"Tiểu Nghi Nghi?" Thiên Hạo lập lại, kinh ngạc nhìn cô gái nhỏ bé đang ôm cánh tay mình. Đây là con gái bác Châu, nhị tiểu thư của Châu Gia, nổi tiếng nhu mì, đoan trang, hàng trăm thằng con trai mong muốn được làm quen. Lấy được cô coi như nắm trong tay viên ngọc quý và toàn bộ số tài sản kếch xù Châu Gia.
"Anh Hạo quên người ta rồi" Thấy Thiên Hạo bây giờ mới nhận ra, Nghi Nghi vảnh môi giận hờn.
"Sao em lại ở đây?" tâm sự gì bỏ qua một bên, cần phải giải quyết vấn đề quan trọng hơn.
Nghi Nghi thong thả ngồi xuống ghế, nhìn dáng vẻ gầy gò của Lâm Ngọc, không biết sao có một tia áy náy chạy xẹt qua người, nhưng cô nhanh chóng lấy lại phong thái
"Em muốn nói chuyện riêng với cô ấy được không?"
Thiên Hạo nhìn Lâm Ngọc gật đầu nhẹ, anh tự biết đi ra ngoài, để lại không gian riêng cho hai người.
"Mày không sợ cô ta sẽ tổn thương Lâm Ngọc sao?"' Duy Khánh đứng ngoài nãy giờ thấy Thiên Hạo đi ra, trong phòng chỉ còn hai người. Ai biết được cô Nghi Nghi đó sẽ làm gì Lâm Ngọc.
"Sẽ không, tiểu Nghi không phải người như thế" Anh khẳng định, tính cách cô mặc dù hơi nóng nhưng biết có chừng mực, đặc biệt không hại người.
Trong phòng bệnh im lặng đến mức nghe được cây kim rơi xuống, hai người giữ trạng thái tĩnh lặng chờ đối phương mở lời.
"Lâm Ngọc, cô biết không? Tôi rất ghen tị với cô, cô là một cô gái rất may mắn đấy" Nghi Nghi phá vỡ bầu không khí quỷ dị, nói chuyện một cách bình tĩnh với Lâm Ngọc. Giọng nói hòa nhã, không có sự ghen tức, khinh người như trước, cô như đang tâm sự với Lâm Ngọc.
"Tôi may mắn? Sao tôi lại không biết nhỉ?" Lâm Ngọc cười giễu, ánh mắt phảng phất nỗi buồn.
Nhìn thấy được nụ cười và ánh mắt đó, Nghi Nghi nắm chặt khớp tay, âm thanh vẫn nhẹ nhàng như gió.
"Cô được nhiều người yêu thích, như tôi thấy người nào đối với cô cũng rất tốt, họ yêu cô bằng tấm chân tình mặc dù cách thể hiện ở mỗi người khác nhau nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng nhất là họ thật lòng"
"Cô muốn nói ai, Gia Huy sao?" Lâm Ngọc ngạc nhiên, sao cô ấy lại biết nhiều như vậy trong khi cô nửa tinh nửa mơ không biết gì.
"Ngoài anh ấy ra còn có hai người luôn bên cạnh cô đó" Nghi Nghi mỉm cười, Lâm Ngọc cũng dần dần hiểu.
Lâm Ngọc sững sờ, hai người nữa ư, bên cạnh cô mấy ngày qua chỉ còn có Duy Khánh và Thiên Hạo nhưng không thể nào, không thể như thế được. Khi nhớ lại từng li từng tí hành động của họ đối với mình, không thể phủ nhận, quá tốt không như người bạn bình thường
"Chắc cô cũng đoán ra được, tôi biết cô không ngu ngốc đến cỡ đó"
"Tôi ngu ngốc thật" Cô tự trách bản thân, đúng là cô xem nhẹ mọi việc quá rồi.
"Cô đã hiểu thì tôi xin phép không làm phiền cô nghỉ ngơi nữa, chuyện tôi muốn nói cũng đã nói hết" Nghi Nghi đứng dậy phủi làn váy bị nhăn do ngồi lâu, cầm túi xách lên đi ra ngoài.
Lâm Ngọc thấy vậy nhanh chóng cầm tay Nghi Nghi lại, Cô dừng một chút, “Bây giờ tôi đã thông suốt rồi, lừa mình dối người nhưng cuối cùng vẫn phải đối mặt, cho nên, bây giờ tôi muốn nói rõ với cô........”
