể không ? Tôn Viêm cười nói: - Nếu nguyệt lão gia gia đã nói, tương lai cô là thê tử của tôi, thế nên tôi đâu thể để cô ở ngoài, ngộ nhỡ bị người ta khi dễ thì làm sao bây giờ ? Nàng công phu chuẩn bị ra một câu chuyện xưa như vậy, nhìn dáng vẻ nàng bây giờ cũng không chắc có ai tin, nhưng thật sự là không đành lòng mang nàng để một mình ngoài đầu đường được
Tôn Viêm nói: - Nhà tôi ở gần đây, cô đi theo tôi đi Dọc theo cầu thang hướng lên, tới lầu ba, Tôn Viêm mở của tiến vào, khẽ mở chốt cạnh cửa, ba ngòn đèn trên trần nhà lập tức sang lên, tỏa ánh sang khắp phòng Đặt chân lên thảm, hắn cởi giày xuống tiến vào trong phòng, hiển nhiên thứ thuận tiện cho tiểu cô nương lúc này là một đôi dép nhẹ Đỗ Hương Hương dáng vẻ cực kỳ khẩn trương: - Muốn…muốn cởi giày sao ? Tôn Viêm ngẩng đầu ngạc nhiên, tiểu cô nương không dám nhìn về phía thứ vừa hù dọa nàng… hắn nghĩ, bây giờ nhà ai vào phòng chả phải cởi giày Đỗ Hương Hương hốt hoảng, dáng vẻ như có thể bỏ chạy bất cứ lúc nào: - Công tử, tuy nguyệt lão nói tiểu…tiểu nữ sau này gả cho công tử, nhưng chúng ta còn chưa có thành thân… Tôn Viêm nói: - Hả ? Cô lo lắng tôi làm chuyện xấu với cô ? tôi sẽ không như thế, miễn sao cô đừng nửa đêm chạy tới đánh lén tôi là được rồi Đỗ Hương Hương ngập ngừng: - Nhưng là…Nhưng là… Tôn Viêm kinh ngạc nhìn xuống chân của nàng, cái này… chẳng lẽ là giày tú hoa ? Phía Dưới chiếc nhu quần màu hồng nhạt của Đỗ Hương Hương là một chiếc giày tú hoa, về phần trên tú hoa là hoa gì, Tôn Viêm thật không nhận ra nổi, cái này so với họa tiết hoa trên áo của nàng có lẽ đã tuyệt chủng Ngảng đầu lên nhìn dáng vẻ khẩn trương của nàng, giống như có người chuẩn bị cởi xiêm áo của nàng ra vậy, Tôn Viêm đột nhiên phản ứng kịp nói: - Cô chờ một chút Hắn tiến vào phòng bên cạnh, lát sau lấy ra một đôi giày dành cho con gái mà có lẽ chỉ mùa đông mới dùng, đặt ở trước chân Đỗ Hương Hương, sau đó đứng lên, xoay người đi. Sau lưng truyền đến âm thanh cực kì êm tai của nàng, một lúc sau hắn quay lại, nhìn Đỗ Hương Hương thở phào nhẹ nhõm: tốt lắm ! Tôn Viêm thấy nàng đã đi xong đôi giày, lại đem nhu quần bao quanh đôi giày, đem tất cả trùm vào trong, xem ra cô gái này bị nghiệm phim cổ trang khá nặng, muốn trở thành cô gái cổ đại, ở cổ đại, chân của mình không thể để ai ngoài trượng phu của mình thấy được Tôn Viêm để cho nàng tự nhiên, vào phòng bếp rót hai chén nước, trở lại phòng khách thấy nàng không phải ngồi trên ghế salon, mà ngồi trên tấm thảm kê chân, ngồi quỳ ở phía bên cạnh khay trà, Tôn Viêm biết, bây giờ “ quỳ” ở cổ đại chính là đang “ ngồi, đối với những hành động nãy giờ của tiểu cô nương này hắn cũng không cảm thấy quá