Nghi Nghi nhận thấy lúc cô nói chuyện, đáy mắt không còn chút mệt mỏi bất lực nào như ngày trước, chỉ có sự lạnh lùng.
"Anh Hạo quên người ta rồi" Thấy Thiên Hạo bây giờ mới nhận ra, Nghi Nghi vảnh môi giận hờn.
"Sao em lại ở đây?" tâm sự gì bỏ qua một bên, cần phải giải quyết vấn đề quan trọng hơn.
Nghi Nghi thong thả ngồi xuống ghế, nhìn dáng vẻ gầy gò của Lâm Ngọc, không biết sao có một tia áy náy chạy xẹt qua người, nhưng cô nhanh chóng lấy lại phong thái
"Em muốn nói chuyện riêng với cô ấy được không?"
Thiên Hạo nhìn Lâm Ngọc gật đầu nhẹ, anh tự biết đi ra ngoài, để lại không gian riêng cho hai người.
"Mày không sợ cô ta sẽ tổn thương Lâm Ngọc sao?"' Duy Khánh đứng ngoài nãy giờ thấy Thiên Hạo đi ra, trong phòng chỉ còn hai người. Ai biết được cô Nghi Nghi đó sẽ làm gì Lâm Ngọc.
"Sẽ không, tiểu Nghi không phải người như thế" Anh khẳng định, tính cách cô mặc dù hơi nóng nhưng biết có chừng mực, đặc biệt không hại người.
Trong phòng bệnh im lặng đến mức nghe được cây kim rơi xuống, hai người giữ trạng thái tĩnh lặng chờ đối phương mở lời.
"Lâm Ngọc, cô biết không? Tôi rất ghen tị với cô, cô là một cô gái rất may mắn đấy" Nghi Nghi phá vỡ bầu không khí quỷ dị, nói chuyện một cách bình tĩnh với Lâm Ngọc. Giọng nói hòa nhã, không có sự ghen tức, khinh người như trước, cô như đang tâm sự với Lâm Ngọc.
"Tôi may mắn? Sao tôi lại không biết nhỉ?" Lâm Ngọc cười giễu, ánh mắt phảng phất nỗi buồn.
Nhìn thấy được nụ cười và ánh mắt đó, Nghi Nghi nắm chặt khớp tay, âm thanh vẫn nhẹ nhàng như gió.
"Cô được nhiều người yêu thích, như tôi thấy người nào đối với cô cũng rất tốt, họ yêu cô bằng tấm chân tình mặc dù cách thể hiện ở mỗi người khác nhau nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng nhất là họ thật lòng"
"Cô muốn nói ai, Gia Huy sao?" Lâm Ngọc ngạc nhiên, sao cô ấy lại biết nhiều như vậy trong khi cô nửa tinh nửa mơ không biết gì.
"Ngoài anh ấy ra còn có hai người luôn bên cạnh cô đó" Nghi Nghi mỉm cười, Lâm Ngọc cũng dần dần hiểu.
Lâm Ngọc sững sờ, hai người nữa ư, bên cạnh cô mấy ngày qua chỉ còn có Duy Khánh và Thiên Hạo nhưng không thể nào, không thể như thế được. Khi nhớ lại từng li từng tí hành động của họ đối với mình, không thể phủ nhận, quá tốt không như người bạn bình thường
"Chắc cô cũng đoán ra được, tôi biết cô không ngu ngốc đến cỡ đó"
"Tôi ngu ngốc thật" Cô tự trách bản thân, đúng là cô xem nhẹ mọi việc quá rồi.
"Cô đã hiểu thì tôi xin phép không làm phiền cô nghỉ ngơi nữa, chuyện tôi muốn nói cũng đã nói hết" Nghi Nghi đứng dậy phủi làn váy bị nhăn do ngồi lâu, cầm túi xách lên đi ra ngoài.
Lâm Ngọc thấy vậy nhanh chóng cầm tay Nghi Nghi lại, Cô dừng một chút, “Bây giờ tôi đã thông suốt rồi, lừa mình dối người nhưng cuối cùng vẫn phải đối mặt, cho nên, bây giờ tôi muốn nói rõ với cô........”
Nghi Nghi nhận thấy lúc cô nói chuyện, đáy mắt không còn chút mệt mỏi bất lực nào như ngày trước, chỉ có sự lạnh lùng.