kỳ quái, đem nước đặt lên khay trà, đưa cho nàng một chén, hắn hỏi: - Cô có người nhà không? Có thể đưa cho tôi số điện thoại của họ? Bất kể thế nào, chứa chấp con gái của người khác, đặt vào vị trí của cha mẹ nàng, có lẽ đang đi tìm, không tìm được có lẽ còn báo cảnh sát, ngộ nhỡ cảnh sát phá cửa mà vào, đem mình làm thành tội phạm bắt cóc thì hỏng bét Hai bàn tay nhỏ bé của Đỗ Hương Hương đang bưng chén nước, nhỏ giọng nói: - Phụ mẫu tôi ở tiên giới, không cách nào liên lạc được Tôi cũng muốn là… - Nếu cô nói cô là tiên tử trên trời, vậy chắc cô biết pháp thuật ? Tôn Viêm tò mò hỏi Thấy hắn có vẻ không tin, Đỗ Hương Hương có chút tức giận, nàng cắn cắn đôi môi nhỏ nhắn, thấp giọng nói: - Tiểu nữ hiểu một chút pháp thuật kỳ môn độn giáp Tôn Viêm lập tức hưng phấn: - Có thật không, cô có thể biểu diễn một chút được không? ôi tiên thuật… ôi kỳ môn độn giáp…nghe đã cảm thấy rất lợi hại Đỗ Hương Hương nói: - Mời công tử xem ! Nàng đưa hai tay , hướng về chén nước trước mặt. Chuyện gì sẽ xảy ra, Tôn Viêm nhìn chằm chằm chén nước… nước sẽ kết băng ? hoặc là sẽ bay lên, hoặc giống như trong “ băng tuyết ký duyên” sẽ biến thành một người tuyết nhỏ
Chẳng qua nhìn chòng chọc nửa ngày, chén nước không nhúc nhích, ngay cả bọt nước cũng không có sủi lấy một cái
Hắn nghi ngờ nhòn về phía Đỗ Hương Hương, tiểu cô nương khuôn mặt căng thẳng đến mức như sặp ngất đến nơi, hắn vội vàng kêu lên: - Cô lập tức dừng lại Chậm chút nữa có lẽ nàng sẽ ngất đi, nếu như vậy hắn cũng chỉ còn cách hô hấp nhân tạo, sau đó cảnh sát đột nhiên phá của xông vào, hắn sẽ từ tội phạm bắt cóc biến thành tội phạm cương gian a ! Đỗ Hương Hương cúi thấp đầu, cơ hồ gần như đụng phải khay trà: - Tôi quên mất, nhân gian bây giờ là thời mạt pháp, trong thiên đĩa đã không còn ngũ hành huyền khí, tôi, tôi lại là linh bảo pháp hệ, không có huyền khí cũng chưa có biện pháp dùng được tiên thuật - Tôi hiểu, tôi hiểu Bộ dáng của nàng ra vẻ rất bình thường, thiếu chút nữa mình đã tin nàng có tiên thuật, mình mới là đầu củ đậu Tôn Viêm đứng dậy, mang theo nàng tới căn phòng bên trái, nói: - Tôi nay trước hết ở nơi này đi, gian phòng này vốn là của mẹ tôi, không quá nửa năm trước, bất kể thế nào đồ dùng đều rất sạch se, trước đây không lâu tôi còn dọn dẹp, trong ngăn kéo còn có áo ngủ - Đa tạ công tử chứa chấp ! Đỗ Hương Hương hai tay đặt ở thắt lưng, đầu gối hơi cong, văn nhã hành lễ Tôn Viêm ôm quyền: - Không cần khách khí, tại hạ cáo từ trước Liền ra khỏi căn phòng thuận tay đóng cửa lại Sau đó hắn tới điện thoại cạnh phòng khách, thuận tay bấm một dãy số: - Xin lỗi cho hỏi, ngày hôm nay bệnh viện tâm thần có người nào mất tích không?